Tập 101

Những lời yêu thương dù có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ mất đi màu trước câu nói này.

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy dần tối lại, như thể có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt lên tim hắn.

Hắn ấn Thành Nghị trên tường, đặt tay lên má cậu, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cậu, sau đó hôn cậu một cái thật ôn nhu lưu luyến.

"Làm sao bây giờ....."

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mê hoặc dụ dỗ Thành Nghị từng bước rơi vào cạm bẫy của sự dịu dàng.

Cậu không trả lời đối phương, chỉ hơi nâng cằm lên, hiện ra chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp.

Phản ứng yên lặng này đã đưa bầu không khí ái muội đến một điểm bùng nổ.

Khi đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cạy môi Thành Nghị ra, Tăng Thuấn Hy nắm lấy cổ tay mảnh mai của đối phương, ghim đối phương ở trên tường mười đầu ngón tay đan chặt.

Cảm nhận được hơi thở quấn lấy nhau, Thành Nghị có chút thở không nổi, càng vô lực phản kháng.

Trước đó, cậu vẫn luôn cảm thấy Tăng Thuấn Hy ôn nhu tinh tế, hắn luôn là một người đàn ông lịch thiệp, luôn giữ phong độ của mình.

Nhưng vào lúc này, đối phương hô hấp nặng nề giống như sắp nổi lửa, từng chút từng chút một xâm chiếm cảm giác của cậu.

Mà đầu lưỡi bá đạo tùy ý mút vào môi cậu, cướp đi tất cả sự tỉnh táo của cậu, dụ dỗ cậu triền miên với hắn.

Thành Nghị nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ Tăng Thuấn Hy và lòng ngực phập phòng dữ dội của hắn, trái tim của họ đập cùng một nhịp, nhiệt tình lại thân mật.

Đây là nụ hôn đầu tiên.

Thành Nghị không có kinh nghiệm hôn, nhưng cậu không muốn Tăng Thuấn Hy đơn phương trao tình yêu cho mình.

Vì vậy cậu chỉ có thể dựa vào bản năng, ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra, quấn lấy môi lưỡi đối phương, cùng hắn nhẹ nhàng mà thô bạo dây dưa.

Vốn dĩ, Thành Nghị chỉ là đơn thuần đáp lại, nhưng cậu không nghĩ hành động này của cậu lại khiến Tăng Thuấn Hy dễ dàng hôn sâu hơn càng làm càn hơn.

Hơi thở và nhận thức bị cướp đoạt một cách bá đạo, đại não của Thành Nghị bắt đầu thiếu oxy.

Cậu cảm thấy đầu óc mình như trống rỗng, nhưng nguồn nhiệt ấm áp tinh tế giữa môi lại nhắc nhở cậu, rằng cậu và Tăng Thuấn Hy đang hôn nhau nồng nhiệt.

Khi đối phương liên tục xâm chiếm, đôi chân tiếp xúc với không khí của Thành Nghị bắt đầu có chút không xong rồi, cậu muốn nắm lấy vạt áo của Tăng Thuấn Hy để ổn định cơ thể, nhưng lại bị đối phương ấn trên tường không thể di chuyển.

Ngay cả độ ấm trong lòng bàn tay đối phương cũng như đốt nóng đầu ngón tay cậu.

Thành Nghị chỉ có thể mơ mơ màng màng mở mắt ra, bắt gặp Tăng Thuấn Hy dùng đôi mắt nóng rực nhìn mình.

Trước tình cảnh sắp không thể khống chế được, đối phương cuối cùng cũng buông cậu ra.

Thành Nghị nhanh chóng hít một hơi.

Nhưng mặt cậu do thiếu dưỡng khí mà nhiễm một màu hồng ái muội, ánh mắt khi nhìn người nào đó, ý xuân hết sức động lòng người.

Tăng Thuấn Hy nhìn lướt qua đôi môi sáng bóng bị mình hôn, kiềm chế con thú không thõa mãn đang gào thét điên cuồng trong cơ thể mình, chỉ có thể mạnh mẽ dời ra.

Hắn buông tay Thành Nghị ra, áp lòng bàn tay lên vết bớt trên eo cậu.

Nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt mê người kia, Tăng Thuấn Hy vùi vào cổ Thành Nghị không nặng không nhẹ cắn một miếng.

Trước khi cơn đau rõ ràng, Thành Nghị cảm thấy một nụ hôn mỏng manh rơi xuống làn da lộ ra ngoài không khí của mình.

Tăng Thuấn Hy hôn từ xương quai xanh đến một bên cổ, rồi đến vành tai cuối cùng đến khóe mắt....

Từng tấc da thịt chạm vào môi đối phương như đang bốc cháy dữ dội.

Từng luồng khí nóng dâng lên, toàn bộ trái tim Thành Nghị tê dại lại ngứa ngáy.

Tăng Thuấn Hy có vẻ hơi nán lại, sau đó cúi đầu liên tục mút và hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của Thành Nghị cho đến khi lưu lại dấu ấn của mình trên đó.

Thành Nghị thở nhẹ.

"Tăng lão sư.... Sẽ bị nhìn thấy."

"Thực xin lỗi, Thành Nghị lão sư."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông so với thường ngày càng gợi cảm hơn, khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt, hình như có chút nghịch ngợm lại có chút thỏa mãn.

"Lần đầu không có kinh nghiệm, lần sau sẽ chú ý."

Tăng Thuấn Hy dừng động tác và đứng thẳng trở lại.

Thành Nghị không nói, mà chỉ nắm lấy tay đối phương đặt lên cổ áo mình, nhờ Tăng Thuấn Hy giúp cậu cài lại hai khuy áo ngủ.

Cậu rũ mắt, nhẹ nhàng nói, "Không sao, như vậy sẽ không nhìn thấy."

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy có chút tối sầm lại, hắn thật muốn hôn bảo bối trước mặt mình nhiều hơn nữa.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được tham vọng của mình, chỉ nhẹ nhàng ôm Thành Nghị vào lòng thì thầm vào tai cậu.

"Trước đó, thật ra anh luôn cảm thấy không chân thật."

Thành Nghị lẳng lặng mà dựa vào vai Tăng Thuấn Hy, "Không chân thật ở đâu?"

"Tốt đẹp đến mức hư ảo. Anh thật sự không chắc em có phải là bạn trai anh thật không nữa."

Tăng Thuấn Hy không hề tỏ giá đỉnh lưu gì, mà trực tiếp thổ lộ lòng mình trước mặt người yêu.

Nghe một người tự tin lại mạnh mẽ như Tăng Thuấn Hy nói những lời lo được lo mất với mình, Thành Nghị nhẹ nhàng vòng tay qua eo đối phương.

"Bây giờ thì sao, Tăng lão sư?"

Tăng Thuấn Hy dùng cằm cọ cọ gương mặt Thành Nghị, "Bây giờ thì chắc chắn rồi."

"Thành Nghị, nói ra có thể em sẽ cảm thấy anh đang dùng lời ngon ngọt để lấy lòng em, nhưng trừ việc nhất kiến chung tình với em, trong tiềm thức của anh, hình như đã thích em từ rất lâu rồi, có lẽ kiếp trước, anh sinh ra hình như chỉ là vì chờ em đến."

Tăng Thuấn Hy nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều chân thành.

Lần đầu tiên Thành Nghị biết được tình cảm của Tăng Thuấn Hy đối với mình.

Thay vì nghi ngờ, cậu chọn tin tưởng.

"Tăng lão sư, em cũng vậy."

Tăng Thuấn Hy cho rằng Thành Nghị đang nói đùa, nghiêm túc nhấn mạnh lại, "Mỗi lời anh nói đều là sự thật."

Thành Nghị biết Tăng Thuấn Hy hiểu lầm, liền đứng dậy nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Tăng lão sư, em nói cũng là sự thật, rất nhiều lần em đều tự hỏi trước kia chúng ta có quen biết hay không."

"Chúng ta có cùng sở thích, có thể vào ánh mắt mà hiểu nhau, hợp nhau như thế."

"Mới tối hôm qua trước khi đi ngủ, em thậm chí còn suy nghĩ trước đây chúng ta có phải thật sự ở bên nhau không, nhưng vì lý do nào đó mà tách ra, quên mất nhau."

Thành Nghị cười cười, cách cậu nhìn Tăng Thuấn Hy cũng trở nên ôn nhu.

"Nhưng bất kể như thế nào, chúng ta vẫn bị hấp dẫn lẫn nhau, cho nên, đây có lẽ chính là cái gọi là định mệnh."

Nếu là người khác, Thành Nghị sẽ không dễ dàng nói ra những lời này.

Nhưng đối phương là Tăng Thuấn Hy, cậu biết, đối phương nhất định có thể hiểu những lời cậu đang nói, mà sẽ không cảm thấy cậu đang hồ ngôn loạn ngữ.

Tăng Thuấn Hy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Thành Nghị, tán đồng nói nhỏ.

"Cảm ơn số phận có thể để em làm bạn trai anh."

......

Sau khi kết thúc một cái hôn ôn nhu lúc sáng sớm, Thành Nghị trở lại phòng thay đồ.

Khi cậu mặc lại bộ quần áo bình thường và đi ra ngoài, Tăng Thuấn Hy đã gọi bữa sáng và pha cho cậu một cốc nước ấm.

Thành Nghị nhận lấy lập tức uống một ngụm, trước khi hôn cậu đã rất khát nước, bây giờ thật sự cần một ly nước để bổ sung.

Ăn sáng xong, hai người ra thẳng sân bay.

Hôm qua Thành Nghị đã lỡ chuyến bay, nếu hôm nay cậu không nhanh chóng trở về, sẽ bỏ lỡ chuyến bay chuyên cơ riêng của gia đình mình.

Cậu muốn cùng người trong nhà đi một chuyến đến trang viên ở Úc.

Năm sau mới quay về.

Trước khi chia tay, Thành Nghị nói chuyện này với Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy sau khi nghe xong tiếc nuối cười cười, "Mới được có bạn trai lại phải xa nhau một tuần, vậy quà năm mới của anh cũng không chuyển tới được sao?"

Thành Nghị xin lỗi Tăng Thuấn Hy, nhưng gia đình vừa mới tìm được cậu, xa cách lâu như vậy, cậu thật sự muốn cùng họ đón năm mới.

Vì vậy, cậu đề nghị, "Vậy anh có thể đưa cho em trước."

"Quà trước không còn là quà năm mới nữa." Tăng Thuấn Hy cười, cũng không thật sự quan tâm đến việc xa cách một tuần, "Đến lúc đó anh sẽ gửi đúng hạn cho em."

Thành Nghị cảm thấy tò mò, "Gửi sao?"

Tăng Thuấn Hy gật đầu, nhưng lại không nói tiếp.

Thành Nghị nghĩ hắn nói đùa cũng không hỏi nữa.

Ban đầu, Tăng Thuấn Hy muốn đưa Thành Nghị về tiểu khu nơi bọn họ sống, nhưng trên đường cậu đã nói cho hắn biết về chuyện đã tìm được ba mẹ ruột của mình, vì thế hắn đã đổi hướng đưa đối phương đến trước cửa nhà cậu.

Tăng Thuấn Hy không lái xe vào mà đỗ xe bên ngoài biệt thự.

Thành Nghị thấy Tăng Thuấn Hy xuống xe, liền hỏi hắn, "Tăng lão sư, không vào ngồi sao?"

Tăng Thuấn Hy khẽ cười, cúi đầu nhìn Thành Nghị, "Thành Nghị lão sư, bây giờ em định mang anh về gặp trưởng bối sao?"

Nghe Tăng Thuấn Hy nhắc nhở, Thành Nghị lúc này mới phản ứng lại.

Tất nhiên cậu có nghĩ đến việc đưa Tăng Thuấn Hy về nhà gặp ba mẹ cậu.

Nhưng chắc chắn không phải bây giờ.

Hiện tại cậu còn chưa giải quyết xong một số việc riêng của mình, đường đột gặp mặt như vậy không tốt cho Tăng Thuấn Hy và người nhà anh ấy.

Thấy phản ứng Thành Nghị tỉnh táo, Tăng Thuấn Hy mới tiếp tục nói, "Mặc dù anh rất vui, nhưng bây giờ anh không hề chuẩn bị trước còn đến tay không. Nếu ấn tượng đầu tiên với gia đình không tốt, thì sao này chúng ta làm sao bây giờ."

Thành Nghị hiểu ý của Tô Hằng, nhưng cậu không hy vọng hắn hiểu lầm mình không muốn đưa hắn về gặp gia đình, cậu giải thích, "Hai tay trống trơn là do em bảo anh thay đổi lộ trình giữa chừng, cái này không phải lỗi của anh...."

Nói xong cậu lại bổ sung một câu, "Nhưng thật ra, người nhà em đa số đều biết anh, hẳn là có ấn tượng tốt về anh."

Tăng Thuấn Hy thấy Thành Nghị không từ chối vấn đề gặp gỡ ba mẹ này, khóe miệng không khỏi giơ lên ý cười nhàn nhạt, tiếp tục câu cuối cùng của mình, "Vì vậy, năm mới anh phải nỗ lực làm việc, nhận nhiều hợp đồng."

Thành Nghị khó hiểu.

Một tiếng cười bất đắc dĩ phát ra từ lòng ngực Tăng Thuấn Hy, "Để gia đình em càng quen mắt anh hơn, tăng thêm nhiều hảo cảm."

Sau khi nghe lý do, Thành Nghị cảm thấy mình bị Tăng Thuấn Hy làm cho tức cười.

Cậu vỗ vỗ vai Tăng Thuấn Hy, cổ vũ, "Vậy, Tăng lão sư cố lên nhé."

Nói xong những lời này, Thành Nghị liền kéo hành lý của mình ra.

Tăng Thuấn Hy nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, ôn nhu nói vào tai cậu.

"Mỗi ngày anh đều sẽ gọi cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro