chap 1
Tên fic: chàng trai bán đồ tạp hóa
Author: Omona Mark
Trans: Chau
Page: JinMark couple
Editor: Youa
--------------------
Description:
Lần đầu và lần cuối cùng Tao bị
bắt phải mua dưa hấu.
Và chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Story:
Như thường lệ, Tao không đi ra ngoài. Ít nhất, không phải trong mùa hè, dưới cái nóng khủng khiếp của Hàn Quốc (ngay cả khi Hunie năn nỉ), khi mà cậu có thể thoải mái ở trong phòng, cùng với chiếc điều hòa ở nhiệt độ cao và tiếng nhạc có mức độ cao hơn. Chẳng có gì có thể khiến cậu thay bộ
quần áo rộng thùng thình ở nhà, chiếc quần đùi rộng và chiếc áo ba lỗ làm cậu ấy trông giống cái móc treo quần
áo.
Mùa hè là sự tự do cho Tao,
là khi cậu có thể làm điều khiến bản thân hài lòng.
Thật không may, Tao không bao
giờ được tự do từ mẹ của cậu.
Bỗng dưng hoa quả ở nhà họ Hwang bị thiếu, đấy là điều rất hiếm khi xảy ra, đặc biệt là vào thời tiết oi bức như thế này. Họ không có dưa hấu để trộn cùng với đá và soda, một niềm vui mùa hè cổ điển, và sự thực đó dường như khiến mẹ Tao phát điên. Phải mất rất nhiều sự dỗ dành (cùng một ít sự đe dọa) trước khi bà dựng Tao ra khỏi giường và bước ra ngoài. Đương nhiên, không có bất kì lời cằn nhằn nào phát ra từ miệng Tao cho đến khi
cậu ra khỏi cửa.
"Không phải con nên thay quần áo à?"
Mrs Hwang nhìn bộ quần áo thùng thình với sự chán ghét.
Tao cười, lần đầu tiên từ lúc bị
bắt đi.
"Nếu con may mắn, họ sẽ cấm
con vào siêu thị mãi mãi vì nhìn giống như một kẻ lang thang."
Tao hiếm khi đến siêu thị. Cậu
luôn nghĩ việc đi mua thực phẩm hay các thứ khác là việc của mẹ cậu. Cậu luôn lấy đồ ăn vặt từ túi của Hunie khi mà đứa trẻ đáng thương ấy không
để ý, vậy tại sao phải lết xác cả đoạn đường để đi mua. Đáng ngạc nhiên, cậu không bị lạc ngay khi thấy mình đang
đứng trước một cái siêu thị gần nhất.
Nhìn thấy biển chỉ dẫn "Hoa quả ở bên trong", và Tao rất vui vì được hưởng khí điều hòa khi bước vào. Cậu ấy bước nhanh đến quả dưa hấu gần
nhất, than vãn trong đầu rằng nó nặng đến mức nào, trước khi bê nó ra quầy tính tiền. Cậu không thèm để ý đến xung quanh cho đến khi trước mặt
mình xuất hiện một gương mặt đẹp trai chết người.
"Hi" Anh chàng dễ thương chào hỏi.
Tóc anh ấy màu vàng mà nhìn rất tuyệt cùng với hàm răng trắng lấp lánh và tuyệt nhất là
giọng nói trầm hoàn hảo (làm thế nào để anh chàng này trở thành người được vậy?)
Tao bỗng nhiên cảm thấy rất, rất
xấu hổ vì bộ dạng nực cười của mình. Cậu ném tiền lên bàn, hành động khá bất lịch sự, và từ chối nhìn thẳng vào
người đối diện. Cậu ấy đảo mắt xung quanh, trừ gương mặt của chàng trai kia, ví dụ như bảng tên của anh ta Kris, nó ghi thế. Người ngoại quốc, nghe giống vậy. Tiếng anh, Tao không giỏi.
"Cảm ơn vì đã đưa chính xác số tiền," giọng nói trầm của Kris lại vang lên.
"Đây là biên lai. Chúc một ngày tốt lành!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro