Chap 13

Khi Hinata đề nghị Tsukishima cùng đến Tokyo với cậu, Tsukishima chưa bao giờ cảm thấy bối rối đến thế. Trong suốt buổi tập, Hinata không ngừng cố gắng nói chuyện với Tsukki, nhưng Tsukki cố gắng tránh né hết sức có thể. Nếu nói ra điều gì không hay, cậu sẽ bị chế giễu, và cậu không muốn phải đối mặt với sự năng động vô hạn và tính kiên trì của Hinata.

Dù sao thì mọi nỗ lực đều vô ích, vì Hinata chạy ngay đến chỗ Tsukki ngay sau khi buổi tập kết thúc.

"Tsukishima! Cuối tuần này tôi sẽ đi Tokyo-"

"Mừng cho cậu" Tsukki cố gắng rời khỏi phòng tập, nhưng như dự đoán, Hinata đã đứng chắn trước mặt cậu. Cậu cố đẩy cậu nhóc tóc cam sang một bên, nhưng Hinata không để yên ", đừng có làm mấy trò vớ vẩn  nữa! Tôi muốn cậu đi cùng tôi."

Tsukishima không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì khiến cậu muốn đi cùng với Hinata, "Tôi đâu có phải là bạn cậu, sao không rủ Kageyama ấy?" Dù sao thì Hinata cũng đã thu hút được sự chú ý của cậu, nên Tsukki đành đợi câu trả lời.

"À, tôi định gặp Kozume. Theo cậu ấy nói, cậu ấy đã quá mệt mỏi với việc Kuroo suốt ngày nói rằng muốn gặp cậu"

Nếu Tsukishima đang ở một mình, điều này có thể đã khiến cậu đỏ mặt hoặc cười nhẹ, nhưng cậu thà chết còn hơn để Hinata thấy cậu bối rối vì đội trưởng của trường đối thủ.

"Và Kuroo đang quá bận, vì đây là năm cuối của anh ấy, không thể đến gặp cậu. Nên Kozume nghĩ sẽ là một bất ngờ tuyệt vời nếu cậu đến Tokyo thay vì chờ họ đến đây" Hinata nở nụ cười ngốc nghếch của mình, rõ ràng cậu nghĩ đây là ý tưởng tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay.

...

Ngay cả sau khi về đến nhà, Tsukishima vẫn không thể tin được rằng mình đã đồng ý. Hinata trông vô cùng phấn khích, liền lấy điện thoại ra để báo với Kenma về quyết định của Tsukki. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Tsukki còn phải xin phép mẹ, và cậu thực sự không muốn giải thích rằng mình sẽ đi gặp bạn trai.

Khoan đã, họ đang hẹn hò ? Tsukki khá chắc là vậy...? Lần cuối cùng họ gọi Skype, Tsukishima gần như đã tỏ tình. Đó là vài ngày trước, và kể từ đó Tsukki đã bịa ra những lý do ngớ ngẩn để không trả lời cuộc gọi. Thực ra cậu cảm thấy hơi ngại ngùng.

Không lâu sau khi về nhà, Kuroo đã cố gọi video cho cậu. Hít một hơi thật sâu và nén lại sự lo lắng, Tsukki nhấc máy.

"Chào Kei" gương mặt Kuroo sáng bừng khi webcam của Tsukki bật lên. "Tôi bắt đầu cảm thấy bị tổn thương đấy! Sao em không trả lời cuộc gọi của tôi?" Dù giọng nói nhẹ nhàng và vui vẻ, Tsukki biết đến một mức độ nào đó, Kuroo thực sự cảm thấy buồn.

*Tò mò không biết cảm giác bị lờ đi là như thế nào* Tsukishima nghĩ một cách khá nhỏ nhen.


"Chỉ bận thôi" Tsukishima nói dối, "Có chuyện gì sao?"

Hinata đã bảo Tsukishima không được nói gì để giữ bí mật. Cậu không phải là người thích bất ngờ, nhưng lần này có thể là ngoại lệ. Chỉ nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên nhưng vui sướng của Kuroo cũng đủ làm Tsukishima thấy phấn khích. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu đi chơi với Kuroo ngoài bóng chuyền.

Phải đến khi Kuroo nói xong, Tsukishima mới nhận ra mình chẳng nghe lấy một lời nào. Họ im lặng nhìn nhau trong giây lát.

"Em chẳng nghe tôi nói gì, đúng không?"

"Không."

Kuroo thở dài, nhưng không có vẻ gì khó chịu, "Thực ra chẳng có gì quan trọng, nhưng tôi nghĩ Kenma đang âm mưu gì đó."

Tsukishima có vẻ như quá "giữ mặt lạnh" khi nghe Kuroo nói vậy. "Khoan đã, em biết gì hả?" Kuroo hỏi, nhíu mày.

Dù có nói gì đi nữa cũng không thuyết phục được Kuroo, Tsukishima đã biết trước điều đó. Thế nên, cậu quyết định trêu chọc, "Gì ? Tất nhiên là không rồi, ý tôi là, tôi còn chẳng có số của anh ấy. Làm sao mà tôi có thể liên lạc với anh ấy được chứ?"

"Oi! Em không thể nói thế được!" Kuroo bĩu môi, "Nếu em và Kenma giấu tôi , tôi sẽ còn biết tâm sự với ai nữa?"

"Bokuto chắc sẽ đau lòng lắm," Tsukki lắc đầu, nghiêm nghị, "Tôi sẽ mách anh ấy."

Biểu cảm "bị phản bội" một cách thảm  của Kuroo suýt nữa khiến Tsukishima không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, "Em sẽ không làm thế đâu."

Tsukishima nhướng mày.

"Được rồi, em dám, nhưng" Kuroo mỉm cười, "Tôi yêu em, nên em không nên làm vậy."

Má Tsukki nóng bừng "Anh nói cũng có lý."

Kuroo giơ tay lên trời trong niềm chiến thắng. Không biết vì cuối cùng anh cũng nói ra rằng anh yêu Tsukishima, hay vì Tsukki đồng ý đi theo trò đùa và sẽ không mách Bokuto, hoặc có thể là cả hai.

"Em sẽ không nói gì với tôi đúng không?" Kuroo trở nên nghiêm túc hơn.

Lắc đầu, Tsukishima đáp lại bằng một câu "Không."

"Khi nào tôi mới biết chuyện gì đang xảy ra?"

"Anh sẽ biết khi nó xảy ra."

"Sẽ là khi nào?"

"Anh không muốn biết lắm sao" Tsukishima mỉm cười. Kuroo rên rỉ và bĩu môi, nhưng giờ Tsukki đang rất vui vẻ để ngừng việc úp mở. "Vui lên đi Kuroo, chuyện này tốt mà. Tôi hứa đấy."

"Là dành cho sinh nhật tôi à?" Kuroo hỏi, "Cũng không còn xa lắm."

Thực lòng mà nói, Tsukishima đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của Kuroo là khi nào. Thành thật thì cậu còn không nhớ nổi ngày sinh của người thân trong gia đình mình.

"Có thể" Tsukishima trả lời một cách mơ hồ.

Kuroo đảo mắt, "Thôi được rồi, tôi sẽ lờ em đi trong khi làm bài tập" Anh hậm hực.

Chỉ mất năm phút để Kuroo lại bắt chuyện với Tsukki.

....

Không dễ dàng gì, nhưng Tsukishima đã thuyết phục được mẹ cho phép cậu lên Tokyo.

"Nhưng tại sao?" Bà hỏi, trông có vẻ quá mức lo lắng . Cũng không phải là cậu từng gây rắc rối hay làm điều gì khiến bà phải nghi ngờ.

"Một người bạn" Tsukishima sử dụng từ này một cách rất thoải , "Sẽ lên đó. Cậu ấy không muốn đi một mình, và con cũng là bạn với những người cậu ấy sẽ gặp. Vì vậy, cậu ấy nhờ con đi cùng," đó không phải là toàn bộ câu chuyện, nhưng cậu cũng không làm điều gì xấu cả. Nếu nói rằng cậu đi gặp người bạn đời của mình, mẹ sẽ tò mò và hỏi một loạt chi tiết mà cậu không muốn chia sẻ lúc này. Tất nhiên, cuối cùng cậu sẽ kể cho mẹ, nhưng hiện tại cậu không muốn làm phức tạp chuyến đi.

"Con sẽ ở đâu?"

"Tại nhà một người bạn"

"Cậu ta tên gì?"

"Kenma Kozume"

"Và ba mẹ cậu ấy ổn với chuyện này chứ?"

"Vâng, mẹ," Tsukishima không cảm thấy quá phiền vì những câu hỏi, vì dù sao đó cũng là mẹ của mình.

Bà nhíu mày, suy nghĩ một chút. "Mẹ đoán con sẽ đi tàu siêu tốc lên đó?"

"Đúng ạ"

"Con có cần tiền không?"

Tsukishima lắc đầu, "Không, con tự lo được. Và trước khi mẹ hỏi, con sẽ về vào tối chủ nhật."

Một lần nữa, bà dừng lại suy nghĩ, rồi thở dài và gật đầu, "Được thôi. Chỉ vì con có bạn đi cùng, mẹ không thích ý tưởng con đến nhà người mà mẹ còn chưa biết ba mẹ họ là ai" Bà nhìn Tsukishima nghiêm nghị, "Con phải nhắn tin cho mẹ khi xuống tàu và khi đến nhà bạn, được chứ?"

"Dạ được."

...

Vì lý do nào đó, không ngờ Hinata lại muốn khởi hành vào lúc sáng sớm. Điều này cũng ổn, Tsukishima hy vọng rằng cậu ta sẽ quá mệt mỏi để có thể tràn đầy năng lượng như mọi khi, nhưng Tsukishima cũng biết rằng hy vọng chỉ là hy vọng.

Đúng như dự đoán, Hinata hoàn toàn phấn khích khi lên tàu. Tsukishima đã có ý định ngồi cách xa cậu ta, nhưng cậu biết mình cần phải để mắt tới Hinata. Ai đó có thể nhầm lẫn cậu ấy với một đứa trẻ lạc mất.

Vừa ngồi xuống, Hinata đã ngay lập tức vung vẩy chân và nhắn tin cho Kenma. Mặc dù Tsukishima nghĩ rằng Kenma là người chẳng bao giờ dậy sớm trừ khi bị ép buộc.

Tsukishima không định nói gì cả, miễn là cậu không phải nói chuyện với Hinata trong suốt chuyến đi.

"Này, Tsukishima"

Tất nhiên rồi.

"Hm?" Tsukishima chỉ ậm ừ, lục lọi trong túi để tìm tai nghe của mình. Cậu đã định đeo chúng quanh cổ, nhưng mẹ cậu cho rằng nghe nhạc khi có người khác ở xung quanh là bất lịch sự.

"Cậu với Kuroo là sao vậy?" Hinata hỏi. "Tôi có mặt ở trại huấn luyện, nhưng không nghĩ hai người thân thiết đến mức anh ấy nhớ cậu."

Tsukishima bắn ánh mắt khó chịu về phía Hinata nhưng không trả lời.

"Kuroo là bạn đời của cậu à?"

Điều đó khiến Tsukishima khựng lại trong giây lát. Không đời nào Hinata lại đoán được điều này.

"Còn cậu với Kenma thì sao?" Tsukishima đảo ngược câu hỏi. "Hai người có vẻ rất thân thiết."

Hinata ngọ nguậy trên ghế, "Cậu ấy là bạn tốt thôi" Tsukishima nhướn mày. "Cái gì?! Cậu ấy thực sự là bạn tốt mà!" Hinata nói với giọng đầy phòng thủ, cũng trừng mắt nhìn lại Tsukishima.

"Được thôi," Tsukki nhún vai, rồi đeo tai nghe lên đầu. Điều đó làm Hinata phụng phịu, nhưng cậu cũng không cố nói chuyện với Tsukishima nữa cho đến gần cuối chuyến đi.

Càng ngồi lâu trên tàu, Tsukishima càng cảm thấy lo lắng. Với vận may của mình, Kuroo có lẽ sẽ quá bận để gặp cậu hôm nay. Ngoài ra, hôm nay không có lịch trình nào có thể cứu cậu khỏi tình huống khó xử. Cậu sẽ không thể rút lui ở bất kỳ thời điểm nào, mà phải đối mặt với Kuroo trong thời gian thực.

Điều đó thực sự khá đáng sợ.

Để giải tỏa bớt nỗi lo, cậu quyết định nhắn tin cho Kuroo.

**Kei**: Hôm nay anh có bận gì không?

Tsukishima không nghĩ Kenma sẽ rủ cậu theo nếu Kuroo bận, nhưng vẫn dễ dàng hơn nếu chắc chắn điều đó.

...

Tại sao Tsukishima lại nhắn tin cho anh vào sớm như vậy, Kuroo không biết. Anh chỉ thức dậy vì không thể ngủ lại được.

**Tetsurou**: Hôm nay tôi không có gì làm, sao vậy?

**Moon of My Life**: Tôi cũng không có gì làm và muốn chắc rằng tôi sẽ không làm phiền anh nếu cứ nhắn tin như thế.

Kuroo nhíu mày. Việc làm phiền nhau chưa bao giờ là vấn đề giữa hai người. Họ còn nói chuyện trong giờ học, nên vào một ngày cuối tuần thế này thì càng không có lý do gì để lo lắng. Hơn nữa, Tsukishima không phải kiểu người hay lo lắng về việc làm phiền người khác.

Chắc hẳn chuyện này liên quan đến điều gì đó mà cậu đang lên kế hoạch với Kenma. Nhưng Tsukishima hỏi làm gì khi Kenma đã biết rõ rằng anh không có kế hoạch gì (ngoại trừ việc học, dù cậu không hề cảm thấy có hứng thú)? Có lẽ là để đánh lạc hướng?

Kuroo quyết định để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Tất nhiên, Anh có thể thử tìm cách khiến ai đó tiết lộ thông tin, nhưng việc suy nghĩ quá nhiều cũng không cần thiết. Có thể chỉ là một trò đùa, nhưng anh hy vọng vào điều gì đó tốt đẹp.

Một giờ trôi qua trước khi có điều gì đáng chú ý xảy ra. Kuroo tắm rửa, làm và ăn sáng trong khi nhắn tin với Tsukishima.

**Pudding Head**: Này, anh có thể đến nhà em được không?

**Tetsurou**: Không phải là tôi không muốn gặp em, nhưng em ở xa và chuyện này hơi đột ngột đấy???

Kuroo nhìn chằm chằm vào điện thoại, bối rối, cho đến khi cậu nhận ra không phải Tsukishima mà là Kenma nhắn tin cho mình.

**Tetsurou**: Ồ

**Tetsurou**: Xin lỗi, anh đang nhắn với Tsukki trước khi em nhắn cho anh

**Tetsurou**: Anh sẽ đến ngay

Kenma không thường xuyên nói rằng cậu muốn gặp gỡ, cậu thường chỉ ngầm hiểu rằng Kuroo sẽ tự xuất hiện tại nhà nếu cậu không nói rằng mình bận. Mà điều này thường dẫn đến việc Kuroo xuất hiện và Kenma bận rộn hoặc không ở nhà, nhưng vì họ sống khá gần nhau nên Kuroo không bận tâm lắm đến việc đi bộ.

Trên đường đến nhà Kenma, Kuroo không thể ngừng nghĩ về việc liệu điều này có liên quan đến những gì đang được lên kế hoạch. Nhưng làm sao Tsukishima có thể dính dáng tới việc cậu tới nhà Kenma? Anh nghĩ có lẽ Tsukki chỉ đang đùa và không hề biết gì về kế hoạch của Kenma.Khi anh sắp đến nhà Kenma, anh quyết định nhắn tin cho cậu ấy.

**Tetsurou**: Này, anh sắp tới nhà em rồi.

**Pudding Head**: Anh biết rồi đấy, cứ vào đi.

Một ngày nào đó Kuroo sẽ bắt Kenma tự ra mở cửa, nhưng hôm nay anh sẽ tha cho cậu .Khi mở cửa, Kuroo rất ngạc nhiên khi thấy Hinata trong phòng khách. Dù chỉ nhìn từ phía sau, anh vẫn có thể nhận ra mái tóc cam xù xì đó ở bất kỳ đâu. Nếu Kenma đã mời Hinata, vậy tại sao cậu lại rủ Kuroo đến?

Khi Kuroo đang cởi giày, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu.

Không thể nào.

Thì thầm một tiếng "Hey" với Hinata, Kuroo gần như chạy vào bếp nơi anh nghe thấy tiếng Kenma.

Và đúng như cậu dự đoán, Tsukishima đang đứng đó nói chuyện với Kenma."Tsukki!" Anh hét lên vui vẻ, gần như lao vào ôm lấy cậu bạn không ngờ tới này. Họ suýt nữa thì ngã nếu Tsukishima không kịp bám tay vào bệ bếp.

"Kuroo! Anh đang ép tôi đấy," Tsukishima phàn nàn, nhưng vẫn ôm lại Kuroo khá chặt bằng cánh tay còn lại.

"Giờ thì nhiệm vụ của em xong rồi, em sẽ đi chơi với Shouyou," Kenma cười nhẹ và vỗ vai Kuroo trước khi rời khỏi bếp.

Sau một lúc, Kuroo cuối cùng cũng buông Tsukishima ra, nhưng vẫn đứng gần. "Tôi không thể tin rằng em đang ở đây," Kuroo cười tươi. Anh thật sự không tin được, vì chính anh cũng đã sớm lên kế hoạch thăm Tsukishima . Không ngờ rằng Tsukishima lại là người chủ động trước.

"Đó là ý tưởng của Kenma và Hinata," Tsukki quay mặt đi, đôi má đỏ ửng. "Họ nói anh cứ liên tục nói rằng anh nhớ tôi. Anh thật sự yêu tôi đến vậy sao?" Cậu nhìn Kuroo với nụ cười trêu chọc.Kuroo cúi người xuống gần hơn, "Đúng vậy." Dù khá ngượng khi phải thành thật như thế, nhưng nhìn thấy Tsukishima lúng túng thì hoàn toàn đáng giá. Có lẽ Tsukki cảm thấy Kuroo quá gần nên nhẹ nhàng đẩy anh ra và bước khỏi khoảng không gian chật hẹp giữa anh và bệ bếp.

"Tôi đáng lẽ phải đoán trước được câu trả lời đó," Tsukishima nói, và Kuroo không thể không đồng ý. Cậu đã rất thẳng thắn kể từ khi phát hiện ra Tsukki là người định mệnh của mình. Có lẽ là vì anh không muốn Tsukishima nghi ngờ cảm xúc của mình. Đặc biệt là khi anh từng phủ nhận điều đó ban đầu.

"Vậy, em sẽ ở đâu?" Kuroo hỏi. "À, ý tôi là nếu em ở lại Tokyo qua đêm."

Tsukishima gật đầu, "Ừm, tôi sẽ ở lại qua đêm. Vì đây là ý của Kenma, nên tôi sẽ ở lại đây."

"Em có thể ở nhà tôi nếu muốn," Kuroo đề nghị. Tsukishima nhướn mày nhưng không nói gì. "Gì chứ?! Trời ạ, tôi gần như không có kinh nghiệm hẹn hò, ý định của tôi là hoàn toàn trong sáng đó" Kuroo khoanh tay, phồng má giận dỗi. Anh thậm chí còn chưa biết hôn ai chứ đừng nói đến chuyện gì khác.

Điều đó khiến Tsukishima bật cười khúc khích, "Được rồi, tôi tin anh. Nhưng nếu tôi ở nhà anh, chắc chắn Hinata sẽ không bao giờ để yên cho tôi."

"Nhóc ấy có biết chúng ta là bạn đời không?" Kuroo hỏi. Anh không muốn mọi người biết cho đến khi tốt nghiệp. Nếu chuyện đó lộ ra, anh sẽ không thể nhìn Tsukki mà không bị đồng đội trêu chọc. Dù sao, nếu chuyện này có lộ ra, anh cũng không quá bận tâm. Anh sẽ ổn nếu Hinata biết.

Tsukishima nhún vai, "Không chắc lắm? Trên đường tới đây, cậu ấy hỏi tôi về anh, nhưng tôi lật lại và hỏi xem Kenma có phải là bạn đời của cậu ấy không." Kuroo không ngạc nhiên khi Tsukishima phát hiện ra Kenma và Hinata là bạn đời. Kenma chưa bao giờ thể hiện rõ ràng sự thích ai đó như vậy, và vì cùng ở trong một đội, có lẽ cậu đã từng thấy hình xăm của Hinata và kết nối được mọi chuyện.

"Em có phiền nếu Hinata biết không?"

"Không, dù sao cũng sẽ có lúc mọi người biết thôi," Tsukishima lại nhún vai, "Cậu ấy sẽ giữ im lặng nếu tôi yêu cầu... hy vọng vậy. Tôi sẽ dọa kể cho cả đội về Kenma."

Kuroo không nghi ngờ gì việc Tsukishima sẽ trả đũa nếu cần. Trước khi anh kịp trả lời, điện thoại của anh rung lên vì có tin nhắn mới.

"You're Owl I Need: Này, chú có rảnh hôm nay không? Akaashi bận việc gia đình, và tôi đang chán quá."

Giờ thì Kuroo rơi vào thế lưỡng lự giữa việc dành thời gian một mình với Tsukishima hay mời Bokuto cùng tham gia. Biết tính Bokuto, cậu ấy sẽ không ngại làm người thừa, nhưng anh vẫn muốn nghe ý kiến của Tsukishima.

"Bokuto muốn đi chơi, em có ổn với việc đó không?" Kuroo hỏi, sẵn sàng nhắn lại câu trả lời.

Tsukishima có vẻ ngạc nhiên, "Ờ, chắc là được?" nhưng cậu không có vẻ chắc chắn lắm.

"Tôi sẽ dẫn em đi dạo quanh thành phố vào ngày mai," Kuroo hứa rồi nhắn tin lại cho Bokuto. Sau đó anh ngừng lại, "KENMA?" Anh hét lên khiến Tsukishima giật mình vì thay đổi âm lượng đột ngột.

"Gì?" Kenma đáp lại từ phòng bên.

"Em có phiền nếu Bokuto đến đây không?"

"Không sao."

Tetsurou: Tôi đang ở nhà Kenma, nhóc ấy không phiền nếu cậu qua.

You're Owl I Need: Tuyệt! gặp sau nhé!

"Cậu là con cú tôi cần?" Tsukishima thắc mắc, liếc nhìn màn hình điện thoại của Kuroo. "Ồ, vậy tên của tôi là gì?"

Mục tiêu của Kuroo là đặt cho mọi người trong danh bạ những cái tên ngớ ngẩn, "Gì chứ? Vui mà!" Anh cười khúc khích. "Ồ, và tên em là 'ánh trăng của đời tôi', dĩ nhiên rồi."

"Dĩ nhiên rồi." Tsukishima đồng tình với một tiếng thở dài. "Bokuto khi nào sẽ đến?"

Câu hỏi hay. "Tôi đoán khoảng nửa tiếng?" Kuroo nói với giọng không chắc chắn, "Cho đến giờ, thời gian luôn thay đổi. Các nhà nghiên cứu đã bỏ cuộc. Không có sự liên kết rõ ràng nào giữa việc cậu ta hỏi có thể đến và thời gian cậu ấy thực sự xuất hiện."

Tsukishima đảo mắt, nhưng lại mỉm cười, làm Kuroo cảm thấy mãn nguyện.

..

Thật bất ngờ, Kuroo đã đúng và Bokuto xuất hiện trong vòng nửa giờ. Khi thấy Kuroo quên không nói về Tsukishima và Hinata, cả hai đều bị ôm chặt.

Tsukishima cố gắng thoát ra càng nhanh càng tốt, trong khi Hinata thì lại cười không ngớt khi Bokuto xoay cậu quanh trong cái ôm. Kuroo cảm thấy bị phản bội vì không được ôm. Anh biết Bokuto thậm chí sẽ không dám ôm Kenma sau lần cậu hoảng sợ và đá vào chỗ nhạy cảm của Bokuto. Kuroo thường nhắc lại chuyện này, khiến cả hai chàng trai đều cảm thấy xấu hổ.

"Vậy bạn trai tôi được ôm còn tôi thì không?" Kuroo cảm thấy lo lắng khi nói ra những từ này, nhưng nhìn thấy vẻ sốc trên khuôn mặt Hinata khiến anh muốn cười, còn vẻ giả vờ sốc của Bokuto thì khiến anh bật cười.

"Chờ đã, Anh gay á?!" Hinata thì thầm la lên.

"Ừ, nhưng đừng nói với bạn trai tôi," Kuroo thì thầm lại, khiến Hinata bật cười và Kenma thở dài chán nản.

Bokuto lập tức quay sang nhìn Tsukishima, "Oi, Tsukki, bạn trai cậu gay đó!"

Tsukishima nhìn họ một lúc trước khi quyết định tham gia vào trò đùa, "Gì vậy? Kuroo, sao anh không nói với tôi?" Anh đặt tay lên mặt như thể bất ngờ, giọng nói vẫn không thay đổi khiến Bokuto cười không ngớt.

"Tôi thề là tôi định nói với em mà!"

"Được rồi, mấy người ngốc nghếch," Kenma cắt ngang, "Đủ rồi đó," anh nhìn Tsukishima, "Tôi mong đợi nhiều hơn từ cậu."

Điều này khiến Tsukishima bật cười khúc khích mặc dù cậu cố gắng giữ vẻ mặt không cảm xúc.

Kenma đi về phía TV, "Tôi đoán chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi đấu game như thường lệ?" Kenma hỏi, trong khi đã bật TV lên. Họ làm điều này mỗi khi Bokuto đến chơi. Đó là một truyền thống sẽ không bị phá vỡ sớm.

"Đúng!" Bokuto hô lên, mặc dù thực tế là lần nào anh cũng thua. Cái cậu là thiếu về kỹ năng, cậu bù lại nó bằng sự nhiệt tình và những bình luận hài hước.

Họ quyết định chơi một trò chơi đua xe, nhưng có một vấn đề ngay lập tức.

"Có 5 người, nên không phải ai cũng có thể chơi," Tsukishima chỉ ra khi Kenma phát các tay cầm.

"Người nào về thứ tư sẽ phải đưa tay cầm của mình cho người không chơi," Hinata đề xuất, mặc dù cậu nhìn có vẻ rất không muốn từ bỏ tay cầm của mình. Kenma đã đưa tay cầm của mình cho Kuroo, quyết định ngồi ngoài ở vòng đầu tiên.

Kenma nhìn Bokuto và Kuroo với ánh mắt nghiêm khắc, "Không được chửi thề, em không chắc khi nào bố mẹ em sẽ về nhà và em thực sự không muốn xảy ra thêm một sự cố nào như tháng trước."

Khi Tsukishima ngồi cạnh Kuroo trên ghế sofa, cậu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra tháng trước?"

Kuroo không thực sự muốn trả lời vì thật sự rất xấu hổ và anh vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt mẹ Kenma. "Chà, cậu ta đã hơi quá khích và gần như đã hét to những lời chửi rủa qua lại với nhau mà không nghe thấy mẹ em ấy bước vào. Bà ấy đã nghe thấy chúng tôi nói rất nhiều điều không phù hợp trước khi nói rằng bà đã có mặt ở đó,"

"Đây là lần đầu tiên tôi quay lại kể từ đó, tôi thật sự mừng vì bà ấy không ở nhà." Bokuto cúi đầu xấu hổ, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại khi trò chơi bắt đầu.

Chơi với bọn họ thật sự... thú vị.

Hinata cũng tệ như Bokuto, di chuyển quá nhiều như thể điều đó sẽ giúp cậu điều khiển tốt hơn hoặc né tránh được. Cả hai đều rất ồn ào, mặc dù Bokuto thì chửi bới nhiều hơn.

Kuroo không thể trách bọn họ nhiều vì anh cũng ồn ào không kém. Anh cổ vũ lớn khi vượt qua người khác, la lên "CÁI QUÁI GÌ THẾ!" mỗi khi bị vượt qua hoặc bị trúng vật phẩm. Hơn một lần Kenma hoặc Tsukishima đã phải nhắc nhở họ giữ yên lặng.

Mặc dù Tsukishima ban đầu rất im lặng, nhưng cậu nhanh chóng bắt đầu tham gia vào trò chơi hơn khi thời gian trôi qua. Cậu không bao giờ la hét, nhưng sẽ có những lời bình luận châm biếm và tham gia vào cuộc trò chuyện. Mỗi khi Kuroo để mất tay cầm vào tay người khác, anh thấy mình nhìn Tsukki nhiều như nhìn vào trò chơi. Cậu ấy có vẻ thật sự đang tận hưởng.

Mặc dù Kenma nổi bật trong vòng đầu tiên, nhưng chỉ một lần cậu bị loại nữa. Sau một giờ, Tsukishima, Kuroo và Bokuto quyết định hợp sức để loại Kenma. Mặc dù thường ngày im lặng, Kenma bắt đầu phàn nàn khi mọi vật phẩm đều nhằm vào cậu. Dù họ gần như tự khiến mình thua trong quá trình cố gắng loại Kenma, nhưng ở vòng cuối họ đã thành công.

"Các cậu thật tồi tệ," Kenma lắc đầu thở dài, đưa tay cầm của mình cho Hinata. Cậu ấy mỉm cười xin lỗi Kenma, nhưng có vẻ vui mừng khi được quay lại trò chơi.

Chẳng mấy chốc, nửa ngày đã trôi qua và Bokuto phải rời đi, "Mẹ các cậu sẽ về bất kỳ lúc nào, cảm ơn vì đã cho tôi đến chơi!" Cậu cười, "Có ai theo dõi ai là người thắng nhiều nhất không?"

"Tôi nghĩ có thể nói Kenma đã thắng và Hinata đã thua," Tsukishima nói một cách hữu ích.

"Ê! Tôi không tệ đến vậy đâu, đồ ngốc!" Hinata bĩu môi, "Tất cả mọi người ngoài Kozume đều được thay thế thường xuyên,"

Trước khi Tsukishima kịp trả lời, Kuroo đã xen vào, "Hinata nói đúng." Anh đi về phía Bokuto, "Hẹn gặp sau nhé, bạn."

"Gặp sau nhé,anh bạn," Bokuto ôm Kuroo một cái nhanh trước khi ra về.

Sau đó, tất cả lại ngồi xuống ghế sofa để xem TV. Kuroo ngồi gần đủ để vai của hai người chạm vào nhau. Anh cảm thấy rất vui khi Tsukki không có ý định di chuyển.

Hinata làm điều tương tự với Kenma, nhưng phần lớn là vì cậu muốn xem trò chơi mà Kenma đang chơi trên điện thoại. Một lúc nào đó, Hinata đã ngồi ở vị trí mà một cánh tay cậu ấy khoác lên vai Kenma và đầu cậu thư giãn trên vai bên kia. Kuroo có thể nhận ra rằng Hinata đang rất thư giãn và thật sự quan tâm đến trò chơi, cậu không cố gắng để làm điều gì với Kenma. Dù vậy, mặt Kenma hơi hồng và cậu đang gặp khó khăn trong việc tập trung vào trò chơi.

"Em sẽ đẩy tôi ra nếu tôi thân mật với em như hai người kia không?" Kuroo hỏi bằng giọng thấp. Tsukishima nhìn Kuroo một chút, rồi lắc đầu, mặc dù cậu phải quay đi ngay lập tức khi Kuroo mỉm cười.

Với một tiếng thở hắt, Tsukishima tựa đầu lên vai Kuroo. Kuroo vòng một tay quanh cậu và cả hai đều cứng ngắc, ngại ngùng lúc đầu, nhưng dần dần thoải mái hơn khi tiếp tục xem TV. Kuroo ước gì họ không ngại ngùng với nhau đến vậy, nhưng rõ ràng họ không có nhiều thời gian để làm quen với việc thể hiện tình cảm về mặt thể xác.

"Hey mọi người, có vẻ như mẹ tôi sẽ về nhà muộn," Kenma thông báo, "Chúng ta nên bắt đầu tự làm bữa tối đi."

Khi chơi game, việc nấu ăn với những người này thực sự là một trải nghiệm. Kuroo đã quen giúp Kenma nấu ăn, nhưng rõ ràng hai người còn lại không có nhiều kinh nghiệm trong việc nấu ăn ở bếp. Hinata phải liên tục được nhắc nhở về cách cắt rau đúng cách, "Không, Shouyou! Cậu có muốn mất ngón tay không?" Còn Tsukishima thì... thật sự không biết gì cả. Chắc chắn cậu ấy học rất nhanh, nhưng không biết làm những điều mà Kuroo nghĩ rằng ai cũng biết.

Bữa tối ra đời lộn xộn hơn so với những gì thường xảy ra nếu chỉ có Kuroo và Kenma, nhưng họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Dù cả Hinata và Tsukishima đều bị bỏng tay. Họ cảm thấy xấu hổ, nhưng Kuroo đã bảo họ đừng quá lo lắng về điều đó.

Sau khi ăn xong, Kuroo biết rằng anh thực sự nên về nhà, nhưng thật khó để rời đi khi Tsukishima còn ở đây. Họ quay lại xem TV, nhưng Kenma và Hinata đã rời đi. Kuroo quên mất lý do, thực tế là Tsukishima sắp ngủ gật trên người anh khiến anh rất phân tâm.

"Kei ơi," Kuroo nhẹ nhàng nhún vai một chút để giữ Tsukki tỉnh táo.

"Hmm?" Tsukishima lầm bầm trong cơn buồn ngủ, chôn mặt vào cổ Kuroo mặc dù vẫn đeo kính. Nhịp tim của Kuroo đập nhanh hơn vì điều đó.

Khi đã lấy lại giọng, Kuroo cuối cùng cũng nói được, "Tôi phải về rồi."

Với một cái ngáp, Tsukki rời khỏi Kuroo, "Mấy giờ tôi sẽ gặp lại anh ngày mai?" cậu hỏi, chỉnh lại kính.

"Có thể là buổi trưa? Tôi sẽ dậy sớm hơn, nhưng vẫn cần làm một số bài tập," Kuroo nói. Cậu ghét việc không thể dành nhiều thời gian hơn cho Tsukishima, nhưng anh vẫn sẽ có vài giờ bên cậu ngày mai. Dù yêu Tsukki, Anh cũng thích có điểm số tốt.

"Cũng vậy, tôi mang theo một số bài tập." Tsukishima gật đầu, "Chắc tôi sẽ gặp anh ngày mai."

Kuroo thấy mình nghiêng về phía Tsukki, nhưng bỗng dừng lại. Giờ Tsukishima đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt mở to, "Anh sẽ hôn tôi hay không?" cậu nói lắp bắp, mặt đỏ bừng.

Nén lại một câu trêu chọc, Kuroo nghiêng người về phía trước và đặt môi mình lên môi Tsukki trước khi sự hồi hộp của cậu khiến anh chần chừ. Nụ hôn ngắn gọn và ngọt ngào, nhưng với kinh nghiệm hạn chế của cả hai, điều đó là dễ hiểu.

"Chờ đã, đó là nụ hôn đầu của em phải không?" Tại sao Kuroo chưa bao giờ hỏi liệu Tsukishima đã hôn lần đầu hay chưa, anh không biết. Có vẻ như đó là một câu hỏi nên được đưa ra từ lâu.

"Có. Không rõ ràng sao?" Tsukishima không dám nhìn thẳng vào mắt Kuroo. Kuroo đã lúng túng sau nụ hôn đầu tiên của mình, nên không thể trách Tsukki vì sự xấu hổ của cậu.

"Không, chỉ là thắc mắc thôi," Anh lại hôn nhẹ lên môi Tsukki, "Tôi phải về rồi, lời mời em ở lại nhà tôi vẫn còn đó. Bố mẹ tôi sẽ không vấn đề gì với một vị khách bất ngờ."

Thật đáng thất vọng, Tsukishima lắc đầu, "Có thể tôi đã đồng ý, nhưng có người cứ phải tuyên bố rằng tôi là bạn trai của anh ấy." Cậu nâng một bên lông mày nhìn Kuroo, "Hinata sẽ giả định rất nhiều thứ."

"Em thật không thú vị," Kuroo thở dài, "Được rồi, gặp lại em vào ngày mai nhé."

________

Note của translator: còn 1 chap nữa là hết rùi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro