Chap 7 + Chap 8
Chương 7 : Nhận thức
.
.
.
Sau khi mất hồn mất vía làm xong công việc liền giữa trưa chạy về nhà, Trương Nghệ Hưng trốn ở trong góc thút thít khóc nấc lên, xem ra thím Trương trước khi đi đã đem cậu dạy dỗ rồi, hỏi cậu thím Trương mang Tử Thao đi bệnh viện nào băng bó, cậu cũng chỉ lắc đầu nói không biết.
Đợi một chút giữa trưa cũng không thấy thím Trương trở về, Ngô Diệc Phàm nôn nóng đứng ngồi không yên, lại nghĩ bởi vì mình đã xuống tay quá nặng mà Tử Thao phải vào viện, muốn đi tìm lại không biết đi nơi nào để tìm, chịu đựng cùng Trương Nghệ Hưng mắt to trừng mắt nhỏ một hồi không biết làm sao, đến giờ lại đi ra quán ăn làm.
Mọi người giao cho thím Trương, cũng chỉ có thể tin tưởng. Thím Trương trước khi đi nói mình đừng lo lắng, vậy chắc chắn không có vấn đề. Cứ như vậy tự khuyên mình vài câu, mạnh mẽ cổ vũ tinh thần rồi bắt đầu công việc của buổi tối.
Mãi đến khi tan tầm, quán ăn vặt còn chưa có chính thức đóng của, ông chủ thấy bộ dáng bồn chồn của Diệc Phàm , biết anh có tâm sự liền hùng hùng hổ hổ thúc giục anh làm nhanh chóng rồi đi. Thực ra cũng rất tốt bụng.
Một đường nhanh như chớp chạy về nhà, thở hổn hển mở cửa ra, vẫn chỉ có một mình Trương Nghệ Hưng. Đứa bé cuộn mình ở góc giường khóc không ra bộ dáng gì, vừa thấy Ngô Diệc Phàm trở về lại khàn giọng khóc lớn : " Tử Thao đi rồi, không trở lại nữa ! Em ấy không trở lại nữa !
Không thể như vậy ! Đầu óc Ngô Diệc Phàm liền như có một dòng điện chạy xuyên qua chạy tới chạy lui. Rõ ràng còn có một tháng nữa là có thể để cho em đi học, em làm sao lại có thể đi rồi ! Điều đó không có khả năng, nhất định là anh nghe lầm. Như thế nào có thể để anh vất vả tích góp từng chút từng chút một, sau một năm Tử Thao lại rời anh đi, điều đó không có khả năng.
A ! Đúng rồi, Tử Thao nhất định là tức giận, tức giận vì mình lấy em ấy trút giận, đều do mình xuống tay quá nặng, đều là do mình không tốt.
Đầu óc rầm rầm rung động giống như sắp nổ tung, Ngô Diệc Phàm xoay người đẩy cửa ra chạy đi, cứ như vậy hòa vào bóng tối, Trương Nghệ Hưng trốn ở góc càng thêm khóc dữ dội, không nên là như vậy ! Nhất định là sai ở nơi nào, rõ ràng ngày hôm qua còn tốt như vậy !
Ngô Diệc Phàm chạy ra hẻm nhỏ lại không biết nên chạy hướng nào, ngọn đèn đường ở đầu đường kia vẫn như trước không có ai sửa, thời điểm lần đầu tiên gặp Tử Thao chính là ở trong này. Có lẽ em ấy đang giấu mình ở góc nào đó chờ anh đi tìm, bởi vì rất tức giận cho nên cố ý cùng Nghệ Hưng giả vờ trò đùa dai này hù dọa mình, nghĩ như vậy bước chân Ngô Diệc Phàm càng không khỏi vội vã.
Chạy suốt, chạy suốt, toàn bộ các nhà cũ khắp hang cùng ngõ hẻm ở đây đều kiếm qua một lượt cũng không thấy bóng dáng nhỏ bé của đứa nhỏ kia, thanh âm Trương Nghệ Hưng bên tai càng phát ra rõ ràng hơn " Tử Thao đi rồi, sẽ không quay lại nữa ! Em ấy không quay lại nữa!". Không, điều này không có khả năng, Tử Thao của anh không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể làm như vậy !
Từ một ngôi nhà cũ bắt đầu chạy dọc theo phố, đem mỗi nhà đến bệnh viện đi vào hỏi một lần " Có đứa trẻ nào bị thương ở mông ngất đi ở đây không ?" "Không có ". " Có đứa trẻ nào bị thương ở mông ngất đi ở đây không ? Em ấy chỉ cao tầm này." "Không có, đứa trẻ này bị bệnh sao ?". " Có đứa trẻ nào bị thương ở mông ngất đi ở đây không ?, Em ấy có đôi mắt đen, rất gầy rất nhỏ." "Không có, đứa trẻ này mau chạy nhanh về nhà đi, bên ngoài trời đang mưa rồi."
Một nhà lại một nhà đi hỏi, một lần lại một lần gặp phải trắc trở, vào đêm khuya bệnh viện không cho người ngoài đi vào, Ngô Diệc Phàm tuyệt vọng đập cánh cửa đang đóng chặt lại, trong bóng tối mưa to điên cuồng ở bên cạnh mà rơi xuống, cuối cùng cũng thấy được là thật sự không phải vui đùa. Đôi mắt Trương Nghệ Hưng sưng đến đáng sợ, rõ ràng chỉ khóc một chút lúc trưa. Cậu không gạt mình, Tử Thao thật sự đi rồi, bị mình đánh bỏ đi rồi, cuối cùng không còn ai ở giờ tan tầm đứng ở cửa chờ mình nữa rồi, không còn một thân hình nho nhỏ túng thiếu nắm chặt tay mình nói " Mặc kệ ca ca đi đâu em đều đi theo."
Ngày hôm sau, thím Trương nhìn thấy Ngô Diệc Phàm cả người ướt đẫm cuộn mình thành một đoàn trước cửa nhà, đứa nhỏ sắc mặt trắng bệch, ôm vào trong phòng mới phát hiện ra sốt rất cao.
Buổi tối ngày hôm qua tiễn Tử Thao trở về, Nghệ Hưng nói Diệc Phàm chạy đi tìm Tử Thao, thím Trương liền dự cảm không tốt, tiểu tử ngốc này giống như sợi gân, tìm không thấy người tuyệt đối sẽ không trở về. Hôm này trời lại mưa to, nôn nóng, sốt ruột chỉ có thể lấy Nghệ hưng trút giận, mắng cậu như thế nào lớn thế này vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện như vậy.
Một tháng sau, mẹ của Ngô Diệc Phàm đột ngột lại trở về căn nhà nghèo nàn này, còn mang theo một người đàn ông hơn năm mươi. Đứa con ruột của ngươi đàn ông ấy tháng trước bệnh nặng đã qua đời, hai người sinh một đứa nhỏ nữa chỉ sợ có chút khó khăn, suy nghĩ trước sau mới quyết định đi tìm Ngô Diệc Phàm, hiện tại ít nhất đây chính là đứa con của vợ mình, đem đứa con nuôi lớn mười năm cũng không thể không có cảm tình, cũng miễn cưỡng coi như có hậu nhân.
Ngô Diệc Phàm nghe nói mình có thể sống cùng mẹ, cũng không có vui vẻ nhiều, nếu là một năm trước, cho dù là nửa năm trước nghe tin này cũng đủ cho anh rơi vào vui vẻ thật lâu. Mà hiện tại anh có một việc quan trọng hơn, anh phải đợi Tử Thao trở về, anh nghĩ chờ Tử Thao hết giận rồi cậu sẽ trở lại, vui sướng mang theo âm thanh trẻ con non hớt mà la to với mình : " Mặc kệ ca ca đi nơi nào em cũng đều đi theo."
Mẹ của Ngô Diệc Pham cau mày có chút không hài lòng, tuy rằng đúng là bà không dậy nổi đứa con trai, nhưng đứa nhỏ này từ lúc còn nhỏ cũng không chống lại mình, bây giờ bà đối với sự biểu hiện ra của anh thực sự không vừa lòng.
Thím Trương nhìn thấy tình cảnh có chút đông cứng, bất đắc dĩ đem Ngô Diệc Phàm kéo sang một bên nói ra sự thật.
" Tử Thao đã đi đến phương bắc, con trước bị bệnh nặng thím không dám nói cho con, bây giờ mẹ con trở về mang con rời đi, căn nhà cũ nát này sẽ sớm bị thành phố phá bỏ, cho dù Tử Thao sau này lớn lên có thể trở về nó cũng không tìm được nơi này nữa. Đây là năm nghìn đồng,Tử Thao không muốn thấy con chịu cực khổ nên mới đi, các con nếu thực sự có duyên, lớn lên tự nhiên sẽ có cơ hội gặp mặt, nếu duyên phận đã hết, con phải sống thật tốt coi như là thành toàn tâm nguyện của nó."
Nõi xong những lời này, nét mặt của Ngô Diệc Phàm đã không thể dùng bi thương để hình dung, tuy rằng một tháng qua anh tưởng tượng qua đủ loại, nhưng có thể nói suy nghĩ này vẫn là rất khó chấp nhận. Tử Thao của anh rất hiểu chuyện, không có khả năng cự tuyệt không ở bên mình một tháng, Tử Thao của anh yêu anh như vậy, không thể nào nói đi liền đi ngay cả câu chào cũng không để lại, trừ khi là cậu có khổ tâm.
Xem ra, không phải không trở lại, mà là, thực sự không thể trở lại được nữa.
Chương 8 : Trưởng thành
.
.
.
Ngô Diệc Phàm đi theo mẹ cùng nhau tạo thành một gia đình mới di dân đến Canada. Nửa năm sau thành phố phá bỏ và dời đi nơi khác, thím Trương mang theo Nghệ Hưng tái hôn ở Hồ Nam Trường Sa.
Căn nhà ổ chuột ở Quảng Châu những năm 90 chỉ còn sót lại trong những bức ảnh, nhà cao tầng mới ùn ùn được xây lên, ngày một thay đổi, các khu ổ chuột sớm đã biến thành đô thị hoa lệ.
Sau khi làm đại biểu cho trường học đi Hồng Kông tham gia thi đấu võ thuật đã trộm xin thầy giáo để cậu ở lại Quảng Châu hai ngày. Cậu dựa theo trí nhớ quay trở lại phía Tây thành phố, sớm đã không còn chút quang cảnh năm đó, tìm rất nhiều nơi hỏi những cụ già những người ở đây di cư đến đâu, cơ hồ chạy hết cả thành phố Quảng Châu cũng không tìm được người muốn tìm.
Địa chỉ viện phúc lợi mình đã từng ở lại không thay đổi, chỉ là được xây lại thành cao ốc, những đứa trẻ bên trong ăn mặc đều có các tập đoàn lớn từ thiện, xem ra cũng không quá tồi. Liên hệ với nhân viên quản lý hỏi thăm việc trưởng năm xưa, quản lí dựa vào trí nhớ nói, năm ấy thành phố tổ chức hoạt động khi chuẩn bị lại thất lạc một đứa trẻ, cấp trên buộc trách nhiệm ép từ chức viện trưởng, viện trưởng vẫn lo lắng đứa nhỏ kia bị mất tích, cả ngày lẫn đêm đều tự trách bởi vậy mà sinh bệnh, đã sớm không còn ở nhân thế.
Chua xót trong lòng cậu tràn ra, bởi vì sự ích kỉ nhất thời của bản thân đem cuộc sống người khác làm xáo trộn lên, lão viện trưởng an ổn sống cuộc nề nếp, Ngô Diệc Phàm vốn có cuộc sống nhịp nhàng, đều bởi vì câu mà trở nên rối loạn.
Rất khó tưởng tượng được cảnh Ngô Diệc Phàm sau khi về nhà tìm không thấy cậu là bộ dáng gì, sẽ có rất nhiều đau lòng, khổ sở, có phải hay không ngay lúc ấy anh khóc, khóc liên hồi khóc đến hôn mê bất tỉnh. Càng khó tưởng tượng bộ dáng hiện tại của Ngô Diệc Phàm như thế nào nữa, còn nhớ hay không có một đứa nhỏ từng bước vào cuộc sống của anh, có hay không thường xuyên tưởng niệm hay là hận đến thấu xương.
Tử Thao lắc đầu, đều không còn trở về được nữa rồi không phải sao ? Lại hối hận, lại tiếc nuối cũng không thể thay đổi chuyện cũ, chỉ có thể coi là kỷ niệm hoặc quên đi, chỉ có thể nhớ lại hoặc bi thương.
Lại qua vài năm, 18 tuổi Ngô Diệc Phàm thông qua tuyển chọn thi đấu ở Canada đến SM ở Hàn Quốc làm thực tập sinh. Một nam thiếu niên cao lớn không tươi cười cũng không thích nói chuyện bị không ít những thực tập sinh cũ giáo huấn.
Mặc dù công ty tuyên bố đem từng điểm mạnh của thực tập sinh phát huy đến mức tận cùng, mà không dồn hết sức tạo cho anh một khuôn mẫu cố định hình thể đẹp đẽ, nhưng thái độ đối nhân xử thế của Ngô Diệc Phàm với một số cấp cao của công ty rất không vừa lòng, vì thế đối với những bè cánh xấu xa này mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng chờ đợi bọn họ đem tính cách Ngô Diệc Phàm thay đổi chút ít.
Cuộc sống ở Hàn Quốc vốn đã rơi vào một mảnh hắc ám, nếu không phải ở đất khách quê người này gặp Trương Nghệ Hưng bạn thời còn nhỏ.
Là bạn đồng khóa vào công ty làm thực tập sinh ngoại quốc, thời điểm Trương Nghệ Hưng thực sự là một tháng sau đó, công ty đối với thực tập sinh Trung quốc mở một lớp Hàn ngữ hàng tháng. Giáo viên tiếng Hàn vào công ty tháng trước làm mất đi không ít thực tập sinh đối với thực tập sinh này rất không vừa lòng, gian trá mà hỏi anh một số câu câu thoại lắt léo, lại đều bị anh trả lời dễ dàng.
Trương Nghệ Hưng ngồi ở chỗ của mình ngẩng đầu lên nhìn một một chút thấy một thiếu niên cao mét tám trước mắt, thấy thế nào cũng thật quen mắt, tuy rằng lệ khí nặng cũng không thân thiết, cũng không khỏi có cảm giác nghĩ đến dưới con người lạnh lùng kia là dịu dàng, ấm áp thẳng đến khi giáo viên tiếng Hàn rốt cục cũng chịu thua dưới trận chiến này đến ngầm thừa nhận người này thiếu giờ học, Trương Nghệ Hưng giống như bị điện giật đem ngưỡng mộ biến thành khiếp sợ.
" Tháng này tôi vắng họp không thể cùng cậu so đo, hy vọng tháng kế tiếp cậu có thể nghiêm túc đi học, phải biết rằng ở đây tôi cũng là người đem cậu trở thành gương cho các thực tập sinh khác, Ngô Diệc Phàm.!"
Ngô Diệc Phàm ! Ba chữ này cùng với gương mặt xa lạ mà quen thuộc cứ như vậy quấy nhiễu Trương Nghệ hưng suốt một thời gian trong phòng thi, không chỉ có câu trả lời cứ rối tinh rối mè, thi viết cũng quên không còn nhớ một chút, viết trên giấy tròn tròn vuông vuông ngay cả chính cậu cũng không biết chữ này là tiếng Nhật hay là tiếng Ả rập.
Giáo viên Hàn ngữ thu bài thi rồi sau đó rời đi, Trương Nghệ Hưng mới phản ứng lại chính mình nên chủ động đi tìm anh, cuống quít đem bút nhét lung tung vào túi xách, lúc chạy ra va vào ghế dựa tạo ra tiếng động thật lớn, làm tất cả thực tập sinh cùng khóa đều nhíu mi, con quỷ lỗ mãng này giống như chọc cho người ta chán ghét.
Ngồi cùng nhau trên máy bay quay về Trung Quốc, Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu trộm nhìn bộ dáng Ngô Diệc Phàm nhắm mắt dưỡng thần, cho dù mấy tháng trong quá khứ còn thường xuyên có cảm giác không chân thật. Nhớ lại trước kia hỏi Ngô Diệc Phàm có từng hận mẹ cùng cậu hay không, Ngô Diệc Phàm nói " Anh chưa từng hận mọi người, em vĩnh viễn là anh em của anh, thím Trương anh nhất định cũng sẽ hiếu kính."
Cũng hỏi qua anh, thật vất vả công ty mới một lần thả ra làm sao không trở về Canada cùng người nhà đoàn tụ, mà lại cùng mình quay về Trung Quốc vậy. Thấy anh sắc mặt đột nhiên lạnh xuống còn tưởng mình nói sai mà tự trách, trầm mặc giằng co gần năm phút đồng hồ anh mới giật giật môi nói " Bọn họ sau lại có con trai, chắc là đã...năm tuổi."
Cũng biết Ngô Diệc Phàm vì cái gì thường xuyên không lên lớp tiếng Hàn, thậm chí cả lớp vũ đạo. Anh từ ba bốn năm trước rời khỏi mẹ cùng cha dượng, nếu không phải có cơ hội đến Hàn Quốc làm thực tập sinh nghệ sĩ, hiện tại có lẽ cẫn là một người ở Canada lưu lạc đầu đường. Không có nguồn kinh tế, chỉ có thể dựa vào làm hai phần công việc nuôi sống chính mình, một là làm giáo viên phụ đạo một lớp ngoại ngữ dạy tiếng Trung cùng tiếng Anh, còn có ngay cả công ty cũng ngầm thừa nhận có thể để anh đi làm người mẫu cho các cửa hàng.
Ngô Diệc Phàm không nói gì, nhưng Trương Nghệ Hưng cũng đại khái có thể đoán được nguyên nhân anh đến Hàn Quốc làm thực tập sinh là gì. Ngô Diệc Phàm lãnh đạm như vậy tính cách lại ít nói, anh một chút khát vọng làm nghệ sĩ đều không có, nếu không phải bởi vì nghĩ nhờ truyền thông nhanh chóng tìm kiếm được người cũ, anh tùy tiện cũng tìm được một công việc khác tốt hơn, một công việc anh thực thích hoặc là kiếm được thật nhiều tiền.
Nhưng điều này vĩnh viễn là khúc mắc trong lòng anh không giải được, tựa như Trương Nghệ Hưng cả đời không dứt bỏ được mẹ mình, Ngô Diệc Phàm cũng cả đời không quên được Tử Thao, anh phải làm một ngôi sao đứng đầu châu Á, sau đó để Tử Thao nhìn thấy anh, tìm được anh.
Cùng nhau đi, Ngô Diệc Phàm, cùng nhau đứng đầu thế giới, cho dù ánh mắt anh cũng không hề lưu luyến em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro