lảng tránh




Sáng thứ Sáu, buổi thực hành mô hình bắt đầu. Phòng học tràn ngập tiếng kéo, giấy, keo dán và tiếng nói rộn ràng.

An đến lớp sớm, tay ôm một hộp xốp to tướng:
   – "Tui mang keo nến, giấy mô hình, cả đèn led mini luôn đó!"

   – "Cậu định làm cả quán cà phê chạy điện thật à?" Hiếu nghiêng đầu nhìn hộp đồ.

   – "Đẹp mà! Mình đầu tư một lần, thầy chắc cho điểm cao á."

Hiếu gật đầu. Cậu lấy dao rọc giấy bắt đầu cắt tấm foamboard.


Lúc đang hì hụi gắn tường mô hình, một bạn nữ từ nhóm bên cạnh gọi An:

   – "An ơi, cậu chỉ tớ cách làm mái này với! Nhìn của cậu đỉnh quá!"

An cười tươi, bỏ cây kéo xuống:
   – "Qua đây tui chỉ, dễ mà."

Cậu chạy qua bàn bạn kia, cầm tấm vật liệu chỉ dẫn, còn khéo léo cắt thử cho bạn ấy một đoạn mẫu.

Hiếu ngồi tại chỗ, vẫn cắt ghép mô hình. Nhưng tay hơi mạnh hơn mọi khi, miếng giấy bị xước một đường nhỏ.

Một lúc sau, An mới quay lại:
   – "Tui giúp người ta xíu nha, không sao ha?"

   – "Tùy cậu."

An hơi khựng lại.
   – "Sao vậy? Mặt ông nhìn... lạ lắm."

   – "Không có gì."

   – "Tui biết mà."

Hiếu ngước lên.

An không cười, giọng nghiêm túc hiếm thấy:
   – "Tui biết ông không thích tui thân thiết với người khác."

Hiếu im lặng. Cậu không phản bác, cũng không thừa nhận.

   – "Nhưng tui tính vậy rồi. Không vô tâm, không lạnh nhạt, cũng không quá giới hạn. Tui thấy mình vẫn ổn."

Hiếu nhìn cậu thật lâu.
   – "Cậu làm gì cũng được."

An hơi ngạc nhiên. Nét mặt Hiếu rất bình tĩnh – kiểu bình tĩnh lạ lẫm khiến cậu không đoán ra. Cậu gật đầu, không nói gì nữa.


Tan học, cả hai về ký túc xá trong im lặng. Không khí kỳ lạ bao trùm căn phòng – không phải giận hờn, mà giống như hai đường ray vừa lệch đi một chút.

An ngồi gỡ keo dán dính trên tay.
   – "Tui đi tắm trước nha."

Hiếu không đáp.

Lúc An đi khuất, Hiếu khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào tường. Trong đầu là hình ảnh An cười, nhưng không phải cười với mình.

Cảm giác đó... thật phiền.


Tối muộn, An trở về, tóc còn ẩm, mặc áo thun rộng và quần ngắn, tay cầm ly sữa. Cậu nhảy lên giường:
   – "Mai ông có đi siêu thị không? Tui muốn mua mấy món vẽ vời linh tinh."

   – "Không chắc."

   – "Vậy ông nhắn tui sau ha."

An nằm quay lưng, vừa xem điện thoại vừa bật cười một mình.

Hiếu nhìn thấy.

   – "Cười gì?"

   – "Nhắn tin với con bạn cũ."

Hiếu không nói nữa.


Một lúc sau, An buông điện thoại, quay người sang:
   – "Ê."

   – "Gì?"

   – "Ông thấy tui phiền không?"

Hiếu nhìn cậu, lần này ánh mắt không tránh né.

   – "Không."

   – "Vậy sao nay ông né tui dữ vậy?"

Hiếu không trả lời ngay. Cậu chống tay lên trán, nhìn lên trần nhà.

   – "Tôi chỉ... không biết mình nên cư xử thế nào."

An ngơ ngác:
   – "Tui có làm gì khiến ông thấy khó xử hả?"

   – "Không phải do cậu." Hiếu đáp nhanh. "Là do tôi."

An im. Lần đầu tiên trong những ngày sống cùng nhau, cậu thấy Hiếu... không lạnh lùng. Mà là lúng túng, rối rắm, và... có chút gì đó giống ghen.

Không ai nói gì thêm.

Chỉ có tiếng quạt quay đều đều, và cảm giác gì đó lảng vảng trong phòng – như hơi thở chưa thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro