Chương 6

Sau khi thành một đôi, Mã Gia Kỳ chỉ hận không thể dính chung một chỗ cùng Đinh Trình Hâm từng giây từng phút, hắn thích nhất chính là khoảnh khắc hai người bọn họ lén lút yêu đương trong trường học.

Căn cứ bí mật của bọn họ chính là gốc cây hoa gạo ở sau trường, nhà trường rất tâm lí đặt một vài chiếc bàn để học sinh có thể tự học, nhưng rốt cuộc ngày này qua tháng nọ cũng chỉnh có Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm là thường xuyên lui tới.

Cậu thích màu đỏ rực rỡ của hoa gạo, cực kì thích, Mã Gia Kỳ cũng vì vậy mà thường xuyên lôi kéo cậu đến đây cùng nhau làm bài tập.

Gió hôm nay có chút lớn, một vài bông hoa lác đác rơi xuống trên trang sách, Mã Gia Kỳ nhanh tay lẹ mắt chọn một bông hoa đẹp nhất mà cài lên tóc của Đinh Trình Hâm, mặc kệ cậu hung dữ thế nào.

"Ây da cậu nhìn xem, xinh đẹp thế này sao lại không chịu cài hoa cơ chứ?"

Đinh Trình Hâm ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng lúng búng nói: "Tôi cũng đâu phải con gái."

"Ai bảo con gái mới được cài hoa? Đinh Trình Hâm trong mắt tôi còn xinh đẹp hơn các bạn nữ nữa cơ."

Đinh Trình Hâm ngoài miệng mắng hắn dẻo miệng nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, trên đời này làm gì có ai không thích được khen cơ chứ, huống hồ người ấy còn là là người mà cậu thích.

Tâm tình vui vẻ, vì vậy mà lúc Mã Gia Kỳ theo thói quen to gan lớn mật vùi đầu vào cổ cậu mà cọ tới cọ lui, cậu cũng tốt tính không đẩy ra.

Mã Gia Kỳ cảm thấy mình giống như bị nghiện, hắn thích mùi hương thoang thoảng của sữa tắm ở nơi cần cổ của Đinh Trình Hâm, thật sự rất dễ chịu.

Mỗi khi hắn vô tình phả ra làn hơi ấm nóng, Mã Gia Kỳ cảm nhận được thân thể bạn nhỏ nhà hắn có chút cứng đờ, có khi còn doạ cậu đến tim đập chân run.

Đinh Trình Hâm rất sợ việc bị bắt gặp, cậu không ngại công khai chuyện tình cảm, nhưng đây là yêu sớm, là quy phạm nội quy trường học.

Đinh Trình Hâm ngại phiền.

Nhưng mà Mã Gia Kỳ lại ba xạo nói hắn đã rất có chừng mực rồi, càn quấy cái gì cũng không sợ trong mắt Đinh Trình Hâm cũng được hắn xem như đã liều mạng áp chế xuống những xung động của thiếu niên mới biết yêu lần đầu.

Không có cách nào ngăn cản, vậy thì đành tiếp nhận thôi. Dù sao thành tích của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ vẫn rất tốt, đây chính là kim bài miễn tử, vô cùng có hiệu quả.

Nghịch ngợm náo loạn thêm một lúc, đến lúc Đinh Trình Hâm không còn kiên nhẫn định dạy cho hắn một bài học thì hắn mới chịu ngồi ngay ngắn trở lại để học thuộc thơ.

Mã Gia Kỳ lẩm nhẩm mấy câu trong "Tạm biệt Khang kiều" của Từ Chí Ma, đọc xong rồi lại cảm thấy tác giả thật sự rất yêu Lâm Huy Nhân, yêu đến say đắm.

Lại ngẫm nghĩ một hồi, hắn khẽ lay lay cánh tay của Đinh Trình Hâm, kéo sự chú ý của cậu từ đống công thức Vật Lý về lại trên người mình. Cậu cái gì cũng không nói, chỉ cho hắn một ánh mắt sắc như dao.

Mã Gia Kỳ cười cười, "Trong cuộc đời của Lâm Huy Nhân có ba người đàn ông khiến bà ấy rung động, Từ Chí Ma chính là một trong số đó. Nhưng tôi thì khác, đời này của Mã Gia Kỳ chỉ có duy nhất Đinh Trình Hâm mà thôi."

Đệt! Mã Gia Kỳ người này thật sự quá là dẻo miệng. Rất biết cách khiến trái tim người ta xốn xang, dẫu đó là một lời tỏ tình sến súa và ngọt ngấy.

Có nhiều lúc Đinh Trình Hâm tự hỏi, lần đầu yêu đương nhưng sao hắn lại thành thục như thế chứ?

Còn cậu đây đôi lúc chỉ nắm tay một chút thôi cũng rất ngại ngùng. Cậu nghĩ, chắc chắn là Mã Gia Kỳ nhân lúc cậu không ở cạnh mà học hỏi bí quyết yêu đương.

Nếu không thì sao hắn có thể nói ra mấy lời khiến người khác vừa lòng như vậy chứ?

Mấy đống công thức và lời giải ban nãy, cậu thế mà lại trực tiếp quên sạch.

Mã Gia Kỳ chính là hồng nhan hoạ thủy!!!

---

"Những kí ức đau khổ khi ấy rơi xuống bùn đất của mùa xuân. Nuôi dưỡng mảnh đất ấy, nở ra cả một mùa hoa sau này." (*)

Khối mười hai sắp thi đại học, hôm nay là buổi học cuối cùng của thời học sinh.

Bầu trời hôm nay chẳng nắng chẳng mưa, chả hiểu sao ông trời cứ nhất thiết phải treo lên cái màu xám u ám và tẻ nhạt trong một ngày buồn bã như thế này, báo hại tâm trạng đám học sinh càng tồi tệ.

Đối với ba năm cao trung của bản thân, trước khi Mã Gia Kỳ đến thì Đinh Trình Hâm rõ ràng không có quá nhiều kí ức tốt đẹp về nó, nhưng đến khi thật sự chia xa cậu vẫn không nhịn được cảm thấy thấy luyến tiếc.

Cậu là một con người mẫn cảm và cũng dễ đồng cảm, tâm trạng lúc li biệt chẳng mấy ai mà thật sự vui vẻ. Giống như bị mọi người ảnh hưởng, cậu chẳng thể cười nổi.

Đinh Trình Hâm cũng rất luyến tiếc những lời quan tâm hỏi han của Từ Văn, luyến tiếc đám anh em ngu ngốc thích bày trò nhưng tốt bụng, luyến tiếc chiếc bàn học chứa đầy sách vở nơi góc lớp, luyến tiếc ánh nắng vương lại trên vai cậu bạn cùng bàn, lại càng luyến tiếc tuổi học trò của riêng cậu. Cậu sợ rằng mai sau, những gương mặt thân quen ấy rồi cũng dần nhạt nhòa trong kí ức.

Nhìn dáng vẻ khóc lóc bù lu bù loa của Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm, trong lòng cậu cũng không dễ chịu. Mã Gia Kỳ vừa bị giáo viên gọi đi nên Đinh Trình Hâm không biết chia sẻ nỗi buồn bực này cùng ai, ở lại lớp học thì bầu không khí lại quá buồn bã, cậu không chịu được nên đành phải rời khỏi.

Mã Gia Kỳ trở về không thấy người đâu liền đi tìm lanh quanh một lúc, cuối cùng lại nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang trốn ở sân sau trường học.

Mới ban sáng còn mịt mù, bây giờ nắng ấy vậy mà đã lên rồi. Rạng rỡ hệt như vừa khoác lên một bộ áo mới, xinh đẹp và tươi tắn hơn, có lẽ đây mới chính là dáng vẻ hoàn mĩ nhất của những năm tháng thanh xuân.

Vệt nắng óng ánh bị bẻ gãy qua tán cây ngô đồng, giống như vô tình hay hữu ý mà dừng chân trên sườn mặt của thiếu niên. Rũ bỏ đi lớp vỏ bọc khiến mọi người chán ghét, cậu nằm trên thảm cỏ ngủ rất ngoan, trên tay còn cầm quyển sách đang đọc dở. Mái tóc cậu phất phơ trong gió, kể cả là khi say giấc nồng cũng đẹp đẽ như tinh linh của cõi trần gian.

Đinh Trình Hâm mơ một giấc mơ, cậu nhìn thấy mẹ, nhìn thấy những đêm khóc đến ướt đẫm gối vì nhớ nhung bà, nhìn thấy khoảnh khắc Lam Phồn dắt tay Đinh Duyệt bước chân vào căn nhà đứng tên mẹ cậu, ánh mắt cậu tràn ngập căm phẫn cùng uất hận, nhìn thấy những tháng ngày cậu bị bịa đặt mắng chửi, bị bạn bè cô lập. Bóng tối như quỷ dữ, đeo bám và bủa vây.

Sau đó người ấy xuất hiện, mang theo ánh sáng chói lóa mà ôm trọn lấy cậu. Hơi ấm tràn đầy.

Cậu nhớ về khoảnh khắc lần đầu mình gặp Mã Gia Kỳ, nhớ về cái chạm mắt đầy khó hiểu trong cửa hàng tiện lợi, nhớ về ổ bánh mì bơ lần đầu tiên hắn mua cho mình, nhớ về cái lần hắn đánh người khác vì người đó mắng cậu, nhớ về lần tỏ tình thơ ngây ở sân sau và một cuộc tình chớm nở.

Thật may quá, Mã Gia Kỳ vẫn ở đây. Đến bên cậu, ôm lấy cậu, che chở cậu.

Cơn gió dịu dàng thổi nhẹ qua khung cửa trên lầu hai, lại giống như nghịch ngợm mà vờn nhẹ lên trái tim Mã Gia Kỳ, âm thầm lặng lẽ nhưng cứ khiến lòng người nôn nao.

Đối với người khác mà nói, dáng vẻ âm trầm hay cau có thường ngày của Đinh Trình Hâm chính là một lớp bùn xấu xí bao phủ lên người cậu, khiến bọn họ một chút cũng không muốn lại gần, thế nhưng Mã Gia Kỳ lại nghĩ, có lẽ Đinh Trình Hâm chính là một lớp bùn xuân độc nhất vô nhị, là dưỡng chất cho cây cối, làm vạn vật tái sinh, cũng khiến trong lòng hắn nở rộ những đóa hoa kiều diễm.

Bùn đất của mùa xuân, Mã Gia Kỳ không hề giẫm đạp lên, cũng không chê bai. Mã Gia Kỳ không giống những người khác, bởi vì hắn rất chân thành yêu Đinh Trình Hâm, cho nên hắn cũng đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ rực rỡ và mềm mại nhất của cậu.

Chỉ hắn mới có thể nhìn thấy một Đinh Trình Hâm như thế, mỗi mình hắn mà thôi.

Tia nắng cuối cùng bị thứ gì đó che đi mất, cậu chầm chậm mở mắt ra.

Là Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm an tĩnh chờ ngồi xuống bên cạnh, không biết nghĩ gì, chỉ nắm lấy tay hắn rồi mân mê. Đây là một trong số ít những lần cậu dám làm trò này ở trường học, nhưng lần này thì khác, cậu không còn thấp tha thấp thỏm vì sợ thầy giám thị nhìn thấy nữa.

Cậu khẽ cười: "Mã ca, tôi thích cậu."

Lời bộc bạch đột ngột, nhưng cũng khiến hắn thực vui sướng. Hắn nâng niu mà nắm chặt lấy bàn tay người thương rồi đáp lại: "Tớ cũng rất thích cậu. À không, tớ yêu cậu. Từ nay về sau, vĩnh viễn yêu cậu."

Đinh Trình Hâm lại cười rồi, có lẽ cậu không biết được, nhưng cậu vẫn luôn rất đẹp khi cười rộ lên. Ánh mắt sáng như trăng sao mà hắn tưởng tượng ra vào ngày đầu gặp mặt cuối cùng cũng xuất hiện.

Mã Gia Kỳ không dám nghĩ đến nếu như hắn không trở về thành phố A, Đinh Trình Hâm rồi sẽ trở nên như thế nào. Nhưng may mắn thay, định mệnh khiến hai người gặp nhau.

Thật may quá.

Bọn họ còn quá trẻ, hai chữ "vĩnh viễn" nghe sao cũng thật buồn cười. Nhưng Đinh Trình Hâm tin Mã Gia Kỳ, tin vào tình yêu của hai người, tin vào tương lai bọn họ kề vai sát cánh, tin vào tuổi già mai sau có người bầu bạn.

Cậu nhờ lớp bùn xuân chôn vùi đi quá khứ đau thương, rũ bỏ lòng căm hận với những người không đáng, hết lòng đón nhận sự chân thành của người thật sự yêu cậu, đồng thời cũng đem niềm tin của mình trao cho người cậu yêu.

Một chặng đường mới bắt đầu, dưới lớp bùn xuân của năm tháng ấy, vạn vật tái sinh.

Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng đợi được một mùa hoa tràn ngập sắc xuân, đợi được một tiếng yêu chữa lành trái tim, đợi được một Mã Gia Kỳ ấm áp và dịu dàng.

Và...

Lãng quên đi quá khứ, bầu trời lại phồn hoa rực rỡ. (*)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro