Chương 2
Lời nói giăng khắp trời, khẽ dừng lại bên tai đầy hỗn loạn. Người và ta trầm mặc chẳng hồi âm. (*)
---
Lúc tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên là khoảnh khắc khiến đám học sinh nôn nao nhất, cả đám người tranh nhau chạy đua từng giây từng phút, chỉ sợ đến muộn thì ngay cả cặn thức ăn cũng không còn.
"Lão Lưu thật ác độc, đề cũ còn chưa xong đã đến đề mới."
"Há há há, cứ nhìn thấy mái tóc hói ấy là tao không nhịn được cười."
"Mau, mau, mau lên, hết thức ăn bây giờ."
...
Tiếng cười nói dần dần đi xa, lớp học phút chốc rơi vào lặng im. Nhìn thấy bạn cùng bàn vẫn không có ý định tỉnh lại, Mã Gia Kỳ chỉ đành một mình xuống căn tin trường.
Thức ăn ở trường Thất Trung hương vị không tồi, thực đơn cũng rất đa dạng. Mã Gia Kỳ lấy phần cơm trưa của mình xong liền kiếm một bàn trống mà ngồi, ăn chưa được bao lâu lại có người tìm đến.
Là bạn cùng lớp của hắn, lúc nãy còn bị lão Lưu mắng một trận vì tội làm ồn trong lớp học.
Tần Ngọc giống như một con công xè đuôi thích khoe khoang, nhưng thật ra con người cậu ta chỉ là một kẻ hèn mọn nhát cấy. Khuyên tai cũng là lén lút không có giáo viên mà đeo lên, bộ dạng lúc nào cũng lấc ca lấc cấc, phía sau còn có vài tên đàn em, đi đến đâu là trêu ghẹo bạn học đến đó. Trên người thiếu điều chỉ viết ba chữ: Không đàng hoàng.
"Mã Gia Kỳ phải không? Chào cậu, tôi là Tần Ngọc."
Cậu ta vỗ vỗ vai Mã Gia Kỳ như thể là hai người rất thân thiết, cũng không biết rằng hắn rất ghét bị người lạ đụng chạm.
"Xin chào."
Mã Gia Kỳ không có ý định nhiều lời, hắn rõ ràng ngay từ đầu đã không thích người này. Thay vì cứ ngồi đây lãng phí thời gian cùng Tần Ngọc, hắn tình nguyện về lớp học việc ai nấy làm cùng Đinh Trình Hâm.
Tần Ngọc không biết bản thân bị ghét bỏ, cười cợt nhã: "Cậu tốt nhất là nên tránh xa Đinh Trình Hâm một chút, cậu ta không tốt đẹp thế đâu."
Dáng vẻ thần thần bí bí của cậu ta trong mắt Mã Gia Kỳ giống như một thằng điên, hắn lơ đãng hỏi Tần Ngọc: "Vậy sao?"
Tần Ngọc thấy hắn đáp lời liền được nước làm tới: "Cậu không biết đâu, Đinh Trình Hâm chính là một kẻ khốn nạn, cậu ta không những năm lần bảy lượt ức hiếp em trai cùng cha khác mẹ của mình là Đinh Duyệt, còn thường xuyên trêu ghẹo và quấy rối nữ sinh, giao du với trùm trường, đến thi cử còn gian lận. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì chẳng nói chuyện với ai, thật chảnh choẹ."
Cậu ta vừa nói vừa cười lớn, đám đàn em phía sau cũng khua môi múa mép mà phụ họa, trong nhà ăn có không ít học sinh bày ra vẻ khó chịu vì sự ồn ào của đám người này.
Mà Mã Gia Kỳ cũng không hiểu câu chuyện này mắc cười chỗ nào, ngược lại càng khẳng định trong lòng Tần Ngọc chính là kẻ có bệnh.
Mắt của Mã Gia Kỳ là mắt một mí, cho nên tùy tiện nhấc mí mắt nhìn lên cũng sẽ để lộ ra vẻ hung dữ: "Cậu tận mắt nhìn thấy Đinh Trình Hâm làm những việc đó à?"
"Nào có, nhưng trên trang của trường mọi người đều mắng chửi cậu ta. Rất nhiều người đã từng nhìn thấy Đinh Trình Hâm làm việc hèn hạ."
Mã Gia không nhanh không chậm vặn ngược lại câu nói của Tần Ngọc: "Cậu không nhìn thấy mà còn dám ở đây nói xấu Đinh Trình Hâm. Có từng nghĩ đến những việc ấy đôi khi chỉ là đám học sinh ác ý kia cố tình bịa chuyện? Cậu tưởng tôi là đồ ngu ai nói gì cũng tin sao?"
Từ giọng nói và ánh mắt của Mã Gia Kỳ, Tần Ngọc có thể cảm nhận được sự ác liệt ở bên trong. Nhiệt độ không khí bỗng xuống thấp, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Vốn dĩ cậu ta không nghĩ đến sẽ bị hỏi ngược lại như vậy, mọi thứ đều không giống như những lần trước, sẽ luôn có người hùa theo cậu ta mắng chửi Đinh Trình Hâm mà không nghi ngờ gì cả.
Tần Ngọc cố gắng cứu vớt chút thể diện của mình: "Tất cả mọi người đều nói như vậy? Nếu Đinh Trình Hâm không làm thì ai sẽ mắng cậu ta chứ?"
Mã Gia Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy não của người này không cứu được nữa, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ "cút" rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Tâm trạng tốt đẹp bị phá vỡ, hắn hiện giờ cũng đang rất cáu kỉnh.
Tần Ngọc là người tâm địa hèn hạ nhưng lại nhát gan, cậu ta nghe Mã Gia Kỳ móc mỉa vài câu vừa cứng họng lại vừa sợ, sau cùng cũng chỉ có thể ôm một bụng tức rồi dắt đám đàn em rời đi. Mã Gia Kỳ cũng tranh thủ chút không gian yên tĩnh mà ăn cho xong bữa trưa của mình, nhớ đến Đinh Trình Hâm, hắn lại mua một hộp sữa rồi quay về lớp.
Lúc hắn quay trở về, lớp học chỉ có lác đác vài ba người, Đinh Trình Hâm cũng đã tỉnh, cậu đang chăm chú giải quyết nốt đống đề còn lại. Mã Gia Kỳ về chỗ ngồi, đưa sữa cho bạn cùng bàn: "Cho cậu này, không biết cậu muốn ăn gì nên tôi chỉ có thể mua sữa mà thôi."
Đinh Trình Hâm không nghĩ đến Mã Gia Kỳ sẽ quan tâm đến vấn đề ăn uống của mình, cậu có chút ngỡ ngàng: "Cảm ơn, lần sau sẽ mua lại cho cậu."
Vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, lúc Đinh Trình Hâm đang cắm ống hút vào hộp, Mã Gia Kỳ bỗng nhiên nói một câu khiến tay cậu chững lại.
"Lúc nãy đi ăn trưa, Tần Ngọc có nói với tôi vài điều về cậu."
Hắn thuật lại từng câu từng chữ, y hệt như lời Tần Ngọc nói.
Đinh Trình Hâm quay sang hỏi hắn: "Cậu tin lời cậu ta nói không?"
Mã Gia Kỳ thản nhiên đáp lời: "Không, nhưng nếu là cậu nói, tôi sẽ xem xét."
Một mảng im lặng qua đi, đến lúc hắn nghĩ rằng cuộc trò chuyện hôm nay đã đi vào ngõ cụt, bạn cùng bàn của hắn bất chợt lên tiếng.
"Ức hiếp em trai là do đám bạn thân của Đinh Duyệt cố ý nói bóng nói gió rêu rao tin đồn.
Trêu ghẹo nữ sinh là do nữ sinh kia tỏ tình nhưng tôi không đồng ý, cậu ta mới bịa chuyện như vậy. Cậu ta cũng không thật lòng thích tôi, chẳng qua là do tôi có tiền mà thôi.
Gian lận à? Có người lén vứt đáp án vào ngăn bàn của tôi rồi đổ oan, nhưng phòng thi không có camera, tôi không có cách nào minh oan cho chính mình.
Còn về giao du với trùm trường, chuyện này quả thật là có. Cậu ấy tên Nghiêm Hạo Tường, là bạn thân từ nhỏ của tôi. Thành tích khá kém, lại hay đánh nhau, đua xe hay hút thuốc thứ gì cũng có, nhưng chung quy vẫn là một người bạn tốt.
Mã Gia Kỳ, cậu...tin tôi không?"
Có lẽ đây là lần mà Đinh Trình Hâm nói nhiều nhất kể từ khi hai người họ chạm mặt.
Giọng nói cậu nhẹ như bâng, tựa hồ còn mang theo một chút bất đắc dĩ. Giống như những lời đồn đại cậu phải chịu đựng trong thời gian qua chẳng có gì to tát, bộ dạng thản nhiên đến độ đã thành một thói quen. Vừa kiên cường vừa ương ngạnh, gánh trên vai bao nhiêu lời ác ý cũng không khuất phục.
"Tôi không chắc, nhưng so với đám Tần Ngọc, tôi nguyện ý tin tưởng bạn cùng bàn của mình hơn."
"Cảm ơn."
Đinh Trình Hâm hiểu rằng không thể bắt một người bạn mới quen phải tin tưởng tuyệt đối một vị bạn học thân mang đầy tiếng xấu như cậu, nhưng chí ít Mã Gia Kỳ đã chủ động hỏi cậu. Đó chính là một loại tôn trọng mà Đinh Trình Hâm vẫn luôn rất cần.
Đinh Trình Hâm không có chứng cứ chứng minh cậu trong sạch, lời nói miệng sẽ chẳng mấy ai tin. Bởi vậy cậu nghĩ, nếu có một người nào đó hỏi, cậu nhất định sẽ trả lời, sẽ thanh minh cho chính mình. Nhưng thời gian qua đi. tin đồn vẫn cứ là tin đồn, Từ Văn tin Đinh Trình Hâm, nhưng lại không có cách nào giải oan cho cậu.
Một truyền năm, năm truyền mười, mọi người đều là thông qua internet và truyền miệng mà điên cuồng chửi rủa. Từ Văn cũng rất ân hận, ân hận vì đã không thể bảo vệ học sinh của cô thật tốt. Những cuộc bàn tán của đám học sinh ấy, vô tư nhất nhưng cũng ích kỉ và ác độc nhất, nhưng cô không ngăn được. Cô không thể ở bên học sinh 24/24, không thể bắt tại trận những cuộc trò chuyện mà nội dung ngày càng đi xa, huống hồ, cô cũng không có chứng cứ chứng minh Đinh Trình Hâm trong sạch. Ở lớp học, ngay cả Từ Văn cũng nhiều lần nói bóng gió với học sinh rằng không nên bàn tán về bạn học khi chưa có thông tin xác thực, nhưng rồi mọi thứ trở ngày một tồi tệ, dường như không thể cứu vãn được nữa.
Mà Đinh Trình Hâm cũng không muốn cô giáo của mình phải dính vào chuyện này, một khi xử lí không tốt, Từ Văn sẽ là người bị gán lên cái danh thiên vị và không công bằng. Thân làm nghề giáo, cô không nên vì cậu mà phải bị gán lên những cái mác điên rồ ấy.
Phải, trước giờ ngoại trừ Từ Văn, không một ai hỏi cậu những lời đồn đại ấy có thật hay không, có phải là cậu làm hay không.
Chỉ cần có một người khởi xướng, chỉ cần có nhiều người hưởng ứng, chỉ cần có một nơi không để lộ danh tính, tất cả đều sẽ bày ra bộ mặt xấu xí nhất để thỏa mãn sự ghen ghét, đố kỵ hay trút bỏ những áp lực của chính mình để xả giận, sẽ chẳng ai quan tâm đến thật giả.
Vì Đinh Trình Hâm giàu có, vì Đinh Trình Hâm ưa nhìn, vì Đinh Trình Hâm có thành tích ưu tú. Tất cả là vì Đinh Trình Hâm.
Ở cái độ tuổi này của bọn họ, lời ghen ghét dễ dàng nói ra cũng dễ dàng khiến người khác thương tổn. Nhưng đám học sinh ấy không hiểu, hoặc vĩnh viễn không muốn hiểu.
Mà Mã Gia Kỳ không tin lời người khác nói, Mã Gia Kỳ chỉ tin vào chính mình. Hắn là một cá thể độc lập, hắn không cho rằng hắn sẽ đi theo số đông mọi lúc để phù hợp với hình tượng "hòa đồng".
Mã Gia Kỳ không cần những thứ vô bổ ấy.
Huống hồ, bạn cùng bàn của hắn rất tốt.
Nếu không tốt, làm sao có thể vì một câu nói lạc đường mà giúp hắn đến trường.
Nếu không tốt, làm sao có thể vì hắn không có đề ôn tập các môn khác mà cậu lại yên lặng đẩy sang giữa để hai người cùng xem.
---
Mã Gia Kỳ và Đình Trình Hâm cứ thể an ổn trải qua ngày đầu tiên làm bạn cùng bàn.
Thật lòng mà nói, hắn rất thích người bạn cùng bàn này. Cậu không ồn ào, càng không tham gia náo nhiệt, cho hắn đủ một không gian yên tĩnh mà hắn cần.
Tiếng chuông tan học vang lên, hai người khách sáo chào nhau một câu rồi đường ai nấy về.
Ba mẹ Mã Gia Kỳ đã mua một căn nhà gần trường học, vì vậy mà quãng đường từ nhà đến trường chỉ tốn năm phút đạp xe.
Đã là chạng vạng, Mã Gia Kỳ nhìn hoàng hôn đỏ thẫm ở phía chân trời xa xa, không hiểu sao lại nhớ đến cậu bạn cùng bàn của mình. Đôi mắt của Đinh Trình Hâm thật sự có một loại mê hoặc rất thần kì, chỉ sơ sảy nhìn vào cũng có thể làm người ta nhung nhớ mãi.
Hắn lắc đầu thở dài, tiếp tục chạy bon bon trên chiếc xe đạp của mình.
Có lẽ Mã Gia Kỳ đã dần chấp nhận cuộc sống mới ở một nơi mới.
Bởi vì tập tranh dày cộm được hắn cất giấu trong tủ khoá, ngày hôm ấy được chủ nhân của nó tô điểm thêm hẳn hai bức hoạ lung linh.
Một là khung cảnh hoàng hôn mà hắn đã nhìn thấy lúc chiều tàn
Hai là dáng vẻ say ngủ của bạn cùng bàn lúc ban trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro