Chương 3: Nút mắt bướm

Vị trí: Núi Mắt Bướm. Biên giới phía Bắc.

Đặc điểm: Khu vực cấm. Dân địa phương gọi bằng mật danh: "Lõi Tử Vực", "Rìa Thức Thần", "Chốn Không Về". Không phải truyền thuyết. Là lời nguyền.

Nhân vật chính: Chiêu Linh.

Mục tiêu: Tìm người thân mất tích.

Bằng chứng duy nhất: Sợi dây chuyền hình con bướm. Giấu kín. Vẫn còn hơi ấm của lần chạm cuối.

Phương tiện: Bản đồ cũ. Những nếp gấp rách mờ. Những vết mực nhòe như nước mắt khô.

Hành trình:

Xe khách bụi. Xe ôm chật vật. Điểm dừng. Hết đường.

Trước mặt: Lối mòn đen. Một vết cắt sâu hoắm vào sườn núi. Rừng già im lặng. Quá im lặng. Không tiếng chim. Không tiếng gió. Chỉ có… tiếng thở của núi.

Hiện trường:

Bầu trời tối sầm. Sương mù vồ lấy người. Mỗi bước chân. Lạo xạo. Không phải đất. Không phải đá. Âm thanh giòn tan, khô khốc. Xương. Xương vụn. Nghiền nát. Dưới gót giày. Một lớp trắng bệch lấp ló. Dấu hiệu đầu tiên. Tôi biết mình đang đạp lên lịch sử của những vụ mất tích.

Lời khai (Cụ già, làng cuối):

Giọng khàn. Mắt đục. Ánh nhìn xuyên thấu:

"Tìm người ư? Coi chừng chân. Coi chừng tâm trí. Nơi này… nó không giết. Nó xóa. Người vào. Người biến mất. Không để lại ký ức. Không để lại… chính mình."

Lời cảnh báo không còn là lời nói. Nó là tiếng gầm gừ trong đầu.

Hiện trường đã mở. Kẻ mất tích chờ được tìm. Kẻ điều tra đã lạc vào mê cầu. Và Núi Mắt Bướm… đang chớp mắt.

HIỆN TRƯỜNG: CỔNG VÀO

Thời gian: Giữa trưa. Ánh nắng không thể xuyên thấu.

Địa điểm: Bức tường đá cổ, rêu phong và dây leo chằng chịt như mạng nhện khổng lồ.

Manh mối chính: Tấm bia đá trung tâm. Khắc hình: Một con bướm đang bay thẳng vào giữa con mắt người. Nét khắc sâu, tinh xảo đến rợn người. Vết nứt chéo ngang đồng tử như một vết thương cũ.

Hành động: Chiêu Linh đặt tay lên hình khắc. Lạch cạch! Tiếng vang không từ không khí, mà từ sâu trong lòng đất, như then cài ngàn năm vừa nhả. Mặt đất rùng mình. Đá xô nhau, nghiến rít. Một khe hở đen ngòm, hẹp như vết rạch, mở ra ngay trước mặt. Mùi ẩm mốc, cổ xưa, lẫn... tro tàn ùa ra.

Cô bước vào. Không do dự.

Rầm!

Cổng đá đóng sập lại ngay sau lưng. Âm thanh dứt khoát như tiếng quan tài đóng nắp. Không lối thoát. Đây không còn là hành trình. Đây là bẫy.

HIỆN TRƯỜNG BÊN TRONG:

Thế giới tách biệt. Hoàn toàn.

Thực vật: Cằn cỗi, đen xám, cành khẳng khiu vươn ra như xương cốt đang giãy chết. Không lá.

Ánh sáng: Mờ đục, vàng vọt, như ánh đèn hấp hối. Không nguồn sáng rõ ràng.

Âm thanh: Tĩnh lặng chết chóc. Không chim. Không gió. Chỉ một thứ duy nhất:

Leng... keng... leng... keng...

Tiếng chuông gió kim loại. Đều đều. Không cảm xúc. Không nhịp điệu. Như tiếng đếm ngược. Gọi mời? Hay báo hiệu?

Khứu giác: Mùi tro. Đậm đặc. Ngột ngạt. Mùi của sự thiêu rụi. Của kết thúc.

NHÂN CHỨNG / NGHI PHẠM?:

Một bóng người hiện ra từ khúc quanh. Chuyển động mượt mà đến bất thường, như trượt trên không khí.

Ngoại hình: Thiếu niên. Áo trắng tinh nhưng phẳng lì, không nếp gấp. Gương mặt lờ mờ, nhòe nhoẹt như bức tranh bị xóa. Không rõ đặc điểm. Như thể đang quên dần khuôn mặt mình.

Lời khai (Giọng nói): Đơn điệu. Không cao, không thấp. Không cảm xúc. Vang vọng kỳ lạ, như phát ra từ bức tường.

Thiếu Niên Áo Trắng: "Cô là người thứ bảy?"

Chiêu Linh (Sắc lạnh, cảnh giác): "Cái gì?"

Thiếu Niên Áo Trắng (Chỉ tay về phía ngực cô, nơi giấu vòng bướm): "Người mở mộ thứ bảy. Cô có Vòng Bướm. Vậy là cô. Định mệnh đã điểm danh."

Chiêu Linh (Lùi nửa bước, tay siết chặt balo - có thể chứa vũ khí?): "Cậu là ai?"

Thiếu Niên Áo Trắng (Cười nhẹ, không tiếng, chỉ thấy khuôn mép nhếch lên vô hồn): "Tôi là Người Gác Cổng. Tôi từng là Người Thứ Sáu. Tôi đã... mở cánh cổng. Giống cô. Giờ, tôi giữ nó. Chờ Người Thứ Bảy. Chờ... người kế tiếp."

Ghi chú điều tra:

"Người thứ bảy" - Con số mang tính nghi lễ? Hay số lượng nạn nhân?

"Vòng Bướm" không chỉ là kỷ vật. Nó là chìa khóa. Là thẻ bài của nạn nhân tiếp theo?

"Tôi từng là Người Thứ Sáu" - Khẳng định sự biến đổi. "Người Thứ Sáu" đã chết? Hay đã trở thành... thứ này?

"Giờ tôi giữ nó. Chờ Người Thứ Bảy. Chờ... người kế tiếp." - Lời tuyên án. Vòng tròn không lối thoát. Chiêu Linh không còn là thám tử. Cô là mục tiêu số bảy.

Người thiếu niên dẫn Chiêu Linh lấn sâu vào dãy núi hoang vu, nơi sương mù quấn quýt như những bóng ma trôi, che giấu mọi đường nét của thế giới. Hắn lặng thinh, khuôn mặt ẩn dưới vành mũ rách, chỉ thi thoảng ra hiệu bằng một cái hất tay lạnh lẽo. Những lời cảnh báo của hắn vang lên, mơ hồ như tiếng vọng từ cõi khác, mỗi câu đều nặng trĩu bí ẩn:

“Chỗ rẽ thứ ba – đừng để mắt lạc sang phải, dù chỉ một giây.”

“Vũng nước phẳng lặng – để bóng mình chạm tay, nó sẽ gọi thứ gì đó tỉnh dậy.”

“Tiếng gọi trong gió – trả lời, và cô sẽ mất chính mình.”

Mỗi chốn họ đặt chân đến đều phảng phất một thứ gì đó không thuộc về dương gian. Một hang đá lấp đầy chuông gió, leng keng trong tĩnh lặng, nhưng âm thanh ấy uốn éo như lời thì thầm của những kẻ đã bị lãng quên. Một cây cầu đá cổ xưa bắc ngang vực sâu, sương đen bên dưới cuộn xoáy, che giấu những bàn tay trắng toát vươn lên, như thể chúng đang tìm kiếm một linh hồn để kéo xuống.

Tâm trí Chiêu Linh rung chuyển, như thể chính cô đang tan rã. Những mảnh ký ức lạ lẫm len lỏi vào đầu óc – hình ảnh một đứa trẻ bị nhốt trong huyệt mộ, tiếng nức nở hòa lẫn với đất lạnh; một cô gái bị khóa chặt bởi ấn máu, ánh mắt hoảng loạn như biết trước định mệnh; một người phụ nữ gào thét tên con trong bóng tối, giọng tan vỡ như kính nứt. Không phải ký ức của cô. Không thể là của cô. Nhưng chúng bám lấy cô, như những bóng ma biết tên cô từ lâu.

Cô hét lên, giọng lạc lõng giữa rừng sâu: “Đây không phải ký ức của tôi!”

Gã dẫn đường, kẻ tự xưng là “gác cổng,” dừng bước. Đôi mắt hắn lóe lên dưới bóng mũ, sắc lạnh và sâu thẳm như vực thẳm bên dưới cầu. “Không phải,” hắn thì thào, giọng trầm như kéo cô vào một bí mật cổ xưa, “nhưng chúng đã chọn cô.”

Hắn quay đi, tiếp tục dẫn lối, bỏ lại Chiêu Linh với trái tim đập loạn trong lồng ngực. Những ký ức ấy từ đâu đến? Vì sao chúng gọi tên cô? Và gã gác cổng, kẻ biết quá nhiều nhưng chẳng tiết lộ gì, đang dẫn cô tới đâu – một câu trả lời, hay một nấm mồ đang chờ sẵn trong sương?

Cửa Mộ Thứ Nhất

Bóng tối nuốt chửng vùng đất trũng giữa dãy núi hoang vu, nơi sương mù quấn chặt như những sợi xích vô hình siết quanh lồng ngực. Mặt trăng vỡ vụn trên cao chỉ rải thứ ánh sáng nhợt nhạt, yếu ớt, chiếu lên cánh cổng đá cổ kính, lạnh buốt, khắc chữ Hán xưa: Mộ Ký Chủ 01. Những nét chữ loang lổ, như máu khô rỉ ra từ đá, thì thào một lời nguyền bị chôn vùi từ thời gian không ai nhớ.

“Cô phải vào một mình,” gã gác cổng gằn giọng, âm thanh sắc lạnh như lưỡi dao rạch qua màn đêm. Hắn đứng bất động nơi rìa sương, khuôn mặt khuất dưới vành mũ rách nát, chỉ đôi mắt lóe lên như hai đốm ma trơi, như thể đã thấy trước số phận cô. “Mở mộ, cô sẽ đối diện bản thể chưa thức tỉnh. Chần chừ, và nó sẽ lôi cô xuống trước khi cô kịp hét.”

Chiêu Linh đặt tay lên cổng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt như chạm vào tử thi. Cánh đá nghiến rít, tiếng kêu chói tai như tiếng gào của hàng trăm linh hồn bị giam cầm, vang vọng trong bóng tối, khiến da đầu cô tê dại. Bên trong hang động là bóng tối đặc quánh, nuốt trọn mọi âm thanh trừ tiếng tim cô đập thình thịch, như trống thúc tử thần. Không khí nặng nề, mang mùi quen đến rợn người: mùi mưa đầu mùa, sách cũ mục ruỗng, và chút cay nồng của trà gừng – như ký ức từ một cuộc đời bị xóa sạch khỏi trí nhớ cô.

Ở trung tâm, trên bàn đá lạnh lẽo, là một thi thể đang phân hủy. Đầu nó nghiêng lệch, khuôn mặt che bởi tấm vải trắng rách bươm, loang lổ vết máu khô như những vệt móng tay cào cấu. Tay xương xẩu nắm chặt một cuốn sổ da sờn, ngón tay cong queo như bấu vào bí mật cuối cùng của cõi chết. Không gian rung lên từng nhịp, như nhịp tim của chính hang động, và Chiêu Linh cảm thấy những cặp mắt vô hình từ bóng tối, bám riết từng bước chân cô, như thể bóng tối đang đói khát.

Cô tiến lại, hơi thở dồn dập, mỗi bước như bước trên lưỡi dao, sàn đá lạnh buốt như muốn hút cạn sức sống. Tim cô đập loạn, tiếng vang như gõ vào vách đá. Cô mở cuốn sổ, ngón tay run rẩy đến mức suýt xé toạc trang giấy. Nét chữ bên trong sắc sảo, méo mó, giống hệt chữ cô, nhưng như được viết bằng máu trong cơn điên loạn:

“Nếu đọc được dòng này, tức là ngươi đã vượt ngưỡng. Chào mừng đến với kiếp thứ bảy.”

Phía sau là những ký hiệu vẽ tay – rối rắm, kỳ quái, giống hệt những nét cô từng vô thức vẽ trong những đêm ác mộng bóp nghẹt giấc ngủ. Không ai dạy cô. Không ai giải thích. Nhưng khi ngón tay cô lướt qua, một luồng lạnh buốt như mũi kim xuyên qua xương, như thể những ký hiệu ấy đang gào thét tên cô từ một cõi chết. Đột nhiên, sàn đá rung chuyển nhẹ, như thể hang động đang thở.

Một giọng nói khô khốc, rít lên như xương cọ vào đá, vang từ thi thể: “Cô là Ký Chủ hiện tại. Tên cô là gì?”

Chiêu Linh giật bắn, lùi lại, chân vấp vào đá, ngã nhào, cuốn sổ suýt rơi. “Chiêu Linh,” cô hét, giọng lạc đi, nghẹn trong cổ họng như bị bóng tối bóp chặt.

Thi thể động đậy, tiếng xương kêu răng rắc như lưỡi dao cạo vào không khí. Tấm vải trắng trượt xuống, để lộ khuôn mặt không mắt – chỉ hai hốc đen sâu hoắm, như những lỗ hổng dẫn thẳng xuống địa ngục. Nó nghiêng đầu, như ngửi thấy mùi sợ hãi từ cô. “Không,” giọng nói gầm gừ, mỗi từ như nhát chém xé toạc không gian, “cô từng là Uyển Linh. Giờ chỉ còn lại Chiêu.”

Không gian chao đảo, sàn đá rung lên dữ dội, như sắp sụp đổ. Cuốn sổ rơi khỏi tay cô, mở toang một trang mới. Tên cô, Chiêu Linh, bị gạch ngang bằng mực đỏ, loang lổ như máu tươi nhỏ giọt, như thể chính cô đang bị xóa sổ. Phía dưới, một cái tên khác hiện lên: Uyển Linh. Tim cô thắt lại, như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không khí quanh cô đặc quánh, như thể hang động đang sống, đang nuốt lấy cô. Từ bóng tối, tiếng thì thầm bắt đầu vang lên, không rõ từ đâu, gọi tên Uyển Linh lặp đi lặp lại, như một lời nguyền đang siết chặt. Cô là ai? Thi thể kia biết gì về cô? Và điều gì đang chờ đợi trong bóng tối, khi những ký ức không thuộc về cô trỗi dậy, kéo cô vào một trò chơi mà mỗi bước đi là một bước gần hơn đến nấm mồ đã được đào sẵn?

Hang động rung chuyển dữ dội, không gian méo mó như bị một thế lực vô hình bóp nghẹt. Trần đá nứt toác, sụp xuống từng mảnh, để lộ những thân thể méo mó, bị vùi nát, xương trắng ló ra từ đất đen. Từ vách tường, những hình bóng trườn ra, mỗi kẻ đều mang khuôn mặt của Chiêu Linh – nhưng méo mó, biến dạng: một kẻ cười điên dại, hàm răng lấp lóa như thú săn mồi; một kẻ lặng lẽ khóc, nước mắt hòa máu; một kẻ gào thét, giọng lạc như bị xé toạc từ cõi chết.

Một giọng nói lạnh buốt, không rõ nguồn gốc, vang lên trong đầu cô, mỗi từ như mũi dao đâm vào tâm trí:

“Người mở mộ cuối cùng sẽ tìm thấy xác mình. Nhưng nếu không nhận ra chính mình, cô sẽ bị giam mãi trong bóng tối.”

Không khí nặng nề, ngột ngạt, như thể chính hang động đang thở, siết chặt cô. Từ trung tâm căn phòng, một tấm gương cổ bỗng hiện lên, bề mặt loang lổ, như được khắc từ nước mắt và máu. Chiêu Linh nhìn vào, hơi thở nghẹn lại. Trong gương là cô – chính xác là cô hiện tại: áo khoác sờn bạc, tay run rẩy, mắt hoang mang. Nhưng có gì đó sai lệch. Ánh mắt trong gương sắc lạnh hơn, như đang rình rập chính cô.

Từ bóng tối sau gương, một cái bóng lướt qua – một người phụ nữ mặc áo xám, khuôn mặt khuất trong sương, chỉ để lại nụ cười mờ nhạt, lạnh lẽo. Giọng nói của ả rít lên, như lưỡi dao cạo vào đá: “Cô phải chọn. Bước vào gương – hoặc chấp nhận vỡ tan.”

Chiêu Linh cúi xuống, bàn tay siết chặt. Chiếc dây chuyền hình bướm trên cổ cô bỗng nóng rực, rồi máu – đỏ tươi, đặc quánh – rỉ ra từ nó, thấm qua áo, nhỏ xuống sàn đá. Mỗi giọt máu chạm đất, sàn đá nứt ra, hé lộ một lối đi tối om, sâu hun hút, như một cái miệng đói khát.

Hơi thở cô dồn dập, tim đập loạn như muốn phá lồng ngực. Những hình bóng quanh cô bắt đầu di chuyển, tiến lại gần, khuôn mặt méo mó lặp lại tên Uyển Linh trong tiếng thì thầm rợn người. Gương hay lối đi? Sự sống hay bóng tối? Không thời gian để nghĩ. Với một quyết định liều lĩnh, Chiêu Linh nhảy xuống lối đi, bóng tối nuốt chửng cô, để lại tiếng cười ma quái của người phụ nữ áo xám vang vọng phía sau. Cô đang chạy trốn, hay đang lao thẳng vào chính bí mật mà cô không dám đối mặt?

Bóng tối bất ngờ nuốt chửng Chiêu Linh. Không phải bóng đêm thông thường, mà là một khoảng chân không đặc quánh, vô hình, không phương hướng. Cô như trôi nổi trong cõi phi vật chất.

Giọng nói đó vang lên trong đầu cô, xé toạc sự tĩnh lặng – giọng của mẹ, nhưng méo mó bởi một nỗi đau xa xôi và sự gấp gáp tột độ:

"Linh...! Nghe mẹ: Nếu con nghe thấy... đừng quay lại. Phải đi tiếp. Đừng... đừng giống mẹ. Đừng để bị kẹt lại chốn này. Con... con phải đến được nơi cuối cùng..."

Đột ngột, một luồng ánh sáng chói lòa – không phải ánh sáng thật, mà là một ký ức được chiếu rọi trực tiếp vào ý thức cô:

Hiện trường: Một gian đền cổ đổ nát, đá phủ rêu xám. Ánh sáng lờ mờ từ những kẽ nứt trên trần.

Nhân vật: Mẹ cô. Đang đứng giữa trung tâm gian đền.

Hành động: Tay phải run rẩy nâng cao một vật thể – chiếc vòng bướm bạc giống hệt dây chuyền của Chiêu Linh. Máu tươi, đỏ thẫm, rỉ ra từ một vết thương ngực, nhỏ giọt đều đặn, đánh tách... tách... xuống một biểu tượng kỳ dị khắc sâu trên nền đá dưới chân bà.

Lời nói cuối (vọng vào trong tâm trí Chiêu Linh, đứt quãng, đầy quyết tâm và tuyệt vọng): "Ta... không đủ sức khóa cánh cửa... Nhưng... ta đủ sức... giữ nó... hé mở... một khe... cho con... TRỐN THOÁT..."

Ký ức tắt ngúm như cú ngắt điện. Bóng tối tràn về. Nhưng ngay lúc tuyệt vọng nhất, một đốm sáng nhỏ – lạnh lẽo, bền bỉ – lóe lên phía trước. Không phải chỉ dẫn của tình mẫu tử. Đó là tín hiệu thoát hiểm. Chiêu Linh gạt nỗi hoảng loạn sang một bên, tập trung toàn bộ ý chí, bò, vật lộn về phía ánh sáng leo lắt đó.

Một cú hích mạnh. Cảm giác trọng lượng ập xuống. Không khí lạnh buốt, mùi đất ẩm mốc. Chiêu Linh ngã sấp xuống mặt đất cứng, lạnh cóng. Cô đã thoát. Nhưng ký ức vừa hiện ra không phải là sự an ủi. Nó là bằng chứng sống động về một tội ác, một hiến tế kinh hoàng, và một lời cảnh báo rùng rợn được mã hóa bằng máu và nước mắt. "Nơi cuối cùng" mẹ nói đến là đâu? Và "cánh cửa" mẹ cố gắng khóa – hay cố tình giữ mở – dẫn tới cái gì? Chiếc vòng bướm và biểu tượng trên sàn đền là chìa khóa. Cuộc điều tra vừa bước vào giai đoạn nguy hiểm nhất.

Bàn tay lạnh giá, chắc nịch như kẹp sắt, nắm lấy cánh tay Chiêu Linh kéo cô bật dậy khỏi nền đất lạnh buốt. Người đàn ông – Người Gác Cổng – quan sát cô bằng cái nhìn sắc lẹm của kẻ phẫu tích tâm hồn. Đôi mắt anh quét từng chi tiết trên người cô, như thể kiểm tra một hiện vật vừa được đưa ra khỏi buồng thí nghiệm nguy hiểm.
"Cô vượt qua Mộ 01 rồi." Giọng khô khốc, không một gợn sóng. "Một trong bảy." Con số vang lên không phải lời chúc mừng, mà như đóng dấu một giai đoạn thử nghiệm đã hoàn tất.

Câu hỏi tiếp theo đâm thẳng vào cốt lõi sự tồn tại, như một lưỡi dao lạnh:
"Cô đã nhìn thấy chính mình trong đó chưa?"

Chiêu Linh lắc đầu, hơi thở vẫn đứt quãng. "Tôi thấy... mẹ tôi." Cô nuốt nghẹn, hình ảnh máu loang trên biểu tượng cổ đại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí – một hiện trường đẫm máu được khắc sâu. "Và... những thứ... không thể lý giải."

Một nụ cười mỉm, mỏng như dao cạo, thoáng hiện trên khuôn mặt Người Gác Cổng. "Sự hiểu biết... chính là chất xúc tác nguy hiểm nhất ở chốn này. Hiểu rồi... mới thực sự mất an toàn." Ánh mắt anh liếc nhanh quanh bóng tối đang dày đặc, dường như kiểm tra sự vắng mặt của những thực thể vô hình. "Giờ phút này, hãy để bản năng nguyên sơ dẫn lối. Nó... trung thực hơn cái đầu đang hỏng dần của cô."

Họ rời khỏi cấu trúc đá tối tăm mang tên Mộ 01. Không có điểm đến cụ thể nào được nêu tên, chỉ có bóng tối đặc quánh đang vây phủ, như một thực thể sống động đang chờ đợi. Chiêu Linh bước đi. Nhưng mỗi bước chân giờ đây mang một sức nặng khác. Dáng vẻ vững chãi hơn, ánh mắt sắc như thép được tôi luyện – cô không còn là kẻ tìm kiếm ngây thơ của buổi sáng. Cô là một sản phẩm mới được đúc ra từ lò Mộ 01.

Giờ đây, cô mang theo:

1. Một Đoạn Ký ức Chấn Thương: Không chỉ là hình ảnh, mà là một hiện trường sống động được cấy ghép – bằng chứng không thể chối cãi về một hiến tế tối nghĩa. Đó là dữ liệu thô, chưa giải mã, nhưng đã bắt đầu ăn mòn ranh giới hiện thực của cô.

2. Một Phần Máu: Không phải máu cô. Mà là bằng chứng di truyền – dòng máu của mẹ đổ xuống biểu tượng cổ. Một mẫu vật nguy hiểm, một thứ "vật liệu" có thể kích hoạt thứ gì đó trong chính cơ thể cô, hoặc trong cơ chế của nơi này.

3. Ánh Sáng Trong Con Mắt Bướm: Trên sợi dây chuyền, đôi mắt bằng đá quý nhỏ xíu vốn đục mờ, giờ đây phát ra một thứ ánh sáng nội tại yếu ớt, lạnh lẽo. Nó chưa hoàn toàn mở, nhưng đã bắt đầu thức tỉnh, như một cảm biến đang phản ứng với trường năng lượng tối của nơi này. Một chỉ báo sinh học? Một thiết bị theo dõi? Hay dấu hiệu đầu tiên của sự đồng hóa đang diễn ra?

Cuộc điều tra đã bước qua ngưỡng cửa không thể quay lại. Chiêu Linh không chỉ đuổi theo sự thật về người thân mất tích. Cô đang trở thành một phần cấu thành của chính bí ẩn kinh hoàng đó. Mỗi nhịp thở, mỗi bước đi trong bóng tối này, là một bước tiến sâu hơn vào mê cung nơi thám tử và bí ẩn hòa làm một. Nguy hiểm không còn rình rập đâu đó ngoài kia. Nó đang luân chuyển trong huyết quản cô. Và con mắt bướm kia... đang dần mở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #didoan