Thế giới giải trí cuối cùng ~ Chương 125-127
Chương 125
Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa
Cố Chiêu khôi phục bình thường quả thực khiến cả bộ tộc yêu tu hưng phấn không thôi, dù sao anh là một trong hai Giới Miêu còn tồn tại đến nay, chỉ có Lăng Kỳ...
Mọe nó không thể khôi phục muộn một ngày à, đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của tôi hừ!
Nhưng nhìn thấy cách ở chung giữa Cố Chiêu và Diệp Bạch, Lăng Kỳ lập tức đã hiểu ra hết thảy vì sao, nếu anh ta sớm biết hai người này còn có quan hệ, lúc trước nói gì cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Hơn nữa... hơn nữa nếu Diệp Bạch không thông đồng Tề Nhạc, anh ta đâu đến nỗi thật sự nhìn người khác bị tính kế ở trên địa bàn của mình.
Tề Nhạc lại vui tươi hớn hở.
Anh ta cảm thấy mình rốt cuộc suy nghĩ rõ ràng, thì ra không phải anh ta không đủ ưu tú, mà Diệp Bạch làm một yêu tu có định lực kinh người không động lòng vì ngoại vật. Lúc trước vì trợ giúp Hướng Ngôn nâng cao kỹ xảo biểu diễn không sợ dọa đến người khác cũng quá bình thường, tộc yêu tu bọn họ từ trước đến nay giúp mọi người làm điều tốt, phẩm chất tốt nhất, thật sự có thể làm ra được loại chuyện này.
Chẳng qua...
"Cậu là yêu gì?" Tề Nhạc hiếu kỳ, "Tôi là ngỗng trắng nha, tổ tiên là thiên nga."
Diệp Bạch: "..."
Nghĩ nghĩ hắn vươn một vuốt mèo đưa qua, đối phương ngẩn ra, "Cũng là mèo, hình như giống với Cố Chiêu, nhưng người ta là Giới Miêu."
Diệp Bạch thầm nghĩ lúc đầu tôi không phải mèo.
Hắn chính là ngọc bội của một con mèo, chẳng qua bởi vì một số nguyên nhân biến thành con mèo đó, còn đối phương thì thành miếng ngọc bội, hiện tại đặc biệt tồn cá cho hắn dùng. Nhớ tới cá khô mỹ vị bên trong, hắn lại đói bụng, nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu đứng ở bên cạnh, người sau xoa xoa đầu hắn, lặng lẽ mang người lui trước.
Tề Nhạc nhanh chóng đuổi theo, bên kia Lăng Kỳ nhìn thấy người trong lòng đi rồi, nào có đạo lý không đi theo.
Còn về cá...
Tề Nhạc nhìn thấy ánh mắt đều sáng, Diệp Bạch mắt đao bay vèo vèo vèo, Cố Chiêu cũng nhìn về phía Lăng Kỳ, trong ánh mắt chỉ truyền cho một tin tức, "Mau mang người của cậu đi cho tôi." Người sau thầm nghĩ cậu cho rằng tôi không muốn à, mẹ nó tên này cứ nhìn thấy cá là đi không nổi, hơn nữa cá này của cậu, ngay cả tôi nhìn cũng muốn ăn.
"Nghe nói ngỗng ăn ngô." Diệp Bạch đưa một ngón tay chỉ, "Bên kia có."
Tề Nhạc không phục, "Mèo không phải đều ăn thức ăn cho mèo à, tôi lập tức đi đặt tám túi mười túi về, không đủ lại thêm, dù sao Lăng Kỳ có rất nhiều tiền."
Diệp Bạch với vẻ mặt khinh bỉ, "Xài tiền của người khác tính bản lĩnh gì."
Tề Nhạc nháy mắt bùng nổ, cảm thấy trong nhà mình cũng rất có tiền, nhưng không đợi anh ta nói ra Diệp đại meo cũng đã nhắc tới, "Xài tiền trong nhà cũng không tính bản lĩnh, ít nhất anh phải tự mình kiếm tới, mặt khác..." Dừng một chút, hắn bổ sung, "Không được để bạn bè hỗ trợ, hơn nữa không được tìm Lăng Kỳ kia, lúc này mới xem như bản lĩnh thật sự."
"Vậy tôi cũng có thể có rất nhiều tiền."
Tề Nhạc lập tức nói, "Chuyện đơn giản như kiếm tiền, sao có thể làm khó được tôi."
"Ừ, cứ định vậy đi." Diệp Bạch thuận tay vòng toàn bộ cá khô nhỏ còn lại về cạnh mình, tùy ý bổ sung, "Chờ anh kiếm được tiền lại lấy thức ăn cho mèo để đổi."
Lăng Kỳ: "..."
Người của anh cứ bị lừa dối như vậy, mà anh thì trơ mắt nhìn nhưng căn bản không kịp ngăn cản.
Có lòng hòa nhau một thành, lại phát hiện Cố Chiêu bên cạnh đang vẻ mặt khó lường theo dõi anh ta, nhớ tới năng lực kinh khủng của Giới Miêu lập tức ngừng tâm tư. Vị này vạn nhất ngày nào đó lại nổi ý xấu, cho anh ta rơi vào nơi phong nguyệt gì bị Tề Nhạc nhìn thấy, vậy sau này anh ta còn muốn theo đuổi người nữa không, Tề Nhạc lại nhìn anh ta thế nào.
Diệp Bạch thoả mãn tiếp tục cắn cá khô nhỏ của hắn.
Cố Chiêu nhìn hắn một cái, trong lòng bật cười, nghĩ cho dù Tề Nhạc kiếm được tiền vẫn sẽ có cách nói khác, thật luận lên, mười con ngỗng ngốc cũng không chơi lại một mình Diệp Bạch.
Rốt cuộc Lăng Kỳ vẫn không nhìn được.
Anh ta từ nhỏ đã thích Tề Nhạc gần bằng tuổi, che chở cưng chiều, sao có thể nhìn cậu ấy bị lừa dối như vậy được, vì thế đỉnh áp lực của Cố Chiêu, nói, "Như vậy không công bằng."
"Sao không công bằng."
Diệp Bạch nâng mắt nhìn anh ta, "Cảm thấy tôi có thể ăn anh ta không thể ăn là không công bằng, chẳng lẽ muốn để Cố Chiêu cũng nuôi anh ta, tôi thì không để ý có thêm sự tồn tại của tiểu tam đâu, còn anh?"
Lăng Kỳ: "..."
Đậu xanh tuyệt đối không được!
Tề Nhạc chớp mắt mấy cái vẫn chưa nghĩ ra hai việc này có liên hệ gì, Lăng Kỳ đã trực tiếp lôi người đi, cảm giác lại ở tiếp sẽ có chuyện xấu hơn phát sinh.
Móa nó!
Anh ta vừa rồi còn muốn ít nhất để Diệp Bạch đi kiếm tiền khi không có sự trợ giúp của Cố Chiêu, đến lúc đó người này chắc chắn vì để mình thoải mái sẽ giảm nhẹ điều kiện một chút, ví dụ có thể làm cho anh ta và Cố Chiêu hỗ trợ chẳng hạn, hoặc kém cỏi lắm cũng có thể giảm bớt chút áp lực cho Tề Nhạc, chỉ cần hơn cái tên ở giới giải trí đã lâu mà vẫn là tiểu minh tinh là được.
Nhưng trên thực tế...
Kẻ địch quá khó chơi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, anh ta chỉ đành lùi chiến lược trước.
Ngay cả không để ý thêm một tiểu tam cũng dám nói ra, rõ ràng là dùng đối phó anh ta, nhưng Lăng Kỳ dù biết cũng vẫn phải nhịn, bởi vì anh ta không thể đánh cược.
"Bái bai!"
Đi xa, còn có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Diệp Bạch.
Cố Chiêu nhìn người trong lòng, thầm nghĩ thêm một tiểu tam cũng không thèm để ý, tuy biết rõ là giả, nhưng vẫn có chút khó chịu nho nhỏ làm sao bây giờ. Cũng may hai người họ ở bên nhau đã mấy đời, loại chuyện 'gặp dịp thì chơi' như này cũng không ít, cho nên sau khi ôm người vào trong lòng xoa nhẹ vài cái là thoải mái.
Sau đó hai người trở về nơi ở trước kia của Cố Chiêu.
Diệp Bạch nhịn không được biến trở về thân mèo.
Nơi này là nơi đầu tiên lúc Cố Chiêu còn nhỏ từng ở, khi đó còn không khống chế nổi thường xuyên sẽ biến thành mèo, cho nên tất cả đồ vật đều chiếu theo yêu thích của mèo. Cũng may phần lớn yêu đáy hồ đều là yêu tu, cho nên rốt cuộc vẫn thiên nhân loại, chỉ treo ở rất nhiều nơi mấy con chuột trang trí...
"Nghe nói đó là năm ấy mẹ tự tay may."
Chính bởi vì vậy, cho nên dù Cố Chiêu trầm ổn bình tĩnh, không hề giống những con mèo bình thường thích chơi đùa, cũng chưa từng thay đổi căn phòng này, càng không dỡ những đồ chơi nhỏ đó xuống.
Diệp Bạch đẩy hai cái, cố nén ngứa lòng mới không nhào lên.
Rốt cuộc bản tính khó sửa, cho dù hiện giờ biết nguyên thân của mình cũng không phải mèo, nhưng nhiều năm qua rõ ràng đã thói quen, căn bản không sửa được. Vả lại so với Cố Chiêu, rốt cuộc hắn càng giống mèo hơn, từ trong hồi ức ấn tượng với số lượng không nhiều lắm, Cố Chiêu vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh như vậy, dù là lúc nhỏ cũng không ham chơi không chịu ngồi yên như mèo con.
Hai người lại đi ra ngoài dạo một vòng.
Trong lúc lại đụng phải con heo tu thành nửa hình người, đối phương đang đuổi theo con thỏ trắng tên gọi Tiểu Bạch kia, hai đứa đương nhiên lại củng hỏng vô số cải trắng.
Diệp Bạch: "..."
Hình ảnh rất hỉ cảm, hắn thực sự muốn cười làm sao bây giờ.
Linh khí mười phần, lại thêm trận pháp phụ trợ, cho nên cải trắng bị củng xong lại chậm rãi đứng lên, khôi phục nguyên trạng. Mà hai đứa kia... thỏ trắng đằng trước thì hoạt bát, thỉnh thoảng ôm cải trắng cắn hai cái, phía sau kiên trì không ngừng củng từng cái một phá hỏng vô số cải trắng.
Bên cạnh còn có một ông lão đang đứng, vừa thấy cảnh này cảm khái:
"Hình ảnh này khiến người ta nhớ lại Lăng Kỳ và Tề Nhạc năm đó, cứ như vậy một người chạy một người đuổi, hình như còn có một lần không cẩn thận cắn thật, cắn một miệng đầy lông." Đối phương cười ha ha nhớ lại, "Tiểu Nhạc lần đó tức giận cực kỳ, đều mổ mặt Tiểu Kỳ mấy ngày không thể ra cửa gặp người."
Diệp đại meo chớp mắt một cái, thầm nghĩ quả nhiên.
Chỉ biết bản năng của loài sói chính là ăn vật sống, trước mặt có con ngỗng trắng sao có thể không gặm được chứ, chẳng qua cắn một miệng đầy lông... Thì ra tên Lăng Kỳ đó cũng từng nhị như vậy.
Cố Chiêu nhịn không được bật cười.
Gặp được người mình thích, ai có thể giống với ngày thường, kể cả anh lúc mới gặp Diệp Bạch còn không phải cũng sẽ trở nên không hề nguyên tắc, cho dù mạnh miệng như Diệp Bạch, năm đó còn không phải một một đời đều chạy tới chỉ vì ở bên anh à, còn một đời kiêu ngạo bá đạo hơn một đời, căn bản là mặc kệ tiếp cận anh như vậy có phù hợp lẽ thường không.
Hiện giờ lại càng...
Hoàn toàn không còn bình tĩnh tao nhã như lúc đối mặt người ngoài, ngạo kiều làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng yêu thương một phen.
Sau đó hai người lại đi trong rừng trúc đứng một lát, hiển nhiên Cố Chiêu lại nghĩ tới mẹ mình, Mục Uyển, Diệp Bạch trầm mặc một hồi vẫn nhịn không được nói, "Ngày sau luôn sẽ gặp lại."
Cố Chiêu gật đầu.
Anh cùng với Diệp Bạch có thần hồn bất diệt, vĩnh viễn, mà Mục Uyển...
Người phụ nữ dịu dàng thiện lương ấy đang luân hồi mỗi một đời, có lẽ có một ngày bọn họ sẽ lại nhìn thấy đối phương, nhưng tới lúc đó, đối phương cũng sẽ không còn nhớ rõ bọn họ.
"Bất kể thế nào, mẹ vẫn luôn là mẹ của chúng ta."
Cố Chiêu nhịn không được ôm lấy Diệp Bạch, sau đó cùng nhau rời khỏi rừng trúc, lại lên bờ. Vừa ra đại trạch, đối mặt chính là tin tức che trời lấp đất trên báo chí, có cấp dưới đã sửa sang xong, Cố Chiêu tiếp nhận đưa cho Diệp Bạch. Người sau lật mấy tờ, phát hiện đầu đề đằng trước phần lớn đều là "Cố Chiêu tham dự tiệc rượu, hư hư thực thực khôi phục trí lực." "Tiểu minh tinh ở trên tiệc rượu chỉ điểm hậu bối tại hiện trường, kỹ xảo biểu diễn tinh xảo khiến cho người ta gần như tin là thật." "Hậu bối duy nhất nhà họ Mục, Cố Chiêu hư hư thực thực khôi phục trí lực, ngày hôm qua tham dự tiệc rượu với một chàng trai, hai người rốt cuộc có quan hệ thế nào?"
Nhưng xuống chút nữa...
"Thời thế đổi thay, trên tiệc rượu, tiểu minh tinh ôm đùi cầu bao nuôi, nói tùy tiện chơi thế nào cũng được!"
Diệp Bạch: "..."
Diệp Bạch phản ứng một giây nháy mắt nổi giận, đã nói đó là dạy học hiện trường, dạy học hiện trường biết không, hơn nữa cái gì gọi là tùy tiện chơi thế nào cũng được, nguyên chủ không hề nói như vậy.
Đám phóng viên này, vì thu hút lượng đọc thực sự cái gì cũng dám viết!
Chương 126
Năng lực đời này của nguyên chủ là kỹ xảo biểu diễn, kỹ xảo biểu diễn cực kỳ xuất sắc, dù là nghe được chuyện cười vô cùng buồn cười, trong lòng đã cười sảng, trên mặt thậm chí vẫn có thể khóc ra. Giống như có thể mang cho mình một mặt nạ, bất luận là ai cũng không thể thông qua biểu tình gương mặt, ngôn ngữ động tác cùng thần thái đoán ra cậu ta đang suy nghĩ gì.
Năng lực này không thể nghi ngờ là niềm mơ ước tha thiết của rất nhiều người, nhưng đối với nguyên chủ mà nói lại chỉ có thể sử dụng để phụ trợ diễn xuất.
Cho nên cậu ta vào giới giải trí.
Lúc đầu cũng không tồi, tuy giới giải trí cũng không phải có kỹ xảo biểu diễn có mặt có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng rốt cuộc tốt hơn người không có. Nhưng ngay sau đó, từ trong hồi ức thấy được thái độ làm người của nguyên chủ không đủ khiêm tốn, tuy có năng lực diễn xuất xuất sắc lại không biết che giấu tâm tình của mình, cả ngày vì chút thành tựu này đã dương dương tự đắc.
Sau đó...
Tất nhiên, nhân duyên của cậu ta cũng không thể nói là tốt.
Tuy nhân mạch trong vòng này có đôi lúc mỏng như tờ giấy, lúc anh gặp nạn, rất nhiều người chọn đứng nhìn từ xa, nhưng rốt cuộc sẽ nhắc nhở anh trước, hoặc là vẫn sẽ có người giúp một chút, vận khí tốt có lẽ còn có thể gặp được bạn tốt chân chính đáng giá thổ lộ tình cảm, gặp hoạn nạn thấy chân tình cùng đi ra thung lũng.
Nhưng nguyên chủ một lòng cảm thấy việc này vô ích, cho nên toàn bộ phá hỏng con đường này.
Thậm chí còn không chỉ không ai giúp đỡ một phen, muốn nhìn cậu ta xui xẻo lại rất nhiều, tựa như đạo diễn Vương kia cũng không biết là nghe ai 'lơ đãng nói một câu', lúc này mới chú ý đến nguyên chủ, cũng một lòng muốn đưa người lên giường, sau khi bị cự tuyệt lại càng tức giận không thôi, phao tin muốn đối phó tiểu minh tinh không biết phân biệt này.
Còn chưa nổi đâu, đã cuồng lên.
Từ đó kiếp sống diễn xuất của nguyên chủ gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, không thông cáo, không vai diễn, mắt thấy nếu không nghĩ biện pháp sẽ bị buộc lui vòng hoặc là khiến đạo diễn Vương thực hiện được. Lúc này nguyên chủ rốt cục hậu tri hậu giác biết được không đúng, nhưng cậu ta vẫn cứ cảm giác mình rất thông minh, ứng đối việc này chắc chắn không thành vấn đề.
Cậu ta nghĩ nửa ngày, nhìn trúng Tề Nhạc người này.
Vì thế ngày đó nhìn chuẩn cơ hội chui vào yến hội, mở hình thức 'diễn kịch', bày ra một bộ thâm tình chân thành cầu ở bên nhau với người sau.
Chỉ tiếc...
Tính trời tính đất, người này lại không để mắt đến Lăng Kỳ đang canh giữ bên Tề Nhạc.
Diệp Bạch cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ loại người này không chỉ không thông minh, mà còn cảm giác mình quá thông minh, trên thực tế lại ngốc vô cùng tận, như nguyên chủ, nhìn xem đi tìm chết như thế nào.
Nhưng cũng may cậu ta không phải đặc biệt ngốc.
Lúc ôm đùi Tề Nhạc, hoàn toàn là một bộ tình sâu tựa biển, thật sự quá thích mới nhịn không được liều chết đứng ra thổ lộ. Nếu không phải vì vậy, con ngỗng ngốc kia cũng sẽ không chú ý Diệp Bạch đến thế, cảm giác đối phương thật sự thích anh ta mà không phải ôm đùi cầu bao nuôi bình thường, cho nên...
Diệp Bạch có thể khẳng định, tuyệt đối không có một câu 'tùy tiện chơi'.
Ha ha! ! !
Roẹt một tiếng, báo chí đã bị đầu ngón tay cào rách, Diệp đại meo có loại xúc động muốn đi xé người, cũng may hắn không phải chưa từng bị hắc bởi vậy rất nhanh bình tĩnh trở lại. Tùy tay lật báo chí khác, thấy bên trên viết coi như đúng trọng tâm, cho dù có không ít suy đoán nhưng cũng chỉ là suy đoán, không hề viết tình huống không đúng sự thật ra.
Hắn lại lật ra tờ trước.
Báo giải trí Hưng Danh.
Dừng ánh mắt ở trên người trợ lý đặc biệt của nhà họ Mục, Diệp Bạch hỏi, "Nhật báo Hưng Danh này là thế nào." Sao nhìn như đang nhằm vào hắn.
Trợ lý đặc biệt rất nhanh đã điều tra tư liệu.
Diệp Bạch tiếp nhận nhìn xem, ha, thật đúng không phải ảo giác của hắn, thật sự là đang nhằm vào hắn.
Dù sao ngày đó có người thừa kế khác họ của nhà họ Mục là Cố Chiêu xuất hiện, lại thêm in hoa bôi đậm dòng có phải thần trí đối phương đã khôi phục, cho nên rất nhiều tòa soạn báo đều đặt ánh mắt trên việc này. Mà về Diệp Bạch, phần lớn đều nhắc qua, hoặc là đặt ở sau Cố Chiêu, chuyện ôm đùi cũng chỉ sơ lược.
Chỉ có một nhà này, chỉ có báo giải trí Hưng Danh đặc biệt chú trọng, thật sự cổ quái.
Thì ra...
"Tên béo họ Vương này thật sự chưa từ bỏ ý định à!" Diệp đại meo cảm khái, "Đều bị Lăng Kỳ đánh sắp chết, quay đầu lại vẫn nghĩ cách tính kế em."
Cố Chiêu cầm qua nhìn xong nháy mắt con ngươi tối sầm xuống.
Thì ra đạo diễn Vương có một phần cổ phần công ty của báo giải trí Hưng Danh này, bình thường dựa vào tên này có thể có được không ít tin, hiện giờ đương nhiên cũng có thể giúp tên này nhằm vào Diệp Bạch. Dù sao đối với bọn họ mà nói, một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì, có lẽ có chút tiềm lực, nhưng trong giới giải trí không thiếu nhất chính là nhân tài tiềm lực.
Bởi vậy trong cả bài báo có thể nói là viết Diệp Bạch tam quan bất chính làm người hư vinh không hề đạo đức.
"Gã thật sự có can đảm viết."
Vo vo, vốn chỉ là mấy tờ báo, trực tiếp đã báo hỏng, sau đó dùng linh lực thiêu đốt thành tro tàn, vị trợ lý đặc biệt kia nhìn thấy nhịn không được đẩy kính mắt.
Nhà họ Mục là kinh thương thế gia, vì sao trên từ ông Mục dưới đến tiểu thiếu gia vừa mới khôi phục, đều chơi được một tay ma thuật rất giỏi.
Trợ lý đặc biệt tiên sinh mang một đầu nghi hoặc đi ra ngoài làm việc.
Cố Chiêu thì ôm Diệp Bạch vào lòng trấn an, lúc này mới hỏi, "Em chuẩn bị xử lý đạo diễn Vương này thế nào." Diệp Bạch trước giờ đều không phải loại người chỉ có thể dựa vào người khác để tồn tại như các phóng viên viết, ngược lại vô cùng có năng lực, chỉ là nhiều khi anh quá chiều đối phương, mới khiến con mèo này không muốn động não trở nên càng thêm lười nhác.
Quả nhiên, Diệp Bạch híp mắt, nở nụ cười.
"Nghe nói, tên này gần đây chuẩn bị đầu tư một bộ phim truyền hình?"
Cố Chiêu rõ ràng, "Vậy anh đi chuẩn bị." Bọn họ sẽ quay một bộ giống hệt, sau đó để dân mạng phun đạo diễn Vương kia quay thành chó, xem gã còn đắc ý thế nào.
Trong lúc ngỗng ngốc Tề Nhạc lại gọi điện thoại tới.
"Tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, vì sao tôi phải kiếm tiền mà cậu thì không cần, không được, cá là của Cố Chiêu, muốn mua hai ta đều mua, không thể chỉ một mình tôi ra sức."
Diệp Bạch hỏi, "Chẳng lẽ anh không tự tin, cho nên lúc này mới..."
"Cậu mới không tự tin." Còn chưa nói xong, đã bị Tề Nhạc đoạt mất, đối phương vô cùng khó chịu cách nói này, "Tôi chỉ là cảm thấy có chút không công bằng, đương nhiên muốn cậu kiếm tiền nhiều như tôi là có chút làm khó cậu, như vậy đi, cậu kiếm bằng một nửa tôi, không, một phần ba là được, không đủ chúng ta có thể tiếp tục thương lượng."
Anh ta tự nhận Diệp Bạch làm nhiều năm như vậy vẫn là một tiểu minh tinh, nhất định không hề biết kiếm tiền, xem ở phần cùng tộc yêu tu, anh ta nên chăm sóc đối phương.
Đầu này, Diệp đại meo nheo mắt lại cười đặc biệt vui mừng.
"Được, cứ quyết định như vậy."
Chưa xong, hắn vẫn không quên nhắc nhở, "Nhớ rõ đừng cho người khác hỗ trợ, Cố Chiêu sẽ không giúp tôi, Lăng Kỳ cũng sẽ không giúp anh đúng không!"
Tề Nhạc đương nhiên tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không, ngay cả tiền vốn cũng sẽ không cần, hai người đương nhiên không đến mức không có đồng nào trong người, cuối cùng quyết định mỗi người cầm mười vạn làm việc. Cuộc điện thoại này gọi chừng mười phút, bên cạnh Cố Chiêu mấy lần muốn cười lại nhịn, thật sự là chỉ số thông minh của con ngỗng ngốc kia vô cùng đáng lo.
So kiếm tiền với Diệp Bạch?
Đừng nói đời này có mười vạn tiền vốn, cho dù trong mấy đời đầu là tài sản âm, người này không phải cũng gió nổi nước lên à, là anh cũng không dám cam đoan nhất định so được.
Bên này chính anh đang vội vàng tiếp nhận nhà họ Mục.
Lại nói tiếp đây cũng không phải việc đơn giản, nhưng không phải lần đầu tiên anh làm, mấy đời trước, bình thường anh đều từ trong tay cha mẹ tiếp nhận của cải tiếp tục phát dương quang đại. Cấp dưới không tin tưởng, các cổ đông làm khó dễ đương nhiên không phải lần đầu tiên gặp được, bởi vậy xử lý lên không nói thuận buồm xuôi gió cũng không có khó khăn gì.
Hơn nữa đời này còn có Mục Như Phong giúp đỡ.
So với lúc trước cha mẹ đều mất chỉ còn một mình anh đối mặt, có một trưởng bối ở đằng trước che chở, anh làm rất nhiều việc càng thêm nhẹ nhàng, không có áp lực.
Ngược lại là Tề Nhạc.
Cậu ta xem như mới lên bờ không bao lâu, lại luôn được đương gia nhà họ Lăng là Lăng Kỳ che chở, cho nên đối với tiền tài không có khái niệm gì không nói, buôn bán lại càng dốt đặc cán mai, đương nhiên không có khả năng quá mức thoải mái. Sở dĩ mãi cho tới hôm nay còn không hoàn toàn lỗ sạch, chính là bởi vì Lăng Kỳ âm thầm trợ giúp, nhưng ở bên ngoài...
Anh ta lại không dám.
Không phải sợ Diệp Bạch và Cố Chiêu mất hứng, anh ta nhìn ra hai người không phải rất để ý việc này, mà là bởi vì Tề Nhạc kiên quyết muốn tự làm, không cho anh hỗ trợ, thậm chí để tỏ lòng trong sạch của mình, đã thật lâu chưa tới tìm anh, việc này khiến vị đương gia nhà họ Lăng rất là khó chịu, cố tình lại không có biện pháp.
Cuối cùng chỉ có thể mang người đi tìm Diệp Bạch.
Lúc đó Diệp đại meo đang chơi cờ uống trà cắn cá khô nhỏ với Cố Chiêu, trong nháy mắt ánh mắt Tề Nhạc sáng lên.
"Cậu ăn vụng." Anh ta chỉ ra.
Diệp Bạch liếc anh ta một cái, sau đó ném sổ sách ra, "Nhìn xem, đây là tôi kiếm được trong khoảng thời gian này, anh cũng lấy ra nhìn xem, có gấp ba tôi không."
Tề Nhạc: "..."
Bên trên ghi lại thu chi vô cùng rõ ràng chi tiết, mỗi một khoản tiền đều có nơi đi, từ cổ phiếu lúc đầu đến kinh doanh hiện tại, không đến thời gian hai tháng cũng đã làm rất tốt, thậm chí bắt đầu có lợi nhuận. Lại nghĩ đến việc kinh doanh nhỏ của mình, vốn tưởng rằng mệt là mệt chút nhưng cũng không tệ lắm, hiện tại vừa nhìn...
Hoàn toàn là bụi bặm!
Không được, anh ta nắm chặt bàn tay, bỏ Lăng Kỳ xuống xoay người chạy đi, lập chí nhất định phải một mình kiếm đủ tiền.
Cố Chiêu tùy ý đặt một quân cờ, hoàn toàn không chú ý tình huống bên này, Diệp Bạch cũng vô cùng vui vẻ nhìn đương gia nhà họ Lăng, vô cùng 'thiện lương' đề nghị:
"Tôi nghĩ anh nên đi học tập, làm cá khô nhỏ như thế nào."
Chương 127
Lăng Kỳ đương nhiên không phải không biết làm, vì theo đuổi người, anh ta đã làm nhiều việc rồi, làm cá khô nhỏ tính cái gì, chỉ tiếc có nhiều thứ thật sự phải bàn về thiên phú. Hơn nữa, cho dù anh ta có tay nghề của đầu bếp, trong tay cũng không có loại cá như của Cố Chiêu, nguyên liệu kém hơn nhiều thì làm ra mùi vị đương nhiên cũng kém xa.
Bằng không Tề Nhạc cũng không đến nỗi nhìn chằm chằm chỗ cá khô nhỏ đó không buông.
Đáy hồ hiển nhiên có linh thủy.
Chỉ là đám yêu tu bọn họ dựa vào nước nơi này sinh tồn, chưa hóa hình thì càng vô cùng ỷ lại linh khí trong nước, nên đâu thể tùy tiện thả cá vào được.
Hơn nữa...
Nơi này rốt cuộc khác với không gian của Cố Chiêu, cá nơi đó sẽ có chất thịt tươi ngon thân chứa linh khí, nhưng cá trong hồ thì sẽ thành tinh. Phần lớn cá nơi này sẽ hóa hình, nếu không thì là bởi vì còn nhỏ tuổi phải bảo trì nguyên thể, thậm chí còn có thể nhìn thấy nửa cá nửa người, dáng vẻ rất giống Mỹ Nhân Ngư trong truyện.
Dưới tình huống như vậy, sao bọn họ có thể nuôi cá trong nước hồ được.
Trước không nói đến vấn đề có thể ô nhiễm nguồn nước hay không, chính là đám cá này tùy thời có thể trở nên thông minh biến thành yêu tu, đã đủ để Lăng Kỳ chỉ có thể nghĩ mà không thể làm. Dù sao vạn nhất anh nuôi cá xong chuẩn bị ăn, lại phát hiện đuôi cá đối phương đảo qua hóa thành hình người, vậy anh còn ăn thế nào, nói cho tôi biết ăn như thế nào!
Cả người Lăng đương gia đều không khỏe.
Anh ta phát giác từ khi nhân sinh của mình có quan hệ với cái tên Diệp Bạch này, chính là bi kịch hết lần này đến lần khác, sớm biết, sớm biết lúc trước nói gì cũng không có khả năng thấy chết mà không cứu. Hơn nữa anh ta bớt thời giờ xem diễn xuất của Diệp Bạch (nguyên chủ quay), phát hiện quả thực diễn cái gì giống cái đó, dù là anh ta cũng không tìm ra chỗ không đúng.
Xem ra ngày đó thật sự là diễn.
Những người khác đương nhiên cũng không ngốc, lúc trước nương cỗ gió xuân này Diệp Bạch đã nổi tiếng một phen.
Vẫn phải bắt đầu từ sự dẫn dắt trong tin tức trên báo giải trí Hưng Danh hai tháng trước, Diệp Bạch tất nhiên không có khả năng mặc kệ không thèm để ý, Cố Chiêu cũng không thể trơ mắt nhìn mèo nhà mình bị bắt nạt được. Vì thế hai người chỉ vận dụng chút thuỷ quân, phát một bài đăng, lập tức khiến cho tình hình thay đổi hoàn toàn.
Đầu tiên là video ngày đó.
Đương nhiên là Diệp đại meo tạo ra ở trong đầu, tuyệt đối chân thật, hơn nữa... là một đoạn sau khi hắn tiếp nhận, lại càng cường điệu phóng đại truyền phát lặp lại.
"A, thì ra là diễn?"
Lúc này mọi người dù không tin, cũng sẽ sinh ra một hoài nghi như vậy, ngay sau đó nhìn tiếp, bởi vậy cũng có thể phát hiện những vai mà trước kia nguyên chủ từng diễn. Ai cũng không ngốc, những người lúc trước cảm thấy Diệp Bạch nhất định là mất mặt cố tìm mặt mũi, lập tức thay đổi cái nhìn, kỹ xảo biểu diễn này quả thực tới trình độ thật giả khó phân.
Tuy chỉ là nhân vật nhỏ, cảnh quay không nhiều, lời kịch cũng ít, nhưng rốt cuộc thực lực kinh người!
Hơn nữa...
Không chỉ người xem bình thường, cho dù là rất nhiều người phê bình nổi tiếng trên mạng đều rất tán thành khả năng diễn xuất này, còn đáng tiếc đến hiện tại mới phát hiện người như đối phương. Có người thậm chí nói: "Nhân vật đó tôi vẫn cảm thấy không thích hợp dùng người có hình tượng như Diệp Bạch, nhưng không thể phủ nhận cậu ấy dùng kỹ xảo biểu diễn bù lại chênh lệch này."
"Cho cậu ấy một hoàn cảnh công bằng, ngày sau nhất định có thể đi được rất xa ở giới giải trí."
Sau đó.
Là có một số 'người biết chuyện' bắt đầu yêu sách, có người ức hiếp người mới, mưu toan quy tắc ngầm, cho nên mới tạo ra nhiều tin tức giả dối không thật như vậy. Lúc này người hoài nghi đã rất ít, mà trừ báo giải trí Hưng Danh, trên báo chí khác viết phần lớn đều hoàn toàn giống với bài đăng này.
Hơn nữa...
Trước sau có mấy tấm ảnh tiểu minh tinh bị đạo diễn Vương quy tắc ngầm tuôn ra, khiến người ta không thể không tin người này có lòng dạ xấu xa.
Đến cuối cùng, lại có một vị đạo diễn lớn nổi tiếng đứng ra nói, quả thật có một bộ phim như vậy, Hướng Ngôn cũng chính là vai nam chính trong đó, trong phim thật sự có một cảnh quay như thế, sau đó trên weibo chính thức của đoàn phim thả ra một bộ ảnh lúc quay diễn, đúng là hình ảnh nam chính thổ lộ với người mà mình thầm mến trong lòng đã lâu.
Cũng quỳ xuống, cũng thâm tình đong đầy đôi mắt, cũng là những lời thổ lộ...
Dân mạng lập tức phản ứng lại, bọn họ bởi vì tin giả trên báo, cho nên cảm thấy hành động lúc trước của Diệp Bạch là đang quỳ xuống cầu xin bao nuôi. Nhưng hiện giờ lại nhìn một đoạn mà Hướng Ngôn quay, rõ ràng là thổ lộ với người mình yêu, lại có chút tự ti, rất sợ họ không chịu tiếp nhận người kém như mình.
Đoàn phim phát weibo: "Vốn đang giữ bí mật, vẫn chưa tới giai đoạn tuyên truyền, nhưng một vài đạo diễn lợi dụng quyền lực trong tay ức hiếp người mới rất có thiên phú, thật sự làm cho người ta không nhìn được."
Người xem lập tức chạy tới weibo của đạo diễn Vương cuồng mắng.
Giới giải trí mấy người có quy tắc ngầm, chúng ta đều biết, nhưng bình thường quy tắc ngầm những người cam tâm tình nguyện làm cho bọn họ vượt qua người có tài năng thì thôi, bây giờ còn chọn mục tiêu trên những người không nguyện ý làm như vậy, quả thực không hề tam quan không hề có điểm mấu chốt nhân phẩm thấp kém, người như vậy sao xứng làm đạo diễn.
Bộ phim mà gã quay còn có thể xem không?
Bởi vậy mấy bộ phim khá được yêu mến mà trước kia vị đạo diễn này quay đều bị mắng không ra cái gì, dù sao có người nguyện ý bới móc thì ai dám nói bộ phim của mình không tìm ra lỗi sai. Huống chi mỗi người một yêu thích, cùng nội dung có người cảm thấy cực thích, có người muốn phun thành chó.
Ngược lại, Diệp Bạch có được rất nhiều người ủng hộ, Hướng Ngôn cũng nhận được sự chú ý.
Đối phương đương nhiên được diễn vai chính.
Lúc đó Diệp đại meo lắc di động với Hướng Ngôn, ý chỉ tin nhắn, "Xem, thật sự có một bộ phim như vậy mà!" Với năng lực của bọn họ, làm ra bộ phim không phải việc một phút à.
Hướng Ngôn vẫn ôn hòa bình tĩnh như vậy, cười cười không nói chuyện, quan hệ trong đó, trong lòng thật sự thông thấu.
Ở đây đều biết một chút nội tình.
Có diễn viên 'bị bắt' diễn, còn có biên kịch cầm số tiền lớn hỗ trợ viết nội dung, thêm một đạo diễn lớn có quan hệ không tồi với nhà họ Mục. Ở trong mắt mấy người bọn họ, chiêu số của Diệp Bạch và Cố Chiêu cơ bản hoàn toàn trong suốt, bởi vậy biên kịch vẫn luôn hết sức tò mò.
"Cậu lúc ấy cũng không biết bọn họ có thể cho cậu vai diễn, vì sao lại tin tưởng Diệp Bạch chứ."
Biên kịch hai mắt phiếm sáng, quả thực không phải đang bát quái mà là tìm kiếm tư liệu sống, đã thấy Hướng Ngôn liếc biên kịch một cái, mỉm cười nói, "Vì sao không tin chứ?"
Biên kịch: "..."
Dừng một chút, chị gái hỏi tiếp: "Nếu cậu ấy lừa cậu thì sao?"
Hướng Ngôn cười cười không nói chuyện, dáng vẻ vân đạm phong khinh như không thèm để ý, tự dưng khiến chị gái biên kịch nghĩ đến một câu, "Không màng hơn thua, nhàn ngắm hoa nở hoa tàn trước sân; đi ở vô tình, chỉ mong cuộc sống bình dị an nhiên*." Biên kịch vừa đọc ra Diệp Bạch đã cười, lúc ấy nếu không phải liếc mắt một cái nhìn ra phần tâm tính này, sao hắn dám tùy tiện kéo một người vào làm như vậy chứ.
(*: 宠辱不惊, 闲看庭前花开花落; 去留无意, 漫随天外云卷云舒, câu này hay lắm, mà tui tìm hoài không ra bản dịch cụ thể nào, nên edit đi hơi xa, mọi người thông cảm nhé)
Hiện có rất nhiều người nông nổi, nhưng Hướng Ngôn lại khác.
Lúc ấy người xem náo nhiệt ở hiện trường đương nhiên không ít, có tò mò kinh ngạc khinh thường thú vị đủ loại vẻ mặt cái gì cần có đều có, chỉ có vị này vô cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó, thậm chí còn thảnh thơi nhấp một ngụm rượu trong ly, bởi vậy bị Diệp Bạch liếc mắt một cái đã nhìn trúng, đứng lên kéo người vào biểu diễn ngẫu hứng ngay lúc đó.
Sau đó tra ra...
Cười cười, Diệp Bạch hỏi chị gái biên kịch: "Chị đoán tài sản anh ấy bao nhiêu."
Biên kịch dừng một chút, nhìn lướt qua quần áo Hướng Ngôn, lại hồi tưởng đối phương ra mắt mấy năm cũng không có bao nhiêu thành tựu, thoạt nhìn dường như không có nhiều tài sản mới đúng. Nhưng mà có tiền lệ mấy giây đã biến thành người giàu như Diệp Bạch, lại thêm nếu đối phương hỏi ra thì chắc chắn không đơn giản, bởi vậy do dự một lát.
Nhưng quá cao, biên kịch lại không dám đoán.
Bởi vậy, "Chắc chắn hơn tôi làm biên kịch nhiều." Chị gái cười nói.
Nói là biên kịch nghèo, chị gái này thật ra đã rất có tiền, là biên kịch nổi tiếng trong vòng, chồng cũng kinh doanh không ít, bởi vậy có tài sản không nhỏ. Nhưng mà... "Anh ấy quả thực nhiều hơn chị, dù chỉ ăn xong chờ chết mỗi ngày ném một số lớn ra bên ngoài, phỏng chừng cũng đủ anh ấy tiêu xài cả đời."
Chị gái biên kịch: "..."
Đầu năm nay chẳng lẽ lưu hành người giàu giả nghèo à, kịch bản sau có nên viết về loại đề tài này không.
Trên thực tế nhìn bên ngoài tuyệt đối không đoán ra, Hướng Ngôn ăn mặc dù không đến mức là hàng vỉa hè, nhưng tuyệt đối không đắt, rất nhiều tiểu minh tinh cũng sẽ dùng giá này mua quần áo. Ngay cả đồng hồ mà đàn ông để ý nhất, người này cũng chỉ cần thoải mái là được, hoàn toàn không thèm để ý nhãn hàng, thoạt nhìn không giàu chút nào.
Diệp Bạch nói: "Anh ấy lại không sợ bị tôi lừa."
Chị biên kịch: "..."
Không phải nói nhảm à, người ta có tiền như thế, nếu muốn nhân vật gì sớm tự mình chọn, cần chờ cậu ở nơi đó vươn cành ô-liu ra à. Sở dĩ lăn lộn mấy năm vẫn là tiểu minh tinh, phỏng chừng chính là muốn không nóng không lạnh như vậy, không nhanh không chậm chơi một chút, căn bản không phải vì nổi tiếng và kiếm tiền, yêu thích thuần túy.
Bởi vậy, vai diễn có thì có, không có thì không có, kỳ thật Hướng Ngôn đều không thèm để ý.
Diệp Bạch chớp mắt nhìn.
"Xem ở phần anh ấy giúp tôi như vậy, tôi quyết định sau này đầu tư thêm nhiều bộ phim, đều cho anh ấy đóng chính." Dừng một chút, hắn bổ sung, "Một bộ phim khác đang chuẩn bị rồi, diễn viên đã điều động nội bộ Hướng Ngôn, ngoài ra vẫn phải tuyển diễn viên, nếu chị biên kịch có tiến cử thì nói sớm, tôi nhất định ưu tiên trước."
Hướng Ngôn: "..."
Biên kịch yên lặng phản ứng một giây, phát hiện Diệp Bạch hoàn toàn muốn đẩy Hướng Ngôn lên phía trước, không cho người này tiếp tục làm tiểu trong suốt.
Việc này...
"Cậu xác định không phải đang lấy oán trả ơn?"
Dù sao dựa theo tình huống trước kia, Hướng Ngôn hẳn càng thích làm tiểu trong suốt, không thông báo, không bận rộn, thỉnh thoảng nhận diễn tham dự yến hội. Nếu chiếu theo Diệp Bạch, đừng nói bản thân vốn có mặt đẹp có thực lực, dù là bình hoa củi mục cũng có thể chống lên, đến lúc đó còn thanh tĩnh thế nào.
Nhưng mà đối với lần này Diệp Bạch lại nở nụ cười, "Tôi cảm thấy anh ấy sẽ không để ý."
Biên kịch quay đầu nhìn về phía Hướng Ngôn.
Đối phương vẫn cười nhẹ như gió mây, giống như không nghe thấy có người tăng thêm lượng lớn công tác cho anh, "Nhân sinh mà, cũng chỉ mấy chục năm, sống như thế nào mà không phải sống."
Hướng Ngôn cười cười.
"Hưởng lạc cũng chỉ có mấy chục năm, lại mệt lại khổ cũng chỉ từng ấy ngày, bất luận thế nào cũng chỉ sống lúc này đây, cảnh tượng tương tự sẽ không tái hiện, sẽ không lại đến, bởi vậy vì sao không nắm chắc thời gian để thưởng thức hương vị trong đó, dù sao cũng chỉ có lần này, đối với chúng ta mà nói, thời gian sẽ không chảy ngược, sẽ không còn có cơ hội lặp lại."
A, cho dù ngày sau có hoài niệm, cũng không còn cơ hội thưởng thức lại một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro