6. Lạc đường.
Mấy ngày qua, Kim Thái Hanh cảm thấy vô cùng buồn chán. Cả ngày chỉ quanh quẩn trong cung, không có gì ngoài việc nằm dài trên chiếc giường mềm mại, rồi lại ngồi thừ ra một chỗ. Luống rau của anh, vốn dĩ chỉ thỉnh thoảng ra dặm đôi ba cọng, còn câu cá thì đã thành một việc nhàm chán, chẳng còn chút thú vị gì. Cứ hù dọa mấy nàng hầu nữ bằng những câu chuyện kỳ bí mà anh học được, nhưng ngẫm lại, chính anh cũng không cảm thấy chúng có gì đáng sợ nữa. Những chuyện này, rồi sẽ trở thành những câu chuyện thường ngày, chẳng còn gì mới mẻ để khám phá.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kim Thái Hanh. Hôm nay, sao không cùng hai nàng hầu nữ đi tham quan quanh cung một chút, để đổi gió cho khuây khỏa? Sau khi ăn cơm trưa xong, anh bảo hai nàng chuẩn bị, và thế là ba người lên đường.
Mặc dù đã ở trong hoàng cung hơn một tháng, Kim Thái Hanh vẫn chưa có cơ hội thăm thú khắp nơi. Phải thừa nhận rằng bản tính lười biếng của anh khiến cho anh chẳng mấy khi nghĩ đến việc khám phá những khu vườn, các cung điện hay các phủ đệ xung quanh. Thế nhưng, hôm nay lại khác. Anh không bị cấm túc, không có lý do gì để không ra ngoài.
Đi dạo qua các phủ đệ kế bên, anh nhận thấy khu vực này thật vắng vẻ, không có bóng dáng một ai. Có lẽ là vì những phủ này chưa có chủ hay vì khu vực này cách xa nơi chính cung, nhưng nhìn quanh, anh lại thấy một khu vườn quả thực rất thú vị. Cây ăn quả mọc trĩu quả, xoài vàng ươm, cóc xanh mướt, ổi căng tròn... tất cả đều là những món mà Kim Thái Hanh yêu thích. Anh tự nhủ, khi đến mùa quả chín, những cây này sẽ không thoát khỏi tay mình đâu.
Càng đi, càng cảm thấy mình như lạc vào một khu vườn xa lạ, mơ màng, đến mức không nhận ra mình đã đi xa đến đâu.
Ngọc Nhi, đột nhiên thấy xung quanh có vẻ lạ lẫm, mặt mày tái mét, lo lắng nhìn quanh: "Thôi chết rồi, công tử! Em quên mất đường về rồi!"
Thuần Lam, luôn bình tĩnh và sáng suốt, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, công tử, chúng ta chỉ cần bình tĩnh tìm lại đường là được."
Kim Thái Hanh nở nụ cười tựa như gió thoảng qua, một vẻ mặt không hề lo lắng chút nào. Anh ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt sáng lên với một ý tưởng. "Lạc sao? Chỉ là một chút thôi, chỉ cần trèo lên tường là sẽ nhìn thấy đường về."
Anh liếc mắt nhìn hai nàng hầu, rồi vỗ vỗ tay nói: "Mấy em cứ đứng đây chờ ta một chút. Ta có cách giúp chúng ta tìm đường về."
Ngọc Nhi, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vừa không hiểu, định mở miệng hỏi thì đã thấy Kim Thái Hanh nhẹ nhàng như một làn gió bám tường, tay bám chắc vào vách tường, cơ thể nhẹ nhàng như thể không có trọng lượng. Anh bắt đầu leo lên như một con mèo thành thạo, thoăn thoắt và nhanh nhẹn, mắt nhìn phía trước, như thể không có gì cản nổi anh.
"Công tử... làm gì vậy?" Ngọc Nhi nhìn theo, mắt tròn xoe, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Thuần Lam không hề tỏ ra bất ngờ, đôi mắt sắc bén dõi theo Kim Thái Hanh, vẻ mặt vừa kính phục vừa ngưỡng mộ: "Công tử... có thể làm được vậy sao?"
Trước đây, Kim Thái Hanh chỉ biết đến sách vở, thư tịch, những công việc trong cung hay những bài học lễ nghi. Vậy mà hôm nay, anh lại khiến tất cả những người xung quanh phải sửng sốt. Mới hôm trước, anh đã khiến mấy người hầu phải ngạc nhiên với khả năng chiến đấu thần tốc. Giờ đây, anh lại sử dụng "khinh công", nhẹ nhàng và tài tình như một cao thủ.
Ngọc Nhi chỉ biết thầm thì trong lòng: "Công tử quả là người không thể đoán trước được! Không ngờ lại có thể bất ngờ đến thế!"
Và cứ thế, Kim Thái Hanh vẫn tiếp tục leo lên tường, không một chút ngần ngại, tựa như đang làm một điều gì đó đơn giản như ăn cơm. Cái thế giới của anh, chẳng có gì là không thể.
Điền Chính Quốc vô tình đi ngang qua khu vực này và đôi mắt của hắn lập tức mở to khi thấy cảnh tượng trước mắt. Nam Phi của hắn, Kim Thái Hanh, vậy mà lại đứng trên tường, dáng vẻ ngẩng cao đầu, mắt chăm chú nhìn xung quanh như đang dò xét gì đó. Cảnh tượng này quả thật khác xa hoàn toàn với những gì người ta đồn thổi về y: một công tử thoát tục, nho nhã, khí chất cao nhã. Hắn nhìn mà không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Kim Thạc Trân đứng bên cạnh, cũng không kìm được sự ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Kia... kia có phải là Nam Phi không? Ngài ấy đang làm gì vậy?"
Điền Chính Quốc chẳng biết phải giấu mặt đi đâu. Nếu chuyện này lọt ra ngoài, chẳng phải hắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao? Là một phi tần mà lại hành động kỳ quái như vậy, thật không thể ngờ.
"Ta làm sao biết được y đang làm gì?" Điền Chính Quốc trả lời, giọng đã trở nên căng thẳng, mặt thì sầm lại.
Cả hai đi lại gần Kim Thái Hanh, thấy hắn vẫn đang ngồi trên tường, thản nhiên như không.
Ngọc Nhi và Thuần Lam thấy hoàng thượng đến, vội vàng hối thúc: "Công tử, công tử, hoàng thượng đến rồi!"
Kim Thái Hanh lúc này vẫn không thèm quay đầu lại, chỉ nói một cách rất đỗi bỡn cợt: "Hoàng thượng nào ở đây? Mấy em say nắng rồi phải không? Mắt thấy bóng hoàng thượng mà lại bảo là ảo giác à? Chờ một chút, ta trèo lên tìm đường về cho các em ngay."
Điền Chính Quốc cảm thấy mặt mình như bị một cơn giông tố cuốn qua, đen lại, giọng nói tức giận: "Nam Phi, ngươi đang làm gì vậy?"
Kim Thái Hanh lúc này vẫn không thèm quay lại, giọng nói có chút bực bội: "Làm gì là làm gì? Trèo tường không thấy à? Mà còn hỏi, trưa trật trời, nắng 38 độ mà hỏi câu đó, nghe muốn cho ăn đấm đó."
Điền Chính Quốc nghe xong tức giận, mặt đen lại, giọng càng thêm nghiêm túc: "Nam Phi muốn đấm trẫm?"
Kim Thái Hanh lúc này mới cố ý quay lại nhìn hắn, mắt sáng lên, thấy là tên cẩu hoàng đế đang đứng đó, không khỏi cười thầm. Tên này thật là kiên nhẫn, luôn canh đúng giờ ăn trưa để đến ăn chực
"A, thật ngại quá. Hoàng thượng à, sao trưa nay người lại có nhã hứng dạo chơi trong cung vậy?" Kim Thái Hanh cười tươi rói, giả bộ ngây thơ, khiến Điền Chính Quốc không khỏi cảm thấy tức giận.
"Hoàng cung là nhà trẫm." Điền Chính Quốc trả lời, giọng cứng rắn.
Kim Thái Hanh giả bộ ngớ ngẩn, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Haha, ta đương nhiên biết rồi. Chờ chút ta trèo xuống nói chuyện cùng người."
Vừa dứt lời, hắn lập tức biến mất như một bóng ma, khiến mọi người đứng chết lặng. Một lúc sau, mọi người lại thấy Kim Thái Hanh xuất hiện trên tường, chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng lần này, hắn không lường trước được sự khó khăn của việc xuống tường, nhảy xuống một cách vụng về, rồi ngã một cái bịch xuống đất.
"Ngại quá, ta chỉ biết trèo lên mà không biết trèo xuống." Anh cười tươi rói, như thể không có gì xảy ra, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Cả nhóm đứng đờ ra, không biết phải làm gì. Cảnh tượng này vừa kỳ quái lại vừa hài hước đến mức không thể tin nổi. Ngọc Nhi và Thuần Lam nhìn nhau, không thể tin nổi vào mắt mình. Kim Thái Hanh, công tử nhà Kim thừa tướng, lại làm ra cái trò hề này sao?
Sau khi đứng lên, Kim Thái Hanh chỉ thoải mái xua tay, như thể mọi chuyện chỉ là một tai nạn nhỏ không đáng kể. Anh vẫn giữ vẻ mặt vô tư, không hề cảm thấy xấu hổ.
"Thôi nào, đừng làm căng, ta chỉ không quen trèo xuống thôi mà. Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến ta."
Kim Thạc Trân mở lời trước, giọng có chút kinh ngạc nhưng cũng đầy hài hước: "Nam Phi cũng thật là người quá thú vị."
Điền Chính Quốc bên cạnh không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Nam Phi trèo tường là để làm gì vậy?"
Kim Thái Hanh cười ngốc nghếch, gãi gãi gáy một cách ngây thơ. Anh cảm thấy cái gì cũng có thể biến thành chuyện vui vẻ trong lúc này.
"Chúng ta bị lạc đường. Ta cố ý trèo lên đó ngóng một chút xem có thấy đường về không. Mà không biết là do hoàng cung đất rộng hay là mấy con đường xây ngoằn ngoèo như mê cung, tìm mãi chẳng thấy lối ra." Kim Thái Hanh thản nhiên giải thích, lời nói không rõ là khen hay chê, nhưng rõ ràng mang theo cái vẻ vô tư thường thấy của anh.
Điền Chính Quốc không thể không bật cười, nhưng trong lòng cũng hơi cảm thấy có chút thú vị với cách giải thích của Nam Phi. Dù sao thì, cả hoàng cung rộng lớn này đúng là khiến người ta dễ dàng bị lạc lối.
Kim Thái Hanh nhìn thấy có vẻ như đã giải thích ổn thỏa, lại chẳng để tâm thêm quá nhiều, tiếp tục nói: "Hoàng thượng đừng lo, đỡ phải bận tâm chuyện này. Không sao đâu mà."
Điền Chính Quốc nở nụ cười nhạt, rồi đột ngột nói: "Ta có thể dẫn Nam Phi về cung."
Ngọc Nhi và Thuần Lam đứng bên cạnh cũng thấy đây hẳn là cơ hội tốt để công tử nhà mình có thể gần gũi hơn với hoàng thượng, từ sau lần ăn cơm trưa hôm đó cũng chẳng thấy hoàng thượng ghé qua. Nhìn như đây là dịp để cả hai bồi dưỡng tình cảm thêm phần gắn bó.
Kim Thái Hanh gật đầu đồng ý. Hai người cùng nhau bước đi, một người cao lớn, vững chãi, một người mảnh khảnh nhưng đầy sự dẻo dai. Cả hai như một cặp đôi kỳ lạ với chiều cao khá cân bằng, một to một gầy, nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Điền Chính Quốc lên ngôi khi mới 16 tuổi. Tiên hoàng đời trước qua đời vì bệnh tật, hắn là con duy nhất của hoàng hậu, vì vậy được truyền ngôi làm hoàng đế thứ ba của triều đại nhà Điền. Hắn từ nhỏ đã nổi bật với sự thông minh, hiểu chuyện, và luôn ý thức được bổn phận cũng như trách nhiệm của mình. Có hoàng thái hậu bên cạnh hỗ trợ, phần nào cũng giúp hắn vững vàng hơn trong chính trị. Đến nay, hắn đã tròn 22 tuổi, nhỏ hơn Kim Thái Hanh hai tuổi.
Hôm nay, trong một cuộc trò chuyện tình cờ, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt có chút tò mò.
"Nam Phi, người cảm thấy hoàng cung thế nào?" hắn hỏi, ánh mắt hơi lạ.
Kim Thái Hanh thở dài, trong lòng chỉ nghĩ: "Chán òm, có gì đâu mà hỏi. Trong hoàng cung cũng chẳng khác gì ngồi tù đâu." Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng trả lời, giọng nhẹ nhàng:
"Ta thấy hoàng cung rất to lớn, lại vô cùng hào hoa. Thảo nào lại có nhiều nữ nhân ao ước được vào đây đến như vậy."
Điền Chính Quốc chỉ gật đầu, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.
Lúc này, Điền Chính Quốc lại đưa ra một câu hỏi khá khó:
"Nam Phi, nếu như người được chọn, người có muốn ra khỏi hoàng cung hay không?"
Kim Thái Hanh thầm nghĩ :" Đương nhiên là có. Năm sau ta sẽ... ra đi mà. Làm gì mà muốn ở lại cái chỗ này, chết tiệt như vậy."
Kim Thái Hanh, mở miệng, lời lẽ đầy triết lý:
"Hoàng thượng, cuộc đời chính là không có hai chữ 'nếu như'. Nếu thật sự có hai chữ ấy thì con người cũng chẳng có hai chữ 'đau khổ' đi."
Điền Chính Quốc có chút im lặng, âm trầm hẳn đi. Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng nếu không phải vào cung, Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ là một quan viên xuất sắc trong triều đình.
"Nhưng mà như vậy thì chúng ta chỉ cần sống thật tốt, sống thật trọn vẹn, thì chúng ta chắc chắn sẽ không phải nghĩ đến hai chữ 'nếu như'. Hoàng thượng, người thấy có đúng không?" Kim Thái Hanh nhìn hắn, mỉm cười đầy tự tin.
Gương mặt Điền Chính Quốc bỗng xuất hiện một niềm vui nho nhỏ. Kim Thái Hanh này, hắn thật sự muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh. Cảm giác này khá kỳ lạ, nhưng dường như hắn muốn giữ người này bên mình.
Điền Chính Quốc hỏi tiếp, giọng nhẹ nhàng: "Theo Nam Phi, như thế nào là sống tốt?"
Kim Thái Hanh mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, khuôn mặt lộ vẻ hồn nhiên: "Là làm những điều mình muốn, ăn những món mình thích mà không sợ ai nói gì. Đó chính là sống tốt a."
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, một cảm giác khó nói trỗi dậy. Anh chàng này quả thực có cách sống rất khác biệt. Dù sao thì... có vẻ như thật sự sống như vậy cũng không tệ.
Điền Chính Quốc muốn xoa đầu Kim Thái Hanh, nhưng rồi tay hắn chỉ dừng lại một chút, có vẻ như hắn không muốn làm hành động quá thân mật với anh lúc này.
"Nam Phi có nghĩ đến những nghịch cảnh không? Ví như những tác động bên ngoài, những lý do khách quan thì sao?" hắn hỏi, muốn thử thăm dò thêm.
Kim Thái Hanh bật cười, ánh mắt sáng rực lên như thể vừa phát hiện ra một chân lý:
"Haha, nghịch cảnh làm nên tính cách kiên cường của con người. Càng nghịch cảnh chính là càng phải kiên cường đối mặt. Nếu như đã quyết định sống tốt thì phải quyết tâm làm bằng được. Chính là dù nghịch thiên, đảo lộn trời đất này cũng phải làm. Đến lúc đó không có tiếc nuối."
Điền Chính Quốc nhìn anh, thoáng có chút suy tư. Câu nói này của Kim Thái Hanh khiến hắn bất giác mỉm cười. Giống như là anh đang nói về việc thay đổi lịch sử để giải cứu chính cuộc đời mình vậy. Chính là như vậy, nếu có thể quyết tâm thì không gì là không thể
Cuộc trò chuyện cũng kết thúc khi hai người cùng bước tới Hàn Ngọc Cung. Dừng lại trước cửa, Kim Thái Hanh nở một nụ cười khách sáo:
"Đa tạ hoàng thượng đã đưa ta về. Hoàng thượng đi đường cẩn thận nhé."
Nhưng Điền Chính Quốc, thay vì rời đi như anh mong đợi, lại nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên đầy ý tứ:
"Không mời ta vào uống một chén trà sao?"
Lời nói bất ngờ khiến Kim Thái Hanh hơi khựng lại, sắc mặt thoáng có chút khó xử. Thật lòng anh chỉ muốn nhanh chóng tiễn khách, nhưng nghĩ lại, dù sao thì cũng là hoàng đế – người vừa bỏ thời gian đưa anh về đây. Nếu từ chối ngay thì có vẻ quá vô tâm.
Đang loay hoay tìm cách mở lời, Kim Thái Hanh đã bị Điền Chính Quốc khẽ cười cắt ngang:
"Ta đùa thôi. Nam Phi không cần bận tâm. Người bảo trọng, ta đi trước."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, bước chân trầm ổn mà không ngoái lại.
Kim Thái Hanh nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng buông một hơi thở dài nhẹ nhõm:
"Tạm biệt tên hoàng đế thích làm khó người khác..." anh lầm bầm, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Vừa rồi có chút căng thẳng, nhưng hóa ra hắn cũng không đến mức khó ưa như anh nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro