Thế giới giải trí cuối cùng ~ Chương 128-130
Chương 128
Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa
Thời gian nhoáng lên đã mấy tháng trôi qua, vòng thương nghiệp của thành phố C đã xảy ra một ít thay đổi, đầu tiên Mục Như Phong lui ở phía sau giao nhà họ Mục cho cháu ngoại Cố Chiêu, tiếp theo ngôi sao mới Diệp Bạch xuất hiện, thủ đoạn vô cùng lão luyện chiếm cứ một phần thị trường, đương nhiên, đáng giá người bình thường nói chuyện say sưa nhất vẫn là quan hệ giữa hai người này.
Ngẫu nhiên cũng có phóng viên hỏi đến, hai người Diệp Bạch đều không kiêng kị nói thẳng, thẳng thắn thành khẩn đã ở bên nhau cũng đang chuẩn bị hôn lễ.
Phần lớn đều khá thân thiện.
Dù sao trước không nhắc tới Cố Chiêu, dù là Diệp Bạch hiện giờ cũng không phải tiểu minh tinh lúc trước, một đám phóng viên đều không ngốc, có bản thảo tốt không viết đi bố trí bọn họ làm gì.
Chỉ có...
Phóng viên báo chí nhà nào đó đột nhiên xông lên trước, "Diệp tiên sinh, xin hỏi cậu có ý kiến gì đối với thành công của mình không, có phải bởi vì nhờ người thừa kế nhà họ Mục là Cố Chiêu không, trong việc này, đối phương đưa cho cậu bao nhiêu sự trợ giúp, giữa hai người đã đạt được hiệp thương gì, đối phương yêu cầu cậu ở bên bao lâu mới bằng lòng cho nhiều như vậy."
Diệp Bạch: "..."
Một đám phóng viên: "..."
Chẳng lẽ lúc trước nói chưa đủ rõ ràng à, hay là người này nghe không hiểu tiếng phổ thông?
Hai người bọn họ là muốn kết hôn, việc này không giống mười mấy năm trước, hiện tại hai nam hoặc hai nữ cùng giới tính đều có thể lĩnh chứng hợp pháp cũng thông qua phương pháp y học dùng kho trẻ sơ sinh dựng dục ra đứa con của mình, cho nên anh dựa vào cái gì cho rằng hai người căn bản là đang làm giao dịch, hỏi người ta ngủ mấy đêm mới lấy được thành tựu lớn như hiện giờ.
Có phóng viên lặng lẽ lôi kéo cánh tay đồng nghiệp bên cạnh, "Người này ở báo giải trí Hưng Danh."
Những người khác: "..."
Báo giải trí này không phải là lần trước nói Diệp Bạch ôm đùi to à, sau đó xoay ngược lại thành công khiến thanh danh đạo diễn Vương không còn đồng thời cũng làm cho báo giải trí nhà này không tốt. Dù sao người đọc xem chính là tin tức không phải câu chuyện. Nếu muốn xem các anh vặn vẹo sự thật, bọn họ thà lên trên mạng tìm đọc tiểu thuyết mạng, còn phấn khích hơn báo giải trí nhà anh.
Lúc này mới yên tĩnh được mấy tháng, lại ra ngoài gây sóng gió rồi.
Diệp Bạch liếc nhìn người này một cái thì không thèm để ý tới, Tề Nhạc đứng ngoài lại nhịn không được đứng dậy, ném bảng báo cáo mà lúc ấy khiến anh ta sợ ngây người ra, thành công chấn kinh một đám người.
Trên mạng nhanh chóng truyền điên rồi.
Có không tin, có không dám tin, má nó lừa quỷ à, sao có thể trong mấy tháng ngắn ngủi đã dùng mười vạn đồng tiền vốn kiếm được của cải lớn như bây giờ. Nhưng... lúc nhân tài các phương diện đều xuất hiện, đối chiếu phần tư liệu này xong phát hiện, liệt kê bên trên cơ bản là thật, sở dĩ là cơ bản bởi vì có một số bọn họ không tra ra được.
Này này này... đúng là biến thái!
Tuy còn có vài nét bút không được chứng thực, nhưng chỉ bằng số còn lại được chứng thực, năng lực kinh thương cùng đầu tư cổ phiếu của Diệp Bạch đã cực kỳ xuất sắc, gần như ném tiền tất có lời không lỗ.
Báo giải trí Hưng Danh bị đánh sưng tấy cả mặt.
Đạo diễn Vương gần đây lại càng ngày càng không tốt.
Có một phần khán giả tuyên bố không xem phim gã ta quay, chút việc này đối với gã mà nói, ảnh hưởng tuy lớn nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng, vấn đề là luôn có người gây khó dễ gã ta, Lăng Kỳ giống như chó điên uống thuốc bắt được gã ta là cắn, tên này còn không cắn đến chết, thường thường lỏng miệng cho gã ta con đường sống, giày vò gã ta đến độ tóc đều sắp rụng sạch.
Diệp đại meo vui mừng xem diễn.
"Quả nhiên," hắn cười nói, "Đã biết anh ta sẽ hắt toàn bộ lửa giận lên trên người gã đạo diễn này."
Tề Nhạc gần đây một lòng lập chí gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, còn không cho Lăng Kỳ hỗ trợ, cả ngày bận rộn chân không chạm đất, càng khỏi nói có thời gian đi tìm Lăng Kỳ chơi. Người sau còn có lòng đến tìm mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị đuổi đi bảo anh ta đừng thêm loạn, thậm chí còn hỏi, "Sao anh rảnh rỗi vậy, không thể ăn bám mãi được!"
Lăng đương gia vô cùng buồn bực, sao anh lại thành ăn bám rồi.
Anh ta vừa không thể tìm Diệp Bạch tính sổ, cũng không thể đi làm phiền Cố Chiêu, nên chỉ có thể tìm đạo diễn Vương không có mắt này, chỉ mấy tháng đã lặn lộn gã ta sống không bằng chết.
Vị này cảm thấy, đều do Diệp Bạch.
Cho nên đạo diễn Vương sau khi có thể thở gấp, lại phái người đi chọc Diệp đại meo, nhưng không ngờ lại bị một phần bảng biểu xinh đẹp vả mặt vang lên bạt bạt. Như vậy cũng thôi, dưới sự dẫn đường của người có lòng, có rất nhiều người dân căn bản cảm thấy báo giải trí Hưng Danh viết bài không kiểm chứng, còn không bằng không đọc.
Lượng tiêu thụ báo chí thẳng tắp trượt xuống, khiến tình cảnh đạo diễn Vương càng thêm khó khăn.
Một đám phóng viên cũng sốt ruột thượng hoả.
Bọn họ chỉ có thể cắn răng liều mạng chạy tin tức, cố gắng đoạt mắt người khác, bởi vậy ngôn ngữ câu hỏi càng thêm bén nhọn, ví dụ một ngày này lại trà trộn vào tập đoàn Diệp thị.
"Diệp tiên sinh, nghe nói cậu và Cố tiên sinh không lâu nữa sẽ kết hôn."
Diệp Bạch gật đầu, nói với rất nhiều phóng viên, "Nói không lâu cũng không quá thỏa đáng, dù sao còn tận hai tháng nữa, tính ra kỳ thật cũng khá lâu."
Các phóng viên: "..."
Hai người là quá mức yêu nhau hận không thể ngày mai là kết hôn luôn à, hai tháng còn lâu, cũng không phải hai năm hay hai mươi năm.
Nhưng việc nhỏ này cũng chỉ phun trong lòng, trong miệng bọn họ vẫn đang hỏi, "Vậy là thời gian hôn lễ đã xác định rồi, không biết hai vị có thỏa thuận tài sản trước khi đính hôn không."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Bạch.
Người sau cười cười, lắc đầu nói, "Không có, hai chúng tôi không cần thứ này."
Mấy đời cảm tình ở nơi đó, nhất định sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ không ly hôn, sẽ không tách ra, như vậy thỏa thuận tài sản trước hôn nhân có ích lợi gì, để lãng phí giấy à. Nhưng đạo lý này không phải ai ai cũng biết, ít nhất phóng viên quá rõ hiện thực của xã hội khẳng định không tin, bọn họ đều cảm thấy ngày sau hai người khẳng định sẽ phân tranh tài sản.
Đây là một điểm đột phá, nói không chừng có thể viết ra một bản thảo hay.
Mắt thấy thời gian Diệp Bạch cho bọn họ phỏng vấn đã hết, các vị phóng viên cảm thấy đã có bài, biết trở về nên viết như thế nào, chỉ có một vị vẫn không quá hài lòng đối với 'tư liệu' hiện có, bởi vậy nhịn không được lần thứ hai lên tiếng, "Nói cách khác tài sản cùng sở hữu sau kết hôn, Diệp tiên sinh có tính là gả vào nhà giàu không."
Diệp Bạch: "..."
Hắn liếc nhìn phóng viên kia, phát hiện lại là báo giải trí Hưng Danh, bởi vậy cười nhạo một tiếng không khách khí nói.
"Gả vào nhà giàu?" Diệp đại meo cười lạnh một tiếng, "Ai nói là tôi gả vào nhà họ Cố, mặt khác... Tôi cảm thấy mình cũng rất có tiền, bản thân cũng xem như là nhà giàu rồi!"
Các phóng viên: "..."
Tin tức hơi lớn làm cho bọn họ chậm rãi, không phải gả vào nhà họ Cố chẳng lẽ là muốn lấy Cố Chiêu?
Nhưng bọn họ còn chưa phản ứng lại, đã nghe vị phóng viên lúc trước dùng ngữ khí hùng hổ nhanh chóng đặt câu hỏi, "Nói như vậy Diệp tiên sinh cảm giác mình cũng được tính là một thành viên trong số nhà giàu?"
Các phóng viên thầm nghĩ đề tài này rất xảo quyệt.
Lại thấy Diệp Bạch đã khinh miệt cười phóng viên đặt câu hỏi, "Nói ra tôi còn không tính là có nhiều tiền, nhưng miễn cưỡng so với anh, cũng có thể coi là nhà giàu."
Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi.
Thời gian dự định cho phóng viên rõ ràng đã đến, hắn phải đi dặn dò người bên dưới sau này không được cho báo giải trí Hưng Danh vào, mấy tên này quả thực hoàn toàn không có đạo đức chức nghiệp. Phóng viên vốn nên đưa tin chân thật cho quần chúng nhân dân biết, nhưng một nhà đạo diễn Vương rõ ràng vì lượng tiêu thụ không thèm quan tâm, khuếch trương phóng đại, không biết sai lệch với sự thật cỡ nào.
Hơn nữa, ngôn ngữ bén nhọn không nói còn mang tính dẫn dắt, cũng không nghĩ xem hắn thông minh như vậy sao có thể mắc mưu.
A, nghe nói phim của đạo diễn Vương kia sắp lên sóng.
Diệp Bạch trực tiếp lái xe đến phim trường, hắn diễn một tiên nhân hạ phàm, cảnh diễn không nhiều, lại rất quan trọng, mà ngày quay đúng là hôm nay.
Kịch bản đã xem trước đó.
Diệp Bạch diễn người khác có lẽ không đủ thuận buồm xuôi gió, nhưng tính tình vị tiên này dường như có mấy phần tương tự hắn, thậm chí không cần vận dụng phần năng lực 'ngụy trang', biểu diễn bản sắc cũng đã hoàn toàn đủ rồi, bởi vậy tiến triển nhanh chóng, xuất hiện quay lại cũng là bởi vì vấn đề ánh sáng hoặc là bạn diễn.
Đạo diễn hết sức hài lòng.
"Không tồi." Thừa dịp Diệp Bạch quay phim, ông nói với phó đạo diễn bên cạnh, "Người như vậy đi làm kinh doanh thật là đáng tiếc, nếu tiếp tục đi giới giải trí nhất định có thể nổi."
Phó đạo diễn lắc đầu, "Giới giải trí cũng không dễ đi."
Đạo diễn ngẫm lại cũng phải, vòng luẩn quẩn này tương đối phức tạp, mấy năm trước Diệp Bạch không nổi danh chính là nguyên nhân này. Hiện giờ sinh lòng thất vọng đi kinh doanh cũng không gì đáng trách, ít nhất người ta hiện tại cũng là nhân sĩ thành công. Tóm lại đây đều là nhân sinh của người khác, bọn họ chỉ có thể cảm khái lại không có tư cách bình phán quá nhiều.
Hiện giờ cần quay chính là một màn lưu lại cuối cùng.
Hướng Ngôn diễn vai chính bị Ma Chủ bắt, được Thanh Miểu thượng tiên do Diệp Bạch diễn cứu người ra, trong lúc quay đương nhiên khó tránh khỏi phải vận dụng pháp thuật đánh nhau. Một phần trong đó do hậu kỳ hoàn thành, nhưng rất nhiều động tác phải đích thân làm, lúc này người phụ trách dây cáp đang buộc dây cho Diệp Bạch.
"Ánh sáng và máy quay đều chuẩn bị xong chưa?"
"Ok!"
Đạo diễn gật đầu, "Được, vậy chờ buộc chắc dây cáp thì quay, các bộ phận chuẩn bị..."
Sau đó, đạo diễn đi tới phía sau máy quay quan sát tiến triển, trơ mắt nhìn Diệp Bạch phi thân lên, từ trên đáp xuống, làm ra mấy động tác làm phép. "Tốt, không tồi." Từ biểu tình đến động tác đều vô cùng tiêu chuẩn, xem ra là có thể một lần qua, đang vừa lòng gật đầu lại nghe được một trận ầm ĩ ở hiện trường.
"Cứu, cứu người a!"
Người phụ trách ánh sáng ngẩn ra, sau đó ánh sáng bị lệch, một cảnh đang tốt cứ như vậy bị làm hỏng, đạo diễn giận dữ, "Xảy ra chuyện gì?"
Người phụ trách dây cáp còn đứng ở chỗ cao vẫn duy trì một tư thế lao người, thật giống như có người nào từ nơi đó ngã xuống, một người bên cạnh anh ta nghe vậy lập tức nói, "Còn chưa cột chắc, sót một nút thắt, vừa rồi bọn tôi trở về lấy, sao cậu ấy lại nhảy xuống trước rồi." Cao như vậy sẽ tai nạn chết người.
Đạo diễn: "..."
Sửng sốt một giây đạo diễn phản ứng lại, nhanh chóng nói, "Mau cứu người đi, nhìn xem người thế nào."
Chương 129
Diệp Bạch là ai, hắn cũng không chỉ đang quay tiên nhân, mà bản thân đúng là tiên nhân, đừng nói dây cáp không cột chắc, cho dù không buộc cái này cho hắn cũng không ngã chết được!
Trên thực tế...
Trước mặt mọi người vội vàng chuẩn bị cứu người, lại thấy người còn đang bay ở trên không trung.
Sau khi Diệp Bạch làm tốt một động tác cuối cùng, lại phiêu nhiên rơi xuống đất tự giải quyết dây cáp, sau đó mới nhìn về hướng bọn họ hỏi, "Làm sao vậy, có phải có vấn đề gì cần quay lại không."
Đạo diễn: "..."
Mọi người: "..."
Nhân viên công tác phụ trách dây cáp đều ngã ngồi xuống đất, vỗ ngực may mắn, may mắn không xảy ra việc gì, quả thực cám ơn trời đất!
Đạo diễn cũng ra một thân mồ hôi lạnh.
Lần này thật mạo hiểm, không xảy ra việc gì quả thực là ông trời phù hộ, một đám nhân viên cùng nhìn Diệp Bạch giống như nhìn thần tiên, mấy người trong đó nhịn không được tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Anh em, vận khí thật tốt." Người khác cột chắc dây cáp cũng chưa chắc đã không xảy ra sự cố, người này không cột chắc còn thuận lợi bay một vòng.
Diệp Bạch: "..."
Mẹ nó chẳng thể trách vừa rồi hắn cảm giác thoải mái hơn lần trước, thì ra là còn chưa buộc hết!
Lần này là lần diễn thứ hai của hắn, thật sự không đủ hiểu biết cái gọi là dây cáp kia, diễn viên khác ngoài hắn vì an toàn bản thân có lẽ sẽ nhìn lại mấy lần, xác nhận không sơ hở, nhưng... đối với Diệp Bạch mà nói lại hoàn toàn không cần thiết, với hắn mà nói thì không là gì cả, khoảng cách thấp như vậy sao có thể ngã chết meo.
Bởi vậy cái gì cũng không biết bay một vòng.
Hắn đương nhiên không phải dựa vào lực lượng dây cáp, mà là thật sự tự bay, không có sức nặng đương nhiên không khiến cho dây cáp buộc lỏng trên người xảy ra vấn đề.
May mắn...
May mắn đám người kia cảm thấy là hắn có vận khí tốt, cũng phải, người bình thường ai có thể nghĩ đến có 'người' biết bay chứ.
Bởi vì chút kinh hách nhỏ này, sau khi kết thúc công việc đạo diễn quyết định mời mọi người ăn cơm, Diệp Bạch làm diễn viên 'sống sót sau tai nạn' đương nhiên là cần tham gia, bởi vậy còn bị rót vài chén rượu, chẳng qua là rượu trái cây... Tên này cảm thấy rượu trắng khó uống bia thì không vị, rượu đỏ cũng không thích hợp vị giác của hắn, bởi vậy uống rượu trái cây.
Cũng may hắn là nhà đầu tư, trời đất bao la hắn lớn nhất, đương nhiên muốn uống gì uống đó.
"Mọi người cũng vậy."
Diệp Bạch vung tay lên, "Muốn uống rượu gì thì gọi, dựa theo khẩu vị của mình, cũng không cần tiết kiệm, dù sao đạo diễn có rất nhiều tiền."
Mọi người cảm thấy nhà đầu tư thật dễ hầu hạ, ngồi ở chỗ đó không hề có giá không nói, lúc quay phim cũng vô cùng dễ hợp tác, không hề đùa giỡn đại bài. Chỉ có đạo diễn giựt giựt khóe miệng, thầm nghĩ tuy nói là tôi mời khách, nhưng cuối cùng vẫn lấy trong tài chính đoàn phim, thanh toán còn không phải là nhà đầu tư à, cậu một bộ ăn hôi như vậy là như nào.
Không biết còn tưởng là được lợi.
Bởi vì nhà đầu tư dễ nói chuyện, tất cả mọi người không thế nào khẩn trương, cười cười nói nói, còn nhân tiện tán gẫu một ít bát quái, nói chuyện lại nói tới bộ phim mới của đạo diễn Vương.
"Bộ phim 《kiếm kinh tiên》 kia cậu xem chưa?"
Người bên cạnh nghe được lập tức nở nụ cười, "Tuy nói cùng tên với bộ phim hiện tại chúng ta đang quay, nhưng tôi xem qua, hiệu quả quay khác với chúng ta."
"Có điều đánh giá trên mạng có vẻ không tệ."
Những người khác nghe được cũng tham dự vào, "Đúng là không tồi, còn có người nói đạo diễn Vương tuy nhân phẩm không tốt, nhưng quay phim tuyệt đối không nói chơi." Người nọ liếc Diệp Bạch một cái, cười nói, "Kỳ thật theo tôi thấy ông ta quay phim cũng không tốt, kém xa đạo diễn Khương của chúng ta, nhà đầu tư của bọn họ còn nhét diễn viên lung tung vào bên trong."
"Đúng vậy, không giống như đoàn phim chúng ta, người được chọn đều có năng lực diễn xuất, không phải bình hoa."
Diệp Bạch nhìn Hướng Ngôn.
Đối phương vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, ngồi ở chỗ đó nhàn nhã cầm chén rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói gì với nữ diễn viên bên cạnh.
Khụ, quả thực nhìn cũng không giống là đi cửa sau tiến vào.
Sự thật cũng là như thế, tuy lúc trước thanh danh không hiện, nhưng năng lực diễn xuất của người này tuyệt đối qua cửa, hơn nữa đối ngoại đạo diễn Khương xưng ông tự mình chọn diễn viên. Loại chuyện như dùng người mới cũng không phải lần đầu tiên, bởi vậy sau khi mọi người phát hiện Hướng Ngôn diễn tốt thì đều tán thành, không hề biết người nọ là đi cửa sau.
Hiện trường quay chụp của đoàn phim không cho phép phóng viên vào, bởi vậy bên ngoài căn bản không biết bọn họ là tình huống gì.
Cho nên...
"Trên mạng đều ở truyền, sợ là Diệp tiên sinh lần này sẽ đầu tư thất bại, giao phong với đạo diễn Vương cũng sẽ bại trận, bởi vì bình tĩnh mà xem xét thì đối phương quay khá tốt." Bởi vì trong lòng có nắm chắc, mọi người nói lời này đều không thấy vẻ buồn rầu, "Nghe nói còn có rất nhiều người tức giận với nhân phẩm của đạo diễn Vương, tuyên bố có quay hỏng cũng phải đến xem."
"Đạo diễn Khương tự mình ra tay, còn có thể quay hỏng à?" Lập tức có người nói.
"Đúng vậy."
Một đám minh tinh trò chuyện một hồi thì nở nụ cười, bọn họ cũng không phải không ánh mắt, cho dù gần đây bị người đáng tiếc, cảm thấy quay bộ phim nhất định bị người so không bằng cũng không buồn bực, bởi vì chỉ cần là nhân viên công tác tham dự quay đều hiểu trong lòng, một khi chiếu phim, bọn họ chắc chắn sẽ áp qua bộ phim của đạo diễn Vương.
Đến lúc đó... xoay chuyển ngược lại, bởi vì những tranh luận lúc trước sẽ đưa tới càng nhiều fans.
Ngược lại là đạo diễn Vương.
Sau khi chiếu phim, trạng huống của gã rõ ràng khá hơn một chút, Lăng Kỳ cũng không biết đang bận cái gì không nhằm vào gã nữa, bởi vậy lúc này còn có thể thở gấp.
Tựa vào trên ghế sa lon, gã khinh thường nói: "Tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đó cho rằng có chỗ dựa như Cố Chiêu có thể quay được bộ phim hay à?"
"Quả thực buồn cười."
Phải biết tất cả điện ảnh truyền hình đều là người sau không bằng người trước, bởi vì rất nhiều người xem đều có ấn tượng đầu tiên, gã qua xét duyệt được chiếu trước đã khiến mọi người có vị trí xác định đối với những vai diễn này, đến lúc đó cho dù Diệp Bạch không kém cũng sẽ bị người lấy ra rất nhiều chỗ thiếu sót, muốn áp qua gã quả thực là đang nằm mơ.
"Mọi người tiếp tục xào trên mạng cho tôi, xào càng nổi càng tốt."
Đến lúc đó xem thằng nhóc Diệp Bạch đó mất mặt thế nào.
Bởi vì gã ra sức xào như vậy, khiến rất nhiều người vốn ủng hộ Diệp Bạch càng thêm duy trì, còn có một số người chỉ vì ủng hộ Diệp đại meo có gan cự tuyệt quy tắc ngầm mà đi xem, thậm chí còn có rất nhiều người muốn làm trọng tài, phòng bán vé buổi chiếu đầu không tính là đặc biệt ít, đạo diễn Vương lại không lo lắng.
Gã có đoán trước, chờ đợi ngày này vừa qua, trên mạng sẽ xuất hiện tiếng bình phán.
Đến lúc đó...
Cho dù rất nhiều người không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận Diệp Bạch thật sự thua, bộ phim của hắn thật sự không bằng đạo diễn Vương, hơn nữa chênh lệch quá nhiều.
Nhưng sự thật lại khác.
Đạo diễn Vương phái người đi ra ngoài xem phim để viết 'bình luận phim' trở về không nói một câu, trực tiếp từ bỏ công việc, nói anh ta không làm được công việc này, không có tài năng đó.
Thật sự là...
Nếu hai bên không kém nhau lắm, anh muốn bình phẩm kém còn có khả năng, nhưng nếu chênh lệch quá lớn, người xem cũng không phải kẻ ngốc! Anh muốn chỉ vào một người thi mỗi môn được một trăm nói là học sinh dở, một người thi nhiều lần đều không điểm nói là học sinh giỏi, dù là học sinh tiểu học cũng biết anh đang nói láo.
"Cũng không phải ngày đầu nhận thức họ Khương đó, quay một bộ phim có thể tốt hơn tôi bao nhiêu."
Ôm ý nghĩ này, đạo diễn Vương cho người quay phim lại để quan sát, tuy rằng chất lượng không tốt, nhưng tốt xấu cũng có thể nhìn ra một phần ba.
Trên thực tế bộ phim này không hề hoa lệ.
Không có hậu kỳ xuất sắc huyễn lệ nhiều như phim tiên hiệp bình thường, nhưng cảnh đánh nhau lại không đơn giản, có thể khiến người ta có loại cảm giác như thấy kỳ cảnh.
Thật ra tình tiết phim có thay đổi.
Cũng không thay đổi bao nhiêu, lại khiến cả bộ phim có linh hồn hơn, dường như càng trở nên chân thật, khiến người ta không khỏi cảm thấy câu chuyện từng phát sinh. Đây đương nhiên là ý tưởng của Diệp Bạch, dù sao hắn là chân tiên, từng ở giới Tu Chân, viết ra đương nhiên chân thực hơn tưởng tượng của người bình thường.
Nhìn như thay đổi không lớn, kỳ thật khác biệt một trời.
Còn có chính là về nhân vật.
Hắn diễn vai tiên nhân tuy xuất hiện không nhiều lắm, nhưng ở trong cả bộ phim có tác dụng vô cùng mấu chốt, hình tượng đương nhiên vô cùng quan trọng. Mà ánh mắt chọn diễn viên của đạo diễn Vương tuy cũng ổn, đối phương cũng hết sức diễn cho có tiên khí, nhưng vẫn không so được với tiên nhân chân chính, Diệp đại meo vừa xuất hiện đã so thành mảnh vụn.
Mặt khác còn có rất nhiều chi tiết nhỏ.
Tiên hạc ra diễn, các yêu tu thoải mái giây giết đám hạc bình thường mà đạo diễn Vương tùy tiện tìm đến, căn bản không cần kỹ xảo biểu diễn gì, biểu hiện bản thân chân thật cũng đã quá đủ.
Dùng lời nói của Diệp Bạch là:
"Tùy tiện, dù sao lại không cần nhìn nét mặt của mọi người."
Nếu nội dung phim khác, có lẽ hắn còn không làm được gì, nhưng quay phim tiên hiệp, nếu đạo diễn Vương có thể so được với hắn mới là lạ, càng khỏi nói bản thân đạo diễn Khương chính là đạo diễn vô cùng có tài, bọn họ mời chị gái biên kịch cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, đương nhiên dễ dàng so đối phương thành cặn bã.
Cho tới bây giờ đã không cần thuỷ quân hoặc là dẫn đường, trên mạng cơ bản đều ủng hộ bộ phim này.
Thậm chí, trong cuộc sống hiện thực, rất nhiều người nói chuyện đều nhắc tới, "Cậu xem bộ phim tiên hiệp gần đây không? Chính là 《kiếm kinh tiên》."
"Đương nhiên xem, vừa mới chiếu đã xem rồi."
"Diễn thật sự rất hay, nội dung phim không cũ không tầm thường, nhan sắc diễn viên cũng cao, còn cảm giác không quá khoa trương."
"Đúng đúng!"
"Ngày chiếu, tớ vốn không chuẩn bị xem, nhưng thấy trên mạng truyền ra ảnh chụp thì nhịn không được, bỏ xuống bản sao đi thẳng đến rạp chiếu phim."
"So ra, họ Vương lúc trước quay cái gì chứ!"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Xem ra người có nhân phẩm không tốt, quay phim cũng không tốt hơn chỗ nào, nhìn xem cùng một nội dung, Diệp Bạch người ta còn dùng người mới, không phải vẫn ném ông ta mấy cái ngã tư đường à."
"Đúng thế, dạng người như ông ta vẫn nên về nhà bán khoai lang thì hơn, học người khác quay phim làm gì."
Chương 130
Trên tiệc ăn mừng, toàn bộ diễn viên đều vui vẻ ra mặt, phải biết gần đây bởi vì đạo diễn Vương lăng xê tự cho là đúng, cuối cùng xoay chuyển lại làm cho bọn họ không biết thu hoạch bao nhiêu fans. Trên mạng rất nhiều bạn mạng kỳ thật cũng đặc biệt vui vẻ, bọn họ đương nhiên là nhìn không được người có nhân phẩm thấp kém như đạo diễn Vương đắc ý khắp nơi.
Hiện giờ...
"Mặt này đánh thật vang!"
"Đúng đúng, nhìn xem Diệp Bạch diễn thượng tiên, nhìn lại thứ đạo diễn Vương quay ra, quả thực một bên là tiên một bên giả bộ mình là tiên."
"Kém quá nhiều."
Trên mạng phần lớn đều nói như vậy, đương nhiên còn có một đảng may mắn hoan hô, bọn họ lúc trước bởi vì Diệp Bạch có thể cự tuyệt quy tắc ngầm, cho nên dù phim không đủ đặc sắc cũng nhất định ủng hộ, hơn nữa chuẩn bị kỹ càng, lại không ngờ hiện giờ căn bản không cần bọn họ chống đỡ phòng bán vé cũng đã chật ních, tất nhiên là hưng phấn vô cùng.
Đoàn người Diệp Bạch cũng tụ với nhau ăn bữa cơm.
Nói là tiệc ăn mừng cũng không quá thỏa đáng, bởi vì đạo diễn Vương đối với bọn họ mà nói không tính là đối thủ, đả bại đối phương không có gì để chúc mừng, chỉ là tìm cớ để mọi người tụ lại. Lăng Kỳ và Tề Nhạc đương nhiên muốn có mặt, mặt khác còn có diễn viên thổ hào Hướng Ngôn cộng lại tổng cộng năm người, địa điểm chọn ở một ngôi nhà vườn vùng ngoại ô.
"Cá nơi này khá ngon," Diệp Bạch nói với Hướng Ngôn, "Trong chốc lát nếm thử?"
Tề Nhạc rầu rĩ không vui, "Ngon chỗ nào chứ, kém hơn cá mà Cố Chiêu làm cho cậu nhiều, thật không biết sao cậu còn có thể ăn ngon như vậy."
Mấy người đều nhìn về phía Lăng Kỳ, thầm nghĩ như vậy còn băn khoăn cá nhà người ta.
Lăng Đại đương gia: "..."
Bên kia Diệp Bạch đã chuyển động, Cố Chiêu ở một bên hỗ trợ rút xương chấm tương, mỗi món ăn vài miếng xong mới xem như trả lời vấn đề của Tề Nhạc, "Đồ ăn có ngon hơn nữa, anh cũng không thể ăn mỗi ngày được!" Cho nên đồ ăn ngon còn lại cũng cần nếm thử, sau khi ăn xong điểm tâm ngọt cũng muốn ăn, luôn không có khả năng cả đời đều chỉ ăn cá khô nhỏ!
Tề Nhạc: "..."
Gần đây anh ta vẫn đang cố gắng kiếm tiền, nhưng căn bản không sánh bằng Diệp Bạch, còn bị một ít quy củ thương trường gây sức ép đến nhức đầu.
Lăng Kỳ cứ vậy trơ mắt nhìn Tề Nhạc gầy xuống đặc biệt đau lòng, hơn nữa từ lúc bắt đầu đánh cuộc anh không gặp được con ngỗng ngốc này, đối phương giống như bận thế nào cũng không xong, bởi vậy đặc biệt hi vọng nhanh chóng chấm dứt, đương nhiên... Muốn thắng Diệp Bạch, cho dù là anh ra tay cũng không dễ dàng.
"Nhận thua cũng không mất mặt." Anh ta ở một bên nhỏ giọng khuyên, "Thuật nghiệp có chuyên tấn công, nếu bàn về bắt cá ở trong nước, cậu ta khẳng định không được."
Mọi người: "..."
Còn không phải à, anh để một con mèo xuống nước bắt cá, vậy có khác gì để con cá vui vẻ lên bờ nhảy nhót chứ, nhưng mà Tề Nhạc cũng như có suy nghĩ gì gật đầu.
"Nếu không chúng ta so bắt cá đi!"
Thân là ngỗng trắng, năng lực bắt cá của anh ta chính là thứ nhất thứ hai, trong yêu tu không có mấy người so được.
Hướng Ngôn không phải yêu tu, cũng không biết nguyên thân Tề Nhạc là con ngỗng, nghe vậy hơi có hứng thú nói, "Cần câu hay là dùng lưới bắt, tôi tự thấy có chút kinh nghiệm, muốn cùng nhau không?"
Tề Nhạc: "..."
Ba người Diệp Bạch: "..."
Dừng trong nháy mắt Diệp Bạch lập tức nói, "So thì so."
Đến lúc đó không câu cũng không bắt, hắn trực tiếp dùng phép thuật nổ ra, không cần nghĩ Tề Nhạc khẳng định không phải là đối thủ của hắn, Lăng Kỳ bất đắc dĩ đỡ trán thầm nghĩ:
"Cậu luôn bắt nạt Tề Nhạc nhà chúng ta như vậy có ý nghĩa không."
Diệp Bạch nhìn anh ta một cái, thần tình đều là, "Ngỗng ngốc tương đối dễ bắt nạt."
Lăng Kỳ tức không nhẹ, đầu kia chính chủ Tề Nhạc lại đang vui vẻ ăn cá, anh ta đành phải đoạt đĩa nhặt xương cá ra, cũng không thể kém hơn Cố Chiêu quá nhiều được.
Hướng Ngôn nhìn cười khẽ.
Ngồi ở một bên, anh có vẻ thanh thản mà nhàn nhã, ngẫu nhiên uống một ngụm rượu trong chén.
Ăn đủ rồi Diệp Bạch nhìn nhịn không được trừng mắt nhìn, đột nhiên nhắc tới, "Tôi quyết định tiếp tục đầu tư hai bộ phim, Hướng Ngôn, diễn viên giao cho anh."
Lăng Kỳ: "..."
Anh sai rồi, tên nhóc Diệp Bạch này căn bản không chỉ bắt nạt mình Tề Nhạc, cậu ta gặp ai cắn người đó!
Bên kia Hướng Ngôn cũng cười, "Không rảnh." Tiếp theo không đợi Diệp Bạch truy vấn cũng đã tự mình nói ra, "Tôi đã đặt vé máy bay, chờ hai ngày nữa phần diễn hiện tại kết thúc thì ra nước ngoài chơi một chuyến, trở về cũng muốn đi đại giang nam bắc nhiều một chút, đại khái trong thời gian hai ba năm sẽ không nhận vai diễn mới."
Diệp Bạch: "..."
Anh đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được anh đang nói láo, vé máy bay căn bản chưa đặt đúng không.
Nhưng đặt vé hay không cũng không khác, lấy năng lực kinh tế của Hướng Ngôn, dù mua trăm tám mươi tấm vé cũng không cần chớp mắt, quay đầu lại có thể cho bọn họ ra một tấm. Đừng nói không vé, tên này còn rất thông minh không nói mình muốn đi đâu, đến lúc đó nhiều quốc gia như vậy luôn có một nơi có thể bay, cho dù hiện tại đi sân bay nói không chừng có thể lập tức đi.
Diệp đại meo giựt giựt khóe miệng.
"Ngày đó nói còn dễ nghe hơn hát, lúc này mới hai bộ phim đã không muốn làm, đã nói muốn 'hưởng thụ' mọi việc cơ mà."
"Tôi lại không ngốc."
Hướng Ngôn lập tức nói, "Không thiếu tiền không thiếu thế, tôi việc gì phải chơi bạt mạng như vậy, người mà, có thể thoải mái qua cả đời ai nguyện ý bận muốn chết muốn sống chứ, tôi cũng không phải công tác cuồng."
Anh ta luôn tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm đó.
Tuy trước mắt bởi vì nhất bộ 《kiếm kinh tiên》 mà nổi tiếng, lại không nhận bất kỳ công tác nào, căn bản không muốn trường kỳ phát triển hoặc là kiếm tiền nhiều hơn. Dù sao anh không thiếu nhất chính là tiền, đến giới giải trí chỉ vì chơi đùa, chịu quay hai bộ cũng là bởi vì Diệp Bạch người này có chút ý tứ, nhiều hơn thì...
Xin lỗi, anh không tiếp!
Diệp Bạch tiếc nuối thở dài, người này quá thông minh không dễ bắt nạt, không giống như con ngỗng ngốc Tề Nhạc kia.
Hướng Ngôn rất hứng thú nhìn mấy người.
Gần đây vòng thương nghiệp của thành phố C bị bốn người trước mắt sắp chơi hỏng rồi, đầu tiên là Mục thị thay đổi người cầm quyền, mọi người còn đang chuẩn bị chế giễu phân bánh ngọt, thì phát hiện Cố Chiêu làm đồ ngốc nhiều năm quả thực còn khó đối phó hơn Mục lão, vì thế bởi vì khinh địch chịu thiệt không nhỏ, sau đó cũng không thể tìm về bãi.
Đây đúng là một tay thương nhân già đời, nào giống vừa mới bắt đầu tiếp nhận công ty.
Không biết bao nhiêu người chấn kinh.
Nhưng chờ bọn họ tiếp nhận sự thật này, lại phát hiện chẳng biết lúc nào Diệp Bạch đã xông vào vòng thượng lưu, cũng phân tới một khối bánh ngọt lớn.
Này này này...
Người ta còn không phải dựa vào Cố Chiêu trợ giúp.
Thủ đoạn của đối phương và Cố Chiêu hoàn toàn không giống nhau, người sáng suốt đã nhìn ra không chỉ đứng trên danh nghĩa, mà là chân chân thật thật đang làm việc của mình. Thiếu niên này thoạt nhìn lúc trước ở giới giải trí không quá nổi danh, lại thể hiện ra thiên phú kinh doanh cực tốt, chen chân đứng vững ở thành phố C.
Hiện ở bên ngoài đều bình là thiên tài thương giới.
Kỳ thật hai người trên coi như bình thường, khôi hài nhất vẫn là Lăng Kỳ và Tề Nhạc, đương nhiên, 'đầu sỏ gây nên' nhất định là Tề Nhạc không chạy.
Vị này hoàn toàn không hiểu vòng thương nghiệp.
Bởi vì anh ta đánh cuộc với Diệp Bạch, thêm lòng tin của Tề Nhạc đối với bản thân, cho nên anh ta kiên quyết không cho Lăng Kỳ hỗ trợ, chỉ tự mình lăn lộn ở khắp nơi, hậu quả đương nhiên có thể suy nghĩ là biết. Lăng Đại đương gia hiển nhiên sẽ không để cho loại hậu quả này phát sinh, cho nên vẫn luôn trộm ở sau lưng hỗ trợ, còn phải làm ra một bộ vô tội anh thật sự không hề giúp đỡ.
Dẫn đến...
Một ông chủ bình thường mới vừa khiến Tề Nhạc kiếm lời chút tiền trinh, bản thân có thể vớt được chỗ tốt từ trong tay Lăng Kỳ.
Chuyện này kỳ thật vô cùng bình thường, Hướng Ngôn nhìn lại cảm thấy thú vị, khiến cho anh kỳ quái kỳ thật vẫn là Diệp Bạch, "Lấy năng lực của cậu, chỉ sợ sớm đã có thể lăn lộn đạo diễn Vương kia muốn chết muốn sống, hai bàn tay trắng, vì sao phải chờ tới bây giờ, còn dùng phương thức chậm như vậy hơn nữa hiệu lực không tính tốt nhất."
Điểm ấy anh nghĩ mãi vẫn không rõ.
Diệp Bạch nhìn anh ta một cái, khinh bỉ nói, "Uổng anh còn cả ngày đang diễn kịch, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu."
Hướng Ngôn: "..."
Anh ta vẫn luôn hiền hoà tự tin, đương nhiên sẽ không xù lông giống Tề Nhạc, bởi vậy không chịu chút ảnh hưởng chỉ chờ lời nói tiếp sau, trái lại khiến Diệp đại meo cảm thấy có chút không thú vị.
Diệp Bạch ho hai tiếng, mới nói, "Trong truyện đều nói như vậy."
"Diễn viên luôn phải trải qua một loạt khó khăn, mới có thể thành công đẩy ngã nhân vật phản diện, cho nên tôi cuối cùng cho gã ta chút cơ hội, bằng không rất không có ý nghĩa."
Hướng Ngôn: "..."
Anh ta xem như đã hiểu, vị này chính là nhàm chán giống anh ta.
Bởi vì không có truy cầu gì lớn lao, giá trị con người lại cực cao không thiếu tiền, cho nên anh du ngoạn khắp nơi vào giới giải trí, kỳ thật căn bản không thèm để ý nhận vai diễn, chỉ là giết thời gian tìm chuyện lý thú nhìn chút bát quái, mà Diệp Bạch sở dĩ không một lần giết chết đạo diễn Vương, cũng vì muốn tìm chút niềm vui, giống như mèo đùa chuột vậy.
Mà đạo diễn Vương này cũng rất phối hợp, một mực không ngừng muốn chết, hoàn toàn chứng minh một câu:
Không muốn chết sẽ không phải chết!
Còn về tiểu minh tinh ngày đó quấn quít lấy anh ta muốn vạch trần Diệp Bạch, gọi là cái gì Kiệt ấy thì gặp báo ứng sớm hơn, sự việc vừa mới phát sinh đã không còn trình diễn. Đối phương còn một lòng tưởng đạo diễn Vương làm, bởi vậy vắt óc tìm kế thông đồng những người khác, kết quả đương nhiên không tốt.
Có Diệp Bạch và Cố Chiêu, ai cũng sẽ không giúp gã.
Trong đó có một vị còn tuyệt hơn.
Người nọ nói: "Dạng vẻ cũng không tệ lại chơi được, tôi sẽ thỏa mãn một chút nguyện vọng của cậu ta, nhưng sẽ không cho cậu ta vai diễn, nhiều nhất để cho cậu làm diễn viên quần chúng."
Nói trắng ra là, ngủ không trả tiền, diễn viên quần chúng còn cần anh tiến cử?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro