Tập 102
Sau khi về nhà, Thành Nghị bay tới Úc cùng gia đình.
Mặc dù khác thời không, nhưng Thành Nghị phát hiện một số thói quen của gia đình vẫn giống như trước đây.
Ví dụ, mỗi mùa đông, cả gia đình họ sẽ bay đến một nơi ấm áp.
Đôi khi ở trong nước, đôi khi ở Đông Nam Á, đôi khi lại bay đến Nam bán cầu để nghỉ mát.
Thẳng đến thời tiết ấm lại mới về nước.
Đương nhiên, trước kia nhà cậu bay tới những nơi này một phần nguyên nhân là vì lạnh.
Cậu nhớ khi còn nhỏ, vào mùa đông đó cậu bệnh suốt nhiều ngày, từ đó về sau gia đình cậu rất chiều chuộng cậu.
Thói quen của gia đình rất quen thuộc với ký ức của chính cậu, khiến cậu thỉnh thoảng không thể phân biệt được hiện thực và hư ảo.
Thành Nghị cũng rất muốn tìm hiểu mọi chuyện xảy ra, nhưng manh mối cậu biết được lại quá ít.
Nhưng trực giác mách bảo rằng những ký ức mà cậu đã quên đó rất quan trọng.
Nếu ngày nào đó cậu có thể nhớ lại, nói không chừng mọi thứ đều có thể giải quyết được ổn thỏa.
Lần này Thành Nghị và những người khác đến một trang viên ở Úc.
Trang viên rất lớn, gần 80 mẫu Anh*.
(*1 mẫu Anh = 4046.85642 m2)
Khi máy bay vừa bay qua trang viên, Tạ Nhu Phỉ vỗ nhẹ bả vai Thành Nghị.
"Nghị Nghị, con nhìn xem."
Thành Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện hai dòng chữ thật lớn trên mặt cỏ rộng lớn của trang viên.
[Nghị Nghị, hoan nghênh về nhà!]
Phía dưới còn viết một hàng chữ giống hệt bằng tiếng Anh.
Ở Nam bán cầu đang là mùa hè, mặt trời chiếu trên bãi cỏ xanh, những dòng chữ này như đang tỏa sáng rực rõ.
Thành Nghị nhìn những lời này, trong lòng vô cùng cảm động.
Cậu nhìn những người yêu thương mình nhất, nhẹ nhàng nói "Cảm ơn."
"Lúc trước vội vàng đến tìm con, quá vội vàng, cái gì cũng chưa chuẩn bị."
Thành Yến Huy nhìn khuôn mặt của con trai mình, trong lòng cảm thấy mình nợ Thành Nghị rất nhiều.
Khi đón thằng bé về, không có lễ chào đón hoành tráng, cũng không cho thằng bé được muôn vàn sủng ái.
Dẫu biết con rất tự lập, so với sự bù đắp về vật chất thì thằng bé càng cần sự quan tâm về tinh thần hơn.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, họ đánh mất con trai 22 năm, ông cùng vợ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều cảm thấy dù cố gắng bù đắp cho Nghị Nghị như thế nào cũng không đủ.
Máy bay trực thăng đáp xuống sân trong trang viên, đã có hai chiếc Cullinan chờ sẵn.
Mặc dù trang viên đều thuộc về Thành gia, nhưng vị trí của nơi đỗ máy bay cách biệt thự khá xa, nên phải đi xe đến đó.
Thành Nghị tuy đã đến Úc rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ đến trang viên này.
Xe đi một hồi, xuyên qua một rừng hoa hồng, chạy đến trung tâm biệt thự.
Quản gia, bảo mẫu và người làm vườn của trang viên đến chào đón họ ở cửa.
Khi Thành Nghị đi tới cửa, quản gia đặt một tay trước ngực, dùng tiếng phổ thông nho nhã lễ độ nói với cậu, "Tiểu thiếu gia, hoan nghênh về nhà."
Trang viên này được xây dựng vào năm 1922 với sự kết tủa của lịch sử đã mang lại cho nó một loại hơi thở cổ xưa lại cao nhã.
Nhưng một số trang trí hiện đại và công nghệ tuyệt vời kết hợp với nó, lại làm nó tràn đầy sức sống.
Quản gia đưa Thành Nghị tới phòng của cậu, trước khi đi tắm Thành Nghị gửi tin nhắn cho Tăng Thuấn Hy.
Sau khi chỉnh sửa đơn giản, quản gia chở hai anh em Thành Nhan Việt và Thành Nghị đi dạo trang viên, để Thành Nghị làm quen với môi trường nơi đây.
Khi đi ngang qua trường đua ngựa, Thành Nghị nhớ tới trước kia.
Khi chưa xuyên sách, nhà ông nội cậu cũng có một trang viên tương tự, diện tích tuy không lớn bằng, nhưng bên trong cũng có một trường đua ngựa.
Ông anh của cậu rất thích cưỡi ngựa, khi còn nhỏ cậu thường xuyên cùng anh ấy đi.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa, cậu còn rất nhỏ.
Anh trai đề nghị ôm mình cùng nhau cưỡi.
Lúc ấy, ba mẹ và người huấn luận đều có chút lo lắng, sợ có chuyện gì đó xảy ra nhưng anh cậu đã nói với mọi người.
"Dù gì con cũng là đại ca của nó, sẽ bảo vệ nó tốt thôi, nếu phải trả giá bằng tính mạng thì con chịu nhé."
Sau khi lớn lên Thành Nghị nghe ba mẹ nói lại, cảm thấy lời này của anh trai mình có chút khiến người ta yêu rồi đó.
Nhưng, cũng tốt.
"Hãy dừng ở đây đi."
Quản gia đỗ xe bên cạnh trường đua ngựa, Thành Nhan Việt cũng bước xuống theo.
Anh thay bộ tây trang nghiêm túc hàng ngày thành cách ăn mặc giản dị.
Thấy ánh mắt muốn thử Thành Nghị sau khi nhìn thấy con ngựa, anh hỏi, "Biết sao?"
Không đợi Thành Nghị trả lời, chính anh ấy lại bổ sung một câu, "Không biết cũng không sao, anh trai này sẽ dạy em."
Thành Nghị cười khanh khách nhìn về phía anh, "Anh, trước đây anh đã dạy em rồi."
"Em cưỡi ngựa được chính là một tay anh dạy."
Thành Nhan Việt nghe vậy nhướng mày, mặc dù anh chưa bao giờ trải qua những điều đó, nhưng anh rất thỏa mãn khi biết mình và em trai đã từng trải qua một khoảng thời gian như vậy.
Sau khi quyết định cưỡi ngựa, hai anh em thay đồ và mặc đồ bảo hộ.
Thành Nghị đến chuồng ngựa trước, nhìn trúng một con ngựa thuần chủng Anh màu đen sáng bóng.
Cậu đi đến trước mặt con ngựa chào nó.
"Nó tên gì?"
Thành Nhan Việt theo ánh mắt của cậu, trả lời hộ, "Nó tên Sunny."
Thấy con ngựa không có biểu hiện bài xích, Thành Nghị tiếp tục cùng nó nói chuyện, "Chào Sunny."
"Muốn cưỡi không? Hình như Sunny rất thích em."
Thành Nghị gật đầu.
Soái khí xoay người lên ngựa, người huấn luyện ngựa nắm Sunny đi một đoạn.
Sau đó, thấy cậu thực sự cưỡi ngựa rất giỏi cũng rất thân với Sunny, mới yên tâm thả tay.
Thành Nghị đã lâu không cưỡi ngựa cùng anh trai, nhìn anh trai vẫn luôn chậm rãi cùng mình đi, cậu quay sang nói, "Anh, đua thử không?"
Thành Nhan Việt gật đầu, lập tức vọt đến phía trước cậu.
"Vậy anh đây xin phép không nhường nhé."
Thành Nghị cười đuổi theo.
"Em cưỡi ngựa cũng không tệ."
Hai anh em so tài, anh chạy em đuổi, cưỡi ngựa chạy rất vui vẻ.
Sau khi ngựa mệt, Thành Nhan Việt giao ngựa lại cho người huấn luyện, rồi đi đến trước Sunny cầm lấy dây cương.
Anh ấy đi phía trước bồi Thành Nghị tản bộ.
Hoàng hôn buông xuống kéo bóng hai anh em thật dài.
Một người ngồi trên lưng ngựa, xinh đẹp lại kiêu ngạo.
Một người nắm dây cương, nuông chiều lại bao dung.
Đi được một lúc, Thành Nhan Việt thấp giọng hỏi Thành Nghị, "Thành Nghị, có thể nói với anh trước kia em trưởng thành, như thế nào không? Dù anh không thật sự lớn lên cùng em, nhưng người anh này hy vọng có thể có được đoạn ký ức tốt đẹp đó."
Như vậy ở mức độ nào đó cũng coi như có thể bù đắp cho một số hối tiếc trong quá khứ.
Nhìn bóng lưng Thành Nhan Việt, Thành Nghị trong lòng nổi lên một cỗ cảm động và dịu dàng.
Chậm rãi chia sẻ một số điều thú vị trong quá khứ với Thành Nhan Việt, quản gia mỉm cười mời họ vào ăn cơm.
Thành Nhan Việt xoay người, lấy điện thoại ra chụp Thành Nghị trên yên ngựa, sau đó hai người lại chụp ảnh cùng nhau.
Thành Nghị gửi một bức ảnh mình đang cưỡi ngựa cho Tăng Thuấn Hy.
"Tăng lão sư, em nhớ anh."
Vào đêm giao thừa, gia yến Thành gia rất phong phú.
Một nhà cuối cùng cũng được đoàn tụ, Thành Yến Huy lấy chai rượu vang đỏ trân quý cất trong hầm rượu của mình ra, vui vẻ uống nhiều ly.
Thấy ba mình vui vẻ như vậy, Thành Nghị cũng uống vài ly với ông.
Nhưng mà tửu lượng của cậu không tốt lắm, sau bữa tiệc gia đình đầu cậu luôn choáng váng.
Thành Nghị muốn ngủ một chút, nhưng chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và nơi này, nên cậu nhịn xuống, muốn đợi đến nửa đêm để gửi lời chúc mừng năm mới cho Tăng Thuấn Hy.
Nhưng khi nằm trên giường, mí mắt của cậu cứ dính vào nhau, vì vậy cậu chỉ có thể lấy điện thoại ra nhìn giao diện tin nhắn của Tăng Thuấn Hy mãi.
Khi gần đến giao thừa, một tin nhắn từ Tăng Thuấn Hy đột nhiên xuất hiện trên giao diện điện thoại.
Moon: Quà năm mới gửi bưu điện rồi, xin Thành Nghị lão sư kiểm tra và nhận hàng.
Vốn buồn ngủ đến mức sắp ngủ luôn rồi, Thành Nghị đọc tin nhắn này xong tỉnh ngủ luôn.
Cậu nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ có chút nghi hoặc.
Light: Trễ thế này còn có nhân viên chuyển phát nhanh nào giao hàng sao?
Moon: Có.
Moon: Vì là quà của Thành Nghị lão sư, cho nên có.
Moon: Muốn ra nhận không?
Thành Nghị nhìn thấy câu cuối cùng của Tăng Thuấn Hy gửi tới, nhịp tim của cậu đột nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Vào lúc đó, cậu chợt hiểu ý trong lời nói của Tăng Thuấn Hy.
Vì thế, cậu cầm điện thoại nhảy xuống giường trực tiếp chạy xuống nhà.
Biệt thự vẫn còn cách cổng trang viên rất xa.
Thành Nghị nhìn thoáng qua gara xe, vốn định lái xe đi.
Nhưng cậu nghĩ đến mình uống rượu xong lái xe cũng không tốt lắm rất không an toàn, nên đã gạt bỏ ý định này.
Lúc này báo thức trên điện thoại vang lên.
Nhìn thấy thời gian năm mới ngày càng đến gần, Thành Nghị có chút sốt ruột.
Cậu liếc nhìn ngọn đèn cuối đường, trong lòng âm thầm tính toán, nếu mình chạy bộ tới, có thể đuổi kịp không?
Vừa định chạy ra ngoài, cậu đột nhiên phát hiện trước cửa có mấy xe đạp leo núi.
Vì thế cậu trực tiếp lấy một chiếc trong đó nhanh chóng chạy đến phía cửa trang viên.
Từ xa, Thành Nghị đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu trước cửa.
Đèn xe sáng lên, một bóng người nghiêng nghiêng dựa vào phía trước.
Trong đêm tối, thân hình đối phương cao lớn đĩnh đạt như thế.
Không biết có phải cảm nhận được tầm mắt của mình hay không, nhưng người vốn đang nhìn phía trước đột nhiên xoay người, sau đó Thành Nghị liền nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn đó.
Người tới tặng quà, quả nhiên là Tăng Thuấn Hy.
Thành Nghị chóng xe, ăn mặc giản dị đi đến bên cạnh đối phương.
Tăng Thuấn Hy nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu thở đều lại, rồi xoa xoa tóc cậu.
"Tăng lão sư, sao anh lại tới đây?"
Thành Nghị ngẩng đầu nhìn đối phương, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng khi gặp được người thật, trong lòng lại kinh ngạc cảm động khó tả.
Thấy Thành Nghị không thở hổn hển nữa, liền mở hai tay ôm cậu vào ngực.
Trong đêm sâu, hắn nói nhỏ, "Vì anh muốn tặng em món quà đầu tiên của năm mới."
Nói xong, hắn đặt một bao lì xì lớn vào tay Thành Nghị.
"Thành Nghị, năm mới vui vẻ."
Thành Nghị nhìn lì xì trong tay mình nhịn không được cười nhẹ, "Mừng tuổi cho em sao? Nhưng em không phải trẻ con nữa."
Đáy mắt Tăng Thuấn Hy nhiễm ý cười nhàn nhạt, "Em không phải trẻ con, nhưng em là bạn trai anh. Cho nên, phải cho."
Thành Nghị cầm bao lì xì đỏ trong tay, sau khi nhận quà, khóe mắt hơi gợi lên, cười hỏi người trước mặt.
"Nhưng mà Tăng lão sư, em chưa chuẩn bị cho anh quà làm sao bây giờ....."
Tăng Thuấn Hy cũng không quan tâm những điều này, "Mục đích anh tới cũng chỉ để tặng em món quà bằng chính tay anh."
Kế tiếp hắn lại nói, "Em không chuẩn bị cũng không sao, anh chuẩn bị cho em là được rồi."
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, trong màn đêm yên tĩnh nghe hết sức ôn nhu.
Thành Nghị rũ mắt, nhìn thoáng qua bao lì xì đỏ trong tay, cảm thấy hương hoa trong không khí thật ngọt ngào.
"Vậy em thiếu Tăng lão sư một món quà, ghi sổ nhé em sẽ bù đắp sau."
Tuy nói như vậy nhưng thật ra cậu đã chuẩn bị quà rồi.
Chẳng qua vừa rồi vội vàng ra gặp Tăng Thuấn Hy, kinh ngạc và hồi hộp quá nên quên mang theo.
Nghĩ đến vừa rồi mình chạy xe đạp với bộ dáng "Tay đua thứ thiệt", Thành Nghị nhịn không được tự chê cười mình.
Hóa ra đây là cảm giác khi yêu.
Trước đây, cậu luôn cảm thấy những tình tiết tình yêu trong phim truyền hình quá khoa trương.
Nhưng khi nó thật sự xảy ra trên người mình, quả thật không thể bình tĩnh được.
"Tăng lão sư, tối nay em uống rượu."
Thành Nghị chỉ chỉ xe đạp bên cạnh, đôi mắt cong lên cười, "Em uống rượu còn lái xe, có lẽ còn chạy quá tốc độ....."
Câu kế tiếp, cậu không tiếp tục nói.
Nhưng Tăng Thuấn Hy biết tại sao, trong lòng nháy mắt mềm nhũn rối tinh rối mù.
Ngón tay hắn lướt nhẹ lên mặt đối phương.
Dưới ánh đèn, mặt Thành Nghị ưng ửng đỏ, có lẽ vì uống say, nói rất nhiều lời bình thường không nói.
Hóa ra khi say, Thành Nghị còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Tăng Thuấn Hy dịu dàng ôm mặt cậu, rất muốn hôn cậu.
Nhưng khi hắn vừa định làm vậy, lại nghe đối phương nói với hắn.
"Tăng lão sư, năm mới vui vẻ."
Thành Nghị bật khóa màn hình điện thoại, thời gian trên đó hiệm lên vừa vặn là 0 giờ ở trong nước.
"Em hẳn là người đầu tiên chúc anh năm mới."
Trong mắt Thành Nghị đầy ý cười, Tăng Thuấn Hy cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra.
"Năm mới vui vẻ."
"Anh cũng là người đầu tiên."
Dưới bầu trời đầy sao, giọng nói Tăng Thuấn Hy lộ ra ý tứ dịu dàng.
Sau khi hai người gặp nhau lúc nửa đêm, Tăng Thuấn Hy không ở lại.
Tặng quà tết xong, hắn vội vàng trở về nước.
Hôm sau tỉnh lại, Thành Nghị nhớ lại những gì hai người làm tối qua, cảm thấy điên mất, không thể tưởng tượng được.
Bởi vì nó quá mức hư ảo, thậm chí còn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nhưng phong bì đỏ chói mắt bên cạnh lại nhắc nhở cậu, hết thảy đều là sự thật.
Đêm giao thừa, người yêu của cậu thật sự đã tới.
Hắn một mình vượt đại dương xa xôi, chỉ để tặng cho cậu một món quà đầu tiên của năm mới.
Thành Nghị cầm lấy bao lì xì Tăng Thuấn Hy cho cậu.
Đêm qua, cậu đã mở ra xem, bên trong có 52 đồng xu với các hoa văn và quốc gia khác nhau.
Nhìn những đồng tiền này, cậu mở WeChat ra thì phát hiện đêm qua sau khi cậu ngủ, đối phương đã gửi cho cậu một tin nhắn.
Moon: Anh muốn cùng Thành Nghị lão sư đi đến những nước này để tiêu tiền.
Thành Nghị đọc tin nhắn này vài lần.
Sau đó, khóe miệng cậu hơi gợi lên, cậu hiểu ý Tăng Thuấn Hy.
Thành Nghị đi chân trần xuống giường, cầm lấy một cây bút, chậm rãi viết xuống năm chữ trên phong bao đỏ.
Du lịch khắp thế giới.
Nghĩ nghĩ, cậu lại viết thêm một dòng chữ ở phía dưới.
JZ&CY
Năm tháng ấy có người chỉ vì muốn tặng em một món quà mà không ngại ngàn dặm xa xôi bay đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro