You're the rest of me

" Em muốn bước vào thế giới thần tiên của Alice không ? "

Phù tang

Đẹp đẽ

Nhưng lại dơ bẩn

Quái vật

Nhưng lại sâu sắc

Em hướng ánh mắt mơ màng ấy mà ngó nhìn ai ?

Em như giai điệu của một bản nhạc jazz mà tôi thích nhất

Lắng nghe nó và thêm một ít rượu vang

Em muốn bước vào xứ sở thần tiên của Alice không ? Hay là, em muốn chạy nhảy nơi phù phiếm của Peter Pan ?

Lần cuối cùng được chạm vào bên má ửng hồng của em, như thể, đó là lần cuối cùng tôi được chạm vào cõi lòng tưởng chừng đã tan nát, vỡ vụn của mình

Em là bản tình ca tôi thích nhất

Em là linh hồn trong sạch nhất nơi đầy rẫy thị phi này

Em là dư vị ngọt ngào của mùa hè năm 1975, có Lodon và dòng sông Thames thơ mộng

Cry, when love broken my heart

Vài giai điệu từ đĩa nhạc cũ rích của Marilyn Monroe và một bức tranh vẽ

Em ơi, em ơi, điều mà tôi có thể làm bây giờ là ngân lên cái tên của em mỗi ngày

Đôi mắt của kẻ dại khờ, ngu ngốc cứ thế ngẩn ngơ mà nhìn trời, hít hà lấy vài hương thơm rười rượt của từng tấc đất, tấc cỏ ẩm ướt, dừng lại công việc còn dang dở với chiếc máy đánh chữ cũ rích và mục nát, tôi hướng mắt về bầu trời tối tăm và tĩch mịch, không giai tựa như một giai điệu, cứ vang vẳng cất lên rồi lại hạ xuống bằng sự trầm lắng, tựa như linh hồn cằn cỏi này của tôi vậy. Tôi tha thiết thả hồn mình vào những dặm mây, vào hàng ngàn vì sao tinh tú, lấp lánh trên bầu trời về đêm, tâm tưởng mình viễn ra một viễn cảnh u ám và lạnh lẽo, đến nỗi, tôi dường như cảm nhận được sự ớn lạnh chạy dài trên sống lưng, nguồn cảm xúc tưởng chừng đã dập tắt bỗng nhói lên như một cơn bệnh dịch trào tới, tôi không thể nào lừng trước được. Linh hồn vụn vỡ này bay lơ lửng trên những vì sao, đưa ánh mắt lơ đễnh của kẻ ngờ nghệch đón nhìn mọi thứ, một ai đó kéo lấy tay tôi và dẫn tôi đến một nơi xa xôi, hẻo lánh, có thể, đây chính là vùng đất của quỷ dữ

Đã bao giờ em hiểu được cái cảm giác buồn man mác chưa ? Man mác, tê tái như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại rất trừu tượng và vô hình. Ngàn dặm mây trôi lơ lửng trong màn đêm, vầng trăng hiện hữu một bóng hình của em, nỗi nhớ nhung da diết như ùa về rồi vỡ tan như từng gợn sóng xô dập vào cát, loé lên đâu đó trong tôi một niềm thương cảm và mong muốn chiếm hữu. Em là thiên thần, là giai điệu của một bản nhạc jazz buồn thảm thiết nhưng mà lại cuốn hút tôi một cách mãnh liệt và mạnh mẽ. Phải chăng, Thượng Đế đã ban tặng em cho tôi ? Chỉ tôi thôi. Tôi thừa biết, khi bản thân đắm chìm vào cái tình yêu hư ảo đó do em tạo ra, sẽ không có một kế cục nào tốt đẹp, nhưng bằng một cách ngu ngốc nhất, tôi đã vướng phải nó, cái thứ gọi là tình yêu ấy, bao bọc tâm trí, thể xác tôi bằng sự mù quáng và lạc lối. Tôi chơi vơi tìm kiếm cho mình một lối ra, rốt cuộc lại thất bại, rõ ràng là trong cái tình yêu chết tiệt này, tôi chẳng thể nào thắng nổi em được. Em điều khiển tôi như thể tôi chính là một món đồ chơi mà em thích nhất, trong khi em yêu ơi, em lại là bản tình ca mà tôi trân trọng và yêu quý.

Jeon Jungkook, tôi yêu em, tôi em yêu bằng sự khờ dại và mãnh liệt

" Bae, you're the rest of me "

--------------

31/1/2019

Tâm trạng của mình khi nghe một bản nhạc thời 80s của Marilyn Monroe, vào một ngày buồn chán và tẻ nhạt đến cùng cực và viết dựa trên một trí óc bí ý tưởng đến cùng cực

Hope you enjoy it

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro