Chap 64
"Cô đừng có quá đáng!"
Kang Won Bin từ khi vào cửa Cục Dân Chính vẫn chưa nói gì, bây giờ lại giống như dã thú bị chọc giận, hung hăng trừng mắt nhìn Yoo Ah In: "Cô cướp đi tất cả của tôi chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn đoạt con gái với tôi? Tôi nói cho cô biết, chỉ có Soo Ah là tôi tuyệt đối sẽ không có khả năng nhường cho cô!"
"Là anh đừng nghĩ mới đúng." Ngữ khí Yoo Ah In thanh đạm, biểu tình tự nhiên, từ sau khi làm thủ tục ly hôn, biểu hiện của bà liền nhẹ nhàng đi nhiều, giống nhu rốt cuộc cũng đã thoát khỏi cái bao tải thật nặng vậy.
"Đồ tôi lấy đi không phải là của anh hoàn toàn đâu, ngay cả căn nhà chúng ta cùng nhau vay mua trước kia tôi cũng đã nhường lại cho anh, đối với anh, tôi cũng đã đủ tận tình tận nghĩa, Soo Ah cũng là con gái tôi, chảy dòng máu của tôi, vì cái gì nó không thể đi cùng tôi?"
"Nói thật dễ nghe, rõ ràng là do cô ngoại tình trước, đừng xem mình nói như người bị hại như vậy."
"Nếu không phải do anh quá vô dụng, làm tôi thất vọng thì sao tôi có thể đi tìm người khác."
Ngữ khí bà đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình sai, có lẽ là bà đã sai ở chỗ nào đó, nhưng căn bản là bà sẽ không thèm quan tâm tới loại sai lầm đó.
Bởi vì bản thân bà muốn nhiều hơn so với Kang Won Bin.
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng sẽ không nhường con gái cho cô!"
Yoo Ah In trào phúng: "Anh vừa nghèo vừa vô dụng, con bé đi theo anh thì có ngày nào được sống tốt?"
Soo Ah đứng cạnh nghe đến đau đầu, "Cha, mẹ, hai người đừng cãi nữa."
Bình thường ở nhà cãi nhau chưa đủ sao?
"Vừa lúc, để con bé tự mình chọn." Yoo Ah In nhìn Soo Ah, "Con muốn ở với ai?"
Thần kinh Kang Won Bin căng chặt, đôi mắt khẩn trương nhìn Soo Ah, trộm nuốt nước miếng.
Soo Ah không có nhiều do dự, nói với Yoo Ah In: "Xin lỗi."
"Ha ha." Kang Won Bin thả lỏng, lại đắc ý cười: "Tôi biết ngay là Soo Ah sẽ không bỏ lại tôi mà."
Yoo Ah In nhíu mày nhìn Soo Ah, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ nói: "Hy vọng về sau con sẽ không hối hận."
Bọn họ ra khỏi Cục Dân Chính.
Dừng lại trước cửa xe của Yoo Ah In, Soo Ah thế mà lại nhìn thấy Jihyun bước từ trong xe ra, hơi hơi sửng sốt.
Thì ra thằng bé này cũng tới.
Jihyun trầm mặc đi đến trước mặt bọn họ, biểu tình có chút không vui, rầu rĩ.
Soo Ah hỏi: "Sao em tới mà không vào?"
Jihyun bĩu môi, "Vào làm gì, xem bọn họ ly hôn sao? Mất mặt lắm."
Nó nhìn Yoo Ah In với Kang Won Bin: "Hai người đã xong rồi sao?"
Yoo Ah In ôn nhu xoa đầu nó: "Ừ, từ nay về sau chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới."
Kang Won Bin cúi đầu nhìn củ cải nhỏ trước mắt, nghĩ đến nó là do Yoo Ah In với người đàn ông khác sinh ra, trước sau đều không có sắc mặt tốt, hừ một tiếng.
Jihyun nhìn về phía ông: "Cha."
"Tôi không phải cha cậu, đừng có gọi tôi là cha!"
Jihyun rất biết nghe lời: "Chú Kang."
"..."
Jihyun hỏi: "Có phải bởi vì cháu không phải do chú sinh nên chú mới luôn không thích cháu không?"
Kang Won Bin: "Đấy chỉ là một phần."
Jihyun: "Còn gì nữa?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi, thành tích cậu kém như vậy, nếu cậu mà là con trai ruột của tôi thì tôi đã sớm đấm cho cậu chết bầm rồi." Kang Won Bin mắng.
Jihyun nghẹn một lúc, nói thầm: "Thành tích cũng không đại biểu cho cái gì."
Soo Ah nhìn một màn này, khóe môi buông lỏng, vốn dĩ cô còn muốn hỏi Jihyun xem cha ruột của nó đối xử với nó có tốt không, nhưng hiện tại xem bộ dáng sống động này của nó thì chắc là cũng không cần phải hỏi nữa.
Dù sao cũng là cha ruột, có thể kém đến mức nào chứ.
Bình tĩnh mà xem xét, Kang Won Bin đối với Jihyun cũng không tốt lắm, bọn họ ly hôn, đối với nó mà nói thì cũng là chuyện tốt.
"Chị!" Jihyun lại nhìn Soo Ah, thanh thúy nói: "Nếu chị không có tiền thì cứ tới tìm em, trông cậy vào chú Kang còn không bằng trông cậy vào việc trúng vé số."
"Nhãi ranh, nói cái gì đấy?" Kang Won Bin tức đến dậm chân, nghĩ tới trước kia đều kéo nó lại đánh một trận, nhưng chưa đợi ông hành động thì Yoo Ah In đã kéo Jihyun đi.
Bọn họ mở cửa lên xe, rời đi.
Không biết sao mà Kang Won Bin lại có chút buồn bã mất mát, cố gắng cười nói với Soo Ah: "Sau này cũng chỉ có hai chúng ta thôi, cha sẽ cố gắng, con nhất định phải có tiền đồ hơn so với thằng em của con đấy."
Soo Ah nhìn hốc mắt đỏ bừng của ông, nhẹ nhàng nói: "Muốn khóc thì khóc đi, con sẽ không cười cha."
"Hừ, ai sẽ khóc vì loại phụ nữ cùng với thằng nhóc của tên kia chứ, cha không ngu!" Kang Won Bin quay mặt đi.
Nhưng cho tới buổi tối, khi Soo Ah nhìn thấy phòng của Kang Won Bin vẫn để đèn tới khuya, cô lặng lẽ mở cửa nhìn vào bên trong, thấy ông đang ngồi trước bàn nhìn tấm ảnh chụp kết hôn của mình với Yoo Ah In.
Ẩn nhẫn nghẹn ngào, bả vai run lên.
Bóng dáng thoạt nhìn rất đáng thương.
Yoo Ah In nhìn trong chốc lát, yên lặng đóng cửa lại.
Lúc còn nhỏ, cô từng nghe Kang Won Bin kể chuyện tình yêu của ông với Yoo Ah In, lúc còn là học sinh, Yoo Ah In là hoa khôi của trường, dung mạo mỹ lệ, tính cách lạnh lùng y như bây giờ, là một đóa cao lãnh chi hoa mà bọn họ không thể với tới được. Kang Won Bin là nhất kiến chung tình đối với bà, sau một thời gian dài theo đuổi mới đả động được trái tim của mỹ nhân, cho dù là sau khi kết hôn thì ông vẫn luôn đối xử với bà rất tốt.
Đáng tiếc, chung quy lại vẫn không thể bạch đầu giai lão.
Soo Ah biết, tính cách Yoo Ah In cường thế, lại có dã tâm, thế giới của họ hoàn toàn không giống nhau, mà Kang Won Bin từ đầu tới cuối là một người rất thành thật, không có chí tiến thủ, không theo kịp bước chân của bà là chuyện rất bình thường.
Hai người họ không có đề tài chung, cứ như vậy càng lúc càng xa.
***
Cuộc sống bận rộn của cấp ba không cho phép Soo Ah thương cảm quá lâu, sau khi ly hôn, ngày hôm sau Kang Won Bin liền đi tìm việc làm, nhận lời mời đi làm lại nghề cũ là giáo viên, sau khi phỏng vấn qua vài trường học mới được một nơi chấp nhận.
Sinh hoạt của bọn họ cuối cùng cũng ổn định lại.
Soo Ah phát hiện mỗi tháng Yoo Ah In đều sẽ gửi sinh hoạt phí tới đây, gấp hai lần lúc trước, cao đến dọa người, Soo Ah khó hiểu hỏi bà sao lại như thế.
Yoo Ah In nhàn nhạt đáp: "Sợ con chết đói."
Thời gian nhoáng cái đã qua, trong nháy mắt, cô với Taehyung đã nghênh đón học kỳ cuối cùng của lớp 12.
Là giai đoạn quan trọng nhất thời cấp ba.
Tuy bọn họ không chia tay, nhưng ở trong trường cũng không dám quá trắng trợn táo bạo, từ ngày đó về sau, thầy Han liền nhìn bọn họ rất chăm chú, một khi hai người cùng nhau xuất hiện là ông liền lập tức nhìn qua, mắt sáng như đuốc, hai con mắt so với bóng đèn còn sáng hơn.
Làm cho Soo Ah cũng không dám ở trong trường nói chuyện với Taehyung, nhưng sao Taehyung có thể ngoan ngoãn mà an phận được, hắn vắt hết óc hẹn Soo Ah ra ngoài nhân lúc đang ra chơi, sau đó kéo cô tới một nơi không người ôm hôn cô.
Môi cô gái mềm như cánh hoa, làm hắn muốn ngừng mà không được, ngay cả nằm mơ hắn cũng đều nhớ mãi không quên.
Rốt cuộc thì thời gian hai người ở bên nhau rất ít, cho nên Soo Ah đều rất dung túng hắn, lúc hắn muốn làm gì thì cô đều sẽ không cự tuyệt.
Lúc hôn môi, Taehyung luôn không đứng đắn, luôn thích nói những lời làm cho Soo Ah mặt đỏ tim đập, nhìn bộ dáng cô thẹn quá hóa giận rồi lại không thể làm gì hắn, Taehyung liền sinh ra một loại cảm giác cực kì thỏa mãn.
Nhưng cho dù là lúc động tình nhất thì hắn cũng sẽ cưỡng ép dừng lại, chưa từng vượt qua giới hạn, làm cô phải lau mắt mà nhìn.
"Em nhìn anh như vậy làm gì?"
Sau một trận hôn môi, mắt Taehyung trầm xuống nhìn đôi môi hồng nhuận của cô gái nhỏ, thanh âm khàn khàn cười nói: "Chẳng lẽ em đang chờ mong cái gì?"
Soo Ah còn đang điều chỉnh hô hấp, nghe vậy thì ngẩn ra: "Hả?"
Taehyung tiếc hận nói: "Đáng tiếc em còn quá nhỏ, còn sớm để làm loại chuyện kia."
"..."
Cô chắc hắn lời hắn nói không phải tiếng người.
***
Tới gần lúc thi đại học, Soo Ah đều cắm đầu vào ôn tập, thời gian ngày càng đến gần thì áp lực của cô càng lớp, rốt cuộc cũng không có thời gian đi bồi Taehyung nữa.
Cô biết bản thân mình không phải người có tâm lý vững chắc gì, bằng không lúc thi lên cấp ba cũng sẽ không chỉ được từng ấy điểm.
Thi đại học rõ ràng quan trọng hơn so với lúc đó, gần đây Soo Ah cũng không thể ăn được cái gì, luôn muốn nôn khan, Taehyung nhìn ra trạng thái cô không tốt, thường xuyên tới nhà nấu đồ ăn cho cô, lúc này Soo Ah mới miễn cưỡng ăn vài miếng.
Gần đây trong trường xảy ra một chuyện lớn, lớp A6 có hai học sinh yêu nhau, nữ sinh còn mang thai, sự tình nháo lên rất lớn, kinh động tới toàn thành phố, phụ huynh hai bên cũng nháo lên tới đây.
Chuyện này bị thầy Han coi như tư liệu sống để tham khảo, thường xuyên lấy ra để nói trước lớp.
"... Nghe nói nữ sinh lớp A6 kia đã sinh non, thân thể suy yếu một cách nghiêm trọng, các em nhìn xem, đây là hậu quả của việc yêu sớm! Các em nhớ kỹ, nếu như bị thầy phát hiện ra có ai dám lén lút yêu sớm, mặc kệ các em có học giỏi tới đâu, thầy tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua!"
Thầy Han vừa nói vừa lia mắt cảnh cáo về phía Taehyung với Soo Ah.
Taehyung lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt không sao cả.
Soo Ah thì đang nằm bò ra bàn, nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt giống như tùy thời sẽ ngất xỉu...
Hử? Ngất xỉu?
Thầy Han trợn to mắt lo lắng nhìn Soo Ah, vừa định hỏi cô làm sao vậy thì thân thể Soo Ah liền nghiêng qua bên cạnh, đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Rầm!
Ghế phát ra thanh âm chói tai, đảo mắt một cái, Soo Ah đã nằm bất tỉnh ở trên mặt đất.
"Soo Ah!" thầy Han kêu lên sợ hãi.
Taehyung ngồi ở xa nhìn thấy, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Cả lớp bị dọa sợ, kinh hoảng thất thố, còn chưa có phản ứng lại thì đã thấy Taehyung đi tới bế Soo Ah lên, lao ra khỏi lớp học.
Thầy Han cũng theo sát đằng sau.
Taehyung đưa Soo Ah tới phòng y tế gần nhất, cô giáo y tế muốn kiểm tra thân thể của Soo Ah, bảo hắn với thầy Han chờ ở bên ngoài.
"Nói! Có phải em làm con bé mang thai hay không?"
Liên hệ tới những chuyện gần đây, thời khắc này thầy Han như rơi vào trạng thái kinh hoảng, không tự chủ được nghĩ theo phương hướng kia, túm lấy cổ áo Taehyung quát lớn.
"Hả?" Taehyung ngây ra trong chốc lát, đầu óc hắn đang lo cho an nguy của Soo Ah, phản ứng chậm nửa nhịp so với bình thường.
"Hả cái gì mà hả? Hỗn trướng, chẳng lẽ em thật sự xuống tay với em ấy?" thầy Han phẫn nộ đến hỏng rồi, trán nổi đầy gân xanh.
"Không, không phải, bọn em chưa làm qua..." Taehyung bị vu oan, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu liền hỗn loạn cả lên, "... Chắc là vậy?"
Hắn chắc chắn là mình với Soo Ah chưa từng phát sinh loại chuyện đó, nhiều nhất chỉ là... mơ một số giấc mơ không thể miêu tả, hiện tại nhìn thầy Han kích động như vậy làm hắn cũng không xác định được những cái đó là mơ hay là thật.
Taehyung lâm vào trạng thái tự mình hoài nghi.
Đúng lúc này, phòng y tế mở cửa ra.
***
Soo Ah vừa tỉnh lại liền thấy Taehyung với thầy Han đang đứng ở bên cạnh mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào... bụng cô.
Cái quỷ gì thế?
Soo Ah có chút ngốc.
Vẻ mặt Taehyung nghiêm túc, nắm chặt tay cô, khẩn thiết nói: "Đều là anh sai, em yên tâm, nếu thực sự có, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Soo Ah: "?"
Thầy Han tức muốn hộc máu vỗ vào đầu hắn, "Chịu trách nhiệm cái rắm, nếu con bé có, tôi chắc chắn sẽ giết cậu!"
"..." Soo Ah: "Hai người đang nói cái gì thế?"
Sao cô nghe không hiểu gì hết?
Cô giáo y tế kê đơn xong liền nói: "Tôi mới kiểm tra cho cô bé, tôi cảm thấy nguyên nhân cô bé ngất đi có thể là do..."
"Cô nói cho tôi biết..." thầy Han vội vàng ngắt lời, "... có phải con bé có thai hay không?"
Soo Ah : "???"
Thai gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro