Tập 140

Tiểu Hy ca......

Giọng Thành Nghị khi gọi cái tên này hơi run.

Những ký ức đã mất đó ùa vào tâm trí cậu như nước biển cuồn cuộn.

Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Tăng Thuấn Hy, cậu nhận ra đối phương dù chỉ là thoáng qua, mặc dù cậu chưa từng gặp người này ở thế giới này.

Khó trách họ lần đầu tiên quay chương trình còn chưa quen nhau lại có một loại ăn ý như đã biết nhau từ trước.

Khó trách họ cùng thích một ca sĩ, chẳng trách cậu luôn cảm thấy Tăng Thuấn Hy rất quen thuộc.

Bởi vì cái tên mà cậu quên mất.

Là, Tăng Thuấn Hy.

Là bạn của cậu, bạn cùng lớp, một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cậu......

Khoảnh khắc Thành Nghị mở miệng, Tăng Thuấn Hy đã nhận thấy sự bất thường của cậu.

Mặc dù ánh sáng trong rạp không tốt nhưng hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương lúc này.

Đó là vẻ mặt hắn chưa từng thấy trên khuôn mặt của Thành Nghị.

Tăng Thuấn Hy nhanh chóng nắm lấy tay Thành Nghị phát hiện có chút run nhè nhẹ.

"Làm sao vậy?"

Thành Nghị nói không nên lời, ký ức cứ kéo đến, nhưng cậu dường như đã mất đi ngôn ngữ trong giây lát.

Tăng Thuấn Hy thấy cảnh này rất lo lắng, "Em thấy không khỏe sao?"

Thành Nghị lắc đầu, đứng dậy, nắm tay Tăng Thuấn Hy và bước ra ngoài.

Tăng Thuấn Hy không hỏi gì cũng không buông tay, đi đến bên cạnh Thành Nghị cùng cậu bước ra ngoài.

Bạn fan ngồi hàng ghế đầu vô tình nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi.

Cậu ấy dụi dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Hoa mắt sao? Sao lại cảm thấy hai anh trai kia nắm tay nhau?

Khi Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy đi đến lối đi của rạp chiếu phim, bộ phim cũng đã kết thúc.

Trên màn hình lớn phía sau, Phó Thi Kỳ do Thành Nghị đóng mỉm cười với Tăng Thuấn Hy đóng vai anh trai.

Những hình ảnh trong ký ức của cậu dần dần đan xen với những khung cảnh thực tế từng chút một.

Thân ảnh Tăng Thuấn Hy dần dần biến mất, trên khuôn mặt trẻ tuổi của Phó Thì Kỳ cũng có rất nhiều nếp nhăn.

Trong thực tế, ông đã già và ngồi một mình trên băng ghế, xung quanh không có gì và cũng chẳng có dấu vết của anh trai ông.

Nhưng lúc này, trên mặt ông lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Anh à, em nhớ anh......"

Những lời này truyền đến tai Thành Nghị từ bốn phía, khiến trái tim cậu khẽ run lên.

Thành Nghị vô thức nắm chặt tay Tăng Thuấn Hy.

Cậu cũng đã nhớ ra.

Tiểu Hy ca người mà cậu đã lãng quên.

Người luôn ngồi bên cạnh cậu không chút để ý, lười biếng gọi cậu "Thành Nghị", chính là Tăng Thuấn Hy.

Trước đó bộ dáng cậu không bao giờ có thể nhìn rõ trong giấc mơ, nhưng khi bộ phim đi đến hồi sự thật và khuôn mặt Tăng Thuấn Hy xuất hiện thì mọi chuyện lại trở nên hoàn toàn rõ ràng.

Vào lúc đó, tất cả những hình ảnh về Tiểu Hy ca trong đầu của cậu cũng lập tức trở nên sống động.

Bộ phim còn chưa kết thúc thì hai người đã đi ra ngoài, ngoài hành lang cũng không có ai cả.

Ánh sáng ngoài hành lang sáng hơn trong phòng nên Tăng Thuấn Hy cúi đầu phát hiện Thành Nghị đang nhìn mình.

Nhưng chiếc mũ và cặp kính đã hoàn toàn che khuất đôi mắt xinh đẹp của cậu, lúc này hắn không nhìn rõ được vẻ mặt của đối phương.

Cảm nhận được đối phương nắm chặt tay mình, Tăng Thuấn Hy biết, vừa rồi Thành Nghị nhất định đã gặp phải chuyện gì đó.

Nhưng ngay khi định hỏi, Thành Nghị lại thấp giọng nói: "Tăng lão sư, em muốn về nhà."

Nói xong cậu lại nói thêm, "Em không sao, chúng ta về nhà trước đi."

Thành Nghị biết rằng Tăng Thuấn Hy chắc chắn sẽ lo lắng khi nhìn thấy phản ứng của cậu.

Nhưng ở đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện hay nói về những việc này.

Nghe vậy, Tăng Thuấn Hy đưa tay nhanh chóng chạm vào gương mặt cậu, như an ủi, "Được."

Thành Nghị gật đầu, cảm nhận được hơi ấm vô cùng chân thực trong lòng bàn tay đối phương, cảm xúc của cậu cũng dần bình tĩnh lại.

Trước khi vào thang máy, cả hai buông tay nhau ra.

Rạp chiếu phim chỉ cách nhà có mấy phút, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn ánh đèn trong đêm tối, Thành Nghị bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp suy nghĩ, nghĩ xem nên nói chuyện này với Tăng Thuấn Hy như thế nào.

Nhưng bởi vì cuối cùng cậu cũng nhớ được chuyện quan trọng này nên bước chân của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tăng Thuấn Hy đi bên cạnh Thành Nghị, im lặng quan sát những thay đổi của cậu, nhưng cũng không làm phiền.

Nhìn thấy tâm tình của đối phương bây giờ có vẻ tốt hơn, trong lòng hắn cũng có chút nhẹ nhõm.

Tăng Thuấn Hy nhận thấy Thành Nghị bước đi có chút lơ đãng nên bước sang một bên hướng ra đường.

Ngay khi hắn giữ Thành Nghị ở bên an toàn mà không để lại dấu vết, một chiếc xe mất lái đã lao nhanh về phía họ.

Tăng Thuấn Hy hầu như không phản ứng hay suy nghĩ gì, vô thức ôm Thành Nghị vào lòng và ôm cậu chạy về phía bên trong vỉa hè.

Chiếc ô tô tông vào lan can bên đường rồi lao qua họ, tạo ra một tiếng độ lớn rồi tông thẳng vào cái cây ở ngã tư phía trước.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Thành Nghị nhận ra mình vừa sắp gặp phải một tai nạn nguy hiểm như thế nào và ngay lập tức nhìn Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy xua tay với cậu, "Anh không sao."

Khoảng cách giữa xe vừa rồi trông rất gần nhưng thật ra vẫn cách nhau một khoảng.

Mặc dù đã xác nhận Tăng Thuấn Hy không sao và đây chỉ là tai nạn nhưng tim Thành Nghị vẫn đập mạnh không ngừng.

Cậu không biết tại sao lúc này mình lại sợ hãi như vậy, nhưng cậu không thể nguôi ngoai nỗi sợ hãi trong lòng.

Xảy ra tai nạn xe cộ, rất nhanh đã có người đi đường vây xem.

Chiếc xe không tông vào người đi đường nhưng lại hư hỏng nặng, tài xế mắc kẹt bên trong không thể ra được.

Mọi người gọi cảnh sát và 120.

Nhưng điều mà mọi người vây xem bàn tán nhiều nhất chính là nguyên nhân khiến tài xế đâm xe.

"Nhìn bộ dáng ông này đi, như đang chơi thuốc vậy."

"Bây giờ những người này nha, say rượu lái xe, chơi thuốc cũng lái xe, thực sự là vừa hại người vừa hại mình."

Nhiều giọng nói khác nhau vang lên bên tai, nhưng Tăng Thuấn Hy không nghe được bất cứ chữ nào.

Hắn đứng đó nhìn chiếc xe như suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, sau khi hai người ra khỏi hiện trường vụ tai nạn, Tăng Thuấn Hy đã dừng lại ở một góc đường, nhìn Thành Nghị, khàn giọng hỏi cậu, "Thành Nghị, lúc nãy em gọi anh là gì?"

Thành Nghị ngạc nhiên, nhưng vẫn là trả lời hắn, "Tăng lão sư."

Tăng Thuấn Hy lắc đầu, "Không phải, ở rạp chiếu phim."

"Rạp chiếu phim sao?"

Thành Nghị nghĩ một chút, một câu trả lời hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.

Nhưng khi cậu nói lại có chút do dự, "Tiểu Hy ca?"

Tăng Thuấn Hy dứt khoát lưu loát trả lời cậu, "Ừ."

Thành Nghị sửng sốt.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thành Nghị, khóe môi Tăng Thuấn Hy mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, "Anh đang trả lời em."

Trả lời em?

Trả lời cái gì?

Trả lời Tiểu Hy ca?

Lúc này đây, Thành Nghị đã hiểu ý của Tăng Thuấn Hy.

Cậu ngạc nhiên lại mong đợi nhìn người trước mặt.

Tất cả những niềm vui trong cuộc sống của cậu đều không có giá trị vào thời điểm này.

Cậu đột nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói "Cả thế giới như bừng sáng" của Tăng Thuấn Hy.

Bởi vì đoạn ký ức này không còn là thứ cậu nắm giữ một mình nữa mà có người đã thực sự tồn tại, trải qua và chia sẻ nó với cậu.

Điều này khiến cho sự kiên trì của cậu ở thế giới trước không còn vô nghĩa nữa.

Trong niềm vui sướng tột độ, Thành Nghị nhìn Tăng Thuấn Hy với đôi mắt đầy sao.

"Anh cũng nhớ ra rồi?"

Tăng Thuấn Hy gật đầu, "Nhớ được một ít, nhưng không phải toàn bộ."

Thành Nghị không cảm thấy thất vọng mà ngược lại rất hưng phấn.

Chỉ cần một phần cũng được.

Cậu đã mất một thời gian rất lâu mới nhớ được Tăng Thuấn Hy.

Lần đầu tiên, Tăng Thuấn Hy nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn và vui sướng như đứa trẻ của Thành Nghị, nhịn không được xoa xoa đầu cậu.

Sau khi về đến nhà, Thành Nghị hỏi Tăng Thuấn Hy.

"Tiểu Hy ca, vừa nãy anh nhớ được gì thế?"

Tăng Thuấn Hy nhớ lại được không nhiều nên chỉ nói đơn giản, "Chúng ta từng là bạn cùng lớp, là bạn bè."

Thành Nghị gật đầu và định kể cho đối phương nghe những gì xảy ra trong quá khứ, nhưng lại nghe thấy Tăng Thuấn Hy nói ra một bí mật mà trước đây cậu chưa từng biết.

"Anh đã từng thích một tên ngốc rất nhiều năm."

Tăng Thuấn Hy cười nhẹ, cắn vào đầu ngón tay trắng như tuyết của Thành Nghị như thể đang trừng phạt, "Nhưng cậu ấy luôn cho rằng lời tỏ tình ấy của anh là nói đùa."

Nghe được lời thổ lộ tới muộn này, thái dương của Thành Nghị đập thình thịch.

Đột nhiên, rất nhiều lời Tăng Thuấn Hy từng nói xẹt qua trong đầu cậu.

"Sau này nếu cậu không muốn kết hôn, có thể đến sống cùng anh đây."

"Sao lại dành thời gian cho cậu á?"

"Vậy ngược lại đi, anh đến sống cùng cậu, đến lúc đó nhớ đón anh vào nha, bạn học nhỏ Thành Nghị."

"Tiểu Hy ca từng thích ai chưa?"

"Cậu ấy không biết tôi thích cậu ấy."

"Không thể nào, anh mà cũng có người không theo đuổi được sao?"

"Có lẽ vậy."

"Đừng buồn thế."

"Anh giúp cậu tìm nó về và cùng nhau nuôi nó, thế nào?"

"Tiểu Hy ca, nói thật đi, anh thích ai nhất?"

"Thành Nghị."

......

Rõ ràng Tăng Thuấn Hy đã nói với cậu rất nhiều lần, nhưng lần nào cậu cũng nghĩ đối phương nói đùa.

Nhưng những lời cậu xem như nói đùa đó lại chứa đựng sự chân thành Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy trước đây đi cùng cậu có tâm tình gì, coi cậu như anh em?

Thành Nghị cảm thấy mình lúc trước quá trì độn, thật sự quá tàn nhẫn với Tăng Thuấn Hy.

"Xin lỗi, trước đây em tệ quá."

Thành Nghị duỗi tay ôm eo Tăng Thuấn Hy, vùi đầu vào cổ hắn.

Cậu không phải người thích rơi nước mắt, nhưng lúc này mắt cậu vô cớ có chút đau nhức.

Làm sao mình có thể quên anh ấy được?

Tăng Thuấn Hy cúi đầu hôn lên tóc cậu, nhẹ nhàng nói, "Không phải xin lỗi. Hiện tại anh đã đuổi theo em, tất cả tình yêu thầm kín của anh đều đáng giá."

Nói xong, hắn hôn lên môi Thành Nghị.

"Cho dù chúng ta du hành qua sách hay là kiếp trước, chúng ta đều là định mệnh của nhau rồi."

*

Ngày hôm sau.

Tuyên Diệc Hàm mai danh ẩn tích ở nước ngoài làm việc vô tình thấy một mẩu báo tin đồn của một vị khách để lại.

Trên đó đưa tin về thân phận hào môn của Thành Nghị.

Tuyên Diệc Hàm nhìn chằm chằm tờ báo, đọc đi đọc lại, trong lòng cảm thấy chua chát.

Vài phút sau, cậu ta ném tờ báo vào thùng rác, sau đó tức giận lấy ra và giẫm mạnh lên ảnh của Thành Nghị trên đó.

"Chuyện tốt đẹp gì mày cũng được hưởng cả......"

Sau khi sống cuộc đời của một thiếu gia chi tử, Tuyên Diệc Hàm không thể thích nghi được với môi trường nghèo khó và khốn khổ nữa.

Dù những ngón tay ngày xưa trắng nõn và thanh tú đều đầy vết chai nhưng giờ đây lòng vẫn không thể chấp nhận được.

Cậu ta còn muốn quay về nước để "Đông sơn tái khởi", nhưng Thành gia đã ngăn cản khiến cậu ta không có cơ hội xoay mình.

Tuyên Diệc Hàm nhìn lại cuộc sống của mình không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không cân bằng, tại sao cậu ta và Thành Nghị rõ ràng đều xuất phát từ cùng một gia đình, nhưng cuộc sống của đối phương lại tốt như vậy?

Nhưng mới mấy năm trước anh ta còn tầm thường vô tri như vậy, sao đột nhiên lại trở thành cố vấn chương trình tuyển chọn tài năng rồi quỹ đạo cuộc sống cứ như bị thay đổi vậy......

Tuyên Diệc Hàm cảm thấy rất chua chát và hận, cây lau nhà trong tay phát ra tiếng cọt kẹt.

Nghe thấy âm thanh này trong đầu cậu ta đột nhiên hiện ra mấy chữ.

Thay đổi quỹ đạo cuộc sống?

Tuyên Diệc Hàm sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.

Sau đó cậu ta cởi tạp dề, ném cây lau nhà đi và bước thẳng ra ngoài.

Các đồng nghiệp cùng làm việc nhìn theo bóng lưng cậu ta vội vã rời đi lớn tiếng gọi, "Diệc Tuyên cậu đi đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro