Chương 1

Chỉ vừa dứt mưa không lâu nên cái mùi ẩm thấp của đất trời vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi, khó làm tâm trạng con người ta trở nên vui vẻ, nước mưa đọng lại thành từng vũng lớn, qua đó còn có thể thấy được những bức tường dày đặc rêu xanh.

Mã Gia Kỳ khó chịu biết mấy khi nhìn thấy đôi giày trắng bản giới hạn của mình bị ướt đẫm cùng bùn đất, trong lòng âm thầm mắng chửi vài câu.

Trong lòng hắn bấy giờ đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động muốn quay về thành phố C ngay lập tức.

"Hôm nay đúng thật là ra đường không coi ngày."

Mã Gia Kỳ chỉ vừa đến thành phố A được một tuần, hắn đến đây vì ba mẹ Mã đã chuyển trụ sở công ty về đây. Lần này chuyển hẳn từ Bắc vào Nam, quả thật tốn không ít công sức, bọn họ có lẽ quyết định ở đây lâu dài.

Thật ra nơi đây chỉ xa lạ với mỗi Mã Gia Kỳ, thành phố A vốn dĩ chính là quê nhà của ba mẹ hắn. Bọn họ dành cả nửa đời người phiêu bạt ở phương Bắc để gầy dựng sự nghiệp, bây giờ đương nhiên là muốn về quê an hưởng tuổi già, thêm ba bốn năm nữa rồi cũng sẽ nhường chỗ lại cho con cháu trong nhà tiếp quản công ty.

Cũng không hẳn là Mã Gia Kỳ không thích thành phố này, chỉ là hắn quá lười biếng để phải thay đổi môi trường sống của mình, dù sao thì hắn cũng đã ở thành phố C được mười tám năm, sớm đã quen thuộc nơi đó. Nhưng khi trở về quê nhà, Mã Gia Kỳ rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của ba mẹ thật sự rất vui vẻ. Cho nên, hắn bằng lòng lưu lại nơi này.

Căn cơ gia đình Mã Gia Kỳ không thể nói là danh gia vọng tộc, nhưng không thể phủ nhận nhà của hắn rất có tiền, gia sản mà ba mẹ hắn làm ăn mấy chục năm qua cũng đủ cho hắn ăn chơi trác táng đến già. Thừa kế gia sản hay nối dõi tông đường đều không phải việc của Mã Gia Kỳ, không phải vì ba mẹ không cho phép mà là vì hắn không thích. Anh trai hắn Mã Gia Thành vẫn đang du học ở nước ngoài, cơ nghiệp của gia đình sau này sẽ giao cho anh trai, hắn chẳng cần nhọc lòng bận tâm đến mấy thứ này.

Cũng may Mã Gia Kỳ từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng không bị chiều hư, chỉ là tính tình vẫn cứ luôn lạnh nhạt không dễ gần. Lại còn học rất giỏi, nếu không, ba mẹ Mã cũng sẽ không đưa ra quyết định cho hắn chuyển trường vào thời điểm gay go như thế này.

Kỳ hai lớp mười một, phải can đảm thế nào mới cho Mã Gia Kỳ chuyển trường vào lúc này chứ? Ba mẹ hắn chính là một lòng tin tưởng vào thành tích học tập của hắn. Quá khứ lẫy lừng từng trốn học, đua xe hay hút thuốc cũng không phải là không có, nhưng vì chưa một lần nào Mã Gia Kỳ để thành tích của mình quá mức khó coi, ba mẹ hắn đều mắt nhắm mắt mở cái gì cũng giả bộ không thấy. Sau khi lên cấp ba Mã Gia Kỳ cũng rất tự giác mà kiềm chế bản tính ham vui của mình, thành tích lại mỗi ngày một tốt hơn. Ba Mã và mẹ Mã cũng an tâm, bọn họ rốt cuộc cũng không quản nhiều chuyện của hắn nữa, mỗi ngày đều hi hi ha ha cùng nhau làm việc, rảnh rỗi thì đi du lịch, vui vẻ mà hưởng thụ những ngày tháng còn lại của tuổi già.

Nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc như thiếu nữ mới lớn của mẹ Mã khi cùng bố đi ra ngoài dạo phố sáng nay, Mã Gia Kỳ cảm thấy có chút buồn cười. 

Nhìn lại bản thân một mình một cõi dưới mưa lạnh, hắn lại cười không nỗi nữa.

Haiz, thế giới hạnh phúc đều của ba mẹ hết rồi, hắn chỉ là con rơi con rớt nhặt ngoài đường thôi.

Mã Gia Kỳ khẽ khàng gấp ô lại, quyết định tạm ghé vào một cửa hàng tiện lợi để kiếm thứ gì để bỏ bụng.

Đừng nghĩ hắn là công tử nhà giàu nên chỉ xuất hiện ở mấy cái nhà hàng sang trọng đắt đỏ, từ nhỏ ba mẹ hắn đã uốn nắn rằng không được kén ăn.

Lấy một phần mì gói đóng hộp cùng một lon nước ngọt, còn không quên tự thưởng cho mình hai cây xúc xích mà bình thường mẹ hắn cứ la rầy bên tai bảo hắn không nên ăn vì có hại cho sức khỏe, xong xuôi Mã Gia Kỳ lại nhanh nhẹn tìm một chỗ ngồi trong cửa hàng.

Tiết trời mùa xuân còn vương vấn chút hơi lạnh, thậm chí hơi thở vẫn còn mang theo khói trắng. Hắn cố chà xát đôi bàn tay mình, muốn làm thân nhiệt tăng lên đôi chút để xua tan đi sự lạnh lẽo.

Trong lúc đợi mì nở ra, Mã Gia Kỳ để ý thấy bên cạnh có một nam sinh nọ trạc tuổi hắn, cậu đang ngồi thẩn thơ nhìn vài giọt mưa còn đọng lại trên mặt kính.

Hơi nước bám lên cửa tạo thành những mảng trắng đục mờ ảo, bên ngoài là xe cộ nối đuôi nhau chạy ngang chạy dọc, tiếng còi xe cứ inh ỏi kéo dài không ngớt.

Tẻ nhạt và ầm ĩ.

Cậu ta chọn một gói cơm nắm cùng một chai nước lọc, bọc nilon đã được mở ra nhưng dường như đối phương không muốn ăn là mấy. Rõ ràng quần áo trên người đều không phải đồ rẻ tiền, thậm chí có vài món còn là bản giới hạn, Mã Gia Kỳ cũng không hiểu sao đối phương lại phải ngồi đây ngẩn ngơ với một bọc cơm nắm sớm đã nguội lạnh.

Hắn có chút tò mò.

Thoạt nhìn qua da người kia trắng đến phát sáng, dù Mã Gia Kỳ chỉ nhìn một bên sườn mặt cũng biết rằng cậu trai này có vẻ ngoài rất bắt mắt.

Dường như cảm giác được có người đang quan sát mình, cậu trai kia chậm chạp nhìn sang.

Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy mắt người này rất đẹp, nhưng buồn quá. Hắn nghĩ, nếu như cậu trai này cười lên một cái thì chắc chắc sẽ không uổng phí gương mặt sáng sủa này, cho dù là thiếu nữ cách đây tám con phố chắc chắn cũng sẽ mê mệt cậu ấy.

Rõ ràng đôi mắt ấy nên rực sáng như sao trời, nhưng giờ đây nhìn vào hắn chỉ thấy một màu xám xịt ảm đạm vây quanh, không tìm ra chút ánh sáng.

Mã Gia Kỳ cũng không thể giải thích vì sao hắn lại nhìn đối phương lâu đến vậy, cũng hiểu nếu cứ im lặng mắt đối mắt mãi thế này thì lại quá kì cục, sau cùng hắn chỉ đành nói dối rằng bản thân muốn hỏi đường đến trường cấp ba Thất Trung mà hắn sắp theo học ở thành phố A.

Đối phương nghe xong không biết đang suy tính cái gì, ngón tay gõ lên mặt bàn vang lên tiếng lách cách, một lát sau thiếu niên mới cất giọng: "Tôi và cậu học cùng một nơi, cậu cứ ăn xong đi, lát tôi cùng cậu đến trường học."

Cũng không phải là Mã Gia Kỳ không có khả năng tìm đường đến trường, chỉ là vội quá nên lấy đại một cái cớ, có ai mà ngờ cậu trai trầm tính này lại có lòng tốt đến vậy.

Phóng lao thì phải theo lao, Mã Gia Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất đời người để ăn xong một phần mì gói, hắn cũng ngại để người ta chờ lâu.

Từ đầu đến cuối người kia chẳng nói một lời nên bầu không khí rất ngượng ngùng, bọc cơm nắm đến giây phút cuối cùng vẫn còn y nguyên trên bàn. Mã Gia Kỳ thấy thế liền nhanh tay lẹ chân mua thêm một phần bánh mì bơ rồi chạy theo cậu trai kia.

Đối phương vốn không muốn nhận, nhưng Mã Gia Kỳ thật sự ăn nói quá khéo léo. Có vẻ cậu trai kia cũng thấy mình có chút ra vẻ, đành nhận phần bánh mì kia rồi im lặng dẫn đường. Trường học cách cửa hàng tiện lợi không xa, chỉ cần đi bộ vài trăm mét là đã đến nơi. Mã Gia Kỳ còn chưa kịp phản ứng, cậu ta chỉ để lại hai từ "đi đây" rồi biến mất hút sau ngõ hẻm.

Thế là Mã Gia Kỳ chỉ có thể tự mình đi lanh quanh trong trường xem một lát, tìm chỗ mua đồng phục và nhận sách, xem chán rồi thì lại trở về nhà. Tất cả hồ sơ hay giấy tờ gì đấy mẹ hắn đều đã giải quyết, ngày mai Mã Gia Kỳ chỉ cần vác cái mặt đến trường là được.

Sáng hôm sau, bầu trời lại trở nên trong vắt, khắp nơi vẫn còn vươn lại chút không khí se lạnh của mùa xuân. Một học kì mới lại bắt đầu.

Thật ra Mã Gia Kỳ cũng cảm thấy trường học chẳng có gì lạ lẫm, vốn dĩ năng lực thích ứng của hắn rất mạnh, hắn chỉ là lười phải thích ứng mà thôi.

Trước cổng vẫn là đám học sinh vội vàng chạy sát nút giờ đến trường học, văng vẳng đó đây là tiếng thầy giáo quát la mắng những học sinh vi phạm tác phong với tông giọng đáng gờm. 

Có người trễ giờ học, có người không kéo khóa đồng phục, có người trang điểm quá đậm, cũng có người liều lĩnh nhuộm tóc đủ màu. Những gì nên có thì đều có cả, trường học nào rồi cũng vậy, không mấy khác biệt.

Mặc kệ ánh nhìn tò mò của những người xung quanh, Mã Gia Kỳ đi một mạch đến phòng giáo viên tìm cô giáo chủ nhiệm của mình.

Giáo viên chủ nhiệm tên Từ Văn, năm nay còn chưa bước sang tuổi bốn mươi, quả thật vẫn còn khá trẻ. Mẹ hắn bảo rằng tuy cô giáo này có hơi nghiêm khắc nhưng chung quy vẫn là một con người tốt, năng lực dạy học không tệ.

Đối với bạn học sinh mới này cô Từ cũng không mấy lo lắng, cô đã xem qua bảng điểm của Mã Gia Kỳ ở trường cũ. Thành tích của hắn luôn giậm chân tại chỗ là bởi vì hắn luôn chiếm giữ hạng nhất của trường, thậm chí còn từng đạt giải nhất thành phố. Có điều môi trường mới không dễ hòa nhập, chương trình học không ít thì nhiều cũng sẽ có một chút khác biệt nên cần phải cố gắng rất nhiều.

Sau khi chào hỏi sơ qua vài câu, vì sợ chậm trễ việc học nên Từ Văn cùng Mã Gia Kỳ vội vàng đi đến lớp. Lớp học vốn đang rất ồn ào, có lẽ là nghe tiếng giày cao gót vọng lại, bầu không khí đột nhiên trở về trạng thái im lặng.

Có thể nói lớp này rất mạnh, mạnh ai nấy học.

Diễn giỏi đến nổi nếu như lúc nãy Mã Gia Kỳ không thấy đám con trai đùa giỡn đến ngã ra khỏi lớp học, có lẽ hắn sẽ tin.

Từ Văn vừa bước vào đã nhắm ngay đến mấy cậu trai vừa té ngã ban nãy mà giáo huấn: "Trần Diệc An, lúc nãy cô thấy em có đập đầu xuống nền đấy, nhanh như vậy đã vào bàn học viết bài chăm chỉ. Không sợ não có vấn đề sao?"

"Còn em nữa Phương Lạc, em cao một mét tám nặng hơn bảy mươi ký, còn dám đè lên người Diệc An. Em không sợ đè chết bạn học ngày đêm đầu ắp tay gối của em sao?"

Nói xong Từ Văn còn khẽ liếc mắt qua một vài người, ai nấy đều rụt rè né tránh, khác hẳn với bộ dạng nghịch ngợm ban nãy. Mã Gia Kỳ đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn, không nhịn được mà hắng giọng một tiếng, bấy giờ sự chú ý mới quay trở về trên người hắn.

Từ Văn quay trở về bục giảng, không rề rà nữa mà giới thiệu một cách ngắn gọn nhất: "Đây là bạn học mới của chúng ta vừa chuyển đến, tránh làm mất thời gian, em tự giới thiệu bản thân mình đi."

"Xin chào, tôi tên Mã Gia Kỳ, từ thành phố A ở phương Bắc chuyển đến đây. Ngoài chơi đàn piano và bóng rổ ra không có sở thích gì quá đặc biệt. Thời gian tới xin được giúp đỡ nhiều hơn."

Ngắn gọn, súc tích.

Vốn dĩ mẹ Mã đã soạn sẵn một đoạn diễn văn dạt dào tình cảm để con trai bà giới thiệu bản thân, nhưng nghĩ đến việc Mã Gia Kỳ có thể tuyệt giao với mình một tháng, bà lại đành thôi. 

Đợi tiếng vỗ tay ngớt đi, cô giáo lúc này mới bắt đầu dặn dò: "Cô hi vọng các em có thể cố gắng giúp đỡ bạn mới, là một tập thể hòa đồng và gắn bó, cùng nhau vui chơi và học tập lành mạnh. Về chỗ ngồi của Mã Gia Kỳ, em ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm nhé."

Từ Văn chỉ tay vào người nam sinh đang gục đầu trên bàn mà ngủ, từ góc độ trên bục giảng, Mã Gia Kỳ chỉ thấy được xoáy tóc của người kia. Vốn dĩ hắn đã nhìn thấy sau lưng nam sinh kia còn một bàn trống, thế mà chưa kịp xin xỏ đã bị Từ Văn đánh đòn phủ đầu nên cũng đành thôi.

Hơn nữa mẹ Mã đã dặn dò, hắn đến trường phải hòa đồng với bạn bè, mà hắn cũng đã hứa với mẹ trong lúc nhất thời mềm lòng. Bây giờ xin đổi chỗ thì có hơi không hợp tình hợp lý, mà Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng chỉ đành vác ba lô đến chỗ của cậu bạn tên Đinh Trình Hâm này.

Từ Văn thấy tất cả học sinh đều đã ngồi nghiêm chỉnh, lúc này mới chịu đi ra ngoài để học sinh tiếp tục tự học. Đợi đến khi tiếng giày cao gót đã mất hút sau hành lang, lúc này lớp học mới lần nữa trở nên sôi nổi.

Ở cái độ tuổi này, nam sinh có dáng dấp cao lớn và gương mặt sáng sủa như Mã Gia Kỳ chính là thứ khiến người khác hiếu kì nhất, đặc biệt là các nữ sinh, thậm chí có một vài người còn lén lôi gương ra chải chuốt tóc tai. Trong phút chốc, hắn giống như một loài động vật bị nhốt trong sở thú để mọi người cùng xem.

Có vẻ như tiếng xì xào bàn tán quá khó chịu, nam sinh họ Đinh bên cạnh cựa quậy. Cậu ta vừa ngẩng đầu lên, tiếng nói chuyện lúc này vậy mà dừng hẳn lại.

Mã Gia Kỳ phát hiện, thì ra bạn cùng bàn của mình chính là cậu nam sinh tốt bụng hôm qua. Ánh mắt Đinh Trình Hâm vẫn còn hơi mơ màng, long lanh ánh nước, khi nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện một vị bạn học, trong đầu cậu bật ra một dấu chấm hỏi cực mạnh.

Bộ dạng có chút ngốc nghếch.

Mã Gia Kỳ chủ động bắt chuyện: "Xin chào bạn cùng bạn, lại gặp mặt rồi."

Chữ "lại" này cũng đủ để gây nên một trận xôn xao mới mẻ, nhưng cũng không ai dám lộ liễu cùng nhau bà tám trước mặt nhân vật chính. Mà một câu chào này cũng vừa vặn đưa Đinh Trình Hâm từ trên mây trở về, cuối cùng cậu cũng nhận ra cậu nam sinh lạc đường đêm qua chính là Mã Gia Kỳ, bạn cùng bàn sắp tới của cậu.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ bên cạnh, lúc này cậu cũng đã hiểu rõ tâm ý của Từ Văn. Chỉ là từ nhỏ bản thân cậu đã dễ khiến người ta ghét bỏ, tiếng xấu đầy mình, không biết người bạn cùng bàn này có thể chịu đựng được bao lâu.

"Xin chào, tôi tên là Đinh Trình Hâm. Có gì cần giúp đỡ cứ nói."

Mã Gia Kỳ giơ ngón tay làm dấu "OK" xong, đôi tay thoăn thoắt lấy sách vở bày biện lên bàn, làm thành hai ba chồng cao ngất ngưỡng giống như các bạn học khác, xong rồi lại lấy sách ra đọc. Cả hai người đều là kiểu người không thích nói chuyện quá nhiều, sau khi chào hỏi qua loa xong thì lại quay về trạng thái anh không nói thì tôi lặng im.

Ngồi một lát lại có một nam sinh khác quay xuống cùng Mã Gia Kỳ bắt chuyện, cậu bạn tên Lưu Diệu Văn này là lớp phó thể dục, vẻ ngoài ưa nhìn lại siêu hướng ngoại. Một lát sau bạn cùng bàn của Lưu Diệu Văn là Hạ Tuấn Lâm cũng bắt đầu gia nhập, Đinh Trình Hâm nằm gục trên bàn nhưng không ngủ lại được nữa, nghe mà thấy phiền.

Mặc dù Mã Gia Kỳ cũng không mấy tình nguyện trò chuyện lắm, nhưng hai cậu bạn mới này nói gì hắn đều cố gắng đáp lại một câu. Chỉ với nửa tiếng tám nhảm cùng hai con người này, hắn nghĩ bản thân không còn hòa nhập với cái lớp này nữa, hắn đã hòa tan rồi.

Thậm chí trong lớp học việc ai là một cặp, ai đang thích thầm ai hắn còn biết nữa kìa.

Sau cùng, cuộc nói chuyện rôm rả bị cắt ngang bởi thầy giáo vật lí, đám học sinh hay gọi ông là Lão Lưu. Tóc thầy bấy giờ đã ngả màu, áo sơ mi kẻ sọc đóng thùng ngăn nắp. Có điều, cái bụng kia của thầy lại hơi quá khổ, vì vậy mà lão Lưu còn có thêm một cái biệt danh nữa: Bụng Bia.

"Im lặng. Lớp trưởng, đem tài liệu xuống phát cho các bạn, chúng ta ôn tập lại chút kiến thức của kì một. Tiết sau thầy sẽ giải."

Nói rồi thầy quay người đi mất, mặc kệ đám học sinh đang than khóc rên rỉ, tụi nó còn quá nhiều đề phải làm. Đề này chưa xong đã phải đến đề khác, thật sự khóc không ra nước mắt.

Mã Gia Kỳ cầm hai tờ đề trong tay, không biết có nên gọi Đinh Trình Hâm dậy hay không, dù sao thoạt nhìn qua thì trạng thái tinh thần của người này cũng rất mệt mỏi, giống như cả đêm qua đều không ngủ vậy. Chần chừ một lúc, cũng may Đinh Trình Hâm kịp lúc tỉnh lại, hắn thuận tay đưa đề sang cho người bên cạnh.

Trong tiếng sột soạt của giấy bút, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng hòa chung vào bầu không khí mà làm đề. Hắn phát hiện tốc độ làm đề của bạn cùng bàn rất nhanh, hầu như câu nào cũng biết làm. Mà hắn ngoại trừ một hai câu gặp khó khăn do khác biệt chương trình, phần kiến thức còn lại vẫn ổn.

Toàn bộ quá trình giải đề của cả hai chỉ mất có nửa tiếng, Đinh Trình Hâm làm xong lại tiếp tục chuyên mục ngẩn ngơ nhìn qua cửa sổ, còn Mã Gia Kỳ cúi đầu lén lút nghịch điện thoại.

Trông qua không hòa hợp, nhưng thật ra lại hòa hợp đến lạ.

Không bao lâu sao thầy giáo đã quay về, thầy lần lượt giải từng câu từ dễ đến khó, thi thoảng còn gọi vài học sinh lên bảng.

Có người được khen, cũng có người bị mắng, ồn ào kinh khủng, nhưng Mã Gia Kỳ cảm thấy những thứ ấy dường như chẳng hề liên quan đến cậu bạn Đinh Trình Hâm này.

Sau khi ngẩn ngơ đến chán chê, cậu lại lần nữa nằm gục lên bàn học, bỏ mặc sự rộn rã náo nhiệt ở xung quanh.

Những người khác đối với bạn cùng bàn của hắn cũng là thái độ không quan tâm, mà hắn cũng dần phát hiện ra Đinh Trình Hâm thật sự không có bạn. Từ đầu đến cuối không có ai chủ động cùng cậu bắt chuyện, mà chính bản thân cậu cũng chẳng thèm để ý đến ai.

Mã Gia Kỳ cảm thấy Đinh Trình Hâm quá cô độc, giống như một kẻ lạc loài chỉ biết bực bội cau có và âm trầm. Nhưng hắn không cảm thấy bạn cùng bạn của mình đáng ghét, hơn hết là sự tò mò. Nhưng có lẽ hắn sẽ không lường trước được, Đinh Trình Hâm sẽ trở thành điều mới mẻ duy nhất trong những năm tháng ngắn ngủi này của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro