bánh táo

Kurapika vặn tay nắm cửa, vừa thở dài vừa cởi chiếc áo khoác mác lên móc cạnh cửa, tiếp tục đi vài bước vào phòng khách liền bắt gặp mái tóc đen đang nằm nhàn nhã trên ghế sofa, anh nhìn một lúc suy nghĩ xem mình nên làm gì và cũng nhanh chóng chọn ra được, anh tháo chiếc cà vạt ném đại nó lên chiếc bàn hiện đang chất đầy sách, đứng chống nạnh nhìn xuống người kia đã rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn lên anh.

-em về muộn.

Đó là cách Kuroro nói chào mừng bạn về nhà, hắn đóng cuốn sách lại nhìn vào cái bĩu môi của Kurapika.

-vâng, em phải đi làm nuôi ai đó ăn không nhàn nhã ở nhà.

Kuroro liền cười khúc khích.

-tệ sao ? Muốn chuốc giận không ?

-có.

Vừa kết thúc câu nói Kurapika giơ nấm đấm lên và hạ xuống, Kuroro canh ngay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lao tới lôi kéo anh cho đến khi anh nằm sấp trên người hắn, anh hừ một tiếng rồi chấp nhận dựa đầu lên ngực Kuroro.

Kuroro một tay vuốt ve lưng Kurapika,một tay đưa lên xoa nhẹ gáy rồi trượt dài lên bắt đầu nghịch mái tóc vàng, Kurapika nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc. Hắn cũng tận dụng cơ hội nhướng người để áp môi vào mái tóc của anh ,chúng vẫn còn mùi dịu nhẹ của hoa mộc lan, Kuroro hít hà đặt nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cho đến khi Kurapika cực quậy và chống tay, ngốc đầu dậy đối diện với anh.

Chưa biết ai sẽ mở lời trước ,Kuroro dịch người thay đổi tư thế thành ngồi dựa vào tay vịn sofa chồm tới để hôn đôi môi mà anh khao khát từ sáng giờ nhưng Kurapika né đi và đưa tay đẩy hắn ra, hắn liền bĩu môi khi không được như ý.

-được rồi, anh vừa có giao dịch với đôi mắt ,giá tiền được giảm đi một nửa đổi lại chúng ta phải kiếm chiếc bình cổ để được vậy.

Kuroro thở dài, lầm bầm qua tay Kurapika.

-như thế được chưa ?

Kuroro lại hỏi trong khi chuyển hai tay vòng lấy ôm chặt Kurapika chỉ có đôi tay nhỏ đó vẫn chặn đường hắn ta.

-xem ra ở nhà cũng biết điều.

Kurapika cuối cùng cũng đáp lại và thả lỏng tay, Kuroro liền lao tới môi họ đạp vào nhau họ ,cứ thế tiếp tục vài nụ hôn khác cho đến khi Kurapika đẩy người ra xa một chút.

-...dừng lại

Anh thở hổn hển sau tràn hôn bừa bãi của Kuroro, vừa đẩy vừa chặn tiếp đường của hắn tránh bị tấn công dồn dập lần nữa.

-anh nhớ em.

-ngoan chút thì anh có thể được tắm chung.

Kurapika nghĩ , anh ra ngoài làm công việc như thường lệ của mình và tên này ở nhà cũng đã hoàn thành một việc khá tốt và anh cũng nhớ Kuroro thế nên thưởng gì đó ,dù gì lâu rồi họ không tắm chung vì anh thường về trễ hơn thế nhiều hoặc không về và thỉnh thoảng Kuroro cũng đi tham gia việc trộm cắp của hắn nhưng nhớ lại tắm chung với Kuroro là quyết định không đúng lắm nhưng hôm nay thì mặc xác vấn đề đó đi.

-bây giờ ?

Kuroro cười vui vẻ trước đề nghị của anh và hỏi lần nữa, ngay khi Kurapika vừa gật đầu xác nhận Kuroro trực tiếp bồng anh trên tay đứng dậy khỏi ghế sofa tiến đến nhà tắm.

-ôi trời ,thả em xuống, em tự đi được.

-anh nghe được mùi của kẻ nào đó lảng vảng quanh đây, tẩy rửa nó nhanh nào.

Kuroro đáp bằng giọng gần như ngân nga ,vui vẻ vẫn tiếp tục đi và anh vẫn trên tay, không có giấu hiệu sẽ được thả xuống.

Gần một năm trước họ quyết định ngừng bắn, Kuroro nhận ra điều gì đó ở Kurapika, làm hắn luôn nhớ đến anh một cảm xúc trước nay mà hắn không biết, sau bao nhiêu cố gắng hắn đã được anh chấp nhận và giờ họ đang sống chung dưới một mái nhà.

Kurapika vẫn luôn câm ghét Kuroro đến tận xương tủy cho đến khi hắn xuất hiện tặng đôi mắt không mong muốn gì cả quà hoặc có thể là hẹn nhau ra để trò chuyện và khi đó Kurapika đã bị lừa ra đó để phải chịu ngồi nói chuyện với hắn vài giờ, cũng có thể là sự dịu dàng Kuroro đối với anh, ánh mắt lo lắng nhìn về anh ,lúc đó anh nghĩ thật đáng xấu hổ nếu họ thật sự bên nhau ,anh nghĩ về gia đình anh nhìn từ trên cao xuống ,cảm thấy nhục nhã muốn đào cái mộ mà nằm theo họ cho rồi.

Dẫu vậy, họ quyết định ở bên nhau nếu mãi cứ tiếp tục đấm đá thì cũng chỉ toàn đau thương, anh nên tìm gì đó cho cuộc sống phía trước và Kuroro đến với ý muốn sữa chữa mọi thứ, tất nhiên trước đó họ luôn sảy ra tranh cãi, Kuroro từng nói hắn sẽ không cảm thấy hối hận những gì hắn đã làm nhưng hắn sẽ hối hận nếu không làm dịu cơn hận thù của anh và lúc đó anh đã gật đầu đồng ý.

Kuroro cũng đã âm thầm thoả hiệp hắn sẽ cùng Kurapika tìm lại gia đình anh và anh biết mình đã mắc nợ, anh cũng sẽ giúp gì đó, tất nhiên không phải tham gia vào mấy vụ tội ác của hắn.

______________

Như Kurapika đã nói trước đó tắm với Kuroro là lựa chọn tệ hại, khi chỉ vừa thư giãn trong làn nước nóng không lâu Kurapika đã cảm thấy nhột ở sau gáy, hơi thở nóng ấm phả vào và hắn hôn lên gáy anh với những nụ hôn hé môi, mút làm chúng ưng hồng lên Kurapika muốn phản đối vì anh vẫn cần đi làm ,áo sơ mi không che hết ngay cả tóc anh nhưng anh nhanh chóng bị giữ chặt bởi đôi tay ở bụng, thế là anh đã chịu trận.

Họ tiếp tục có mặt tại phòng bếp, Kurapika đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn nhìn bóng lưng lớn vừa ngân nga trong miệng vừa chuẩn bị buổi tối, cả hai cũng không thường nói chuyện quá nhìu nên nhanh chóng kết thúc buổi ăn và anh trèo ra ghế sofa nằm, Kurapika với đại cuốn sách nào đó trong số đống sách trên bàn, nằm đọc được một lúc Kuroro cũng từ nhà bếp bước ra trên tay là đĩa bánh táo, hắn nhấc chân chen vào ngồi xuống và đặt chân anh gác lên đùi hắn.

Kurapika không quá lạ việc người được cho là nguy hiểm nhất lại có sở thích với mấy món đồ ngọt, đột nhiên tay Kuroro đẩy sách anh xuống thu hút sự chú ý, anh ngồi dậy nhướng một bên mày, hắn nhanh chóng cắt một ít bánh rồi đưa đến miệng anh, Kurapika không thích đồ ngọt nên liền né đi.

-nó chỉ có vị ngọt của táo, đảm bảo không đường hoặc ít.

-ai biết được ,gu ăn uống của anh quá tệ.

-thôi nào, em nỡ lòng nào bác bỏ công sức của anh sao ?

Kuroro làm bộ vẻ mặt đáng thương vẫn đưa miếng bánh trước mặt Kurapika và anh bật cười trước kiểu thảo mai này.

Đón lấy miếng bánh và đúng nó không quá ngọt, vị bánh như tan trong miệng thế là anh tiếp tục cho đến khi hết miếng bánh.

-muốn thêm không ?

Kurapika vẫn còn nhai miếng bánh trong miệng, lắc đầu. Chúng có vẻ ngon nhưng anh chỉ ăn một miếng là đủ có lẽ để ngày mai hoặc ngày kia, đột nhiên Kuroro vén tóc anh ra sau tai rồi hắn áp sát ,hôn nhẹ lên môi anh.

-chúc mừng sinh nhật, Kura.

Không để anh kịp định hình hắn chồm tới chiếc bàn đẩy đống sách ra và lấy ra chiếc hộp nhung đỏ, Kurapika tò mò nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi Kuroro mở nó ra trước mặt anh, bên trong là chiếc nhẫn vàng ,trơn bóng được đính một viên đá đỏ nhỏ trên đó.

Mắt anh bị cuốn vào chiếc nhẫn trong tay mà không biết Kuroro đang nhìn anh với đôi mắt dịu dàng ,hắn ra hiệu anh đưa tay và từ từ sỏ chiếc nhẫn vào ngón ấp út, nó vừa khích.

Sau khi đeo xong Kurapika giơ lên ngắm nghía, xoay xoay một chút nó lại bắt với ánh đèn lấp lánh. Anh không có sở thích với các món trang sức, anh chỉ có chúng khi đó là đồ kỉ vật quan trọng.

-không phải còn quá sớm sao ?

Kurapika nhìn lên hắn quan sát biểu cảm của Kuroro, hắn lại cười khúc khích, đôi mắt xám đen rung lên có ánh sáng hiện lên trong chúng, anh thường nhầm là màu đen tuyền vì chúng quá tối và tĩnh lẵng đến rùng mình nhưng lúc này nó ấm áp đến lạ.

-không, bây giờ là hợp lý rồi, quà sinh nhật cho em.

-anh có đánh cắp nó không đấy ?

Kurapika hỏi đùa và Kuroro đưa tay đặt lên trái tim mình làm như thể nó tan nát trước câu nói.

-em không tin anh lần nào được à ?

-không, anh đểu quá.

Sự thẳng thắn góp phần hắn làm vẻ mặt tổn thương cún con hơn nếu Kurapika không biết con người hắn chắc anh cũng là một trong số người tin rằng hắn tội nghiệp thật.

Kurapika đưa mắt chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Kuroro khi hắn để tay lên ngực, anh bĩu môi.

-tháo nó ra đi.

-hả ?

Kuroro bối rối nhưng hắn ngoan ngoãn làm theo tháo chiếc nhẫn trên tay mình rồi đưa cho Kurapika, anh xoay tròn ngắm nghía, nó cũng giống cái của anh khác mỗi viên đá lần này là màu xanh lam đậm, anh ra hiệu cho Kuroro đưa tay rồi lại đeo nó vào chỗ ban đầu nó đã ở.

Kuroro vừa nhìn chiếc nhẫn lăn trở lại ngón tay vừa cười.

-như vậy là hoà.

-trông em dễ thương quá.

Má anh ửng hồng trước lời khen của Kuroro làm hắn thấy mà muốn cạp dù sau đó hắn biết nếu cắn quá mạnh hắn sẽ bị đánh đá trên giường và anh nói rằng anh bị mộng du, hắn biết thừa đó là trả thù.

-cảm ơn vì món quà, ý em là cả tối nay.

-em cảm thấy cảm ơn như vậy có quá đáng lắm không ?

Kurapika đấm nhẹ vào cánh tay Kuroro sau câu hỏi của hắn, hắn liền cười ra tiếng vòng tay ôm anh vào lòng. Anh suy nghĩ một lúc quyết định vòng tay qua cổ hắn làm Kuroro cũng phải nhướng mày thích thúc ,miệng không kìm được nhếch lên làm lộ hết bản chất.

-anh tham lam quá đó.

-anh vẫn là trộm và kẻ trộm thường lấy hết, không chừa.

-im đi.

Kurapika chủ động hôn hắn, họ ngã xuống ghế sofa trong vòng tay nhau, ôm ấp vào hôn hít cho đến không thở được rồi lại cười vì trò ngu ngốc nào đó.
.
.
.
End~









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro