1

Taehyung Hannover luôn muốn được coi trọng, như một người đàn ông thực thụ.

Sinh ra trong một gia đình Cơ đốc giáo giàu có, nơi mà những người luôn coi trọng đức tin của họ trước bất cứ điều gì khác, phấn đấu cho một hình tượng hoàn hảo tuyệt đối. Ngay từ nhỏ, cậu luôn được dạy phải trở thành một "chàng trai thực sự", cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ đã nói rằng đồng tính được coi là tội lỗi, đã nói rằng Chúa sẽ khinh thường họ. Và những người đồng tính đã bị thiêu trong hố lửa của địa ngục do lòng căm thù của Ngài đối với họ.

Vì lý do đó, Taehyung đã trưởng thành như một chàng trai thực sự. Và được ấn định trở thành người phải giành lấy trái tim của tiểu thư Eva, con gái cưng của quý tộc Smith danh giá, mặc dù về cơ bản cậu không có kinh nghiệm trong việc lấy lòng phụ nữ.

Nhưng Taehyung vẫn luôn sống trong khuôn mẫu gia đình, như một con rối bị giật dây bởi những nguyên tắc đã ăn sâu vào tâm trí cậu từ nhỏ. Cậu sợ mình sẽ bị thiêu rụi trong hố địa ngục vĩnh viễn, sợ sự trừng phạt nghiêm khắc của Chúa, nếu cậu dám vượt ra ngoài những giới hạn đó. Mọi thứ trong cuộc sống cậu đều bị quy định rõ ràng, từ những bông hoa mềm mại và chiếc váy nhỏ xinh dành cho các bé gái, đến những bộ quần áo thể thao lem luốc cho các bé trai. Màu hồng là màu của nữ giới, còn màu xanh lam là dành riêng cho nam giới. Những điều này đã được cha mẹ cậu nhồi nhét vào đầu từ khi còn bé, như một chân lý không thể thay đổi. Quần áo không phải là thứ để tất cả có thể tự do lựa chọn, giống như cách mà kích cỡ quần áo cũng chỉ có giới hạn cho từng giới tính.

Thiếu gia Hannover ngồi yên lặng trong xe ô tô, đôi mắt cậu dõi theo qua cửa sổ, nhìn những con người vội vã đi bộ dọc theo những con phố mờ sương. Những chiếc áo khoác mùa đông dày cộp ôm lấy thân hình của họ, nhưng dưới lớp áo đó là những bộ quần áo thời Edward tỉ mỉ, được phối hợp với sự cầu kỳ mà chỉ những người giàu có mới hiểu. Cậu nhếch môi, quan sát cách mà họ di chuyển, bước đi vội vã như thể cuộc sống của họ chỉ xoay quanh công việc, giống như những bánh xe quay không ngừng nghỉ. Những con người ấy, luôn bận rộn với những lo toan của riêng mình, hẳn không bao giờ để ý đến những kẻ như cậu, người đang ngồi trong chiếc xe sang trọng và nghiền ngẫm sự khác biệt giữa cuộc sống của mình và họ.

Cảnh tượng ấy khiến Taehyung không thể rời mắt. Đứa trẻ da đen, nhỏ bé và yếu ớt, bị bao quanh bởi những người da trắng cao lớn hơn, liên tục bị đá vào người, bị gọi những cái tên khủng khiếp, và bọn chúng cười phá lên, như thể đang chứng kiến một trò đùa vô nghĩa. Cậu bé không phải là một con người trong mắt họ, mà chỉ là một vật thể không có giá trị, không có quyền được tôn trọng. Cả cơ thể cậu bé không ngừng run rẩy vì đau đớn, nhưng những kẻ kia lại không hề cảm thấy chút gì ngoài sự thích thú.

Nhưng điều làm Taehyung bàng hoàng hơn cả là sự thờ ơ của những người xung quanh. Tại sao họ chỉ liếc mắt nhìn rồi tiếp tục bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra? Tại sao không một ai đứng lên bảo vệ cậu bé? Câu hỏi ấy xoáy vào tâm trí Taehyung như một cơn sóng dữ dội, khiến anh tự hỏi tại sao con người lại có thể vô tâm đến vậy. Làm sao mà họ có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn mà không hề động lòng? Những đau đớn của kẻ khác sao lại có thể trở thành điều vô nghĩa đến thế?

Taehyung cảm thấy cơn giận dữ dâng lên như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng. Không thể chịu đựng thêm cảnh tượng đó, cậu cắn chặt răng, khuôn mặt căng thẳng và tức giận. Trong một khoảnh khắc không suy nghĩ, cậu vặn mạnh tay nắm cửa ô tô, mở toang cánh cửa. Những âm thanh huyên náo bên ngoài bị ngắt quãng bởi tiếng cửa xe bật mở. Mẹ cậu ngồi bên trong hoảng hốt, gào lên đầy lo lắng khi nhìn thấy con trai mình lao ra khỏi xe đang di chuyển. “Taehyung! Con đang làm cái gì vậy?!” Bà hét lên, giọng bà lạc đi vì hoảng sợ.

Nhưng Taehyung không thể nghe thấy mẹ mình. Cậu chỉ biết hướng đôi chân về phía đứa trẻ da đen tội nghiệp, nơi mà nhóm trẻ da trắng vẫn đang bao vây, tiếp tục chế giễu và hành hạ cậu bé chỉ vì màu da của mình. Mọi thứ xung quanh như mờ dần đi, chỉ còn lại hình ảnh cậu bé bất lực, và Taehyung không thể đứng yên nhìn thêm nữa. Cơn giận bùng lên như một phản ứng tự nhiên, buộc cậu phải hành động, phải làm điều gì đó để ngừng lại nỗi đau mà đứa trẻ ấy đang phải chịu.

Một cảnh tượng cho thấy sự thối nát của nạn phân biệt chủng tộc.

"Lũ ranh con mau biến đi!". Cậu đẩy những đứa trẻ da trắng tránh xa ra, sau đó che chắn cho đứa trẻ đang bị thương một cách cẩn thận. "Này, em không sao chứ?” cậu nhẹ giọng hỏi, chắc chắn rằng cậu bé không bị thương nặng. Vòng tay cậu ấm áp ôm lấy đứa trẻ đang khóc thút thít, nụ cười dịu dàng luôn hiện trên môi, như an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Sau đó, Taehyung tức giận trừng mắt nhìn đám người da trắng đang làm tổn thương đứa trẻ cô đơn tội nghiệp. “Bọn mày đang làm cái quái gì vậy?! Không có ai dạy bọn mày cách đối nhân xử thế sao?! Cậu bé này cũng biết đau như các mày đấy! Đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Và tại sao các mày lại đối xử với nó khác biệt như vậy?! Hả?!” Cậu gào lên, chẳng màng đến việc bản thân đang đối đầu với những đứa trẻ nhỏ hơn mình tận mười tuổi.

Bọn chúng phải được dạy dỗ. Nếu không thì chúng sẽ tồn tại trong thế giới dần trở nên ích kỷ và máu lạnh đối với vấn đề phân biệt chủng tộc.

“Thưa ngài, ngay từ đầu nó không nên ở đây. Chỗ này là của chúng tôi và vĩnh viễn không dành cho người da đenㅡ”

Phi lý và ích kỷ. Hèn nhát và vô tri.

“Tất cả đều là những kẻ hèn nhát chỉ biết đi bắt nạt kẻ yếu. Nếu tao cũng đối xử với bọn mày như cái cách bọn mày đã làm với cậu bé thì bọn mày vẫn còn tự đắc chứ? Vẫn còn kiêu ngạo vì bị người khác coi bọn mày chỉ là thứ rác rưởi chứ? Nghe này, lũ ranh. Đừng bao giờ đánh giá người khác qua màu da của họ, chúng ta đều chảy cùng một dòng máu đỏ đấy. Nếu không sống tử tế thì hãy tử vong đi! ” cậu giận dữ nhưng ngay lập tức dịu đi khi nhìn thấy bóng dáng mẹ trước mặt.

Bà Hannover đã đứng đó. Một cái cau mày vẽ trên nét mặt diễm lệ của bà. Bà ta mặc một chiếc váy trắng trơn với phần tà sau được tạo bởi hai tấm xếp li phù hợp với một số chi tiết lông thú trên chiếc váy. Chiếc mũ đen vành lớn mà bà ấy đội có hai chiếc lông đà điểu. Thắt lưng được giữ bởi một vật trang trí bằng vàng. Chữ ký của nhà thiết kế xuất hiện ở góc dưới cùng bên phải chồng lên nhau, bao gồm cả ngày chạy dọc theo nó trong một dải dọc.

"Taehyung, con yêu. Buông cậu bé ra. Chúng ta sắp hết thời gian rồi. ” bà nhẹ nhàng đáp lại. Nét cau mày trên khuôn mặt diễm lệ của bà vẫn không hề biến mất.

Cậu bĩu môi, không chịu nhượng bộ, rồi lắc đầu. “Mẹ ơi, làm ơn đi. Con chỉ muốn giúp cậu bé thôi mà,” cậu khẩn cầu, ánh mắt thể hiện sự kiên quyết, không thể để chuyện bất công này qua mà không làm gì.

“Không, Taehyung. Hãy để những người khác làm điều đó, con đang làm lãng phí thời gian đấy.” bà ta đã chỉ ra. Đôi mắt không bao giờ rời khỏi đứa con trai bướng bỉnh, người lại lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

“Không, con sẽ không bỏ ra đâu, thưa Mẹ. Sẽ không có ai giúp cậu bé cảㅡ ”

Như một cái tát oan nghiệt và đau đớn tiếp xúc trên má của người đàn ông hai mươi mốt tuổi. Lúng túng, Taehyung sau đó cẩn thận buông đứa trẻ ra khi cậu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp da đen đang đau khổ chạy về phía họ, rơi lệ khi ôm con trai mình trong tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu “Cảm ơn” với Taehyung.

Cậu bắt buộc phải theo mẹ quay về xe của họ; đầu cúi xuống khi cậu vẫn ôm lấy gò má đau nhói, những lọn tóc dài vừa phải che đi đôi mắt buồn của cậu.

"Tại sao nhân loại lại phải phân chia nhau bằng màu da, chủng tộc, giới tính, hay thậm chí là tôn giáo và tín ngưỡng?" Taehyung tự hỏi trong lòng, khi một nỗi bất mãn không thể tả trỗi dậy.

Khi họ lên xe, bà Hannover thở dài, vẻ mặt mệt mỏi như đang mang theo một gánh nặng vô hình. Bà nhíu mày, môi cong xuống, và khẽ lắc đầu. "Mẹ đã nói rồi, Taehyung, đừng để tâm tới những chuyện vặt vãnh ấy. Con sắp hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa chịu hiểu ra sao? Lẽ ra con phải biết cách tránh xa những thứ làm rối lòng mình,"

"Nhưng. Hôm nay con thậm chí còn không mắc lỗi, mẹ ạ ㅡ ”

"Im miệng. Rõ ràng là con đã mắc sai lầm và bây giờ vẫn đang cố cãi lời sao? Con đã lãng phí thời gian quý báu và bây giờ chúng ta sẽ đến muộn. Cha của con đã tới đó từ lâu. Cũng như Gia đình Smith. Con vẫn chưa thể tỉnh táo lên hả, Taehyung Hannover? Mẹ chưa bao giờ nuôi dạy con thành ra thế này ”. Phu nhân rõ ràng là đang thất vọng vì giọng điệu sâu sắc và nét mặt đau khổ của bà đã xác nhận như vậy.

Thất vọng về hành động tốt bụng của anh, đáng lí là điều mà bà ấy nên tự hào mới phải. Rõ ràng là bà đã không coi trọng về đứa con trai có tấm lòng thuần khiết của mình.

Thiếu gia Hannover chính là một chú chim bồ câu, bị cầm tù trong cái lồng ngột ngạt này, không bao giờ có thể bay ra khỏi thế giới giả tạo mà cậu đang sống. Mọi thứ xung quanh cậu đều bức bối, như thể anh không thể thở được trong chính cuộc đời của mình.

Thật là mỉa mai, vì chim bồ câu vốn được coi là biểu tượng của hòa bình, tự do và hy vọng. Nhưng cậu thì lại không có quyền được tự do, không có quyền lựa chọn con đường của chính mình. Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo những định kiến, những khuôn mẫu mà xã hội đã vạch ra cho cậu.

Chắc chắn là như vậy...

***

Bước chân vào dinh thự của nhà Smith là một trải nghiệm mà Taehyung không thể tưởng tượng nổi. Đối với cậu, ít nhất là lúc này, nó như một giấc mơ quá xa vời. Dinh thự của họ không chỉ rộng lớn mà còn tráng lệ đến mức vượt xa những gì mà cha mẹ Taehyung có thể với tới. Mỗi căn phòng, mỗi đồ vật dường như đều được chăm chút tỉ mỉ, phản chiếu sự quyền quý mà cậu chưa từng tiếp cận.

Gặp gỡ Eva Smith lần đầu tiên là một trải nghiệm mà Taehyung không thể nào quên. Tiểu thư đẹp đến mức khiến cậu phải ngẩn ngơ. Đôi mắt xanh ngọc trong suốt, như những viên đá quý, sâu thẳm và quyến rũ, khiến người ta như lạc vào một thế giới khác mỗi khi nhìn vào. Dưới ánh sáng, đôi mắt ấy càng trở nên long lanh, lấp lánh như một hồ nước tĩnh lặng nhưng lại đầy ẩn ý. Mái tóc nâu óng ả của cô, mềm mại như tơ lụa, xoăn nhẹ ở phần đuôi, rơi tựa một làn sóng vỗ về bờ vai trắng ngần. Khi Eva cười, nụ cười ấy không chỉ tỏa sáng trên gương mặt, mà còn toát lên một sự lôi cuốn kỳ lạ, như thể cả thế giới phải dừng lại để chiêm ngưỡng. Mẹ của Taehyung, một người vốn dĩ rất khó tính, cũng không thể không trầm trồ, ánh mắt mê mẩn nhìn cô không rời, khiến Taehyung cảm nhận rõ rệt sức hút đặc biệt của cô gái này.

Phu nhân Hannover đã liên tục khen ngợi cô ấy vì cô ấy được sống bảo bọc trong sự giàu có một cách không thể tả nổi. Một cuộc sống như vương giả, cả đời không phải lo lắng điều gì. Tuy nhiên, đó cũng là một mối lo ngại cho một cô gái trẻ, một người quá non dại để có thể tiếp quản tốt cơ ngơi của gia tộc.

Taehyung cúi đầu, nhẹ nhàng đưa môi chạm vào mu bàn tay cô gái, nơi chiếc găng tay trắng tinh khôi ôm lấy làn da mịn màng của Eva. Nụ hôn của cậu nhẹ như một làn gió thoảng qua, nhưng vẫn đầy sự tôn kính. Khi cậu ngẩng lên, ánh mắt khẽ liếc về phía mẹ mình, người đang chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cậu, đôi mắt quan tâm nhưng cũng đầy ẩn ý. Taehyung cười một cách giả tạo, nụ cười không hoàn toàn tự nhiên, nhưng đủ để giữ lại vẻ ngoài lịch thiệp mà cậu đã học được. Dù vậy, sự căng thẳng vẫn len lỏi trong cậu, khi biết rằng mỗi hành động của mình đều không thể thoát khỏi sự giám sát gắt gao từ mẹ.

Đừng quên lấy lòng cô ấy. Taehyung nhớ lại, và tự nhắc nhở mình không được phép quên về những gì mẹ đã dặn.

Những lời của bà mà cậu nên làm theo, cậu đã và đang làm rất tốt, khiến bà ấy vô cùng tự hào.

Taehyung cũng khao khát được nhìn thấy niềm tự hào trong ánh mắt của mẹ. Điều đó không chỉ vì cậu muốn làm hài lòng họ, mà còn vì cậu biết rằng gia đình đang rất cần sự giúp đỡ. Công việc kinh doanh của cha mẹ đang dần rơi vào bế tắc, và tình hình tài chính gia đình không còn như trước. Cảm giác trách nhiệm đè nặng trên vai, Taehyung thầm nghĩ rằng yêu một người, thực tế, chẳng phải là chuyện gì quá khó khăn. Cậu tự nhủ với mình, chỉ cần kiên trì, chỉ cần thời gian, cậu sẽ dần phải lòng Eva theo cách của riêng mình. Dù điều đó có thể không xảy ra ngay lập tức, nhưng như cha cậu đã từng làm, tình yêu có thể lớn lên theo từng ngày, theo từng khoảnh khắc, giống như cách mà cha đã yêu mẹ anh suốt bao nhiêu năm qua.

"Vậy, thiếu gia Hannover. Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?” Eva hỏi, giọng nói của cô nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng lại mang một chút the thé, như một làn gió lạnh lướt qua tai cậu. Ánh mắt cô, sắc nét và tò mò, không rời khỏi cậu, khiến Taehyung có cảm giác như bị thôi miên bởi sự tò mò không giấu giếm trong mắt cô.

"Tôi hai mốt tuổi," Taehyung đáp, nhẹ nhàng cười. "Nghe nói chị lớn hơn tôi hai tuổi?" cậu hỏi, khiến Eva cười khúc khích, nụ cười làm tỏa sáng gương mặt cô, đôi má lúm đồng tiền hiện lên đầy quyến rũ.

"Đúng vậy. Ta vừa bước sang tuổi hai mươi ba trong vài tuần qua," Eva nói, ánh mắt thoáng chút trêu chọc nhưng cũng mang theo vẻ duyên dáng. "Thật là tiếc khi một cậu trai trẻ như cậu lại gọi ta là chị, ta sẽ già đi rất nhanh khi thời gian trôi qua," cô cười nhẹ, đôi tay vô thức chơi với chiếc vòng tay trên cổ tay. "Ta hy vọng cậu sẽ không coi ta như một người chị, vì ta đã từ chối không ít người vì lý do đó."

Taehyung lắng nghe và ghi nhớ từng lời cô nói, cảm giác có chút gì đó nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý trong những câu từ của cô.

"À, tôi hiểu rồi. Và đừng lo, tôi sẽ không đối xử với tiểu thư Smith như vậy. Tôi luôn biết cách tôn trọng người khác," Taehyung nói với một nụ cười nhẹ, khiến Eva mỉm cười hài lòng. "Và thật ra, chị cũng không quá lớn tuổi như mình nghĩ đâu, chị vẫn còn rất trẻ," cậu thêm vào, ánh mắt chân thành.

Eva khẽ thở dài, ánh mắt cô dịu lại. "Cảm ơn vì điều đó, Taehyung. Cậu thật dễ mến, tôi thật lòng đấy," cô thừa nhận, tay nhẹ nhàng quạt cho mình bằng chiếc quạt lông màu đỏ, vẻ mặt bỗng nhiên dịu dàng và quyến rũ hơn.

Cậu mỉm cười đáp lại rồi khẽ ậm ừ. "Chị cũng rất dễ mến, Eva." Câu nói vừa thốt ra thì tiếng hò reo bỗng tràn ngập căn phòng, thu hút sự chú ý của cả hai. Eva ngay lập tức rời mắt khỏi Taehyung, quay nhìn về phía khác khi không khí trong phòng đột ngột thay đổi.

Eva không rời mắt khỏi cánh cửa gỗ khổng lồ, nơi hai người bước vào. Taehyung khẽ chớp mắt, cảm giác bối rối nổi lên. Cậu liền ra hiệu để thu hút sự chú ý chàng trai tóc vàng ngồi cạnh, người cũng đang chịu cảnh bị cha mẹ ép buộc đi xem mắt, giống như Taehyung.

"Xin lỗi, cậu có thể cho tôi biết họ là ai không?" Taehyung hỏi, ánh mắt vẫn đổ dồn về phía cánh cửa. Jimin Jugwid chỉ nhẹ gật đầu, biểu hiện của cậu như thể chuyện này không còn gì đáng ngạc nhiên nữa.

"Người của gia tộc Friedrich đấy. Và con trai họ là một trong những người sẽ cầu hôn tiểu thư Eva," Jimin trả lời một cách lãnh đạm, không tỏ ra quan tâm lắm. Dù sao đi nữa, cũng có vô số người muốn lấy lòng Eva vì vẻ ngoài xinh đẹp và sự giàu có của gia đình cô.

Taehyung cảm thấy hơi chán nản. "Có vẻ như anh ta không có ở đây- " cậu thầm thì, nhưng lời nói liền ngừng lại khi một người đàn ông cao lớn, quyến rũ bước vào phòng, đi cùng với hai người có vẻ là cha mẹ của hắn. Sự chú ý của cả phòng chuyển hướng, không khí lập tức trở nên choáng ngợp.

Người đàn ông ấy bước vào phòng như một ánh sáng lướt qua, thu hút mọi ánh nhìn. Từng bước chân dài tựa như những nhịp điệu nhẹ nhàng của một điệu nhảy, làm cho không gian xung quanh như ngừng lại để chiêm ngưỡng hắn. Hắn cao ráo, vóc dáng thẳng tắp, từng chi tiết trên cơ thể hắn đều hoàn hảo đến khó tin. Bộ trang phục Louis Vuitton mà hắn mặc không chỉ vừa vặn, mà còn tôn lên những đường cong mạnh mẽ, từ chiếc áo sơ mi ôm nhẹ cơ thể đến quần tây cắt may tinh xảo, tất cả như nói lên rằng hắn là người không thiếu phong cách.

Mái tóc đen, bóng mượt của hắn rũ xuống một cách tự nhiên, như được chăm sóc tỉ mỉ, óng ả dưới ánh sáng. Mái tóc ấy càng làm nổi bật làn da sáng mịn, tạo nên sự đối lập đầy quyến rũ với đôi mắt đen sâu thẳm. Đôi mắt của hắn giống như một cái hồ yên tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh ma mị, có thể khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy bị cuốn hút, không thể thoát ra.

Khuôn mặt hắn góc cạnh, với chiếc cằm mạnh mẽ và đôi má cao làm tôn lên vẻ nam tính, nhưng lại rất có sức thu hút, dịu dàng theo một cách đầy mê hoặc. Mỗi đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo như thể được tạo ra để làm gương mặt của một bức tranh. Đôi môi mỏng, mềm mại của hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, không cần phải quá lộng lẫy nhưng lại đủ để khiến người đối diện đắm chìm.

Sự hiện diện của hắn như là một cơn gió lạ, mạnh mẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Taehyung cảm thấy ánh mắt của mình vô tình bị kéo vào hắn, như thể có một lực hút vô hình khiến anh không thể rời mắt, bối rối và một chút ngỡ ngàng trước sự hoàn hảo này.

"Anh ta khá khủng đấy" người con trai tóc vàng vẫn đứng cạnh cậu từ đầu khẽ lên tiếng nhận xét, khiến Taehyung chớp mắt khó hiểu, ánh mắt lướt một lượt từ đầu qua vai rồi bỗng dừng ở hạ bộ của Friedrich. Taehyung ngượng ngùng và nhanh chóng quay đi, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cậu vừa nhận ra rằng mình đã để ý vào một phần không mấy thích hợp. Cảm giác đó làm Taehyung có chút bất an, nhưng lại không thể rời mắt khỏi dáng vẻ tự tin, đầy quyến rũ của quý tử Friedrich, người đang thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhìn người bạn tóc vàng với vẻ nghiêm túc.

"Thật vậy sao?" Taehyung lúng túng hỏi, giọng không tự chủ có chút bối rối. Cậu không rõ mình đang nói về cái gì, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hấp dẫn không thể chối từ của người đàn ông kia.

Người bạn tóc vàng cười khẽ, ánh mắt có chút thấu hiểu. "Không phải cái đó đâu. Ý tôi là gia thế và sức hút của anh ta. Gia tộc Friedrich rất nổi bật, và anh ta là một trong những người mà Eva không thể từ chối. Cậu có thể hiểu mà, phải không?" Cậu ta nhìn Taehyung chờ đợi phản ứng.

Taehyung chỉ gật đầu một cách mơ hồ, cảm thấy như mình đang rơi vào một thế giới khác, nơi những chuẩn mực xã hội và tình cảm bị điều khiển bởi những gia đình quyền lực và danh vọng.

"Ồ." Taehyung lắp bắp, hai má ửng đỏ như quả cà chua.

Jimin vỗ nhẹ vào lưng Taehyung, rồi cậu thở dài với tâm trạng lo lắng của mình. “Đừng lo lắng nhiều, anh bạn. Tôi chắc rằng anh cũng sẽ chiếm được trái tim của Eva. Anh rất có sức hấp dẫn, mặc dù Friedrich ở đó có ưu thế hơn anh một chút” cậu nói, chỉ tay về phía người đang nói chuyện với bố mẹ Taehyung, với Eva bên cạnh.

Đứng dậy khỏi ghế, chàng trai tóc vàng sau đó nở một nụ cười ngượng nghịu với Taehyung. “Dù sao, đừng có nhìn thẳng vào đũng quần của nam giới khác, anh bạn. Đức Chúa Trời có thể nổi giận với hành động tội lỗi đó đấy. "

Taehyung cảm thấy mặt mình nóng lên, giật mình và lắp bắp. "À, tôi... tôi không có ý gì đâu," cậu vội vàng biện minh, nhìn xuống sàn nhà, cố tránh ánh mắt của người bạn tóc vàng. Cảm giác ngượng ngùng làm cậu không thể nghĩ ra lời nào để biện hộ cho hành động vô thức đó.

Chàng trai tóc vàng chỉ cười nhẹ, không có vẻ gì là phê phán quá mức. "Tôi chỉ đùa thôi, nhưng có lẽ anh nên chú ý một chút. Người ta có thể hiểu nhầm đấy," cậu nói, vừa lắc đầu vừa đi về phía khác, để lại Taehyung đứng đó, vẫn còn bối rối và ngượng ngùng.

Lúc này, Taehyung tự hỏi liệu mình có phải đã hành xử quá bất cẩn không. Cảm giác tự trách cứ như một cơn sóng vỗ vào tâm trí cậu. Cậu đã vô tình đánh mất hình ảnh của mình trước mặt người bạn mới, và có lẽ trước cả Friedrich, người mà cậu chẳng thể nào dứt mắt khỏi.

***

Taehyung cảm thấy một cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, như thể không khí trong phòng đột ngột đặc lại, khiến cậu không thể thở nổi. Đôi mắt đen sắc bén của Friedrich nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một chiếc lưỡi dao bén nhọn đang quét qua tâm trí của Taehyung, cắt đứt mọi suy nghĩ mạch lạc của anh. Cảm giác bất an và sợ hãi trong lòng dâng lên, khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối trước người đàn ông mạnh mẽ ấy.

Hắn không cần nói gì, chỉ bằng cái nhìn đã đủ khiến Taehyung cảm thấy như mình đang bị xét xử. Cái ánh mắt không chỉ là sự giận dữ mà còn chứa đựng sự khinh thường, như thể Taehyung không xứng đáng đứng cùng hàng với những người như anh ta.

Eva, nhận thấy sự căng thẳng trong không khí, vội vã lên tiếng, cố gắng làm dịu tình hình. "Jeongguk, đừng như vậy. Taehyung chỉ là người tôi muốn giới thiệu với anh thôi." Cô nói nhẹ nhàng, nhưng không thể che giấu sự bối rối trong giọng nói của mình.

Tuy nhiên, Jeongguk không rời mắt khỏi Taehyung, khiến cậu cảm thấy mình đang bị kiểm tra, như một con thú non bị đặt dưới ánh mắt lạnh lùng của kẻ săn mồi. Taehyung không thể hiểu nổi vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Phải chăng là vì cái sức mạnh không thể chối cãi của Jeongguk? Hay vì sự tự ti bấy lâu nay đã ăn sâu vào tâm trí anh?

Không khí càng lúc càng căng thẳng, và Taehyung nhận ra rằng dù có cố gắng như thế nào, cậu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi này.

"Chú mèo nhỏ đang run rẩy trước mặt này là ai vậy, tiểu thư Smith yêu quý?" Người đàn ông cao hơn, với giọng điệu lạnh lùng và thiếu tôn trọng, hỏi. Câu hỏi chẳng có chút thiện ý nào, như thể anh ta đang đánh giá thấp Taehyung ngay từ cái nhìn đầu tiên. Taehyung cảm thấy mình nhỏ bé dưới ánh mắt đó, không thể đối diện trực tiếp với người đàn ông cao lớn trước mặt, chỉ có thể cúi xuống một cách lúng túng.

Eva, nhận thấy sự im lặng ngượng ngập giữa hai người đàn ông, vội vàng lên tiếng giới thiệu. "À, Guk. Đây là Taehyung, con trai của nhà Hannover mà anh đã biết. Taehyung, đây là Jeongguk Friedrich, tôi nghĩ rằng cậu đã nghe nhiều về anh ấy rồi."

Taehyung, dù có cảm giác không thoải mái, vẫn cố gắng mỉm cười và gật đầu. "Tất nhiên tôi biết về anh ấy, tôi đã nghe cha mẹ khen ngợi anh ấy hằng ngày," cậu lặp lại, cố gắng tạo ra một vẻ ngoài tự nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt. Cậu không thể nào quên được cái ánh mắt lạnh lẽo và thái độ hống hách của Jeongguk, nó làm cho cậu cảm thấy như một đứa trẻ vô giá trị đứng trước một người quá hoàn hảo.

Vẻ mặt của Jeongguk không thay đổi, hắn ta chỉ nhìn Taehyung với ánh mắt như đang phán xét, không hề bận tâm đến lời nói dối của cậu. Nhưng Taehyung lại cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ dâng lên trong lòng, sợ rằng mình không đủ sức để sánh vai cùng những người như Jeongguk, với sự tự tin và sức hút mà hắn tỏa ra.

Taehyung cảm thấy như một con thỏ hoảng hốt, gãi gãi cổ lúng túng trước cái nhìn lạnh lùng của Jeongguk. Anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của người đàn ông cao lớn ấy thêm một giây nào nữa. "Tôi có thể biết phòng nghỉ ở đâu không?" Câu hỏi bật ra vội vàng, chỉ với mục đích duy nhất là tìm cách thoát khỏi cái không gian ngột ngạt này.

Eva liếc nhìn anh với nụ cười dịu dàng, nhưng rồi cô lại nhanh chóng chỉ đường. "Ồ, đi xuống hành lang và rẽ trái. Sau đó, cậu sẽ thấy phòng nghỉ của mình ở hành lang cuối cùng. Nếu cậu muốn, Guk có thể hộ tống cậu. Anh ấy biết rất nhiều chỗ ở đây vì anh ấy đến đây khá thường xuyên ㅡ ôi trời! Em không để ý! Anh đã mang hoa cho em như những gì anh đã hứa vào tuần trước!" Cô ngạc nhiên thốt lên, ngay lập tức bị cuốn vào sự vui vẻ khi nhận món quà từ Jeongguk.

Jeongguk mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Taehyung, nhưng sự chăm chú của anh ta dường như làm cho Taehyung cảm thấy như bị xâm chiếm. "Anh thực sự là người đàn ông ngọt ngào và biết giữ lời hứa đấy," Eva tiếp tục, ánh mắt mơ màng nhìn vào Jeongguk, hoàn toàn không để ý đến sự khó xử của Taehyung.

Cảm giác như mình đang đứng giữa hai thế giới, Taehyung nhanh chóng quay người, rẽ phải, bước đi với những bước chân nhanh nhẹn, cố gắng không để bất kỳ ai nhận thấy sự bối rối của mình.

Taehyung châm điếu thuốc, ngọn lửa lập tức lóe lên, rồi khói mỏng nhẹ vươn ra như những làn sương mù mơ hồ. Anh hít một hơi dài, cảm nhận sự đắng nghét của thuốc, hy vọng rằng chút xíu tê tái này sẽ xoa dịu được trái tim đang hỗn loạn, những cảm xúc bối rối và khổ sở cứ vần vũ trong lòng anh. Mỗi làn khói như mang theo một phần nỗi buồn, một phần sự thất vọng, và anh chỉ mong rằng sẽ có một lúc nào đó, mọi thứ sẽ trở lại bình yên như trước, dù anh biết đó là điều không thể.

Tuy nhiên, chỉ một khoảnh khắc sau, anh cảm nhận được sự hiện diện của Jeongguk ngay sau lưng.

"Mùi gì vậy?" Jeongguk lên tiếng, giọng lạnh nhạt nhưng có một chút gì đó như sự kiên quyết.

Hơi giật mình do sự xuất hiện đột ngột của Jeongguk. Taehyung sau đó nhíu mày, cố gắng hết sức để tỏ ra nam tính và không hề bận tâm. "Anh đang làm gì ở đây?" cậu hỏi, điếu thuốc chưa tắt vẫn còn vương giữa môi, làn khói phả ra khi nói.

Với cái nhìn chế giễu, Jeongguk sau đó tiến về phía cậu, đoạt lấy bật lửa khỏi tay người nhỏ hơn. "Người hỏi câu đó phải là tôi. Cậu không thể hỏi tôi câu đó khi cậu đang bị bắt quả tang. ”

“Bắt quả tang? Ý của anh là gì? Tôi không làm gì sai cả ” cậu hỏi, hơi lùi lại.

Jeongguk cười nhếch mép đầy khiêu khích. Hắn nâng một tay, chỉ vào Taehyung, rồi nở một nụ cười đầy khinh bỉ. "Nhìn cậu không giống một đứa trẻ chưa đủ tuổi, nhưng mà nếu tính theo quy định, thì cậu vẫn chưa đủ tuổi để làm những thứ này," hắn đáp lại, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa đầy đe dọa.

Taehyung nắm chặt điếu thuốc trong tay, cảm giác giận dữ lan tỏa trong cơ thể như dòng điện mạnh mẽ. "Anh có vấn đề gì không?" Taehyung gằn giọng, môi cậu mím chặt, đôi mắt lóe lên sự tức giận. Cậu không thể chịu đựng được cái thái độ kiêu ngạo của Jeongguk, xem như thể cậu là kẻ thấp kém, không đáng để tồn tại trong cùng một không gian.

Jeongguk không đáp lại ngay lập tức. Hắn chỉ nhìn cậu, mắt sáng quắc, như thể đang thưởng thức từng phút giây sự căng thẳng giữa họ. "Cứ tự do đi, nếu cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn." Hắn nói với vẻ chế giễu, không một chút lo lắng về sự giận dữ của Taehyung.

“Eva là của tôi” Jeongguk chợt thốt lên sau một khoảng lặng, càng tỏa ra khí thế bức người khi dồn cậu vào góc tường với đôi mắt nâu sẫm quyết rũ. "Tôi không cho phép cậu chiếm được trái tim của cô ấy, Hannover."

Bất phục, Taehyung sau đó khoanh tay lại. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được ý của Jeongguk. "Đây có phải là một đề xuất cho sự cạnh tranh giữa hai chúng ta không, ngài Friedrich?" Người đàn ông trẻ tuổi hơn hỏi, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn nhưng sắc nét của người lớn tuổi hơn.

Jeongguk cúi thấp hơn, ánh mắt sắc lạnh của hắn khóa chặt vào Taehyung. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại đến mức Taehyung có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Jeongguk phả nhẹ trên làn da. Hắn nghiêng đầu, nụ cười nhếch mép càng thêm phần thách thức.

“Một cuộc cạnh tranh ư?” hắn lặp lại, giọng trầm ấm đầy mỉa mai. “Cậu định làm gì tiếp theo, Hannover? Hay là cậu chỉ biết đứng im mà run rẩy thế này?”

Taehyung nuốt khan, cảm giác như không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn. Cậu lùi lại một bước theo bản năng, nhưng tấm lưng đã chạm vào bức tường lạnh giá phía sau. Trái tim cậu đập thình thịch, không biết là do sự tức giận, bối rối, hay điều gì khác đang âm ỉ trong lòng.

“Anh... anh đang làm gì vậy?” Taehyung cố gắng lên tiếng, nhưng giọng lại khàn đi, gần như là thì thầm.

Jeongguk chỉ nhún vai, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đang đỏ bừng của Taehyung. “Tôi chỉ đang kiểm tra thôi,” hắn nói, giọng kéo dài đầy vẻ trêu chọc. “Kiểm tra xem cậu có đủ bản lĩnh để đối đầu với tôi hay không. Và từ những gì tôi thấy…” Hắn dừng lại, đôi môi gần như chạm vào tai Taehyung. “Cậu chẳng khác gì một con cừu non lạc đường.”

Taehyung siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh. Nhưng đôi mắt sâu thẳm đầy áp lực của Jeongguk vẫn khiến cậu mất đi phần nào sự tự chủ. Cậu không thể trốn thoát, không thể phản kháng, và cảm giác bất lực đó như một ngọn lửa thiêu đốt lòng tự tôn của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro