Chap 44

Không khí trong phòng cách có chút căng thẳng.

Taehyung nhìn chằm chằm Soo Ah, ánh mắt bằng phẳng lại trực tiếp, nóng đến độ không thể làm lơ.

Trái tim Soo Ah đập mãnh liệt, có chút mất tự nhiên dời mắt đi, rũ xuống lông mi run rẩy.

Quả nhiên nó vẫn tới.

Cô biết chắc là hắn nhất định sẽ hỏi.

Rốt cuộc thì ngay cả cô cũng đều cảm thấy mình đối xử với hắn có chút đặc biệt.

Ánh mắt không thể rời khỏi người hắn, tham luyến sự ấm áp hắn dành cho mình, không thể khống chế nỗi lo lắng cho an nguy của hắn.

Đó không phải thích thì là cái gì?

Vậy cô còn đang do dự điều gi?

Soo Ah rũ mắt nhìn tấm bằng khen lấp lánh trên tay.

Bất luận là thi đấu hay là bài thi nhỏ ở trên lớp, hắn đều đứng thứ nhất, những vinh quang mà người bình thường không thể có được, hắn lại chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy, làm cho tất cả mọi người phải dõi theo bóng lưng của hắn.

Trời cao đem những đặc ân tốt nhất ban tặng cho hắn.

Mà hắn lại ngược lại, không những không quý trọng mà chỉ một lòng nghĩ tới chuyện yêu đương.

Soo Ah nắm chặt giấy khen, trầm mặc một lúc lâu.

Taehyung không thúc giục cô, lần đầu tiên có kiên nhẫn như vậy, thậm chí hắn còn hy vọng cô có thể trầm mặc càng lâu càng tốt, vậy có nghĩa là cô đang suy xét một cách nghiêm túc chứ không phải giống như lần trước hắn tỏ tình, cô chưa hề nghĩ ngợi mà đã từ chối.

Hẳn là có hy vọng.

Nghĩ tới đây, Taehyung thế mà lại giống một tên nhóc bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hai tròng mắt đen nhánh không chớp nhìn cô chăm chú, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, hắn lẳng lặng chờ câu trả lời từ cô.

Mà lúc này, Soo Ah rốt cuộc cũng nâng mắt lên, trong mắt là một mảnh trong suốt sạch sẽ, tựa như đã hạ quyết tâm: "Tôi..."

"Tôi không tiếp thu đáp án nào trừ từ chối." Taehyung thấy cô bình tĩnh như vậy, cho rằng cô lại muốn từ chối liền nhanh chóng mở miệng chặn ngang lời nói của cô, gằn từng chữ một, "Tuyệt! Đối! Không!"

Soo Ah dừng một chút, nhìn biểu tình căng chặt của hắn, khó có khi nổi lên tâm tư trêu đùa, "Trừ từ chối?"

Cô cười như không cười, "Thì ra cậu muốn tôi từ chối?"

Lúc này Taehyung mới phát hiện ban nãy mình nói gấp quá mà nói sai, nhìn cô cười cười, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Em còn cười?"

Hắn đột nhiên áp sát cô, bắt lấy tay cô ấn lên trên tường, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, da thịt trắng như tuyết, trắng đến phát sáng.

Thuần khiết không màng thế sự, đẹp đến kinh tâm động phách.

Cô còn chưa phản ứng lại được, ánh mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn to, có chút giật mình.

Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, hầu kết vô thức lăn lộn, "Tôi không tin em không có chút ý tứ nào với tôi, bằng không khi tôi hôn em, em đã sớm bỏ mặc cả đời không thèm qua lại với tôi rồi."

Thanh âm chàng trai trầm thấp từ tính, ngầm có ý mê hoặc, giống như rượu ngon say lòng người, "Thừa nhận đi, em rõ ràng thích tôi."

"Nếu em lại không thừa nhận..."

Ánh mắt hắn rời xuống, chuẩn xác dừng ở trên cánh môi phấn nộn của cô, cười khẽ, thanh âm khàn khàn, "... Tôi sẽ hôn em."

"Cậu buông tôi ra!" Soo Ah bị dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn làm cho cả kinh, xấu hổ và giận dữ không thôi, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cách cô càng ngày càng gần, hô hấp đan xen tựa như thật sự muốn hôn xuống, cô cắn răng nói: "Tôi cũng chưa nói là không thừa nhận."

Động tác Taehyung dừng lại, nhìn cô, hai mắt sáng trưng, "Em đồng ý?"

Soo Ah cố gắng trấn định, "Nhưng có một điều kiện."

"Cái gì?"

"Phải chờ tới sau khi thi xong đại học."

"..."

Tuy rằng Taehyung chưa nói gì, nhưng lông mày lại nhíu lại, khóe môi cũng xụ xuống, cằm bạnh ra, khuôn mặt tràn ngập vẻ kháng cự.

Hắn nguyện ý mới là lạ, nữ sinh mình thích mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt, chỉ được nhìn chứ không được hôn, hắn cũng không phải là thánh nhân.

Có thể là vẻ mặt của hắn quá đáng thương, Soo Ah hơi hơi thở ra: "Yêu đương sẽ ảnh hưởng tới việc học."

"Tôi là lo lắng cho thành tích học tập của cậu."

Soo Ah không theo lẽ thường nói, trừng hắn một cái, "Cậu vốn dĩ không để tâm tới việc học, ở bên nhau rồi thì sẽ thành cái gì nữa?"

Thiên phú tốt như vậy, không thể lãng phí.

Taehyung xùy một tiếng: "Vậy em càng không cần phải lo lắng, nếu không thể đảm bảo cho tương lai của em thì tôi cũng không có mặt mũi nói thích em."

Soo Ah mím môi không nói, vẫn kiên trì quan điểm của mình.

Taehyung than nhẹ, không có bức cô nữa, bốn bỏ năm lên thì cô cũng coi như đã đồng ý rồi, sớm hay muộn cũng sẽ thành người của hắn, chạy không thoát.

Cho nên...

"Bây giờ tôi có thể hôn em không?" Hắn nghiêm túc hỏi.

"Cậu nói xem?" Soo Ah biết hắn định cọ mũi lên mặt mình, liền bắn một ánh mắt hình viên đạn qua.

Taehyung cũng không muốn dọa cô sợ, đi từng bước một là được rồi, "Vậy ôm một cái thì được chứ?"

Nói xong cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào ngực, dùng sức siết lại cái ôm này, đầu chôn ở cần cổ của cô, hương thơm chỉ thuộc về một mình cô quanh quẩn ở xung quanh hắn, Taehyung mê luyến hít vào một hơi, nhắm mắt hưởng thụ giây phút này.

Mặt Soo Ah dán ở vòm ngực ấm áp của hắn, hai tay hắn vòng qua eo cô, rắn chắc lại có lực, ôm rất chặt, giống như là sợ cô đổi ý.

Cô có chút bất đắc dĩ, mặt cũng mềm xuống, chậm rãi nâng cánh tay lên ôm lại hắn.

Thật là một tên ngốc.

Cô nghĩ thầm.

Tại sao lại cảm thấy bất an chứ.

Rõ ràng là hắn tốt hơn cô rất nhiều.

***

Taehyung về trường đi học, làm cho tất cả giáo viên và học sinh đều phi thường kích động, đặc biệt là thầy Han, cao hứng tới quên hết mọi thứ, Taehyung chính là át chủ bài của trường ông đó, thiếu ai cũng không thể thiếu hắn nha!

Ngày đầu tiên hắn trở về, thầy Han liền gọi hắn vào văn phòng hỏi thăm một chút, ngữ khí ôn nhu tới mức có thể vắt ra nước, chỉ sợ nói sai cái gì sẽ xúc phạm tới việc mẹ hắn vừa mất, làm tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của hắn bị tổn thương.

"Taehyung này, em có chuyện gì khó khăn thì cứ nói, thầy nhất định sẽ giúp em."

Taehyung hỏi: "Cái gì cũng được?"

"Ừ ừ."

"Vậy em có một chuyện."

"Cứ nói đi, đừng ngại."

"Em muốn yêu đương."

"Không có khả năng."

"..."

Vậy thì cái gì mới có thể?

Vì thế cuộc nói chuyện giữa thầy và trò cứ như vậy kết thúc một cách lãng xẹt.

Bạn học trong lớp nhìn thấy Taehyung quay về thì rất vui vẻ, không thể không nói trận đấu giữa Taehyung với Yoongi ngày hôm đó quả thực là quá kinh động lòng người, làm cho hình tượng của hắn ở Hanyang như được nâng lên một tầm cao mới, giá trị mị lực tăng chóng mặt, ngay cả vị trí nam thần của trường cũng đã sớm thay bằng tên của hắn.

Cho nên Taehyung vừa tới, bên người đã lập tức có đầy người vây quanh, ríu ra ríu rít.

Mọi người đều là người sắp bước chân vào thế giới của người trưởng thành, đương nhiên sẽ không ngu tới mức đi hỏi chuyện của mẹ hắn, phần lớn người đều đang kể cho hắn nghe gần đây trong trường xảy ra những chuyện gì.

Trong đó có Jimin là kích động nhất, vừa tan học liền đi lên ôm lấy cổ hắn, "Người anh em, rốt cuộc cậu cũng trở lại rồi, tôi còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa!"

Taehyung không những không cảm kích mà còn né tránh cái tay của cậu ta, "Đừng nói như thể tôi đã chết thế."

Hàn huyên vài câu, Jimin lại nói: "Cậu có nghe chủ nhiệm lớp nói chưa, trường mình muốn chọn ra hai người đi tới Cheong A trao đổi sinh đấy, cậu có hứng thú không? Cậu vốn là người của bên đó, thích hợp hơn nhiều so với bọn tôi."

"Trao đổi sinh với Cheong A?" Taehyung sửng sốt, "Chuyện khi nào?"

"Mấy hôm trước ý, chủ nhiệm nói là vẫn chưa xác định người được chọn, bây giờ báo danh vẫn kịp đấy."

Jimin nói xong, thấy vẻ mặt Taehyung như đang suy nghĩ điều gì đó, "Cậu muốn đi thật à?"

Taehyung lười biếng dựa vào tường, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng, chăm chú ôn nhu mà nhìn, hắn cười cười, "Chưa biết chừng."

Young Mi đang đi về phía này nghe thấy câu nói đó, bước chân dừng một chút, hắn muốn tới Cheong A?

Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, Soo Ah đang ngồi ở trên ghế, không hề bị người bên ngoài làm phân tâm, chuyên tâm cúi đầu làm bài tập.

Chuông học vang lên, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi, Taehyung căng đầu nhìn nữ sinh bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Em có muốn đi Cheong A không?"

"Hử?" Soo Ah phản ứng một lát mới nói: "Anh muốn đi?"

Đang êm đang đẹp sao lại nói tới cái này?

"Anh đi thì em sẽ đi sao?" Taehyung cười khẽ, "Phu xướng phụ tùy* nha."

*Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

"..." Người này đã không thể cứu được nữa rồi.

Soo Ah không để ý tới hắn.

"Bất quá nói thật, đi Cheong A đối với em cũng rất tốt." Taehyung lại nói, "Chất lượng dạy học ở bên đó quả thật không tệ."

"Không phải anh rất ghét người bên đó à?"

"Đúng vậy." Taehyung gật đầu, "Cho nên vừa lúc có thể về bên đó tính sổ."

"..."

Cùng lúc đó, Young Mi lại đi một chuyến tới văn phòng, nghe được Taehyung có khả năng sẽ tới Cheong A, cô ta cũng động tâm.

thầy Han đang ngồi trước máy tính gõ cái gì đó, thấy cô ta đến thì ngẩng đầu lên, "Em có chuyện gì sao?"

"Thầy, em muốn..."

Thanh âm Young Mi im bặt lại sau khi nhìn thấy màn hình máy tính.

Đối diện máy tính, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trên.

Là danh sách trao đổi sinh với Cheong A.

Thầy Han vừa vặn đã quyết định được người sẽ đi.

Young Mi nhìn thấy tên của Soo Ah ở trên danh sách đó.

"Sao thế? Em muốn gì?"

"... Em muốn báo danh đi trao đổi sinh với Cheong A." Young Mi cứng mặt, chậm rãi đem lời nói chưa nói xong nói ra.

Thầy Han a một tiếng, "Xin lỗi em, chỉ sợ là không được rồi, danh sách đã đủ hai bạn."

"Dựa vào cái gì mà Kang Soo Ah có thể đi mà em thì không thể?"

Young Mi không thể chấp nhận, âm lượng đột nhiên cất cao, thanh âm ôn nhu từ trước tới nay bỗng dưng hơi kích động, có chút hùng hổ dọa người, "Điểm thi giữa kỳ của em cao hơn cậu ta nhiều như vậy, tại sao không phải là em đi?"

Thầy Han nhìn cô ta, ngữ khí có chút ý vị thâm trường, "Bởi vì danh sách này là dựa vào tuyển thủ tham gia thi đấu lấy được cho nên thầy chỉ có thể chọn trong số những người đã từng đi thi."

"Mà em lại không tham gia thi, cho nên rất xin lỗi."

"Sao lại thế..." Sắc mặt Young Mi tái nhợt, thân hình hơi lung lay.

Tiết tự học buổi chiều, thầy Han nói tới chuyện trao đổi sinh, cũng tuyên bố người đầu tiên được chọn là Soo Ah.

Mọi người sôi nổi vỗ tay.

Taehyung kinh ngạc hỏi cô: "Em báo danh sao?"

Soo Ah mê man, "Không có."

Thật kỳ lạ.

Taehyung nhanh chóng đứng lên, "Thầy, em cũng muốn đi."

"Không được." thầy Han trực tiếp lắc đầu.

"... Tại sao?"

Lại còn nói là cái gì cũng đồng ý với hắn chứ.

Nhìn đi, hắn đưa ra yêu cầu gì cũng không thể.

"Em là người từ Cheong A tới, đi tới đó xem náo nhiệt cái gì? Thầy nói không được chính là không được!"

Vạn nhất người lại chạy về Cheong A thì ông ăn thiệt lớn à.

"Nhưng lúc sáng thầy còn bảo là em muốn cái gì cũng được, sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của em."

Vẻ mặt Taehyung bi thương, vô cùng đau đớn che ngực lại, "Chẳng lẽ đều là gạt em sao?"

Những bạn học trong lớp phụ họa: "Phải đó phải đó, làm người không thể chỉ nói mà không giữ lời, đây là điều mà thầy dạy bọn em mà."

"Thầy cho Taehyung đi đi, hắn quá đáng thương rồi."

"Dù sao bọn em cũng không muốn đi."

...

Một cái tên khác trong danh sách chính là Hyun Bin, cuối cùng bởi vì áp lực từ phía dư luận, không thể không cúi đầu trước thế lực hung ác đó.

Âm thầm nghiến răng.

Lúc sáng là ông gặp quỷ rồi mới có thể tỏ vẻ trìu mến yêu thương hắn như vậy.

Lừa người.

Taehyung chớp mắt nhìn Soo Ah, cong cong khóe môi.

Soo Ah cũng không làm mặt lạnh nữa, nhẹ nhàng cười một cái.

Có cảm giác ngọt ngào nảy sinh ở trong lòng.

Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Young Mi, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chậm rãi nhấc tay nói: "Thầy, trong người em không được khỏe, em xin về trước được không ạ?"

Thầy Han nhìn cô ta, gật đầu, "Về đi."

Dù sao còn vài phút nữa là tan học rồi.

Vì thế Young Mi liền đeo cặp sách lên rời đi.

Dọc theo đường đi cô ta đều cúi đầu, tâm tình u ám, biểu tình cực kỳ khó coi.

Ra tới cổng trường, Young Mi không trực tiếp về nhà mà đi lang thang không có mục tiêu ở gần đó, mục đích là để giải sầu, trong lúc vô tình, cô ta đi tới một cái ngõ hẻm hẻo lánh, đột nhiên nghe được bên cạnh truyền tới tiếng huýt sáo, cùng với tiếng cười đáng khinh, "Em gái nhỏ, sao đi có một mình thế, đi chơi với bọn anh đây này?"

Young Mi cả kinh, ngẩng đầu, nhìn thấy hai thanh niên có dáng vẻ lưu manh đang đi tới gần mình, cười không hề có ý tốt.

Làn da họ ngăm đen, dáng người vừa cao vừa to, nhìn là biết không dễ chọc.

Sắc mặt cô ta hơi đổi, xoay người muốn chạy, hoảng sợ nhìn tới, thế mà đằng sau cô ta còn có hai người khác, xoa xoa tay đi về phía này, ánh mắt dâm dục nhìn mình, tươi cười xấu xa.

Xem ra bọn họ là cùng một hội, sớm đã nhắm tới cô ta, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng cả, trước sau đều bị bọn họ chặn kín đường đi, chậm rãi vây quanh cô ta.

"Anh, các anh đừng có tới đây..." Young Mi kinh hoảng thất thố, nắm chặt quai đeo cặp, toàn thân sợ tới phát run.

***

Soo Ah đang làm bài tập thì Bora chạy tới, vẻ mặt như đưa đám cầm điện thoại đưa cho cô bảo: "Soo à, tớ nhớ đối diện nhà cậu có chỗ thay màn hình điện thoại đúng không? Có thể đi thay giúp tớ được không, ban nãy tớ không cẩn thận làm rơi vỡ rồi."

Soo Ah cầm điện thoại nhìn nhìn, quả nhiên là màn hình đã bị nứt, "Có thể, nhưng tối nay cậu không cần dùng sao?"

"Không sao, tớ còn một cái nữa, cảm ơn nhé." Bora cảm kích cười, cho cô một cái hôn gió rồi rời đi.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, bên trên hiển thị tên Young Mi, cô có chút ngoài ý muốn, vừa vặn thầy giáo không có ở đây, cô liền ấn nghe.

"Alo?"

"Soo Ah sao?" Thanh âm Young Mi có chút cứng, không quá tự nhiên.

"Ừ, sao thế?"

"Tớ muốn nói với cậu một số việc."

"Việc gì?"

"Nói qua điện thoại không tiện, cậu có thể qua đây không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro