CHƯƠNG 39

Đêm nay, cậu rất vui, thật sự rất vui.

Trở về phòng, Tử Thao cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm một dãy số quen thuộc.

"Hello, Ngô Diệc Phàm nghe." Diệc Phàm mới từ phòng tắm bước ra, trên người còn quấn một cái khăn tắm, anh vừa một bên dùng khăn lau tóc vừa một bên nghe điện thoại.

"Phàm, là em."

"Tử Thao?" Diệc Phàm nghe gọi mà mất cả hồn vía vừa mừng vừa lo, cầm khăn mặt tiện tay vứt qua một bên, nhảy lên giường tập trung nghe điện thoại của cậu. Vẻ mặt tràn đầy vui sướng, "Sao tự dưng lại gọi cho anh? Làm anh giật cả mình, anh còn cho rằng số điện thoài này của anh đưa cho em chỉ để trang trí thôi!"

"Không vui sao? Không thích thì em lập tức ngắt máy."

"Thích, thích, rất thích, em không được ngắt máy." Đã lâu rồi anh không nhìn thấy. Từ sau trận đánh kinh thiên động địa với Ngạo, Phàm đã bị cha mình buộc phải trở về Canada, bây giờ có một đống công việc đang chờ anh xử lý, bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có, chỉ có thể mong trở về sớm một chút để gặp cậu. Lúc trước hắn đột nhiên mất tích, sợ cậu lo lắng, anh mới gọi Dạ mang một bức thư đưa gấp cho cậu báo cho cậu biết tình trạng thực tế của mình. Chỉ có cậu là một trong số ít người biết đến số điện này của anh, nhưng anh chưa bao giờ dám hy vọng, dám nghĩ đến cậu sẽ gọi điện thoại cho mình. Cho nên bây giờ hắn thật sự rất vui, bao nhiêu mệt nhọc cả ngày nay cũng bay biến mất như có kỳ tích.

"Diệc Phàm, sao đột nhiên em lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho anh?" hắn hỏi. Chẳng lẽ cậu có chuyện gì rồi sao? Vì sao Dạ lại không báo cáo gì với mình. Diệc Phàm đột nhiên khẩn trương, cả người cứng đờ.

"Em rất vui."

A? Diệc Phàm mất một giây đồng hồ ngẩn ngơ, là anh nghe lầm sao chứ?

"Anh có nghe không? Phàm, em nói bây giờ em rất vui."

"Nghe." Diệc Phàm buồn bực, hận ông trời, không phải là tại vì hôn lễ của Ngạo chứ? Tử Thao có phải là đã bị đả kích quá lớn nên thần trí không còn tỉnh táo chứ, chết tiệt! Nếu thế thì làm sao đây? Anh nhất định sẽ làm thịt Nghê Ngạo.

Diệc Phàm thật cẩn thận hỏi lại: "Tử Thao, em có khỏe không?"

Tử Thao đương nhiên hiểu được Phàm đang lo lắng vì cái gì, đột nhiên có ý muốn trêu anh một chút, "Em khỏe lắm, vừa rồi em còn khóc nữa."

"Cái gì?" Diệc Phàm cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi,"Tử Thao, ai ức hiếp em, em mau nói cho anh biết, anh lập tức quay trở về, không, không, không, chờ anh trở về thì quá chậm, anh lập tức gọi người tới xử lý, em đừng đau lòng, chết tiệt, vì sao lúc này anh lại ở Canada chứ?" Diệc Phàm giận dữ đến phát điên.

Tử Thao nghe được từ trong điện thoại truyền đến tiếng thủy tinh rơi xuống đất đổ vỡ, còn có thể nghe thấy hắn giận dữ.

"Phàm, anh đừng khẩn trương, em không sao." Cậu dịu dàng an ủi hắn.

" Gì mà không có việc gì? Em đã khóc, thế mà còn nói không có việc gì sao? Anh lập tức kêu Dạ cho người tới ngay." Nói xong hắn lấy điện thoại ở đầu giường vội vã nhấn số.

Tử Thao vội vàng ngăn cản, "PHÀM, anh đừng gọi, không ai ức hiếp em hết, em nói em khóc là vì em cảm động nên khóc."

"Cảm động?" Diệc Phàm buông điện thoại, "Vì sao?"

"Chính vì chuyện này nên em mới gọi cho anh, nói cho anh biết nha, hôm nay, mẹ, chú Phương, Khải và cả Nhược Thủy đều khóc."

"Hả...? Đã xảy ra chuyện cảm động gì đến nỗi phải khóc sao? Không ngờ ngay cả Khải cũng khóc, anh nhất định phải nghe một chút, chờ đến khi nào anh trở lại nhất định phải cười nhạo hắn mới được." Biết Tử Thao không có việc gì, Diệc Phàm hoàn toàn yên lòng, cũng có hứng thú nói đùa.

Tử Thao ở đầu dây bên kia cũng cười, lòng thầm tự nhủ, Khải, thực xin lỗi, là em không cẩn thận nói ra chuyện mất mặt của anh, đừng trách em nha, em không phải cố ý .

Ha hả... cậu đương nhiên không phải cố ý, bởi vì cậu là cố tình, Tử Thao âm thầm thè lưỡi.

"Hôm nay em mua cho cả nhà mỗi người một món quà, thực lòng nói với mọi người, em rất thích mọi người, cũng vô cùng cảm tạ mọi người, còn nữa, em còn gọi ..." Nói đến này, Tử Thao có chút thẹn thùng, "Em còn gọi chú Phương là cha, Khải và Nhược Thủy là anh và chị."

Thì ra là thế.

Diệc Phàm mỉm cười, "Chẳng trách đến cả Khải cũng khóc, nếu có một ngày em nói cho anh biết em yêu anh, anh nhất định cũng cảm động mà phát khóc."

Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một khoảng thời gian thật dài, ở đầu dây bên này, Diệc Phàm chợt nghĩ hay bản thân mình nói sai gì rồi, trong lúc vô cùng khẩn trương, từ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm sâu kín của cậu, mang theo tình cảm nồng nàn cùng sự thẹn thùng, "Phàm, em yêu anh!" 

Ngô Diệc Phàm nhất thời ngây ra như phỗng, cả người đông cứng .

"Tha thứ cho em hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh, em không phải cố ý, là bởi em có việc quan trọng hơn cần phải làm. Rất nhiều việc em bây giờ em không thể nói rõ với anh, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ hiểu được toàn bộ, em thật lòng rất yêu anh, anh nhất định phải tin tưởng em."

"Đây là sự thật phải không? tử Thao..." Diệc Phàm mừng như điên.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh "Tút... tút.. ". Cậu đã gác máy.

Mọi chuyện đều quá hoàn mỹ, thật không nghĩ là sự thật, Diệc Phàm vẫn khó có thể không thể tin được, Ông trời ơi, chắc không phải vì anh quá nhớ nhung Tử Thao nên mới sinh ảo giác chứ. Phàm đem điện thoại ghi âm phát đi phát lại một lần rồi lại một lần nữa, cho đến lúc xác định những gì anh vừa mới nghe được tất cả đều là sự thật, không phải là hắn ảo giác mới hưng phấn từ trên giường nhảy dựng lên, lớn tiếng hét to.

"Aaaaaaaaaa...Aaaaaaaa... " Anh chạy như điên vòng quanh khắp phòng, lớn tiếng reo hò.

Đột nhiên, hắn đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu lên trời hét lớn: "Tử Thao, anh yêu em! Anh yêu em! Toàn bộ thế giới này anh chỉ yêu mình em!"

oOo

Tỉnh táo lại, Diệc Phàm đột nhiên nhận thấy mọi chuyện dường như có điểm không bình thường Tử Thao không phải là người cảm tính như thế này. Hôm nay cô hình như đặc biệt khác thường, cậu nói thương anh, nhưng sao nghe lại giống như nói lời từ biệt với anh. Còn nữa, thật ra cậu còn có chuyện gì quan trọng muốn che dấu chứ? Do Tử Thao từng đã nói qua không cho phép anh điều tra cậu, nên có những chuyện Diệc Phàm thật sự rất muốn biết rõ ngọn ngành, nhưng lại không dám. Kỳ thật chỉ cần anh làm một cuộc điện thoại, ngay lập tức sáng hôm sau trên bàn anh sẽ có ngay ghi chép toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến Tử Thao. Nhưng anh không muốn làm vậy, bởi vì, anh không muốn làm trái lời Tử Thao cho dù là đó là ý nguyện gì đi chăng nữa.

Tử Thao từng đề cập qua vài lần, thật ra là chuyện quan trọng gì? Cậu dường như có kế hoạch gì?

Diệc Phàm bình tĩnh lại, đem mọi chuyện đã diễn ra từ đầu tới cuối rà soát qua một lần. Cuối cùng anh phát hiện một điểm đáng ngờ, cậu thương anh, là sự thật không có gì phải nghi ngờ nữa, hơn nữa, cậu thật ra đã yêu anh từ lâu rồi. Diệc Phàm nhớ tới đêm chia tay bên bờ biển, Tử Thao khóc thật sự rất thương tâm. Cậu rõ ràng yêu anh nhưng vì một việc gì đó lại kiên quyết chia tay với anh, chấp nhận hẹn hò với Nghê Ngạo? Vì tiền? Không, điều này quả thực là sỉ nhục Tử Thao. Không phải vì tiền, không phải vì tình, vậy, thật ra là vì cái gì? Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định, chính là, chuyện quan trọng kia của Tử Thao chắc chắn có liên quan đến Nghê Ngạo.

Nguy rồi, Diệc Phàm đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng.

Ngày kia... là ngày hôn lễ của Nghê Ngạo.

oOo

Vĩnh biệt, Ngô Diệc Phàm.

Chờ anh từ Canada trở về phát hiện tất cả mọi chuyện ở đây đều đã hoàn toàn thay đổi, anh cũng sẽ biết người mà anh toàn tâm toàn ý yêu thương kỳ thật cũng không phải là một chàng trai thuần khiết. Không biết đến lúc đó anh có thất vọng hay không? Nhưng mà tất cả những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, bởi vì chúng ta vĩnh viễn cũng không còn cơ hội gặp lại 

Tử Tao nằm trên giường, đau lòng nhìn lên bầu trời đêm tối đen thăm thẳm, hồi tưởng lại giây phút lần đầu gặp được hắn cho đến từng sự kiện diễn ra sau đó...

Nghĩ đến dáng vẻ đùa giỡn đáng yêu và ngây ngô của anh, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ của anh, cậu không khỏi nở nụ cười...

Nghĩ đến anh khi biết cậu có chuyện thì lập tức khẩn trương lo lắng, có lúc nôn nóng đến độ dậm chân, giống như trẻ con...

Nghĩ đến anh luôn dùng ánh mắt dịu dàng say đắm nhìn cậu, nghĩ đến anh không ngại để cậu làm tổn thương anh, một lòng một dạ chỉ muốn bảo bọc cậu...

Nghĩ đến lần chia tay bên bờ biển, anh giận dữ như vậy, tuyệt vọng như vậy, nhưng không ngờ anh lại không hề oán hận cậu, lại vẫn vì cậu mà tiếp cận Nghê Tử Uyển... cho nên sau khi cậu và Nghê Ngạo chia tay, anh cũng lấy chiêu gậy ông đập lưng ông hoàn trả, tàn nhẫn bỏ rơi Nghê Tử Uyển, làm Tử Uyển như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đơn giản chỉ vì anh sớm biết Nghê Ngạo tiếp cận cậu không có ý tốt, cho nên anh cũng cho bọn họ một đòn tàn nhẫn như vậy.

Người đàn ông này, thật sự thật lòng yêu cậu, điều này sao có thể không khiến cậu cảm động? Sao cậu có thể không yêu thương anh?

Nhưng mà, cậu vĩnh viễn cũng không quên được đêm hôm đó, cái đêm đã làm cậu đau khổ tuyệt vọng đến mức nào. Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể nào quên được cảm giác đau đớn đó, hàng đêm vẫn luôn bị ác mộng... Cậu không dám nghĩ đến lúc anh biết những chuyện này sẽ có biểu tình như thế nào, cậu sợ mình không có cách nào có thể chấp nhận được cái kết đó. Cho nên cậu lẫn trốn, mà toàn bộ nỗi sợ hãi này của cậu đã được biến thành biến thành nỗi oán hận đối với Tạ Trương và gia đình họ Nghê...

Cậu muốn kéo cả nhà họ Nghê phải cùng xuống địa ngục, sau đó cậu cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, cậu cũng không muốn thấy đáp án tiếp đó như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: