Tu tiên phi thăng ~ Chương 113-116
Chương 113
Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa
Diệp Bạch mơ hồ cảm giác được, chín thế này mỗi một đời nhìn như đơn giản, lại đều không bình thường. Tựa như chỗ không gian lúc trước, ngọc bội kia... Có lẽ từ rất sớm, lúc Cố Chiêu trong rừng trúc thổi táng hồn khúc, hắn đã cảm giác được trong tay đối phương nên có một khối ngọc, cho nên những thứ này không phải là ảo giác.
Vậy thì, ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Ngay tại trước khi hắn phi thăng.
Cho nên mảnh băng nguyên trung tâm chắc chắn có vấn đề lớn, nói không chừng biết rõ ràng là có thể biết được nguyên nhân mình mất trí nhớ, hoặc là khôi phục tất cả trí nhớ lúc trước.
Mà Cố Chiêu...
Hắn sẽ ở một đời này trợ giúp anh phi thăng thành công.
Bởi vì một đời còn lại là thế giới bình thường, nguyên chủ ở giới giải trí hiện đại, trong không khí cũng không có linh khí gì, chắc chắn không có khả năng làm kết thúc. Diệp đại meo không rõ ràng lắm dụng ý của thiên đạo, nhưng lại biết mình nhất định sẽ không bỏ mặc người nuôi mèo nhà mình ở hạ giới một mình, cho nên tất sẽ trợ giúp phi thăng.
Nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là...
Thăng cấp tu vi ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có của hắn, ừm, sao cũng không thể thấp hơn người nuôi mèo, nhất định.
Thời gian sau này Diệp Bạch và Cố Chiêu vẫn luôn ở trên núi 'bế quan tu luyện', nhưng tu luyện là thật lại không thực sự tìm sơn động bế quan, ít nhất thường thường hai người cũng sẽ có ít trao đổi. Nhưng người ở bên ngoài xem ra, bọn họ chính là cả ngày ở trong động tu luyện, ngay cả lão tổ Trường Mi mấy lần đến cũng không kiếm được người.
Tu sĩ bế quan là rất quan trọng, không thể tùy tiện quấy rầy.
"Lão nhân kia đi rồi."
Lão tổ Trường Mi mới vừa rời đi, Diệp Bạch trong sơn động đã cảm thấy, "Tưởng rằng lặng lẽ đến là có thể giấu diếm được ai, lại không nghĩ xem ông ta là đến xem ai."
Sao Diệp Bạch có thể không cảm giác được?
Cảm giác của tu sĩ vốn không phải là linh lực tu vi, mà là thần trí, thần trí Diệp đại meo dù đặt ở Thiên giới cũng là thứ nhất thứ hai, càng đừng nói đến giới nhân gian này. Bởi vậy mỗi khi lão tổ Trường Mi tự cho là hành tung ẩn mật, hoặc là ngay cả Phong chủ cũng chưa từng phát hiện, lại căn bản không giấu được Diệp Bạch.
Ngay cả thái thượng trưởng lão có tu vi cao nhất đã là như thế, huống chi những người khác.
Bởi vậy cho dù mọi người có tò mò, thì cũng thật sự không gặp được người, không thăm dò được tin tức gì, dần dà, cũng dần dần buông bỏ.
Đảo mắt đã hai mươi năm qua đi.
Hiện giờ lại là một ngày môn phái có đệ tử mới vào, một đám vào cùng Diệp Bạch sớm thành sư huynh, ở nơi đó nói quy củ trên Tiêu Dao Phong cho các đệ tử mới. Có một số, hết sức thổi phồng ngày mình nhập môn rất rầm rộ, khiến một đám tiểu đệ tử sinh lòng hâm mộ, vì thế sinh lòng thỏa mãn đắc ý vô cùng.
"Nói giống như hát."
Không phải là không có người phá đám, một đệ tử khác cùng được phái tới cười lạnh một tiếng, nói: "Ai không biết một đám chúng ta nào có phong cảnh gì, thậm chí cả phân phối đỉnh núi đều là tùy cơ, ánh mắt của Phong chủ cùng các trưởng lão đều bị tên Diệp Bạch kia hấp dẫn mất, còn bởi vì vậy đuổi một đệ tử khác ra Tiêu Dao Phong."
Tên đệ tử lúc trước: "..."
Dừng một chút, hắn không cam lòng nói, "Chẳng qua là người có hậu trường mà thôi, nói hắn làm gì."
Nhưng câu chuyện nổi lên, đệ tử mới lại hết sức tò mò, người dẫn đường được xưng là sư huynh vô cùng không kiên nhẫn, đơn giản nói, "Thì là một gia hỏa dựa vào thái thượng trưởng lão, bản thân ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có đã lên làm Cung Phụng." Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, "Đại Bỉ năm năm một lần, hắn cũng chưa từng tham gia."
"Nói cái gì mà Cung Phụng không có khả năng tranh thưởng với các đệ tử, ta xem là thực lực quá kém sợ lên sân khấu dọa người thôi!"
Một đệ tử khác không nói gì thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có chút đồng ý lời này, dù sao hai người bọn họ tuy rằng không hợp, nhưng đối với Diệp Bạch lại đều không coi trọng.
"Tu chân phi thăng cũng không phải là có hậu trường lớn gì là có thể đi được xa hơn."
Bọn họ là hai người xuất sắc nhất trong một hàng đệ tử, luôn có ánh mắt rất cao, không nhìn trúng bất luận kẻ nào cùng giới, đương nhiên càng bao gồm Cung Phụng Diệp Bạch không có tu vi. Mỗi lần nhắc đến mang theo khinh thường, lúc đầu còn thêm chút che giấu, càng về sau thấy không ai truy cứu việc này, thì càng thêm lớn mật.
Căn bản không có người chịu phục Diệp Bạch, cũng có một số cảm thấy vào môn đều là giống nhau, dựa vào cái gì sau này kém nhiều như vậy.
Bọn họ còn như thế, đệ tử vào Tiêu Dao Phong trước Diệp đại meo lại càng thêm như thế, một thiếu niên ngay cả bọn họ cũng không bằng lại trở thành Cung Phụng, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Rất nhiều người ngoài sáng trong tối oán hận, cũng có chạy đi tìm đệ tử đương đại kiệt xuất châm ngòi, chính là muốn cho Cung Phụng tên Diệp Bạch kia chịu đau khổ.
Nhưng Diệp Bạch lại luôn bế quan.
"Hừ, chắc chắn là biết có người muốn 'khiêu chiến' hắn, sợ không dám ra thôi."
Đông đảo đệ tử đều vô cùng đồng ý kết luận này, mỗi ngày trơ mắt nhìn đỉnh núi đó, mưu toan có một ngày tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đột nhiên đi xuống.
Một ngày này trên núi lại có những động tĩnh khác.
"Thiên Lôi."
Có người nhịn không được thất thanh nói, "Đây tuyệt đối là Thiên Lôi, nhưng Đại sư huynh không phải ở năm trước cũng đã thành công Kết Anh rồi, Thiên Lôi này là thế nào."
Chẳng lẽ mới Kết Anh một năm đã lại muốn thăng chức Hóa Thần Kỳ à?
Chuyện này quá mức ly kỳ, quả thực chưa từng có trong lịch sử, bởi vậy tự nhiên không ai chịu tin tưởng, như vậy thì không thể giải thích việc kiếp vân đang ngưng tụ trên đỉnh núi. Qua một hồi, có người nhắc tới, "Trên núi không phải còn có một Diệp Cung Phụng à." Lời vừa nói ra đã bị người đổ trở về, cảm thấy không thể nào là Diệp Bạch.
"Tên Cung Phụng mà ngay cả dẫn khí nhập thể đều không có à?"
Đừng nói giỡn.
Lúc này mới hai mươi năm, dù là Đại sư huynh Cố Chiêu năm đó cũng dùng ba mươi năm mới đến Kim Đan sơ kỳ, đưa tới lôi kiếp lần đầu tiên một đời này. Diệp Bạch này dựa vào cái gì có thể hai mươi năm đã làm được, hơn nữa nhìn uy thế lôi kiếp này rõ ràng rất mạnh, không giống như là dựa vào đan dược đắp lên, cho nên căn bản không có khả năng.
Nhưng trên thực tế...
Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Cố Chiêu bay tới giữa không trung lui về phía sau nửa dặm, rõ ràng là đang tránh lôi kiếp phán định hai người làm một cùng Độ Kiếp.
Hai đệ tử khác của Phong chủ Hùng Bổn Bổn cùng Minh Tuyên cũng lần lượt xuất hiện, việc này chứng minh đều không phải bọn họ Độ Kiếp ở trên đỉnh núi của Cố Chiêu, như vậy... "Dường như chỉ còn lại hắn."
Nhưng việc này có thể không?
Việc này so với việc người nào đó sắp độ kiếp nhưng không ở trên núi của mình, không khéo lại ở chỗ Cố Chiêu dẫn tới lôi kiếp càng khiến người khác không thể hiểu được, được không!
"Thật sự là Diệp Cung Phụng."
Có một đệ tử tin tức tương đối linh thông đột nhiên nói, "Ta và đại đệ tử môn hạ Lữ trưởng lão coi như quen thuộc, đối phương vừa rồi đã cho ta đáp án khẳng định."
Cái gì?
Đám người kinh sợ, nói như vậy quả nhiên là hai mươi năm đã Kim Đan?
Lúc trước ai phỏng đoán tiểu tử Diệp Bạch đó nhất định vừa mới dẫn khí nhập thể, đứng ra, chúng ta cam đoan không quần ẩu chết ngươi. Cái gì gọi là khẳng định mới dẫn khí nhập thể, nếu này đều tính mới dẫn khí nhập thể vậy đám người bọn họ tính cái gì, trẻ con mới sinh còn chưa học nói à. Là ai nói, đứng ra!
Mọi người khiếp sợ không thôi, có người trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc trước ai không từng cười Cung Phụng Diệp Bạch này, dù là bình thường nhìn hiền lành nhất, cũng từng âm thầm thở dài cảm thấy chuyện này không đáng tin, hiện giờ là đang rõ ràng vả mặt bọn họ.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là.
"May mắn Diệp Cung Phụng một lòng tu luyện, cả ngày đều ở trên núi Đại sư huynh bế quan không ra, bằng không mấy người chúng ta sớm đã đắc tội người ta rồi."
Ngẫm lại hậu quả đó... Quả thực tim gan phèo phổi đều ở run rẩy.
Lúc trước ánh mắt bọn họ tuyệt đối mọc trên đầu chó, sao lại nhìn ra Diệp Bạch kia không xứng trở thành Cung Phụng chứ, người ta mẹ nó sao lại không xứng, sao lại không xứng!
Tốc độ tu luyện này là muốn nghịch thiên được không.
Cho dù hai mươi năm trước còn không dẫn khí nhập thể, chỉ bằng tốc độ tu luyện này làm Cung Phụng căn bản là dư sức, tu tiên cũng không phải tìm người đánh nhau, tu vi trước mắt căn bản không quan trọng bằng tiềm lực về sau. Thái thượng trưởng lão không phải là mở cửa sau cho con cháu, rõ ràng chính là nhãn lực tốt mới chọn người có tiềm lực.
Mà cao giữa không trung, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão cũng dần dần tụ tập mà đến.
Lão tổ Trường Mi đứng ở nơi đó vẻ mặt đắc ý.
"Thấy không, Kim Đan, đã không kém lắm có thể làm tiểu Cung Phụng, tự lập đỉnh núi thì không được, nhưng đặt ở đỉnh núi của ta hẳn không thành vấn đề chứ!"
Phong chủ: "..."
Nhìn uy thế kiếp vân trên bầu trời, lôi kiếp lần này của tiểu tử nhất định có bốn chín đạo, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, làm Cung Phụng đương nhiên không thành vấn đề.
Chẳng qua...
"Tới đỉnh núi của ông không được."
Dừng một chút, trước khi lão tổ Trường Mi phát hoả, Phong chủ lại đột nhiên nhanh trí bổ sung, "Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải xem ý tứ của Diệp Bạch người ta, mà nghe đâu gần đây đang quan hệ mật thiết với đồ đệ ta, ừ... tiểu phu phu người ta nói chuyện yêu đương muốn ở thế giới hai người, ông càng muốn cướp một người trong đó đến chỗ ông là thế nào?"
Lão tổ Trường Mi: "..."
Sao đang tốt bị Phong chủ nói như vậy, giống như lão đầu tử ta là muốn đi làm bên thứ ba chen chân cảm tình người ta, nhưng mà đồ đệ ông bắt cóc người từ lúc nào.
Từ lúc nào! ! !
Nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu đứng ở cách đó không xa, lão tổ Trường Mi lúc này hỏi ra, Phong chủ đại nhân vô cùng bình tĩnh vứt cho đồ đệ mình một ánh mắt ra hiệu.
Sau đó chợt nghe được Cố Chiêu nói: "Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau."
Nói hay!
Phong chủ đại nhân lặng lẽ tán thưởng đại đồ đệ nhà mình, thầm nói quả nhiên không phải cân não chết như lão nhị, nhìn xem phối hợp tốt vậy, một câu đã lừa gạt được lão tổ Trường Mi.
Phong chủ còn không biết, việc này căn bản là sự thật.
Chương 114
Diệp Bạch độ kiếp vô cùng thuận lợi, kiếp vân cường thế thì chính hắn càng mạnh, quả nhiên giống như lời nói lúc trước của con mèo này, Thiên kiếp trình độ này căn bản không nhìn ở trong mắt.
Nhưng các vị đệ tử lại khiếp sợ không thôi.
"Bảy bảy bốn mươi chín đạo."
Một đệ tử nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng, "Đây là số lượng Thiên kiếp cao nhất khi tiến cấp Kim Đan đúng không, hơn nữa nhìn độ uy áp của kiếp vân, uy lực của nó cũng không nhỏ."
Đừng vậy nữa được không!
Hai mươi năm Kim Đan đã tương đối dọa người rồi, còn là ở trong núi bế quan không gặp kỳ ngộ, hiện tại ngay cả kiếp vân cũng xuất sắc như vậy, thái thượng trưởng lão rốt cuộc tìm được biến thái ở đâu. Nếu không phải lúc trước rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ căn bản sẽ không tin tưởng lúc Cung Phụng tên Diệp Bạch đó vào tông môn vẫn là một gia hỏa không có tu vi.
"Thật có ánh mắt nha!"
Có đệ tử nhịn không được cảm khái, "Không hổ là thái thượng trưởng lão, bản thân có tu vi cao có hi vọng phi thăng, ngay cả nhìn người cũng xuất sắc như vậy, quả thực khiến chúng ta kính nể không thôi."
Diệp Bạch: "..."
Ta nhớ dường như mấy ngày hôm trước các ngươi còn vẻ mặt khinh thường nói, 'Thân là thái thượng trưởng lão lại làm loại việc đi cửa sau, cũng không ngại dọa người.' đương nhiên, lời gốc không có khả năng trắng ra như vậy, nhưng cách nói rõ ràng chính là cảm thấy bất công, đối với Cung Phụng hắn lại càng khinh bỉ khinh thường, sao hôm nay đã thay đổi rồi?
Thiên kiếp giáng xuống là lúc, cảm giác của hắn đối với ngoại giới mạnh lạ thường.
Người bình thường cũng sẽ tăng thêm như vậy, nhưng lúc đó tất cả đều bận rộn ứng đối Thiên kiếp, không có khả năng nhân cơ hội cảm giác những thứ này, Diệp đại meo lại khác.
Đối với Thiên kiếp, hắn không thèm để ý.
Dù sao tu vi hắn vững chắc, tâm tình lại tốt, tinh thần càng ở mức độ đã thành tiên, bực Kim Đan kỳ đánh xuống đối với hắn giống như cào ngứa.
Phần lớn các tiểu đệ tử đều bị xoay ngược lại sợ ngây người.
Sau khi phản ứng lại thì đều kính nể ánh mắt của lão tổ Trường Mi, cảm khái Diệp Bạch không hổ là Cung Phụng, còn có một số mới vào cửa chỉ nghe qua lời đồn đãi lại có một loại phản ứng khác. Bọn họ đều không cảm thấy Diệp Bạch kém cỏi, ngược lại cảm thấy rất lợi hại, cho nên lúc trước đối với sư huynh giáo huấn bọn họ đây là phế vật nhất định ý đồ riêng.
"Nếu không có trận Thiên kiếp này, chỉ sợ chúng ta cũng bị gạt."
"Những sư huynh này, vì khoe khoang thực lực của mình, lại làm thấp đi Diệp Cung Phụng, lần này tốt rồi, bị vạch trần xem bọn họ còn đắc ý thế nào."
Bọn họ không cảm thấy kỳ quái, trái lại như vậy mới bình thường.
Dù sao một Cung Phụng ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có mới kỳ quái, hiện nay thực lực này của Diệp Bạch mới là hiện tượng bình thường. Lúc trước bọn họ còn chưa tới tông môn, đối với lời đồn đãi còn không hiểu rõ lắm, cho nên tự cho là đúng mà cảm thấy bị lừa gạt, lại chưa từng biết, chính người nói cho bọn họ biết chuyện này cũng không rõ ràng chân tướng.
Ngay cả một ít trưởng lão tông môn, giờ phút này cũng khiếp sợ vô cùng sững sờ ở nơi đó.
"Là tiểu tử chưa dẫn khí nhập thể kia?"
Người nói lời này nhìn trái, nhìn phải, hy vọng có thể được đến đáp án phủ nhận của đồng bạn, nhưng không ngờ những người khác lại gật đầu, "Chính là hắn."
"Chúng ta đều nhìn nhầm!"
Mấy người tụ lại một chỗ, quả thực sợ ngây người, "Hai mươi năm trước nhìn thấy quả thật có linh căn, nhưng tuyệt đối rất bình thường, sao tốc độ tu luyện có thể nghịch thiên như vậy."
Sự thật xảy ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Duy nhất tương đối bình tĩnh chính là Phong chủ đại nhân, đối phương dường như đối với việc này sớm có đoán trước, vô cùng bình tĩnh, lại nhìn lão tổ Trường Mi cũng cười đến thấy răng không thấy mắt. Diệp Bạch cường điệu chú ý đối phương một chút, phát hiện ở dưới biểu tượng này, người này lại đang nhìn kĩ kiếp vân trên trời, sau đó thỏa mãn gật gật đầu, tiếp theo không biết nghĩ đến điều gì lại đen mặt.
Thiên kiếp một đạo tiếp một đạo rơi xuống.
Diệp Bạch tùy tay ứng đối căn bản không thấy bối rối, cả quá trình tùy ý tự tại, giống như căn bản không phải đang ứng đối Thiên kiếp, mà là đang nói chuyện phiếm đùa giỡn với bạn.
Lão tổ Trường Mi nhìn thấy càng thêm vừa lòng.
"Không tồi không tồi."
Diệp đại meo độ kiếp xong nghe ông ta tán thưởng, thầm nói không tồi vừa rồi ông đen mặt cái gì, nhưng mà còn chưa chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe lão tổ Trường Mi khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi làm việc xúc động có thể hiểu, nhưng đạo lữ là việc cả đời vẫn cần cẩn thận, chính ngươi thích, ta cũng không tiện bức ngươi, nhưng phải khắc chế chút."
Diệp Bạch: "... A?"
Cố Chiêu nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, Diệp đại meo đã biết đây là chuyện của hai người bị mọi người biết được, xem chừng là ở lúc ban đầu hắn ứng đối kiếp vân. Bởi vì lúc sau, thần thức hắn phóng ra ngoài, trên cả Tiêu Dao Phong này, không có động tĩnh gì có thể giấu diếm được hắn.
"Ừ, chúng ta biết."
Trước đáp ứng, đến lúc đó muốn làm như thế nào, trong lúc 'bế quan', các ngươi ai quản được.
Hắn cũng không để ý việc này, lão tổ Trường Mi lại không thể thấy hắn tùy ý đối đãi việc này như vậy, nhịn không được lần thứ hai khuyên nhủ, "Ngươi đừng không để ý, việc này có liên quan lớn đến tu hành, phải biết mất nguyên dương sớm đối với tu hành cực kỳ bất lợi, có thể sẽ hủy khả năng phi thăng sau này của ngươi, vẫn nên cẩn thận tốt hơn."
Diệp Bạch 'thuận theo' đáp lại.
Cố Chiêu đi đến bên cạnh hắn sờ đầu meo nhà mình, người sau ngẩng đầu lên cho anh một móng vuốt, vẻ mặt lại có chút thân mật, hiển nhiên là đang đùa giỡn.
Lão tổ Trường Mi: "..."
Nhìn hình ảnh này, ông ta dường như đặc biệt không thích, nhưng lại cố nén không phát tác, đen mặt tức giận xoay người đi rồi. Cố Chiêu nhìn bóng lưng đó bay đi hồi lâu, sắc mặt đen tối không rõ, sau một lúc lâu mới lại nhìn về phía Diệp Bạch đang đứng ở bên cạnh mình, sờ sờ đầu của hắn.
Ngay sau đó mấy vị trưởng lão khác cũng rời khỏi, chỉ còn lại một mình Phong chủ đang có vẻ chần chờ không chừng nhìn hai người.
"Trường Mi đã đi trước."
Ông chậm rãi tự thuật, "Cho nên các ngươi không cần lại phối hợp ta diễn kịch, Cố Chiêu ngươi nhanh chóng lấy móng vuốt từ trên lưng người ta xuống, còn có những động tác nhỏ như vậy là thế nào?"
Diệp Bạch: "... Gì?"
Hắn chỉ độ kiếp, chừng ba phút không chú ý bên ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hắn không biết được.
Cố Chiêu thấy hắn như vậy thì biết là đang suy nghĩ gì, nên nhất nhất nhắc lại đối thoại vừa rồi cho Diệp Bạch, cuối cùng lại nói, "Anh tưởng sư phụ nhìn ra cái gì, không ngờ ông chỉ là thuận miệng nói ra." Nói ra để ngăn cản lão tổ Trường Mi, lại vừa vặn nói đúng thực tế, căn bản không cần phối hợp, biểu diễn chân thật là được.
Diệp đại meo nhịn không được liếc nhìn Phong chủ một cái.
Người này có gương mặt trung hậu thành thật, nhưng trên thực tế tính cách chắc chắn không chỉ như vậy, nếu không sao có thể làm được chủ một phong, đè ép được trưởng lão. Từ hai mươi năm trước hắn vào Tiêu Dao Phong, hắn đã nhìn ra đối phương đang mơ hồ đối nghịch với lão tổ Trường Mi, hiện giờ loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Chờ người đi rồi, hắn vội vã nhắc tới việc này với Cố Chiêu.
"Ngày đó em đã nhìn ra, trên mức độ lớn nhất, ông không phải đang phản đối em vào Tiêu Dao Phong, mà là đang phản đối em ở chỗ Trường Mi, hôm nay nhìn ra quả thế."
Cố Chiêu nghĩ nghĩ.
"Có việc khả năng anh còn chưa nói với em."
Đó là việc rất lâu trước kia, hình như ba trăm năm trước Trường Mi từng có hi vọng trở thành Phong chủ đương nhiệm, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau này chưởng môn thành vị hiện tại, mà lão tổ Trường Mi lại thành thái thượng trưởng lão. Người biết việc này không nhiều, bởi vậy Cố Chiêu cũng chỉ biết đại khái.
"Dường như là Phong chủ tiền nhiệm tạm thời thay đổi quyết định."
Thô sơ giản lược chính là tranh chưởng môn, hai người từ nay về sau nước lửa khó dung, nhưng trên thực tế Diệp Bạch cảm giác còn có chuyện khác.
Nhưng hắn và Cố Chiêu trước mắt một người Hóa Thần một người Kim Đan, trên tu vi thực lực còn kém xa Trường Mi và Phong chủ, bởi vậy chỉ có thể âm thầm chậm rãi tìm hiểu. Dù sao không quá vội, "Theo cảm giác của em, cho dù có cái gì, cũng phải chờ tu vi chúng ta cao hơn một chút mới phát sinh, trước mắt chỉ cần đùa giỡn uy phong làm Cung Phụng của em là được rồi."
Cố Chiêu: "..."
Còn đùa giỡn uy phong, bên ngoài gần như đều không có người nào nhớ rõ em trông thế nào đâu.
Hai người cười cười không nói chuyện nhiều, Diệp Bạch cũng không có khả năng thực sự đi ra ngoài thể hiện uy phong, đối với hắn mà nói còn không cào Cố Chiêu thêm hai móng vuốt, cho anh tiếp tục đi nướng hai con cá để ăn.
Thăng Kim Đan, ngày vẫn phải trôi qua.
Cố Chiêu cần tiếp tục bế quan tu luyện, Diệp Bạch thì nói muốn đi ngủ trước một lát, nhưng trên thực tế đảo mắt đã trộm chạy ra ngoài, giấu diếm được tầm mắt mọi người đi thẳng đến vùng trong kết giới.
Hắn nhất định phải đi nhìn xem, nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà Cố Chiêu...
Đối phương chỉ cần bế quan nho nhỏ là được rồi.
Đây là chuyện mà hai mươi năm trước Diệp đại meo đã quyết định, bởi vậy lần này có được cơ hội hắn đã trực tiếp chạy đi, lại không ngờ rằng có người đang nghiêm chờ hắn ở cuối đường.
"Em..."
"Anh không phải đang bế quan à?"
Chương 115
Diệp Bạch và Cố Chiêu đều hiểu biết đối phương, chỉ nhìn thấy đối phương là hiểu được hai người nghĩ giống nhau. Hai mươi năm trước Cố Chiêu nói việc này không cần quan tâm nữa, Diệp Bạch đáp ứng tương đối sảng khoái. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Chiêu rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được, Diệp Bạch lại càng sớm đã quyết định tiến đến tìm hiểu đến cùng.
"Em..."
Diệp Bạch rất nhanh phản ứng lại, nói trước: "Anh lại đến một mình."
Cố Chiêu thầm nghĩ nói giống như em không phải đến một mình vậy, nhưng anh vẫn không có tâm tư rối rắm vấn đề này với Diệp Bạch, chỉ nói, "Anh chỉ đến xem, không làm gì khác, quay về đi!"
Diệp Bạch: "..."
Anh mẹ nó có phải muốn lừa em trở về trước không, sau đó lại một mình lặng lẽ đến đây, có phải hay không!
Cố Chiêu cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ dựa theo sự thông minh của con mèo này khi đối đãi người bên ngoài, lúc này khẳng định sẽ phối hợp nghe lời đi trở về, nhưng bây giờ đổi lại là đối với anh. Bởi vì hai người quá mức quen thuộc, đối phương và anh lại quá mức tin tưởng, bởi vì phương hướng suy nghĩ từ lúc bắt đầu đã không lý trí, mà khuynh hướng cảm xúc tư nhân.
Cho nên...
Lúc này rõ ràng cũng đã quên mình là tới làm gì, chỉ nhớ rõ anh gạt đối phương một mình tiến đến tra xét.
Vì làm yên lòng con mèo nhỏ nhe răng vươn móng vuốt, người nuôi mèo họ Cố đành phải buông tha ý nghĩ lừa người trở về trước, cùng đứng ở trước kết giới với đối phương cũng dũng cảm nhận sai.
Diệp Bạch đắc ý đi lên phía trước hai bước, nhìn nhìn kết giới trước mặt mình.
Sau đó...
"Chúng ta trở về đi, nhớ rõ sau này không cho phép gạt em làm bậy."
Hắn nói rất bình tĩnh, Cố Chiêu lại từ trong đó nghe ra một ít lo lắng, cùng với... con mèo này đã phản ứng lại, cũng biết để anh tiếp tục dừng ở chỗ này thì không tốt lắm.
Nhưng rõ ràng...
"Nơi này hẳn có quan hệ với em, vì sao em lại càng sợ anh đến gần gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết."
Anh mơ hồ cảm thấy, "Chẳng lẽ cảm giác của chúng ta không giống nhau?" Dừng một chút cuối cùng nhịn không được nói ra toàn bộ, "Nơi đó hẳn là một cái hồ, bên trên hoa sen nở rộ, tiếp nữa là một không gian độc lập, bên trong rất nhiều bối cảnh bố trí có chút tương tự với không gian, khác biệt là có hương hoa tiếng chim, có rất nhiều động vật sinh sống trong đó."
Không giống với các hình ảnh hỗn độn của Diệp Bạch, Cố Chiêu cảm giác rõ ràng hơn, anh thậm chí có thể nói rõ bên trong có động vật gì.
"Bọn chúng đều là yêu tu."
Phần lớn động vật bên trong đều có thần trí, có thể trao đổi biết suy nghĩ, cũng có một số còn có thể miệng phun tiếng người hóa thân hình người, những việc này Diệp Bạch đều có thể từ trong hình ảnh hỗn độn đoán ra được. Lòng hắn biết Cố Chiêu sở dĩ lo lắng hắn như thế, chắc chắn còn cảm giác được thứ khác, những hình ảnh liên quan đến hắn.
Cố Chiêu nhắm mắt lại, càng tới gần khu vực này, hình ảnh trong đầu anh lại càng rõ ràng.
"Em hẳn là Giới Miêu."
Đó là một loại mèo con có màu mắt đen nhánh phiếm chút xanh lam, có thể lớn có thể nhỏ, gần như toàn bộ hình dáng đều giống Diệp Bạch. Bọn họ trời sinh có thể chống khế thời gian và không gian, Cố Chiêu chính mắt 'nhìn thấy' một con mèo gấp không gian, lúc ấy anh đang đứng ở cách đó không xa nhìn lại, dường như đang ghi nhớ học tập.
"Giống như vậy."
Anh thử làm ra một động tác trong 'trí nhớ', không gian chung quanh lập tức xuất hiện một chút dao động, Diệp Bạch khoảnh khắc đã nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Cố Chiêu nói: "Nếu như là những con mèo đó làm, tầng không gian sẽ hiện ra một nếp gấp nhỏ."
Diệp Bạch thầm nghĩ chính anh làm cũng được, nhưng hướng dao động bởi thực lực anh không đủ không cảm giác đến, mà hắn thì rõ ràng nhìn thấy dao động rất nhỏ đó. Hắn cưỡng chế khó hiểu trong lòng, nghe người nuôi mèo nói tiếp, "Mỗi lần em đều có thể chuẩn xác tìm được anh, hẳn là dựa vào loại năng lực này, mà nơi đó..."
"Thời không nơi đó, phiến băng nguyên ấy, hẳn là quê hương lúc đầu của em."
Cho nên anh mới có thể lo lắng, sợ hãi, bởi vì tình huống lần này không rõ, đối thủ lại không biết thân ở phương nào, lấy tu vi trước mắt của bọn họ tuyệt đối không đủ nhìn.
Cho dù muốn tra xét, muốn giải quyết, cũng không phải là hiện tại.
"Những điều này đều là phỏng đoán lúc đầu của anh, nhưng hiện tại anh có ý nghĩ mới, bởi vì em thoạt nhìn ngược lại càng lo lắng anh, việc này rõ ràng có xung đột với phỏng đoán lúc trước. Thoạt nhìn dường như em có ý nghĩ với phiến băng nguyên này, lại không hề hiểu biết, cho nên hẳn không phải nơi ở trước kia mà em chưa từng nhắc tới, bởi vậy... anh hoài nghi kết giới này có phải còn có tác dụng khác."
"Ví dụ làm cho người ta từ trong tiềm thức sinh ra ảo giác, dần nhìn thấy một số thứ, cho nên từ sâu trong nội tâm không dám chạm đến nơi này."
Mà anh cùng với con mèo này để ý nhất là đối phương, cho nên mới sợ đối phương đến, muốn một mình đến trước.
Lý trí phân tích xong hết thảy, anh nhìn về phía Diệp Bạch, "Cho nên, bây giờ nói xem, em nhìn thấy là cái gì, chắc hẳn có chút khác biệt với anh!"
Diệp Bạch lắc lắc đầu.
"Không rõ ràng giống anh, nhưng đại khái không có sai lệch, có Giới Miêu, có rừng trúc, trong lúc đứt quãng, nhưng có thể nối liền với những việc anh nói."
Lòng hắn biết, "Những cảnh này không phải ảo giác."
Bởi vì từ rất nhiều thế giới trước, một ít hình ảnh cũng đã thoáng hiện ở trước mắt hắn, lúc Diệp Bạch còn chưa từng gặp kết giới này, cho nên phỏng đoán của Cố Chiêu là không chính xác.
Người sau nghe vậy nhíu mày.
Ngay sau đó lại lập tức phản ứng lại, "Nếu thật sự toàn bộ đều giống với anh nói, em không nên sợ anh tới nơi này mới đúng, cho nên nhất định còn có gì khác."
Diệp Bạch: "..."
Thiệt là, có cần nhạy cảm vậy không.
Nhưng hắn cũng không gạt, chỉ nói, "Khác đều không sai, chỉ là em thấy được anh, hơn nữa... nếu em không nhìn nhầm, kết giới này căn bản chính là anh làm."
Cố Chiêu thầm nghĩ, chẳng thể trách vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, lại đột nhiên muốn về.
Thì ra căn nguyên ở chỗ này.
Mỗi người đều có thủ pháp cùng thói quen độc đáo của mình, mấy thứ này thể hiện bình thường nhất chính là chữ viết, nhưng trên trận pháp kết giới kỳ thật cũng có thể nhìn ra vấn đề. Diệp Bạch đối với Cố Chiêu vô cùng hiểu biết, cho dù vẫn chưa từng thấy anh bày trận, cũng có thể bằng tính cách cùng thói quen phỏng đoán ra thủ pháp của đối phương, bởi vậy có thể nhìn ra.
Lúc trước ở trên Nhạn tháp cách quá xa, hiện giờ đến gần lập tức phát giác ra không đúng.
Hơn nữa, chỉ một hồi, hắn đã cẩn thận nhĩn kỹ kết giới, càng nhìn càng cảm thấy là bút tích của Cố Chiêu tạo ra, trong lòng càng thêm xác định đối với phỏng đoán này.
Người sau đương nhiên cũng phản ứng lại.
Nói như vậy...
"Chẳng lẽ ba trăm năm anh đã bầu bạn với em, hơn nữa cũng từng tu tiên, chỉ là năm đó không biết xảy ra chuyện gì, mới..." Vấn đề ở chỗ, trong 'trí nhớ' của anh, đều không có Diệp Bạch tồn tại.
Diệp đại meo cũng không nói rõ được.
Chuẩn xác mà nói, trừ bỏ biết một ít về việc phi thăng thiên giới, chuyện quá khứ hắn mất trí nhớ còn chưa cho Cố Chiêu biết đến. Nhưng có một điểm có thể xác định, đó là hắn chỉ có thể 'nhớ lại' cảnh Cố Chiêu thổi sáo ở rừng trúc, tay cầm ngọc bội vuốt ve, lại chưa từng thấy mình và đối phương cùng nhau xuất hiện.
Cố Chiêu cảm thấy rất khiếp sợ.
Bởi vì sau khi trải qua Diệp Bạch nhắc nhở, chính anh cũng càng thêm cảm thấy kết giới này chính là mình tạo, ba trăm năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh...
Vì sao biến một nơi có thể là quê hương của Diệp Bạch thành một mảnh băng nguyên.
Nhưng bất luận 'hồi tưởng' thế nào, lại đến gần bên kết giới nhìn vào băng nguyên, cũng vẫn không 'nhớ lại' bất luận tin tức có tác dụng gì, đặc biệt là liên quan đến một cuộc đại loạn. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến Càn Khôn Quan xuống dốc, tứ phái của Đại Tuyết sơn bị kết giới phân cách, ao hồ trung tâm thành băng nguyên.
Việc này Phong chủ và thái thượng trưởng lão chắc chắn biết rõ.
Nhưng Cố Chiêu hiểu được, việc này nhất định thuộc về cơ mật, cho dù anh thân là đại đệ tử cũng không thăm dò được mảy may, trừ phi có một ngày có thể ngồi lên vị trí Phong chủ mới có thể biết được.
Diệp Bạch lui về sau hai bước.
"Trở về đi!"
Lấy tu vi trước mắt của bọn họ, không phá được kết giới, không giải quyết được vấn đề, càng không dọ thám được chuyện ba trăm năm trước, thay vì ở chỗ này còn không bằng trở về tu luyện.
Huống chi...
"Thời gian ra ngoài quá dài, chỉ sợ lão nhân Trường Mi sẽ phát hiện."
Mấy năm nay đối phương vẫn luôn đặc biệt chú ý bọn họ, thần thức thường thường sẽ bay tới trên núi, còn tự cho là thần không biết quỷ không hay. Diệp Bạch biết là lão tổ Trường Mi cảm thấy Tiêu Dao Phong có ông ta là tu vi cao nhất, người bên cạnh chắc chắn không phát hiện ra, chỉ tiếc đối phương không dự đoán có biến cố tồn tại.
Từ lần đầu tiên, Diệp đại meo đã phát hiện.
Nếu bàn về thần thức, lão tổ Trường Mi chính là xưng hô thống nhất của giới tu chân, mà Diệp Bạch lại chân chân chính chính thành thần thành tiên, đương nhiên cao hơn không chỉ một cấp.
Cũng bởi vậy, lúc Độ Kiếp, Diệp Bạch nhìn ông ta một lúc lâu, đối phương còn không cảm giác đến.
Đây là chênh lệch.
Bọn họ có thể dễ dàng biết được hành động của đối phương, lão tổ Trường Mi lại chỉ có thể biết được việc mà Diệp Bạch muốn tiết lộ cho ông ta. Càng đừng nói bọn họ thông thường đều 'tu luyện' ở trong động, mà bên trong có linh khí thần thức mà Phong chủ đặc biệt tạo ra, Trường Mi cũng chỉ có thể xác nhận người còn ở trên núi, còn đang cố gắng tu luyện, ngay cả hai người này thông đồng với nhau từ lúc nào cũng không rõ ràng lắm.
Lần này bọn họ đi ra, đương nhiên lúc trước cũng đã sắp xếp.
Cho nên nhất thời nửa khắc lão tổ Trường Mi căn bản không phát giác ra cái gì, nhưng nếu thời gian dài hơn... Cố Chiêu biết, bọn họ thật sự nên nhanh chóng trở về.
Dọc theo đường đi, bọn họ một đường trở về đỉnh núi.
Trên nửa đường...
Diệp Bạch theo ở phía sau làm một động tác lúc của Cố Chiêu, sau đó... không gian bốn phía một mảnh bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Hắn lại không làm được.
Chương 116
Yêu tu và nhân loại không giống nhau, bọn họ đều có chút bản lĩnh thiên phú, đây chính là thứ chỉ bọn họ mới có, chỉ cần tinh thần bất diệt là có thể thi triển. Nhưng trong đó có một điểm, đó là mặc cho những người khác hoặc là yêu tu bên cạnh có tu vi cao tới đâu, cũng không cách nào học được cùng với làm được. Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng là Giới Miêu, lại không biết...
Gấp không gian.
Trái lại, lúc trước Cố Chiêu từng nhắc với việc vận dụng thời gian, hắn lại không có bất cứ trí nhớ gì.
Hai người vừa mới trở lại đỉnh núi, Diệp Bạch đã cảm giác có thần thức đảo qua bọn họ, hiển nhiên lại là công việc kiểm tra theo thường lệ của lão đạo Trường Mi.
"Vẫn một giờ một lần?" Cố Chiêu hỏi.
Diệp Bạch gật đầu.
Lão nhân này tương đối có tính nhẫn nại, hai mươi năm như một ngày nửa canh giờ 'nhìn' bọn họ một lần, giống như mình không cần tu luyện. Nhưng Diệp Bạch còn nhớ rõ, lúc trước vị này còn vô cùng hung hăng càn quấy kêu gào với Phong chủ, nói cái gì, "Dù sao bổn tọa sắp phi thăng rồi, chức vị phàm giới bực này còn không thèm nhìn ở trong mắt."
Diệp Bạch lúc ấy coi như chuyện cười nói cho Cố Chiêu nghe.
Hắn rõ ràng trong lòng, cả đời này lão tổ Trường Mi sợ là phi thăng vô vọng, bởi vì tâm cảnh ông ta đã bắt đầu không theo kịp tu vi, tình huống hiện giờ có thể nói là khó có thể tiến thêm.
Tương đối mà nói, Cố Chiêu là một ngày ngàn dặm.
Có thể nói Diệp Bạch có thể đạt tới thành quả hiện giờ là bởi vì Hỗn Độn Chi Thể, thêm tâm cảnh thần hồn bản thân hắn, nhưng Cố Chiêu lại dựa vào chính mình. Có không gian, nhưng linh khí bên trong gần như nhất trí ngoại giới, có linh dược, nhưng phương thức tăng trưởng của thứ này không có ích lợi quá lớn về lâu dài, cho nên anh chưa từng dùng.
Người thật việc thật, không đến năm mươi năm cũng đã Hóa Thần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thế giới này chắc chắn có thể thuận lợi phi thăng, đến lúc đó trí nhớ không trọn vẹn sẽ trở về, Diệp Bạch có lẽ cũng sẽ khôi phục trí nhớ.
"Việc kết giới, tạm thời vẫn không đừng quan tâm, chuyên tâm tu luyện mới là chính sự."
So với việc hiện tại đi dây dưa khách sáo với một trong hai người Phong chủ và lão tổ Trường Mi, còn không bằng đi tu luyện thành tiên khôi phục trí nhớ còn thống khoái hơn, hơn nữa cũng có bảo đảm nhiều hơn.
Như vậy biết được sự thật, sẽ biết tường tận kỹ càng hơn.
So với lời kể của người mang theo ý thức chủ quan, chính mình nhớ lại hiển nhiên chân thật hơn, sẽ không bởi vì người nói chuyện tự thuật mà mang trật lối suy nghĩ. Huống hồ, muốn Phong chủ hoặc là lão tổ Trường Mi nói ra thật sự không dễ, mà Diệp Bạch và Cố Chiêu cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu công sức, thật sự mất nhiều hơn được.
Quan trọng nhất đương nhiên vẫn là vấn đề an toàn.
Bởi vì là mười thế giới, cho nên Diệp Bạch luôn có loại ý nghĩ sự việc sẽ không đơn giản như thế, bởi vậy thực lực càng cao mới càng an toàn, không dễ dàng xảy ra việc gì. Dù sao bất luận là Phong chủ hay là lão tổ Trường Mi, trước mắt hai người họ tuyệt đối có khả năng tạo thành nguy hiểm tánh mạng đối với bọn họ, tu vi thật sự cách biệt quá nhiều.
Cố Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đối với ý nghĩ của hắn.
Bản thân anh cũng không muốn Diệp Bạch lại đi tra xét, cho dù thật sự muốn tra cũng không phải lúc mới Kim Đan kỳ, vậy quá nguy hiểm, mà anh không hy vọng đối phương gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của bọn họ, tuyệt đối không phá được kết giới.
Cho dù là Diệp Bạch, thần hồn cường đại, nhưng tu vi thật sự quá yếu cũng không thể phá bỏ để tiến vào băng nguyên, từ đó tra xét ra manh mối có tác dụng gì, càng đừng nói đến Cố Chiêu. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đứng ở bên ngoài, cách kết giới trong suốt nhìn tình huống bên trong, căn bản là không có tác dụng gì quá lớn.
Lần này hai người chân chân chính chính bế quan.
Mười ba năm sau, Diệp Bạch Hóa Thần.
Hai mươi lăm năm sau, Cố Chiêu Hợp Thể.
Hai mươi bảy năm sau, Diệp Bạch Hợp Thể.
Trong lúc bọn họ chưa từng xuất quan, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão bao gồm cả lão tổ Trường Mi, cũng chỉ có thể ở lúc một người Độ Kiếp nhìn thấy người còn lại, ngay sau đó lại là một vòng bế quan mới.
Rất nhiều đệ tử đã chết lặng.
Lúc ban đầu chứng kiến Thiên kiếp còn có thể cảm khái tốc độ của người ta, nhưng cách vài năm lại có một lần đã làm cho bọn họ cảm khái không nổi, thật sự là chênh lệch quá lớn chỉ có thể nhìn lên. Quân không thấy, năm đó đệ tử vào núi cùng lúc với Diệp Bạch, tu vi cao nhất còn chưa kết Kim Đan, so ra quả thực bị so thành cặn bã.
Chẳng thể trách người ta một người là đại đệ tử của Phong chủ, một người là Cung Phụng, chính là có thực lực.
Nụ cười trên mặt lão tổ Trường Mi càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa mỗi lần Diệp Bạch Độ Kiếp thành công, chứng kiến kiếp vân cường đại ông ta càng vô cùng hài lòng, lúc rời đi vẫn không quên khuyên một câu, "Ngàn vạn lần đừng xúc động."
Móa nó ông không phải là sợ chúng ta song tu chứ.
Kỳ thật song tu sau khi Hợp Thể kỳ cũng chỉ có ích, lão nhân như ông chẳng lẽ không rõ ràng à, Diệp đại meo thầm nghĩ ông tin qua một thời gian chúng ta sẽ dựa vào song tu tăng tu vi không. Tu luyện gì đều không làm, mỗi ngày ở trên giường không xuống cũng có thể ném đám đệ tử bên ngoài kia rất xa, hơn nữa tiến cấp Đại Thừa kỳ.
Cố Chiêu nhìn ra meo nhà mình khó chịu, liền kéo người qua sờ sờ, sau đó cùng nhau trở về sơn động.
"Còn bế quan?"
Đám trưởng lão quả thực sợ ngây người, "Tốc độ này của bọn họ đã nghịch thiên, chẳng lẽ không cần nghỉ một chút ổn định tu vi, vội vã như vậy rõ ràng sẽ mất nhiều hơn được!"
"Nói hươu nói vượn."
Người còn lại lập tức phản bác, "Đó là chúng ta mới có thể như thế, ông xem xem mỗi lần Thiên kiếp, lần nào giống tiến cấp quá nhanh tu vi không xong, rõ ràng là rất ổn." Lớn như vậy không phải chưa từng thấy bốn chín Tiểu Thiên Kiếp, cùng với sáu chín Trung Thiên Kiếp, nhưng có thể có uy áp lớn như vậy căn bản là mới nghe lần đầu.
Bọn họ quả thực muốn hoài nghi, hai người này tấn cấp Đại Thừa có thể cũng là chín chín Thiên Lôi Kiếp cực mạnh không.
"Hai người bọn họ ở bên nhau quả thực là tuyệt phối." Một vị trưởng lão nữ tính trừng mắt nhìn, hâm mộ nói, "Ta cũng muốn có một vị đạo lữ như vậy, tu vi ngang nhau, tốc độ tấn cấp ngang nhau, hơn nữa yêu thích cũng nhất trí, nhìn xem hai người bọn họ gần như thời thời khắc khắc dính lấy nhau, dù là bế quan cũng chưa từng tách ra."
Một trưởng lão khác lập tức gật đầu theo.
"Theo ta thấy, trừ bỏ đối phương, trên đời này sợ lại khó tìm ra người xứng đôi với bọn họ."
Tư chất nghịch thiên như vậy, thế gian khó tìm được một, một lần ra hai người đã là cực hạn, sao có thể có người thứ ba so được. Mà nếu những người khác đứng ở bên cạnh hai người này, trừ bỏ phụ trợ ra thì hoàn toàn không còn việc gì khác, căn bản không có khả năng tạo cảm giác trai tài gái sắc hoặc là ông trời tác hợp gì.
Phong chủ nhìn mọi người, thầm nghĩ đây chính là đồ đệ của ta, trừ hắn ra ai còn có thể xứng đôi Hỗn Độn Chi Thể.
Chẳng qua...
Ông nhịn không được nhìn về phía lão tổ Trường Mi, đã thấy đối phương đang vẻ mặt tức giận nhìn hai vị trưởng lão vừa nói chuyện, hiển nhiên là có chút bất mãn đối với lời này.
Đây là một phiền toái lớn.
Mà lúc này nhân vật chính của câu chuyện lại căn bản không tâm tư chú ý những việc này, Diệp Bạch càng để ý canh cá trong nồi, Cố Chiêu đang chuyên tâm làm cá. Lúc trước anh đã đáp ứng con mèo này, đợi lôi kiếp chấm dứt sẽ làm toàn ngư yến, thậm chí cả cá khô nhỏ đều chuẩn bị một phòng lớn, để ngừa anh chuyên tâm tu luyện mà quên cho 'mèo' ăn.
Đối phương là Hỗn Độn Chi Thể, tốc độ tu luyện cực nhanh, hiện giờ không khác với anh là bởi vì tham ăn.
Việc này nếu nói ra...
Đám người vốn đã bị đả kích bên ngoài càng không chịu nổi, thử nghĩ xem, có người thậm chí vừa ăn vừa tu luyện cũng có thể nghịch thiên như vậy, quả thực làm cho người ta hâm mộ ghen tỵ.
Bất quá mèo nhà anh, vốn nên ưu tú nhất.
Còn chuyện kết giới, bọn họ đã tạm thời buông, giống như thứ này căn bản không tồn tại. Cho dù nơi đó nhìn như là quê nhà Diệp Bạch, mà người đóng băng có khả năng là Cố Chiêu, đều không tạo thành nghi kỵ hoài nghi gì giữa bọn họ, trải qua chín đời, hai người đã hoàn toàn như một người.
Lúc trước gạt nhau việc điều tra, Cố Chiêu đã giải thích, Diệp đại meo tuy rằng không nói gì, hiển nhiên cũng biết mình sai.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc có thể là Cố Chiêu làm ra điều gì có lỗi với Diệp Bạch.
Con meo này từ trước đến nay giương nanh múa vuốt, có cừu oán tất báo, sẽ không thánh mẫu, nếu sự thật thật sự như vậy, vậy thì bọn họ gặp lại nhất định là một sống một chết, sẽ không hài hòa như hiện tại. Thân cận tín nhiệm mỗi lần gặp nhau đều không phải giả, bởi vậy có thể biết được quan hệ của bọn họ nhất định vô cùng vô cùng tốt.
Còn về những việc xưa cũ đó...
Chỉ cần đủ thực lực, sẽ có một ngày biết được.
Mà bất luận từng phát sinh cái gì, hoặc là tương lai sẽ phát sinh cái gì, hai người bọn họ đều vĩnh viễn ở bên nhau, cùng nhau đối mặt, đến vĩnh viễn.
Hai mươi năm sau, hai người song song Đại Thừa.
Sau đó trung kỳ.
Hậu kỳ.
Diệp Bạch càng thêm xác định kết giới nhất định là bút tích của Cố Chiêu, bởi vì thần hồn đối phương vốn đã cường đại không nói, còn có tốc độ tu luyện này cũng tuyệt đối là phần độc nhất. Hắn có Hỗn Độn Chi Thể, lại kiêm bản thân là đại tiên mới có loại tốc độ này, mà thân thể tư chất Cố Chiêu bình thường, nhưng cũng có thể theo sát bước tiến của hắn không lạc hậu một bước.
Tuy nói hắn có cố ý chậm lại tốc độ, nhưng tốc độ tu luyện của Cố Chiêu không thể phủ nhận là thật sự mau.
Chỉ có một loại giải thích.
Đó chính là bản thân người này từng có một lần kinh nghiệm, có lẽ không có trí nhớ khi ấy, nhưng thân thể và linh hồn sẽ nhớ rõ, vào trong tiềm thức khiến tu luyện nước chảy thành sông.
Ba trăm năm rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
Đứng ở trên Nhạn tháp, Diệp Bạch nhìn phiến băng nguyên ở trung tâm.
Những năm gần đây, tu vi của hắn đã vô hạn tiếp cận Độ Kiếp kỳ, cũng có thể dẫn lôi kiếp phi thăng, nhưng Cố Chiêu kém một chút. Mỗi ngày Diệp Bạch vừa ăn cá khô nhỏ vừa đợi, ngẫu nhiên sẽ tới nơi này nhìn xem, sau đó sẽ thuận theo đường cũ bay trở về đỉnh núi, lại vào trong động phủ thủ cá khô nhỏ mà lúc trước Cố Chiêu đã chuẩn bị.
Nhưng hôm nay...
Lúc hắn tới được nửa đường, lại đột nhiên có một đạo bạch quang đánh xuống, bốn phía nháy mắt dâng lên vô số trận pháp thay đổi phức tạp, hoàn hoàn chỉnh chỉnh vây hắn ở trong đó.
Cách đó không xa, lão tổ Trường Mi đạp mây mà đứng, đứng ở trên không.
"Chờ một ngày này, đã lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro