𝐂𝐡𝐚𝐩 18
Vừa rẽ vào chỗ cầu thang thì anh gặp Jimin đang đi xuống.
"Sao cậu lại từ hướng phòng Jung Mi ra vậy? Cậu làm gì con bé?" Giọng Jimin không chút tình cảm, có chút khó chịu.
"À, tôi lên chào em ý một câu. Bây giờ liền đi lên phòng. Tạm biệt." Đúng thật là lúc nãy anh chỉ có ý định lên chào cô một tiếng. Nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống vừa rồi. Anh cũng đang thấy khó chịu lắm đây này.
Jimin thấy anh đi lên lầu thì cũng đi xuống, rẽ về hướng phòng cô.
*cốc cốc*
Đệt, tên kia quay lại làm gì vậy. Cô không lên tiếng.
"Là anh đây."
Nghe thấy tiếng Jimim thì cô liền đi ra mở cửa, không quên sửa sang lại quần áo và mái tóc có chút rối.
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười và mở cửa.
"Sao vậy anh?"
"Nãy Taehyung vào đây?"
"À...có, anh ấy có lên đây nói chuyện với em một lúc. Có chuyện gì sao?"
"Cậu ta có làm gì em hay không?"
"Ách, không có nha. Không có làm gì hết." Lần này coi như cô cứu anh. Nếu nói có gì thì chắc chắn ông bà Kim cũng không ngắn Jimin được.
"Anh, còn gì nữa không vậy?"
"Ừm không có gì. Anh xuống lầu nấu đồ ăn. Có gì thì gọi anh."
Cô giơ tay dấu hiệu 'OK' rồi đóng cửa lại.
Cô nằm vật ra giường, tay vô thức sờ lên môi, nhớ lại nụ hôn lúc nãy. Một nụ hôn chuồn chuồn nước. Như lúc đó môi anh có chút run thì phải. Phì, cái tên này vậy mà cũng run sao.
Lại một nụ cười vô thức. Nhưng rất nhanh được cô thu lại. Lúc nãy như nơi đó của anh có phản ứng. Anh sẽ tự giải quyết sao? Cô mơ màng suy nghĩ đến vấn đề đó. Có vẻ như làm con trai cũng không phải quá sướng.
Những suy nghĩ của cô rất nhanh được gạt bỏ. Cô thấy mình thật biến thái.
Cô nhắm mắt đi ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy cũng đã là 7h tối.
*reng reng*
"Dạ." Giọng cô có chút buồn ngủ.
"Xuống ăn cơm."
"Em xuống liền." Cô vò vò tóc, mắt nhắm mắt mở vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Cô quên mất nhà mình hiện tại có thêm một người. Là anh.
"Này, em vội đi xuống làm gì? Trốn anh à?" Lúc cô chuẩn bị xuống dưới thì Taehyung cũng từ trên tầng đi xuống. Chào hay đi tiếp? Đi tiếp. Nhưng cô bị anh kéo trở lại.
"Thả em ra." Cô nhăn mặt, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
"Giận?" Anh ôm chặt cô trong lòng, nhìn xuống khuôn mặt đang nhăn nhó muốn tẩu thoát của cô không khỏi buồn cười.
"Sao em phải giận. Em không giận. Mau thả em ra. Jimin đang ở dưới lầu đợi ăn cơm."
"Em có giận."
"....."
OK anh vui là được.
"Ấm ức vì bị anh hôn sao?" Cô lúc này đã ở yên trong lòng anh.
"....."
"Vậy thì em liền hôn lại anh. Chúng ta hòa. Có được hay không?"
Ai đó hãy đưa tên vô sỉ này đi.
"Em mới không cần. Đói. Em muốn ăn." Cô lườm anh một cái rất sắc bén.
"Được rồi. Xuống ăn thôi." Anh cười ra tiếng rồi cùng cô xuống ăn cơm.
Cô đi trước, anh đi sau, tạo thành một hàng.
Bữa cơm rất nhanh đã kết thúc. Cô có trách nhiệm rửa bát.
"Anh rửa cùng em."
"Em không cần. Anh mau ra ngoài đi."
Jimin ngồi ngoài phòng khách, lười quản hai người bên trong nhà bếp.
"Sao lại không cần a? Anh phải học cách rửa chén, dọn nhà, làm công việc nội trợ. Rất nhiều việc anh phải làm."
Cô ngớ ra nhìn anh. Nhà anh không phải có rất nhiều người làm sao?
"Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy. Người ta rất ngại đó." Còn không quên giơ tay che mặt e thẹn.
Nhìn cái tướng thiếu nữ ngại ngùng kìa. Ảnh này mà được bán đi chắc cô mua được cửa hàng bánh gần trường đó.
"Không phải nhà anh có rất nhiều người làm à? Sao phải làm mấy việc đó."
"Không phải là để mai sau chúng ta phải ra ở riêng sao. Anh không muốn có người làm. Chỉ muốn cuộc sống chỉ có hai chúng ta."
"Hừ, anh bớt ảo tưởng đi. Em sẽ không bao giờ đồng ý anh đâu."
"Không bao giờ?"
"Đúng. Không bao giờ."
"Dù bị ép đến mấy cũng không đồng ý?"
"Đúng vậy. Không đồng ý."
Cô đang rửa tỉ mỉ từng cái bát thì bị anh tóm lấy hai vai, xoay người lại hướng anh.
Anh từ từ cúi xuống, ép cô ngả lưng vào cạnh bồn. Hai tay cô đặt ở trước ngực anh.
"Như thế này cũng không đồng ý sao?"
"Không...không đồng ý."
"Còn như thế này?" Anh lại cúi sát hơn nữa.
"Vẫn sẽ...sẽ không."
"Cứng đầu thật. Vậy còn như thế này thì sao?" Được lắm, hai người hiện tại chỉ cách nhau chưa đến 5cm. Cô im lặng không chống cự lại. Hai tay bị anh kéo ra, ôm lấy eo anh.
"Nói đi. Đồng ý hay không?" Anh nhếch mép cười, rất quyến rũ.
"Em sẽ không đồng...đồng ý anh đâu. Thả em ra. Này...ưm ưm."
Cô bị anh chặn miệng, hết sức phản kháng nhưng không đủ. Đành ngoan ngoãn đứng im, mặc anh chơi đùa.
Nụ hôn triền miên kéo dài đến 5p. Mặt cô hơn trái cà chua chín rồi. Rất khó thở.
"Sao em lại không đồng ý anh? Thích người khác rồi sao? Là ai may mắn vậy?" Anh vẫn giam cô trong lòng. Hai tay cô vẫn đặt ở eo nhỏ của anh.
Là anh chứ ai. Nhưng cô chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.
"Ai cũng sẽ không đồng ý, tại em chưa muốn có bất kì mối quan hệ nào vào lúc này. Em muốn hoàn thành việc học trước tiên rồi mới suy nghĩ bước vào một mối quan hệ. Với cả anh sẽ mau chán em thôi. Cố làm gì chứ." Cô bình tĩnh giải thích.
"Ai bảo anh sẽ chán em chứ? Anh đã xác định rồi, em chính là protein của anh. Cuộc sống của anh mà không có protein thì thật sự rất thảm. Như cây không có nước vậy, sẽ chết sớm thôi." Rất triết lý.
"Nhưng mà sương rồng không cần nước, vẫn sống rất tốt trên sa mạc." Hiểu biết quá nhiều cũng không tốt đẹp gì.
"....."
"Được rồi. Anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Nhưng anh sẽ không dừng lại việc theo đuổi em. Cho dù có trở thành một ông chú thì anh vẫn sẽ đợi."
"Tùy anh thôi. Chỉ sợ lúc đó anh đã kề vai với một gái xinh đẹp nào đó."
"Cuối cùng em cũng biết mình xinh đẹp sao?"
"Được rồi em không nói với anh nữa. Mau để em rửa xong đống chén này đi."
Anh cười tít mắt, đứng lùi lại về sau vài bước.
"Nụ cười của anh đáng yêu như vậy sao anh không cười nhiều một chút, muốn bảo tồn sao? Ích kỉ thật."
"Ích kỉ thì sao chứ? Anh chỉ muốn cho em xem. Còn nhiều thứ của anh cũng muốn cho em xem nhưng bây giờ không tiện cho lắm, đợi đến thời gian thích hợp anh sẽ cho em xem hết của anh."
Ách, cô lại nghĩ của anh là cái gì. Quá biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro