Tập 139

"Tăng lão sư còn ghen với cả cư dân mạng sao?"

Thành Nghị quay đầu nhìn Tăng Thuấn Hy, cười như không cười, "Sao trước đây em lại không phát hiện Tăng lão sư là như vậy?"

Thành Nghị vốn muốn trêu chọc Tăng Thuấn Hy, nhưng không ngờ đối phương lại nhẹ nhàng cắn vào má cậu, ái muội vuốt ve tai cậu, "Đối với Thành Nghị lão sư anh vẫn luôn có tính chiếm hữu rất mạnh mà."

Giọng điệu nửa mơ hồ nửa nghiêm túc.

Thành Nghị không biết phải trả lời như thế nào, nhưng trái tim lại không nghe lời mà đập rất mạnh.

Nếu chơi không được thì lần sau đừng trêu Tăng lão sư nữa.

Mỗi lần đến cuối người bị trêu ngược lại là cậu.

Thành Nghị không nói gì, cậu nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ngực đối phương.

Cậu thích cách Tăng Thuấn Hy ôm cậu từ phía sau nên cậu giữ nguyên tư thế và bắt đầu lướt điện thoại.

Doanh thu phòng vé của《 Trở Lại Là Anh Em 》nhanh chóng vượt qua 700 triệu, Thành Nghị trước đó cũng đã đầu tư 10 triệu vào bộ phim, với tư cách là một trong những nhà đầu tư, chia sẻ của cậu rất lạc quan.

Đạo diễn đã đặc biệt đề cập đến chuyện này trong cuộc phỏng vấn quảng cáo trước đó để cảm ơn sự giúp đỡ của cậu dành cho đoàn làm phim.

Vậy là bây giờ mọi người đều biết cậu đã kiếm được rất nhiều tiền, bất kể là fan hay người hâm mộ!

Trên weibo, các fan đều sôi nổi khen cậu.

[Phòng bán vé 700 triệu, Thành Nghị lão sư của chúng ta có thể được chia bao nhiêu?]

[Không biết nhiều hay ít, nhưng tôi biết Thành Nghị lão sư thật sự rất tinh mắt và quyết đoán đó]

[Thành Nghị lão sư, sao anh vừa đẹp trai vừa giàu lại vừa kiếm tiền giỏi như vậy?]

[Đây là thiên tài kinh doanh được khắc vào DNA sao?]

[Nói riết cũng mệt, nhưng mà. Thành Nghị lão sư chính là TINH HOA HỘI TỤ]

Người hâm mộ trên weibo và nhiều bạn bè trong vòng wechat cũng gửi đến cậu lời chúc mừng.

Những người có mối quan hệ tốt đã bắt đầu ồn ào kêu cậu gửi lì xì để ăn mừng thành công phòng vé.

Trước đó Thành Nghị bận rộn giải quyết nhiều việc nên cũng không có cảm giác quá lớn lao.

Hôm nay nhìn thấy mọi người đều nói đến, cuối cùng cậu mới ý thức được khoản đầu tư đầu tiên của cậu đã thực sự thành công.

Dù cuối cùng cậu có thể không kiếm được số tiền nhiều như tiền tiêu vặt mà gia đình cho cậu, nhưng đó vẫn là một nguồn thu nhập rất tốt đối với cậu.

Thành Nghị đắm chìm trong niềm vui này, đã hào phóng gửi lì xì cho tất cả bạn bè của mình, sau đó quay sang hỏi Tăng Thuấn Hy.

"Tăng lão sư, em cũng gửi cho anh một bao lì xì nhé?"

"Được." Tăng Thuấn Hy cười đồng ý, nhưng lại có vẻ đứng đắn, hắn giữ ngón tay Thành Nghị đặt lên xương quai xanh của mình, "Cắn một cái cũng được."

Lì xì này không phải kiểu đó mà, Thành Nghị suy nghĩ một lúc, sau đó kết hợp với động tác của hắn cậu mới hiểu hắn đang nói gì.

"Tăng lão sư, anh càng lớn tuổi lại càng không đứng đắn."

Tăng Thuấn Hy, bị cue tuổi đột nhiên sững người, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ về tuổi của mình.

28 tuổi cũng không tính là quá già phải không?

Nhưng so với Thành Nghị quả thật lớn hơn rất nhiều.

Qua vài giây biểu tình của Tăng Thuấn Hy khôi phục, trong đôi mắt hoa đào gợi lên ý cười không tốt, ôm chặt đối phương vào lòng, thấp giọng trêu chọc, "Em chưa nghe qua gừng càng già càng cay sao?"

Thành Nghị cảm nhận được hơi nóng, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng tràn đầy năng lượng của Tăng Thuấn Hy đêm qua trong khi mình đã kiệt sức đến mức không thể nhấc tay lên.

Quả thật là "Gừng càng già càng cay"......

Tăng Thuấn Hy thấy màu hồng nhạt không rõ lý do gì xuất hiện trên khuôn mặt Thành Nghị, cũng ngừng trêu chọc cậu.

"Hẹn hò không, Thành Nghị lão sư?"

Thành Nghị lấy lại tinh thần.

Cậu và Tăng Thuấn Hy dường như không cố ý nói về chuyện hẹn hò.

Mọi thứ dường như đã đâu vào đấy, nên cùng nhau làm chuyện gì đó nghe rất thú vị.

Đột nhiên nghe Tăng Thuấn Hy nhắc tới chuyện hẹn hò, cậu rất mong chờ Tăng Thuấn Hy muốn làm gì.

Cậu gật đầu, "Tối nay Tăng lão sư muốn hẹn hò ở đâu?"

Tăng Thuấn Hy cũng không suy nghĩ nhiều, buộc miệng nói, "Xem phim thế nào?"

Thành Nghị có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó sự ngạc nhiên này được thay thế bằng sự mong đợi.

Cậu chưa xem phim với Tăng Thuấn Hy ở nơi công cộng.

Thậm chí sau khi trở thành nghệ sĩ, cậu cũng chưa từng vào rạp phim.

Những ngày đi xem phim cùng bạn bè, uống coca rồi ăn bắp rang, lâu rồi vẫn sẽ nhớ cảm giác đó.

Lời đề nghị này của Tăng Thuấn Hy khiến Thành Nghị rất động tâm.

Cậu lướt đến giao diện mua vé rồi đưa điện thoại cho Tăng Thuấn Hy, "Muốn xem phim gì, Tăng lão sư chọn đi."

Tăng Thuấn Hy không cầm điện thoại vào tay, làm theo hành động của Thành Nghị và trượt trang lên, đầu ngón tay nhanh chóng dừng lại trên tấm poster quảng cáo của《 Trở Lại Là Anh Em 》, khóe miệng khẽ cười.

"Cái này đi, mọi người đều nói rất hay."

Rạp chiếu phim cách nhà không xa nhưng hai người lại không đến đó cùng nhau.

Họ một trước một sau, Thành Nghị đi lấy vé trước, sau đó tìm một góc ngồi trong phòng bán vé.

Vài phút sau, Tăng Thuấn Hy đội mũ lưỡi trai và khẩu trang ngồi cạnh cậu.

Thành Nghị nhìn hắn, lặng lẽ đưa một tấm vé khác vào tay đối phương.

Sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy và đi đến cổng soát vé.

Bộ phim đã bắt đầu, Thành Nghị cố ý đến muộn.

Bây giờ chỉ có cậu ở cổng soát vé, hai nhân viên nhàn rỗi đang trò chuyện, sau khi kiểm vé đã cho cậu vào mà không thèm nhìn mặt.

Sau khi thành công đi đến mép hàng cuối cùng, Thành Nghị đẩy cặp kính gọng đen trên khẩu trang lên đột nhiên thở nhẹ nhõm một hơi.

Trong vài phút đó, cậu cảm thấy như thể mình là tên trộm vậy.

Không, chính xác hơn thì giống như đang công tác ngầm với Tăng Thuấn Hy.

Cậu chợt hiểu ra những gì Tăng Thuấn Hy lúc nãy nói: "Thật muốn nói cho họ biết, Thành Nghị lão sư đã là hoa có chủ".

Nghe như đang giỡn, nhưng Tăng Thuấn Hy hẳn rất nghiêm túc.

Vài phút sau, Tăng Thuấn Hy cũng ngồi xuống bên cạnh, đối phương còn mang theo bắp rang và nước chanh tới.

Thành Nghị cầm lấy ly nước chanh, nhìn xung quanh thấy mọi người đang xem phim một cách nghiêm túc nên kéo khẩu trang xuống uống một ngụm.

Rạp chiếu phim cũng không là nơi thích hợp để trò chuyện nên cả hai đều không nói gì.

Chỉ là thỉnh thoảng khi lấy bắp rang, tay vô tình chạm nhau Tăng Thuấn Hy mới cố tình nắm tay cậu không buông.

Khi đó, cảm giác cấm kỵ lén lút yêu đương nơi công chúng sẽ tăng lên gấp bội.

Cốt truyện của bộ phim Thành Nghị đều biết cả rồi, nhưng cậu lại chưa từng ngồi xuống và xem nó hoàn toàn.

Lần đầu tiên xem bộ phim của chính mình trong rạp chiếu phim cảm giác rất kỳ diệu.

Thành Nghị không thể miêu tả rõ ràng là cảm giác như thế nào.

Lúc đầu khi nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, cảm thấy hơi khó nhập tâm, nhưng khi xem, não như bị thôi miên và bắt đầu nghiêm túc theo dõi cốt truyện.

Đoạn đầu phim hơi vô lý nhưng phong cách tươi sáng lại hài hước.

Mặc dù rạp mà Thành Nghị mua không phải là địa điểm hoàng kim nhưng tỷ lệ người xem cũng rất cao, hơn nửa số ghế trong khán phòng lớn đã chật kín người.

Mỗi khi có cảnh hài hước là cả khán giả đều không khỏi nhỏ tiếng bật cười.

Thành Nghị thậm chí có thể nghe được mấy cậu nhóc trước mặt gọi chồng trên màn hình lớn.

Mỗi lần cậu xuất hiện trên màn hình, đối phương sẽ rất kích động lay lay tay người bạn ngồi bên cạnh, "Aaaa, chồng mị đẹp trai quá", "Aaaaa chồng mị......"

Một tiếng chồng hai tiếng chồng, khiến cả người Thành Nghị không khỏi xịt keo cứng ngắc.

Cậu đỏ mặt, vô thức nhìn Tăng Thuấn Hy bên cạnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Trong không gian khép kín và tối tăm của rạp phim, màn hình lớn là nguồn sáng duy nhất.

Thành Nghị không thể nhìn rõ biểu cảm của Tăng Thuấn Hy.

Chỉ là lần tiếp theo người trước mặt chuẩn bị gọi chồng, Tăng Thuấn Hy đã trước một bước ghé sát vào tai cậu, hơi nheo mắt hoa đào rồi nói đùa.

"Chồng ơi?"

Đầu Thành Nghị lập tức nổ thành pháo hoa:......

Phim này không xem được nữa rồi!

Cậu bé fan phía trước hình như cảm nhận được sự xấu hổ của thần tượng mình, sau đó đột nhiên yên tĩnh.

Phần lớn cốt truyện đã trôi qua, từ tiếng cười đùa của thời cao trung cho đến sự sôi trào nhiệt huyết của cuộc phản công sau đó, rồi dần dần quay trở lại tuyến chính của tình cảm gia đình.

Trên màn ảnh rộng, anh trai Phó Vân Thâm cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa với em trai.

Trong tay anh ấy cầm thông báo trúng tuyển Đại học A, được bạn bè ném lên không trung.

Phó Vân Thâm trong ống kính có nụ cười phóng khoáng và tỏa nắng, khí phách hăng hái.

Anh ấy nhờ bạn bè thả mình xuống, tay cầm thật chặt tờ thông báo muốn đi tìm em trai đang bơi lội dưới sông.

Anh ấy muốn chia sẻ niềm vui này với chính em trai mình.

"Phó Thi Kỳ!!"

"Bé con, mau lại đây! Cho em xem cái này~"

Nghe được giọng của anh trai, Phó Thi Kỳ lập tức thò đầu ra khỏi nước.

Hơn nửa thân chìm dưới nước, cậu vẫy tay với anh trai mình, "Anh!!!"

Khoảng cách giữa hai anh em có chút xa, ở giữa có đoạn dốc.

Phó Thi Kỳ nhảy lên khỏi nước, quần áo ướt đẫm, chân trần chạy thẳng về phía anh trai mình.

Hoàng hôn lặn chiếu lên người anh trai, đối phương đang sải bước trong gió về phía cậu.

Đây là anh trai cậu, Phó Vân Thâm, là người anh trai cậu yêu nhất.

Phó Thi Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ kiêu ngạo.

Đạo diễn đã thực hiện cảnh này một cách rất nghệ thuật và ấm áp.

Nhưng vào thời điểm dịu dàng nhất này, Phó Thi Kỳ trong mắt tràn ngập anh trai mình đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Cậu dừng lại, như thể đột nhiên thấy điều gì đó.

Máy quay theo ánh nhìn của cậu hướng xuống dưới.

Khuôn mặt của Thành Nghị dần dần bién thành gương mặt của Tăng Thuấn Hy.

Người anh trai mà Phó Thi Kỳ yêu thương nhất đã biến thành một người khác.

Khán giả không khỏi thở dài.

Mọi người nhìn những người xung quanh và dường như rất ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Nhưng giây tiếp theo, đạo diễn đã cho họ câu trả lời.

Hình ảnh quay nhanh, xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Theo bác sĩ nói, ông tên là Phó Thi Kỳ, năm nay đã 60 tuổi và có bệnh về tinh thần.

Mà gần đây, bệnh tình của ông ngày càng trở nên nghiêm trọng, ông luôn quên mất mình là ai và coi mình như người em đã mất của Phó Vân Thâm.

Mọi thứ diễn ra trước đó đều do chính ông tưởng tượng ra.

Bao gồm cả việc xuyên về quá khứ, tất cả chỉ là ảo tưởng của ông ấy.

Trên thực tế, người anh trai Phó Vân Thâm đã kéo ông ra khỏi vực sâu đã chết khi anh ấy mới 18 tuổi.

Tất cả những gì anh ấy mơ ước làm cho em trai mình, trước kia anh trai ông đã làm được rồi.

Chẳng qua anh trai lại giấu ông một chuyện: Anh ấy có vấn đề về hệ thống miễn dịch và mắc bệnh bạch cầu.

Biết mình không sống được bao lâu nữa, nên anh ấy không đành lòng để người em trai không nơi nương tựa của mình cứ mãi ở trong tình trạng hồ đồ như vậy.

Anh ấy hy vọng em trai mình có thể vui vẻ và sống một cuộc sống tốt đẹp.

"Tương lai tươi đẹp, em nhất định phải thay anh nhìn thế giới này nhiều hơn."

Phải đến thời điểm sự thật này được phơi bày, Phó Thi Kỳ mới hiểu được mỗi lần anh trai ông mỉm cười, giả vờ nhẹ nhàng động viên ông, đều ẩn chứa sự dày vò của bệnh tật vô tận.

Nhưng anh trai vẫn kiên trì và không muốn rời đi cho đến khi nhận được thông báo trúng tuyển sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ngay cả trước khi qua đời, anh ấy đã chuẩn bị học phí và chi phí sinh hoạt cho cả năm tới.

Cái chết của anh trai là điều Phó Thi Kỳ hối hận nhất trong đời.

"Tôi có một người anh trai vĩ đại nhất thế giới, nhưng tôi đã mất đi anh ấy mãi mãi."

Cho nên khi Phó Thi Kỳ lớn tuổi, ông sẽ luôn có giấc mơ này.

Mơ thấy chính mình là anh trai Phó Vân Thâm.

Quay đi quay lại quá khứ, muốn gánh vác và bù đắp tất cả.

Cảnh cuối cùng là cảnh anh trai Phó Vân Thâm do Tăng Thuấn Hy đóng.

Trong truyện phim, lẽ ra Phó Vân Thâm phải trông như thế này.

Anh nhẹ nhàng giơ tờ thông báo trúng tuyển trong tay lên, nhướng mày kiêu hãnh nhìn Thành Nghị, "Bé con ~"

Giữa tiếng nức nở trầm thấp của khán giả, một ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt Tăng Thuấn Hy.

Thành Nghị nhìn Tăng Thuấn Hy trong bộ đồng phục học sinh trên màn hình lớn, và trong đầu cậu đột nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn......

Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt Tăng Thuấn Hy, lúc này ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau.

Đôi mắt Thành Nghị lập tức mở rộng.

Cậu đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lòng bàn tay nắm chặt khẽ run lên.

"Tiểu Hy ca."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro