Chap 10
Khi huấn luyện viên Ukai thông báo rằng họ sẽ có một vài trận đấu tập cuối tuần tại Tokyo, Tsukishima cảm thấy vui hơn cậu nghĩ. Cậu hơi lo lắng khi sắp gặp lại Kuroo sau thời gian dài xa cách. Một phần của cậu muốn gặp lại Kuroo, nhưng một phần khác thì không. Mặc dù không thừa nhận, Tsukki cũng có chút muốn gặp Bokuto và Akaashi nữa (mặc dù Bo cứ nhắn tin liên tục cho cậu).
Trên đường đến Tokyo, Kuroo liên tục gửi tin nhắn, kiểu như: "Tôi không thể chờ được để gặp em!" hoặc "Em đến nơi chưa? Mất bao lâu nữa?". Lúc đầu thì ổn, nhưng khi Tsukishima bảo Kuroo ngừng hành động như một đứa trẻ vì đồng đội của cậu bắt đầu tò mò về việc cậu nhắn tin với ai nhiều như vậy, Kuroo liền chuyển sang gửi những câu thả thính bậy bạ, có vài câu còn không phù hợp lắm.
Sau khi nhận được tin nhắn "Kei ơi, cái áo đó hợp với em thật đấy. Nếu tôi là em, tôi cũng sẽ ra ;)"
{{ Nguyên văn câu là "Hey Kei, that shirt's very becoming on you. If I were on you, I'd be coming too" =)))) }}
Tsukishima quyết định tốt nhất là tắt điện thoại cho đến khi đến nơi. Đáng tiếc là cậu không thể tắt đi sự kết nối linh hồn của họ.
"Baby à, quay lại với anh đi :("
"Trưởng thành lên"
"Anh trưởng thành rồi mà, anh thề đấy."
Tsukishima đảo mắt trước tin nhắn đó, cậu đã gặp mấy đứa năm nhất còn trưởng thành hơn Kuroo nhiều (không phải trong đội của cậu, đáng buồn là vậy). Nhưng ngẫm lại, cậu không muốn nghĩ đến việc Kuroo sẽ khác thế nào nếu không có khía cạnh nghịch ngợm này của anh. Tsukki biết rằng Kuroo có thể trưởng thành khi đến lúc cần thiết.
Từ những chuyến đi trước, cậu có thể nhận ra là mình sắp tới nơi. Trước khi kịp thông báo...
"Cưng sắp đến chưa? :)"
"Tôi ghét anh. Nhưng rồi, ngừng hỏi đi."
"Em ghét tôi?! Nhưng tôi đáng yêu thế cơ mà~"
"Tôi sẽ xin quay trở về nhà."
"(ノಥ,_」ಥ)ノ彡┻━┻"
"Còn trưởng thành gì nữa đây?"
Tsukishima ngẩng đầu lên và nhìn thấy ngôi trường, nên trước khi Kuroo kịp trả lời, Tsukki nhanh chóng nhắn lại "Chúng tôi đến rồi" và sau đó lấy khăn ướt từ ba lô để lau sạch màn hình. Khi chữ viết đã sạch, cậu lay Yamaguchi dậy.
"Đến nơi rồi." Tsukishima nhắc lại với Yamaguchi, người đang rên rỉ và nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm chút nữa. Khi Yamaguchi vẫn chưa mở mắt, Tsukki búng vào tai cậu. Yamaguchi thở dài đau đớn, mở mắt ra và ngáp. Khi xe buýt dừng lại, Tsukishima đứng dậy, vươn vai một chút. Những chuyến đi xe buýt không vui vẻ gì, nhưng với sự lo lắng hiện tại, cậu gần như muốn ở lại xe lâu hơn chút nữa.
Dựa trên các chuyến đi trước đây, họ sẽ được chào đón, nói chuyện một chút rồi đi ngủ. Nhưng với tính cách của Kuroo, chắc chắn anh ta sẽ cố nói chuyện riêng với cậu. Mặc dù họ cần nói chuyện trực tiếp, nhưng không biết sẽ khác gì so với nhắn tin. Chà, cậu sắp biết rồi.
Như cậu đã nghĩ, các HLV và thành viên đội khác chờ đón họ ở phía trước. Tất nhiên, Kuroo đứng ở hàng đầu, cùng với Kenma, người đang ngẩng đầu tìm kiếm ai đó. Người đó chắc là Hinata, vì ngay khi Kenma nhìn thấy cậu, Kenma mỉm cười nhẹ và đi về phía cậu ta. Tsukki đứng yên một chút, tận hưởng không khí mát mẻ sau khi ngồi trên xe buýt quá lâu. Ánh mắt của Tsukishima chạm vào ánh mắt của Kuroo. Kuroo nở một nụ cười với Tsukki, nhưng vì phép tắc, Kuroo tiến tới nói chuyện với Daichi trước.
Tsukki không bận tâm lắm, nếu Kuroo đến nói chuyện với cậu đầu tiên thì có thể tạo ra những câu hỏi mà cậu không muốn trả lời. Yamaguchi đã đủ tệ rồi, luôn trêu chọc mỗi khi nhắc đến Kuroo. Điều cuối cùng mà Tsukishima muốn là đội bóng biết chuyện. Sẽ là địa ngục nếu Tanaka và Noya biết, họ sẽ hoặc quá bảo vệ cậu hoặc quá ủng hộ một cách phiền phức. Hinata chắc chắn sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi và còn trêu chọc tệ hơn cả Yamaguchi, nhưng Tsukki sẽ không chịu đựng điều đó từ Hinata. Cậu không chắc mọi người sẽ phản ứng thế nào.
Tsukishima vừa đi vừa suy nghĩ trong khi đi qua hành lang và nhận ra Bokuto quá trễ.
"Oi, Tsukki!" Bokuto vui vẻ chào, khoác vai Tsukishima. Tsukki tự hỏi sao ai đó có thể vui vẻ thế này vào giờ khuya như vậy. Có lẽ Bo thực sự là một con cú.
"Chào Bokuto," Cậu nói lịch sự, trước khi gặp mắt với Akaashi và gật đầu chào anh.
Akaashi đã đến giải cứu, "Bokuto, Tsukishima vẫn còn cần xếp đồ trong phòng."
"Ôi, nhưng cậu ấy vừa mới tới mà! Chú có thể chơi với anh một chút chứ?" Làm sao Tsukki có thể từ chối nụ cười đó? May mắn thay, cậu không phải làm vậy, vì Akaashi đã lên tiếng một lần nữa, "Chúng ta đều biết cậu ấy cần nói chuyện với ai. Chúng ta còn hai ngày nữa mà."
Bokuto thở dài, "Tôi ghét khi em nói đúng." Sau đó cười, "Tsukki, cậu nên nghe những gì Kuroo nói trước khi cậu đến đây. Cậu ta-" nhưng Akaashi đã chặn lại. Thực ra Tsukishima cũng muốn nghe, nhưng Akaashi đã kéo Bokuto đi và vẫy tay chào tạm biệt.
Tsukishima cố gắng không cười và tiếp tục đi về phía phòng. Không chắc đội của mình đã biến đâu mất, cậu bật điện thoại trở lại và nhận được một tin nhắn rác nhỏ từ Kuroo trước khi anh nhận ra Tsukki đã tắt điện thoại. Cậu đã đọc chúng sau đó.
Kei: Cậu đang ở đâu vậy?
Tsukki nhắn tin cho Yamaguchi ngay khi nhận được một thông báo khác từ Kuroo, người cũng hỏi y như vậy. Cậu quyết định chưa trả lời ngay, vì còn cần phải cất đồ đạc trước.
Tadashi: Phòng gần nhà vệ sinh nhất.
Kei: Ok, tớ sẽ tới ngay.
Tsukki nghĩ rằng cậu sẽ phải nhắn lại cho Kuroo trước khi anh ấy nghĩ rằng cậu đang tránh mặt, nhưng Kuroo đã nhanh hơn cậu.
Đầu tóc rối: Tôi sẽ ở gần phòng tập thứ 3.
Trước hết, Tsukishima phải cất đồ đã. Đi tới căn phòng, cậu nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình cạnh Yamaguchi rồi bước ra ngoài khi nghĩ không ai để ý. Tất nhiên Yamaguchi vẫn nhận ra và cậu chưa kịp ra khỏi cửa thì đã nhận được tin nhắn.
Tadashi: Đừng quá giới hạn nhé ;)
Kei: Tới mà đấu với tớ đi.
Tadashi: Vậy nghĩa là cậu không định giữ mọi thứ trong sáng à?
Tsukki thở dài thành tiếng khi đẩy cửa ra ngoài hành lang, cậu có thể tưởng tượng Yamaguchi đang cười khúc khích.
Kei: Im đi!
Không khí ban đêm lạnh hơn chỉ vài phút trước đó, tiếng bước chân của Tsukki vang vọng trong sự yên tĩnh. Ngẩng lên khỏi điện thoại, cậu không thấy ai cả. Điều này không lạ vì đã muộn, nhưng cậu nghĩ Kuroo phải có mặt ở phòng tập rồi.
Câu hỏi về việc Kuroo đang ở đâu nhanh chóng được giải đáp, Tsukishima nghe thấy tiếng bước chân chạy từ phía sau và chưa kịp quay đầu thì, lần thứ hai trong đêm nay, ai đó đã choàng tay qua vai cậu.
"Chào buổi tối, nhớ tôi không?" Kuroo cười tươi. Tsukishima có thể thật lòng trả lời "có", nhưng sao cậu phải làm mọi thứ dễ dàng thế?
"Không đời nào," Tsukishima nói, quay đi. Không hẳn vì cậu sợ nếu tiếp tục nhìn Kuroo thì cậu sẽ không nhịn được cười.
Kuroo giả vờ sốc, "Sao em có thể tàn nhẫn vậy, em là vầng trăng của cuộc đời tôi cơ mà!" Tsukki bật cười khúc khích dù đã cố gắng kìm lại.
"Haha, tóm được rồi." Kuroo có vẻ rất hài lòng với bản thân. "Tôi hy vọng em không nghĩ mấy biệt danh ngốc nghếch đó chỉ là để nhắn tin thôi, vì nếu vậy thì em đã nhầm to."
"Trước mặt người khác thì tốt nhất anh nên gọi tôi là Tsukishima."
"Vậy tức là khi chỉ có hai ta thì tôi có thể thoải mái dùng chúng đúng không?"
"Không!" Tsukki phồng má, đẩy tay Kuroo khỏi vai mình, "Đó hoàn toàn không phải điều tôi muốn nói."
"Muộn rồi, Ánh trăng yêu dấu~" Kuroo cười lớn, Tsukishima cố gắng lườm anh, nhưng thật khó khi Kuroo đang cười thế kia.
"Tôi không biết mình mong đợi gì, nhưng chắc chắn không phải thế này." Tsukki thở dài mệt mỏi.
Kuroo ngừng cười và trông nghiêm túc hơn, "Em mong chờ điều gì?" Rồi nụ cười đó lại trở lại, "Rằng tôi sẽ bế bổng và hôn em hả?"
"Anh làm gì có khả năng bế nổi tôi," Tsukki cười, nhưng khi nhìn thấy mặt Kuroo, cậu lập tức hối hận vì đã nói vậy, "Đừng có mà-" Chưa nói hết câu, cậu đã hét lên không mấy kiêu hãnh khi Kuroo bế cậu theo kiểu công chúa. Trong cơn hoảng hốt vì sợ ngã, Tsukki vội vàng choàng tay quanh cổ Kuroo, "Tôi thề với anh Kuroo, nếu anh làm tôi ngã thì anh chết chắc!" Dù không phải tuýp người dễ đỏ mặt, Tsukki chắc chắn mặt mình lúc này đỏ bừng.
Kuroo thì có vẻ rất vui, "Nếu tôi không nghĩ em sẽ đấm tôi, thì tôi đã làm nốt màn hôn rồi," anh nháy mắt, "Trừ khi tôi nhầm."
Tsukishima thả một tay khỏi cổ Kuroo, đẩy mặt anh ra xa, "Không, anh không nhầm. Giờ thả tôi xuống." Tsukki yêu cầu. Với một tiếng thở dài, Kuroo đặt Tsukki xuống, người vẫn đang phải chỉnh lại quần áo bị xộc xệch.
"Có lý do gì đặc biệt mà cậu gọi tôi ra đây không?" Tsukishima hỏi khi chắc chắn mặt mình không còn đỏ nữa.
Kuroo làm vẻ mặt bị tổn thương, đặt tay lên ngực, "Tôi cần lý do để nói chuyện với em sao?"
"Chắc không, tôi chỉ quen với việc Yamaguchi cứ ép tôi phải nói về cảm xúc của mình mỗi khi nhắc đến anh." Vừa nói, Tsukki vừa tháo kính ra, dùng áo lau vết bẩn. Thực ra chỉ là chùi cho vết bẩn loang ra, điều này khiến cậu khá khó chịu. Cậu đeo kính lại, để mặc mấy vết bẩn xử lý sau.
Kuroo bật cười nhẹ, "Kenma cũng làm y hệt với tôi. Nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta đều không muốn nói về chuyện đó lúc này, đã muộn rồi và chúng ta nên vào trong trước khi bị người khác nhìn kỳ quặc." Kuroo trông như không muốn vào trong, và Tsukki cũng không thể phủ nhận rằng cậu cũng cảm thấy tương tự. Dù sao cậu vẫn gật đầu đồng ý, tốt nhất là kết thúc tại đây trong không khí vui vẻ.
Cả hai cùng đi về phía tòa nhà chính, trong sự im lặng hơi gượng gạo, nhưng không đến mức khiến ai trong số họ cảm thấy cần phải phá vỡ nó. Khi tới cửa, Kuroo bước lên để mở, nhưng dừng lại và quay sang nhìn Tsukki với nụ cười đặc trưng, "Tôi có được hôn chúc ngủ ngon không?" Anh hỏi. Tsukishima chỉ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, nhướn một bên mày. "Thôi nào, hôn má thôi cũng được mà?" Kuroo nài nỉ, trông ngớ ngẩn nhưng vẫn đầy hy vọng.
Tsukki thở dài, nhắm mắt lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Kuroo đã nhanh miệng, "Tôi coi đó là tiếng thở dài đầu hàng!" Với một bước tới, Kuroo hôn lên má Tsukki với một tiếng "chụt" rất kịch tính. Mắt Tsukishima mở bừng, "Tôi chưa đồng ý mà!"
"Tôi có được hôn lại trên má không?" Mặc dù Kuroo vẫn đang cười, nhưng anh có vẻ căng thẳng và Tsukki có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh về việc liệu anh có đi quá giới hạn không. Nếu Tsukki thành thật, cậu cũng không chắc nữa. Cậu chưa từng hẹn hò ai, nên không rõ mình cảm thấy thế này vì không ai ngoài gia đình từng hôn má cậu, hay vì cậu thực sự không muốn Kuroo làm vậy.
Không chắc chắn, Tsukishima quyết định lảng tránh, "Cứ mơ đi. Chuyện đó sẽ không xảy ra sớm đâu." Cậu lách qua Kuroo để mở cửa.
"Vậy là... cuối cùng nó vẫn sẽ xảy ra đúng không?" Kuroo hỏi, trông có vẻ nhẹ nhõm dù vẫn giữ nụ cười tinh nghịch. Tsukishima bước vào, không thèm giữ cửa cho Kuroo, "Nếu anh như thế này, tôi cảm thấy tiếc thương cho những người quen anh từ hồi nhỏ."
"Tôi bị tổn thương đó, Tsukki!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro