Chap 3
Một tháng sau khi nhận lớp, lớp học đã đi vào quỹ đạo, Kim Thái Hanh ngồi cạnh cửa sổ, hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra phía cửa, bởi vì đầu tóc lù xù cùng cặp đít chai nên khó có thể thấy được trán của hắn đã nhăn thành một đoàn.
Thạc Trân vỗ vai hắn. "Đang đợi Phác Trí Mân sao, chắc lại đi đánh nhau ở đâu đó rồi."
"Đánh nhau?"
Thanh âm Kim Thái Hanh phảng phất một tia sát khí, khiến Kim Thạc Trân gần đó không rét mà run, cái tên mọt sách này có cần phải làm điệu bộ giống Phác Trí Mân mỗi khi tức giận không. Mà so với Phác Trí Mân, sát khí tên này còn hơn nhiều lần.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nói của mấy nam sinh bát quái. "Phải, Phác Trí Mân mà không đi tẩn nhau ở đâu đó thì không phải là Phác Trí Mân rồi."
"Hồi nãy hình như tôi thấy cậu ấy đứng cùng với đám người ở đằng sau khuôn viên trường."
"Phải phải, tôi cũng thấy, hình như là một mình cậu ta đối chọi với cả đám khối trên ... Ể, Kim Thái Hanh đi đâu thế, sắp chuông rồi!"
Kim Thái Hanh như một con hổ đói lao nhanh ra cửa, sau đó lại suy nghĩ gì, quay đầu vào trong lớp tiến đến chỗ ngồi của mình.
Đám người bát quái gần đó nhìn bộ dáng của hắn không hiểu hắn định làm gì.
Bỗng "phốc" một cái, cửa sổ bị mở ra, Kim Thái Hanh từ bên trong trực tiếp nhảy ra ngoài.
"Kim Thái Hanh! Cậu điên à, đây là tầng ba đó!!!"
Tiếng đám người gần đó hốt hoảng hét lên, kéo theo lực chú ý của cả lớp, mọi người đều chạy ra cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một thân ảnh cao cao chạy như bay về phía sau khuôn viên trường.
Kim Thạc Trân có nằm mơ cũng không nghĩ tên mọt sách kia lại có thể làm điều điên khùng như vậy, "Bất quá... cậu ta, cũng không sao."
Kim Thái Hanh chạy đến đằng sau trường, rất nhanh liền thấy náo loạn ở đó. Phác Trí Mân đứng ở giữa đám người, thượng cẳng chân hạ cẳng tay liên tục, trên mặt không ít vết trầy xước.
Một tên bị y đá bay ra ngoài, liền lồm cồm bò dậy lấy một cục đá gần đó, từ đăng sau tiến về phía Phác Trí Mân đang không để ý. Lúc cục đá chuẩn bị đưa lên đập vào đầu Phác Trí Mân, tên đó chỉ cảm thấy khí huyết lưu thông không đều, trên cổ có vật gì đó như bàn tay siết thật chặt, lại cảm nhận có thể mình như bị nhấc lên không trung.
Kim Thái Hanh thuận tay ném tên ấy đi, tiếng thét thảm thiết kêu lên, Phác Trí Mân quay đầu lại, chỉ thấy Kim Thái Hanh đang ngây ngốc nhìn mình.
Đám côn đồ kia cũng quay lại nhìn, thấy lão đại đang nằm một bãi dưới gốc cây, khuỷu tay lủng lẳng, có thể bị gãy rồi. Cả đám đen mặt, lão đại bị thương rồi đánh đấm thế nào đây.
"Hừ, được lắm, bọn ngươi cứ chờ đi!"
Một tên lên tiếng, sau đó cả đám chạy lại gốc cây khiêng tên kia đi.
Phác Trí Mân khó hiểu nhìn Kim Thái Hanh, y không nhớ mình có làm cho tên đó bị như vậy, không lẽ lại là gấu lớn làm. Sao có thể. Cơ mà, bây giờ không phải đang trong giờ học sao, sao cậu ấy lại ở đây?
Kim Thái Hanh biết Phác Trí Mân muốn nói gì, liền thành thật trưng bộ dạng lo lắng nói.
"Tôi không thấy cậu đâu nên đi kím cậu về. Không sao chứ?"
Phác Trí Mân trước giờ có đi đâu, làm gì cũng không ai quan tâm, cư nhiên hôm nay lại xuất hiện cái tên này lo lắng cho mình như vậy. Nói không xúc động chính là nói dối.
Phác Trí Mân đưa tay xoa xoa đầu Kim Thái Hanh. "Tôi không sao, chúng ta về lớp thôi." Như nhớ chuyện gì, Phác Trí Mân nhìn Kim Thái Hanh. "Cái tên đầu sỏ hồi nãy, là do cậu làm sao?"
Kim Thái Hanh ngạc nhiên. "Tôi sao có thể? Ban nãy chính mắt tôi thấy cậu một cước thật lợi hại đá văng tên đó bay về phía gốc cây mà, cậu không nhớ sao???"
"Thật sao?" Phác Trí Mân lục lọi trí nhớ trong đầu, đương nhiên là không nhớ được gì rồi, bất quá tên này còn đang nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ như vậy... "Đúng rồi đúng rồi, tôi quên mất, lần sau sẽ chỉ cậu tuyệt chiêu đó để phòng thân, thấy thế nào?"
Kim Thái Hanh làm bộ mặt mừng rỡ gật đầu. "Được"
Sau đó cả hai cùng về lớp, thầy giáo dạy văn đầu có chút hói, bụng có chút phệ. Thấy hai trò tới lớp trễ, nhất là Phác Trí Mân mặt mày trầy xước, quần áo bẩn thỉu, liền nở một nụ cười hiền vẫy vẫy tay kêu cả hai vào học sao?
Tất nhiên là không rồi!!!
Phác Trí Mân đem xô nước đặt trên đầu mình, lén nhìn Kim Thái Hanh, bộ mặt Kim Thái Hanh vẫn không có gì là oán trách.
"Nè gấu lớn, xin lỗi vì đã liên luỵ cậu nha."
Kim Thái Hanh quay sang nhìn Phác Trí Mân, nói. "Không cần xin lỗi, là tự tôi muốn vậy."
Vừa nói Kim Thái Hanh vừa lén vòng tay ra sau, đỡ lấy xô nước trên đầu Phác Trí Mân, lực đè trên đầu Phác Trí Mân vơi đi vài phần, y không rõ vì sao hôm nay mình lại khoẻ như vậy, đá tên đầu sỏ kia khiến hắn gãy tay, hiện tại thân thể ít nhiều cũng bị bầm vài chỗ, vậy mà bê xô nước đặt trên đầu vẫn không cảm thấy mỏi.
Phác Trí Mân dùng tư duy logic thiên phú của mình ngẫm nghĩ một hồi. Đột nhiên bừng tỉnh, nghiêm túc nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh khẽ chột dạ nhìn y, có phải Phác Trí Mân đã đoán ra được cái gì rồi không.
Phác Trí Mân cất lời. "Tôi tự thấy mình đã đột phá bình cảnh rồi, sức mạnh vô biên."
Kim Thái Hanh (¬_¬) "Được rồi, vậy cậu càng phải hảo hảo bảo vệ tôi đó."
Phác Trí Mân cười tươi. "Yên tâm, gấu lớn!"
Kim Thái Hanh: Tiểu lưu manh, cậu còn cười nữa là tôi chết đó. Không đùa đâu!!!
Thầy giáo ngồi trong lớp nhìn ra hai bóng lưng đứng bên ngoài, có phải ảo tưởng hay không, tôi vừa cảm thấy bầu không khí ngoài kia nở hoa đó!
Sau khi chịu phạt xong, cả hai trở về lớp, Phác Trí Mân cứ thấy cả lớp quay xuống bàn mình nhìn nhìn, lại quay lên bàn tán gì đó. Liền lay Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh mình hỏi chuyện.
Kim Thái Hanh liền đem chuyện mình vì lo cho y mà nhảy từ lầu ba xuống sao?
Tất nhiên là không!!!
Hắn đẩy cặp đít chai lên, nghiêm túc nói. "Chắc họ cũng cảm nhận được khí tức oai phong của cậu đấy."
Thạc Trân ngồi phía dưới bĩu môi nhìn Kim Thái Hanh, nói dối làm ơn có lý một chút a.
Cũng không ngờ Phác Trí Mân vậy mà lại tin thật, Kim Thạc Trân suýt chút nữa phun ra một búng máu tươi.
Phác Trí Mân lười biếng lấy lý do có chút mệt nên về trước, lại được Kim Thái Hanh không biết bằng cách nào đó xin được giấy phép từ phòng y tế. Một khắc liền biến mất bỏ lại Kim Thái Hanh trong lớp.
Kim Thái Hanh không phải là không muốn về cùng y, nhưng hắn biết chuyện ẩu đả hôm nay sẽ không dễ dừng lại tại đây.
Thấy chưa, chưa gì đã có một đám người kéo tới lớp đòi gặp mặt Phác Trí Mân. Đám học sinh trong lớp run cầm cập, những người tìm kiếm Phác Trí Mân đều là những tên đầu gấu có tiếng của trường, lỡ miệng thì về húp cháo như chơi.
Đột nhiên một tên trong đám côn đồ thì thầm gì đó với một gã cao lớn có vẻ là đầu sỏ trong đám. Gã tiến tới trước mặt Kim Thái Hanh, lớn tiếng nói.
"Mày, thằng mọt sách, mày chính là đứa ban nãy ở cạnh tên Phác Trí Mân kia phải không."
Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc, dùng vạt áo lau lau cái kính.
Nhận ra người trước mặt không để mình vào mắt, gã đầu sỏ tức giận vung tay giật lấy cái kính mắt của Kim Thái Hanh, trực tiếp bẻ gãy làm đôi.
Gã nhếch miệng cười. "Sao, biết sợ chưa, khôn hồn thì dẫn tao tới gặp thằng nhóc đó. Nó dám đánh gãy tay em trai tao, tao sẽ bắt nó trả giá."
Được rồi, Kim Thái Hanh hắn đúng là đang lau kính để tăng độ lạnh lùng, nhưng mà cái kính đó hắn chôm chỉa của lão gia á, bị gãy kính phen này về lão gia sẽ xé xác hắn.
Máu nóng dồn não, Kim Thái Hanh đưa tay vuốt mớ tóc xù cho gọn gàng, đem cặp mắt sắc lẻm nhìn đám côn đồ đứng trước mặt.
Do đầu tóc bù xù cộng thêm Kim Thái Hanh nãy giờ chỉ cúi mặt làm cho đám người kia không thể thấy mặt mũi của hắn, đến khi Kim Thái Hanh vuốt gọn tóc lại cùng ngước lên nhìn, mọi người mới được chiêm ngưỡng khuôn mặt của hắn.
Một tên trong đó chột dạ, gương mặt này... hình như... đây là...
"Đại ca, chúng ta về thôi!"
Gã đầu sỏ trừng mắt nhìn đám đàn em, về là về như nào, không phải tới đây tính sổ à.
Một tên đàn em khẽ lắp bắp.
"Hắn... nếu không lầm, thì hắn chính là đại thiếu gia của bang Hắc Long đó. Tốt nhất ... không nên đụng vào..."
Tên đầu sõ hẳn đã từng nghe qua danh tiếng của bang Hắc Long thuộc thế giới ngầm, bang này thế lực hùng hậu, đến cảnh sát cũng có vài phần e dè mà miễn cưỡng thoả hiệp với bang Hắc Long.
Gã cẩn thận soi xét gương mặt cái tên đứng trước mặt, đúng là đại thiếu gia nổi tiếng máu lạnh tàn độc của bang Hắc Long. Gã biết gã đã đắc tội với bang Hắc Long, hơn nữa còn là đại thiếu gia. Trong lòng thầm thắp một nén nhang cho mình. Lắp bắp nói.
"À, chúng tôi nhầm người, nhầm người rồi, đại thiếu gia đừng bận tâm..."
Gã cười hề hề, xoay lưng bước đi. Được vài bước gã liền thét lên đau đớn. Mọi người đứng vây thành một vòng tròn, vài ba nữ sinh thậm chí còn không dám nhìn. Kim Thái Hanh đứng đó, một tay bắt kịp tay gã, một tay cầm lấy bút mực đâm thẳng vào bàn tay gã.
Kim Thái Hanh thở ra một luồng khí lạnh, sát khí bao phủ quanh người hắn. "Không lầm đâu, tìm đúng người rồi."
Gã đầu sỏ kia quỳ hằn xuống đất, đau đớn gào lên. "Đại thiếu gia, xin tha mạng, tha mạng!"
Kim Thái Hanh nhếch môi cười lạnh, dùng chân đạp lên đầu gã, xoay xoay gót chân lên mớ tóc xù. "Từ nay về sau, thấy Phác Trí Mân cũng như thấy tao, đụng vào Phác Trí Mân, tức là đụng vào tao. Rõ chưa?"
----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro