[Lưu vong cùng rẽ biển chi chương]

[Lưu vong cùng rẽ biển chi chương]

—— Cách bọn họ gặp lại, còn 53 ngày

[Spade 3] Người lưu vong gặp được phong cảnh như thế nào

Không có một giọt nước.

Cũng không còn lương thực.

Tôi ngồi trong xe bọc thép trợn mắt mắng chửi.

Vì sao, ngày hôm nay cũng là một ngày không có thu hoạch.

Tôi vốn cho rằng loại căn cứ còn sót lại trong thời kỳ chiến tranh này ít nhiều sẽ còn lại chút gì, ví dụ như đồ hộp thời hạn sử dụng dài đến làm người giận sôi các loại —— kết quả là cái gì cũng không có, ngược lại phát hiện không ít súng đạn. Hiện tại cần những thứ này làm gì chứ? Nghĩ như vậy, tôi một đấm đập vào trên đồng hồ đo trong xe, nhịn không được nghi ngờ nền văn minh trước rốt cuộc suy nghĩ gì, có rảnh rải thứ này khắp thế giới ngược lại để chút đồ ăn cho tôi a!

Sau đó tôi hối hận, đau tay.

Tôi ủ rũ cúi đầu ra khỏi xe bọc thép, lão đại của tôi —— à, cũng chính là thủ lĩnh của đám người lưu lạc chúng tôi đây nhìn thấy chỗ tôi cũng không có thu hoạch gì liền lộ ra vẻ mặt không vui, tôi bản năng có chút muốn chạy trốn, tuy rằng tôi biết trốn đi thì tôi cũng sống không được bao lâu. Thời đại hiện tại chính là như vậy, vì sống sót chỉ có thể ôm đoàn, chỉ là vận may của tôi hơi tệ, ôm là đoàn nhân vật phản diện.

Không sai, lão đại của chúng tôi, làm gì cũng không xong, bắt nạt kẻ yếu đi đầu.

Có lúc tôi sẽ thầm mắng hắn không tiền đồ, chỉ biết ăn cướp của người lạc đàn và già yếu bệnh tàn, còn văn hoa nói cá lớn nuốt cá bé. Nhưng mà tôi cũng không mong hắn chết, nếu hắn chết sẽ rất phiền, tìm một đoàn thể người lưu lạc mới bằng lòng chấp nhận tôi cũng không dễ dàng chút nào.

Dù sao ngày hôm nay không tìm được thức ăn, phỏng chừng lại phải chịu đói rồi, dù sao chịu đói vĩnh viễn là loại tầng lớp thấp nhất như tôi, lão đại vĩnh viễn không phải chịu đói.

Người canh gác đột nhiên hô to gọi nhỏ, hắn nói nhìn thấy một thanh niên lạc đàn, đám người chúng tôi chớp mắt hăng hái lên, lão đại lấy kính viễn vọng canh gác qua nhìn một hồi, sau đó lộ ra nụ cười làm người rợn tóc gáy.

Trong lòng tôi thầm đọc kinh vãng sinh cho người thanh niên kia, tuy rằng tôi cũng không biết kinh vãng sinh phải đọc như thế nào.

Mà lão đại nhìn có vẻ cũng không định trực tiếp giết cậu ta, hắn thậm chí chuẩn bị đi bao vây thanh niên kia, cảm giác như cho dù thanh niên kia không có cái gì cũng phải đem xác cậu ta về làm món ăn nhắm rượu vậy.

Tôi và vài tay chân khác bị lão đại ra lệnh đi đầu ngõ chặn lại người thanh niên kia, tôi tay cầm côn sắt, không biết tâm tình lão đại hôm nay có thể cho cậu ta chết nhanh một chút hay không. Tôi nghĩ như vậy, dựa vào tường, uể oải vô lực đứng ở đó, từ đáy lòng khẩn cầu cậu ta đừng đi về hướng này.

Bất luận qua bao lâu, tôi chưa bao giờ quen được chuyện giết người để sống sót này.

Nhưng mà không như mong muốn, người thanh niên kia vẫn là đi về phía tôi đây, tôi ngẩng đầu, tôi biết lão đại đang nhìn tôi, tôi cũng biết nếu để cậu ta chạy thoát kết cục của tôi sẽ rất thảm, trong lòng tôi lẩm bẩm xin cậu ta tha thứ cho tôi, sau đó tôi nhắm mắt lại giơ cao côn sắt trong tay —— cổ tay tôi lập tức bị một bàn tay nắm lấy.

Tôi mở mắt, thấy là thanh niên nắm cổ tay lấy đi côn sắt trong tay tôi, cũng nhìn thấy nụ cười ôn nhu của cậu ta.

"Không cần phải như vậy, không cần." Cậu ta nói.

Sau đó cậu ta ném côn sắt của tôi đi, tôi muốn nói cẩn thận sau lưng, đã thấy cậu ta đưa tay ra sau đó một tay đao đánh ngất người tấn công mình.

"Tôi chỉ là đi ngang qua." Cậu ta nói, "Hơn nữa tôi cũng chẳng có gì, có thể để tôi qua không?"

Cậu ta cười vô cùng ôn nhu.

"Tôi nghĩ, lão đại của chúng tôi... sẽ không đồng ý."

—— Bởi vì hắn chỉ muốn giết chết cậu.

Tôi nói thầm trong lòng.

"Vậy không có cách nào, trực tiếp đi nói với lão đại của các anh vậy." Thanh niên nở nụ cười nói, dáng vẻ thiện giải nhân ý.

Tôi đột nhiên sợ cậu ta.

Tổ tiên tôi từng nói một câu, người càng có thể cười trong ngày tận thế, thì càng đáng sợ. Loại đáng sợ này không nhất định là nói bọn họ sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, loại đáng sợ này chỉ chính là bọn họ vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân. Trước đây tôi không mấy hiểu, cho đến ngày hôm nay tôi nhìn thấy thanh niên này, mới hoàn toàn hiểu được những lời này.

"Sẽ chết." Tôi hạ giọng nói với cậu ta, người thanh niên hình như ngạc nhiên bởi được quan tâm, sau đó lộ ra nụ cười ôn nhu nói không sao cứ để cậu ta đi.

"Bởi vì tôi rất mạnh." Cậu ta nói như vậy, tôi không biết làm sao, đành phải dẫn cậu ta đi gặp lão đại —— tôi nghĩ tôi đang dẫn cậu ta đi chịu chết, nhưng mà tôi cũng không có quyền để cậu ta chạy thoát, nếu để cậu ta chạy phải chết chính là tôi, nghĩ như vậy chúng tôi đứng trước mặt lão đại, thanh niên không mang bất cứ đề phòng đi đến trước mặt lão đại, hai tay duỗi ra.

"Tôi gì cũng không có, có thể để tôi đi qua không?" Thanh niên nói như vậy, tay duỗi ra tỏ vẻ cậu ta thật sự hai tay trống không.

Sau đó một giây tiếp theo, cậu ta trúng một phát súng.

Súng trong tay lão đại bốc khói, ngay sau khi cậu ta đưa tay nói mình không có ác ý lão đại liền nổ súng —— sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh cả đời không quên được: Vết thương bị viên đạn xuyên qua bắn ra máu màu xanh, thanh niên thân thể bị lực va chạm của súng ống đập vào nghiêng về phía sau chỉ lui hai bước liền giữ thăng bằng thân thể cậu ta. Sau đó thanh niên cúi người lao đến trước mặt lão đại, cậu ta đưa tay một phát cướp đi khẩu súng trong tay lão đại, sau đó dùng tay nhẹ nhàng kéo cổ tay lão đại về phía trước, đã đè lão đại xuống mặt đất.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Thật mạnh —— đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Người mắc bệnh máu xanh —— đây là phản ứng thứ hai.

Tôi tin lão đại cũng nghĩ như vậy, hắn bây giờ bị áp chế trên mặt đất, máu màu xanh lục nhỏ giọt xuống, làm bẩn áo lão đại.

"Chỉ là một người mắc bệnh máu xanh muốn đến tháp, cho nên có thể thả tôi đi không?" Thanh niên cười hỏi —— nhưng mà rất nhanh, nụ cười của cậu ta đọng lại trên mặt.

Bảo vệ bên cạnh lão đại đâm một con dao khác vào người cậu ta.

Đại khái là quá đau, tôi nhìn thấy vẻ mặt cậu ta xuất hiện một tia vặn vẹo, tôi rất muốn nói bọn họ dừng tay, trên thực tế tôi cũng quát lên thật, khi con dao thứ hai cắm vào người cậu ta.

Sau đó tôi nhận ra rằng lần này tôi gặp họa rồi, khi người xung quanh đều nhìn tôi.

Sao lại nhảy ra vào lúc này chứ, tôi tự mắng mình trong lòng.

"Mày rất quan tâm nó nhỉ." Đại khái là hai con dao cộng thêm một vết đạn là quá đau đớn, thanh niên không cách nào giữ nguyên tư thế áp chế ngã xuống, lão đại từ dưới đất đứng lên ném thanh niên xuống đất nói, "Mày biết nó là quái vật không?"

Lúc nghe thấy hai từ quái vật này thanh niên run lên.

"Đã bị thương như vậy còn chưa chết, còn không phải quái vật sao." Lão đại nói như vậy, "Người bệnh máu xanh muốn đến tháp, thật đúng là bất ngờ, dù sao mày muốn đến tháp, có muốn cân nhắc để tao đưa mày đi còn có thể đổi lấy cuộc sống hạnh phúc cho tao?"

"Là anh, hay là các anh?" Người thanh niên kia mở miệng hỏi.

"Đương nhiên là tao, tháp đâu ra nhiều đất đai tiếp nhận nhiều người như vậy?" Lão đại nói, "Hơn nữa, bọn họ có thể sống đến bây giờ đều là nhờ tao."

"Vậy mày thật đúng là cặn bã." Thanh niên nói, một giây tiếp theo, trong thị giác của tôi đột nhiên xuất hiện ảo giác —— một chớp mắt kia, cậu ta trong mắt tôi cũng không phải là một người bình thường, mà là một con quái vật màu vàng.

Chờ lúc tôi phản ứng lại, thanh niên đã bóp cổ lão đại, ấn hắn lên tường.

"Cho đến nay, hắn đã giết bao nhiêu người như tôi?" Thanh niên chảy dòng máu xanh biếc, dùng giọng nói lạnh như băng hỏi chúng tôi, không giống lúc cười, cậu ta hiện tại mặt lạnh, toàn thân trên dưới đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

"20 người." Trong đám người có người nói ra mấy từ này, tôi nâng mắt nhìn qua, người nói ra câu này ngồi dưới đất như là bị dọa vỡ mật, "Còn có phụ nữ và trẻ con là bị hắn cướp về... Tôi chỉ biết như vậy, đừng giết tôi."

"Vậy thì đúng là, tử hình a." Thanh niên lẩm bẩm tự nói, "Biết không, loại người như mày, ở thời đại văn minh cũ, là sẽ bị chờ đợi tử hình —— có điều thời đại văn minh cũ mày hẳn là cũng không có gan này đâu."

Cậu ta nói như vậy, tăng thêm lực trên tay, tôi thấy vẻ mặt lão đại trở nên vặn vẹo, sau đó thanh niên buông lỏng tay, lão đại ngã ngồi dưới đất thờ phì phò.

"Nếu có thể tôi không muốn giết người." Thanh niên nói, tôi lại nhìn thấy lão đại giùng giằng bò dậy sau lưng cậu ta —— và lưỡi lê trong tay hắn.

"Cẩn thận!"

Tôi mở miệng nói.

Ngay một giây tiếp theo, hình như có lưỡi dao sắc bén màu vàng xuyên qua thân thể lão đại —— nhưng mà trên tay thanh niên vẫn không hề có vũ khí, tất cả dường như chỉ là ảo giác của tôi.

Máu màu đỏ nhỏ xuống mặt đất, thanh niên không còn liếc mắt nhìn thi thể người kia, chỉ là đờ đẫn rời khỏi nơi xảy ra chuyện, để lại một đống lộn xộn bên này. Tôi đuổi theo cậu ta, lại thấy thanh niên vẻ mặt vô cùng bi thương, cậu ta hình như đã khóc một trận. Lúc thấy tôi chạy đến thanh niên ngẩn ra, rất nhanh cậu ta đã nhận ra tôi, đồng thời bày tỏ sự cảm ơn với hành vi nói dừng tay và cẩn thận của tôi.

Tôi lắc đầu: "Xin lỗi, chỗ chúng tôi..."

"Không, tôi hiểu, tận thế sẽ biến thành như vật rất bình thường." Thanh niên nói, "Nhưng không giết hắn hắn sẽ giết nhiều người hơn, tôi lại không đợi được đến ngày hắn hối cải —— cho nên tôi chỉ có thể giết chết hắn, giết chết lại một nhân loại."

"Không, đây không phải là lỗi của cậu." Tôi nói, tôi không biết phải nói như thế nào mới có thể làm cậu ta dễ chịu một chút, trong mắt cậu ta lắng đọng bi thương rất nặng, tôi cố gắng thử làm bản thân nói ra chút lời có thể an ủi cậu ta.

"Đúng rồi, hắn nói, đưa tôi đến tháp... có thể nhận được cuộc sống hạnh phúc là thật sao?" Người kia trầm mặc một hồi, hỏi, "Nếu là thật, vậy tôi..."

Tôi lắc đầu: "Tháp không nhận người thường, bọn họ chỉ cần bệnh máu xanh. Cho nên những chuyện đó, chẳng qua chỉ là một chút mộng tưởng hão huyền trước kia của lão đại mà thôi."

Cậu ta như đột nhiên hiểu ra, gật đầu, nở nụ cười với tôi.

"Cảm ơn."

"Đừng." Tôi nói, nói thật đi, tôi cũng không biết tiếp theo phải làm sao sống, hay là đám người chúng tôi này còn có thể tiếp tục đến nông nỗi nào, tôi chỉ là cảm thấy được cậu ta cảm ơn như vậy tôi nghe mà xấu hổ, tôi cắn cắn môi, còn muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi cậu ta một câu: "Cậu... tên gì."

"Kenzaki Kazuma." Cậu ta trả lời.

"Sao cậu lại muốn đến tháp."

"Bởi vì tôi muốn tìm một người."

"Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Tôi tiếp tục nói, đối với đều là người lưu lạc chúng tôi chỉ có thể chúc nhau như vậy, cậu ta gật đầu, đột nhiên hình như nhớ ra chuyện gì chỉ ra xa xa nói bên kia có một nhóm người lưu lạc, nếu chúng tôi không muốn đi tụ lại thì phía tây từng có một căn cứ quân sự, ba ngày trước cậu ta đi qua chỗ đó nhìn thấy còn sót lại một chút vật tư.

"Người mắc bệnh máu xanh cũng không cần ăn uống." Đối mặt câu hỏi ngạc nhiên của tôi, cậu ta cười.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta, sau đó, quy mô của bệnh máu xanh triệt để mở rộng ra —— vài năm sau, khi tôi ngã trên mặt đất, phát hiện bản thân đã không còn dục vọng muốn ăn, máu của tôi xuất hiện một phân tầng màu lục, tôi cũng bước lên hành trình cô độc. Tôi không biết một lần nữa nhìn thấy cậu ta tôi có thể nói cái gì, hoặc là nhất định phải nói nhóm người lưu lạc chúng tôi này cuối cùng vẫn sụp đổ, kết cục của kẻ liều mạng cũng chỉ như vậy, không cần chú ý.

Cùng với lần đó chia tay, quên hỏi người cậu ta muốn tìm là ai, dù sao tôi hiện tại không chết, giúp cậu ta để ý cũng được.

[Heart 3] Mọi người nhìn thấy gì trên đường trong biển

Tôi trốn trong phế tích.

Ngón tay tôi chảy ra máu đỏ, nhưng khi máu này lắng xuống sẽ xuất hiện phân tầng xanh lục.

Bệnh máu xanh, một loại bệnh trước khi tôi sinh ra đã mở rộng, không ai nhớ được loại bệnh này triệt để mở rộng ra từ lúc nào.

Bệnh nhân mắc bệnh máu xanh sẽ mất đi phần lớn nhu cầu sinh lý, điển hình nhất chính là nhu cầu ăn uống. Người mắc bệnh máu xanh tốc độ già yếu chậm đi rõ ràng, thậm chí một số người già xuất hiện hiện tượng trẻ hóa. Bọn họ sẽ không dễ dàng chết đi, bị thương cũng có thể nhanh chóng khôi phục —— bởi loại đặc tính này bọn họ bị tộc đàn nhân loại truyền thống bài xích, nhân loại máu đỏ nghĩ bọn họ là quái vật.

Nhưng theo thời gian trôi qua, có một phần nhân loại cho rằng bọn họ là sứ giả thần linh phái đến, muốn thống nhất nhân loại sau thời đại đại hồng thủy —— Vì vậy dưới sự dẫn dắt của loại tư tưởng này, giáo hội Chén Thánh cũng theo đó sinh ra.

Tháp và giáo hội Chén Thánh —— đối với người mắc bệnh máu xanh hiện tại mà nói là nơi trở về tốt nhất —— cái quỷ.

Đừng hỏi tôi vì sao biết rõ chuyện này như vậy, tôi chạy trốn hai thế lực này chạy nửa năm rồi.

Có điều bây giờ xem ra là phải kết thúc, tôi trốn trong phế tích nghĩ thầm, phỏng chừng lần này là thật sự trốn không thoát, tháp cũng quá thiếu đạo đức, đối phó một người bệnh máu xanh như tôi đây có cần điều động nhiều quân đội như vậy không! Tôi thừa nhận, trốn nửa năm rồi, tôi có chút mệt mỏi —— cứ thế bị bắt đi hình như cũng không tệ, tuy rằng nghe nói tháp bắt người mắc bệnh máu xanh để làm pin hay đại loại như vậy, nhưng đến lúc ấy tôi cũng không cảm nhận được nữa rồi đúng không.

Tôi nghĩ như vậy, cam chịu nằm trên phế tích, thẳng thắn ngủ một giấc đi, hi vọng quân đội có thể dùng phương pháp ôn nhu đánh thức tôi.

Sau đó tôi bị đánh thức, phương pháp không hề ôn nhu, đối phương cũng không phải quân nhân.

Là một người thanh niên, mặc áo gió cũ nát, nghiêm túc nhìn tôi, cậu ta hỏi tôi: "Anh biết quân đội bên ngoài kia là sao không."

Không biết vì sao, câu hỏi này ngu xuẩn đến làm tôi phải hoài nghi có phải người kia xuyên qua đến đây không.

"Là quân đội trong tháp." Tôi trả lời, "Đến thu về người bệnh máu xanh tôi đây."

Người thanh niên kia lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Đây chính là quân đội của tháp à."

"Đúng vậy." Tôi nói, "Tôi đề nghị cậu cách xa tôi một chút, tôi là mục tiêu thu về của đám người kia."

Tôi nói như vậy, giơ tay lên, lộ ra huyết dịch màu đỏ trộn lẫn xanh lục, người thanh niên kia chỉ nhìn ngón tay tôi một cái, cậu ta có vẻ cũng không sợ hãi, tôi có chút ngạc nhiên vì sao cậu ta nhìn bình tĩnh như vậy, liền nghe thấy cậu ta hỏi: "Anh đang trốn bọn họ?"

Tôi gật đầu.

"Tôi biết rồi." Người thanh niên kia nói, "Tôi có thể dẫn anh thoát khỏi nơi này, nhưng anh phải nói cho tôi biết nhiều tin tức về tháp hơn."

"Chống đối tháp? Cậu điên rồi sao?" Tôi có chút ngạc nhiên.

"Có làm không." Người thanh niên kia chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt cậu ta nhìn có vẻ không phải đang nói đùa.

Tôi gật đầu.

Tôi còn không muốn bị tháp thu về sớm như vậy, tôi sợ, nhỡ đâu thật sự giống như lời đồn vậy, người mắc bệnh máu xanh bị đem đi làm pin và vân vân, phiền phức rất lớn được không! Tôi còn không muốn trẻ tuổi như vậy đã bị đem làm pin a!

"Vậy thì đuổi theo." Người thanh niên kia nói, sau đó tôi nghi ngờ không phải mắt mình có chuyện, chính là đầu óc cậu ta có chuyện —— cậu ta cứ thế đi đến trước mặt quân đội.

"Có thể nhường đường không?"

Người anh em cậu đang làm gì thế hả!

"Chúng tôi nhận lệnh của tháp đến nhận người mắc bệnh máu xanh, xin đi đường khác."

Nói thật đi, tôi nghĩ anh trai quân đội đã rất kiềm chế.

Người thanh niên kia thở dài, sau đó cậu ta duỗi tay —— lúc đó bất luận là tôi hay người quân đội đều còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cũng giống như chúng tôi có thế nào cũng không ngờ rằng trên tay cậu ta chảy xuống lại là máu màu xanh biếc vậy. Đó là máu xanh không giống với máu xanh cần phân tầng mới nhìn ra như của tôi.

Máu xanh thuần túy, dính đặc.

"Ngôi sao bất biến." Tôi nghe người quân đội nói.

Ngôi sao bất biến, từ này tôi từng nghe nói ở giáo hội Chén Thánh, khi máu một người biến thành màu xanh lục thuần túy, thì hắn sẽ biến thành tồn tại vĩnh hằng, lúc đó bọn họ chính là ngôi sao bất biến, người giáo hội Chén Thánh cho rằng, khi một người đạt đến cảnh giới ngôi sao bất biến, hắn sẽ có địa vị ngang hàng với thần linh.

Tôi cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết.

Không ngờ hôm nay, ở trước mặt tôi, thật sự xuất hiện một ngôi sao bất biến như vậy.

Ngay cả quân đội cũng căng thẳng lên, lúc này tôi lại thấy quan chỉ huy của quân đội giơ tay, ra hiệu người của quân đội lui lại.

"Nếu là ngôi sao bất biến, cũng không cần thiết phải xung đột với anh." Quan chỉ huy quân đội nói như vậy, "Dù sao không ai đánh thắng được anh —— hơn nữa nhận định của tháp là, ngôi sao bất biến cuối cùng sẽ đến."

—— "Bởi vì anh muốn gặp một ngôi sao bất biến khác, đúng không, Aikawa Hajime."

Quan chỉ huy quân đội nói như vậy.

Người được gọi là Aikawa Hajime kia ngẩn ra, sau đó nhíu mày.

"Tung tích của Kenzaki ở đâu! Các người biết không!" Giọng điệu của cậu ta có chút không khống chế được, nhưng tôi nghe ra, cậu ta đã rất cố gắng áp chế giọng nói của bản thân.

"Trên thế giới này không có ai biết rõ tung tích của một ngôi sao bất biến khác hơn anh nữa, không phải sao?" Quan chỉ huy quân đội nói, sau đó hắn ra hiệu cho quân đội phân tán sang hai bên, hiện ra một con đường dài trước mặt Aikawa Hajime.

Aikawa Hajime quay đầu, ra hiệu tôi đuổi theo.

Tôi có chút hoảng hốt, tôi nhìn thấy trên mặt binh lính xung quanh có đủ các loại các dạng biểu tình, có sợ hãi, cũng có tò mò —— mà làm tôi sợ hãi chính là, ở trên mặt những binh lính này, tôi thấy được thứ tình cảm gọi là cuồng nhiệt.

Tôi rất rõ ràng, người bọn họ nhìn không phải tôi, mà là Aikawa Hajime.

Tôi thậm chí không cách nào nhìn thẳng ánh mắt bọn họ một lần nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường này, tôi thật sự không thể chịu đựng được những ánh mắt tham lam mà cuồng nhiệt kia —— tôi luôn cảm thấy một chớp mắt sau bọn họ sẽ triệt để xé xác thanh niên tên là Aikawa Hajime này chia nhau. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, tôi có chút khẩn trương đi về phía trước, hi vọng Aikawa Hajime có thể nhận ra sự hoảng sợ của tôi mà đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng mà Aikawa Hajime lại dừng bước.

Chuyện tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Có một binh sĩ xông đến trước mặt Aikawa Hajime, trong mắt hắn tràn đầy tham lam và cuồng nhiệt, hắn nhìn Aikawa Hajime, lại không đang nhìn cậu ta —— kia căn bản không phải ánh mắt nhìn người, mà là đang nhìn một đồ vật vô cơ, một món bảo bối tùy ý người cướp giật.

Hắn nói: "Xin anh, cho dù chỉ một chút cũng được, cho tôi máu của anh đi."

Aikawa Hajime lộ ra ánh mắt mờ mịt, sau đó vẻ mặt cậu ta biến thành mất mát.

Cậu ta lắc đầu, ánh mắt người kia biến thành thất vọng, lập tức biến thành căm hận.

Tôi đẩy người kia ra, kéo Aikawa Hajime bỏ chạy.

"Vì sao! Chỉ cần một giọt máu của mày có thể làm cho người sống mãi thoát khỏi đau khổ hiện tại! Vì sao mày không muốn cho!"

Tiếng nói của người kia vang lên sau lưng chúng tôi, tôi kéo Aikawa Hajime, tiếp tục chạy về phía trước không quay đầu lại.

Cứ như vậy tiếp tục chạy, bất kể sau lưng xảy ra chuyện gì, người kia khả năng sẽ bị tháp hành hình, có thể sẽ không, tôi cũng không thể phán đoán, rối loạn sau lưng vẫn còn tiếp tục, nhưng nhìn có vẻ lập tức sẽ được dẹp yên. Nhưng mà tôi chỉ muốn thoát đi, tựa như đang sợ hãi nước biển tách ra một giây sau sẽ khôi phục như cũ.

Sau lưng chúng tôi, sóng người đúng là đang khôi phục như cũ.

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Aikawa Hajime cúi đầu, tóc cậu ta hơi dài, tôi không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu ta lúc này.

Tôi không biết tôi thay thế cậu ta làm ra loại quyết định này có thể làm cậu ta tức giận hay không.

Tôi chỉ biết là thực ra không muốn đối mặt loại người như vậy là bản thân tôi.

Lúc tôi vừa mắc bệnh máu xanh, cũng có người nói với tôi như vậy.

Bọn họ muốn máu của tôi, để nhận được cái gọi là sống mãi.

Một người thì cũng thôi, mỗi ngày đều có người đưa ra loại yêu cầu này với tôi, bọn họ nói bọn họ có thể bao che cho tôi, cái giá là mỗi ngày cung cấp máu của tôi giúp bọn họ cũng thực hiện cái gọi là tiến hóa và sống mãi.

Tôi thật sự không chịu nổi, cho nên cuối cùng tôi chạy trốn.

Tôi không dám tưởng tượng, nếu người trở thành ngôi sao bất biến là tôi, đối mặt loại thỉnh cầu này tôi có thể sụp đổ hay không, tôi chỉ biết là nếu cậu ta thật sự là ngôi sao bất biến, như vậy cậu ta nhất định đã trải qua loại chuyện này rất nhiều lần —— nếu cậu ta thật sự có cái gọi là vĩnh hằng.

Tôi đã quên tôi kéo cậu ta chạy bao xa, cho đến khi chúng tôi hoàn toàn cắt đuôi đám người quân đội kia, sau đó tôi mệt mỏi, quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống đất đai đã chết nôn khan thật lâu, bởi vì rất lâu không ăn gì cái gì cũng không nôn ra được, Aikawa Hajime chỉ ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.

"Có thể nói cho tôi biết thêm tin tức về tháp không?"

"Cậu cho tôi biết vì sao cậu lại muốn đến tháp trước."

"Bởi vì... Có một người rất quan trọng... Có lẽ ở đó." Aikawa Hajime nói, cậu ta ngẩng đầu, mấy ngày gần đây siêu tân tinh bùng nổ, cho dù đang là ban ngày cũng sáng lên lấp lánh, "Tôi muốn gặp anh ấy."

Tôi nhớ lại trước đó, lúc nói đến một ngôi sao bất biến khác, cái tên Aikawa Hajime nói ra.

"Kenzaki... sao?"

Aikawa Hajime gật đầu.

"Ngôi sao bất biến... Thật sự có vĩnh hằng sao?" Tôi tiếp tục hỏi.

Aikawa Hajime cúi đầu, cậu ta hình như không cách nào trả lời tôi câu hỏi này.

Hai ngôi sao bất biến, người cậu ta coi trọng, chỉ chút tin tức như vậy, tôi đã cảm thấy câu chuyện phía sau khả năng quá mức nặng nề. Aikawa Hajime cũng không muốn nói quá nhiều, đại khái là cậu ta thật sự muốn nói, chút chuyện cũ này có thể nói đến rất lâu sau, tôi có thể ngồi xuống, nghe cậu ta nói xong câu chuyện của mình, nhưng mà tôi biết, cậu ta không thể nói xong, cậu ta có nơi bất luận thế nào cũng phải đi.

Tôi thở dài.

"Có thể nói cho tôi biết, phải làm sao đối mặt cái gọi là vĩnh hằng không?" Đây là một câu hỏi cuối cùng của tôi trước khi nói với cậu ta mọi thứ. Cũng là đáp án tôi muốn biết nhất, nếu như tôi trở thành tồn tại không già không chết, phải làm sao sinh sống trên mảnh đất đã chết này, lại phải làm sao đối mặt những người sợ người bệnh máu xanh cùng những kẻ cuồng tín muốn máu thịt của người mắc bệnh máu xanh.

"Tôi không biết." Aikawa Hajime nói, "Nhiều năm như vậy, tôi đều là nghĩ, nếu Kenzaki ở đây, anh ấy sẽ lựa chọn như vậy đúng không, ôm ý nghĩ như vậy sống đến bây giờ..."

Bởi vì có người rất quan trọng ở.

Tôi đọc được tin tức như vậy trong câu trả lời của cậu ta.

Cậu ta nghĩ đến người kia, nhớ người kia, muốn gặp người kia.

Cũng bởi loại suy nghĩ này, ngược lại trở thành động lực sống sót, cho dù là tháp tựa như con đường chết có đi không về, cậu ta cũng muốn đến đó —— bởi vì, một ngôi sao bất biến khác ở đây.

Tôi biết, bất kể tôi nói cái gì, cậu ta cũng sẽ đi đến nơi đó.

Vì vậy, tôi nói ra toàn bộ những gì mình biết, bao gồm bệnh máu xanh, bao gồm giáo hội Chén Thánh, bao gồm con đường phía trước có thể sẽ gặp phải cái gì. Thực ra tôi rất muốn cùng cậu ta đến tháp, nhưng mà tôi chung quy vẫn không thể vượt qua nỗi sợ hãi, có thể đây là một chuyện tốt, tôi còn biết sợ, có phải hay không chứng minh tôi còn có chút giống người.

Sau đó chúng tôi tách ra, tôi nói với cậu ta sẽ giúp cậu ta chú ý Kenzaki Kazuma, nhưng mà chú ý thì thế nào, tôi lại phải làm sao liên lạc với cậu ta, tôi chỉ có thể nói cho Kenzaki Kazuma, có một người tên là Aikawa Hajime đi về phía tháp rồi, không hơn.

Nghĩ như vậy, tôi bước lên hành trình của mình, tôi muốn tìm ký thác sống sót, có thể một ngày nào đó, tôi sẽ biết toàn bộ câu chuyện về bọn họ, tôi đã nhận được vĩnh hằng, ngày biết được câu chuyện này sớm muộn sẽ đến.

Nghĩ như vậy, tôi gặp mặt người mắc bệnh máu xanh đang lẩn trốn mới ——

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro