Tập 122

Trong khi toàn bộ cư dân mạng đều xem chuyện nhà Tuyên Diệc Hàm, vô cùng vui vẻ khi thấy bộ dáng nghèo túng khốn đốn của bọn họ như chó nhà có tang, thì cũng có một số người lại không hề vui vẻ chút nào.

Thành gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé mấy ngày nay đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đặc biệt là Tạ Nhu Phỉ, là một người mẹ, suốt đêm bà không thể ngủ được khi nghĩ về những chuyện trong quá khứ mà con mình đã trải qua.

Thành Yến Huy trở về nhà thì đã 3 giờ sáng, nhưng Tạ Nhu Phỉ vẫn chưa ngủ.

"Sao rồi?"

Sau khi nhìn thấy Thành Yến Huy, Tạ Nhu Phỉ lập tức ngẩng đầu  lo lắng nhìn đối phương.

Thành Yến Huy gật đầu, "Không sao đâu, tất cả những tin tức tiêu cực về thằng bé đều xóa hết rồi. Kẻ họ Bạch đó sẽ không được thả ra nữa, Tuyên gia bên kia Nhan Việt cũng đã xử lí xong rồi."

Nghe xong lời này, Tạ Nhu Phỉ có chút nhẹ nhõm gật đầu, nhưng đôi mắt lại không khỏi đỏ lên.

Những gì họ có thể làm cho con mình bây giờ chỉ là bù đắp những tổn thương trước kia đã tạo nên.

Nhưng bà không có cách nào quay ngược thời gian để bảo vệ con mình khỏi những vết thương thực sự......

Con trai của bà, từ nhỏ không nhận được sự quan tâm xứng đáng và bị ngược đãi 16 năm, sau đó, còn bị giam trong trung tâm cai nghiện internet tuyệt vọng đến suýt chút nữa đã tự sát......

Nghĩ đến lúc ấy Thành Nghị đã bất lực như thế nào, Tạ Nhu Phỉ đau đớn, tim quặn thắt.

Giá như bà cẩn thận hơn, như vậy thằng bé sẽ không bị bỏ lại bên ngoài và phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Thành Yến Huy nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt Tạ Nhu Phỉ biết rằng bà lại tự trách mình nên nhẹ nhàng ôm bà.

"Loại chuyện này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chúng ta sẽ bảo vệ Nghị Nghị."

"Ngủ một giấc đi, ngày mai thằng bé sẽ trở về."

Bởi vì Bạch Thiên Vũ bị bắt, Thành Nghị cũng là một trong những nhân chứng, nên mấy ngày nay cậu gần như dành toàn bộ thời gian đi lại giữa các đồn cảnh sát.

Ngoài xử lí chuyện tiếp theo của Tuyên gia, mấy ngày nay cậu bận đến mức chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại với gia đình.

Nhưng từ đầu đến cuối, cậu đều không nói những chuyện này với gia đình mình.

Cậu rất sợ sau khi biết gia đình sẽ lo lắng.

Đặc biệt là mẹ cậu, vì chuyện mất con trước kia đem lại đả kích rất lớn đối với bà ấy, và bà ấy vẫn luôn tự trách mình.

Bây giờ bà cuối cùng cũng đã thoát ra một chút, nhưng nếu biết được những chuyện nguyên chủ đã trải qua, bà nhất định sẽ vô cùng đau lòng.

Nhưng rất nhanh Thành Nghị cũng phát hiện ra, tuy rằng cậu chưa nói gì nhưng người nhà của cậu đều biết hết.

Suy cho cùng, đối với một tập đoàn lớn như Tuyên thị, trước đây mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp, nhưng mấy ngày qua xảy ra sự cố.

Cách làm giống như sấm rền gió cuốn thế này rất giống với phong cách anh trai của cậu.

Còn chưa vào tới garage biệt thự Thành gia, tài xế đã dừng xe.

Thành Nghị vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt ra liền phát hiện mọi người trong nhà đều đang đứng trước cửa chờ cậu.

Thành Nghị vội mở cửa xe.

Ngay khi cậu vừa mở cửa, mọi người trong nhà đều sải bước về phía cậu.

Đặc biệt là Tạ Nhu Phỉ, đã chạy đến ôm con trai mình vào lòng.

Tạ Nhu Phỉ đã dành một khoảng thời gian để xây dựng tâm lí và luôn tự nhủ phải kiềm chế cảm xúc của mình, bà sợ nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến Thành Nghị nhớ lại quá khứ và khiến chứng trầm cảm của cậu tái phát.

Nhưng giây phút nhìn thấy con trai, bà không khỏi bật khóc.

Nhìn mẹ mình sụt cân rất nhiều, Thành Nghị cũng cảm thấy khó chịu không kém.

Cậu nhìn mẹ thấp giọng xin lỗi, "Mẹ, xin lỗi đã làm mẹ lo lắng."

Tạ Nhu Phỉ ôm chặt Thành Nghị, lắc đầu nghẹn ngào, "Không cần phải nói xin lỗi, bảo bối, con không có lỗi với ai cả. Con dũng cảm như thế, con là niềm tự hào của mẹ....."

"Là mẹ có lỗi với con."

"Không có." Thành Nghị không muốn Tạ Nhu Phỉ phải buồn nữa, liền nhẹ giọng an ủi bà, "Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Chuyện xảy ra trong quá khứ quá bi thảm, Thành gia mấy ngày nay vận dụng mọi mối quan hệ nên những chuyện muốn biết họ đều đã biết.

Vì vậy, sau khi tâm tình của Tạ Nhu Phỉ ổn định lại, mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện này.

Họ không muốn Thành Nghị lại có thêm một vết sẹo khi tự mình kể lại một lần nữa.

Thành Nghị cũng không muốn dùng chuyện bi thảm như vậy để kể cho gia đình mình.

Tất cả họ đều muốn bảo vệ những người thân yêu trong gia đình của mình.

Bữa tối là Tạ Nhu Phỉ và Thành Yến Huy hai người tự tay nấu ăn, đều là những món Thành Nghị thích.

Tạ Nhu Phỉ không ăn nhiều, chỉ lo gắp đồ ăn cho Thành Nghị.

Thành Nghị đối diện ánh mắt dịu dàng của Tạ Nhu Phỉ, "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Tạ Nhu Phỉ gật đầu, lúc này mới ăn một chút.

Thành Nhan Việt một bên cố ý nói với giọng chua chát, "Tay nghề của mẹ tốt thật đó, đáng tiếc một năm chỉ có thể ăn mấy lần."

Tạ Nhu Phỉ đã nhiều năm không nấu ăn, ngón tay mảnh dẻ của bà căn bản không hề chạm vào nước lạnh.

Bây giờ bà lại nấu ăn, tất cả đều là do Thành Nghị về nhà.

Thành Yến Huy cũng cười sờ bụng mình, "Nghị Nghị con ngày nào cũng về đi, cho ba dính thơm lây."

Ánh mắt Thành Nghị nhìn ba và anh trai mình, sau đó cười cáo trạng với Tạ Nhu Phỉ, "Biết rồi biết rồi, mẹ, ba và anh có ý kiến với con."

Tạ Nhu Phỉ nhìn cha con ba người, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Bà cắt bánh chiffon nướng thành từng miếng nhỏ nhét vào miệng Thành Yến Huy, "Ăn bánh đi ít nói một chút."

Suýt chút nghẹn lại, Thành Yến Huy cố ý nói, "Ngọt thật, vợ ơi!"

Thành Nhan Việt lắc đầu, vẻ mặt như mắt không thấy tâm sẽ tịnh.

Thành Nghị cũng mỉm cười, ăn xong chiếc bánh trên đĩa của mình và đưa chiếc đĩa trống cho anh trai.

"Anh, bánh ngon lắm, cho em một nửa nhé ~"

Thành Nhan Việt nhanh chóng cắt một miếng bánh to của mình đưa cho Thành Nghị.

Hai anh em lặng lẽ nhìn nhau cười.

Thành Nhan Việt không thích bánh và đồ ngọt, nhưng lại không muốn làm mẹ mất hứng.

Cho nên trước kia mỗi khi mẹ nướng bánh, Thành Nghị đều tìm lý do để chia phân nửa với anh trai của mình.

Ngay cả bây giờ, cũng như vậy.

Sau đó, Thành Nghị ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, trong thời gian đó ba mẹ cậu ở cùng cậu cho đến khi cậu đi công tác.

Sau khi trở về nơi ở, Thành Nghị kéo hết rèm lại, nằm yên lặng trên ghế sô pha xem phim.

Thành Nghị thật sự không chú ý đến bất cứ điều gì trong phim. Trong bóng đêm, tâm trí cậu hỗn loạn.

Nhìn những tấm ảnh ở nhà, mấy ngày nay không ngừng hiện lên trong đầu Thành Nghị.

Mặc dù mọi người trong nhà không đề cập đến bất cứ điều gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng ba mẹ đang cố gắng để bù đắp cho cậu, và muốn dành sự quan tâm gấp bội cho cậu.

Nhưng gia đình càng làm như thế, Thành Nghị càng cảm thấy mâu thuẫn.

Cậu biết rằng suy nghĩ của mình có chút để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Về mặt lý trí, cậu vẫn luôn biết mình không cần nghiêm túc như vậy, hiện tại chính là như thế, cậu xuyên sách, ba mẹ thế giới này chính là ba mẹ của cậu.

Nhưng về mặt tình cảm, cậu lại cảm thấy mình không thể chấp nhận tình thương này dễ dàng như vậy.

Cậu luôn không khỏi nghĩ rằng đối phương (nguyên chủ) đã phải chịu đựng khổ cực nhiều năm như vậy, nếu kiên trì thêm vài tháng nữa có lẽ sẽ có thể nhận lại được ba mẹ của mình.

Dù biết nội dung trong quyển sách này, kết cục cuối cùng thật ra nguyên chủ đã chết, không hề nhận lại ba mẹ, nhưng Thành Nghị vẫn cảm thấy một loại khổ sở không nói nên lời.

Trước đây khi chưa có người nhà, cậu có thể dễ dàng chấp nhận những giả thiết này.

Nhưng hiện tại, không chỉ tìm được người nhà, mà họ còn áy náy với những chuyện mà nguyên chủ đã trải qua muốn bù đắp cho cậu, để cậu tận hưởng phần tình thương này......

Mỗi lần đối mặt với họ, Thành Nghị đều có cảm giác như mình đã cướp đi tình thương của nguyên chủ.

Khi Tăng Thuấn Hy trở về, nhìn thấy Thành Nghị trông rất mệt mỏi và rối rắm.

Trong ấn tượng của hắn, Thành Nghị là một mặt trời nhỏ quyết đoán, tự tin và rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt đối phương.

Tăng Thuấn Hy bước đến chỗ Thành Nghị.

Nhưng thật lâu sau, đối phương mới ngẩng đầu lên.

Sau khi nhìn rõ bộ dáng của Tăng Thuấn Hy, Thành Nghị nhẹ giọng nói.

Giọng nói trầm thấp, có chút buồn.

"Tăng lão sư."

Tăng Thuấn Hy biết tâm trạng Thành Nghị không tốt, nên chỉ đáp lại chứ không nói tiếp.

Hắn ngồi cạnh Thành Nghị, lẳng lặng bên cậu một lúc.

Thành Nghị vẫn chưa xử lí được suy nghĩ của mình, nên đương nhiên cũng không có lời nào để nói với Tăng Thuấn Hy.

Nhưng cậu không muốn Tăng Thuấn Hy hiểu lầm và lo lắng quá nhiều nên cậu nằm lên đùi đối phương, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Thành Nghị cũng không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Sau đó Tăng Thuấn Hy từ trên đầu thấp giọng hỏi, "Em muốn ra ngoài đi dạo không?"

Thành Nghị vốn định lắc đầu, nhưng lại cảm thấy bàn tay mình được bao bọc bởi hơi ấm.

"Mang Hồ Ly Tinh đi cùng."

Giọng nói của Tăng Thuấn Hy thật sự quá dịu dàng, như dòng suối trong, Thành Nghị không thể từ chối.

Thế là cậu từ từ đứng dậy và cúi xuống ôm Hồ Ly Tinh vào lòng.

Nói là đi dạo một chút, nhưng Tăng Thuấn Hy lại trực tiếp dẫn cậu xuống tầng hầm rồi lái xe đi.

Thành Nghị ngồi ở ghế phụ, bởi vì tâm tình lộn xộn, cũng không chú ý đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đến khi Tăng Thuấn Hy đỗ xe tại một biệt thự vườn kiểu Trung Quốc ở lưng chừng núi, Thành Nghị mới kinh ngạc phát hiện đối phương đã chở mình đi rất xa.

"Đây là đâu vậy Tăng lão sư."

Thành Nghị nhìn thoáng qua xung quanh, cảnh ở đây rất yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp, thậm chí không khí cũng trong lành hơn bình thường rất nhiều.

Đứng ở đây có cảm giác như đang ở thiên đường vậy.

Tăng Thuấn Hy khóa xe giải thích với Thành Nghị, "Là một bất động sản mà anh mua trước đây."

Thành Nghị còn chưa kịp phản ứng, Hồ Ly Tinh trong tay cậu đã nhảy xuống, sau đó bắt đầu chạy về phía trước gâu gâu.

"Hồ Ly Tinh chậm đã!"

Thành Nghị vội vàng đuổi theo Hồ Ly Tinh, nhưng Tăng Thuấn Hy ôm Hồ Ly Tinh lên trước cậu một bước.

"Đừng chạy lung tung, lát nữa tao đưa mày đến một nơi."

Tăng Thuấn Hy nói xong với Hồ Ly Tinh, ánh mắt hắn rơi vào Thành Nghị, như thể đang thầm gọi.

Thành Nghị hiểu ý Tăng Thuấn Hy, hỏi lại hắn, "Tăng lão sư, mang em đến đây để đi dạo sao?"

Nói xong cậu vươn một tay tới.

Ở đây không ai quấy rầy, họ có thể tùy ý làm hành động thân mật.

Tăng Thuấn Hy gật đầu, cười nhẹ đi đến chỗ Thành Nghị, và nắm chặt tay Thành Nghị.

Sau đó Tăng Thuấn Hy một tay ôm theo Hồ Ly Tinh nghịch ngợm, tay kia nắm tay người yêu, dẫn cậu vào sâu hơn trong khu vườn.

Sau khi vòng qua mấy cái đình viện, một rừng hoa anh đào đột nhiên xuất hiện trước mặt Thành Nghị.

Lúc này là mùa hoa anh đào nở rộ và những chùm cầu tuyết màu hồng trên cây hoa anh đào rất đẹp.

Gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa rơi xuống, phủ kín mặt đất.

Ánh hoàng hôn đỏ ấm áp chiếu xiên vào người Thành Nghị, khiến mặt cậu có chút hồng.

Thành Nghị cảm thấy tâm trạng của mình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Hồ Ly Tinh nhìn thấy nhiều hoa anh đào như vậy, trực tiếp vui vẻ giãy giụa muốn nhảy xuống.

Lần này Tăng Thuấn Hy không cản nó mà vẫn để nó chơi đùa với những cánh hoa anh đào.

Tăng Thuấn Hy chỉ vào một cây anh đào tươi tốt trước mặt và nói với Thành Nghị, "Mười năm trước anh đã trồng cái cây này."

Thành Nghị nhìn về phía cây anh đào đang nở hoa, ánh mắt dần dần sáng lên, "Lớn lên cũng đẹp như Tăng lão sư."

Sân rất rộng và những con đường trải đầy hoa anh đào.

Thành Nghị theo con đường đi xuống, phát hiện nó là một vòng lên lưng chừng núi.

Hồ Ly Tinh có vẻ rất thích những bông hoa anh đào này, nó đạp lên những cánh hoa, giống như cổ máy chuyển động vĩnh viễn không biết mệt mỏi, cứ vui vẻ chạy về phía trước dẫn đường cho hai người.

Nhưng khi Thành Nghị vòng qua một khúc cong, lại phát hiện Hồ Ly Tinh dừng lại bên cạnh chiếc ghế dài gần đó.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng mèo kêu.

Một con mèo nhỏ màu cam xinh đẹp đang nằm trên băng ghế phơi nắng.

Mặt trời đang lặn  xuống chỉ chiếu sáng một nửa ghế dài, Thành Nghị đến gần mèo con, đứng ở phía bên kia của bóng tối, cuối xuống chào nó, "Chào em, mèo nhỏ."

Mèo con quay đầu lười biếng nhìn Thành Nghị một cái, sau đó kêu meo meo với cậu, như thể đang làm nũng.

"Nó là Manh Manh."

Tăng Thuấn Hy giới thiệu nó với Thành Nghị, "Tính cách nó rất ngoan ngoãn, em có thể tùy ý sờ nó."

Nghe xong, Thành Nghị ngồi bên cạnh Manh Manh.

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu mèo con, sờ vào, cảm giác rất mềm mại, dễ chịu.

Hồ Ly Tinh có lẽ cũng đã mệt mỏi nên đi đến dựa vào chân Thành Nghị hai ba tiếng khò khè đã ngủ rồi.

Mặt trời đã lặn thấp hơn một chút, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Thành Nghị.

Ngày xuân gió nhẹ thổi tới, còn có thể vuốt ve mèo con trong tay, Thành Nghị cảm thấy có chút thoải mái.

Cậu nheo nheo mắt nói với Tăng Thuấn Hy bên cạnh, "Tăng lão sư, em hơi buồn ngủ, cho em mượn vai nhé."

Tăng Thuấn Hy ôm Thành Nghị, nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên vai mình.

Những cánh hoa anh đào vô thức rơi xuống.

Sau khi vài cánh hoa rơi xuống vai cậu, Tăng Thuấn Hy cuối cùng cũng nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

Thành Nghị chậm rãi kể cho Tăng Thuấn Hy nghe những gì lần trước cậu chưa nói xong.

Suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn, đông một câu tây một câu, cũng không biết mình có thể nói rõ ràng hay không.

Nhưng từ đầu đến cuối, cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay Tăng Thuấn Hy truyền đến mình.

"Tăng lão sư, hiện giờ em rất mâu thuẫn."

"Mỗi lần ở cùng ba mẹ, em đều rất hoảng hốt, cảm giác như họ trước nay đều chưa từng rời xa em."

"Nhưng mỗi lần nghĩ đến Thành Nghị trước kia..... Nghĩ đến những chuyện trước kia cậu ấy trải qua, em biết rất rõ, mặc dù gia đình của tụi em trông giống nhau, nhưng họ không phải là những người em nhớ."

"Rõ ràng chúng ta đang đứng đối diện nhau nhưng, điều đó khiến em cảm thấy như chúng ta đã thiếu hụt hơn 20 năm vậy."

"Em không hy vọng họ sẽ phải lo lắng cho em vì những gì xảy ra trong quá khứ, bởi vì tụi em vốn không phải là một người."

"Vì vậy, em luôn cảm thấy mình không đủ tư cách để nhận được tình yêu thương từ gia đình dành cho cậu ấy. Gia đình càng đối xử tốt với em vì những chuyện trong quá khứ, em càng cảm thấy hoang mang và áy náy."

"Tăng lão sư, em phải làm sao đây...... Hình như em không còn cách nào để xử lí tốt đoạn thân tình này."

"Tăng lão sư, em nhớ ba mẹ quá......"

Sau khi Thành Nghị tuôn ra những lời chôn giấu trong lòng, cậu ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy có ai đó ôm mình thật dịu dàng.

Cảm nhận được mùi hương quen thuộc xung quanh mình, Thành Nghị dụi mặt vào quần áo đối phương như một con mèo con, sau đó an tâm ngủ đi.

Mơ hồ, cậu dường như nghe thấy tiếng người đàn ông đang nói với mình.

Nhưng cậu thật sự quá buồn ngủ nên không thể nghe rõ một lời nào.

Trong giấc mơ cậu mơ thấy gia đình mình..... Và sau đó cậu lại mơ thấy Tăng Thuấn Hy.

Mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trên má Thành Nghị.

Đôi mày đang cau lại của cậu cuối cùng cũng giãn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro