Chap 6

"Cậu có nghe về bang Hắc Long chưa, chính là gia đình của tôi, tôi chính là con trai của bang chủ bang Hắc Long."

Phác Trí Mân sửng sốt nhìn Kim Thái Hanh, nửa ngày cũng không nói lên lời.

Kim Thái Hanh có chút thấp thỏm, lại nhìn Phác Trí Mân, có vẻ rất bất ngờ a.

"Cậu yên tâm, đi với tôi tính mạng của cậu luôn được đảm bảo. Nhưng nếu cậu vẫn sợ thì có thể lựa chọn coi như không quen biết tôi, chúng ta như trước là hai người xa lạ."

Kim Thái Hanh nói ra lời này, cổ họng có chút khô khốc.

"Phác Trí Mân, thực xin lỗi đã giấu cậu chuyện này, bởi vì chuyện gia thế là xã hội đen cũng không có gì đáng khoe. Chắc cậu bất ngờ lắm."

Phác Trí Mân chớp mắt vài cái, khôi phục lại tinh thần. "Cậu nói... cậu là con trai của bang chủ Hắc Long?"

Kim Thái Hanh gật đầu, thấp thỏm nhìn Phác Trí Mân, có phải y bị hắn doạ sợ rồi không, có phải sẽ xa lánh hắn không?

Kim Thái Hanh bổ não nữa ngày rốt cuộc Phác Trí Mân lại thốt lên. "Thật ... ngầu!"

Kim Thái Hanh: Được rồi, mình nghe nhầm chỗ nào đúng không.

Phác Trí Mân như ngẫm ra chuyện gì liền hỏi. "Vậy tên đầu sỏ tháng trước là do cậu gây ra đúng không? Xô nước là cậu đỡ giúp tôi đúng không? Thật ra cậu rất mạnh đúng không?"

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ gật đầu. Lại nhìn biểu tình "Hận mình vô dụng" Phác Trí Mân lại cười nói. "Nhưng cậu thật sự rất lợi hại mà."

Phác Trí Mân phấn khởi, "Thật không?"

Kim Thái Hanh đương nhiên gật đầu.

"Vậy tôi cũng có một bí mật muốn nói cho cậu biết."

Kim Thái Hanh không biết Phác Trí Mân còn có bí mật gì, hắn tưởng mình đã biết rõ Phác Trí Mân rồi. Nếu có những chuyện không biết thì chính là về chuyện của ba mẹ Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân giọng đều đều nói. "Ba mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Hiện tại gương mặt của họ ra sao, tôi đã mạnh mẽ quên sạch rồi. Từ nhỏ mỗi khi bị bọn trẻ con cùng xón trêu chọc là không có ba mẹ, tôi liền tẩn cho bọn chúng một bài học, bọn chúng liền về mách ba mẹ, còn tôi lúc đó, cũng không có ai để mách. Tuy dì Thu đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi biêt vẫn không nên làm phiền dì. Đôi lúc cảm thấy thực cô đơn."

Kim Thái Hanh không kìm được liền đẩy đầu y dựa vào vai mình, dịu dàng nói.

"Vậy làm phiền cậu rồi, từ giờ không cho phép cậu cô đơn nữa."

Phác Trí Mân bật cười, lập tức gạt bỏ chuyện buồn, lại cùng Kim Thái Hanh trò chuyện thêm một lúc lâu, Kim Thái Hanh mới luyến tiếc cho người chở Phác Trí Mân về.

Phác Trí Mân vừa khuất dạng, Kim Thái Hanh liền nằm bệt xuống giường, trên trán nhăn thành một đoàn, gồng gắng cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.

Một người đàn ông trung niên đi ra, nhìn hắn mỉa mai nói.

"Hừ, ta mang rượu thuốc về cho ngươi, cơ mà trông thấy ngươi vẫn bình thường a, vậy uổng công ta lo lắng mang về cho ngươi rồi"

Kim Thái Hanh nén đau, liếc mắt lườm người đàn ông nọ, ông ta cười lớn.

"Thuốc này có tác dụng xoa bóp giảm đau, nhưng chỉ có ta mới biết cách sử dụng, cũng như biết xoa cơ cho ngươi. Sao nào, có muốn ta giúp một tay không?"

Kim Thái Hanh gật đầu, người đàn ông kia chính là ba của Kim Thái Hanh, Kim Triều. Kim Triều đổ thuốc ra tay, bắt đầu xoa ấn cho con trai mình.

Kim Thái Hanh thả lỏng mình, hôm trước chạy đến nỗi cả cơ thể đều căng như dây đàn, cả người đau nhức ê ẩm muốn chết. Nghe tin có người đến tìm mình, lại từ miệng quản gia ba chữ "Phác Trí Mân", hắn không biết tiếp sức từ đâu liền bật dậy, mặc quần áo cùng chải chuốc đàng hoàng, nén bi thương bước xuống phòng khách.

Lúc Kim Thái Hanh trông thấy Phác Trí Mân cười tươi như nắng liền cảm thấy nụ cười của Phác Trí Mân giống như một cái panadol chứa paracetamol, đau đớn trong người đều tan biến hết.

Có điều khi thuốc giảm đau hết tác dụng thì chính là một màn tra tấn đầy bi kịch. Kim Thái Hanh nghiến răng.

"Đau quá, ba. Nhẹ chút!"

"Đau?" Kim Triều càng dí mạnh hơn. "Biết đau sao còn chơi ngông, còn nữa, cái kính lão của ta ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không? Ngươi biết lúc nhận được hai mảnh của nó ta đau như thế nào không? Ngươi thì hay rồi, còn trước mặt tiểu tử kia ra oai nữa. Thật thiếu đòn, ta làm vậy là còn nhẹ biết chưa?"

Kim Thái Hanh nén bi thương, này là ức hiếp kẻ yếu có biết không ?!!!

Phác Trí Mân, đến lúc có được cậu tôi sẽ đòi lại công bằng !!!!!

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Kim Thái Hanh ngồi trong phòng của mình, trước mặt là hàng chục cuốn sách xếp chồng lên nhau.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, tay liên tục ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.

Trên bàn những cuốn sách như: Lời khuyên cho tình yêu, Làm cách nào để tỏ tình, Cẩm nang tình yêu, Cẩm nang tình dục, các tư thế có lợi cho sức khoẻ. Khụ, thật ra thì những cuốn sau không cần phải đề cập tới. Mà nếu đã như thế thì sao, trước sau gì cũng phải làm chuyện đó, hắn tìm hiểu trước sẽ tránh gây tổn thương cho tiểu lưu manh a. Kim Thái Hanh với khuôn mặt đầy chính trực quyết đoán.

Trong cuốn sổ ghi chép đầy đủ kế hoạch của Kim Thái Hanh.

<Kế hoạch tỏ tình.

- Phải luôn tươi cười: mọi người hầu như đều bị ấn tưởng bởi nụ cười của người khác, hãy luôn tươi cười để tạo ấn tượng tốt đẹp với người bạn đang theo đuổi. >

Hôm sau Phác Trí Mân đến lớp, lập tức cảm thấy một bầu không khí quỷ dị. Cả lớp đột nhiên im ắng, nếu tưởng tượng tốt có thể thấy hắc khí đang bao trùm lớp học. Phác Trí Mân tiến vào chỗ ngồi, Kim Thái Hanh liền lên tiếng.

"Yo, Tiểu Mân."

Phác Trí Mân giật mình nhìn Kim Thái Hanh. Được rồi, y biết bầu không khí quỷ dị kia xuất phát từ đâu rồi. Kim Thái Hanh mắt chăm chú nhìn Phác Trí Mân, khoé miệng kéo lên tới mang tai, ánh mắt đen xoáy sâu vào người Phác Trí Mân, như muốn ăn tươi nuốt sống y.

"Kim Thái Hanh, cậu có chuyện gì vui sao?"

"Không, tôi rất bình thường mà. Phác Trí Mân, mau lại đây ngồi đi."

Kim Thái Hanh ra sức kéo khoé miệng mình lên, gương mặt hắn thập phần quái dị.

Cậu nhìn lại cậu đi, bình thường chỗ nào, đừng cười nữa có được không, tôi cảm thấy cậu càng cười càng giống quái thú ăn thịt người đó có được không!

Phác Trí Mân chầm chậm ngồi xuống. "Cậu xác định sẽ không ăn thịt tôi chứ?"

Kim Thái Hanh vẫn giữ nguyên nụ cười, ánh mắt sắc lẻm nhìn y. "Tôi sẽ không ăn cậu đâu, mau lại đây."

Phác Trí Mân cảm thấy quá đáng sợ rồi, câu nói đó nghe kiểu gì cũng ra "Tôi chắc chắn sẽ ăn cậu" vậy!

Trong lúc Phác Trí Mân đang cực kỳ xoắn xuýt, cả lớp âm thầm thắp cho y hẳn ba nén hương.

Phác Trí Mân rốt cục không chịu nổi nữa, liền xách cặp xuống chỗ Thạc Trân. "Cậu đổi chỗ cho tôi mau."

"Còn lâu, cậu tự đi mà chịu chết đi, đừng có đá sang đây á!!!"

Kim Thái Hanh không vui nhìn Phác Trí Mân, được rồi, hắn sai ở đâu sao, rõ ràng là cười đến đơ cơ mặt luôn rồi, sao lại có tác dụng ngược lại chứ!

Kim Thái Hanh rối rắm không rõ, kế hoạch này không lẽ thất bại? Sau đó hắn đưa ra một bài thử nghiệm nhỏ. Hắn không cười nữa, trở về trạng thái ban đầu, Phác Trí Mân liền bình thường lại với hắn. Khi hắn cười lên, Phác Trí Mân liền chạy trối chết.

Nén bi thương, gạch một đường ngang trong bảng kế hoạch, nhiệm vụ thất bại.

<Kế hoạch tỏ tình:

- ̶P̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶l̶̶u̶̶ô̶̶n̶ ̶t̶̶ư̶̶ơ̶̶i̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶̶.̶

- Thể hiện bản thân: hãy chứng tỏ rằng mình hơn hẳn những người đàn ông mà người ấy gặp.>

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Mấy bữa sau có tiết thể dục. Kim Thái Hanh liền đem kế hoạch này ra thực nghiệm, từ nhảy xà, nhảy xa, cầu lông, bóng rổ, không một tên con trai nào có thể vượt qua hắn.

Đám nam sinh trong lớp: Không phải lúc nào cũng đi theo nịnh hót Phác Trí Mân sao, hôm nay thể hiện cái gì chứ?

Lúc chuông reo hết tiết, Kim Thái Hanh hào hứng chạy ra chỗ Phác Trí Mân, bày ra bộ mặt "Tôi rất giỏi có đúng không, khen tôi đi khen tôi đi."

Chỉ thấy Phác Trí Mân như chịu đả kích lớn, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo. "Gấu lớn, cậu thật lợi hại."

Tèo rồi, Kim Thái Hanh hắn quên mất, Phác Trí Mân cũng là một nam nhân a. Mấy tháng nay mình chạy theo nịnh hót ca tụng Phác Trí Mân, lại chính hôm nay do mình vượt mặt y. Không bị sốc cũng lạ. Phen này thật sự tèo rồi. 囧

Mà Phác Trí Mân vốn đã nghi ngờ Kim Thái Hanh thực lực không tệ nhưng không chịu bộc lộ, không hiểu sao hôm nay lại bộc lộ ra ngoài. Đúng là có chút ghen tị mà. Phác Trí Mân đi ra góc lớp ngồi xuống, bó gối vẽ một hình tròn.

Kim Thái Hanh: 囧rz Nghiêm trọng rồi !!!

Sau một màn thừa sống thiếu chết của Kim Thái Hanh, Phác Trí Mân mới khôi phục lại về bình thường.

Nén bi thương, kế hoạch thất bại.

Kim Thái Hanh mở cuốn sổ nhỏ ra, nhìn thật chăm chú.

<Kế hoạch tỏ tình:

- ̶P̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶l̶̶u̶̶ô̶̶n̶ ̶t̶̶ư̶̶ơ̶̶i̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶̶.̶

-̶T̶̶h̶̶ể̶ ̶h̶̶i̶̶ệ̶̶n̶ ̶b̶̶ả̶̶n̶ ̶t̶̶h̶̶â̶̶n̶̶.̶

- Hãy lạnh lùng: Đừng lúc nào cũng xuất hiện hay lập tức đồng ý những yêu cầu của đối phương.>

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Phác Trí Mân gần đây cảm thấy Kim Thái Hanh thực sự khác thường, đột nhiên một hôm nào đó lại cười như ma như quỉ, hù doạ hết người này đến người kia, yên ổn được mấy hôm lại thể hiện mình vượt trội quá thể.

Đến hôm nay lại bày cái trò gì đây, không trực tiếp xuất hiện trước mặt Phác Trí Mân, mà đứng từ xa quan sát. Mà đến khi Phác Trí Mân chạy đến chỗ Kim Thái Hanh hỏi có muốn đi cùng không, hắn lại bày một bộ dạng băng lãnh nhìn y, không nói gì.

"Kim Thái Hanh, hôm nay có muốn cùng tôi về nhà không, tôi vừa mới tập làm bánh pancake, có muốn ăn thử không?"

"Hôm nay tôi bận rồi."

Kim Thái Hanh mặt ngoài băng lãnh, bên trong tâm can gào thét dữ dội, tiểu lưu manh làm bánh kìa, tất nhiên là muốn ăn thử rồi!!!

Phác Trí Mân khó hiểu nhìn hắn, cái biểu tình uỷ khuất gì đây, rõ ràng trên mặt hiện lên mấy chữ rất muốn đi mà. Còn giả vờ cái gì?

"Tiếc nhỉ, vậy tôi rủ Thạc Trân vậy."

Kim Thái Hanh đột nhiên giữ tay Phác Trí Mân lại. "Không được, sao tôi không đi cùng cậu cậu lại nghĩ ngay tới người khác rồi?!"

Kim Thạc Trân ngươi dám đi cùng tiểu lưu manh xem, xem ta có bẻ gãy giò ngươi không.

"Gấu lớn, chỉ là một cái bánh..."

"Không được!"

"Tại sao?"

Ngập ngừng một hồi, hắn nói.

"Chỉ có tôi mới được phép ăn bánh do cậu làm thôi!"

Tên nào dám ăn bánh cậu làm tôi sẽ cắt lưỡi, bẻ răng nó.

"Không phải cậu nói hôm nay bận sao, nguyên liệu tôi cũng chuẩn bị hết rồi."

Kim Thái Hanh thở dài, lạnh lùng gì đó, đối với người khác thì được, đối với Phác Trí Mân, miễn đi. Yêu thương còn không hết, lạnh lùng cái gì chứ.

"Hôm nay hết bận rồi!"

<Kế hoạch tỏ tình:
- ̶P̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶l̶̶u̶̶ô̶̶n̶ ̶t̶̶ư̶̶ơ̶̶i̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶̶.̶
-̶T̶̶h̶̶ể̶ ̶h̶̶i̶̶ệ̶̶n̶ ̶b̶̶ả̶̶n̶ ̶t̶̶h̶̶â̶̶n̶̶.̶
-̶ ̶H̶̶ã̶̶y̶ l̶̶ạ̶̶n̶̶h̶ ̶l̶̶ù̶̶n̶̶g̶. >

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro