Chap 1

Chuyện tình yêu chúng ta chẳng giống như những cuốn tiểu thuyết em vẫn thường đọc, không có một tổng tài giàu có , đầy quyền lực chỉ có anh một kẻ làm vườn của nhà họ Oh, cũng chẳng có một thư ký riêng xinh đẹp hoặc một thiếu gia của một gia tộc giàu có , chỉ có em một người chăm sóc thú cưng cho nhà họ Oh...Chúng ta đều là những người hầu, không quyền lực, tiền tài ,địa vị, bất cứ thứ gì cũng không thế nhưng em có một trái tim trong sáng thuần khiết, một nụ cười ngây thơ điều đó là vô giá...

- Tao Tao, lại đây, anh có cái này cho em nè!- Yi Fan từ trong vườn , tay hướng Zi Tao mà vẩy vẩy

- A....đợi em một chút...- Cậu nhanh chóng xích Mongu- thú cưng kiêm cậu chủ nhỏ của cậu vào nhà của nó, tay vuốt vuốt bộ lông mềm mượt của nó

- Mongu a~ mày ở đây đợi tao một tí nhé- Chú chó vẩy đuôi , liếm nhẹ bàn tay cậu như đồng ý. Cậu nhanh chân chạy tới chỗ của Yi Fan

- Cho em....- Yi Fan lén lút nhìn xung quanh rồi chìa lòng bàn tay anh ra, một quả dâu tây đỏ mộng

- A... cảm ơn anh...- Cậu cười híp mắt nhận lấy , nụ cười đã từng và luôn khiến Yi Fan ngây ngẩn cả người, anh cũng mỉm cười mà xoa đầu cậu

- Nhanh quay lại làm việc của em đi, đừng để quản gia bắt gặp

- A...em biết rồi... tí nữa chúng ta gặp lại- Cậu bỏ trái dâu vào trong miệng rồi chạy đi, anh lắc đầu mỉm cười, đứa nhóc này đã 18 tuổi mà cứ như 3 tuổi cứ mãi ngây thơ hồn nhiên......

Giờ nghỉ trưa đã tới, mọi người tập hợp đợi ông bà chủ dùng bữa . Sau khi ông bà chủ đã dùng bữa xong mới đến lược người hầu trong nhà ăn trưa, anh cùng cậu nhận lấy phần ăn rồi đến gốc cây phía góc vườn,một nơi vô cùng bí mật mà anh vô tình phát hiện trong khu vườn rộng lớn này, anh đã lén trồng một bụi hồng loài hoa mà cậu thích

- A.... Yi Fan anh xem hoa đã nở rồi nè..- Cậu thích thú ngắm nhìn cành hồng rực rỡ giữa trưa nắng

- Đẹp đúng không, thôi em nhanh ăn đi thời gian không có nhiều đâu

- Em biết rồi

Cả hai bắt đầu ăn, anh gắp cho cậu những thứ cậu thích và lấy những thứ cậu không thích về phần ăn của mình, lúc trước cậu không đồng ý nên anh đành nói anh thích ăn những thứ này nên cậu cũng không phản đối nữa, em thích ăn thịt, anh thích ăn rau

- À.... Yi Fan anh đã nghe tin gì chưa nghe bảo tháng sau cậu chủ từ Anh trở về đấy

- Vậy à, anh không nghe ai nói

- Yi Fan, anh đã từng gặp cậu chủ chưa? Ngày em vào đây đã không thấy cậu chủ rồi

- Rồi, cậu chủ tính tình rất khó chịu, hay nổi nóng vô cớ, em phải cẩn thận đừng chọc giận cậu ấy nếu không sẽ bị phạt nặng đấy

- Ha ha anh lo xa rồi, em chỉ là người chăm sóc Mongu làm gì có cơ hội được vào nhà chính, gặp cậu chủ đã khó làm gì có thời gian khiến cậu ấy giận

- Tốt nhất vẫn nên cẩn trọng gặp cậu ấy chỉ cần cúi mặt mà lẳng lặng rời đi....- Cậu gật đầu mỉm cười nhìn anh , cả hai tiếp tục bữa ăn của mình. Như thường lệ, sau khi ăn xong cả hai nằm nghỉ dưới tán cây, anh ôn nhu ngắm nhìn cậu yên bình nhắm mắt mà gối đầu lên tay mình, khẽ lấy tay vuốt nhẹ lên vầng trán cậu, anh hồi hộp mà trộm đặt lên đó một nụ hôn. Nghĩ tới việc cậu chủ sắp trở về không hiểu sao anh lại lo lắng, bất an. Anh vào nhà họ Oh từ lúc 5 tuổi, nói một cách khác anh bị mẹ kế của mình bán vào đây từ lúc 5 tuổi, năm đó cậu chủ chỉ mới 3 tuổi, đến năm anh 10 tuổi cậu chủ đã 8 tuổi. Cái tuổi ấy chỉ có thể hồn nhiên vui chơi, chẳng bận tâm điều gì thế nhưng cậu chủ lại hoàn toàn trái ngược, chỉ mới 8 tuổi đã lộ rõ bản chất tàn độc của mình, đã biết bắt hầu nữ trong nhà thủ dâm trước mặt cho mình xem, đã biết ra lệnh đánh chết hầu nữ khi cô ta không chịu làm theo lời mình, đã biết uy hiếp cha mẹ mình làm những việc mà cậu ta muốn mà những việc ấy lại chẳng liên can gì tới một đứa trẻ 8 tuổi. Ông bà chủ vì không thể chịu được đành đưa cậu sang nước ngoài sống cùng với người chú dị tính của cậu ta, người chú của cậu ấy khi còn nhỏ cũng có những biểu hiện như cậu ta nên đã bị đưa sang nước ngoài mà sống, có lẽ cuộc sống của cậu chủ cùng người chú có vẻ tốt nên anh đã không gặp cậu chủ 10 năm rồi. Zi Tao cựa mình chui vào lòng ngực anh, miệng còn lầm bẩm gì đấy, anh mỉm cười vòng tay ôm cậu vào lòng, Zi Tao chỉ nhỏ hơn cậu chủ một tuổi thế nhưng anh lại nghĩ như cả 10 tuổi cũng không ngoa. Cái ngày cậu chủ rời đi, thì tối đó quản gia mang theo một đứa bé vào khu người hầu mà giới thiệu, lúc đó Zi Tao vô cùng nhút nhát nắm chặt gấu áo của ông quản gia, đôi mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn về phía anh, không hiểu sao chỉ có 10 tuổi mà anh lại có thể biết đến cảm giác rung động là gì. Nụ cười khi ấy của cậu , anh không thể nào quên được một nụ cười đẹp tựa thiên thần.

~~~LonDon~~~~~

- Arg.....arg.....Jack.....- người phụ nữ không ngừng rên rỉ dâm đãng dưới thân hắn, hắn nở nụ cười kinh bỉ mà tiết ra, bước xuống giường tiến vào nhà vệ sinh, quăng cái condom chứa đầy tinh dịch vào sọt rác, rồi thư thái mà ngâm mình vào bồn nước nóng. Bên ngoài người phụ nữ nhanh chóng mặt quần áo, lấy sấp tiền nơi đầu giường rồi chuồn đi êm lặng. Hắn ta kiêu ngạo hất ngược mái tóc ướt đẫm của mình mà nhâm nhi ly rượu trong tay, mắt không ngừng hướng về ánh đèn nơi thành phố hoa lệ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ rời xa nơi đây, nơi hắn đã sống được 10 năm. Hỏi hắn có luyến tiếc nơi đây? Tất nhiên là không, nơi đây chứa đầy sự đau khổ và tủi nhục của hắn, tất cả cũng chỉ vì hai chữ phụ nữa, người con gái hắn yêu điên cuồng lại trêu đùa với hắn, từ nhỏ cha mẹ , họ hàng đều xa lánh chỉ có mỗi chú mình ở bên, đến khi hắn trưởng thành, biết yêu lại gặp phải loại phụ nữ dâm loạn , lên giường và nói yêu với bất cứ người đàn ông nào đáp ứng được nhu cầu của cô ta. Thật nhục nhã khi hắn phát hiện người yêu của hắn đang dâm đãng rên rỉ dưới thân tên bạn của hắn, miệng không ngừng nói yêu.... Hắn lại càng ghê tởm khi biết người yêu hắn đã lên giường với tất cả bạn bè của hắn, ngay cả chú của hắn... thế đấy, phụ nữ, tình yêu đối với hắn không hề tồn tại , chỉ có tiền và tình dục mới tồn tại dài lâu mà thôi. Một thiếu niên chỉ mới 19 tuổi như hắn đã có thể nhận định cuộc sống một cách thực dụng như vậy...

~~~~~~~Seoul~~~~~~~~~~~~~~

- Mọi người nhanh tay lên, một giờ nữa cậu chủ sẽ về... không được chậm trễ- Tiếng ông quản gia ra lệnh từ nhà trong đến sảnh ngoài đều có thể nghe thấy rõ ràng, Zi Tao ôm Mongu trong lòng, miệng than vãn

- Mongu a ~, cậu chủ gần về rồi không biết cậu chủ ra sao ha, có cao và đẹp trai như anh Yi Fan không nhỉ?- cậu mơ màng nhớ đến những lúc nằm nghỉ trưa dưới tán cây bên cạnh anh, ngắm anh ngủ mà tim lại không tự chủ mà đập liên hồi, Mongu liếm lên mặt cậu khiến cậu buồn cười mà đẩy nó ra, nó lại chồm hẳn lên người cậu mà liếm láp, tiếng cười của cậu giòn tan , khiến cho hắn vừa bước vào cổng liền khó chịu mà hạ mắt kính xuống nhìn. Nhận thấy có người nhìn mình, Zi Tao vội đẩy Mongu ra, khuôn mặt nhem nhuốc vì nước bọt của Mongu, nhìn lại liền thấy Mongu lon ton chạy đến bên người kia mà mừng rỡ, cậu có phần ngạc nhiên, Mongu từ trước tới giờ chưa thân với ai như vậy ngoài cậu

- Mongu a~- cậu thấp giọng gọi nó thế nhưng nó lại không màng tới cậu mà quấn quýt bên chân người kia, cậu giận đỏ cả mặt

- Mongu a~ đồ phản bội nhà ngươi, ngươi có giỏi thì đi luôn đi, đừng nhìn mặt ta nữa

Lúc này hắn mới tháo hẳn đôi kính xuống , tay xoa nhẹ lên đầu Mongu lại nhìn về phía cậu

- Mongu, mày xem có người ghen tị với tao kìa

Zi Tao phụng phịu ngước mặt lên nhìn người trước mặt, dáng cao thanh mảnh, làn da trắng mịn, ngũ quan vô cùng tinh tế, nói chung là đẹp trai khiến cậu ngây ngẩn một hồi, hắn tiến đến dùng khăn tay lau mặt cho cậu. Hắn mỉm cười nhẹ quan sát khuôn mặt , rồi đến thân hình của cậu với ánh mắt gian tà khiến cậu một trận run rẩy

- Anh...anh...anh là ai?

- Tôi? Thế còn em?

- A..tôi là người giúp việc trong nhà, tôi chăm sóc cho nó- Cậu chỉ tay về phía Mongu vẫn đang mãi mê quấn quýt bên chân người kia

- Tên?

- A.. Huang Zi Tao, mọi người vẫn thường gọi tôi là Tao Tao, còn anh?... anh là người giúp việc mới à?

- Giúp việc? sao em lại nghĩ như vậy?

- À vì tôi chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, người vào đây không phải muốn xin giúp việc thì còn làm gì nữa, chẳng lẽ lại làm chủ nhà...- cậu lí nhí trong miệng khiến hắn cười thật to

- Ha ha em nói đúng, tôi đến để làm chủ nhà, giới thiệu với em tôi Oh SeHun, cậu chủ của căn nhà này...- Nói rồi hắn quay lưng bước vào nhà, để lại cậu vẫn chưa hết bàng hoàng mà đứng im đấy, đến lúc Yi Fan tiến lại gần cậu vẫn chưa phát hiện ra

- Tao Tao, em sao lại đứng ngẫn ra ở đây vậy? Đến giờ nghĩ trưa rồi chúng ta đi lấy phần ăn thôi.

- A... đúng rồi, Yi Fan anh lấy hộ em nhé, em ra ngoài vườn trước , hi hi em có chút chuyện cần làm- Cậu nhanh chân mà chạy đi để lại một Yi Fan khó hiểu

Việc mà cậu cần làm chính là chạy tới cửa hàng lấy chiếc bánh kem cậu đã đặt trước, đáng lí ra sinh nhật của anh nên được tổ chức vào buổi tối thế nhưng buổi tối cậu lại không được ra ngoài nên đành tổ chức sinh nhật cho anh vào ban ngày vậy. Đến khi Yi Fan mang phần cơm ra góc vườn lại không thấy Zi Tao đâu, anh nôn nóng muốn đi tìm thì lại thấy cậu từ xa chạy lại trên tay mang theo một chiếc hộp nho nhỏ

- Em đã đi đâu vậy?

- Hộc hộc hộc.... - Cậu thở hỗn hểnh mở hộp bánh ra, thắp lên một cây nến tươi cười đưa trước mặt anh

- Yi Fan, sinh nhật vui vẻ, anh nhanh cầu nguyện rồi thổi nến đi, không khéo gió lại thổi tắt nến mất

Yi Fan khóe mắt hồng hồng thổi nến, đón lấy chiếc bánh từ tay cậu đặt sang một bên ôm cậu vào lòng

- Cảm ơn em vẫn còn nhớ tới sinh nhật anh, cảm ơn em

- Anh luôn luôn chăm sóc yêu thương em, chút chuyện nhỏ này em lại không làm được hay sao? Yi Fan em đã lớn rồi, em đã 18 tuổi rồi còn gì?

- Thôi chúng ta cùng nhau ăn bánh kem nào

.

.

- Yi Fan khi nãy anh ước gì vậy?

- Không phải người ta nói lời ước nguyện không được nói ra hay sao?

- A.... em không biết , anh nói đi biết đâu em sẽ đáp ứng được nguyện vọng của anh thì sao?

- Em chắc chứ?

- Ưm nếu em không làm được, em sẽ vận động mọi người giúp anh thực hiện

- Không cần nhiều người, chỉ có em mới có thể giúp anh thôi

- Thật á... anh mau nói đi

- Tao Tao, em giúp anh trở thành người yêu của anh được không?

- A.........Yi Fan anh đang dùa gì vậy?

- Anh không đùa Tao Tao à, anh yêu em từ lúc em bước chân vào nhà họ Oh rồi...

- Vậy tại sao anh không nói?

- Anh đợi khi nào em đủ 18 tuổi anh mới có thể nói .... Tao Tao...

- Mặc dù hai ngày nữa em mới đủ 18 tuổi thế nhưng em có thể chấp nhận lời tỏ tình này đúng chứ?

- Hả...em nói thật đúng không? Tao Tao nói lại lần nữa cho anh nghe xem nào

- Em nói là em đồng ý làm người yêu của anh a~

Yi Fan nhào tới ôm lấy cậu mà xoay vòng vòng đến khi có phần chóng mặt anh mới buông cậu ra, mọi thứ xung quanh cứ tiếp tục xoay xoay khiến cậu bổ nhào vào người anh

- Anh xin lỗi, Tao tao chỉ vì anh vui quá nên ...

- A...không sao, em cũng vui mà- cậu sợ anh buồn nên lắc đầu liên tục, Yi Fan nâng cằm của cậu lên mà hôn nhẹ lên trán cậu, cậu lại khó chịu mà lên tiếng

- Yi Fan a, không phải anh nói chúng ta là người yêu sao?... sao anh lại hôn trán em, giống như anh trai hôn em trai mình vậy..

- Thế em bảo anh phải hôn ở đâu mới gọi là người yêu- anh tinh nghịch trêu cậu, Zi Tao đỏ mặt mà chỉ vào môi mình, chỉ thế thôi anh đáp nhẹ cánh môi mình lên đôi môi anh đào của cậu, rồi nhanh chóng dứt ra

- Như vậy đã được chưa? Hay em còn muốn cái khác

- A...cái này chắc đã đủ rồi a, em xem ti vi thấy khác mà nhỉ

- Vậy anh làm giống như trong ti vi nhé- nói rồi anh lại nhấn cậu vào một nụ hôn khác, một nụ hôn sâu, một nụ hôn nóng bỏng, chiếc lưỡi của anh lùng sục khắp khuôn miệng cậu, rồi quấn lấy lưỡi cậu.... một góc vườn yên ắng lại vang lên tiếng chậc chậc không khỏi khiến cho người nghe đỏ mặt..

- Lại có chuyện tình yêu ở đây sao?- SeHun từ xa nhếch môi cười, lúc trước góc vườn này là nơi hắn thương lui tới nhất, hôm nay trở về hắn cũng chỉ muốn tới đây để thư giãn, không nghĩ lại bắt gặp một tình yêu vừa chớm nở như thế này, lại là của hai người con trai, sống ở nước ngoài nên hắn có thể thông cảm với vấn đề này, hắn còn hiểu được tình yêu đồng tính nó thuần khiết như thế nào. Để xem tình yêu này duy trì được bao lâu? Hắn không tin vào thứ gọi là tình yêu...

~~~~ Hú.... Cho ta biết cảm nhận về fic này nhé~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: