Em đang giận hay đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi?
Nhiều lúc Lộc không hiểu sao mình lại yêu được một tên như Kresh mặc dù mọi người khuyên em nên chia tay với hắn vì hắn chẳng đáng tin chút nào. Một tên khốn đi đến đâu là reo rắc nỗi sợ cho người khác, một kẻ trăng hoa hưm hay tra nam chẳng hạn gặp ai cũng đòi hôn kiểu Pháp, trêu đùa tình cảm cũng có thể là thú vui của hắn
Nhưng hắn đấy miệng ngọt như mật lại còn lãng mạng ngày thường đối với hắn cũng có thể là một kỷ niệm đẹp, biết yêu, biết quan tâm biết nhắc nhở những điều nhỏ nhặt nhất "Cẩn thận rớt" hay "ông có đủ đồ ăn chưa? Tôi cho" ga lăng, tinh tế hắn có đủ thế thì sao em không mê hắn cho được
Em cứ mơ mẩn mãi như thể hắn nắm rõ được trái tim nhỏ bé này vậy, mỗi cử chỉ của hắn đều khiến em rung động. Tuy vậy Lộc vẫn luôn cân nhắc lời nhắc nhở của mọi người
Và rồi hôm đấy chính khoảng khắc ấy đã đập vỡ mơ mộng hão huyền về một tình yêu ngọt ngào với hắn. Lộc cứ nghĩ mình đủ đặc biệt để Kresh một lòng hướng về nhưng thật ngu ngốc làm sao hắn nói với đám bạn của hắn rằng thứ tình cảm trao cho em chỉ là chơi đùa-Mẹ nó chứ! Chơi đùa cơ đấy!! Đau thật nhưng đớn hơn vì sự ngu dốt của mình. Lộc cảm thấy bản thân mình lạc lối trong chính tình yêu quá mức mà em dành cho hắn, em vội chạy đi khoé mắt đỏ lên. Nhưng có vẻ em đã bỏ lỡ thứ quan trọng nhất
"Đấy là lúc trước thôi giờ tôi yêu cậu ấy thật lòng, chỉ muốn đặt trọn cậu ấy vào trong tim thôi" Kresh cười hạnh phúc mà chẳng hề biết bé cưng của hắn đang đau khổ, nghẹn ngào thế nào vì câu nói thốt ra trước đó
LộcZutaki nói thầm với bạn: cậu có ở nhà không Hani?(tui á không có trong sever đâu cho vào vì không biết nên để tên ai mới đúng)
Bạn nói thầm với LộcZutaki: tui đang đi mine sắp về rồi ông đợi ở nhà tui trước đi
Lộc biết sự trêu đùa của hắn thật cay đắng giống như bị kéo vào một giấc mơ đẹp rồi bị đẩy rơi tự do về với thực tại tàn nhẫn. Đó là cảm giác của niềm tin bị lợi dụng – khi trái tim em từng rung động theo từng cử chỉ, từng lời nói dịu dàng, từng ánh mắt khiến em nghĩ rằng có thể, chỉ có thể, đây là một điều gì đó thật sự. Hắn khiến em bắt đầu hy vọng. Em bắt đầu tưởng tượng. Em cho phép mình yếu đuối, cho phép bản thân mơ mộng, và rồi... mọi thứ sụp đổ. Lộc không chỉ đau vì yêu- mà em còn đau hơn khi cảm thấy bản thân trở nên ngốc nghếch, nhỏ bé và dễ tổn thương như thế
Tất cả chỉ là trò đùa. Em đã trao đi cảm xúc thật, còn hắn chỉ chơi một vai diễn. Em không giận hắn vì không yêu em, em chỉ đau vì hắn đã để em nghĩ rằng hắn có thể. Có lẽ, điều khiến em tuyệt vọng nhất không phải là mất đi hắn – mà là mất đi niềm tin vào chính trái tim mình
"Lộc ông khóc đấy hả?" Hani đẩy nhẹ cửa rồi bước đến gần em, cô ấy cảm nhận rõ cơ thể em run lên từng nhịp, đôi mắt long lanh ứa nước, khuôn mặt buồn rầu thiếu sức sống như vừa trải qua một khủng hoảng nào đó. Hani nghĩ Lộc cần một khoảng không yên bình ngay lúc này, cô không nói gì nữa mà đi vào trong kho, ra tay cầm theo một chai rượu vang đỏ "Thử một ly cocktail không"
"Được" cô cũng bất ngờ lắm vì cậu bạn của mình chưa bao giờ đụng tới rượu bao giờ, nhưng có lẽ bây giờ cậu ấy thật sự cần một chút men nên cô bắt tay pha Cocktail Sangria xong đẩy nhẹ cho Lộc
"Cậu biết tôi đang quen Kresh đúng chứ" Lộc bất ngờ hỏi khiến Hani ngẩn ra nhưng rồi cũng thốt ra câu"Ừm" "Tôi có gì không tốt sao" nghe đến đây cô cũng hiểu rõ phần nào về sự bế tắc trong tình cảm của cậu ấy, tiến lên nắm chặt tay Lộc "ông rất tốt nhưng có vẻ người ấy không nhận ra thôi"
Kresh vẫn vui vẻ đi về nhưng hôm nay căn nhà tối tăm lạnh lẽo, không còn lời chào ngọt ngào của Lộc nữa làm hắn hơi hụt hẫng. Kresh cất tiếng gọi nhưng không một lời đáp lại, hắn nhanh chóng tìm kiếm nhưng không một hình bóng của em, hắn chết lặng khi thấy tờ giấy để ở tủ đầu giường, hắn tự trấn an
"Tôi không cần ông yêu tôi. Tôi chỉ mong, ít nhất ông đừng gieo hy vọng khi ông biết nó chẳng bao giờ là thật. Chia tay đi"
Kresh lặng đi theo từng dòng chữ
GwenHani nói thầm với bạn: M đến đón Lộc đi cậu ấy ở nhà t
Tin nhắn hiện lên phá vỡ sự mơ hồ của Kresh, điều này phần nào làm hắn bình tĩnh hơn
Bạn nói thầm với GwenHani: Được
GwenHani nói thầm với bạn: T biết m với Lộc yêu nhau nhưng cậu ấy là bạn t, nó là người nhạy cảm, suy nghĩ nhiều chỉ mong m để ý hơn nếu thực sự m yêu nó. Đây là lần đầu t thấy nó vì người khác mà lấy rượu giải sầu đấy, lúc nào đó m cảm thấy không thể dung túng cho nó nữa thì hãy buông tay chứ đừng chà đạp lên tình cảm của nó.
Kresh không nhắn lại vì tâm trí của hắn đã đặt trọn vào chi tiết em bé của hắn uống rượu. Trong suy nghĩ của hắn Lộc căm ghét men say tới nỗi em cấm cản hắn đụng tới kể cả cho hắn năn nỉ thế nào. Nhưng có lẽ Kresh cần được biết nguyên nhân cho sự đau khổ của Lộc ngay bây giờ, hắn vội chạy đi, hắn muốn nhìn thấy em trong tầm mắt.
Căn nhà nhỏ sáng đèn nhóm lên tia lửa nhỏ bùng lên trong tim Kresh, trời mưa vừa tạnh giống như sự lo lắng của hắn đã lặng xuống. Kresh mong chờ đẩy nhẹ cửa, ánh đèn ngủ vàng mờ,Lộc gục trên bàn pha chế tại phongc khách nhà Hani, chân co lại, tay ôm chiếc gối ôm nhỏ. Em mặc sơ mi trắng của Kresh — nút áo không cài hết, cổ áo mở sâu, vạt áo dài phủ xuống đùi trần. Trông vừa dễ thương... vừa khiến người đối diện phát điên.
Em để hắn ở lại với sự ngờ vực đầy mơ hồ còn em ở đây với bộ dạng câu dẫn như vậy khiến lòng hắn nóng lên"M* nó" hắn chửi thầm đầu hắn bắt đầu mộng tưởng lên những hình ảnh của em trong những cuộc làm t*nh "Em biết không? Em ng*n vãi nếu tôi đến sau tôi không biết bản thân mình phải tự oán trách và hối hận thế nào đâu" Kresh thầm nhủ
Thế rồi Kresh tiến tới bế thốc Lộc lên, có lẽ cơn say khiến em cảm thấy thực tại thật mông lung em thấy hương thơm của Kresh phảng phất, không chần chừ em đẩy mạnh hắn ra" Thả ra", thấy vậy hắn càng ôm chặt em hơn, biết rõ sức mình không lại em cắn mạnh lên vai hắn, mùi tanh toả ra cùng với sự hoang mang của em
"Tch" em thấy sự nhăn nhó trên khuôn mặt của Kresh, nhẹ chạm lên vết thương mình tạo ra lòng nhói lại, em muốn nói lời xin lỗi nhưng lại nghẹn ngào không thể thốt lên lời
"Ông gan thật đó" câu nói đó xé toạc phòng tuyến cuối cùng của Lộc, hai tay em kéo đầu hắn đối diện với mình hét lên " Đúng, đúng đấy gan tôi phải to lắm mới yêu được một người như ông" Kresh lặng đi dụi vào hõm cổ của Lộc thở nhẹ" Xin lỗi vì tất cả, tôi đã làm sai gì xin ông nói ra tôi không muốn mất đi ông, đây là lần đầu tôi yêu mà yêu trân thành như vậy"
Một dòng ấm nóng chảy thấm lên áo Lộc, Kresh khóc rồi, lần đầu em thấy hắn khóc, cả chặng đường trở về hắn vẫn thút thít mãi
Về lại căn nhà chứa đầy kỉ niệm hạnh phúc của cả hai Kresh đặt Lộc xuống sofa, hắn quỳ xuống ngước lên rụt rè nhìn khiến em bật cười hai tay chạm lên má hắn nơi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, em thì thầm" Trêu đùa tình cảm người ta có cần khóc thương tâm như thế không?"
"Hả?" Kresh bật ngửa "Vậy là ông nghe thấy hết rồi hả?" "Đúng" Lộc đáp rồi buông tay xuống, hắn liền níu lấy cánh tay sắp rời đi "Ông có nghe rõ thứ tôi bộc lộ phía sau không, đấy là lúc trước bây giờ tôi yêu là thật lòng tôi thề" hắn giơ hai tay lên quả quyết, Lộc bất ngờ nhìn Kresh rồi hai người cười phá lên, bé lại trách nhầm hắn rồi do vội vàng quá mà
" Nhưng đúng là ông tính trêu đùa tôi trước mà" Lộc cằn nhằn "Tui vẫn giận ông không được đụng va.." những từ chuẩn bị thốt ra bị chặn lại bởi nụ hôn sâu của Kresh. Một nụ hôn sâu cuốn lấy toàn bộ hơi thở. Tay Kresh luồn ra sau gáy em, ép sát môi hơn nữa. Lộc rên nhẹ trong cổ họng, tim đập thình thịch như đánh trống.
"Dỗ tôi trước đã" hai tay không an phận mân mê từng đường cong trên cơ thể Lộc, hắn cúi xuống, đôi môi lướt nhẹ qua làn da trắng trước khi bất ngờ cắn khẽ vào phần đùi n*n của em" Đây là trả lại" hắn lẩm bẩm. Hành động đột ngột khiến mặt em nhăn lại vì đau nhưng hơn hết là cơn h*ng tình
"Kresh..." – giọng em thì thầm, vừa ngại vừa nghẹn.
Hắn áp trán mình vào trán em, hơi thở nóng rực:
"Cho tôi đi tiếp nhé?"
Lộc khẽ gật đầu, hai má ửng đỏ — nhưng đôi mắt lại sáng rực lên vì chờ đợi.
Ánh đèn ngủ vàng mờ. Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, nhưng trong căn phòng nhỏ, mọi thứ đang bắt đầu dậy sóng.
Lộc ngồi tựa lưng vào đầu giường, chân co lại, tay ôm chiếc gối ôm nhỏ. Cậu mặc sơ mi trắng của Ghash — nút áo không cài hết, cổ áo mở sâu, vạt áo dài phủ xuống đùi trần. Trông vừa dễ thương... vừa khiến người đối diện phát điên.
Ghash bước tới, chậm rãi, từng bước như thể đang tiến gần một cơn bão ngọt ngào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt khóa chặt lấy Lộc:
"Em có biết... em đang nguy hiểm đến mức nào không?"
Lộc không trả lời. Cậu chỉ buông gối ra, nhẹ nghiêng người về phía Ghash, tay chạm nhẹ vào vạt áo anh.
"Nếu nguy hiểm thật thì... anh tính sao?"
Không chờ thêm. Ghash cúi xuống.
Môi chạm môi.
Không nhẹ nhàng, không thăm dò nữa — mà là tham lam, nóng hổi, khát khao. Một nụ hôn sâu cuốn lấy toàn bộ hơi thở. Tay Ghash luồn ra sau gáy cậu, ép sát môi hơn nữa. Lộc rên nhẹ trong cổ họng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Chiếc gối rơi khỏi giường. Bàn tay của Ghash trượt lên đùi cậu, rồi vén nhẹ vạt áo sơ mi lên. Ngón tay anh chạm vào da thịt mềm mại, khiến Lộc siết lấy tay anh theo phản xạ.
"Ghash..." – giọng cậu thì thầm, vừa ngại vừa nghẹn.
Anh áp trán mình vào trán cậu, hơi thở nóng rực:
"Cho anh đi tiếp nhé?"
Lộc khẽ gật đầu, hai má ửng đỏ — nhưng đôi mắt lại sáng rực lên vì chờ đợi.
Ehem...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro