Chap 2
Tao mất chưa đầy một giây để chạy biến ra
khỏi cửa hàng.
~
Sẽ là nói dối nếu Tao nói rằng cậu không
nghĩ về chàng trai thu ngân dễ thương tên là Kris trong hai ngày ở nhà. Vì vài lí do, cậu không thể tập trung vào trò chơi, hay tập mới của
chương trình mà cậu đang xem. Tao cố gắng tập trung vào cái gì đấy, và ngay sau đó
cậu nhận ra rằng đầu óc của mình đang bị xâm
chiếm bởi một khuôn mặt, một cái tên, một giọng
nói nào đó.
Mẹ cậu đã rất ngạc nhiên (bà đã kiểm tra xem cậu có bị sốt không) khi Tao thực sự "tình
nguyện" đi mua vài thứ ở siêu thị. Không thể quên
được, cái cách mà cậu thay đổi phong cách ăn
mày sang chiếc áo thun xanh nhạt mà cậu thích và chiếc quần short lịch sự. Bà nhìn cậu với ánh mắt đầy
sự nghi ngờ và liên tục hỏi xem có phải cậu đi gặp ai đó đặc biệt không.
"Không mà mẹ. Con chỉ không muốn làm xấu mặt
gia đình mình trong thời gian này thôi,"
cậu trả lời, nhưng nó lại không có giọng điệu mỉa mai và
thay vào đó là sự căng thẳng, lo lắng.
"Ừ, nhớ cẩn thận."
Lần này, mắt của Tao nhìn đến quầy tính tiền đầu tiên, và chắc chắn, Kris vẫn đang ở đó,
và nhìn đẹp trai hơn bao giờ hết (thật bất công)
khi anh ấy đang đưa lại tiền thừa cho một người
già. Cậu giả vờ không nhìn thấy và bước nhanh qua cửa hàng, đảo mắt nhìn mọi thứ. Từ lúc này, ánh mắt của cậu sẽ nhìn một hộp socola bất kì
rồi nhìn đến người ở quầy thu ngân, và ngược lại.
Cậu đang ở đâu đó trong dãy hàng thú nuôi (nó
thật kì quặc vì cậu chưa bao giờ có vật nuôi) khi
mà Tao bất ngờ nghe được giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh mình.
"Tôi có thể giúp gì được cho bạn không?"
Kris đang đứng ngay bên cạnh cậu, điều mà Tao không hề nghĩ tới. Ai đó đã thế chỗ của
Kris ở quầy thu ngân khi mà cậu không để ý -
thức ăn cho chó chết tiệt đã chiếm lấy sự chú ỷ
của cậu. Cậu không chắc mình đã im lặng đứng
đó bao lâu, môi cậu hơi mở ra, khiến cậu trông
giống một con cá. Cuối cùng, cậu đã có thể tìm
thấy giọng nói của mình.
"Yeah, tôi muốn một, uhm, một trái dưa hấu to nhất ở chỗ này?"
Tao muốn tát cho mình
một cái. Ơn trời, Kris cười thầm một chút rồi nở
một nụ cười rực rỡ.
Kris chỉ về phía bên phải,
"vậy thì nó sẽ nằm ở
khu vực trái cây, không phải ở đây."
Anh ta có một ánh mắt đầy trêu ghẹo khi hỏi tiếp.
"Không phải cậu đã ở đó một vài ngày trước sao?"
Mắt Tao mở to, và một tá suy nghĩ tràn ngập trong đầu cậu. Từ những suy nghĩ hạnh
phúc (anh ấy nhận ra mình!) cho đến sự buồn bã
(mình trông như kẻ thua cuộc!) nhưng trên hết,
cậu cũng đã gật đầu và cố gắng trông không ngu
ngốc khi trả lời "vâng".
"Tôi sẽ đưa bạn đến đó lần nữa, đi theo tôi".
Kris nói, cười toe toét dẫn đường đến quầy trái
cây. Tao nhìn vào những thứ trong giỏ của
mình, bao gồm những thứ cậu ném vào khi chỉ
mới nhìn thấy. Cậu nhận ra, cậu chắc chắn rằng
mình không cần một con gà đồ chơi dành cho chó. Cậu nhanh chóng vứt lại một số thứ không
cần thiết và đi theo Kris
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro