PHẦN I - chương 4
Chương 4: Từ Cửa Sổ Gác Mái Nhỏ
Sau bữa sáng đơn giản với một tách trà và hai lát bánh mì nướng, Taehyung quay trở lại căn gác mái ấm cúng tìm cảm hứng cho bản luận án.
Căn gác mái chỉ rộng chừng mười mét vuông, trần hơi thấp khiến Taehyung phải khom nhẹ người mỗi lần di chuyển. Nhưng anh không lấy đó làm phiền. Trái lại, ngay từ lúc bước chân vào đây chiều qua, anh đã lập tức cảm thấy... dễ chịu.
Phòng có một chiếc giường đơn kê sát tường, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ nhưng vững chãi, và bên cạnh là kệ sách nhỏ có vài quyển tiểu thuyết Pháp đã úa màu. Tường được sơn trắng, lộ ra những vết nứt nhẹ nơi góc trần – như những nếp nhăn của một người già từng trải, không hoàn hảo nhưng khiến lòng người mềm đi.
Và điều đặc biệt nhất chính là cửa sổ.
Chiếc cửa sổ duy nhất hình vuông nhỏ, mở ra một thế giới xanh mướt không bờ bến. Từ đó, anh có thể thấy trọn vẹn ruộng nho Lavaux trải dài theo từng bậc thang, ánh nắng sớm phủ xuống như một tấm khăn voan vàng rực rỡ. Xa xa là mặt hồ Léman như tấm gương lặng, phản chiếu vầng trời nhạt nắng.
Sáng nay, anh ngồi bên bàn, bật mở quyển sổ vẽ.
Bàn tay chưa kịp lướt bút thì ánh mắt đã bị hút về phía cánh đồng bên dưới.
Ami.
Cô gái ấy đang tung tăng giữa những luống nho, chiếc váy màu kem nhẹ nhàng lay động theo từng bước đi. Tóc cô cột lỏng, vài lọn vương ra hai bên má, gương mặt nghiêng nghiêng đón nắng.
Taehyung nhìn cô từ xa, mỉm cười mà không hề hay biết.
Cô không biết có người đang nhìn, nên cứ vô tư, đôi lúc còn nhảy nhót nho nhỏ như đứa trẻ, cúi xuống xem một quả nho, lại ngẩng lên nhìn trời. Mọi cử chỉ của cô, dù chẳng cầu kỳ, nhưng mang một vẻ tự nhiên hiếm có – như thể cô là một phần của nơi này, của gió, của nắng, của đất.
Và bất giác, anh lại mở sổ vẽ.
Từng đường nét dần hiện ra – mái tóc rối nhẹ, bóng dáng nghiêng nghiêng giữa vườn, nụ cười thấp thoáng như ánh sáng đầu ngày. Chỉ khác là lần này, anh không vẽ lại ký ức, mà là một khoảnh khắc hiện tại – đang diễn ra trước mắt anh, ngay bây giờ.
⸻
Trước khi đến Lavaux, Taehyung đã từng lo sợ.
Anh sợ cảm hứng không đến, sợ việc vẽ chỉ còn là nghĩa vụ, là phần phải hoàn thành cho luận án. Cảnh đẹp nơi này, dù rực rỡ, nhưng trong ba ngày đầu, vẫn chưa đủ chạm vào điều gì sâu thẳm trong anh.
Cho đến khi...
Anh nhìn thấy cô gái ấy.
⸻
Gió sớm ùa vào từ khung cửa sổ, lùa nhẹ mái tóc anh. Taehyung chống cằm nhìn xuống, nụ cười vẫn còn phảng phất.
Trong phút chốc, anh cảm thấy lòng mình lắng lại.
Không phải vì một khoảnh khắc lãng mạn nào to lớn, không phải rung động quá mạnh mẽ hay say mê.
Mà là một sự dịu dàng thuần túy. Như một ly trà ấm, như mùi nho thoảng trong nắng, như dáng người nhỏ nhắn ấy giữa trời thu xanh biếc.
Chẳng ai nói điều gì. Nhưng có lẽ từ sáng nay, mùa nho xanh của riêng anh đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro