Chương 3
Dường như từ cuộc nói chuyện hôm ấy, mối quan hệ giữa hai người đã tốt đẹp hơn một chút.
Dần dần như thế, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cứ như hình với bóng, mặc dù đa số thời gian hai người chẳng nói với nhau được mấy câu. Luận về thành tích bọn họ vẫn cùng nhau học tập, nhưng thành tích thì luôn là hai người thay nhau chiếm top.
Thoạt nhìn qua rất tốt đẹp, nhưng cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của đám học sinh trong trường.
Thực chất Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm chung sống rất hòa hợp, dù đa phần chỉ là ai làm việc người nấy nhưng mỗi khi có chuyện gì đều sẽ nói với đối phương một tiếng.
Mà khoảng thời gian này, Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ càng trở nên quen thuộc. Vị Nghiêm giáo bá này vui mừng vì cuối cùng cũng đã có người bảo vệ bạn thân từ nhỏ của cậu ta ở trường học, chủ yếu là, cậu ta đã có thời gian đi tán tỉnh Hạ Tuấn Lâm. Chỉ là bạn học Hạ Tuấn Lâm suốt ngày cùng hội cùng bè với Tống Á Hiên, Trương Chân Nguyên, Lưu Diệu Văn, Mã Gia Kỳ và cả Đinh Trình Hâm nói chuyện rôm rả, ôm ấp dựa vai, không thèm đếm xỉa đến Nghiêm Hạo Tường, làm cậu ta hận đến nghiếng lợi nghiếng răng.
Không biết từ bao giờ, bảy người bọn họ lại tụ lại một chỗ. Chính xác hơn, Mã Gia Kỳ chính là bỏ qua tính tình lạnh nhạt của bản thân, cố dùng tài ăn nói của mình mà thần không biết quỷ không hay kéo bọn họ lại gần hắn, mà đã làm bạn của hắn thì nhất định sẽ không thể không làm bạn cùng Đinh Trình Hâm.
Mã Gia Kỳ vì bạn cùng bàn của hắn mà tốn không ít công sức, điều này cậu nhìn ra được, cũng vô cùng biết ơn. Giữa bảy người bọn họ cũng không có khúc mắc hay bài xích gì.
Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm đối với các loại tin đồn này không mấy bận tâm, hai người chỉ đơn thuần là cùng nhau ồn ào náo nhiệt. Không nói chuyện với Đinh Trình Hâm cũng hoàn toàn không phải là do tin vào tin đồn của cậu, mà là do thường ngày cậu quá âm trầm, có vẻ không thích kết bạn.
Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên lại càng không phải nói, hai người họ một lòng học tập, trong lòng chỉ có sách vở, tài liệu tham khảo hay đề thi. Làm không xong câu khó nhất quyết không rời chỗ ngồi, cũng không thèm đếm xỉa đến mấy câu chuyện bát quái của đám học sinh.
Điều duy nhất bọn họ không hiểu chính là, vì sao bạn học họ Mã cứ trông bạn học họ Đinh như trông trẻ em. Ăn trưa, đi vệ sinh hay thậm chí là đi lấy nước, đều nhất quyết phải đi cùng nhau mà không rời nửa bước. Thậm chí có ngày bạn học Đinh chỉ ngủ ít hơn người bình thường một chút, bạn học Mã đã sốt sắng đi tìm cách chữa chứng mất ngủ.
Mặc dù Mã Gia Kỳ lạnh lùng, Đinh Trình Hâm âm trầm cau có, nhưng qua một đoạn thời gian tiếp xúc bọn họ vẫn thấy hai vị tổ tông này là người tốt. Huống hồ, con trai mà, chỉ một trận đánh nhau là có thể gọi anh xưng em.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, không biết Tống Á Hiên làm gì mà bị cuốn vào câu chuyện tranh giành tình cảm ngu xuẩn, bị một tên học sinh nào đó trong trường nhắm vào, thuê người chặn đường. Lúc không cần thì cứ ríu ra ríu rít bên tai, lúc cần thì không có Trương Chân Nguyên cũng không có Lưu Diệu Văn, hai con người cao to lực lưỡng nhất bị giáo viên gọi nên tan học trễ hơn Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm một chút.
Kết cục trong hẻm nhỏ ngày hôm ấy, một Tống Á Hiên ngơ ngác không biết mình tranh giành bạn gái của ai, một Hạ Tuấn Lâm bên trong run như cầy sấy nhưng bên ngoài mạnh mồm mắng chửi, chọc cho đám côn đồ tóc xanh tóc đỏ tức đến phát điên. Vốn chỉ định dọa nạt, cuối cùng đám ấy bị bạn học họ Hạ chọc giận nhưng không cãi lại được, quyết định dùng đến vũ lực. Bạn học Tống bên cạnh nhìn thấy mà tâm như tro tàn.
Tống Á Hiên: Cậu mệt tim quá.
Chỉ là nắm đấm chưa kịp vung ra, tay của tên côn đồ đã bị Nghiêm giáo bá vặn ngược lại, tiếng xương gãy vang lên tiếng răng rắc.
Ba người Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường vừa vặn tan học, vốn định tìm quán mì gần đó để ăn cho đỡ đói, cuối cùng Nghiêm giáo bá thấy bạn thỏ nhỏ cậu ta thầm mến suýt bị người ta đánh, vứt cả ô lẫn cặp mà xông vào màn mưa, thể hiện một vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân.
Chỉ là đám người ấy quá đông, lại còn mang theo gậy gộc ra vẻ hầm hố, đánh ngược đánh xuôi vẫn là không chống đỡ nỗi, lại còn ăn phải mấy gậy sau lưng. Đinh Trình Hâm một mặt ghét bỏ, một mặt vẫn xông vào cứu giá, Mã Gia Kỳ thấy vậy cũng theo đuôi mà lao vào trận chiến.
Lúc Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên đi ra, cảnh tượng hôm ấy khiến hai người bọn họ nhớ mãi không quên.
Đám côn đồ khắp người thương tật bỏ chạy bạt mạng, Mã Gia Kỳ xem xét từ đầu đến cuối lo sợ Đinh Trình Hâm bị thương, giống như mẹ già lo cho con. Hạ Tuấn Lâm cũng phá lệ mà hỏi han ân cần Nghiêm Hạo Tường - người mỗi ngày đi học nhìn thấy là cậu nhóc sẽ tránh như tránh tà.
Nãy cũng không trách Hạ Tuấn Lâm được, là do vẻ ngoài của Nghiêm Hạo Tường vừa hung dữ vừa lạnh lùng, không bầm tím vài chỗ thì cũng rướm máu.
Cuối cùng còn có một Tống Á Hiên bàng hoàng ngơ ngác ở bên cạnh, không biết mình có bạn gái từ khi nào.
Có điều cậu bạn cùng trường kia cũng có chút thông minh, thuê người không để lại tên tuổi, chuyện này cứ như thế mà trôi qua, mà bọn họ vô tình lại sum tụ thành một nhóm.
Thế giới của Đinh Trình Hâm dần trở nên sống động hơn hết thảy, tất cả đều là nhờ Mã Gia Kỳ.
---
"Khẽ nắm lấy tay người, người lại khóc ửng hồng đôi mắt. Con đường dài đằng đẵng, miên man vô tận." (*)
Đinh Trình Hâm trở về nhà với khuôn mặt bầm tím làm Đinh Lữ tức giận không thôi, mẹ của Đinh Duyệt là Lam Phồn còn ở bên cạnh châm dầu vào lửa: "Trình Hâm, những lần trước thì cũng thôi đi, sao con lại đi đánh nhau khiến mình bị thương như vậy?"
Bộ dạng lo lắng đầy giả dối, giống như bà ta thật sự là một người mẹ tốt.
Vở kịch nhạt nhẽo này Đinh Trình Hâm lười đóng cùng ba ta, chỉ đứng đó im lặng không nói một lời. Bà ta càng thêm ủy khuất, mà Đinh Lữ lại càng tức đến thở phì phò. Ông ta với tay lấy bình trà vừa pha xong còn chưa được mười phút, không hề chần chừ mà hất thẳng vào tay của Đinh Trình Hâm, cánh tay cậu lập tức đỏ ửng.
"Mày là đồ hỗn láo, mẹ mày quan tâm mày mà mày tỏ cái thái độ gì thế kia?"
Đinh Lữ hầm hừ chỉ tay thẳng mặt cậu mà chửi bới, nghe lời của gã nói, Đinh Trình Hâm thẳng thừng cười nhạo: "Mẹ? Bà ta này xứng đáng để tôi gọi một tiếng mẹ chắc? Ả đàn bà lẳng lơ quyến rũ người đã có vợ, còn hại vợ người ta phát bệnh tim mà chết, sau đó ung dung ngồi lên vị trí Đinh phu nhân này là mẹ tôi? Xem có nực cười không cơ chứ?"
"Mày...mày...mày...", Đinh Lữ lắp bắp cả buổi cũng không tìm ra lời gì để phản bác, mà mặt của Lam Phồn cứ biến hóa lúc xanh lúc trắng như một con tắc kè hoa.
Bà ta trẻ đẹp, có chồng cưng chiều, có con trai ưu tú, nhưng bà ta lại bị một đứa nhóc mười bảy tuổi như Đinh Trình Hâm sỉ nhục, làm sao có thể cam tâm. Nhưng Đinh Lữ vẫn còn ở đây, Lam Phồn không thể nổi giận, chỉ đành giả bộ khóc lóc khiến Đinh Lữ đau lòng.
Nhịn lại cảm giác ấm ức và ghê tởm trong lòng cùng sự bỏng rát nơi cổ tay, Đinh Trình Hâm ung dung đi vào gian bếp, tự mình để tay dưới nước lạnh để làm dịu đi cảm giác đau rát. Đinh Duyệt ở trên lầu nhìn thấy toàn bộ, cậu ta thẳng thừng nhìn vào mắt của cậu mà khiêu khích, còn không quên cười nhạo.
Nhưng Đinh Trình Hâm không quan tâm đến cậu ta, chờ một lúc cho cảm giác nóng rát dịu xuống, cậu cầm balo mà ra khỏi nhà, chưa từng quay đầu.
Chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa, cậu dừng chân, bồi thêm một cú tất sát: "Đinh Lữ, không những Lam Phồn không xứng làm mẹ tôi mà ngay cả ông cũng chẳng xứng làm ba tôi. Mang trong mình một nửa dòng máu của ông hay chung sống cùng một nhà với người phụ nữ kia đều khiến tôi thật sự ghê tởm, tra nam tiện nữ như các người quả là xứng đôi. Tôi cũng chẳng biết Đinh Duyệt đang huênh hoang cái gì, trong mắt tôi, nó cũng chỉ là một đứa trẻ có nhân cách rẻ rúng do Lam Phồn nuôi nấng. Nó ăn sung mặc sướng sống trong căn nhà do mẹ tôi để lại mà cũng không biết điều chút nào, đúng là thứ ăn cháo đá bát."
Câu cuối cùng là nói cho Đinh Duyệt ở lầu hai nghe thấy, dù cậu không nhìn thấy nhưng cũng biết được Đinh Duyệt chắc chắn đang tức đến nổ phổi.
Đi một quãng đường dài rời khỏi tiểu khu, bước ra đường lớn, bờ vai thiếu niên đang giương cao cũng dần buông lỏng, không còn dáng vẻ hung dữ thờ ơ và ương ngạnh như ban nãy.
Tay trái của Đinh Trình Hâm, đã phồng rộp đến nơi rồi.
Dòng người đi lại tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi bên tai. Thế gian rộng lớn, nhưng từ khi mẹ cậu qua đời, cậu cảm thấy mình không có chốn về. Đáng thương vô cùng.
Khẽ do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn chọn gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ.
"Tôi đây."
Khoảnh khắc hắn cất giọng, Đinh Trình Hâm cảm thấy an tâm đến lạ. Đè nén lại cảm giác nghèn nghẹn ở cuống họng, giữ cho giọng mình ở trạng thái thoải mái nhất: "Mã Gia Kỳ, hôm nay chán quá, cùng tôi đi chơi một lát."
"Được, gửi địa chỉ qua đây. Mã thiếu đưa cậu đi chơi."
Người này rất ít khi chủ động nhờ vả điều gì, mượn một chút đồ cũng nghĩ tới nghĩ lui. Đêm nay gọi cho Mã Gia Kỳ, chắc chắn đã gặp chuyện gì đó không vui. Không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà thay quần áo, báo với mẹ một tiếng rồi cầm chìa khóa moto lao ra ngoài.
Đinh Trình Hâm không đem theo áo khoác cho nên lúc gặp nhau, Mã Gia Kỳ rất dễ dàng nhìn thấy cánh tay đỏ ửng của đối phương, thậm chí có vài chỗ đã nổi lên thành bọng nước, một mình cậu ngồi bên vệ đường, bóng tối bao trùm như một đứa trẻ bị lạc đường.
Đường phố rộn rã tấp nập, nhưng Đinh Trình Hâm lại giống như một kẻ lạc loài, bơ vơ và cô độc không ai thương.
Hắn đột nhiên cảm thấy, lòng mình nhói đau.
Mã Gia Kỳ nhẹ giọng hỏi cậu: "Sao mới xa nhau có một chút cậu đã bị thương rồi?"
Đinh Trình Hâm giống như một bạn nhỏ, ngày thường đánh không khóc, mắng không khóc. Nhưng chỉ cần có người thật sự ân cần hỏi han, bao nhiêu ủy khuất được tích tụ cứ như thủy triều mà dâng lên không ngớt, khiến cậu chẳng nhịn được mà mắt đỏ hoe.
"Tôi cãi nhau với người nhà."
"Có là người nhà cũng không nên động tay động chân, Đinh thiếu của tôi ở trường học lúc nào cũng được tôi hầu hạ cậu như vua chúa, nói nặng cậu một lời cũng không nỡ. Người khác muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng à?"
Mã Gia Kỳ khẽ nâng tay của cậu lên mà xem, nhìn mà tức đến nhíu mày.
Đinh Trình Hâm thật sự bị Mã Gia Kỳ chọc cười, ấm áp cứ thế lan dần qua từng ngõ ngách ở trong tim, cậu cứ chăm chú nhìn hắn trước mặt cậu giả vờ hung dữ.
"Bỏng đến thế mà còn cười. Trước tiên, đi bệnh viện đã."
Biết hắn lo lắng nên Đinh Trình Hâm không cãi bướng, rất thành thật đội mũ bảo hiểm theo Mã Gia Kỳ vào bệnh viện. Cậu khẽ nhớ lại quãng đường đơn độc mình đi qua, miên man vô tận không có điểm dừng, tưởng chừng bóng tối bủa vây, thế mà Mã Gia Kỳ đã mang theo ánh sáng mà xông đến, trao cho cậu ấm áp chốn nhân gian.
Mã Gia Kỳ trước khi vặn tay ga, không quên nhắc nhở Đinh Trình Hâm ôm hờ eo hắn và phải chú ý vết thương. Qua một thoáng đắn đo, cậu rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà ôm lấy.
Khi ấy cậu nghĩ, phải ôm thật chặt, ôm thật chặt thì sẽ không mất đi. Người ấy quý giá như vậy, cậu lại không nỡ buông tay.
Tiếng moto gầm rú như dã thú cuồng nộ, đạp gió tung bay dưới trời đêm rực rỡ, ánh trăng tấu lên một khúc nhạc rộn ràng reo vui.
Dường như, cậu có chút rung động rồi.
Mặc kệ lời dặn dò của Mã Gia Kỳ, mặc kệ cảm giác ma xát khiến cánh tay đau rát, vòng tay hơi siết lại, Đinh Trình Hâm cảm nhận được hơi ấm trong làn gió đêm của mùa xuân, cảm nhận được tình yêu chớm nở thuở hoa niên, cảm nhận được những sự rung động đầy e ấp.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Mã Gia Kỳ bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất bên trong cũng rất sốt ruột.
"Phải mua kem thoa lên vết bỏng, mặc áo vải mềm, cũng chú ý không để bọng nước vỡ ra."
"Đêm nay cậu về nhà tôi ngủ đi."
Rất trực tiếp, không hề có ý định cho đối phương cơ hội từ chối.
Đinh Trình Hâm vẫn rất ngại làm phiền người khác, chỉ bằng hôm nay gọi Mã Gia Kỳ đến đây trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, cậu đã cảm thấy vô cùng áy náy rồi: "Không cần đâu, dù sao đó cũng là nhà của mẹ tôi, tôi muốn đi là đi, muốn về là về. Cậu không cần lo tôi bị bắt nạt."
Rõ ràng tâm trạng không mấy vui vẻ, giọng điệu vẫn ương ngạnh lém lỉnh. Hiểu rõ chuyện Đinh Trình Hâm đã quyết đương nhiên sẽ không ai có thể thay đổi, Mã Gia Kỳ chỉ đành âm thầm thở dài, chiều theo ý cậu.
Về vết bỏng hôm nay, Mã Gia Kỳ không hỏi Đinh Trình Hâm cụ thể. Hắn muốn chờ, chờ đến một mai nào đó cậu hoàn toàn tin tưởng hắn, chủ động nói cho hắn nghe về cuộc sống của cậu.
Vốn là định đi chơi thêm một lúc, nhưng nhìn thấy cánh tay phồng rộp của Đinh Trình Hâm liền không đành lòng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói rằng: "Nếu cậu không vui, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Được đón Đinh thiếu ra ngoài đi chơi, cũng xem như một loại vinh hạnh. Muộn rồi, tôi đưa cậu về."
"Được, nhưng...lần sau đừng đi moto nữa, này là vi phạm luật an toàn giao thông đó."
"Nghĩ cái gì vậy? Tôi đi học trễ một năm, sớm đã thi bằng lái rồi."
"Ò."
Nét mặt phụng phịu, muốn véo cho một cái.
Còn không phải lo cho cậu à?
Chỉ là lời này cậu không nói ra, vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Nói đến đây, Mã Gia Kỳ bỗng nổi hứng trêu ghẹo Đinh Trình Hâm: "Bạn học A Trình, gọi một tiếng anh trai xem nào."
Giọng điệu ngả ngớn này thật giống mấy gã trai chuyên đi dụ dỗ con gái, nhìn vào ánh mắt tràn đầy sắc xuân phơi phới của Mã Gia Kỳ, cậu lại không kìm được mà tim đập nhanh, bên ngoài vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, chỉ là đôi tai đã hồng lên từ khi nào chẳng hay.
Đinh Trình Hâm bây giờ chính là chưa kịp ra chiến trường đã binh hoang mã loạn, chỉ sợ nhìn thêm chút nữa sẽ thật sự phất cờ trắng mà đầu hàng: "Cậu nằm mơ đi."
Đinh Trình Hâm thẳng thừng quay đi, nhưng đi đến chỗ xe moto xong mới nhớ đêm nay cậu phải cần Mã Gia Kỳ đưa về. Đứng từ xa, Mã Gia Kỳ nhìn thấy cậu trên vai cậu vẫn còn mang balo, giống như một bạn nhỏ đến giờ tan học chờ người lớn đón về. Cậu ngượng nghịu giả bộ nhìn mây nhìn gió, nhìn trời nhìn đất, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn chờ hắn bước đến bên cạnh.
Giây phút ấy Mã Gia Kỳ cảm thấy, bạn cùng bàn của hắn đáng yêu quá chừng.
Sợ tai của Đinh Trình Hâm bị lạnh buốt, hắn đem tai nghe nhét vào tai của đối phương để ngăn gió rồi lại bật một bài hát. Lại lưu loát đặt tay cậu lên eo mình, giống như một thói quen đã thực hiện trăm ngàn lần.
"Đêm đen chìm vào giấc ngủ say, xoa dịu em sau một ngày vật vã.
Tôi cũng đã đau không biết bao nhiêu lần, chỉ vì những nỗi đau trong em.
Tôi là một góc nhỏ trong cuộc đời em. Là người bạn của những cảm xúc trong em, và đôi khi cũng là gia đình nữa.
...
Với ai kia, tôi đây là xuân xanh, nhưng với người khác tôi lại là đông lạnh.
Tôi là kết thúc của một người nọ, hoặc cũng có thể là lần đầu của một ai đó.
Có lúc tôi là niềm hạnh phúc, và đôi khi cũng là tâm hồn.
Là lời ru đưa người nào đó vào giấc mộng, nhưng cũng có thể là sự ồn ào của một ai khác.
Nhưng tôi sẽ luôn ở cạnh em, từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc.
Dù là bất cứ nơi đâu, hãy nhớ rằng tôi vẫn luôn bên em, và sẽ luôn xoa dịu tâm hồn em trong cuộc đời này.
Vậy nên em à, hãy dựa dẫm vào tôi và nghỉ ngơi một chút nhé?"
(Song Request – Lee Sora feat. Suga)
Đinh Trình Hâm thân mật tựa vào lưng của hắn, hành động tràn ngập sự ỷ lại. Cậu bất chợt nhận ra ngoài trừ mẹ, cậu chưa từng dựa dẫm một ai nhiều đến như thế.
Vì Mã Gia Kỳ đã đem áo khoác ngoài bọc kín bạn nhỏ ở yên sau nên hiện giờ hắn chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay mỏng tanh. Không biết là do ấm ức, hay là do lời bài hát quá cảm động, chỉ chốc lát hắn đã cảm nhận được tấm lưng của mình hơi ươn ướt.
Mã Gia Kỳ khẽ thở dài, giảm ga chạy thật chậm, vô cùng kiên nhẫn đi lòng vòng vài ba con phố để Đinh Trình Hâm có thể bình tĩnh trở lại rồi mới đưa người trở về.
Cái gì hắn cũng không hỏi, chỉ dịu dàng chúc Đinh Trình Hâm ngủ ngon, nhìn bóng dáng cậu từ từ biến mất sau cánh cửa.
---
Mã Gia Kỳ trở về nhà, ba mẹ hắn đã đi ngủ từ sớm. Hắn thả nhẹ bước chân, cố gắng để không phát ra tiếng động rồi bước về phòng.
Dường như Mã Gia Kỳ vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn vương lại ở trên eo.
Cái ôm đó quả thật có chút thân mật.
Hắn thẫn thờ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười ngu ngơ. Mới hôm nào đây thôi hắn còn ghét bỏ bộ dạng này của Nghiêm Hạo Tường, ngờ đâu bây giờ hắn cũng ngồi ở phòng mình mà cười ngốc nghếch đến như vậy.
Tính ra, tình yêu quả là một chuyện kì diệu biết bao nhiêu.
Mã Gia Kỳ ngày thường lạnh nhạt, sở thích duy nhất cũng chỉ có vẽ tranh, ngay cả ba mẹ cũng chưa từng có cơ hội xem qua tranh hắn vẽ.
Hôm nay hắn lại vẽ thêm vài bức tranh nhỏ xinh, tất cả đều là Đinh Trình Hâm.
Cuối cùng, trên một mảng màu xanh loang lổ tràn đầy sức sống, Mã Gia Kỳ nắn nót viết lên mấy dòng chữ.
"Dẫu thứ tôi có trong tay ở hiện tại cũng chỉ là một chiếc ô giấy dầu mỏng manh, tôi vẫn sẽ hết lòng che chở cho người ấy giữa phong ba bão táp, bảo hộ người một đời bình an."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro