Thiếu niên thiên phú thần kỳ ~ Chương 21-24
Edit: Diệp Mạn Hoa
Chương 21
Gần đây trên internet, chuyện được chú ý nhất chính là Diệp Bạch đánh ảnh đế, một đám minh tinh của Tinh Khởi tập thể chỉ trích Khương Phi. Các fans mỗi nhà một trận, nhà ai cũng không phục nhà ai.
Trên số lượng, Khương Phi xác thực ít hơn một chút.
Dù sao anh ta chỉ có một người.
Fan người khác cũng không nhất định yêu thích nhiều minh tinh, thậm chí còn có một vài người cả đời hắc một hai người trong số này, nhưng có một điểm không thay đổi. Bọn họ tuyệt đối ủng hộ nam (nữ) thần nhà mình, lúc này kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, bởi vậy một phần fans cũng xem như hợp thành một thể đoàn kết tạm thời.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn yếu thế hơn.
Bởi vì video Diệp Bạch đánh người là chân thật đáng tin, nhưng những sao bọn họ thích lại không thả ra cái gì.
Tương đối mà nói fans Khương Phi sôi nổi hơn nhiều, bọn họ cảm thấy nam thần nhà mình đang bị ghen ghét, bị xa lánh. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy Diệp Bạch nhất định là dùng quy tắc ngầm, bằng không sao có thể có nhiều đại thần nói chuyện giúp hắn như vậy. Còn có người đem rất nhiều đại thần có ảnh hưởng lớn trong giới giải trí ra phân tích một lần, muốn đào ra rốt cuộc là ai ngầm giúp Diệp Bạch.
Nói đến cùng, những fans này vẫn không có sức mạnh.
Coi như nam nữ thần nhà mình nhiều lời một chút, bọn họ cũng có thể phun trở về, nhưng cố tình không có. Chỉ có một câu như vậy, dù bọn họ muốn phản bác cũng không biết nên nói thế nào. Hơn nữa fans đối phương níu lấy Diệp Bạch không buông, bọn họ lại không biết người này, cũng không thể hoàn toàn khẳng định những lời nói này là vô căn cứ.
Nhưng hôm nay... Hết thảy đều đã khác.
Chuyện Diệp Bạch bị 'bao nuôi' rốt cục có kết luận, hắn không bị bao, nhưng quả thật có người muốn bao hắn, vì thế còn không tiếc để ảnh đế Khương Phi đi ra diễn trò bức người ta.
Ghi âm là thật, hình ảnh cũng là thật.
Ha ha! ! !
Lúc trước từng phun Diệp Bạch toàn bộ đều trầm mặc, trong con mắt của bọn họ, thiếu niên gầy yếu bạo lực kia thì ra là bị ép buộc, hắn chỉ đang cố gắng đối kháng quyền thế, chỉ vì không bán thân thể của mình. Hơn nữa một câu 'Người không đầy đủ dinh dưỡng như tôi' càng trực tiếp khiến một vài cô gái nhỏ khóc lên, bọn họ lục ảnh chụp trước kia của Diệp Bạch, phát hiện thiếu niên đích xác cũng không cường tráng.
Lúc này có người đăng bài nói: "Lúc ấy không cảm thấy, hiện tại ngẫm lại bản thân thật khờ."
"Đúng vậy!" Dưới lầu có người nói, "Lâu chủ là bạn cùng phòng tôi, vừa rồi bọn tôi sử dụng biện pháp an toàn... Kỳ thật cho dù tôi đạp cậu ấy một cước, kết quả cũng chỉ lùi lại hai bước."
"Thuận tiện nói một câu, bản thân một mét tám hai, hơn nữa tuyệt đối không gầy yếu!"
Bài post này vừa ra lập tức bị bấm vào xem gấp bội, vô số người đem Diệp Bạch và Khương Phi ra so sánh, cuối cùng cho ra kết luận: "Nếu không phải luyện võ từ nhỏ, như vậy tuyệt đối không có khả năng thật sự đạp bay."
Fans Khương Phi hoàn toàn ngừng hoạt động.
Bọn họ thật ra muốn phản bác cho thần tượng mình, nhưng sự thật ở ngay trước mắt bọn họ còn có thể nói gì. Thậm chí có một số người đã trực tiếp từ fan biến thành anti, ngược lại ha ha qua trào phúng mình lúc ấy mắt mù. Một loạt ha ha trong weibo Diệp Bạch đã bị xóa đi không còn, tất cả đều chạy tới giải thích hơn nữa ủng hộ hắn.
Cùng lúc đó Lâm Dịch bên kia cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Làm người đầu tiên nhảy ra ủng hộ Diệp Bạch chế giễu Khương Phi, lúc ấy cậu ta bị phun thảm bao nhiêu thì hiện tại hot bấy nhiêu, vô số người lúc ấy follow để phun giờ phút này ngược lại thật lòng có chút bội phục cậu ta, "Thời điểm đó còn có thể đứng ra nói chuyện, việc khác không đề cập tới, bạn chí cốt."
Sau đó cậu ta không hiểu ra sao có được một danh hiệu.
"Bạn tốt nước X."
Vô số người tỏ vẻ bạn bè như vậy cũng muốn một người, có một tên ngốc thậm chí bày tỏ, nếu thực sự có thì cho dù đập nồi bán sắt mời đối phương ăn cơm hàng một năm cũng không đau lòng.
Phía dưới lập tức có người đáp trả: "Nếu thực sự có, đối phương chắc chắn cũng sẽ không để anh mời ăn cơm hàng một năm."
Cũng đúng.
Bạn bè chân chính đâu để ý mấy bữa cơm, hơn nữa sao có thể nhìn anh sống túng thiếu, còn ở nơi này tiêu pha mời cậu ta ăn bữa tiệc lớn, mọi người cùng nhau tụ họp ở quán ven đường là được.
Hướng gió xoay chuyển.
Bởi vì phần năng lượng tích cực này, Lâm Dịch coi như thành công, minh tinh của Tinh Khởi bên kia đều xoay người.
Một thời gian trước các fans nghẹn thảm bao nhiêu, hiện giờ lại sảng khoái bấy nhiêu, cái gì mà Diệp Bạch bị bao nuôi, rõ ràng là Khương Phi kia giẫm thấp nâng cao, diễn xuất hãm hại người. Quả nhiên không hổ danh hào ảnh đế, diễn trò cả trong cuộc sống. Các fans đồng loạt đi qua ha ha trào phúng một phen, thực hiện hành động đồ bản thanh thế lớn.
Lưu lại hàng loạt 'Người đang làm, trời đang nhìn, làm người đều chỉ cần chút mặt mũi?'.
Quả thực khoái chí cực kỳ.
Nhưng lúc này, có người kịp phản ứng: "Trọng tâm chú ý của chúng ta có phải hơi sai rồi không, trong ghi âm dường như có nhắc tới chuyện ở cô nhi viện, bọn họ lại dám dùng cô nhi viện để uy hiếp Diệp Bạch."
Các fans đồng loạt khiếp sợ.
Bọn họ lập tức nhớ ra đúng là như thế, lúc trước bởi vì cực kỳ nghẹn khuất, bởi vậy đều đi phun Khương Phi trước tiên, việc này trái lại không có người nào chú ý tới. Hiện tại ngẫm lại... phun Khương Phi thì tính cái gì, cặn bã đó phun lúc nào cũng không muộn, bọn họ có phải nên quan tâm những đứa trẻ ở cô nhi viện kia không.
Đúng lúc này, đám sao của Tinh Khởi nắm bắt cơ hội tốt phát weibo.
Lần này không cần Khâu Tử Húc chỉ thị, bọn họ cũng đã hiểu được nên làm thế nào, sôi nổi đứng ra bày tỏ quyên tiền. Trong đó có một tổ hợp thiếu nam thiếu nữ khác được yêu thích, nói thêm hai câu bọn nhỏ của cô nhi viện rất đáng yêu, để mọi người đừng kỳ thị bọn nhỏ. Việc này làm cho một vài học sinh truyền bá năng lượng tích cực, đồng thời cũng giúp bọn họ được nhiều follow của những fans khác.
Thành viên cấp cao nào đó càng ác, trực tiếp cho một câu.
Những người đó nếu Tinh Huy mấy người không cần, Tinh Khởi thu toàn bộ, tiền lương cao hơn một thành, vị trí không thay đổi!
Lúc ban đầu còn có người nghi hoặc là người nào, sau đó có người nhớ ra trợ lý kia từng uy hiếp Diệp Bạch, hình như có một vài người từ cô nhi viện ra làm việc ở Tinh Huy. Nghe nói nếu Diệp Bạch không thỏa hiệp thì sẽ để cho những người này mất đi việc làm, mà hiện tại bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn thiếu niên dưới tình huống như vậy bị ép buộc cho không còn cách nào phải ký hợp đồng.
Vì thế có một số fans tương đối giàu bày tỏ, bị sa thải có thể chậm rãi tìm việc làm, trong lúc đó anh ta bỏ tiền lương, cao gấp đôi.
Dưới lầu một đống quỳ liếm thổ hào.
Càng nhiều là tán thành đối với quyết định lần này của Tinh Khởi, dù sao công ty của những người khác muốn thu người cũng khó tránh khỏi làm việc không đúng chuyên môn, mà Tinh Khởi cùng là công ty giải trí thì không giống vậy. Trong lúc nhất thời từ bỏ công việc đi Tinh Khởi, lưu lại một nơi như Tinh Huy để làm gì, không chừng ngày nào đó bị quy tắc ngầm thì đi đâu tìm việc.
Đang cầm di động, Lâm Dịch hưng phấn lượn weibo, cả người hoàn toàn không còn bộ dáng nửa chết nửa sống lúc trước.
"Sao ông bây giờ mới đến?"
Hai mắt sáng lên, Lâm Dịch tò mò nhìn hướng Diệp Bạch, "Rõ ràng gọi điện thoại cho ông đều không thông, sao ông có thể chụp được toàn bộ rồi truyền ra, là giám đốc Cố hoặc là giám đốc Khâu cho ông thiết bị kiểu mới nào à?"
Diệp Bạch cảm thấy cậu ta nghĩ quá nhiều.
Không nói tới có thiết bị như vậy hay không, ngay cả có thì phải thần không biết quỷ không hay lắp đặt thế nào. Hắn bây giờ không phải là Diệp Bạch một doanh nhân thành đạt đời trước, mà là cô nhi một nghèo hai trắng. Sở dĩ có thể làm được bởi vì thiên phú của cậu nhóc này là có thể thấy quỷ, hơn nữa còn có thể trao đổi câu thông, vì thế hắn tìm một con quỷ đến hỗ trợ.
Đối phương tuy không hiểu nghệ thuật quay chụp, nhưng hắn cũng không phải đang đóng phim, chụp người vào, ghi âm toàn bộ cũng xem như hoàn thành.
Trợ lý kia nghĩ thế nào cũng không thông thì làm sao có thể hiểu được, lúc ấy có một con quỷ đang đứng dán tường ở nơi đó chụp. Về phần tại sao không nhìn thấy di động quay chụp, vậy vẫn phải nói đến... Diệp đại tiên tiện tay ném một cái huyễn thuật qua, đừng nói tới một cái di động đang chụp ảnh, cho dù là cả máy móc rất lớn ở nơi đó, chỉ sợ trợ lý đang kiêu căng cũng không phát hiện ra được.
Bên này Lâm Dịch hưng phấn không thôi, thành viên cấp cao của Tinh Huy lại sắp hộc máu.
Tin tức trên mạng rất bất lợi đối với bọn họ, quả thực là bất lợi lớn. Một đám người hoàn toàn không còn bộ dáng trào phúng đầu Khâu Tử Húc bị nước vào như hôm trước, ồn ào cảm thấy người này tâm tư thâm trầm. Đã nói tên nhóc đó không có lợi thì không dậy sớm, thì ra là nhắm vào bọn họ mà. Hiện tại đâu chỉ còn là chuyện của một mình Khương Phi, không thấy cổ phiếu công ty đều sắp rớt xuống đáy rồi à.
Có người nhịn không được âm dương quái khí oán hận: "Anh nói các anh không có việc gì thì quy tắc ngầm làm cái gì, làm thì làm, các anh biết làm không, có kiểu làm như vậy à?"
Mọi người cảm thấy đồng ý, nhịn không được nhìn về phía Đại công tử ngồi ở ghế đầu.
Đối phương xoa nhẹ huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài, "Lúc trước tôi cũng không biết."
Mọi người ngẫm lại cũng đúng, muốn bao dưỡng người ta chính là Tiểu công tử, tuy trợ lý là của vị này, nhưng cũng không phải trợ lý đặc biệt, chỉ là một người có chức vụ thấp nhất trong mấy trợ lý. Không nhìn rõ tình huống làm ra chuyện ôm đùi như vậy cũng rất bình thường, việc con trai út của tổng giám đốc không đáng tin cũng không phải ngày một ngày hai, lần này khẳng định lại là cậu ta ra chủ ý.
"Anh không thể quản lý cậu ta à." Có người xoa đầu đang phát đau nói.
Thẩm Kỳ cười khổ, "Tôi đâu quản được cậu ấy."
Mọi người đều không nói chuyện, trong lòng bọn họ biết Thẩm Kỳ chỉ là con riêng mà thôi, tuy quan hệ với Thẩm Huy không tồi, nhưng bởi vì luôn thuận theo đối phương mới không xảy ra xung đột gì. Loại quan hệ này, anh ta quả thật không tiện phản đối, bằng không đến lúc đó Thẩm nhị công tử nổi giận lên, con riêng Thẩm Kỳ đây căn bản không lấy được thứ tốt.
Không chỉ là vấn đề danh chính ngôn thuận, từ trong cái tên Tinh Huy cũng có thể nhìn ra được, ông cụ càng chiều người nào hơn.
Chuyện này bọn họ nhất trí cảm thấy khẳng định là bút tích của Khâu đại thiếu gia, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra Khâu Tử Húc còn chưa bắt đầu ra tay, hiện đang nhìn tình thế tốt đẹp chậc chậc ra tiếng.
"Lần này, tôi lại kiếm lớn rồi."
Anh ta tiến đến trước bàn làm việc của Cố Chiêu, tránh đi chồng văn kiện hưng phấn nói: "Cậu nói tôi có được tính là nhờ phúc của bạn trai cậu không, cậu ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã giật mình mà!"
Cố Chiêu hoàn toàn không để ý anh ta.
Từ lần đầu tiên sửa lại Diệp Bạch không phải bạn trai của anh, đối phương không nghe anh cũng không nhắc lại nữa. Khâu Tử Húc người này thông minh lanh lợi thì có, nhưng cũng hơi cố chấp, nói không thông.
Hơn nữa anh rất bận.
Gần đây con trai của lão bất tử kia lại đang sinh sự, ngay cả mấy người bên dưới cũng không an phận, thực khiến người ta đau đầu.
Chương 22
Sự tình được giải quyết rất nhanh chóng mà đơn giản, sau đó Diệp Bạch mượn Lâm Dịch ít tiền, rồi ném vào mấy cái cổ phiếu, chuẩn bị bắt đầu hành trình làm giàu của đời này.
Về phần con quỷ chỉ giúp đỡ quay chụp kia.
Diệp Bạch tìm nó nói chuyện, đối phương bày tỏ tâm nguyện lớn nhất chính là có thể ăn một cái bánh Tiramisu.
Đây là một loại bánh ngọt một năm gần đây mới ra, cuồng đồ ngọt như Diệp Bạch vừa mới đến nơi này mấy ngày cũng đã thăm dò rõ ràng. Giờ phút này nghe con quỷ muốn thù lao như thế không khỏi nổi lên một loại cảm giác tư tưởng lớn gặp nhau, nói thật hắn cũng cảm thấy loại bánh ngọt này có mùi vị không tệ. Bởi vậy hắn hào phóng đáp ứng, hơn nữa quyết định mua nhiều thêm mấy cái.
Nghiêm khắc mà nói thì quỷ không thể ăn.
Đồ mà nguyên chủ chạm qua có thể giữ tươi ở mức độ lớn nhất, cũng có thể để quỷ chạm đến, nhưng cậu ta lại không làm cho quỷ ăn đồ ăn được. Dù sao đối phương cũng chỉ còn lại một hồn thể, ăn vào rồi thì phải bài tiết như thế nào? Nhưng việc này đối với Diệp Bạch lại hoàn toàn không thành vấn đề, dùng linh lực tùy tiện thay đổi một chút vật chất bên trong, chính là một bánh ngọt linh lực rồi.
Hương vị sẽ không thay đổi, quỷ lại có thể ăn, còn có không ít chỗ tốt.
Bởi vậy một người một quỷ ăn vô cùng vui vẻ, đáng được ăn mừng chính là gần đây Lâm Dịch rất bận cũng không ở nhà, bằng không nhìn thấy bánh ngọt bay trên không trung cũng không biết có cảm giác gì.
Đối phương gần đây bề bộn nhiều việc.
Bởi vì nổi tiếng nên nhiều thêm không ít thông báo, người đại diện lúc trước cũng không ngại đông ngại tây, nhưng Diệp Bạch vẫn muốn đổi người đi, bởi vậy gọi một cuộc điện thoại cho Cố Chiêu. Chuẩn bị mở màn thì nói việc này, kiên quyết không thừa nhận mình nhớ anh, nhưng Diệp đại miêu ngạo kiều vạn vạn không ngờ đến, điện thoại là Khâu Tử Húc nghe.
"Alô!" Giọng nói của Khâu đại công tử có chút mệt mỏi, "Có việc gì?"
Diệp Bạch: "..."
Với tình huống bình thường, hiện tại không phải đối phương nên hưng phấn nhảy lên à, sau đó hóng hớt hắn và Cố Chiêu rốt cuộc là quen biết thế nào, lại có quan hệ gì không muốn để người biết.
Khâu Tử Húc khác thường khiến Diệp Bạch giật mình trong lòng.
"Anh ấy ở đâu?" Hắn lập tức hỏi.
Khâu Tử Húc ở đầu kia di động dừng động tác lại, nhìn về phía Cố Chiêu còn nằm ở trên giường bệnh, xoa nhẹ trán bất đắc dĩ nói, "Cậu muốn tìm cậu ấy thì có thể đợi qua mấy ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ấy liên lạc với cậu."
Diệp Bạch: "..."
Tuy rằng không hỏi đến, dù sao đã biết 'mấy ngày nữa' là người ta có thể gọi điện thoại cho hắn, nhưng mấy ngày nữa...
Diệp đại miêu lại không chờ đợi được, vì thế ra dấu cho con quỷ ăn hóa ở một bên hỗ trợ, đối phương vươn ra ba ngón tay, ý tứ lần này muốn ba cái. Diệp Bạch sao cũng được đáp ứng, bảo nó nhanh chóng làm việc. Nói đến cùng thì loại quỷ này kết cấu nhân tố phức tạp, nhưng lại gần tương tự với cùng tín hiệu kỳ quái, cho nên lúc trước ở trong nhà hàng mới có thể truyền ra toàn bộ thứ đã chụp được.
Hiện tại dựa vào điện thoại để xác định vị trí đương nhiên cũng không thành vấn đề.
Diệp Bạch kéo dài không để cho cúp điện thoại.
"Không nói phải không, cũng được, tôi ở đây có chút việc, anh thuận tiện làm đi." Diệp đại miêu vẻ mặt đương nhiên nói về chuyện đổi người đại diện, Khâu Tử Húc đau cả đầu.
"Hiện giờ cậu ta không thích hợp đổi người đại diện." Anh ta kiên nhẫn giải thích.
Diệp Bạch không động, "Vấn đề khác để tôi giải quyết, anh phụ trách thay người là được." Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Hiện tại gọi điện thoại đi, để chính tai tôi nghe anh xử lý."
Khâu Tử Húc: "..."
Anh ta cảm thấy Diệp Bạch quả thực khó hiểu, thật muốn trực tiếp cúp điện thoại cho vào danh sách đen. Nhưng nghĩ đến bạn tốt còn nằm ở trên giường bệnh, nên vẫn yên lặng nhịn, cũng lấy di động ra gọi điện thoại.
Diệp Bạch vừa lòng gật đầu, tỏ vẻ: "Hiện tại có thể cúp."
Sau đó hắn cúp điện thoại trước.
Khâu Tử Húc: "..."
Sao anh ta lại muốn chém người thế này chứ, cơ mà nhịn, hết thảy chờ tên nhóc Cố Chiêu tỉnh dậy lại nói, đến lúc đó anh ta nhất định thêm dầu thêm muối cáo trạng tất cả chuyện này.
Bên kia tiếng đập cửa vang lên.
Khâu đại công tử xoa nhẹ đầu phát đau, nói đến cùng thì cậu nhóc Diệp Bạch này cũng chỉ có thể gây sức ép được như vậy, hiện tại phiền nhất vẫn là đám người kia, cũng không biết lần này quay lại là vị nào. Nghĩ tới đây, Khâu Tử Húc cực kỳ không muốn đi mở cửa, bởi vậy kéo chút thời gian, lại không ngờ Diệp Bạch căn bản không muốn đợi thêm một giây nào, gõ xong trực tiếp tự mình mở ra.
Khâu Tử Húc: "..."
Diệp đại miêu vẫy vẫy di động, đắc ý nói: "Còn muốn giấu tôi."
Phía sau con quỷ ăn hóa nào đó hoàn toàn học theo, cười cực kỳ ý vị. Chỉ cần một phút đồng hồ, không, ba mươi giây là nó có thể tìm được người.
Khâu đại công tử đã hết chỗ nói rồi.
"Thì ra cậu còn lắp công cụ định vị à?" Vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ, ngay sau đó lại nghĩ tới hình thu truyền ra từ trong nhà hàng ngày đó, không khỏi cảm thấy kỳ thật tên nhóc này cũng có rất nhiều biện pháp.
"Nói đi, sao lại thế này."
Diệp Bạch liếc nhìn, thấy người trên giường không thiếu tay thiếu chân thì yên lòng, về vấn đề khác, có Diệp đại tiên hắn ở đây thì còn là vấn đề à. Tiên quy Thiên giới cái gì, không thể quấy nhiễu sinh lão bệnh tử của nhân loại phàm trần, hôm nay Diệp Bạch hắn nói người nào không đáng chết, thì người đó sẽ không chết hôm nay, không có thương lượng.
Khâu Tử Húc bất đắc dĩ, "Dù sao cậu cũng phải nói cho tôi biết hai người các cậu có quan hệ gì chứ!"
"Anh ấy nói thế nào." Diệp Bạch hỏi.
Khâu Tử Húc: "... nếu cậu ta chịu nói thì tôi còn cần hỏi cậu à."
Diệp Bạch hiểu rõ gật đầu, sau đó thêu dệt một câu chuyện tình yêu duy mỹ, cũng không phí chút tế bào não nào, sửa lại một chút câu chuyện của nam nữ chính trên phim truyền hình nào đó từng xem ở đời trước. Cuối cùng còn vẻ mặt bất đắc dĩ tỏ vẻ, "Có thể là cảm thấy không phù hợp với tác phong thói quen của anh ấy, cho nên anh ấy mới không nói với anh."
"Dù sao... anh có thể truyền cho tất cả mọi người đều biết không!"
Khâu Tử Húc: "..."
Ngẫm lại hình tượng nhất quán của anh ta ở trước mặt Diệp Bạch, bát quái, bát quái, vẫn là bát quái, bị hoài nghi quả thật cũng không kỳ quái. Anh ta nói thầm nhịn đi, chờ anh ta xác định chuyện này không phải thật lại tính sổ sau. Vì thế sắp xếp chỉnh lý lại, anh ta bắt đầu kể chuyện xưa, thật ra truy tìm căn nguyên việc này cần nói từ lúc Cố Chiêu còn nhỏ...
Diệp Bạch nghiêm túc lắng nghe, chợt đột nhiên lại chen lời: "Lúc nhỏ anh ấy không thích chó."
"..." Khâu Tử Húc sửa lời: "Được rồi, đó là con mèo, nhưng việc này cũng không quan trọng." Ngay sau đó anh ta nói đến điểm chính trước, bối cảnh sự kiện phát sinh, Diệp Bạch lại một lần nữa cắt đứt lời anh ta.
"Anh ấy thích nhất chính là rubic, không phải súng."
Khâu Tử Húc: "..."
"Cậu ấy thích chính là súng, đứa bé trai nào không thích súng chứ." Anh ta vừa mới phản bác ra tiếng, Diệp Bạch đã bình tĩnh trả lời, "Cố Chiêu thích nhất thật sự là rubic."
"Rubic đó là mẹ anh ấy đưa cho anh ấy, cho nên anh ấy luôn rất quý trọng."
Cuối cùng, hắn nhịn không được thở dài, "Những chuyện nhỏ nhặt này anh đừng tranh với tôi, anh với anh ấy là quen biết lúc du học, sao có thể biết rõ ràng được."
Khâu Tử Húc: "..."
Anh ta biết Diệp Bạch nói thật, bởi vì hiện tại Cố Chiêu cũng không thích chó, hơn nữa rubic bảo bối kia của cậu ta được cất kỹ trong một hộp nhỏ ở phòng sách, Khâu đại công tử đã từng thấy qua. Một khi đã như vậy, anh ta cũng không cần dò xét nữa, dù sao nếu không phải thật sự quen thuộc sẽ không có khả năng biết nhiều chuyện như vậy.
Khâu Tử Húc hoàn toàn không nghĩ đến, những điều này là do Mục Uyển từng nhắc tới.
Trong lòng nguyên chủ chỉ có ánh mặt trời, Mục Uyển làm sao lại không phải, toàn bộ lòng của bà đều ở trên người con mình, nhưng có thể nói chuyện trao đổi cũng chỉ có một mình nguyên chủ. Bởi vậy có một số việc nhỏ không tự giác sẽ nhắc tới, sau đó cười hạnh phúc, nguyên chủ ở bên cạnh luôn nghe rất nghiêm túc, sau khi Diệp Bạch tiếp nhận trí nhớ lại đặc biệt nhìn nhiều mấy lần.
Dù sao cũng là Cố Chiêu khi còn bé, hắn luôn muốn biết một chút, lần này nhắc đến tự nhiên thuộc như lòng bàn tay.
Một vài chuyện cũ chưa từng được Mục Uyển đề cập đến bị Khâu Tử Húc kể ra.
Thì ra năm đó cha mẹ Cố Chiêu cũng là tự do yêu đương, nam anh tuấn, nữ dịu dàng, một thời gian rất ân ái. Nhưng đàn ông nào mà không vụng trộm, Mục Uyển lại xuất thân gia giáo, tính khí dịu dàng bảo thủ, đâu kích thích như phụ nữ bên ngoài. Bởi vậy thường xuyên qua lại, cha Cố Chiêu có phụ nữ ở ngoài.
Lúc đầu vẫn chỉ là phụ nữ, sau đó thì có con riêng.
Chỉ là năm đó ông cụ Cố rất coi trọng dòng chính, cho nên chuyện này bị cha Cố Chiêu là Cố Như Hưng giấu rất kỹ, mãi đến khi ông cụ Cố mất đi mới bị lộ ra. Lúc ấy Cố Chiêu mười tuổi, đứa con riêng kia cũng đã tám tuổi, Cố Như Hưng thậm chí có ý nghĩ mang người về nhận tổ quy tông, lại bị Mục Uyển cực lực phản đối.
Lúc trước bà không nói ra, cũng chính là sợ Cố Chiêu biết việc này, nhưng hiện tại...
Con riêng lại muốn về nhà, ngay cả người phụ nữ thiện lương hơn nữa cũng nhịn không được. Bà vốn xuất thân thế gia, mặc dù không hơn nhà họ Cố nhưng cũng không kém, bởi vậy chỉ cần kiên trì, Cố Như Hưng cũng không thể khăng khăng cố chấp. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, không quá nửa tháng, người phụ nữ dịu dàng thiện lương đó xảy ra tai nạn xe cộ ra đi, cuộc sống của Cố Chiêu ở nhà họ Cố ngày càng khó khăn.
"Cố Chiêu xuất ngoại năm ấy mới mười lăm tuổi."
Khâu Tử Húc nhớ tới năm đó, "Tôi là bởi vì phần lớn việc làm ăn trong gia tộc đều ở nước ngoài cho nên học tập ở đó, thế nhưng cậu ấy lại không ở tiếp được trong nhà họ Cố mới đưa ra hạ sách này!"
Đầu ngón tay không tự giác lộ ra móng nhọn, Diệp Bạch muốn xé cái gì đó rồi lại nhịn xuống.
"Còn hiện tại?"
Hắn hỏi: "Nhắc tới những thứ này là bởi vì, là ông già kia làm? Hay là tên con riêng đó."
"Không rõ ràng lắm." Khâu Tử Húc thở dài một hơi, "Là tai nạn xe cộ, còn đang tra, chẳng qua cho dù có vấn đề, đối phương khẳng định cũng làm rất sạch sẽ, không dễ dàng tra ra được."
Diệp Bạch cười lạnh một tiếng không nói chuyện.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Chiêu đang hôn mê bất tỉnh còn nằm ở trên giường bệnh, cười đến âm u, trực tiếp khiến cho Khâu Tử Húc ngồi ở đối diện hắn sợ run cả người.
"Tiếp tục tra."
Diệp Bạch híp mắt, "Tìm được người lái xe thì nói cho tôi một tiếng, tôi muốn gặp."
Khâu Tử Húc gật đầu, anh ta xem ra việc này rất bình thường, nếu Diệp Bạch và Cố Chiêu thật sự là cái loại quan hệ đó, thờ ơ mới không bình thường. Nhưng nhìn đối phương nghe ra tình huống không đúng lập tức chạy tới, dù thế nào cũng rất lo lắng, chỉ nói chuyện phiếm với anh ta một lát, đã không ít lần nghiêng đầu nhìn bên kia, còn là không tự giác, hoàn toàn là động tác theo bản năng.
Chỉ là...
Tại sao lúc trước Cố Chiêu lại không thừa nhận với anh ta, mình có một bạn trai.
Chương 23
Thân thể Cố Chiêu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ gãy xương mấy chỗ, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục. Sở dĩ khiến Khâu Tử Húc đau đầu thành như vậy là bởi vì đã qua hai mươi bốn giờ, người còn chưa tỉnh lại, nếu trong bốn mươi tám giờ còn không có phản ứng, như vậy rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Diệp Bạch hiểu rõ gật đầu, "Cách nói này không sai."
"..." Khâu Tử Húc bất đắc dĩ nói, "Đây là sự thật, không phải vì an toàn mà đối ngoại như vậy."
Diệp Bạch quét mắt nhìn anh ta một cái, lang băm này thì biết cái gì. Nếu bàn về tình huống thân thể bọn họ có lẽ còn có thể nhìn ra, nhưng cùng một khối não bộ này thì vẫn quên đi. Ngay cả huyễn thuật hắn làm ra Cố Chiêu đều có thể nhìn thấu, phương diện linh hồn tất nhiên có chỗ đặc biệt, sao biến thành người thực vật dễ dàng như vậy được, nghĩ cũng không cần nghĩ.
Khâu Tử Húc càng đau đầu.
Mới vừa cảm thấy Diệp Bạch rất quan tâm Cố Chiêu, bây giờ đối phương lại mang một bộ dáng như vậy...
Diệp Bạch cũng mặc kệ anh ta đang suy nghĩ cái gì, dùng linh thể tự mình tra xét xác nhận một lần, không chút nghĩ ngợi đưa mắt ra hiệu cho quỷ ăn hóa, đối phương mờ mịt: "..."
Diệp Bạch: "..."
Trước kia quen đối mắt nói chuyện với Cố Chiêu, nhất thời quên mấy hàng này nhìn không hiểu.
Mặc dù đối với mấy điều lệ tiên quy Thiên giới kia, Diệp Bạch không hề thờ phụng tuân theo giống đám bạn tiên lúc trước, nhưng rốt cuộc vẫn phải chú ý. Mà nguyên chủ của thế giới này vốn có thuật thần quái sẽ không ở nhóm đó, bởi vậy Diệp đại miêu rất vui vẻ nghĩ ra một chủ ý, nhưng ngại Khâu Tử Húc bây giờ còn đang ở đây, không thể trao đổi với quỷ ăn hóa.
Tương đối mà nói, Khâu Tử Húc ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước Cố Chiêu hôn mê bất tỉnh, bên cạnh lại không có người tín nhiệm nào, anh ta chỉ có thể tự mình một người chạy tới chạy lui, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, toàn bộ đều dựa vào cà phê để chống đỡ. Hiện tại Diệp Bạch đến đây, thoạt nhìn đối phương còn rất bình tĩnh mà lý trí, xử lý mọi chuyện không chút hoang mang, hoàn toàn không mất chừng mực như trong tưởng tượng của anh ta, bởi vậy đặc biệt vừa lòng.
Nói đến, Cố Chiêu là người tinh mắt như vậy, tìm bạn trai cũng không nên quá kém.
"Không tồi." Anh ta vỗ vỗ bả vai Diệp Bạch, "Mặc dù kém người đầu tiên cậu ấy nhìn trúng một chút, nhưng biểu hiện của cậu đã rất tốt rồi, hiện tại..."
Diệp Bạch tỉnh táo ngẩng đầu, "Người đầu tiên anh ấy nhìn trúng, là ai?"
"..."
Lúc này Khâu Tử Húc mới phát hiện lời mình nói dường như có điểm làm cho người ta hiểu lầm, bởi vậy đành phải giải thích: "Đương nhiên là tôi, làm bạn tốt duy nhất mười mấy năm qua của cậu ấy, hoàn toàn có thể chứng minh ánh mắt của cậu ấy."
Diệp Bạch: "..."
Đây là đang khen mình hay là đang thổi phồng bản thân?
Việc này cũng gián tiếp chứng minh tâm tình Khâu Tử Húc đã khá lên nhiều, trọng trách không đè nặng ở trên một người, có một người khác có thể tin tưởng cùng gánh vác, loại cảm giác này thật sự không tồi. Mặt khác anh ta đối với chuyện bạn tốt có người yêu, vẫn vô cùng vui mừng, dù sao dựa theo biểu hiện mấy năm nay của đối phương, anh ta suýt nữa cho rằng bạn mình không có năng lực.
"Về một nhà của cha anh ấy, tôi sẽ đưa ảnh chụp cho cậu, cậu nhận thức một chút."
Khâu Tử Húc nói xong muốn đi sửa sang tư liệu, Diệp Bạch lại ngăn cản anh ta, "Trước giúp tôi tìm hai người, tố chất thân thể nhất định phải đủ mạnh, không cần một đánh mười, nhưng cũng phải đánh được ba năm người là được."
"Việc này không thành vấn đề."
Khâu Tử Húc nghĩ nghĩ, "Nhân tuyển thì có sẵn, bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, lúc trước từng được Cố Chiêu trợ giúp, có thể tín nhiệm."
Diệp Bạch suy nghĩ gọi người tới gặp mặt một lần, là một đôi song sinh, đứng ở nơi đó hoàn toàn giống nhau như đúc, không phải người quen căn bản nhìn không ra điểm khác biệt. Có thể bởi vì đã từng đi lính thấy qua máu, ánh mắt sắc bén lạnh cứng, đứng nghiêm thẳng tắp, hoàn toàn khác với những đôi song sinh thông thường, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra được cái loại cảm giác người anh ổn trọng đứa em hoạt bát.
"Tôi tên Dịch Văn, em ấy là Dịch Võ."
Người anh trong đôi song sinh lên tiếng giới thiệu, Khâu Tử Húc bất đắc dĩ phất phất tay, "Quên đi, mỗi lần giới thiệu xong lại vẫn không phân biệt ra được." Anh ta lại chỉ hướng Diệp Bạch, giới thiệu, "Đây là Diệp Bạch, lần này các cậu nghe cậu ấy."
Đôi song sinh không có dị nghị.
Liếc nhìn người từ trên xuống dưới một lần, trong lòng Diệp Bạch biết bộ đội đặc chủng giải ngũ cũng không phải khoác lác, bởi vậy đặc biệt vừa lòng, cũng nói thẳng, "Năng lực của các anh tôi cũng rõ ràng, cũng không yêu cầu các anh thật sự lấy một đấu mười, chỉ cần cam đoan một chút là được." Chỉ chỉ hướng cửa, Diệp Bạch bổ sung: "Trừ tôi và Khâu Tử Húc, còn lại chỉ cần là động vật có thể thở biết nói tiếng người đều không cho phép thả vào."
Đôi song sinh: "..."
"Bao gồm bác sĩ?" Khâu Tử Húc hết chỗ nói trước nhất.
Nhưng mà Diệp Bạch lại gật đầu.
'Lang băm' này còn vào để làm gì, hắn đã đến đây rồi, y thuật cao minh hơn nữa có so được với Diệp đại tiên hắn không, nhưng mắt thấy biểu tình của Khâu đại thiếu gia không đúng, vì thế sửa miệng: "Đặc biệt tín nhiệm thì có thể tiến vào."
Khâu Tử Húc cuối cùng không nói gì nữa.
Anh ta đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài, lúc này thân thể đang kháng nghị nghiêm trọng, bởi vậy thấy bên này có Diệp Bạch tiếp nhận, còn có hai người quen thuộc Dịch Văn Dịch Võ, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên trực tiếp chuẩn bị về nhà trước bồi bổ lại cảm giác. Còn một đống lớn chuyện của công ty, thừa dịp này đi cắn Tinh Huy một miếng thịt cũng không tồi.
Dịch Văn Dịch Võ tận chức tận trách đi trông cửa.
Diệp Bạch lúc này mới có cơ hội trao đổi với quỷ ăn hóa, hắn hỏi đối phương: "Có muốn thử cảm giác giả quỷ dọa người không."
Quỷ ăn hóa muốn nói nó không cần giả dạng, bản thân nó chính là quỷ rồi, nhưng một giây sau cảm thấy nói ra lời này có vẻ nó không có chỉ số thông minh, vì thế yên lặng biến mất âm, lại bổ sung: "Tôi là ăn quá mau nên nghẹn chết, không đủ dọa người." Nó giới thiệu với Diệp Bạch, "Lúc trước tôi quen biết được một đồng bạn ở ven đường, cậu ấy bị xe đụng chết, hơn nữa tài xế kia đặc biệt không đạo đức còn lái xe lại đè ép một lần, cho nên tương đối khủng bố."
Diệp đại miêu nháy mắt gõ nhịp, "Tìm cậu ta đi."
Quỷ ăn hóa nhất thời đi ra ngoài tìm người, trong phòng chỉ còn lại mình Diệp Bạch.
Theo đời trước chết đi đến bây giờ, đối với Diệp Bạch mà nói thì chưa đến thời gian một tháng, đổi lại trước kia hắn ngủ một giấc cũng qua một nửa, nhưng hiện giờ... Khi đó hắn và Cố Chiêu gần như mỗi ngày đều không rời, quanh thân đều là hơi thở quen thuộc mà dễ chịu của đối phương, hiện giờ mới qua mấy ngày lại cảm thấy như đã qua rất lâu vậy.
Diệp Bạch ngạo kiều không chịu thừa nhận nhớ đối phương, còn lộ vẻ mặt ghét bỏ tỏ vẻ đối phương rất vô dụng, không rời hắn được.
Vừa nghĩ tay lại sờ lên.
Ừ, xúc cảm vẫn rất quen thuộc, Diệp đại miêu vô cùng hài lòng duỗi móng vuốt, đang muốn làm ổ ở bên cạnh ngủ một giấc, lại nghe được tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng của Dịch Văn: "Cố Như Hưng đến đây."
Đối phương giờ phút này còn chưa hoàn toàn đi lên, là Dịch Võ xuống tầng gọi cơm phát hiện, bởi vậy gọi một cuộc điện thoại lên báo tin.
Lúc trước bọn họ được Cố Chiêu trợ giúp, bởi vậy lúc đối phương có chuyện thì sẽ đi qua hỗ trợ, cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cho nên đối với tình hình nhà họ Cố coi như có chút hiểu biết. Đám quân nhân rất chính trực, đôi song sinh luôn không quen nhìn Cố Như Hưng thay đổi thất thường, hơn nữa đối phương còn liên tiếp đến tìm phiền toái ngay trước mặt bọn họ.
Tuy mỗi lần đều không thể ngăn cản, nhưng rốt cuộc cũng dưỡng thành thói quen thông báo trước.
Lại không ngờ lần này...
Diệp Bạch chỉ gật đầu, sau đó nhớ ra đối phương không nhìn thấy, nên lười nhác mở miệng nói, "Nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước, động vật biết thở, có thể nói tiếng người thì không được vào cửa."
Dịch Văn: "..."
Cũng may nhiều năm vào Nam ra Bắc, đã gặp qua cả những lão đại hắc đạo động một chút lại biến sắc mặt giơ súng giết người, bởi vậy rất nhanh đã kịp phản ứng, do dự nhắc nhở: "Đó là cha của ông chủ Cố."
Diệp Bạch đương nhiên biết.
Nhưng mà: "Dưới tình huống bình thường, cha đến thăm con chúng ta đương nhiên không thể ngăn cản, nhưng bây giờ không phải là tình huống không bình thường à."
Diệp Bạch vừa dứt lời, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, tốc độ không chậm, mỗi một bước đều đi cực ổn, chính là Dịch Võ từ cầu thang chạy gấp trở về trước một bước. Đối phương vừa mới đến, một giây sau một đám người cười cười nói nói đi ra khỏi thang máy, cước bộ hỗn độn, trung khí không đủ, xem ra là nhóm người Cố Như Hưng.
Dịch Văn Dịch Võ rất nhanh đã trao đổi ánh mắt, đôi song sinh vô cùng ăn ý, lập tức hiểu được phải làm như thế nào.
Bởi vậy lúc Cố Như Hưng đi đến trước phòng bệnh đã bị ngăn lại.
Một cô gái phía sau ông ta nháy mắt bùng nổ, "Các anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ tên nhóc đó mời các anh đến là vì ngăn cản cha mình à, còn không mau tránh ra."
Dịch Văn Dịch Võ hoàn toàn bất động.
Bọn họ không chỉ là bảo tiêu, lúc trước còn là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh đã khắc vào trong đầu. Bởi vậy bảo ngăn cản là ngăn cản, đừng nói là bị chọc hai câu, cho dù súng chỉ vào đầu cũng có nguyên tắc của chính mình. Trong phòng Diệp Bạch lại nhíu mày, những người này quá ồn, hơn nữa ở ngay trước mặt hắn đã như vậy, sau lưng còn không chắc đã bắt nạt người của hắn thế nào.
Vuốt nhọn không tự giác lộ ra, lại vội vàng ẩn dấu trở về.
Diệp đại miêu mở cửa, chợt nghe cô nàng lúc trước đang gào to, "Bên trong sao lại có một tên con trai, anh ta là ai... Thì ra ngăn cản chúng tôi là bởi vì không tiện à."
"Đúng là không tiện." Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, "Mấy người đều có hiềm nghi, hiện không thể vào thăm người bị hại."
Đối phương lặng đi một chút, Cố Như Hưng lúc này mới bất mãn hỏi, "Cậu rốt cuộc là ai, lá gan ở đâu ra mà nói lung tung ở chỗ này, bên trong nằm chính là con tôi."
"Tôi đương nhiên biết."
Diệp Bạch vẻ mặt nghiêm túc, "Tin tức của cố chủ tôi tra rất rõ ràng, đương nhiên biết mấy người là ai, nói thật, vẫn là lần đầu thấy đến người cha nào hạ tử thủ với con trai như vậy." Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Kỳ thật cũng không khó lý giải, dù sao lúc trước cũng đã hại qua một người, mười mấy năm không hề xảy ra chuyện gì, lần này đương nhiên cũng không có áp lực."
Cố Như Hưng: "..."
"Đúng rồi." Diệp Bạch dường như mới nhớ tới việc giới thiệu mình, "Tôi là ông chủ của tổ chức thám tử tư."
Nói xong lời này, sắc mặt của người thiếu nữ đối diện lúc trước còn đang kêu gào đã có chút trắng bệch, ngược lại vị quý phụ nhân bên cạnh cô ta rất trấn định, thần sắc chợt lóe, mắng không đủ sức: "Thám tử tư là có thể nói lung tung à, chúng tôi có thể tố cáo cậu tội phỉ báng." Cô gái kia vội vàng gật đầu theo.
Ánh mắt Diệp Bạch nhất nhất đảo qua trên mặt bọn họ, lạnh lùng nói:
"Xin cứ tự nhiên!" Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Đề nghị mấy người nhanh chóng, bởi vì qua không lâu nữa chắc chắn có cảnh sát tới cửa tìm mấy người, đến lúc đó mới tố cáo thì không còn kịp rồi."
Nói xong hắn đóng lại cửa, còn không quên bồi thêm một câu:
"Tiễn khách."
Chương 24
Khâu Tử Húc đến vô cùng mau, tuy nói có Diệp Bạch ở đây, nhưng rốt cuộc vẫn không phải do chính mồm Cố Chiêu thừa nhận, anh ta không dám tin tưởng hoàn toàn. Bởi vậy lúc Dịch Võ gọi điện thoại thông báo với anh ta Cố Như Hưng đến, anh ta đã từ trên giường đứng dậy chạy tới bệnh viện. Nhưng sau khi tới bên trong vô cùng im lặng, Dịch Văn Dịch Võ đứng trông ở bên ngoài, hoàn toàn không có hỗn loạn như trong tưởng tượng của anh ta.
"Sao lại thế này?" Khâu đại thiếu có chút ngây ngốc.
Hai người Dịch Văn Dịch Võ liếc nhau, một người trong đó nói: "Khâu thiếu gia, lần này các anh mời được thám tử tư thật sự không tồi."
"... Gì?"
Khâu Tử Húc nghĩ bọn họ đâu có mời thám tử tư, loại chuyện này rõ ràng cần người dưới quyền mình đi làm mới có thể yên tâm. Nhưng bên kia Dịch Văn đã tỏ vẻ, "Vị Diệp tiên sinh này là một người có thực tài, cái khác tôi không dám nói, ít nhất về phương diện nhãn lực tuyệt đối đứng nhất." Anh ta nói xong nêu ví dụ, "Cậu ấy có thể liếc mắt một cái đã phân biệt được tôi với Dịch Võ!"
Khâu Tử Húc: "..."
Hai vị này xuất thân từ bộ đội đặc chủng, huấn luyện khiến khí thế trên người bọn họ gần như hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa lúc trước từng huấn luyện về phương diện, vào thời khắc mấu chốt có thể thay người mà không làm cho người ta phát hiện. Tóm lại hai người lúc trước từng trải qua những việc nằm vùng các thứ, ngay cả hắc đạo cũng không nhìn ra được sự khác biệt, Diệp Bạch có thể?
Khâu đại thiếu gia không tin, "Có thể là trùng hợp không."
Không có khả năng.
Dịch Võ lập tức phản bác: "Trước đó vị Diệp tiên sinh kia chỉ thị tôi đi mua bánh ngọt cho cậu ấy, là Dịch Văn đi, lúc đưa vào đối phương vỗ vỗ vai anh ấy, nói câu: 'Làm tốt lắm, hai cái này cầm đi ăn với em trai anh đi."
Khâu Tử Húc: "..."
Anh ta tin tưởng đề này với anh ta mà nói là hoàn toàn không thể làm được, bạn trai mà Cố Chiêu vừa ý lại làm được. Chẳng qua: "Vì sao các anh nói cậu ta là thám tử tư."
Dịch Văn Dịch Võ: "..."
Hai người kể lại chuyện lúc trước, không hề khoa trương nói lại sự thật, đây là thói quen của bọn họ khi làm nhiệm vụ.
Khâu Tử Húc hoãn lại, sửa sang một chút mới đẩy cửa tiến vào. Diệp đại miêu giờ phút này đang làm ổ ở bên người Cố Chiêu ngủ vô cùng thoải mái, chiếc giường không lớn bị hắn chiếm lấy hơn một nửa, mền cũng bị đoạt đi một ít. Lúc này dịch thể treo trong bình rõ ràng sắp đến đáy, anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều đang chuẩn bị tiến lên rút, đã có một đôi tay nhanh hơn anh ta.
Diệp Bạch ngay cả ánh mắt cũng không mở, thuần thục rút kim, sau đó tiện tay vứt qua một bên.
Khâu Tử Húc: "..."
Ai từng gặp qua bồi giường đại gia như vậy, có điều anh ta nhìn kỹ mu bàn tay của bạn tốt, không ra máu, cũng không bị sưng đỏ gì, hiển nhiên được xử lý vô cùng tốt.
Khâu đại thiếu gia nhịn không được xoa nhẹ đầu phát đau.
Diệp Bạch từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn Khâu Tử Húc một cái rồi ngủ tiếp, Khâu đại thiếu gia vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu chăm sóc kiểu vậy à?"
"Dù sao trừ anh ra lại không có ai đi vào."
Diệp đại miêu với vẻ mặt đương nhiên, khiến Khâu đại thiếu gia nhớ lại lý luận động vật có thể nói đều không cho phép tiến vào, rất câm nín. Chẳng qua trước mắt quan trọng vẫn là, "Vì sao cậu nói mình là thám tử tư."
"Không thì nói cái gì." Diệp Bạch đứng dậy, đem giường bệnh khôi phục nguyên dạng, đứng ở nơi đó hỏi, "Tình nhân của Cố Chiêu?"
Khâu Tử Húc: "..."
Đám người nhà họ Cố này anh ta cũng có hiểu biết, nếu Diệp Bạch dám nói như vậy chắc chắn bọn họ sẽ dám huyên náo khiến người ta không thể an bình. Anh ta xoa đầu, phát hiện điểm ấy cũng có thể tạm thời để sang một bên trước. Hiện tại quan trọng nhất là: "Lời cậu nói trước đó với bọn họ có bao nhiêu là thật, thực sự tra ra được bằng chứng?"
"..." Vẻ mặt Diệp Bạch ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó giới thiệu, "Có một loại thuốc bổ não có vẻ không tệ, anh có muốn thử một chút không?"
Khâu Tử Húc cũng cảm giác mình là mệt đến hồ đồ, nếu không thì là vừa rồi bị Dịch Văn Dịch Võ tẩy não, thực sự cảm thấy Diệp Bạch là một thám tử tư đặc biệt lợi hại. Đối phương biết chuyện này vẫn là từ anh ta nói cho mới biết, nếu thật sự có bằng chứng còn cần nghe anh ta dài dòng à. Diệp đại miêu đồng tình nhìn anh ta, "Vành mắt đều đen cả rồi, nếu không thì cho anh một gian phòng bệnh bổ sung giấc ngủ trước?"
Khâu Tử Húc: "..."
Ông đây lại không bệnh, Khâu đại thiếu gia nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trong phòng bệnh lại một lần nữa khôi phục im lặng, Diệp Bạch cũng híp mắt. Đúng là không bằng chứng, chẳng qua phản ứng của những người đó hoàn toàn chứng thật điểm này, còn bị hắn hù dọa... Đối phương chắc chắn sẽ xác nhận lại một chút xem đã thật sự làm được gọn gàng sạch sẽ chưa, có khả năng sẽ liên hệ lại tài xế xe lúc đó, như vậy cơ hội của hắn đã tới rồi.
Phải biết rằng có hai con quỷ có thể đi theo chân bọn họ.
Quỷ ăn hóa tỏ vẻ về phương diện hoá trang nó cũng không tồi, hoàn toàn có thể biến cho quỷ đụng chết kia thành vô cùng dọa người, kỳ thật Diệp Bạch cảm thấy không cần làm gì cũng đã rất dọa người rồi.
Dù sao cũng là... bị đụng chết mà?
Tóm lại chuyện này không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải quyết, Diệp Bạch phát tin nhắn cho Khâu Tử Húc để anh ta an tâm ngủ, tỉnh dậy còn có thể thuận tiện cắn Tinh Huy một ngụm. Lần trước hắn nói với Lâm Dịch là đang suy nghĩ xem đốt lửa từ bên trong hay là đốt cháy từ bên ngoài cũng không phải là nói giỡn, đương nhiên cuối cùng hắn quyết định muốn đốt hết, đánh gọng kìm cả trong lẫn ngoài.
Cho nên hiện tại giá cổ phiếu của Tinh Huy so với lúc trước rớt xuống rất thảm, trên internet ngập tràn tiếng ha ha không ngừng!
Kỳ thật trong lúc này từng có một lần xoay chuyển, nguyên nhân là Tinh Huy khai trừ trợ lý kia, hơn nữa đẩy Nhị công tử không học vấn không nghề nghiệp ra gánh. Cuối cùng phát một tin xin lỗi chân thành, đồng thời bày tỏ uy hiếp này đều chỉ là hư ảo, chuyện dừng tài trợ cô nhi viện cũng là một mình đối phương ký tên lên văn kiện.
Về phần mấy nhân viên công tác từ cô nhi viện ra, đều được thêm tiền lương, cũng ra mặt nhận phỏng vấn nói một vài chuyện làm ăn.
Tóm lại cố gắng chứng minh Tinh Huy thật sự không bạc đãi bọn họ, lần này hoàn toàn là bị nhị thế tổ* trao quyền cho cấp dưới gây sức ép, công ty cũng đã bồi thường...
(*: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế, chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)
Nhưng mới vừa xoay chuyển, nhị thế tổ lại phát một weibo.
Đó là một đoạn video được quay chụp ra, không hề dài, lại đủ để chứng minh mấy vấn đề. Đó chính là bản thân nhị thế tổ cũng không biết chuyện này, đây là do anh trai của đối phương một tay chủ đạo. Mục đích đương nhiên không phải là tình anh em, mà là vì để cho em trai đi lên một con đường khác không hề rộng mở, tốt nhất là khiến đối phương mục nát đến mức bị cha chán ghét vứt bỏ.
Sau có người biết chuyện phát ra, anh trai nhị thế tổ – Thẩm Kỳ là con riêng, làm như vậy phỏng chừng là muốn hủy diệt nhị thế tổ.
Con riêng, ân oán nhà giàu.
Đám bạn mạng nháy mắt như ngửi thấy mùi cá tanh bắt đầu bới ra, mà nhị thế tổ ném ra video xong chỉ nói một câu: "Người là tôi nhìn trúng, nhưng tôi không biết mỗi lần bọn họ đều đi 'nói chuyện' với đối phương như vậy. Lúc trước Thẩm Kỳ nói những người này vì trèo lên trên nên cái gì cũng nguyện ý, tôi cho bọn họ cơ hội, anh tình tôi nguyện."
Chỉ riêng đoạn này cũng đã bị bới ra rất nhiều tin tức.
Rõ ràng là anh công tử cái gì cũng không hiểu, bị anh trai nhà mình cố ý dẫn dắt đi lên con đường này, sau đó xảy ra chuyện lại bị đẩy ra gánh tội thay, quả thực là oan. Nói vô tội cũng không hẳn, nhưng bàn đến mức độ ghê tởm vô sỉ, so với anh con riêng tên Thẩm Kỳ kia, quả thực khác biệt, trong lúc nhất thời không có ai công kích anh ta.
Đều chạy đến weibo của Thẩm Kỳ.
Mà cái video kia... đương nhiên không thể là nhị thế tổ tự mình quay, là Diệp Bạch nặc danh gửi qua.
Cũng chỉ có thể trách trợ lý gánh không được chuyện này, đi tìm Thẩm Kỳ, đối phương cũng không nghĩ tới nhà mình cũng sẽ bị quay, bởi vậy nói chuyện không có điều cố kỵ, dễ dàng bị quỷ ăn hóa quay lại.
Thanh danh của Tinh Huy lại một lần nữa rớt xuống thấp nhất, càng sâu hơn so với trước kia.
Dù sao chuyện quy tắc ngầm đã vô cùng rõ ràng, tuy rằng Diệp Bạch thuộc về chuyển ngược lớn, cho nên hưởng ứng tương đối mãnh liệt, nhưng không thể so với lần này. Đây chính là anh trai hãm hại em mình đó, hoàn toàn không giống với việc anh dùng thủ đoạn bao dưỡng một minh tinh nhỏ, cho dù không phải cùng một mẹ, nhưng cũng là em trai ruột cùng một cha!
Anh em tương tàn gì đó, hơn nữa tổng giám đốc cũng bị việc này làm cho tức giận đến mức vào bệnh viện, cổ phiếu rớt xuống dường như lại rất bình thường.
Khâu Tử Húc thừa dịp này có thể nhặt được nhiều lợi ích, góc tối thì không nói, chỉ riêng ở bên ngoài các fan của minh tinh Tinh Khởi trải qua việc này đều tăng lên, hơn nữa hình tượng khá chính diện. Cũng có không ít người ở Tinh Huy đang âm thầm tiếp xúc chuẩn bị đi ăn máng khác, mắt thấy tầng cao sắp sụp, chuẩn bị đi hưởng nhiều ưu đãi hơn.
Lúc trước là bởi vì Cố Chiêu bên này không rời khỏi người nên giao cho phía dưới, bây giờ có thể chính mình động thủ đương nhiên phải tự mình đến.
Đối với Diệp Bạch, trải qua mấy ngày nay anh ta vẫn tương đối yên tâm, mặc dù về lai lịch vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn ra được không có ác ý với Cố Chiêu, vả lại năng lực tương đối tốt. Hơn nữa hai người canh giữ ở bệnh viện cũng không cần thiết, lúc trước là vì phòng người của nhà họ Cố, hiện tại... Diệp Bạch nói mấy câu đã cưỡng chế đem người dời đi.
Cho nên Khâu đại thiếu gia đương nhiên đi ăn 'thịt' của anh ta.
Người đại diện của Lâm Dịch cũng thay đổi, hiện người mới không nói đến việc đối tốt với Lâm Dịch, ít nhất là vô cùng chuyên nghiệp, nên nhắc nhở tuyệt không thiếu sót, nên tranh thủ tuyệt sẽ không bởi vì phiền toái mà buông tha. Hơn nữa ánh mắt độc đáo, năng lực chọn phim chọn thông cáo không tồi, biết nghiêm túc hỏi ý kiến nghệ sĩ, tuy rằng cuối cùng có nghe hay không lại là một chuyện khác.
Mỗi lần gọi điện thoại trở về, ngữ khí Lâm Dịch đều đặc biệt hưng phấn.
Móa nó...
Đó là người đại diện không phải thần, có cần sùng bái như vậy không, mặc dù biết Khâu Tử Húc dường như rất thưởng thức Lâm Dịch, lại là người đại diện do anh ta giao cho nên hẳn sẽ không kém đi đâu, nhưng có tốt đến vậy à.
"Ông biết không, hôm nay đi theo người đại diện tôi gặp được đàn anh của tôi, đó chính là..."
Biết là hạng nhất rồi, bình tĩnh! ! !
Diệp Bạch thật không muốn thừa nhận đây là bạn của hắn, tuy rằng đích xác cũng không phải của hắn mà là của nguyên chủ, dù sao hiện tại cũng là một người nổi tiếng rồi, có cần như vậy không hả!
Nhưng mà...
Vui quá hoá buồn, Lâm Dịch hưng phấn hoàn toàn không biết, có người hoàn toàn không nhìn được cậu ta tốt, đã bắt đầu động thủ hắc cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro