Chương 24: Cơn bão (1) - R18

WARNING: Nội dung thuộc tag R18. Hãy cân nhắc trước khi xem.

"Đây là chiêu trò đánh lạc hướng."

Sau khi tỉnh lại, Ciel đã vờ như không nhớ gì cả. Dù thật ra trong cơn sốt mê là vậy, vị máu trên đôi môi Sebastian vẫn vô cùng sâu đậm. Giống như thuốc giải độc, cảm giác vương vấn đầy cám dỗ ấy khiến người ta phải thèm khát. Cậu không biết vì sao bản thân lại dám nảy sinh những suy nghĩ lệch lạc như thế, nhưng dường như chính chúng cũng là một động lực buộc cậu phải kết thúc mọi chuyện.

Chỉ tiếc rằng, chẳng điều gì theo như ý cậu cả.

Nếu là vì cứu mạng, ít nhất Ciel có thể tự lừa gạt rằng họ không hôn nhau. Nhưng khi điều này xảy ra lần nữa, cậu không chắc được ý nghĩa thật sự của nó là gì.

Cái siết cổ của Sebastian đáng lẽ phải giết chết cậu. Khi bóng đen choáng lấy mắt Ciel, thái dương dội lên những nhịp đập điên loạn vì thiếu khí thì bất ngờ, sự sống trở lại với cậu. Đôi môi đó đang thổi vào cậu hơi ấm. Trong giây phút, Ciel thậm chí nhớ đến những buổi giảng kinh mà cậu và anh trai từng nghe khi còn theo cha mẹ đến nhà nguyện, rằng Chúa trời đã tạo nên Adam và Eva thế nào. Và dẫu cho ngài từng yêu thương họ vô cùng, nhưng cũng chính ngài đã trục xuất họ khỏi Vườn địa đàng vì họ dám phạm phải trái cấm.

Ngài sáng tạo, cũng trừng phạt. Tựa như cách quỷ dữ có thể hủy hoại và cứu độ những sinh linh dưới chân mình.

Sebastian thoáng lùi lại; hàng mi tro khẽ chớp, giọt nước mắt chảy xuống, thấm vào tóc mai. Bàn tay mơn lên má cậu, lấy đi mọi dấu vết của sự tổn thương, rồi lướt dọc theo sườn mặt, dịu dàng vén gọn tóc trước trán. Hắn chỉ quan sát Ciel trong im lặng. Sự dữ dội, đen tối, bí mật của cái nhìn đó thậm chí càng làm cậu bối rối hơn bao giờ hết.

Nhân lúc cậu vẫn chưa quyết định được mình nên tức giận hay là chạy trốn, hắn đã luồn tay xuống dưới gối cậu, nâng Ciel lên để dễ dàng đẩy cậu trượt ra giữa bàn. Những quân cờ còn lại ngả nghiêng quanh cậu, rơi đổ khắp sàn. Rồi cúi xuống, Sebastian hôn cậu một lần nữa.

Mặt hắn lướt sát trên mặt cậu, gần tới nỗi cậu có thể thấy đường chân mày sắc bén, bóng mi trên bầu mắt hắn. Mũi họ thỉnh thoảng chạm vào nhau, và cậu có thể uống trọn hương thơm nồng nàn của hoa loa kèn cùng với lửa. Cảm giác vừa lạnh giá vừa cháy bỏng kia chóng vánh tràn qua huyết quản, cậu tê dại và rạo rực đến gần như đau đớn.

Hai bàn tay giơ lên – một lẽ đương nhiên, cậu biết mình phải đẩy người đàn ông phía trên ra. Nhưng vừa chạm vào, những ngón tay cậu lại tự hành động theo ý muốn của riêng chúng, khum lại quanh khuôn mặt Sebastian để kéo hắn đến gần hơn.

Biết phòng thủ của cậu đã sụp đổ, ác quỷ hôn cậu say đắm – một lần, rồi một lần, rồi lại một lần nữa. Khi nanh hắn lướt qua lưỡi cậu, cảm giác bất ngờ ấy làm tâm trí cậu bùng lên những hình ảnh hỗn loạn. Về phu nhân Foresters quỳ xuống khóc lóc vì muốn Bụi Thiên Đường, những kẻ nghiện sống chết vì hoa anh túc trong hang ổ của Lau, cả các cô gái trong ổ điếm của Bá Tước Trancy mòn mỏi vì dục tình. Cậu cảm thấy bàn tay Sebastian vẫn ôm ghì lấy cậu ngay cả khi họ đã ngừng hôn, từng chút một lang thang dọc hai bên sườn, lưng cậu rồi đến vai một cách chậm rãi, với sự thận trọng, như tìm kiếm chốn dừng. Cậu cảm thấy rung động của cơ thể hắn, sức nhiệt lan tỏa qua từng lớp áo quần. Hơi thở thoáng qua mắt cậu trước khi đặt một nụ hôn khác lên giữa hai hàng mày – cái chạm dài, mềm mại, tình cảm.

Ciel nhắm mắt lại. Những hình ảnh nọ cứ trượt đi, xa dần. Song cơn nghiện day dứt vẫn ở đó.

Ác quỷ tiếp tục ấn môi lên da cậu, môi trượt theo gò má đến tận góc hàm, nụ hôn sau lại kéo dài và ẩm ướt hơn nụ hôn trước, rồi bỗng, hắn ngậm lấy dái tai cậu, bắt đầu liếm và mút, lưỡi trơn mượt lướt qua chiếc khuyên tai sapphire.

Ánh mắt Ciel đã mơ màng. Cậu nhìn ngọn nến đằng kia đáng lẽ phải tắt từ lâu, vậy mà bằng cách nào đó giữa bóng tối, nó vẫn tiếp tục cháy.

Sắc cam ấy dường như lan tới trong vô hình, vì có lửa đang thắp lên bên trong cậu.

Không phải cơn sốt, không phải sự an toàn khi cậu ở trong vòng tay Sebastian, nó là một luồng nhiệt, mới mẻ, mãnh liệt mà cậu chưa từng tưởng tượng đến trước đây.

"Sebastian," Cậu gọi hắn, tiếng cậu khản lại trong cổ họng, đôi tay ôm lấy cổ ác quỷ cũng đang run rẩy. "Chúng ta... chúng ta đang làm gì vậy?"

Với một cái đầu sắc bén và quỷ quyệt đến thế, cậu lại thốt nên câu hỏi gần như ngốc nghếch. Nhưng ngay lúc này, người quản gia kiên nhẫn với chủ nhân hơn bất cứ ai. "Hôn nhau." Hắn đáp sau tiếng hít sâu, thu vào căng buồng phổi mùi thơm của linh hồn.

Khi hắn xoay mặt cậu hướng về mình để hôn tiếp, Ciel vụt tay chặn miệng hắn. "Khoan đã."

Dĩ nhiên, hắn tuân theo.

Bá Tước ngước nhìn ác quỷ với sự xao xuyến. Một phần cậu thấy nhẹ nhõm, nhưng phần lớn trong cậu lại mong đợi sự phản đối từ hắn.

"Tại sao?" Hắn khẽ hỏi, đôi mắt kia đã đen tuyền, và thiết tha trong giọng nói luôn đủ sức khiến băng giá phải tan chảy. Tay hắn tạm rời khỏi cậu, và sự trống trải làm cậu nhận ra mình đang mong muốn tới mức nào.

Ciel mím môi. "Ta yêu cầu ngươi giết ta." Họ rõ ràng đang cực kỳ căng thẳng. "Không phải thế này."

"Tôi đã giết ngài rồi." Sebastian liếm nhẹ nhàng lên vết thương đã từng hiện hữu trong lòng bàn tay ấy. "Ba giây để ngài ngừng thở. Mệnh lệnh của ngài đã được thực thi, thưa ngài."

"Gian lận." Mắt hợp đồng của cậu sáng rực lên. "Ngươi không thể như vậy, Sebastian."

"Chủ nhân của tôi," Ác quỷ thở hắt ra, nét mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ. "Ngài chẳng phải đã có câu trả lời cho mình rồi sao?"

Ciel hít vào một hơi thật sâu và Sebastian biết cậu chuẩn bị lý luận tiếp, hắn lập tức chen lời. "Hay là ngài muốn tôi biến thành phụ nữ?"

Giờ thì đến lượt cậu ngạc nhiên. "Sao cơ?"

Hắn mỉm cười. "Phụ nữ. Để dễ chấp nhận hơn."

"Không." Ciel vội lắc đầu, mặt đỏ ửng. Cậu sẽ chẳng bao giờ biết lúc này mình trông xinh đẹp và hấp dẫn đến mức nào, trên chiếc bàn bừa bộn, chiếc áo choàng ngủ xộc xệch và cổ cậu còn hằn dấu tay của chính Sebastian. "Đừng thay đổi gì cả."

"Nhưng ngài có muốn như vậy không?" Sebastian tiến sát lại lần nữa, ánh mắt hắn rơi trên môi chủ nhân mình, lưu luyến ở đó vài giây trước khi lướt lên để mắt họ gặp nhau. Níu lấy. "Ngài sẽ căm ghét," Bàn tay tìm lại cơ thể cậu, hắn vuốt ve. Và cậu không kiềm được mà thoáng rùng mình. "Những cái chạm này của tôi chứ?"

Sự phản kháng của Ciel, có lẽ chỉ vì cậu vẫn luôn ngỡ ngàng trước những gì mình luôn cảm nhận về Sebastian. Cậu từng nghĩ đó là nỗi hổ thẹn cùng với sự thương tiếc, bởi cậu biết hắn đã hi sinh vì mình. Nhưng kể từ ngày quay trở lại, khi có thêm cơ hội được sống bên nhau một lần nữa, những cảm xúc tăm tối đó bắt đầu thay đổi. Để mang một hình dạng mới. Một cơn bão. Mà phàm là con người, chẳng ai dám đuổi theo giông tố. Họ chỉ biết chạy trốn, rúc sâu trong một chốn an toàn và chờ đợi mọi thứ qua đi. Giữa cơn phẫn nộ và tuyệt vọng với bản thân – khi cậu đã bị hủy hoại đến mức tan nát – cậu không muốn Sebastian phải chạm vào những mảnh sẹo sứt mẻ còn hằn trên cơ thể mình. Cậu không dám để cơn bão đó cuốn lấy hắn vào biển sâu. Vì thế cậu đáp, giọng nghẹn lại. "Ta không ghét chúng. Chỉ là, chỉ là điều này không đúng."

"Đừng nói đâu là sai, đâu là đúng đắn với một con quỷ." Sebastian thì thầm, mu bàn tay in dấu hợp đồng chạm lên ngực cậu – nơi trái tim đang đập dữ dội chẳng khác gì một chú chim non. Và hơi nóng đó lại lan ra khắp tứ chi, cậu cảm thấy các dẻ xương căng lên, hơi thở mắc kẹt trong phổi không thể thoát ra. "Mọi hoang đường trên thế gian này đều từng cháy rực rỡ trên tay tôi."

Sebastian luôn nói thật. Hắn đã liếm sạch từng thói nhục dục vương trên đầu ngón tay mình, rồi lãng quên ngay tức thì khi bước ra khỏi ngưỡng cửa. Hắn chẳng nhớ đến người phàm, tệ hơn cả những vì sao. Có lẽ thứ ký ức đọng lại trong hắn, Ciel nghĩ, sẽ giống như một bữa tiệc đẫm hương, một món tráng miệng ngọt ngào, hoặc là một miếng thịt mặn mòi chẳng muốn nếm lần hai. Tất cả những gương mặt lướt qua cuộc đời bất tử, những cơ thể từng quằn quại rên xiết trên giường hay dưới sàn với hắn mà nói cũng chẳng khác gì nhau. Chúng rồi cũng sẽ trở nên mờ nhạt theo thời gian.

"Đừng nhìn nó nữa." Ciel thoáng giật mình, khi nhận ra trong vô thức ánh mắt cậu lại hướng về phía khẩu súng, dù không thật sự tìm thấy nó. Sebastian chậm rãi hôn lên tai cậu, thì thầm. "Hãy nhìn tôi."

Ngoan ngoãn, cậu ngước lên hắn.

Và Sebastian không bao giờ nhầm lẫn nỗi khao khát hay sự điên cuồng. Chúng đang hiện hữu trong đôi mắt cậu. Đó là bản năng trần tục nhất của con người, thứ sinh vật luôn bị gắn với cơn đói như hắn sao có thể cưỡng lại?

"Ta không hiểu vì sao ngươi lại đột nhiên muốn điều này. Nhưng ta không muốn mình sẽ là sự hối hận, Sebastian." Đáng lẽ câu này phải là ác quỷ nói với cậu, chứ không phải ngược lại. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu đưa tay lên để vuốt ve gò má hắn. "Hủy bỏ hợp đồng sẽ là tốt nhất cho cả hai chúng ta."

"Ngài cho rằng đó là cách tốt nhất. Tôi thì không nghĩ vậy." Sebastian lắc đầu, nụ cười dần đượm nỗi buồn. "Đừng vội xem đây là sự xúc phạm, thưa ngài. Nhưng vì sao tôi lại phải từ bỏ ngài bởi nỗi sợ hãi trước tương lai không thể lường trước, thứ mà chúng ta có thể thay đổi miễn là tôi và ngài đủ quyết tâm? Và vì sao tôi sẽ hối hận khi đây là mong muốn của tôi? Chỉ bởi chúng ta khác loài, vì ngài là người phàm và tôi là quỷ dữ, hay bởi những định kiến cố hữu của thân phận, cách biệt xã hội, giới tính? Ngài luôn nói rằng ngài xem thường những điều luật của Chúa và những răn dạy tầm thường, vậy mà lại vì chúng mà từ chối tôi?"

Ciel không kiềm được cơn quặn thắt sâu trong tâm khảm mình. Ngón tay cậu run lên. "Ngươi không sợ lịch sử sẽ lặp lại sao?"

"Không đâu." Hắn đáp, thận trọng dụi mặt mình vào lòng bàn tay nhỏ bé, lành lạnh của Ciel. "Tôi không bao giờ so sánh ngài với bất cứ ai." Đôi mắt ấy liếc xuống cậu, với sự thiêu đốt. Những chiếc răng nanh thoáng lấp lóa khi chúng cọ lên ngón tay. Và cậu bỗng cảm thấy có hàng vạn cánh bướm đang bay trong bụng mình. "Như ngài dùng mọi cách để chết chỉ vì muốn trao linh hồn mình cho tôi, thì tôi lại muốn có được sự hiến dâng của ngài, dục vọng của ngài, những ám ảnh của ngài. Suy cho cùng, ngài thuộc về tôi. Toàn vẹn." Hắn lặp lại. "Không một kẻ nào có quyền cướp đi ngài khỏi tôi. Kể cả đó chính là ngài chi nữa. Và đây là cách tôi thể hiện mong muốn, lựa chọn của mình. Nếu ngài thật sự cho tôi quyền được lựa chọn như ngài hứa, tôi muốn ngài dành trọn đêm nay cho tôi."

Họ đau đáu nhìn nhau, và dù có vờ như tất cả chẳng mấy quan trọng, cả hai đều biết rằng quyết định của hôm nay sẽ thay đổi mọi thiết lập họ từng có. Phá bỏ vệt phấn an toàn được vạch ra chỉ để trở thành đối tượng thân mật sẽ đòi hỏi rất nhiều sự liều lĩnh, mà việc đó thì chẳng khác nào họ nắm tay nhau cùng nhảy xuống hố lửa.

Nhưng điều đáng nói là chẳng ai trong số họ thật sự sợ chết. Dù điều này có đột ngột, có sai trái, có thiếu chính chắn cách mấy, họ biết rằng họ sẽ không chùn bước.

"Vậy thì ngươi sẽ như ý nguyện, Sebastian."

Đã đưa ra quyết định, Ciel chống tay để ngồi dậy, nghiêng người đến và ác quỷ đứng thẳng trở lại. Giờ thì họ ngang tầm mắt nhau.

Đầu tiên, cậu ấn những ngón tay dọc theo đường viền quai hàm của hắn, trượt xuống yết hầu. Rồi bàn tay mang theo sự hiếu kỳ ấy vờn ra sau gáy Sebastian. Cậu đan tay vào mái tóc đen mềm mại, hơi xoắn lại và ghìm chặt. Cậu khẽ lướt môi trên cổ hắn, hơi thở nóng ấm chẳng khác gì mật trên da. Ngửa đầu ra sau với hai mắt nhắm nghiền, miệng hắn hé mở. Khi bản thân đang lạc chìm trong cảm giác được chạm đến, một cơn đau bỗng nhói lên không báo trước.

Một nhát cắn trả thù lên cổ.

Sebastian bật cười, nhưng chỉ vươn tay kéo cậu chủ nhỏ sát vào mình hơn, đôi chân mảnh khảnh liền tự nguyện quấn lấy eo hắn. Hắn để cậu tự do nếm thử một chút ẩm ướt trên vết răng, đầu lưỡi run lên bởi vị ngọt ngào và cay nồng của máu quỷ.

Rút tay khỏi tóc và ôm lấy gương mặt đó, cậu ngước mắt, khẽ gọi. "Sebastian."

Hàng mi lông quạ khẽ chớp, ác quỷ cúi xuống và nhìn cậu chăm chú, rồi thì dần dà, đôi mắt carmine tràn ngập khích lệ. Ciel mỉm cười, ngón tay miết theo đường viền đầy đặn của làn môi. Cậu bỗng quyết tâm với những gì cậu có thể cho đi, ngay lúc này. Cậu nhắm mắt lại, hôn lên. Và miệng hắn ngay lập tức mở ra đầy chào đón.

Ciel liếm nhẹ lên đầu nhọn của chiếc răng nanh, mút lấy sự nóng ẩm của lưỡi. Dần dà, nụ hôn ấy nồng nàn hơn, dữ dội hơn. Để những tiếng thở sâu, trầm khàn, đầy gợi cảm bật ra khỏi ngực hắn. Không giống âm thanh của con người, nó là của mãnh thú, của một sinh vật quyền năng. Nó kích thích từ tận gốc rễ, dễ dàng xé toạc cậu từ trên xuống dưới để giải phóng toàn bộ bản ngả và cậu chấp nhận rằng mình luôn muốn chiếm hữu người đàn ông này đến mức nào.

Đêm giông bão ngày đầu tiên cậu quay lại đây, chẳng phải trong tâm trí cậu khi đó chỉ nung nấu một suy nghĩ, rằng cậu phải khám phá, cắn xé, mở toang Sebastian như một quyển sách, dù cậu biết rõ hắn là trái cấm, là hiện thân của chiếc rương Pandora chi nữa.

Có phần vội vàng, cậu kéo lỏng nút thắt cà vạt của Sebastian. Dải lụa đen chẳng mấy chốc trượt khỏi cổ áo hắn, bị vứt lại trên sàn.

Ciel đã được dạy làm thế nào để khiến người khác vui sướng. Những ngón tay cậu không hề ngây thơ, khi đã biết mình được cho phép, chúng bắt đầu cuộc thám hiểm. Chúng lần sát theo đường cong thân thể Sebastian, từ ngực rồi tới bụng, hai bên sườn, luồn vào bên trong chiếc áo đuôi tôm, dừng lại trong chốc lát để cảm nhận sự săn chắc của từng thớ cơ ở lưng cùng với hõm eo. Tâm trí ngập tràn hình ảnh của sự sung mãn, của vẻ đẹp nam tính chỉ thấy được qua những bức họa Baroque. Rồi chúng lại lần lên trên, ngược ra phía trước, tháo những khuy giữ cho cái cổ cao khép chặt và đẩy sơ mi ra khỏi vai hắn. Trong suốt lúc đó, môi lưỡi cũng chẳng buồn ngơi nghỉ. Theo sau những sờ soạng, mân mê là vô số nụ hôn khác được rải lên khắp da thịt vừa hé lộ.

Ngay khi áo đuôi tôm của Sebastian rơi xuống sàn, có tiếng cạch nhẹ vang lên – chiếc đồng hồ bỏ túi vẫn còn ở bên trong áo va chạm với nền gạch. Phản xạ có điều kiện, Sebastian sững lại và vội cúi xuống định nhặt lấy. Nhưng chỉ cần như vậy thôi, Bá Tước đã vội nắm lấy eo hắn. "Sebastian."

"Vâng?" Hắn đáp, giọng rõ ràng đã khàn hơn thường lệ. Trong đôi mắt sâu thẳm vẫn chưa mất đi dấu vết của cảm giác ngây ngất mà họ đang chia sẻ.

Ciel xoa má hắn, ngón tay cậu vờn nhẹ qua những lọn tóc gần chạm cằm, và cậu rướn người hôn lên khóe môi hắn. "Mặc kệ chúng đi."

"Thưa ngài," Ngược lại với lời phản đối lơ lửng trên môi, Sebastian vẫn đuổi theo nụ hôn của cậu, bị xúc cảm xác thịt này làm cho mù quáng. Hắn đỡ gáy cậu và họ ngấu nghiến lấy nhau, chỉ tạm rời khỏi khi Ciel cần vài giây để thở. "Chiếc đồng hồ đó là một trong các báu vật mang tính truyền thừa của gia tộc Phantomhive, có ý nghĩa rất quan trọng với từng đời quản gia. Sẽ chẳng dễ dàng gì để thay thế."

"Ta biết." Hai ngón tay cái đẩy vào giữa hai mép áo ghile và phần bụng dưới của Sebastian. Rồi nhanh chóng, cậu tháo gỡ lần lượt từng chiếc cúc một, từ dưới lên. "Nếu như nó hỏng thật thì ta sẽ sửa lại cho ngươi. Như mới."

Mà vào lúc đó, cả hai đều không đủ sức để nhớ nỗi một sự thật hiển nhiên, rằng tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này – kể từ tấm rèm cửa cho đến vài mảnh ly tách – cũng đều nhờ ma thuật của ác quỷ giữ gìn và sửa chữa.

Sau lời dụ dỗ ấy, cậu bỗng giật mạnh áo ghile của Sebastian sang hai bên, làm một vài chiếc cúc còn chưa tháo kịp đứt văng và Sebastian vội duỗi tay để cậu có thể kéo nó xuống dễ dàng hơn. "Ngài đang quá thô bạo. Đó không phải là cách hay để cởi quần áo đâu, Bá Tước."

"Không phải lỗi do ta, ác quỷ." Ciel đáp trả bằng cách cắn vào cằm hắn và đảo mắt vì vẫn còn chiếc sơ mi bên dưới. "Ngươi mặc quá nhiều lớp."

"Nếu ngài đang phàn nàn thì thứ lỗi cho tôi, vì đồng phục của một quản gia không bao giờ cầu kỳ bằng thường phục của một Bá Tước." Nhẹ nhàng, Sebastian mỉm cười thích thú và vén vạt áo ngủ của Ciel lên đến gốc đùi, đôi chân trắng như sứ được phơi bày toàn vẹn dưới tay hắn. "Và hơn nữa, tôi không có thói quen khỏa thân khi làm tình."

"Không ư?" Ciel ngước lên thắc mắc, nhưng cậu vẫn không quên công việc của mình. Cậu bật chốt khóa nghe tách một tiếng, cặp nịt tay của Sebastian được tháo ra và chịu cùng số phận với những mảnh áo quần khác, chúng rơi xuống sàn. "Sự tự ti về mặt hình thể? Ngươi có sợ rằng sẽ vô tình lộ một cái đuôi quỷ khi đang vui vẻ không?"

Sebastian lập tức cau mày, và cậu cười khúc khích. Hắn nắm lấy cằm cậu với vẻ đe dọa. "Tôi biết miệng lưỡi ngài có thể vừa ngọt ngào vừa xấc xược. Nhưng đôi khi, ngài vẫn làm tôi ngạc nhiên."

Ciel nắm lấy tay hắn, bất ngờ cắn lên đầu ngón tay như một chú mèo con nghịch ngợm khiến ác quỷ phải rên rỉ vì nó. "Thế lý do là gì?"

"Tình dục chỉ mang tính lợi ích. Nó là một vũ khí. Một cái giá." Sebastian từng vì mệnh lệnh phải tra bằng được danh tính của Nam Tước Kelvin mà qua đêm với Beast của đoàn xiếc Noah, dù hắn biết rõ cô ta yêu một người đàn ông khác. Tất nhiên, đây không phải lần đầu tiên. Hắn vẫn luôn dùng thể xác như một vật trao đổi vô số lần, và không ngại ngùng gì khi nói rằng việc bị lạm dụng chẳng khác gì món đồ chơi luôn xảy ra khá thường xuyên với một con quỷ. Đôi khi mang danh tình yêu, đôi khi chỉ vì chủ hợp đồng có sở thích tình dục với các sinh vật khác loài. Sebastian đã từng có vô số những bữa ăn vặt chóng vánh và bệnh hoạn như thế. Nhưng sớm thôi khi cảm giác mới lạ và kích thích không còn, mọi chuyện dần trở nên mệt mỏi, rỗng tuếch. Đó là lúc hắn quyết định sẽ phải kén chọn hơn đối với việc ký kết. "Nó không có mấy ý nghĩa với tôi, hoặc là với hầu hết chúng tôi, trừ giống loài Incubus và Succubus."

Ciel chẳng muốn đi sâu vào bất cứ một bài giảng quỷ học nào từ Sebastian – tuyệt đối không – nhất là vào lúc này, khi cậu cảm nhận được sự cứng rắn của hắn đang ép chặt vào mình như thế nào.

Nhưng mà, cậu cười thầm, thêm một chút trêu chọc cũng không tồi đâu.

"Ồ-" Cậu thốt ra với sự kinh ngạc hoàn toàn giả tạo. "Vậy thì những gì chúng ta đang làm chỉ là một chiêu trò thôi sao?" Cậu hỏi, một bên mày mảnh hơi nhếch lên. "Ngươi muốn đánh lạc hướng ta, đúng chứ?"

Sebastian làm Ciel im lặng bằng một nụ hôn khác, trong khi tháo sợi dây lưng của chiếc áo choàng ngủ mà cậu đang mặc. Họ bị ngắt trong giây lát để hắn có thể kéo cả hai lên qua đầu cậu: áo lụa bên trong và áo choàng; rồi tuột nhanh chiếc quần lót giữ ấm khỏi chân cậu.

Chỉ có như vậy, Bá Tước đã khỏa thân.

Ánh mắt ác quỷ lả lướt khắp cơ thể cậu chẳng khác nào những cơn sóng trượt qua bờ cát; sự mãnh liệt của nó làm trỗi dậy đợt rùng mình mới chạy dọc theo sống lưng cậu. Quầng sáng xanh lại hiện ra lờ mờ, khiến cậu lấp lánh ngay cả trong bóng đêm. Trước khi Ciel kịp che lấy người, Sebastian đã ôm ghì lấy cậu, bờ ngực vạm vỡ ấy áp vào ngực cậu, đôi môi di chuyển từ vai đến cổ. Mũi hắn rúc vào mái tóc xám, hít hà hương thơm của da thịt, của linh hồn, của lời nguyền. Những ngón tay dài, dịu dàng nâng sau gáy và cậu bật ra tiếng thở dốc khi ngón tay cái ấy chạm đúng lên động mạch cùng với vết bầm đã hơi sưng trên cổ mình.

Âm điệu du dương, với một sự thán phục lạ lùng sưởi ấm lồng ngực cậu. "Thật đẹp." Sebastian thì thầm bằng giọng Pháp xa hoa vốn có. "Éblouissant comme le paradis."

Rực rỡ tựa như thiên đường.

Gần như lập tức, Ciel ngượng chín vì lời nhận xét. Đôi má cậu dần hồng ửng lên, cả chóp tai cũng thế. Sebastian khẽ cười, âm thanh sâu lắng; và cậu chợt nhận ra rằng mình chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy trước đây.

"Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta." Ciel vuốt ve đôi môi Sebastian khi cậu nheo mắt buộc tội. "Có phải là thế không?"

"Giờ không phải lúc đâu, thưa ngài."

Sebastian đáp với vẻ quỷ quyệt, trong mắt đầy sự khiêu khích. Hắn cúi xuống cậu và bất chấp sự dọa nạt trước đó, Ciel lập tức ưỡn cong người lên để gặp môi hắn trong một lời mời mọc đầy háo hức. Cậu rên rỉ thành tiếng khi những nụ hôn mở dần rơi xuống ngực và rồi cảm giác tuyệt vời đó khiến đầu gối cậu hoàn toàn mềm nhũn. Bàn tay lướt xuống thấp hơn, thấp hơn nữa qua bụng dưới đang căng siết. Sebastian liếc nhìn cậu một thoáng trước khi trượt tay vào giữa hai chân cậu – bằng một nụ cười quyến rũ, đầu lưỡi mềm mại liếm lên đầu vú hồng hào và săn cứng – để chạm vào nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu.

Ciel ngửa đẩu ra sau, từ trong cổ bật ra những tiếng nghẹn ngào bất lực.

Chẳng khác gì Sebastian, cậu luôn xem tình dục là vũ khí. Dù là một thứ vũ khí gây ác cảm. Như cậu dùng súng để giết người, dùng dao đã cắt thịt nhưng cậu sẽ không bao giờ thích sức nặng của chúng trong tay mình. Cậu căm ghét sự lạ lẫm, nỗi đau, nhơ nhuốc, bẩn thỉu của thân thể, tiếng rên rỉ, mồ hôi hay là nước bọt. Cậu ghét nhìn bộ phận sinh dục – những thứ vốn xấu xí, thô thiển, nhăn nheo ngụ giữa lông lá rậm rạp hay lơ thơ – bất kể trước mắt là đàn ông hay đàn bà. Cậu ghét sự nặng nề khi ai đó trèo lên người cậu, ghét cả việc cậu phải đè một ai đó xuống dưới mình chỉ để thỏa mãn họ. Cậu ghét những bàn tay liên miên trên người cậu, miệng mồm không ngớt ngợi ca cậu thật hoàn hảo, ánh mắt nhìn vào cậu như thể nó là vật cứu rỗi, một món đồ họ dễ dàng chiếm đoạt, thứ sản phẩm được rao bán hằng đêm. Cậu ghét cả việc mình phải dùng thuốc để quan hệ, ghét chính mình phải giả tạo, luôn tỏ ra thật mê hoặc nhằm lòe bịp càng nhiều vật tế càng tốt.

Nhưng những gì Sebastian đang làm đã cho cậu thấy tình dục ở phương diện hoàn toàn khác. Những ngón tay ấm áp, lão luyện ép sâu vào giữa cậu, bao lấy vật đã kích thích; có lẽ đây là lần đầu tiên bị xâm phạm từng inch một mà cậu không lo sợ. Cậu mê đắm cảm giác của lưỡi trên ngực và bụng, cơn ngứa ran cháy bùng bên dưới da bởi dòng máu đang reo vang vì vui sướng. Niềm hoan lạc mơ ước. Hành động mà đáng lẽ phải là tục tĩu giờ đây lại mang theo cả sự thần thánh và trừng phạt. Sẽ thật sai lầm khi bắt người đàn ông này ngừng làm vui lòng cậu.

"Đến đây."

Ciel hổn hển, vội vươn tay ôm lấy khuôn mặt hắn. Họ hôn nhau, thật sâu và nồng nàn, trong khi hai chân cậu vẫn mở rộng cho hắn tựa như cánh cổng dẫn vào lối bí mật. Động tác của ác quỷ đầy sự trêu chọc và nhịp điệu nguy hiểm đó rõ ràng muốn cậu phải sớm đầu hàng.

Bên tai, cậu nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát lên da thịt, và da thịt ướt mồ hôi cọ xát vào nhau, với chân tay trượt qua trượt lại để vuốt ve đối phương trong một cuộc truy đuổi day dứt.

Nhưng ngay lúc cơn cực khoái sắp đến, cậu vội ghìm hắn lại. Ciel nuốt nước bọt, cố nhặt nhạnh chút ý chí còn sót lại. "Chưa đâu." Cậu siết lấy vai hắn. Giọng cậu rõ hụt hơi. "Đừng nghĩ như vậy có thể xao nhãng được ta."

"Bướng bỉnh." Ác quỷ mỉm cười, lướt lưỡi lên cằm cậu. Hắn liếm và ngậm lấy môi dưới đỏ lựng. "Chẳng phải tôi đã nói rằng tôi muốn ngài hay sao?"

Ciel nhìn hắn với vẻ say đắm mà cậu sẽ không bao giờ biết được, trước khi vùi mặt vào vai hắn. "Ta không tin."

"Tổn thương sâu sắc." Sebastian thở dài. "Vậy có lẽ tôi phải dùng cả đêm nay để chứng minh lời nói của mình là sự thật."

Rồi thì dứt lời, hắn bế bổng Ciel lên và cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn khi cả hai tiến về phía chiếc ghế dài trước lò sưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro