Chương 5

"Ta muốn dùng hết dũng khí mà bảo hộ người cho thật tốt.

Vì không để người chịu ủy khuất, có khổ sở bao nhiêu ta cũng sẽ nguyện ý." (*)

---

Cuối mùa, trăm ngọn thường xuân sớm đã phủ xanh trên những bức tường gạch đỏ thành những mảng lớn. Gió xuân vẫn còn vờn nhẹ trên mái tóc, như thể luyến tiếc khoảnh khắc sắp chia xa. Vừa vặn kì thi cuối kì cũng đã đến, đám học sinh ai nấy đều gồng mình căng não để làm biết bao nhiêu đề, chỉ có Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm là an nhàn không lo nghĩ, vô tư yêu đời.

Thảnh thơi đến quá đáng.

Thậm chí là đến khi bước vào phòng thi, hắn vẫn luôn lẽo đẽo bên cạnh cậu chỉ để bàn về việc trưa nay ăn gì, khiến các bạn học khác trong lòng căm hận mà không thể nói. Đợi đến khi hai thầy giáo trông thi bước vào, một màn gay khí bập bùng như đống lửa này mới dừng lại.

Đề thi lần này không quá khó, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm thuận lợi vượt qua mấy môn đầu tiên. Chỉ là còn mỗi một môn Tiếng Anh, chưa kịp thi đã xảy ra chuyện.

Trước lúc bước vào giờ thi, hai người cùng nhau đi đến nhà vệ sinh. Không may mắn chút nào khi cậu phải gặp lại đám bạn của Đinh Duyệt. Một đám con trai loi choi thấy Đinh Trình Hâm liền cười nhạo.

"Không phải là Đinh học bá của chúng ta đây sao?"

"Không biết lần này có gian lận không nữa?"

Thấy Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ không thèm phản ứng, một trong đám học sinh ấy lẩm bẩm trong miệng: "Chảnh chọe cái gì chứ? Cũng chỉ là đứa có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, rác rưởi. Mẹ cậu ta mất sớm như vậy cơ mà."

Vừa vặn một câu này động đến cái gai trong lòng Đinh Trình Hâm, động tác rửa tay cuối cùng cũng dừng lại, cậu thầm thở dài trong lòng vì sắp phải đánh nhau trước mặt Mã Gia Kỳ.

Nhưng cậu không ngờ đến, người ra tay trước lại là Mã Gia Kỳ. Cánh tay thiếu niên nổi đầy gân xanh, chứng tỏ rằng đã dồn lực rất nhiều. Một đấm này khiến ai cũng ngơ ngác, cậu học sinh kia không hề phòng bị mà nhận được cú đấm thật đau lên trên mặt, máu mũi chảy xuống trông có chút buồn cười.

Gương mặt hắn không hề dữ tợn một chút nào, nhưng động tác lại rất bạo ngược và mạnh mẽ, dùng giọng điệu bình thường nhất nói ra lời có sức sát thương nhất: "Bản thân mình không nghe lời ba mẹ mà trở thành một đứa mất dạy thì cũng đừng nghĩ người khác cũng giống mình, Đinh Trình Hâm rõ ràng tốt đẹp hơn mày rất nhiều. Cậu ấy xinh đẹp, giàu có, thông minh, giáo dưỡng tốt. Còn mày thì là cái thá gì mà đi phán xét cậu ấy?"

Bẻ khớp tay một chút, Mã Gia Kỳ vẫn không cam lòng thay cho Đinh Trình Hâm, trước khi rời đi còn bồi thêm cho cậu ta hai nắm đấm: "Lần sau nếu để ông đây nghe được mấy câu kiểu vậy từ chiếc mồm thối của mày, tao cũng không ngại quăng mày từ sân thượng xuống đất. Nhớ chưa?"

Mã Gia Kỳ kéo theo Đinh Trình Hâm còn ngơ ngác mà quay trở về phòng thi, như không có chuyện gì mà tiếp tục hoàn thành môn Tiếng Anh của kì thi cuối kỳ. Khi tiếng chuông kết thúc giờ làm bài vang lên, hắn lại ung dung cùng cậu đi đến phòng giáo viên, bộ dạng như thể rằng hắn chẳng có một chút lỗi lầm gì, suýt chọc cho thầy giáo tức đến phát điên.

Nghĩ đến bộ dạng tức giận không ra thể thống gì của chính mình, thầy giáo uống vội một tách trà để bình tĩnh trở lại, thầy chỉ tay vào cậu học sinh bị đánh kia rồi hỏi: "Người là do em đánh?"

"Đúng, là do em đánh."

Vẻ mặt không có một chút gì hối lỗi, hệt như ông trời con. Vậy mà Đinh Trình Hâm đứng lên chắn trước Mã Gia Kỳ, dõng dạc thừa nhận: "Không phải cậu ấy, người đánh bạn học kia là em."

Mã Gia Kỳ vốn định nói không phải, nhưng lời nói của hắn bị nghẹn lại khi nhìn thấy hành động che chở của Đinh Trình Hâm, bàn tay trắng trẻo của cậu nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn lùi về phía sau.

Nhịp tim đột nhiên có chút không ổn.

Vũ Diệp rất ghét Đinh Trình Hâm, làm sao có thể bỏ qua dịp này. Cậu ta giả bộ đáng thương, ôm bộ mặt sưng húp mà nói với thầy giáo: "Cả hai người bọn họ đều đánh em, thầy phải đòi lại công bằng cho em. Không chỉ là bị thương bên ngoài, lúc nãy do vẫn còn hoảng sợ nên bài thi Tiếng Anh em làm cũng có chút không tốt."

Mã Gia Kỳ vẫn không nhịn được mà chen mồm một câu: "Thầy ơi, trà xanh thầy uống là loại nào thế? Thơm thật."

Thầy giáo làm sao mà không nghe ra được ý tứ móc mỉa của hắn, cơn giận chỉ vừa nguôi đã bị gợi lên một lần nữa: "Em còn ở đó mà khua môi múa mép, thành tích lần này của Vũ Diệp mà không ổn, chắc chắn là do em."

Vị thầy giáo này là người nhà của Tần Ngọc, thường xuyên nghe Tần Ngọc rêu rao tiếng xấu về Đinh Trình Hâm, đương nhiên lúc này sẽ nghiêng về khía của cậu bạn Vũ Diệp.

"Top 100 toàn khối chưa từng có mặt cậu ta chứ đừng nói là toàn trường. Thành tích kém thì cũng đừng đổ lên đầu em, chuyện nào ra chuyện nấy. Huống hồ, bạn học Vũ Diệp này của chúng ta chỉ mới 17 tuổi mà đã học thói bịa đặt điều xấu về bạn học, không những không tôn trọng bạn học mà còn nói ra những lời lẽ xúc phạm gia đình của người ta. Em đánh người là em sai, nhưng cậu ta xứng đáng, em cũng không hối hận."

Ánh mắt khinh thường, lời nói sát thương chí mạng. Vũ Diệp xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ta căm phẫn ghen ghét. Thầy giáo nghe thấy giọng điệu không thèm hối cải của Mã Gia Kỳ mà giận dữ, vậy mà chưa kịp mắng câu nào đã bị Từ Văn cắt ngang.

Vẫn là tiếng giày cao gót quen thuộc, khí thế ngút ngàn, mà Đinh Trình Hâm cũng không kịp ngăn cản.

Cô dừng lại trước mặt của Vũ Diệp, hỏi một câu duy nhất: "Em nói gì về Đinh Trình Hâm và mẹ của em ấy? Lặp lại một lần nữa cho tôi nghe xem."

Vũ Diệp đương nhiên không dám nói, ấp úng hơn nửa ngày trời, vốn cậu ta định mở miệng chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Từ Văn, trong lòng cậu ta đột nhiên trở nên sợ hãi. Bầu không khí trở nên rất im lặng, ánh mắt của Từ Văn như xoáy sâu vào linh hồn của Vũ Diệp.

Cậu ta cũng chẳng nhớ rõ là từ khi nào cậu ta bắt đầu mắng chửi Đinh Trình Hâm. Khi ấy sự tò mò về vị bạn học giàu có giỏi giang từ lúc nào không hay đã biến thành lòng đố kỵ, cậu ta cùng những người khác đều cùng nhau chửi mắng Đinh Trình Hâm trên mạng, ở trường thì cô lập, trêu đùa ác ý với bạn học. Nếu như bây giờ có minh chứng bảo rằng những chuyện cậu ta cùng người khác bàn tán kia là giả, cậu ta chính là một trong những kẻ tội đồ.

Ở một góc nào đó, Đinh Trình Hâm chưa từng buông tay Mã Gia Kỳ, mà dường như trong phòng cũng không ai để ý đến chi tiết này, sự ấm áp lan dần qua từng kẽ tay, thấm sâu vào trong trái tim. Một năm trước đứng tại căn phòng này, Từ Văn đi công tác nên không có mặt, vậy nên không có một ai tin Đinh Trình Hâm, không ai đứng về phía cậu. Giờ phút này, cuối cùng cậu vẫn không mãi mãi đơn độc như cậu vẫn luôn nghĩ, có người tin tưởng và bảo vệ cậu.

Đứng trước một Mã Gia Kỳ thay cậu nhận hết tội lỗi về phần mình, một Từ Văn hết lòng bảo vệ cậu không màng đến thanh danh, Đinh Trình Hâm đột nhiên được tiếp thêm can đảm.

Cậu bước lên, cố điều chỉnh cảm xúc, chỉ tay về phía Vũ Diệp: "Trước đây, Vũ Diệp chính là một trong đám học sinh cố ý bịa đặt sai sự thật về em, hại em bị mọi người xa lánh và mắng chửi. Hôm nay trong nhà vệ sinh, cậu ấy nói em là rác rưởi, nói em là đứa có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, đem cái chết của mẹ em ra đùa cợt."

Cậu lặp lại y hệt những lời của Vũ Diệp mà không thiếu sót một từ, Đinh Trình Hâm chỉ là muốn thanh minh cho hắn, cho chính cậu, thế nhưng đồng thời cậu cũng quên mất, cậu đã trực tiếp xé toạc vết thương lòng của mình bày ra trước mặt tất cả mọi người.

Mã Gia Kỳ không muốn điều này xảy ra, vì hắn quá xót Đinh Trình Hâm, xót chết đi được ấy chứ.

Thân là cô giáo chủ nhiệm, Từ Văn nghe xong cũng không mấy dễ chịu.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng về phía thầy giáo, ánh mắt nghiêm nghị khiến vị thầy giáo bên trọng bên khinh kia rất chột dạ: "Về Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm vẫn có phần sai, đánh nhau thì xử lí như cũ, viết thêm một bản kiểm điểm và đi quét lá cây ở sân sau là được. Còn về bạn học Vũ Diệp, tôi nghĩ thầy nên gọi giáo viên của em ấy đến đây, mài giũa lại đạo đức của em ấy một lần nữa, đồng thời trả lại sự trong sạch cho Đinh Trình Hâm.

Không có chứng cứ, tất cả đều không thể nói rõ. Tôi không tin thầy không biết những tin đồn rộ lên một năm gần đây trong trường, cũng mong thầy xử lí thật tốt. Các em học sinh hiện tại cũng chỉ mới mười bảy tuổi, không nên mang dáng vẻ đáng sợ thế này, tôi cũng không muốn học sinh lớp tôi phải chết chìm trong miệng lưỡi cay nghiệt của những bạn học sinh đồng trang lứa.

Hôm nay đã làm phiền thầy rồi, tôi xin phép dẫn học sinh của mình đi trước."

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm rất nghe lời mà lẽo đẽo theo giáo viên chủ nhiệm, bây giờ đến lượt hai người họ chột dạ, nhìn nhau không biết phải làm sao. Người là do bọn họ đánh trước, nhưng rõ ràng vào buổi học đầu tiên Từ Văn đã dặn dò cả lớp dù có xích mích cũng không được động thủ. Với tính cách của Từ Văn, hắn nghĩ cô sẽ không dễ tha cho hai người bọn họ đến thế.

"Mã Gia Kỳ."

Nghe thấy Từ Văn gọi, hắn âm thầm mặc niệm trong lòng, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô giáo mắng. Chỉ là khác xa so với hắn nghĩ, cô thế mà chỉ bảo hắn đến phòng y tế xử lí vết thương trên tay. Đợi Mã Gia Kỳ đi rồi, Đinh Trình Hâm ở bên này chỉ biết nói với Từ Văn một tiếng cảm ơn một cách chân thành nhất.

"Cô Từ, cảm ơn. Cảm ơn vì đã luôn tin tưởng và bảo vệ em."

"Cảm ơn cái gì chứ? Phải là cô xin lỗi em mới đúng, một năm qua chịu nhiều ủy khuất như vậy nhưng cô lại chẳng giúp được gì."

Ngày thường Từ Văn chính là loại nữ cường bá khí đầy mình không ngán một ai, rất hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt bất lực như vậy. Quả thật có chút làm cho Đinh Trình Hâm không biết phải làm sao.

Đinh Trình Hâm ngại ngùng sờ mũi: "Không sao, rõ ràng cô đã giúp em rất nhiều, chỉ bằng việc cô sắp xếp Mã Gia Kỳ làm bạn cùng bàn của em là đã đủ lắm rồi."

Nghe cậu nói vậy, gánh nặng trong lòng Từ Văn cũng nhẹ xuống đôi chút, vốn là định nói thêm vài lời cùng cậu nhưng vì sắp có tiết dạy ở khối dưới nên cô cũng không nán lại lâu.

"Nhớ bảo Mã Gia Kỳ viết bản kiểm điểm cho nghiêm chỉnh, sân sau thì quét xong lại bảo thầy giáo kiểm tra. Nếu thầy ấy cố tình làm khó thì cứ nói với cô."

Tưởng chừng như cuộc nói chuyện đã xong, không ngờ Từ Văn lại chốt hạ thêm một cú làm cậu điếng người: "Chú tâm học tập, không nên yêu sớm, nhưng nếu đã lỡ thì cũng không được phô trương, thành tích càng không thể thụt lùi. Đừng tưởng là cô không biết giữa hai đứa có chuyện gì. Nhớ đấy."

"Vâng."

Tai cậu đỏ lựng như quả dâu tây, không nghĩ đến bản thân đã giấu kĩ đến thế mà Từ Văn vẫn nhìn ra. Mà lúc này Mã Gia Kỳ cũng vừa vặn trở lại, cậu lại càng không dám nhìn mặt hắn. Hắn cũng không hiểu chuyện gì mà Đinh Trình Hâm lại tỏ ra ngại ngùng như vậy, chỉ đành ngơ ngác bị cậu kéo ra sân sau để lãnh phạt.

Khoảnh khắc xấu hổ qua đi, Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ vì mình mà phải lân la góc này góc kia để quét rác, trong lòng cậu có chút khó chịu. Hắn lại không cho cậu giúp đỡ, một mực bắt cậu đứng bên cạnh đợi hắn làm xong việc. Đinh Trình Hâm cảm thấy ấm ức thay cho bạn cùng bàn, còn thầm mắng bản thân là đồ xui xẻo.

Lúc sân sau đã sạch sẽ, Mã Gia Kỳ quay sang, nhìn thấy gương mặt xụ xuống của cậu liền muốn cười, nhưng nghĩ đến da mặt mỏng bạn nhỏ này thì lại thôi: "Sao thế?"

"Mã Gia Kỳ, sao cậu lại đối xử tốt với tôi thế chứ?"

"Vì thích cậu đó."

Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng, lá cây thôi không còn xào xạc, Đinh Trình Hâm nghe rất rõ lời tỏ tình bên tai, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười rạng rõ của Mã Gia Kỳ, tim cậu lại cứ như gặp phải chất kích thích mà đập điên cuồng.

Thật không có tiền đồ.

Không phải Đinh Trình Hâm chưa từng được người khác tỏ tình, chỉ là lần này không giống những lần trước. Mã Gia Kỳ là người mà cậu thích, là người xuất hiện cứu vớt cuộc đời cậu và chữa lành trái tim cậu. Cậu thật sự vui vẻ, vui vẻ đến mức không biết mình nên làm gì thì mới phải.

Nhìn bộ dạng bị dọa cho cứng đờ của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ lại được nước lấn tới: "Nếu muốn trả ơn ngày hôm nay, tôi đề nghị cậu nên lấy thân báo đáp."

Nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống đôi chút liền tăng vọt trở lại, đây là lần đầu tiên trong đời cậu thấy tay chân mình luống cuống như vậy, hắn cũng thật biết cách trêu ghẹo người khác. Thấy Đinh Trình Hâm cứ không ngừng mặt đỏ tim đập, hắn cũng không nỡ buộc cậu bây giờ phải cho hắn câu trả lời.

"Cho cậu một tuần, một tuần sau..."

Cuối cùng lời nói của hắn thế mà bị cắt ngang bởi Đinh Trình Hâm, cậu ấp a ấp úng: "Cũng...cũng không phải là không được."

Ánh mắt hắn sáng rỡ, có hạnh phúc lẫn bất ngờ: "Cậu nói lại lần nữa xem, một lần nữa thôi."

"Tôi nói, tôi muốn lấy thân báo đáp, muốn làm bạn trai nhỏ của cậu."

"A Trình, chọn làm bạn trai của tôi thì không được hối hận đâu đấy."

Đinh Trình Hâm ngại ngùng lấy tay vò góc áo: "Sẽ không."

"Vậy thì bạn trai nhỏ, hôm nay tôi mời cậu ăn trưa có được không?"

"Đương nhiên là được."

Ánh nắng ban trưa xen qua kẽ lá, làm bừng sáng cả một con đường dài ở khoảng sân sau trường học, hai cái bóng của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cứ thế san sát bên nhau không rời nửa bước. Đi được một đoạn, hắn lại giở trò nghịch ngợm thơm vào má của cậu một cái làm cậu hoảng hốt không thôi, dẫu biết là thi xong tất cả học sinh đều sẽ về nhà nhưng cậu vẫn có chút sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ dáo dác lo người ta nhìn thấy của cậu, hắn lại càng muốn thơm cậu thêm vài cái. Chỉ là đôi tai cậu như bị kích hoạt động cơ lại bắt đầu đỏ ửng, hắn làm sao dám ra tay lần nữa, chỉ sợ dọa người chạy mất.

Còn về lời dặn dò của Từ Văn ấy à, bạn học Đinh Trình Hâm cứ thế trực tiếp quăng ra sau đầu.

Cô giáo chỉ bảo cậu là "không nên yêu sớm" chứ cũng đâu có cấm, miễn thành tích của cậu và bạn trai vẫn tốt là được. Đúng vậy, cậu tự nhủ như thế đấy.

Từ Văn: Lời nói của tôi không có trọng lượng đến thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro