5. Kim Thái Hanh khác lời đồn

Lương Phi mặt cắt không còn giọt máu. Thấy đám tay sai thân tín ngã gục, cô ta liền chùn chân, ánh mắt lấm lét nhìn Kim Thái Hanh.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Người đâu, mau gọi hoàng thượng đến! Nam Phi phát điên rồi!"

Kim Thái Hanh bật cười, bước chậm rãi đến gần, gương mặt bình thản nhưng lời nói lại sắc như dao.

"Từ trong miệng Lương Phi, ta từ người thường bỗng hóa thành kẻ điên. Miệng lưỡi ngươi thật lợi hại!"

Thấy dáng điệu ung dung của anh, Lương Phi lập tức lui về sau một bước. Dù gì Kim Thái Hanh cũng là nam nhân, sức dài vai rộng, nếu thực sự muốn động thủ, cô ta cũng không chắc mình sẽ toàn mạng.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng:
"Lương Phi à, người có từng nghe câu chuyện về cầu Nại Hà và canh Mạnh Bà chưa?"

Lương Phi nhíu mày, dè chừng:
"Ngươi muốn nói gì?"

"Ta chỉ muốn kể một chút thôi. Những kẻ sống trái với đạo lý, khi xuống hoàng tuyền, sẽ không được uống canh Mạnh Bà đâu. Bọn họ bị áp giải thẳng xuống địa ngục. Có người bị lột da rắc muối, rồi thả vào vạc dầu. Còn những kẻ miệng độc như ngươi..." Anh hạ giọng, cúi sát lại, nhấn mạnh từng chữ. "Sẽ bị cắt lưỡi cho chó ăn."

Lời vừa dứt, gương mặt Lương Phi trắng bệch như sáp nến. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đôi môi mím chặt không nói nên lời.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo khí chất vương giả.

"Nam Phi, lời này là đang hù dọa ai vậy?"

Kim Thái Hanh quay đầu lại, liền thấy một nam nhân cao lớn, dung mạo anh tuấn, dáng vẻ uy nghiêm bước đến. Điền Chính Quốc – hoàng thượng – đang nhìn anh với vẻ thú vị pha chút tò mò.

Nhìn Điền Chính Quốc từ đầu đến chân, Kim Thái Hanh thầm nghĩ: "Chà, cũng đẹp trai đấy, nhưng vẫn thua ta một chút, haha. Nếu ở đời trước của ta, ta nhất định sẽ bắt hắn làm vợ!"

Chưa kịp mở lời, anh đã thấy Lương Phi nhào vào lòng hoàng thượng, nước mắt ngắn dài, giọng lả lơi:
"Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp. Nam Phi phát điên, muốn đánh thiếp!"

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, khoanh tay, nheo mắt nhìn màn "tình chàng ý thiếp" trước mặt. "Người này mà về thời hiện đại chắc chắn sẽ giành giải Oscar."

Điền Chính Quốc nhìn anh, hỏi:
"Nam Phi, ngươi có gì để giải thích không?"

Nghe đến đây, Kim Thái Hanh chớp mắt vài lần, cắn môi, trong lòng gào thét: Giải thích? Ông đây không phải diễn viên chuyên nghiệp, đừng bắt tôi mở họp báo thanh minh ngay trước giờ ăn trưa!

Tuy nhiên, ngoài mặt, Kim Thái Hanh nhanh chóng đổi thái độ, cúi thấp đầu, ra vẻ uất ức, kéo lê vạt áo, quỳ phịch xuống trước mặt Điền Chính Quốc, giọng nói bi thương đến mức cây cỏ cũng phải xót xa:
"Hoàng thượng, thần thật sự oan uổng! Thần cả đời chỉ muốn sống bình dị, vậy mà lại bị bức ép như thế này. Mảnh vườn rau xanh là tâm huyết của thần, Lương Phi lại đòi phá hủy tất cả! Hoàng thượng minh xét, thần chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn, đâu dám mạo phạm ai!"

Những lời này khiến Điền Chính Quốc nhíu mày, nhìn qua mấy cung nữ và tay sai bị Kim Thái Hanh "hạ đo ván", sau đó đưa ánh mắt nghiêm khắc về phía Lương Phi.

Lương Phi nhanh như chớp sà vào lòng Hoàng thượng, nghẹn ngào kể lể:
"Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp! Nam Phi nỗi điên, muốn đánh thiếp! Nếu người không đến kịp, thần thiếp e rằng chẳng còn đứng đây để khóc mà cầu xin người đâu!"

Kim Thái Hanh, đang lén lút nhướng mày nhìn lên, lập tức trừng mắt: Ủa? Ai đánh cô? Tôi đánh mấy tên sai vặt, còn cô đứng đó la làng, bịa chuyện như ăn cơm bữa!

Kim Thái Hanh nghĩ một lát, lại thở dài ra vẻ thê lương, tiếp tục than thân trách phận:
"Hoàng thượng, oan cho thần quá. Họ nói thần là phi thất sủng, bảo thần không xứng đáng, rồi cắt giảm khẩu phần ăn của thần. Rau thần tự trồng, cá thần tự bắt, mà nay còn bị chèn ép đến mức chẳng còn mảnh đất trống! Hoàng thượng, thần phải làm sao đây?"

Điền Chính Quốc nghe vậy, cười cười rồi nhìn Kim Thái Hanh với ánh mắt ngạc nhiên. Cũng phải, hắn từng nghe nói về Nam Phi là người nghiêm túc, học vấn cao, nhưng giờ đây trước mắt hắn lại là một người vô cùng... "lém lỉnh" như thế này.

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày:
"Việc này sao ngươi không báo lại với ngự thiện phòng?"

Kim Thái Hanh giả bộ rơi lệ, giọng nghẹn ngào:
"Hoàng thượng, người còn không biết sao? Từ khi ta nhập cung, đã một tháng người chưa từng ghé qua. Họ nói ta là phi thất sủng, khinh thường không thèm để ý. Ta báo cáo thì có ích gì?"

Điền Chính Quốc hiểu ý, gật đầu: "Việc này ta sẽ điều tra, đừng lo, Nam Phi. Nhưng hôm nay, Lương Phi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

Lương Phi bị đỡ dậy, không cam lòng rời đi, nhưng vẫn phải cúi chào rồi miễn cưỡng rút lui. Còn Kim Thái Hanh, lòng mừng rỡ thầm nghĩ: "Tốt lắm, cuối cùng cũng yên thân. Đợi thêm tí nữa là đến giờ ăn cá rồi!"

Nhưng khi quay lại, anh phát hiện Điền Chính Quốc vẫn ngồi đó, điềm nhiên như không.

Kim Thái Hanh hít sâu, nặn ra nụ cười gượng:
"Hoàng thượng à, trưa nay trời nắng gắt. Người nên về cung nghỉ ngơi, giữ gìn long thể mới phải!"

Điền Chính Quốc nhếch môi cười nhạt:
"Nam Phi quên rồi sao? Người trong cung đồn ngươi là phi thất sủng. Hôm nay ta ngồi đây, xem ai còn dám nói lời ra tiếng vào."

"Mẹ kiếp! Ai thèm lo lời đồn. Ta chỉ lo bữa cá của ta thôi. Ngươi đúng là phá hoại!" Kim Thái Hanh nghiến răng nhưng không dám nói, chỉ ngồi đối diện hắn với vẻ mặt bất mãn rõ ràng.

Ngọc Nhi và Thuần Lam – cung nữ thân tín của Kim Thái Hanh – thì rạng rỡ ra mặt. Một người lí nhí:
"Công tử, hoàng thượng đã đến, xem như ngài được minh oan rồi!"

"Minh oan cái gì, oan thêm thì có. Hắn đến phá bữa cơm của ta rõ ràng!"

Lát sau, Điền Chính Quốc ngửi thấy mùi cá thơm phức, liền nhắc:

"Nam Phi, nướng cá xong chưa? Sắp đến giờ cơm rồi."

Kim Thái Hanh liếc hắn một cái, giọng mát lạnh:
"Không vội, không vội. Cá phải nướng từ từ mới ngon."

Điền Chính Quốc cười nhẹ, nói:
"Ồ, vậy ta đợi thêm. Ngươi làm gì cũng cần cẩn thận."

"Cẩn thận cái đầu nhà ngươi! Mau cút đi!"

Thêm một lúc nữa, hắn lại nhắc:
"Cá xong rồi kìa. Mau dọn lên thôi."

Kim Thái Hanh bực bội đứng dậy, nhưng vẫn cố nói khéo:
"Hoàng thượng thật không muốn về cung sao? Chỗ ta nghèo nàn, không tiện để tiếp đãi."

Điền Chính Quốc xua tay:
"Không sao. Ta chỉ muốn thưởng thức trù nghệ của Nam Phi."

"Trù nghệ cái gì, ăn chực thì nói thẳng đi!"

Kim Thái Hanh liếc hắn, giơ hai ngón tay giữa một cách kín đáo.

"you're a fool"

"Hả? Nam Phi vừa nói gì?"

Kim Thái Hanh nhanh trí đáp:
"À, là nói quý người đó, còn cái này là thể hiện tình cảm yêu mến hoàng thượng đó mà."

"Ồ, vậy sao? Cảm ơn Nam Phi!"

Kim Thái Hanh hậm hực đứng dậy, ra hiệu cho cung nữ dọn cá. Vừa nướng cá, vừa lầm bầm:
"Rồi, hoàng thượng thích thì cứ ăn, nhưng đừng lần sau ghé lại! Ta không có đủ cá cho ngài đâu."

Khi cá nướng vừa xong, Điền Chính Quốc ăn thử một miếng, ánh mắt sáng rực:
"Trù nghệ của Nam Phi thật sự xuất sắc. Cá ngon thế này, lần sau ta sẽ ghé ăn nữa."

Kim Thái Hanh cười méo xệch, lòng gào lên: Không! Đừng! Chỉ lần này thôi, làm ơn quên chỗ này đi!

Khi Điền Chính Quốc đứng dậy rời đi, hắn còn quay lại nhắc nhở, giọng đầy ẩn ý:
"Nam Phi, nhớ trồng thêm rau. Lần sau ta đến, hy vọng bữa ăn phong phú hơn."

Kim Thái Hanh tiễn hắn đi bằng hai ánh mắt trừng trừng, chỉ muốn hét lớn: Cút đi xa thật xa, đừng trở lại nữa! Nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu cung kính:
"Hoàng thượng anh minh, Nam Phi xin tiễn ngài."

Khi bóng Điền Chính Quốc khuất dần, Kim Thái Hanh thở hắt ra, quay lại với các cung nữ, nhếch miệng cười mỉa:
"Rau của ta sống sót rồi, nhưng lòng ta thì chết mất! Các em, lần sau nhớ khóa cửa, không cho ai bước vào nữa!"

Ngọc Nhi và Thuần Lam nhìn nhau, cười khúc khích, lòng thầm nghĩ: Công tử của chúng ta, quả nhiên là người độc nhất vô nhị!

Điền Chính Quốc cũng đọc ra suy nghĩ này của Kim Thái Hanh nên đứng dậy bỏ đi. Bên cạnh tay trái đắc lực Kim Thạc Trân nói: "Thực sự Nam Phi có chút khác tưởng tượng ban đầu của thần"

Điền Chính Quốc chắp tay sau lưng, trầm ngâm nói với Kim Thạc Trân:
"Ngươi thấy không? Kim Thái Hanh ngoài mặt thì khách sáo, nhưng trong lòng lại muốn đuổi ta đi."

 Kim Thạc Trân không kìm nén, cười một tiếng cảm thán: "Haha, Nam Phi đích thực là rất khác lời đồn"





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro