Tùy thân không gian có linh tuyền ~ Chương 86-90

Tùy thân không gian có linh tuyền

Chương 86

Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa


Nếu là trước kia Diệp Bạch nói lời này khẳng định rất nhiều người sẽ khinh thường, nhưng hiện tại khác, sau khi thể hiện ra thực lực tuyệt đối không ai lại dám tùy ý phản bác. Huống chi... sự thật chính là đánh mặt như vậy, bọn họ coi thường người ta lâu như thế, kết quả người ta chỉ cần một mình phân phút có thể diệt một đám bọn họ.

Cho dù Diệp Bạch tự xưng lão đại, hiện tại cũng không ai cảm thấy có gì không đúng.

Dường như hoàn toàn là như vậy.

Bình thường rất nhiều chuyện đều là Lâm Kính đang quản, nhưng Diệp Bạch muốn nhúng tay Lâm Kính luôn sẽ nghe theo. Trước kia cảm thấy là rất cưng chiều 'nam sủng', nhưng hiện tại rõ ràng là tiết tấu lão đại nghiêm chỉnh muốn lên tiếng. Bọn họ rốt cuộc là ánh mắt gì, trước kia giống như người mù không nhìn rõ ràng, còn ở đó dương dương tự đắc.

Thế giới quan của mọi người bị đánh nát rồi cải tạo lại.

Hơn nữa bọn họ phát hiện Lâm Hảo là dị năng không gian lại có thể công kích, tuy rằng uy lực trước mắt không mạnh nhưng dù sao có thể vận dụng dị năng công kích. Đây chính là dị năng không gian vẫn luôn được xưng là chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ, người như thế đều có thể công kích lại, chính là lúc bị bọn họ cho rằng 'mở tư khố' chỉ dạy vài câu.

Từ đó...

Diệp Bạch đi ra ngoài cũng không ai khinh bỉ khinh thường, tuy rằng vẫn bị chú ý như ngày thường, nhưng là được kính ngưỡng sùng bái.

Lâm Kính càng cảm giác được chỗ khác nhau giữa thiếu niên và Lộ Đồng, cho dù trong lòng còn không muốn thừa nhận, cũng hiểu được đời này thật sự không phải người mà anh ta nhận thức.

Diệp đại meo thích làm nhất vẫn là ngồi ở trên ghế lái phụ ăn cá khô nhỏ.

Cách mạt thế bắt đầu đã nửa tháng, hắn còn chưa tìm được tung tích Cố Chiêu, nhưng hắn cũng không vội vàng. Có trí nhớ của bạn tiên, Diệp Bạch biết người nuôi mèo nhà hắn sống rất khá, hơn nữa còn thành lập một khu an toàn. So với Lâm Kính, hiển nhiên Cố Chiêu càng có thực lực cũng càng cường đại hơn.

Đợi cho thời cuộc ổn định một chút, hội hợp với Cố Chiêu là chuyện vô cùng đơn giản.

Diệp Bạch lại sờ ngọc bội trong tay.

Đó là ngọc bội hình khuyên, chất ngọc trong suốt trơn trượt, cảm xúc ôn lương rất thoải mái, lúc không có ai hắn sẽ lấy ra sờ một cái, tìm kiếm cái loại cảm giác quen thuộc lại có chút xa lạ. Cảm giác đó rất giống với khi nhìn thấy Cố Chiêu, rồi lại có một chút khác biệt, nhưng muốn cẩn thận cảm nhận, hắn lại không nhận ra được.

Thần niệm tiến vào trong ngọc bội.

Kỳ thật không gian cũng không phải rất lớn, chỉ mạnh hơn dị năng không gian bình thường rất nhiều mà thôi. Bàn tới chỗ đặc thù ở mấy đời khác, đời này quả thực cực kỳ bình thường. Diệp Bạch quan sát không gian như vậy giống với tầng hầm bình thường, nhưng cũng không tìm ra được nửa phần cảm giác quen thuộc khi tiếp xúc đến mới có.

Hắn đang đắm chìm trong đó, lại bất chợt phát hiện xe đã dừng.

"Sao thế."

Diệp Bạch mở mắt ra, hỏi Lâm Kính đang lái xe bên cạnh, hiển nhiên anh ta cũng không rõ ràng, bởi vậy lấy bộ đàm ra hỏi chiếc xe đằng trước, sau đó phát hiện là bởi vì phía trước có người chặn đường. Loại chuyện này một ngày sẽ phát sinh mấy lần, cho nên Diệp Bạch cũng lười xuống xe, thậm chí ngay cả Lâm Kính cũng chỉ là giao cho người đằng trước xử lý.

Nhưng mà...

"Lão đại, người phụ nữ đó ôm đứa bé, khóc rất đáng thương." Người nọ có chút do dự.

Lâm Kính xuống xe nhìn tình huống, kết quả vừa đến đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh truyền vào trong bộ đàm, Diệp Bạch trừng mắt nhìn đi xuống theo. Người yêu của bạn tiên Lộ Đồng chính là dị năng hệ băng, người cũng không nhiệt tình, nếu không chạm đến chuyện của Lộ Đồng thì cảm xúc cũng không dao động nhiều lắm, lần này rõ ràng khác thường.

Xuống xe nhìn ra lại có chút thất vọng, bởi vì rõ ràng không phải người hãm hại Lộ Đồng.

Kỳ thật năm đó động thủ cũng chỉ có ba người.

Những người khác phần lớn là thấy chết mà không cứu hoặc là cố tình nhìn như không thấy, trước mắt Diệp Bạch đã xử lý hai người, người còn lại dường như cũng không nên xuất hiện vào lúc này.

Chặn đường là một người phụ nữ yếu đuối.

Đối phương ôm một đứa trẻ còn ở trong tã lót, đang lắp bắp khóc lóc kể lể, "Thằng bé đã mấy ngày chưa được uống sữa tử tế, tôi... Van cầu mọi người cho chút đồ ăn đi mà!"

Diệp Bạch liếc nhìn cô ta.

Quần áo không ngay ngắn cũ nát vô cùng, nhưng mà chất liệu lại cực tốt, trên mặt nhìn như mặt xám mày tro, nhưng vẫn phảng phất mùi son phấn không rửa sạch sẽ. Này điều này có lẽ người bình thường không chú ý đến, càng không ngửi thấy được, nhưng cái mũi của Diệp đại meo luôn không thích những mùi này, tự nhiên ngay từ đầu đã bị sặc đến lui về phía sau một bước.

Thành viên khác: "..."

Sau chuyện tang thi cấp bốn, bọn họ nghĩ tới rất nhiều việc, ví dụ nhân phẩm của Tưởng Chính, vị này liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn có mấy việc khác cũng thế. Bởi vậy Diệp Bạch phản ứng như vậy, khiến rất nhiều người cho rằng người phụ nữ này có vấn đề, trực giác cũng lui về phía sau một bước, không hề tham dự.

Thậm chí một vị vốn đỡ người ta, cũng yếu ớt lui trở về.

Diệp đại meo sờ sờ cái mũi có chút ngứa, lần thứ hai nhìn về phía đứa bé trong lòng đối phương, đã lâu như vậy mà đứa bé cũng không động lấy một cái, phát ra một tiếng.

Người phụ nữ này thấy hắn nhìn, liền thay đổi một vị trí thuận tiện hắn nhìn đứa trẻ rõ ràng hơn.

"Đã mấy ngày không ăn gì, đói bụng ngủ thiếp đi rồi."

Cô ta dùng vẻ mặt từ ái, trong con ngươi cụp xuống lại tràn đầy tính kế, lúc ngẩng đầu lên càng thêm điềm đạm đáng yêu, "Thiếu gia tốt bụng cho chút đồ ăn đi, bảo tôi làm cái gì cũng được." Dừng một chút, cô ta lại thì thào bổ sung, "Chỉ cần có thể khiến bé con sống sót, bảo tôi làm cái gì đều được."

Có mấy đội viên tâm địa thiện lương đã nhịn không được muốn giúp đỡ một phen.

"Lão đại."

Một người trong đó nhìn Lâm Kính, cuối cùng vẫn đặt ánh mắt ở trên người Diệp Bạch, "Rất đáng thương, cho cô ấy chút đồ ăn đi!"

"Anh cho?"

Diệp Bạch nhíu mày, "Anh có thể dự chi ba ngày để cho, nhiều thì không được, bởi vì lúc đó phỏng chừng anh đều đói bụng đến mức không có biện pháp làm nhiệm vụ, đương nhiên cũng không có khả năng có đồ ăn."

Người nọ: "..."

Những người khác liếc anh ta một cái, thầm nghĩ không học ngoan, loại tình huống này bọn họ gặp được bao nhiêu lần, trừ bỏ mấy lần số ít ra, tình huống khác Diệp Bạch sẽ không hề động lòng trắc ẩn. Càng đừng nói hiện tại đồ ăn trân quý, ở trong tay bọn họ cũng không có nhiều, phân ra một chút là một chút, chưa chừng bản thân có một ngày cũng đang chịu đói.

Vẫn có không ít người đều không nghĩ ra.

Nghe thấy Diệp Bạch phản đối, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có mấy người dường như còn muốn nói cái gì, nhưng Diệp đại meo lập tức một câu, "Cô ta vừa nói cái gì đều nguyện ý, các anh sẽ không phải vì mong muốn nào đó chứ!" Nói xong hắn nhìn về phía mấy người đàn ông mang vẻ mặt thương tiếc kia, cảm thấy khả năng này thật sự rất cao.

Những người đó: "..."

Tuy nói đã là tận thế, đạo đức tan vỡ, nhưng bọn họ còn không phát rồ như vậy, chỉ là thấy đối phương thật sự đáng thương, hơn nữa đứa bé kia mới sinh ra không bao lâu. Nghĩ như vậy trên mặt đương nhiên sẽ hiển lộ ra, Diệp Bạch liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của bọn họ, cười lạnh một tiếng khinh thường nói:

"Nói với các anh bao nhiêu lần, làm người phải mang đầu óc ra cửa, bằng không còn không bằng ở nhà, ít nhất sẽ không mắc mưu bị lừa."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Mức độ nghiêm trọng của hậu quả thì xem mức độ ngu xuẩn của các anh, nhẹ thì mất tài vật, nặng thì có thể ngay cả mạng nhỏ đều chơi xong."

Có người khó hiểu, một người phụ nữ yếu đuối mang theo đứa bé, có thể làm gì?

Diệp Bạch giễu cợt.

"Chưa từng đi qua giang hồ chưa từng xem phim truyền hình à, chưa từng nghe qua tiểu nhân và đàn bà là không thể chọc nhất hả, các anh không nghĩ xem là vì sao?"

Một người trong đó nhịn không được nói: "Không có chút bản lãnh, bọn họ không dám ra ngoài lưu lạc giang hồ!"

Đây là chuyện mà rất nhiều người đều biết, Diệp Bạch gật đầu, dáng vẻ trẻ con có thể dạy tiếp tục giáo dục, "Anh nhìn cô ta xem, yếu đuối như vậy, có thể nói cho tôi biết vì sao tận thế đã nửa tháng rồi vẫn còn sống." Người nọ còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, chợt nghe Diệp Bạch đã vạch trần hết thảy.

"Cho dù trẻ con đang ngủ cũng không thể vẫn không nhúc nhích, huống chi nơi này ồn thành như vậy, coi như không có sức lực để khóc cũng sẽ có chút động tĩnh, nào giống như hiện." Hắn nhất nhất đảo qua đám người, trào phúng: "Độc thân chưa từng chăm sóc trẻ con không đáng sợ, đáng sợ chính là ngay cả chút thường thức ấy cũng không có."

Người phụ nữ kia cả kinh, lập tức nói: "Chỉ đói ngất đi thôi."

Diệp Bạch lười biếng nhìn cô ta, thầm nghĩ người sống người chết hắn còn không nhìn ra? Rõ ràng sớm đã không có hơi thở, đứa trẻ nhà ai ngất đi giống như đã chết như vậy, rõ ràng thân thể đều cứng ngắc.

Mọi người: "..."

Người lúc trước đỡ cô ta lập tức phản ứng lại, tiến lên thăm dò hơi thở đứa trẻ, sau đó lắc đầu với mọi người. Người phụ nữ kia vừa nhìn tình huống này liền dứt khoát bỏ đứa bé xuống, ôm lấy chân Diệp Bạch, giống như lơ đãng dùng bầu vú cọ vào chân, vừa dùng giọng nói hết sức dụ hoặc nói:

"Lưu tôi lại đi, tôi thật sự cái gì đều nguyện ý làm!"

Diệp đại meo: "..."

Dám! Buông! Móng! Chó! Của! Cô! Ra! Không! ! !

Hai đồng đội bên cạnh thấy thần sắc hắn cực kỳ phẫn nộ, nhanh chóng muốn lên trước kéo cô ta, nhưng mà một giây sau lại thấy sắc mặt lão đại nhà mình đột ngột thay đổi, ánh mắt sáng lên cười ra.

Đây là... coi trọng rồi?

Nhưng thuận theo ánh mắt kia nhìn qua, mọi người lại dễ dàng phát hiện Diệp Bạch đang nhìn căn bản không phải người phụ nữ đó, mà là một người đàn ông đang từ trên chiếc xe bên kia bước xuống.

Cố Chiêu.

Lâm Kính dựa vào trí nhớ nhận ra người này, cũng âm thầm kỳ quái tại sao đối phương lại ở chỗ này.

Diệp Bạch cũng đã một chân đá văng người phụ nữ kia ra, đang muốn chạy qua lại cảm thấy có chút không ổn, đổi thành chậm rãi bước đi, làm bộ làm tịch còn cố bắt chuyện.

"Chào anh!"

Khi nói chuyện, hắn nhìn thấy hai người từ chiếc xe phía sau đi xuống, còn không phải là hai người lúc trước từng gặp mang Tưởng Chính đi à, vì thế nháy mắt một cái lập tức bổ sung:

"Trước đó đã nghe bọn họ nhắc tới anh, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm."

Chương 87

Trước đó Cố Chiêu từng nghe thủ hạ nhắc tới Diệp Bạch, hiện giờ gặp cảm thấy quả nhiên quý khí giống như bọn họ hình dung. Anh vươn tay bắt tay với Diệp Bạch, vốn chỉ là lễ tiết, nhưng nắm chặt lại có một loại cảm giác không muốn buông ra. Diệp đại meo trừng mắt nhìn, cũng mặc cho anh nắm, sững sờ nửa ngày không tránh ra.

Mà những người khác: "..."

Đây đây đây đây đây đây là tình huống nào?

Diệp Bạch cảm thấy đắc ý, xem ra đời này Cố Chiêu đối với hắn có cảm giác quen thuộc khá nặng, mấy lần trước đều không nghĩ thoáng như vậy, ít nhất trên mặt nhìn qua rất tự nhiên.

Cảm giác quen thuộc trong lòng Cố Chiêu dần dần dày đặc.

Trên thực tế giờ khắc này anh vốn không nên ở đây, nhưng bởi vì một loại trực giác kỳ dị, anh mang theo thủ hạ bỏ qua phương Bắc xuôi ngược về Nam. Một đường quanh đi quẩn lại, cái loại cảm giác này khi có khi không, cho tới giờ khắc này gặp được Diệp Bạch, anh mới hiểu, có liên quan đến thiếu niên trước mắt, tựa như...

Một đường anh đi tới, chỉ vì gặp đối phương.

Không muốn buông tay ra, cũng quyết định muốn cướp người từ chỗ Lâm Kính, lúc ngẩng đầu nhìn đối phương, trong con ngươi mang theo một ít bất thiện. Nhưng ngay sau đó, Cố Chiêu chợt nghe đến người đối diện hỏi, "Lão đại, người phụ nữ này nên xử lý thế nào." Nhìn lại, đối tượng mà đối phương đến hỏi hiển nhiên không phải Lâm Kính mà là Diệp Bạch.

Nháy mắt, anh quay đầu lại nhìn về thủ hạ phía sau.

Đối phương: "..."

Anh ta cũng rất vô tội được không, lần trước thiếu niên này rõ ràng đều thừa nhận, hơn nữa lúc trình báo anh ta cũng từng nhắc đối phương rất xuất sắc, không giống như làm nam sủng.

Bên kia Diệp Bạch cũng đang nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Ả đàn bà ngu xuẩn này cũng dám sờ hắn, còn bắt chân của hắn, quả thực không thể tha thứ. Ánh mắt của hắn âm u sâu thẳm, người phụ nữ đó nhìn thấy không nhịn được rụt về sau, ngay cả mấy đội viên cũng lạnh lẽo trong lòng. Bọn họ lệ nóng doanh tròng, cảm giác sâu sắc lão đại đối với bọn họ không tồi, ít nhất chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Diệp Bạch đảo qua bọn họ.

"Thôi vậy." Hắn đột nhiên mở miệng nói, "Hôm nay cho mọi người thêm một bài học, để các anh nhìn xem vừa rồi bản thân ngu xuẩn ở chỗ nào, đi gọi mấy người lục soát gần đây."

Chưa xong, lại nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."

Mọi người nghe vậy nhất thời thần sắc ngẩn ra, cảm thấy việc này nhìn như đơn giản nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Mấy ngày xuống, bọn họ đã thành thói quen từ trong lời nói của Diệp Bạch phân tích ra một số việc. Bởi vậy thời gian tìm kiếm vô cùng kỹ càng cẩn thận, lại không ngờ tới một đường đi tìm không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngược lại tìm được hơn mười cỗ thi thể.

Diệp Bạch nghe xong cười sáng tỏ.

"Chẳng thể trách những người đó còn không ra, ban đầu tôi nghĩ phỏng chừng là nhìn thấy chúng ta sợ tới mức không dám ra cơ, thì ra là lúc trước đã bị người giết."

Rất nhiều đội viên đều không phải kẻ ngốc, bây giờ đã hiểu nguyên do sự việc.

Chỉ sợ lúc đầu người phụ nữ kia vẫn luôn chặn xe trên con đường này, chờ có người tốt bụng dừng xe thì một đám người cùng nhau xông lên, nhẹ thì đoạt đồ, nặng thì ngay cả phụ nữ cũng đoạt, còn đàn ông thì giết chết. Đánh giá mấy cỗ thi thể chính là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện, cho nên hôm nay người phụ nữ này vẫn sống rất tốt.

Cũng không biết đứa bé là ôm của ai, bằng không cũng không thể dễ dàng bị đói chết như vậy.

"Loại người cặn bã thế này, lại không cùng chết?"

Diệp Bạch nói xong cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đi đến trước người cô ta, "Vừa rồi cái tay nào sờ ông, lông ông... ông đây là cô có thể động vào à."

Sau đó hắn đã xé người.

Xé! ! !

Đừng nói là mấy thủ hạ của Cố Chiêu, cho dù là một đám đội viên vẫn luôn đi theo Diệp Bạch và Lâm Kính cũng bị giật mình. Bọn họ từng thấy Diệp Bạch gọn gàng linh hoạt đập tang thi (chỉ một lần), từng thấy đối phương trong lúc nói cười chơi tàn người ta (việc của Tưởng Chính), lại chưa từng thấy loại trường hợp xé người sống như vậy.

Diệp đại meo cũng xé tương đối đã ghiền.

"Nếu sờ đến thì vẫn xé đi, bằng không ông đây nhìn khó chịu." Móa nó lông của ông là mấy người có thể động vào à, cho dù cách quần cũng không được.

Một người phía sau Cố Chiêu yếu ớt gọi một tiếng, "Lão, lão đại."

Được rồi!

Anh ta thừa nhận lần này quả thật là tình báo của anh ta không chính xác, đây nào phải nam sủng, bị phụ nữ hiến ân cần thì muốn xé người, nam nào bị sờ một cái thì làm như vậy. Nghĩ lại hình như vừa rồi lão đại bọn họ còn bắt tay, còn cầm nửa ngày không buông, đậu móa ở thêm lát nữa sẽ không đánh nhau chứ!

Hiện trường có chút bạo lực đẫm máu, Diệp Bạch lại thích ứng tốt đẹp.

Thật sự mà nói so với mấy đời trước, tận thế ngược lại càng hợp ý hắn. Không có quá nhiều đạo đức, cũng không có pháp luật ước thúc, tương đối thích hợp hắn phát huy. So với các loại tính kế, Diệp đại meo hiển nhiên càng thích hợp dùng nắm đấm nói chuyện. Dù sao ở Thiên giới hắn đã cực ít phân rõ phải trái, gặp phải không vui thì trực tiếp ra tay xé bỏ.

Lúc trước không xé là lười động thủ, không có nghĩa là hắn không có ý nghĩ làm như thế.

Thích ứng pháp luật của mấy thế giới, tóm lại tuy nói không mệt nhưng cũng không quá thích, dựa vào các loại quy tắc tính kế người ta và trực tiếp xé bỏ, hiển nhiên hắn càng ưa thích lựa chọn sau.

Xé người xong hiển nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều.

Lâm Kính hoàn hồn thì phát hiện Cố Chiêu rất có hứng thú nhìn một màn này, dường như không hề bị ảnh hưởng đến, mà Diệp Bạch thì đã chỉ huy người rửa sạch hiện trường, cũng chuẩn bị rời đi. Lúc Cố Chiêu đến là từ phương hướng ngược lại, lúc này đang chặn xe của bọn họ, bởi vậy không nói hai lời trực tiếp cho người quay đầu.

"Lão đại, đây là..."

Không đợi thủ hạ hỏi xong, anh đã trực tiếp hạ lệnh, "Cùng đi theo."

Thủ hạ sửng sốt, sau đó đi làm việc, bỏ đi, dù sao bắt đầu từ ngày tận thế thứ ba, lão đại nhà anh ta không còn bình thường nữa, không kém mấy việc nhỏ này.

Trên đường đi, Lâm Kính nhịn rất lâu rốt cuộc vẫn hỏi.

"Chính là anh ta?"

Nghĩ nghĩ, anh ta sợ Diệp Bạch không rõ nên bổ sung, "Lúc trước cậu từng nhắc đến cậu thích..." Phát giác ánh mắt đối phương nhìn qua không đúng, Lâm Kính lập tức sửa miệng, "Trước cậu từng nhắc tới người thích cậu."

Diệp đại meo mất tự nhiên gật gật đầu.

Nhớ lại thành tựu đời trước của Cố Chiêu, Lâm Kính không thể không nói đó là một người đàn ông cực xuất sắc, chẳng qua, "Anh ta biết tình huống của cậu không, đến lúc đó vạn nhất..."

Vạn nhất giống anh ta nhất thời không tiếp thu được thì phải làm sao.

Ánh mắt Diệp Bạch từ ngọc bội trong tay chuyển đến trên người đối phương, có chút khinh thường, mặt mang trào phúng, "Anh cho rằng anh ấy là anh à?"

Cho tới bây giờ Cố Chiêu chưa từng để ý hắn là người hay là mèo, thậm chí ở hai đời đầu đối phương đều đã đoán được, còn bình tĩnh không biến sắc... Bằng con mèo thông minh như Diệp đại meo hắn, đều không phát giác đối phương có gì khác thường, có thể thấy được là thật sự không thèm để ý, ngay cả một chút không thích ứng nho nhỏ cũng không có.

Nhưng tình huống này Lâm Kính lại không rõ ràng.

Chính anh ta từng trải qua, cho nên rõ ràng việc này không dễ dàng tiếp thu, ít nhất nhất thời nửa khắc sẽ có chút không tiếp thu được thật sự rất bình thường. Đều nói tình yêu sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch, xem ra Diệp Bạch cũng không ngoại lệ, chỉ hy vọng đến lúc đó Cố Chiêu có thể làm tốt hơn anh ta, đừng để bi kịch của Lộ Đồng tái diễn.

Diệp Bạch cười nhạo một tiếng.

Vừa vặn lúc này xe ngừng lại, phía trước Cố Chiêu mở cửa xe đi xuống, gõ cửa kính xe Diệp Bạch.

Diệp đại meo mở cửa ra, sau đó vươn móng vuốt chào hỏi, móng vuốt mèo rất lớn, lông màu đen mềm như nhung vừa ra khiến Lâm Kính giật mình, Cố Chiêu lại chỉ híp mắt. Anh nhìn thoáng qua cảnh tượng trong xe, phát hiện chỗ ngồi phía sau cũng không có người mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó vẻ mặt tự nhiên đè móng mèo xuống giấu vào trong tay áo, lúc này mới nửa thật nửa giả trách:

"Lớn như vậy, lại vẫn thích chơi thứ này."

Ngữ điệu bình tĩnh giống như thật sự đang cười nhạo trẻ con nhà mình không hiểu chuyện, một bên lại vô cùng cẩn thận khiến móng mèo tránh được tầm mắt Lâm Kính.

"Đi thôi, đi trên xe tôi ngồi một lát, có việc tìm em nói chuyện." Anh nói.

Diệp Bạch gật đầu, một lần nữa biến móng vuốt thành tay, sau đó đi qua với người ta. Lên xe thì trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Cố Chiêu ngồi xuống chỗ còn lại. Ngay sau đó tấm chắn của xe bị nâng lên, từ phía trước không nhìn đến cảnh tượng đằng sau, làm xong tất cả, Cố Chiêu mới lại lần nữa dừng ánh mắt ở trên tay Diệp Bạch.

Diệp đại meo: "..."

Hắn lại một lần vươn một vuốt meo màu đen, một bộ anh đã muốn như vậy thì 'cố mà làm' cho anh nhìn xem, Cố Chiêu nhìn thấy không khỏi buồn cười.

Bên kia Lâm Kính bị lưu lại một mình ở trong xe cũng sợ run hồi lâu, đợi cho xe phía trước khởi động mới lại hoàn hồn.

Đến một khắc này, anh ta đã hoàn toàn xác định Diệp Bạch chính là Diệp Bạch.

Một người là hoa, một người là mèo, bởi vậy Diệp Bạch không thể nào là Lộ Đồng giả dạng, nhưng nói như vậy, Lộ Đồng rốt cuộc đi nơi nào, hiện tại trôi qua ra sao?

Về phần Diệp Bạch, anh ta lại không lo lắng.

Thái độ của Cố Chiêu khiến anh ta thấy rất rõ ràng.

Nói móng vuốt là bao tay đồ chơi, trên thái độ cũng cực kỳ che chở, hiển nhiên phòng bị chính là anh ta, chính mình lại không hề để ý bao nhiêu. Thậm chí nếu không phải hành động tác híp mắt của đối phương, anh ta đều cảm thấy người nọ đã sớm biết hết thảy, mà không phải vừa mới đột nhiên biết được chân tướng.

Quả nhiên...

Diệp Bạch trào phúng khinh thường anh ta không phải không có đạo lý, căn bản chính là anh ta làm sai, là anh ta không tốt.

Nếu anh ta có thể giống Cố Chiêu, lúc biết được chân tướng, đầu tiên không phải là trốn tránh, mà là bình tĩnh tiếp thu thì tốt. Cho dù thực sự muốn tách ra một lúc, cũng không nên cho rằng đối phương là hoa yêu không có khả năng không tự bảo vệ được mình mà yên tâm rời đi, ngược lại nên giống Cố Chiêu, ngay hành động đầu tiên là diệt trừ hết tất cả uy hiếp trước đã.

"Lộ Đồng!"

Lâm Kính nhắm mắt lại, "Có phải bởi vì anh không tốt, cho nên mới không đợi được em nữa không."

Chương 88

Móng vuốt của con mèo nhỏ có lông mềm như nhung vô cùng dễ sờ, nơi lòng bàn tay là đệm thịt mềm mềm, Cố Chiêu sờ sờ cảm thấy non nớt giống như con mèo nhỏ mới sinh ra. Nghĩ tới dáng vẻ được chiều chuộng của thiếu niên là hiểu, nhịn không được lại sờ, làm cho Diệp đại meo dùng móng vuốt đẩy tay anh ra, rụt móng vuốt về biến thành tay.

Cố Chiêu: "..."

Hình như cảm giác vừa rồi mình quả thật hơi quá mức.

Nhưng cảm giác quen thuộc với thiếu niên khiến anh không tự giác trở nên thân cận rất nhiều, hơn nữa càng tới gần càng cảm thấy việc này vốn nên như thế.

"Rất dễ sờ." Cố Chiêu ho khan một tiếng, giải thích, "Thật sự."

Diệp Bạch liếc anh một cái không nói chuyện.

Đẩy tay anh ra cũng không phải bởi vì vấn đề của người nuôi mèo, mà là ngọc bội hắn đeo ở trên người tự nhiên nóng lên, điều này làm cho hắn có chút kỳ quái. Mà chỉ khi biến thành tay, mới có thể luồn vào trong túi lấy ngọc bội ra, nhưng không ngờ mới lấy ra đã bị Cố Chiêu đoạt đi.

Diệp đại meo: "..."

Mẹ trứng, loại cảm giác ngọc còn quan trọng hơn người này là thế méo nào!

Cố Chiêu cũng chờ đến khi ngọc bội vào tay mới kịp phản ứng, nhất thời bật cười, "Tôi chỉ là cảm thấy nó khá quen mắt, cũng không phải cố ý." Trên thực tế đâu chỉ quen mắt, trong nháy mắt đó, xúc động giống như ngọc bội chính là bản thân anh, còn có một loại cảm giác không thể để cho người khác chạm vào, không thể chịu đựng những người khác sờ đến.

Cưỡng chế loại xúc động này, anh đưa ngọc cho Diệp Bạch.

Diệp đại meo lướt qua anh, lại nhìn ngọc, "Không sao, thích thì lấy đi."

Dù sao người nuôi mèo đều là của hắn, ở trong tay ai thì có gì khác nhau, vừa vặn có người lấy giúp đồ ăn đồ chơi, cớ sao mà không làm, nghĩ xong hắn lại nhắc nhở:

"Những thứ khác ở bên trong đều không quan trọng, nhớ rõ lưu lại cá khô nhỏ cho tôi."

Cố Chiêu: "..."

Hàm ý trong lời này không khỏi làm cho người ta biết rõ, hơn nữa hiện tại có dị năng giả không gian, càng khiến anh hoài nghi ngọc bội này có gì kỳ quặc, bởi vậy dùng tinh thần lực dò xét vào. Vốn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy vật tư trong ngọc bội, nhưng không ngờ lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh đào viên, sau đó...

"Cố Chiêu."

Diệp Bạch vội vàng hô to một tiếng, kéo người lại xong cũng bị mang theo vào trong ngọc bội.

Không phải là tầng hầm mà lúc trước có thể nhìn thấy, mà là một mảnh đào viên chân chân chính chính, non xanh nước biếc, cầu nhỏ nước chảy, còn có mưa phùn mênh mông rơi xuống.

Tình cảnh này quen thuộc cỡ nào.

Dường như trong quãng thời gian rất lâu trước kia, mỗi ngày hắn đều ở một nơi như vậy, mỗi ngày... mỗi ngày đều làm gì?

Diệp Bạch lại không nhớ được đầy đủ, nên dứt khoát nhìn về phía Cố Chiêu, sau lưng đối phương là một khu rừng trúc, đang đứng ở nơi đó như có suy nghĩ gì nhìn ngọc bội trong tay.

Trí nhớ từ nơi xa xôi phút chốc dũng mãnh vào trong óc.

Lúc trước hắn từng nhìn thấy hình ảnh Cố Chiêu mặc cổ trang đứng ở trước rừng trúc, lúc ấy chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc, nhưng luôn có cảm giác trong tay còn có một khối ngọc bội. Khi đó không nhớ rõ là khối ngọc gì, trông như thế nào, mà bây giờ nghĩ đến còn không phải là một khối ngọc hình khuyên à, giống như khối mà Cố Chiêu hiện đang cầm trong tay.

Rừng trúc cũng không phải là rừng trúc của đời trước, mà ở bên trong đào viên của nơi này.

Cố Chiêu lộ ra thần sắc phức tạp.

Không chỉ là bởi vì Diệp Bạch bạo lộ bí mật lớn như thế cho anh, càng bởi vì cái loại cảm giác quen thuộc vô cùng nồng liệt ấy, giống như từ nhỏ anh đã ở trên phiến thổ địa này.

Ngọc bội trong tay đã thay đổi hình dáng.

Vẫn là hình khuyên, càng thêm óng ánh hơn trước kia, thậm chí gần như trong suốt, không giống với chất ngọc mà hắn thường thấy, nhưng trông rất có linh khí. Liếc mắt nhìn lại, nơi này càng như bên trong một sơn cốc, không quá lớn, lại có rất nhiều dược thảo trái cây không gọi được tên.

Diệp Bạch tùy tay hái một quả xuống ném vào miệng.

Rất nhiều nước, khá ngọt, còn mang theo mùi thơm như có như không, quan trọng nhất là bên trong có chứa linh khí.

Linh khí cực kỳ thuần tuý, vượt xa thế giới ở đời trước, thậm chí đã vô cùng tiếp cận Tiên giới, Diệp đại meo híp mắt càng thêm xác định. Trước khi phi thăng thành tiên, nơi hắn sống nhất định có liên quan chặt chẽ với không gian này, cũng có quan hệ rất lớn với Cố Chiêu.

"Đây là..."

Cố Chiêu dừng một chút, không biết nên hỏi từ đâu, ngẩng đầu thì lại phát hiện Diệp Bạch đã chạy tới bên hồ, dò tay xuống, trong nháy mắt hình ảnh mèo vớt cá xuất hiện trong đầu.

...

Lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ không đáng tin này, nhìn kỹ thì tay của đối phương quả nhiên không biến thành móng mèo.

Diệp Bạch cũng đã xác định, linh khí trong nước quả nhiên cũng vô cùng dồi dào, không có cá tôm, chỉ có mấy gốc linh thực rõ ràng có thể dùng làm thuốc. Lại nói núi và nước trong cốc này đều không bình thường, đều là danh hào có thể kể ra trong Tu Chân giới, tác dụng từ luyện chế Trúc Cơ Đan đến khu tâm ma đều có đủ mọi thứ, gần như là toàn bộ có thể nghĩ đến đều ở bên trong.

Trong trí nhớ dường như cũng không đầy đủ như vậy mới phải.

Diệp Bạch suy nghĩ bay xa.

Hắn lại có sự hoài nghi, mười thế này đều là thiên đạo chuẩn bị cho hắn, có thể là vì tìm lại đoạn trí nhớ đã mất, hoặc là vì để gặp Cố Chiêu.

Giữa bọn họ tuyệt đối có mối liên hệ chặt chẽ.

Không nhịn được nhìn về phía người nuôi mèo, vừa vặn Cố Chiêu cũng nhìn lại đây, trong lúc ánh mắt hai người tương liên giống như tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, sau đó...

"Diệp Bạch."

Cố Chiêu không nhịn được xông tới ôm người vào trong ngực, "Anh nhớ ra rồi, nhớ lại hết."

Diệp đại meo đang định lắng nghe 'câu chuyện ngày xưa', lại phát hiện Cố Chiêu nhớ lại chỉ có tình huống mấy đời trước, chỉ không nhớ lúc hắn phi thăng. Cũng phải, hai người họ một người phi thăng một người luân hồi, mà còn là một linh hồn chia làm mười phần, bất luận thế nào người nên phát hiện chân tướng trước cũng là hắn mà không phải Cố Chiêu.

Hai người lại ở trong không gian tra xét một phen.

Vẻ mặt Cố Chiêu vẫn luôn rất phức tạp, nắm tay Diệp Bạch thật lâu không chịu buông ra, anh chưa từng nghĩ tới, mấy đời luân hồi anh đều dây dưa với người này. Nghĩ tới đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, nhưng cũng lý trí biết rõ việc này là không có khả năng, mà bây giờ sự thật lại nói cho anh biết, bọn họ làm được.

Cảm giác này tới quá mức hạnh phúc, khiến cho anh hưng phấn không thôi.

Mãi cho đến hoãn lại hai người ra khỏi không gian, xe đã ngừng, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xoong nồi nấu cơm, xem ra bọn họ đã ở bên trong rất lâu. Lái xe ở ghế trước đã không ở trên xe, tấm ngăn đương nhiên chưa mở ra, Diệp Bạch là thông qua thần thức mới cảm giác đến những việc này.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang lên.

"Còn chưa đi ra?"

Tiếng một người khác đáp, "Ừ, tính năng của xe tương đối tốt, đã được cải trang lại, bên trong lăn lộn thế nào thì bên ngoài cũng không nhìn ra động tĩnh, ai biết hiện tại là tình huống gì."

Diệp Bạch: "..."

Xe sở dĩ cải trang là vì đối phó tang thi, không phải vì làm loại chuyện này được không, não động của đám người này có thể đừng lớn vậy không.

Người nọ còn nói: "Lúc trước nghe thấy Diệp Bạch gọi tên lão đại một tiếng, sau đó thì nói chuyện vô cùng nhỏ giọng..."

Nói giống như anh ta nghe thấy cái gì vậy.

Diệp đại meo hung dữ mài răng, bọn họ đi vào trong không gian, bên ngoài sao có thể có động tĩnh gì truyền đến. Nhà ai làm chuyện đó an tĩnh như vậy, anh cho rằng 'ngủ người ta' giống như đi ngủ à, có thường thức không vậy. Mà người nọ vẫn còn tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn đừng quấy nhiễu chuyện tốt, lão đại thật vất vả nhìn trúng một người."

"Lúc trước tôi còn cho rằng lão đại sẽ ế cả đời."

"Lại nói... sắp ăn cơm rồi... Thôi bỏ đi... Không phải có bánh thịt sao, lưu mấy cái là được rồi, cũng không biết tiểu thiếu gia kia có thích ăn không, đi đối diện hỏi thăm."

Diệp Bạch: "..."

Những lời này đương nhiên Cố Chiêu không nghe thấy, nhưng nhìn biểu tình Diệp Bạch cũng có thể đoán ra đại khái, mấy đời ở chung làm cho bọn họ hết sức quen thuộc lẫn nhau, có thể dễ dàng xem hiểu tâm tư đối phương. Huống chi thuộc hạ của mình chính mình rõ ràng, phỏng chừng cũng có thể đoán được là nói cái gì vừa khéo bị 'nghe' thấy.

"Rất để ý?" Anh cảm thấy nên giáo huấn người.

Diệp đại meo lắc lắc đầu.

Hắn không có hứng thú đối với việc quản lý ý nghĩ của người khác, cấp dưới chỉ cần không có tâm tư xấu là được. Đương nhiên, cho dù trong lòng thì hiểu, nhưng vừa rồi nghe thấy mấy lời đó vẫn có chút khó chịu.

Cố lão đại mở cửa sổ xe, phân phó với bên ngoài một câu.

"Cơm trưa giảm phân nửa."

Sau đó, tiếng kêu rên nổi lên, khiến cho Lâm Kính cùng một đám đồng đội ở bên kia của Diệp Bạch cực kỳ khó hiểu, có người tai thính lưu ý tới liền trở về hội báo, mọi người cười thành một đoàn.

Diệp đại meo thỏa mãn rúc ở ghế sau không muốn động.

Cố Chiêu đương nhiên hầu hạ vô cùng đúng chỗ, cả quá trình cẩn thận chu đáo, còn có chút lâng lâng. Dù sao loại cảm giác phát hiện người bên cạnh là người yêu mấy đời thực sự quá tốt đẹp, cho dù là bình tĩnh lãnh đạm như anh cũng khó mà kiềm chế được. Hiện tượng này khiến một đám thuộc hạ nhìn thấy càng thêm xác định, là mùa xuân đến rồi.

Lâm Kính nhìn xong thần sắc càng thêm ảm đạm.

Ngồi ở bên cạnh xe, anh ta gặm bánh thịt nhìn đất vườn đã rách nát, lại hồi ức thời gian năm đó, bên cạnh mình luôn sẽ có thiếu niên đáng yêu ở bên. Mà hiện tại... anh ta trở về, người ấy lại không biết đang ở nơi nào, nhưng mà nhớ tới cũng chỉ có thể trách mình lúc ấy làm việc sai lầm.

Ngay cả hận, anh ta cũng chỉ có thể hận chính mình.

Lâm Hân đã rơi vào kết cục như vậy, Tưởng Chính cũng bị người của Cố Chiêu mang đi... chờ đã, anh ta kéo một người bên cạnh qua, "Đến hỏi bọn họ một chút, Tưởng Chính thế nào."

Người nọ hối hả chạy đi, một lát lại chạy trở về.

"Đã chết."

Sắc mặt của đội trưởng tiểu đội có chút không tốt lắm, qua thật lâu mới thì thào bổ sung: "Nghe nói là bị giam ở trong phòng tối đen, cùng một đàn rắn, côn trùng, chuột, kiến tròn một đêm, ngày hôm sau mở cửa đã không thành hình người, toàn thân đều là nốt bọc, quanh thân còn có rất nhiều thịt nát bị cắn rớt chưa ăn xong."

Tưởng Chính cũng đã chết, anh ta có thể trả thù cũng chỉ còn lại gã đàn ông đó.

Chương 89

Lâm Kính trẻ tuổi anh tuấn năng lực xuất chúng, lại là người cầm quyền của khu an toàn, bởi vậy người thích anh ta không ít, nhưng phần lớn chỉ dám nhìn từ xa, chỉ có ba người là chưa từ bỏ ý định. Lâm Hân và Tưởng Chính là hai người trong số đó, bọn họ ngày thường đã khắp chốn hạ thấp Lộ Đồng, sau đó càng thừa dịp Lâm Kính không ở hạ sát thủ.

Nhưng hai người bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là tay sai mà thôi, chân chính phát động trận sát cục đó là một thanh niên.

Sau này Lâm Kính tra được.

Bởi vì quan hệ của Lâm Hảo và Lộ Đồng vẫn luôn rất tốt, ba người này ngay từ đầu là tính toán thuyết phục đối phương hỗ trợ, sau khi bị cự tuyệt liền dứt khoát hoặc là không làm mà đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp diệt khẩu. Cuối cùng bọn họ lấy danh nghĩa Lâm Hảo gọi Lộ Đồng qua, còn chuẩn bị mê dược, ba người hợp lực giết người.

Sau khi xong việc, những người này lại làm ra một bộ người là bị tang thi giết chết.

Hết thảy đều không có vấn đề.

Nhưng sai là sai ở Lâm Kính căn bản không có khả năng tin tưởng Lộ Đồng chết vào trong tay tang thi, đối phương là một đóa hoa, hơn nữa từng hóa thành nguyên thân bảo vệ anh ta bình an tay... Hơn nữa miếng ngọc bội đó quá mức trân quý, ba người này phân không đều vì thế sự tình bại lộ, đến cuối cùng đều bị Lâm Kính tra ra chân tướng nhất nhất xử trí.

"Cốc Hoa."

Lâm Kính hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ luôn phải gặp mặt, đến lúc đó sẽ tìm gã tính sổ.

Nghĩ đến lộ trình sau này sẽ không gặp đến nhân vật quan trọng gì, đoàn người bọn họ tranh thủ đi đường tắt đến thẳng mục đích. Chẳng qua hai đội ngũ đi với nhau, xe vẫn phân biệt rõ ràng, chính là các đầu lĩnh đều ngồi trên một chiếc xe, do hai người Lâm Kính và Cố Chiêu luân phiên làm lái xe.

Chỉ có thời kỳ khác nhau là chỗ ngồi của Diệp Bạch sẽ được điều chỉnh.

Lúc Cố Chiêu làm lái xe thì hắn đương nhiên là ngồi ở trên tay lái phụ cắn cá khô nhỏ, thỉnh thoảng còn đút cho người nuôi mèo nhà mình một miếng, tú ân ái vô cùng điệu nghệ. Chờ Lâm Kính đổi làm lái xe ngồi ghế trước thì hai người này càng thêm tự tại, cùng ngồi phía sau tình nồng ý đượm, khiến Lâm Kính tức giận đến mức suýt nữa cắn nát răng.

Nhân sinh khó khăn, không muốn nói rõ*.

(*:人艰不拆 Nhân sinh bất sách – Cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, có một số việc không nhất thiết phải nói rõ.)

Tú ân ái trước mặt một người 'thất tình' thật sự được không.

Mà hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu lại đều không có tự giác gì, một người thì cảm giác người nuôi mèo thích hắn như vậy, hắn đương nhiên cũng phải hồi báo một phần, người kia thì còn đang đắm chìm trong vui sướng khi gặp người yêu mấy đời. Đương nhiên, cho dù nói cho Diệp đại meo, Lâm Kính phỏng chừng đối phương cũng sẽ cười lạnh ba tiếng, trào phúng, 'Anh thất tình trách tôi à?'

Sau đó sẽ càng tú càng bay lên, ý muốn tức chết tên khốn đã phụ Lộ Đồng như anh ta.

Cứ đi như vậy được ba ngày, đi qua một khu an toàn thì có thuộc hạ lại đây tìm hỏi muốn đi vào không, Lâm Kính vừa muốn hồi đáp lại nhìn thoáng qua Cố Chiêu và Diệp Bạch.

Má nó, người làm chủ nơi này căn bản không phải anh ta!

Diệp đại meo còn chưa mở miệng, Cố Chiêu đã bác bỏ, "Chúng ta sẽ không ở đây lâu, không cần phải mất một nửa vật tư để đi vào, phái hai người qua thám thính một chút tin tức là được rồi." Chờ người nọ đi xuống, mới phân tích tiếp, "Hơn nữa tôi dự đoán, khu an toàn này sợ là không tồn tại được bao lâu."

Lâm Kính trực giác nhìn hướng đối phương.

Anh ta là bởi vì sống lại một đời cho nên biết việc này, mà Cố Chiêu cũng chỉ dựa vào thám thính trên đường đi, cùng với địa lý vị trí phân tích ra, bởi vậy có thể thấy được năng lực của Cố Chiêu.

Chẳng thể trách đời trước khu an toàn của đối phương được xưng là một trong những tồn tại an toàn nhất.

Khi đó trừ bỏ nơi anh ta xây dựng, so ra mà nói cũng không nguy hiểm, nhưng an toàn nhất vẫn là chỗ Cố Chiêu. Giống như một vách sắt, không chỉ phòng ngừa tang thi, còn phòng ngừa nhân loại mang quỷ trong lòng. Ở cả trong loạn thế, nơi đó bình thản an bình nhất, người ở bên trong cũng trôi qua thoải mái nhất.

Duy nhất khiến cho anh ta nghi hoặc là hành tung của đối phương.

Nhớ rõ khu an toàn đó cách nơi này tương đối xa, có thể nói một ở nam một ở bắc, cho nên bất luận thế nào thì hiện tại Cố Chiêu mang theo thủ hạ cũng không nên xuất hiện ở nơi này.

Có đôi khi anh ta thậm chí cảm thấy, bởi vì Diệp Bạch ở đây, cho nên đối phương mới đến.

Tất nhiên không ai cho anh ta câu trả lời, Lâm Kính cũng chỉ có thể ở lúc một mình đêm sâu người tĩnh suy nghĩ một chút về việc này, nhớ lại cuộc sống khoảng thời gian này của mình ở đời trước. Khi đó còn gian nan hơn hiện tại, có rất nhiều việc cần anh ta đi làm, suy nghĩ, nhưng lại vui vẻ hơn bây giờ, bởi vì có Lộ Đồng ở bên.

Thiếu niên với gương mặt trẻ con ấy không đủ thông minh, lại thiện lương hồn nhiên, làm cho người ta không nhịn được muốn bảo vệ yêu thương ở trong lòng bàn tay.

Đáng tiếc...

Lâm Kính chỉ có thể chôn những hối hận không cam lòng đó xuống dưới đáy lòng, sau đó chuyên tâm làm việc. Trong lúc đó bọn họ đã tìm được nơi, bước đầu tạo dựng khu an toàn. Có kinh nghiệm đời trước, bọn họ có thể nói là đều vượt qua tất cả khu an toàn, công tác phòng hộ lại càng làm vô cùng đúng chỗ.

Những vấn đề cơ bản mà ngày sau sẽ xuất hiện đều nhất nhất làm chuẩn bị trước.

"Còn chưa đủ."

Diệp Bạch híp mắt, "Tương đối mà nói uy hiếp của tang thi là có hình, càng thêm vô hình là virus trong không khí, nhưng đó là làm cho tang thi xuất hiện." Những thứ này người thường nhìn đoán không ra, trước mắt trang bị công nghệ cao cũng không kiểm tra được, thân là tiên nhân Diệp Bạch lại có thể dễ dàng cảm giác đến.

"Tuy rằng lực miễn dịch của người còn sống sót được nâng cao, nhưng suy cho cùng thì cũng không có khả năng một sớm một chiều là có thể thay đổi."

Cố Chiêu đương nhiên hiểu được điểm này.

Thân là người sống lại, Lâm Kính biết đến càng nhiều, thậm chí so với Diệp Bạch chỉ nhìn thấy một màn bạn tiên tử vong càng rõ ràng thế cục ngày sau hơn. Anh ta không khỏi thở dài, "Quả thực, động vật còn sống nhanh chóng giảm bớt, thực vật không có cách nào tồn tại chỉ có thể nghiên cứu nuôi trồng giống mới, trung gian sẽ có một khoảng thời gian cho kỳ nghỉ ngơi* rất lớn."

(*空窗期một từ lóng đến từ Đài Loan, biểu thị khoảng thời gian từ kết thúc một mối tình đến bắt đầu tình yêu mới, còn gọi thời kỳ độc thân)

Bớt ăn bớt mặc, đều trở thành chuyện bình thường nhất trong thời gian đó.

Cho dù là Lâm Kính vào lúc đó cũng không làm được cái gì, dù sao người nghiên cứu thực vật cũng không phải anh ta, năm đó anh ta cũng là từ căn cứ khác tiến cử.

"Những việc này không phải là quan trọng nhất."

Lâm Kính chỉ ra, "Trẻ sơ sinh mới là vấn đề khẩn yếu nhất, một nhóm người lựa chọn chung sống với đàn ông là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu vẫn là sống không nổi. Với điều kiện ngay lúc đó, nguyện ý sinh đẻ vốn không nhiều, tỷ lệ còn sống thấp đến không đủ một phần trăm."

Gần như không người nào nguyện ý sinh con.

Một là sống không được, trơ mắt nhìn con của mình mới ra cơ thể mẹ đã chết, hoặc là dứt khoát trực tiếp chết ở trong bụng khiến người lớn gặp nguy hiểm theo cũng không phải một chuyện tốt. Hai là khi đó khuyết thiếu đồ ăn, vật tư không đủ, an dưỡng một người phụ nữ có thai thật sự không dễ, cũng không nhất định có thể khiến đứa trẻ sống sót.

Tình huống như vậy vẫn luôn kéo dài hai mươi năm mới có điều chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng khi đó đã trải qua sự kiện tang thi đầu tận thế, lại thêm nhân loại tranh quyền đoạt vị sau này, cộng với hai mươi năm kỳ nghỉ ngơi. Cho dù đã nghiên cứu ra cách bảo vệ trẻ nhỏ như thế nào, nhưng dù sao cũng đã đứt một tầng, mặc dù công khai các loại chính sách ưu đãi, số lượng trẻ sơ sinh vẫn không hề khả quan.

Số lượng nhân loại từ mấy tỷ giảm mạnh xuống không tới mấy ngàn vạn.

Căn cứ thống kê vẫn còn đang tiếp tục giảm bớt.

Thậm chí mãi đến khi Lâm Kính chết còn không có xu thế tăng lên, bởi vì những người còn sống ở hai mươi năm sau đã rất lớn tuổi, rất nhiều việc đều đã có lòng nhưng không có sức.

Diệp Bạch nghe xong trầm mặc.

Hắn biết rõ việc này đại biểu cái gì, trẻ em vĩnh viễn là hi vọng, không có trẻ em là không có hi vọng, mà tình trạng tương lai đã rất gần với việc nhân loại diệt vong.

"Một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian này không phải là anh đã bận uổng rồi à."

Hắn nhìn ra được tâm tư của Lâm Kính, người đàn ông này muốn cho càng nhiều người sống sót ở loạn thế, tìm được hi vọng sinh tồn. Cho nên một mực cố gắng, vận dụng kinh nghiệm một đời trước khiến tất cả mọi việc trở nên tốt hơn. Nhưng dựa theo cách nói này, không phải chỉ cần anh ta cứ cố gắng là có thể cải thiện mọi thứ.

Lâm Kính thở dài.

"Cho dù biết, cũng muốn làm." Dừng một chút, anh ta lại nói, "Con người từ khi sinh ra đã biết một ngày nào đó mình sẽ chết, nhưng không người nào trực tiếp bóp chết mình cho qua chuyện."

Diệp Bạch: "..."

Anh nói rất có đạo lý, khiến cho tôi không cách nào phản bác.

Những ngày sau này, Diệp Bạch đều chú ý virus trong không khí, hắn dùng linh lực có thể cảm giác được rõ ràng, cũng khiến chúng nó không dám gần người, thậm chí chỉ cần dựa gần chút xíu thôi là bị tiêu tán. Nhưng có thể làm được cũng chỉ có một mình hắn, cho dù là Cố Chiêu cũng chỉ khó khăn lắm mới khiến đám virus này không thể gần người mà thôi.

Nhất định phải nghĩ một biện pháp...

Cần một biện pháp có thể loại bỏ toàn bộ virus.

Thế giới quá lớn, nếu hắn dắt linh khí Thiên giới cùng bản thể lại đây, virus này tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng cố tình khối thân thể này chỉ là người thường, cho dù có độ dung hợp cao làm cho hắn có thể làm được rất nhiều việc, thì so với năng lực bản thân vẫn có khác biệt không nhỏ, không làm được nhiệm vụ to lớn như vậy.

Vạn vật tương sinh tương khắc, không có vấn đề nào là không giải quyết được.

Diệp Bạch luôn tin chắc điểm ấy, cũng đang kiên trì không ngừng nghiên cứu vấn đề này, Cố Chiêu thì càng chú ý tình huống bên ngoài nhiều hơn, cùng với Lâm Kính xây dựng hoàn thiện khu an toàn. Ba người phân công rõ ràng, rất nhanh đã xử lý hết thảy gọn gàng ngăn nắp, lại thành lập trật tự mới, định ra quy củ mới, nghe nói còn đang soạn 'Bộ luật loạn thế' hay gì.

Một ngày này...

Diệp đại meo có tiến triển mới cực kỳ hưng phấn chạy đi tìm người nuôi mèo, cũng phát hiện trong phòng còn có một vị thiếu niên, lúc hắn đi vào vừa khéo thấy đối phương nhích đến bên cạnh Cố Chiêu. Ánh mắt đó, động tác đó, rõ ràng chính là một bộ ngưỡng mộ kỳ vọng, còn thiếu chưa dán ba chữ 'Cầu bao nuôi' lên trên mặt.

Móng vuốt thật ngứa!

Không muốn sống nữa, dám thông đồng người của hắn! ! !

Chương 90

Sau khi Diệp Bạch đi vào, thiếu niên kia dường như có chút mất hứng, khinh thường nhìn hắn một cái lại tiếp tục muốn nói chuyện với Cố Chiêu, lúc nói chuyện trong ngôn ngữ đều là tự đắc. Cố Chiêu thầm thấy giễu cợt bất mãn, chỉ là con trai của lãnh đạo một căn cứ khu an toàn mà thôi, cũng dám dùng vẻ mặt thái độ như vậy nhìn mèo con nhà anh, làm sao so được.

Cả khu an toàn này, đều là của mèo con nhà anh.

Diệp đại meo lại càng hừ lạnh trong lòng.

Người này vừa khéo hắn biết, tên Cốc Hoa, chính là con trai lãnh đạo căn cứ nhìn trúng Lâm Kính năm đó. Cũng chính là người này tự cho là đúng, khăng khăng muốn thu người vào tay, nên mới liên hợp Lâm Hân và Tưởng Chính. Nhớ tới lúc ba người mật đàm phân chia xử lý 'tang vật' Lâm Kính, Diệp Bạch cảm thấy quả thực não tàn.

Lâm Hân và Tưởng Chính ở trên mức độ rất lớn đều là thích sự xuất sắc của Lâm Kính, càng nhiều vẫn là hâm mộ cuộc sống của Lộ Đồng, bọn họ cũng muốn ngồi trên vị trí đó.

Nhưng Cốc Hoa này thì khác.

Đối phương thân là con trai của lãnh đạo căn cứ khu an toàn, quyền nói chuyện cao hơn một nam sủng hoặc là tình nhân rất nhiều, cũng không có hứng thú sống chung với một người đàn ông cả đời. Người này căn bản chính là hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, bởi vậy làm quan 'ngoại giao' qua lại mỗi căn cứ đều thông đồng không ít người.

Nói đơn giản là rất nhiều người cầm quyền đứng đầu hoặc thứ hai căn cứ đều có một chân với cậu ta.

Cũng không phải bởi vì cậu ta được vạn người mê.

Cho dù thật sự là tận thế, nhân loại tranh quyền đoạt thế cũng không ít, gần như tất cả căn cứ đều không phải không bán hai giá, vì có được càng nhiều quyền phát ngôn, bọn họ chọn kết minh. Sở dĩ Cốc Hoa đã bắt đầu thăm hỏi mỗi căn cứ sớm như vậy, là bởi vì cha cậu ta thấy rõ thế cục ngày sau, mới như thế.

Cậu ta đi tìm đồng minh, thân phận địa vị khả quan, tất nhiên sẽ có người động lòng.

Mà...

Gặp được người có bề ngoài hơi tốt một chút, bất luận nam nữ vị này đều đi lên, dùng 'gắn bó tình cảm' để kiên cố. Dáng vẻ bản thân cậu ta không tồi, nên tất nhiên có rất nhiều người không để ý nhiều thêm một người bạn giường, bởi vậy hỗn đến gió nổi nước lên. Mãi đến khi gặp phải Lâm Kính... Sau đó Cốc Hoa bị cự tuyệt.

Người đắc ý quen rồi luôn rất khó chấp nhận sự thất ý (không được như ý).

Cốc Hoa khinh thường Lộ Đồng, càng cảm giác mình hơn đối phương rất nhiều, bởi vậy liên lạc hai người Lâm Hân Tưởng Chính, cũng tuyên bố cậu ta không có hứng thú chiếm lâu dài đến lúc đó hai người bọn họ đều có thể thử một lần. Còn hoàn toàn không để mắt đến chủ kiến của Lâm Kính, ở đó tự phân chia với nhau.

Diệp Bạch cảm thấy ba người này quả thực logic chết.

Phi tử cổ đại người ta tranh thủ tình cảm là bởi vì gả cho cùng một người, ba người họ Lâm Kính căn bản đều nhìn chướng mắt, tranh nửa ngày có tác dụng sợi len.

Nghĩ như vậy trên mặt đều mang theo chút khinh thường.

Cốc Hoa trăm triệu không nghĩ tới một 'nam sủng' cũng dám nhìn mình như vậy, lập tức giận dữ, nhưng Cố Chiêu ở bên cạnh nên không tiện phát hoả, bởi vậy giả bộ lơ đãng ngấm ngầm hại người một phen. Mèo nhà mình đương nhiên là tốt nhất, mắt thấy Cố Chiêu sắp không nhẫn nổi muốn đuổi người, Diệp Bạch đã cười lạnh vài tiếng.

Cốc Hoa: "..."

Đầu năm nay chẳng lẽ làm nam sủng đều kiêu ngạo đến vậy rồi?

Diệp Bạch hơi nghiêng đầu, dựa gần tay Cố Chiêu uống ngụm trà, lười biếng liếc nhìn logic chết đối diện một cái, lúc này mới chậm rãi nói: "Nói nửa ngày, đổi người ngốc còn không nhất định nghe hiểu, mệt không?" Bật cười một tiếng, hắn lại trào phúng, "Làm người vẫn nên quang minh chính đại thì tốt hơn, khiến người ta thích, giống tôi."

"Hiện tại tôi cảm thấy nhìn cậu thế nào đều thấy ngốc, nói trước mặt cậu rồi, cậu làm khó được tôi!"

"A."

Diệp đại meo một bộ mới nhớ tới, "Chính là bởi vì cậu người đơn thế mỏng, không làm gì được tôi, cho nên mới không dám nói rõ ràng, xem, sao tôi lại đột nhiên đã quên việc này."

Cốc Hoa tức giận đến mức đứng bật dậy.

Cậu ta không dám tin nhìn Cố Chiêu, thật sự khó tưởng tượng nổi là đối phương lại vẫn có thể tha thứ. Dù sao cậu ta là từ căn cứ khác được phái tới nói chuyện hợp tác, sao có thể mặc cho một nam sủng cứ trào phúng cậu ta như vậy. Bên kia Cố Chiêu đang hầu hạ Diệp Bạch uống trà, cử chỉ thân mật động tác tự nhiên, nhìn là biết không phải cố ý làm cho cậu ta xem.

Hai người này bình thường đã như vậy.

Trong lòng vô cùng bực mình, Cốc Hoa càng thêm cảm thấy Cố Chiêu mạnh hơn những tình nhân trước kia rất nhiều, nhưng sao lại đui mù thích một 'phế vật'. Nếu là cậu ta thì còn có thể hỗ trợ, lấy được quyền phát ngôn ở căn cứ này, thành công áp người làm chủ khác là Lâm Kính xuống, nhưng cố tình...

Cố Chiêu không phải đồ ngốc, sớm hay muộn có thể hiểu được chỗ tốt của cậu ta.

Ôm loại ý nghĩ này, con trai lãnh đạo căn cứ ngược lại không lập tức phát hoả, chỉ nhìn Cố Chiêu, không nhẹ không nặng chất vấn: "Anh cứ cho phép cậu ta kiêu ngạo như vậy?"

Dù là cậu ta, ở trong căn cứ nhà mình cũng không dám đối xử với khách tới thăm như vậy.

Cố Chiêu đưa tờ khăn giấy qua.

Diệp Bạch tiếp nhận lau miệng, lúc này mới nhìn về phía Cốc Hoa, "Lúc trước chỉ cảm thấy cậu là logic chết, hiện tại xem ra ngay cả đầu đều có vấn đề." Hắn còn định nói thêm mấy lời, cửa lại bị gõ vang, nghiêng đầu nhìn lên đúng là mấy thuộc hạ, bởi vậy dứt khoát để cho người phía dưới tiến vào trước, nghe xem muốn nói gì.

"Lão đại, Diệp tiểu thiếu gia." Xưng hô như vậy chính là thuộc hạ Cố Chiêu.

"Lão đại, Cố thiếu gia."

Xưng hô này đương nhiên là thuộc hạ Diệp Bạch, mặc dù phần lớn đều là Lâm Kính đang quản, người ngoài cũng cho rằng anh ta mới là người làm chủ, nhưng sự thật thế nào thì trong lòng mấy cao tầng đều rõ ràng. Trong ba người thoạt nhìn trong suốt nhất chính là thiếu niên nhỏ tuổi nhất, nhưng nếu mở miệng tỏ thái độ thì hai người khác tuyệt sẽ không phản đối.

Bởi vậy mấy người còn chưa mở miệng, trong tiềm thức cũng đã nhìn về phía Diệp Bạch.

Cốc Hoa: "..."

Mấy người trước mắt cậu ta đều biết, cũng coi là quản sự cao tầng trong căn cứ. Trong tin tức mà bọn họ lấy được rõ ràng chia đám người này làm hai phái, một phái là thuộc hạ Cố Chiêu, một phái khác thì do Lâm Kính quản. Mà bây giờ... vì sao 'nam sủng' của Cố Chiêu sẽ được thuộc hạ của Lâm Kính gọi là lão đại?

Lúc này Diệp Bạch mới lại nhìn về phía Cốc Hoa.

"Nói cậu không đầu óc cũng không phải là nói đùa, ngay cả tình hình đều không tìm hiểu rõ ràng đã dám đến bàn chuyện liên minh?"

Chưa xong, hắn vươn ngón tay chỉ một thuộc hạ, phân phó: "Trước mời người ta đi xuống, tìm vài người phổ cập tri thức căn cứ chúng ta một chút, miễn cho ở đây làm trò cười."

Cốc Hoa sắc mặt lúc xanh lúc trắng lại không biết nên phản bác thế nào.

Bên kia đã có người dẫn cậu ta đi xuống.

"Nói đi!" Diệp Bạch lúc này mới nhìn về phía mấy người còn lại, "Đã xảy ra chuyện gì, khiến mọi người vội vã tìm tôi như vậy, ngay cả có 'khách' ở đây đều muốn gặp."

"Lâm thiếu gia đã trở lại."

Đương nhiên là chỉ Lâm Kính, thủ hạ kia nói tiếp, "Cậu ấy vừa về tới nơi thì nghe nói người căn cứ Dương Quang đến, chạy thẳng đến chỗ đối phương, nhìn vẻ mặt có vẻ không đúng lắm, nên bọn tôi mới..." Cảm thấy có chút không ổn, nên tới hỏi Cố Chiêu xem, không nghĩ tới Diệp Bạch cũng ở đây, vậy càng tốt.

Diệp đại meo rõ ràng.

Lâm Kính một lòng một dạ muốn chỉnh chết mấy người hại Lộ Đồng, nhưng không ngờ người phụ nữ đầu tiên tự mình tìm chết, người thứ hai Tưởng Chính đã bị người bên Cố Chiêu tiếp nhận. Bởi vậy anh ta cũng chỉ có thể theo dõi chặt chẽ người thứ ba, quan trọng nhất là người này mới là chủ mưu, nếu so với hai người khác thì đáng giận hơn nhiều.

Híp mắt, Diệp Bạch quyết định lưu người cho Lâm Kính.

Dù sao ở chung đoạn thời gian.

Hành động của Lâm Kính hắn đều nhìn vào trong mắt, hơn nữa tính tình của mình Diệp Bạch cũng rõ ràng trong lòng, thật sự tùy ý lên không mấy người chịu nổi, Lâm Kính lại nhịn được. Tất cả đều là vì tên nhóc Lộ Đồng kia, bằng không đối phương dã tâm to lớn, sao có thể cam tâm hợp tác với bọn họ, chịu làm người nắm quyền thứ hai sau hắn.

"Nói cho Lâm Kính biết có thể tùy tiện gây sức ép, xảy ra chuyện tôi tới chịu trách nhiệm."

Diệp Bạch híp mắt phân phó.

Mấy cao tầng đương nhiên không phải ngốc, nhìn người nhìn việc mặc dù không bằng Diệp đại meo nhưng cũng rất giỏi quan sát sắc mặt, bởi vậy trong nháy mắt gần như đã suy nghĩ cẩn thận chuyện lúc trước. Suy cho cùng thì lúc bọn họ đến, cửa đã mở ra, bởi vậy thấy được rõ ràng trong mắt Cốc Hoa là khinh thường căm ghét, lúc này đều châm nến thay người nọ.

Bọn họ đã từng nhìn thấy Diệp Bạch xé người sống.

Ngẫm lại...

Dường như để Lâm thiếu gia đến xử lý quả thật càng thỏa đáng, dù sao sẽ không chỉnh đến không thể vãn hồi. Nhưng cũng có người nghĩ đến vẻ mặt lúc trước của Lâm Kính, cảm thấy khả năng không đơn giản như bọn họ nghĩ. Bởi vậy mấy người thương lượng một phen, đều bắt đầu làm một ít chuẩn bị sau khi xé rách mặt với căn cứ Dương Quang.

Cung kính mời người đi ra ngoài, nhưng cũng âm thầm trông giữ lên.

Nện bước tiến về phía trước của căn cứ làm cho bọn họ đối với ba người Diệp Bạch có thể nói là tin tưởng không nghi ngờ, bởi vậy căn bản sẽ không hoài ngờ làm chuyện này có thể dẫn đến hậu quả không tốt, khiến khu an toàn Dương Quang bên kia bất mãn không, mà chỉ nghe theo phân phó làm thỏa đáng tất cả mọi việc. Chờ bọn họ đều đi ra ngoài, Diệp Bạch lúc này mới giữ chặt Cố Chiêu.

"Tiến vào với em."

Đã ở trong phòng, tiến vào đương nhiên là không gian, lần này khác với ngàn dặm trời quang lộ rõ từng đám mây trắng ngày thường, mà có trận mưa nhỏ rơi xuống. Hắn nâng tay đón mưa, phát hiện vừa vào tay lập tức tiêu tán lại không hề ẩm ướt, cũng sẽ không làm ướt quần áo, hiển nhiên so với mưa tuyết tầm thường có khác biệt rất lớn.

"Đây là Linh Vũ."

Diệp Bạch giải thích: "Bởi vì linh khí quá nồng hình thành mưa, giống mưa nhưng không hẳn là mưa, tự nhiên sẽ không làm ướt người hay vật."

Trong không gian nước trong mà không có cá, ảnh ngược hoa cỏ cây cối cầu nhỏ núi xa rõ ràng tự nhiên, ngay cả đám mây trên trời cũng giống như được giấu vào đó, trở nên dịu dàng như ngọc. Mưa phùn mênh mông rơi xuống lại không dẫn phát nửa điểm gợn sóng, trái lại hoa sen bên trong nở càng nhiều, hồ nước cũng càng thêm trong suốt sạch sẽ.

"Hôm nay tiến vào thì phát hiện, việc này khiến em nghĩ đến một biện pháp, có lẽ có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro