Chap 3 + Chap 4
Chương 3 : Đi học
.
.
.
Tháng bảy, mùa hè ở Quảng Châu đúng vào lúc gay gắt nhất. Vào mỗi ngày hè nóng bức, hai đứa trẻ đều chạy tới khu thương mại cách đó ba con đường, ở đó có quạt điện thổi mát rất thoải mái.
Tuy là con nhà nhà nghèo nhưng quần áo giày dép Ngô Diệc Phàm từ trước đến nay đều rất sạch sẽ, chỉ có điều gấu quần cùng tay áo đã có chút cộc hơn nhưng cũng không có tiền mua đồ mới. Mà Tử Thao cũng chỉ mặc quần áo cũ của Ngô Diệc Phàm, hai đứa nhỏ bộ dạng sáng sủa lại xinh đẹp khiến cho người ta không thể ghét bỏ.
Cứ vậy hai đứa nhỏ đáng yêu mỗi ngày đều chạy tới khu thương mại, cũng không đi lang thang mà ngoan ngoãn ngồi dưới chân cầu thang ngay chỗ có quạt. Sáng sớm ăn bánh mỳ hoặc là bánh bao, giữa trưa hai người mua một chén mì hoặc cháo ở quán ăn vặt cùng nhau ăn. Về sau, bọn họ thường đi tới ăn ở chỗ thím Trương làm đầu bếp, mỗi lần thím Trương thấy sẽ lấy cho bọn họ nhiều thêm một ít. Mà ông chủ quán cũng ngại tay nghề thím Trương rất tốt, thu hút được rất nhiều khách, cũng không tiện nói nhiều, cứ như vậy mặc kệ bọn họ.
Buổi tối, hai người lại nắm tay đi qua ba con phố về nhà. Ban đêm tuy rằng oi bức nhưng mở cửa sổ ra cũng không quá khó chịu. Cầm tờ báo nhặt được ở khu thương mại làm quạt, Ngô Diệc Phàm quạt cho Tử Thao nói cậu ngủ ngon, chờ đứa bé kia ngủ mới khó khăn mà chìm vào giấc ngủ.
Tháng đầu tiên không biết là dùng nước phải trả tiền, đến buổi tối trước khi đi ngủ hai đứa nhỏ liền dùng nước lạnh tắm đến thoải mái, kết quả là tháng thứ nhất hóa đơn tiền nước phải trả là 10 đồng tiền.
Tháng thứ hai, đứa nhỏ cũng trở nên thông minh hơn, lúc ở trong khu thương mại sẽ mang theo cái xô nhỏ, trước khi về nhà sẽ dùng vòi nước của khu thương mại mà ra sức rửa ráy tay chân, xong đó sẽ đựng đầy một xô nước mang về nhà hai người cùng nhau tắm nốt người. Bóng đèn cũng không bật, cứ nương theo ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ mà mò lên giường ngủ.
Vào thời kì đó, 100 đồng tiền cũng không coi là quá ít. Cho dù đây là thành phố tiên tiến quốc gia, hai cậu con trai cũng có thể tạm thời duy trì no đủ. Nhưng mà từ sau tháng 9, ánh mắt của Tử Thao thường hay hướng ra ngoài cửa sổ.
Khu dân nghèo này mỗi ngôi nhà đều chỉ là một gian nhà trệt thấp bé. Sáng sớm mỗi ngày Tử Thao đều có thể nhìn thấy lưng Trương Nghệ Hưng mang một cặp sách nhỏ đi qua trước cửa sổ, thím Trương còn đứng trước cửa nhà hô to "Trên đường nhớ cẩn thận, đừng đánh nhau với bạn, nghe lời thầy giáo dạy, tan học trở về sớm một chút."
Hỏi qua Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng đang đi làm cái gì vậy, Ngô Diệc Phàm nói là cậu ấy đi học.
Đi học, trí nhớ của Tử Thao hồi phục lại một chút. Cậu nhớ tới trước đây khi vừa đến Quảng Châu, ba mẹ thường xuyên bàn bạc xem mình về sau nên đi học ở đâu, vì không phải là hộ khẩu ở nơi này thực sự có một chút khó khăn. Cứ như vậy nhớ lại, nước mắt liền lướt qua gò má thấm vào khóe miệng, mặn chát.
Ngô Diệc Phàm biết Tử Thao nghĩ chuyện này, nhưng mà anh thực sự không có tiền cho cậu đóng học phí. Sau cũng đi hỏi qua thím Trương, thím Trương nói Tử Thao mới sáu tuổi, còn cách quy định chưa đến một năm nữa là đến tuổi đi học, sang năm có thể bắt đầu đến trường.
Ngô Diệc Phàm tính toán trong một năm này nhất định phải kiếm được ít tiền để cho cậu đến trường. Thím Trương lẽ ra đã phản đối, cha Ngô Diệc Phàm trước kia đã không cho anh đến trường hai năm học, hiện tại chính mình không có tiền đi học lại muốn cho một đứa nhỏ đến trường. Nhưng bà biết Tử Thao bây giờ chính là sinh mệnh của Ngô Diệc Phàm, anh nguyện ý lấy cả bầu trời tất cả vì đứa nhỏ này.
Thím Trương xin ông chủ của mình cho Ngô Diệc Phàm đến làm công ở quán, phụ giúp việc rửa bát đĩa. Tuy rằng thằng bé này còn nhỏ tuổi nhưng bộ dạng cao lớn, thoạt nhìn cũng giống đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, dù sao ai rửa chén cũng là rửa, cho anh một tháng làm kiếm thêm chút tiền để sống qua ngày. Ông chủ cũng là từ trong khu ổ chuột kia lớn lên, ít nhiều cũng biết đứa trẻ này mệnh khổ, đành đồng ý.
Cứ như vậy mỗi ngày, giữa trưa cùng buổi tối, Ngô Diệc Phàm đều đi theo thím Trương đến quán ăn làm việc. Lúc Ngô Diệc Phàm không ở nhà cũng là lúc Trương Nghệ Hưng vừa tan học về, Tử Thao liền theo Nghệ Hưng đến nhà anh xem TV đen trắng, hoặc là Nghệ Hưng dạy cậu học đọc học viết
Tử Thao vốn rất muốn xem TV đen trắng nhà Trương Nghệ Hưng, nhưng vừa nghe Nghệ Hưng nói có thể dạy cậu tập đọc tập viết, cậu liền đem TV đen trắng hoàn toàn quẳng sau đầu.
Trương Nghệ Hưng hỏi Tử Thao muốn học chữ gì, Tử Thao ấp úng nói muốn học tên của ca ca, sau đó Nghệ Hưng liền dùng bút chì hạ trên giấy một nét bút viết ba chữ "Ngô Diệc Phàm ".
Tiểu hài tử nhà nghèo lại càng tiết kiệm, Nghệ Hưng viết xong ba chữ này sau đó bắt đầu dùng cục tẩy tẩy sạch, như vậy còn có thể dùng tiếp giấy. Nhưng Tử Thao lập tức bắt lấy tay anh, thật cẩn thận nói : "Chữ này cho em được không ? Em muốn."
Trương Nghệ Hưng nói, vậy em tự mình viết ra, học theo anh viết này, nói xong " Xoạt" một tiếng từ phía dưới quyển vở xé ra một tờ giấy, lấy từ hộp bút ra một chiếc bút chì khác đưa cho Tử Thao.
Tử Thao ngay cả cầm bút như thế nào cũng không biết, tay phải run run cầm cán bút, thân mình nho nhỏ cúi xuống một nét một nét vẽ lại, bắt chước theo nét chữ của Nghệ Hưng. Sau khi viết xong chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên giấy, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, nhưng Tử Thao lại vô cùng vui vẻ đem nó bưng ở trong tay, hết nhìn lại xem, cuối cùng nhét vào túi áo trước, còn cười đặc biệt vui vẻ.
Nghệ Hưng cũng vui vẻ theo la hét ầm ĩ "Yeah, yeah! Tử Thao tự viết được chữ ~ Tử Thao tự viết chữ kìa ~~"
Sau đó Trương Nghệ Hưng nói muốn dạy Tử Thao viết tên của cậu. Tử Thao nói "Cha của em nói tên Tử Thao của em nét rất dày, ông nói đợi em lớn lên sẽ tự mình dạy em..."
Một câu nói xong, hai đứa bé đều ngây ngẩn cả người.
Sau đó Nghệ Hưng phá vỡ trầm mặc trước, gãi gãi đầu nói "Anh ở trên lớp học có học được một bài hát. Để anh hát cho em nghe, thái dương chiếu giữa trời, bông hoa đối với ta cười ..."
Vốn vẫn là một đứa bé, trí nhớ cũng không tốt như vậy, Tử Thao nghe Nghệ Hưng hát cũng cao hứng vừa vỗ tay vừa nhún nhẩy theo, miệng vẫn còn khanh khách vui vẻ cười.
Hát xong một bài, Trương Nghệ Hưng ngồi vào băng ghế tò mò hỏi Tử Thao "Đúng rồi, Tử Thao, chúng ta biết nhau lâu như vậy rồi, anh còn không biết em họ gì ? Giống như anh gọi là Trương Nghệ Hưng, họ Trương."
Tử Thao bối rối mím môi tự hỏi. Cho tới bây giờ mọi người đều gọi cậu là Tử Thao, Tử Thao thật sự cũng không biết mình họ gì "Vậy ca ca, anh ấy họ gì ?"
"Anh ấy tên là Ngô Diệc Phàm, anh ấy họ Ngô."
"Vậy em cũng họ Ngô, em là Ngô Tử Thao "
;~;~;~;~;~;
Chương 4 : Kiếm tiền
.
.
Từ khi Ngô Diệc Phàm bắt đầu ra ngoài đi kiếm tiền, đứa nhỏ Tử Thao càng trở nên ngoan ngoãn hơn. Có một lần, ở nhà Trương Nghệ Hưng sớm ăn xong cơm thím Trương làm, Nghệ Hưng mang cậu đến quán ăn nhỏ nơi Ngô Diệc Phàm làm việc. Hai đứa bé đứng núp vào gốc cây đại thụ đối diện quán ăn. Giữa trưa, Tử Thao nhìn quán làm ăn rất tốt, đông người đến người đi, cậu nghĩ rằng số bát đó để ca ca rửa nhất định sẽ rất mệt, ca ca có kiên cường cũng chỉ lớn hơn cậu có 3 tuổi.
Trương Nghệ Hưng dựa vào gốc cây nghịch đất dưới chân mình suốt, dùng cành cây gạch gạch vẽ ra bức tranh hoặc là nắm một ít đất xốp nặn chơi. Nghịch một hồi, anh cũng không biết từ lúc nào thì cả gương mặt Tử Thao đã đầy nước mắt, dọa Nghệ Hưng nghĩ rằng cậu bị đau bụng, vội vàng chạy nhanh lại lấy cái tay bẩn phủi phủi vào lưng, rồi định lau nước mắt cho cậu. Tử Thao ghét bỏ đẩy tay Trương Nghệ Hưng ra "Bẩn muốn chết, nếu anh cứ để vậy xoa mặt của em, em liền biến thành thổ dân giống anh."
Sau đó đứng lên, hai đứa bé vừa đi vừa nói đùa giỡn về đến nhà, bởi vì quán ăn cũng sắp đến giờ tan tầm, Nghệ Hưng cũng phải đi học.
Ngô Diệc Phàm nói là rửa chén ở trong bếp, kì thật thời điểm đông khách cũng phải vội vàng mang đồ ăn lên cho khách. Thiếu niên bộ dáng sáng sủa, khách khứa cũng rất thích anh. Ngô Diệc Phàm cảm thấy làm như vậy công việc càng ngày càng nhiều nhưng số tiền kiếm được thực sự quá ít. Thỉnh thoáng bị khách trêu chọc vài câu thế nhưng lại cơ duyên gặp người giúp mình giới thiệu việc làm, sáng sớm hàng ngày đi ra ngoài đường lớn bán báo. Dù sao cũng có rất nhiều đứa trẻ khác chạy qua chạy lại bán, Ngô Diệc Phàm cảm thấy mình làm được, cũng không có gì mệt quá, liền cúi đầu cảm ơn rồi đồng ý.
Cứ như vậy kiên trì làm hai phần công việc, Ngô Diệc Phàm vất vả càng ngày càng gầy. Tử Thao từ khi trời còn tờ mờ sáng mỗi ngày đã tỉnh, mặc dù Ngô Diệc Phàm rời giường cũng không tạo ra thanh âm gì, chỉ là Tử Thao từ trong tiếng động sàn sạt ấy cảm giác được rất đau lòng, rất đau lòng. Nhưng mà cái miệng cậu lại rất vụng về, không biết phải nói cảm giác trong lòng mình ra sao.
Sau đó, khi ca ca đã ra khỏi cửa, cậu luôn một mình trốn trên giường òa khóc, khóc đủ rồi xuống giường ăn những thứ anh đã chuẩn bị cho bữa sáng, mỗi ngày đều là một cái bánh bao cùng một bát nước cơm. Tử Thao biết đây là ca ca không nỡ ăn, nhưng cậu vẫn bắt buộc chính mình phải ăn, chỉ có mỗi ngày ăn nhiều một chút mới có thể nhanh cao lớn, mới có thể giúp ca ca gánh vác một phần. Đợi cậu lớn hai năm nữa, chờ cậu cũng trưởng thành giống ca ca, như vậy cậu về sau có thể giúp ca ca rửa chén, giúp ca ca bán báo.
Ở quán ăn làm việc được hai tháng, đã có chút thu nhập. Giống như mọi ngày bình thường, lúc quán đông khách ở ngoài đại sảnh giúp bưng đồ ăn, cảm thấy hôm nay rất khác, người đến ăn cơm so với ngày thường gấp hơn hai lần, trong phòng không còn chỗ ngồi, thậm chí còn ở bên ngoài dựng lều ngồi bàn vải. Nghe giọng nói thì những người khách nói chuyện phiếm không phải là người ở đây.
Lúc này Ngô Diệc Phàm trông đã có chút bộ dáng của một thanh niên, lúc mang đồ ăn lên còn có thể chủ động đến gần tám chuyện. Biết được khu dân nghèo ở phía đông bắt đầu thi công xây dựng nhà cao tầng, đây là những công nhân đến từ bên ngoài đến làm công, còn chủ động hỏi gần vùng này có chỗ nào cho thuê phòng ở rẻ một chút, dù sao về sau đi làm ở trong lều trại tại công trường cũng không thuận tiện.
Ngô Diệc Phàm ngoài miệng nói sẽ để ý, trong đầu nghĩ ra một ý.
Suy nghĩ một buổi tối, còn đặc biệt nghiêm túc hỏi Tử Thao "Nếu chúng ta không còn được ở trong nhà này, em có còn muốn ở cạnh anh không ?"
Tử Thao tuy rằng không rõ có ý gì, nhưng chớp chớp ánh mắt vui vẻ nở nụ cười "Mặc kệ ca ca đi đến đâu, em đều đi theo anh."
Ngô Diệc Phàm đáy mắt lộ ra vẻ xúc động. Cùng ở với nhau đã hơn bốn tháng, hai người đã sớm không thể tách rời nhau.
Ngày hôm sau, sau giờ tan tầm, trên đường đi theo thím Trương về nhà, dọc đường cùng thím Trương bàn bạc việc cho thuê phòng ở. Anh muốn đem nhà của mình cho thuê sau đó mang theo Tử Thao ở cùng thím Trương. Anh chỉ cần một cái giường để hai anh em chen chúc ngủ cùng nhau là được, còn hứa hẹn đưa một nửa tiền thuê nhà một tháng 200 đồng cho thím Trương.
Thím Trương ở đầu ngõ đồng ý. Bà nói "thím Trương không cần tiền của con, con cứ đến ở là được rồi, chỉ cần con về sau đừng làm khổ chính mình nữa."
Ngô Diệc Phàm biết ơn lập tức quỳ trên mặt đất, mắt long lanh nước nói "Thím Trương, thím yên tâm, Diệc Phàm tương lai về sau nhất định không quên ơn thím Trương, lớn lên Diệc Phàm cùng Nghệ Hưng sẽ chăm sóc cho người."
Tử Thao đoán đã gần đến giờ đi về liền đứng ở trước cửa nhà Nghệ Hưng chờ Ngô Diệc Phàm đến đón cậu về nhà, cậu đem cảnh tượng diễn ra ở đầu ngõ ấy tất cả đều thu vào trong mắt, quay người vào nhà khóc không ngừng.
Chỉ chớp mắt đã hai tháng trôi qua, năm mới đến gần.
Hai tháng, Tử Thao càng ngày càng hiểu chuyện hơn, thường thường ở thời điểm giữa trưa lúc Ngô Diệc Phàm cùng thím Trương đi làm, tranh thủ giặt quần áo của bọn họ. Ngô Diệc Phàm không cho cậu làm, nhưng cậu mặc kệ anh có tức giận đến phát hỏa cũng sẽ bướng bỉnh không nghe lời Ngô Diệc Phàm, bởi vì cậu tin chắc rằng cậu đã làm đúng. Bây giờ trong nhà đang ở 4 người, một người đi học hai người đi kiếm tiền, chỉ có cậu mỗi ngày rảnh rỗi, cũng cảm thấy dù sao mình cũng nên vì người nhà mà làm chút gì.
Bất tri bất giác, đã đem mọi người trở thành một gia đình.
Hai mươi tám tháng chạp, trời rất lạnh, mặc dù là vùng Quảng Châu ấm áp, mùa đông nhiệt độ cũng hạ xuống khiến người không chịu nổi. Ngày đó, buổi tối Tử Thao mặc duy nhất một cái áo len cũ của Ngô Diệc Phàm, đứng ở cửa chờ anh tan tầm, Trương Nghệ Hưng trong ba cái ngoài ba cái bao lại chính mình hỏi Tử Thao vì sao không vào trong nhà. Tử Thao nói mình là người tới từ phương Bắc, một chút lạnh ấy căn bản không tính là gì. Trương Nghệ Hưng bĩu môi trong lòng nói thầm, đừng cho là anh không phát hiện ra em luôn luôn có bộ dáng rụt cổ, chỉ là đang giả vờ mà thôi.
Ngô Diệc Phàm lúc trở về vốn tâm trạng đang vô cùng cao hứng, nhưng nhìn thấy Tử Thao đứng ở cửa môi đều bị lạnh đến tím tái, lập tức lạnh mặt đem cậu trở vào trong phòng rót bát đầy nước ấm bắt cậu uống.
Tử Thao tâm trạng vui vẻ cầm bát uống nước nghe Ngô Diệc Phàm răn dạy, dòng nước ấm áp chảy vào dạ dày thua xa cảm giác thoải mái Ngô Diệc Phàm quan tâm đến cậu.
Hầu hạ Nghệ Hưng rửa mặt đánh răng xong, thím Trương quay trở về phòng nói " Diệc Phàm cứ kỳ quái vậy, có điều gì tốt muốn nói ?"
" Đúng vậy !" Ngô Diệc Phàm lúc này mới nhớ đến, bật người trở lại mặt mày hớn hở. "Sắp tết, những người làm công quanh đây đã về nhà mừng lễ năm mới rồi, cho nên quán ăn cũng nghỉ."
Tử Thao vừa nghe Ngô Diệc Phàm có thể nghỉ ngơi, cao hứng đến khoa chân múa tay vui sướng suýt nữa quăng vỡ bát. Ngô Diệc Phàm nhận cái bát lên đặt ở trên bàn, vui vẻ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Thao: "Ca ca có thể mỗi ngày cùng em, đến ngày mai mang em đi mua quần áo mừng lễ năm mới."
"Mẹ, con cũng muốn quần áo mới!" Trương Nghệ Hưng đã cởi sạch quần áo chui vào ổ chăn, vừa nghe lời Ngô Diệc Phàm nói liền vươn hai móng vuốt mập mạp quơ quơ.
Tử Thao cao hứng quay đầu nhìn anh một cái, lại vặn vẹo quay lại đối với Ngô Diệc Phàm nói : "Ca, anh mua cái áo khoác khác đi, quần áo của anh đều chật rồi. Em không cần, cái áo bông nhỏ của anh em chưa mặc kia chính là cái áo mới của em."
Ngô Diệc Phàm cắn môi giận tím mặt, quần áo cũ của mình đều là kiểu cũ, không phải kiểu đồ mới: "Anh hôm nay vừa mới lĩnh tiền lương, đủ cho hai anh em mình mỗi người một bộ."
Thím Trương đến gần xoa xoa đầu Tử Thao "Thím Trương mấy ngày nay không có ca, sáng mai đem những cái áo len cũ của các con gỡ ra đan lại. Nhất định mùng một cả ba người đều mỗi người một cái áo mới."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro