Tập 46
Nếu tất cả nội dung được phát trực tiếp một lần, thì khi chính thức phát sóng, những phân đoạn xuất sắc đều bị cư dân mạng biết hết rồi, đến lúc đó ai còn tới xem và cổ động a.
Đạo diễn khôn khéo cười cười.
Ngừng phát sóng trực tiếp chính là muốn cho mọi người biết, những phân đoạn không được phát đầy đủ, mới có thể càng làm cho bọn họ muốn xem.
Thấy nhân viên công tác đối diện mình ra hiệu OK, đạo diễn lúc này mới chậm rì rì bảo nhân viên công tác đẩy hộp của nhóm Thành Nghị ra.
"Nếu hôm nay cả ba nhóm không đạt được mục tiêu, thì bữa tối hôm nay các người tự giải quyết, hơn nữa... Buổi tối tiếp tục làm công để trả nợ."
Mặc dù hình ảnh phát sóng trực tiếp đã bị tắt, nhưng ghi hình thì vẫn phải tiếp tục.
Sau khi nghe đạo diễn thông báo quy tắc mới nhất, bốn khách mời còn lại cũng không biết tình hình, trái tim đều bị nâng cả lên.
Đáng giận, cái gì lại đổi quy tắc nữa a!
Nếu thất bại, một ngày lạnh lẽo như vậy, không những không có cơm tối ăn, mà còn phải ban đêm ra ngoài tiếp tục làm công trả nợ???
Còn có thiên lý vương pháp hay không!!!
Tôn Nguyệt thấy đạo diễn như muốn nói lại thôi, đều vội muốn chết, "Đạo diễn, sao ông còn chưa công bố a??"
Phó An Kỳ cũng vội vàng vươn ngón trỏ, trên lòng bàn tay trái tính toán.
"197 257 tương đương..."
Tào Chính Bằng vẫn là kinh nghiệm chương trình giải trí quá ít, vẻ mặt lo lắng hỏi Thành Nghị, "Thành Nghị các cậu bán nhiều ít? Tôi thấy hai nhóm chúng tôi bán đều không sai biệt lắm, nhóm các cậu hẳn là bán hơn một trăm tệ là đủ rồi."
Bởi vì hai nhóm trước đã bán hơn bốn trăm, không quá xa so với con số 585 mà tổ tiết mục quy định, cho nên mọi người đều rất khẩn trương.
Trước đó tổ tiết mục đã dặn qua Thành Nghị, vì hiệu ứng của chương trình, nên cậu không được cùng các khách mời khác nói số lượng bán ra của nhóm mình.
Thành Nghị chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ đối Tào Chính Bằng lắc đầu, "Bọn họ không cho tôi nói."
Hảo gia hỏa, vừa nghe lời này của Thành Nghị, bốn người càng khẩn trương.
"Chết, chắc không phải là chưa đủ đi!!!"
Cao Tử Tài bên cạnh tâm tình sung sướng, nhìn dáng vẻ này của mọi người, đột nhiên có cảm giác như nhặt được kho báu.
Lúc đầu cậu ta cảm thấy không có gì đặc biệt ghê gớm, vì nhóm bọn họ buôn bán tốt, cho nên cậu ta theo bản năng cũng cảm thấy các nhóm khác khẳng định bán cũng không kém.
Kết quả, nghe thấy bọn họ vất vả như vậy mới bán được chút tiền ấy, hơn nữa hiện tại vài người vì chênh lệch một trăm tệ mà lo lắng như vậy...
Cao Tử Tài chợt nhận ra...
Chính mình được xếp vào một nhóm với Thành Nghị, còn có vẻ khá... Tốt!
Thấy các khách mời đều rất lo lắng, mục đích đã đạt được rồi, hiệu quả của chương trình cũng đạt, đạo diễn liền không tra tấn mọi người nữa, cuối cùng đem số lượng bán được của nhóm Thành Nghị công bố ra.
"Thành Nghị, Cao Tử Tài, các bạn hôm nay doanh số bán hàng tổng cộng là..."
"1800 tệ!"
Tay tính toán của Phó An Kỳ run run: "Cái, cái gì?????"
Tôn Nguyệt mộng bức chớp chớp mắt: "Bán bao nhiêu, ông lặp lại lần nữa??"
Diệp An vẻ mặt kinh ngạc: "Nhiêu, bao nhiêu tiền???"
Tào Chính Bằng nhìn đạo diễn lại nhìn Thành Nghị: "Tôi vừa mới là nghe lầm sao??"
Đạo diễn hơi mỉm cười, lại lần nữa lớn tiếng lặp lại con số này.
"Nhóm Thành Nghị và Cao Tử Tài hôm nay doanh số bán hàng tổng cộng là, 1800 tệ, các người không nghe lầm."
1800...
Cái doanh số bán này thật sự tồn tại sao!!!
Phó An Kỳ lắc lắc bàn tay đau nhức không thôi của mình, hoàn toàn không thể tin được, "Các anh như thế nào làm được a?"
Các khách mời còn lại cũng khiếp sợ.
"Bán thế nào nhiều như vậy??"
"Này không phải cũng quá lợi hại đi!!"
"Doanh số bán của hai nhóm chúng ta cộng lại cũng không bằng số lẻ của các cậu a!!!"
Ánh mắt của bốn khách mời trong lúc nhất thời đều hướng về Thành Nghị và Cao Tử Tài, trong mắt đầy tò mò.
Bởi vì từng tự mình trải nghiệm, cho nên bọn họ biết muốn bán được doanh số cao như vậy có bao nhiêu khó khăn.
Ở nước ngoài không có người quen cũng không được fan giúp đỡ, hơn nữa mấy người bọn họ cũng không phải hướng dẫn viên mua sắm chuyên nghiệp.
Huống hồ, 400 bộ dụng cụ vẽ này, cho dù có được người chuyên nghiệp tới bán, thì cũng nhất định không thể bán được nhiều tiền như vậy trong một buổi chiều...
Vì có thể bán được nhiều hơn một chút, bọn họ có thể nói là dùng cả người lẫn thủ đoạn, nhưng cuối cùng doanh số bán cũng chỉ trong khoảng một hai trăm tệ.
Vì vậy bọn họ thật sự rất tò mò, làm thế nào hai người bọn họ bán ra gần hai trăm ngàn nhân dân tệ mà không có sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Cao Tử Tài cá mặn, toàn bộ hành trình không làm được gì nhiều, bị mọi người dùng ánh mắt chờ mong cùng tò mò nhìn, lưng từng đợt tê dại.
Cậu ta lùi lại sau một bước vội vàng xua tay, "Tôi... Tôi không... Đều là Thành Nghị cậu ấy..."
Ngay lúc cậu ta muốn giải thích, tất cả những thứ này đều là một mình Thành Nghị tốn tâm tư bán ra, Diệp An lại đột nhiên vỗ tay, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Tôi vừa mới tính, tập tranh ba tệ, giấy vẽ hai tệ, bút màu nước bảy tệ, bút sáp sáu tệ... Tổng cộng mười tám tệ, mỗi cái một trăm bộ... Cho nên... Các anh đã đem 400 bộ này hoàn toàn bán xong rồi???"
Thiên a??
Toàn bộ bán xong rồi???
Ngay cả bút sáp khó bán nhất cũng hết sao???
Nghe được lời của Diệp An, ba khách mời khác hoàn toàn không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình của mình.
Phó An Kỳ gần cái hộp nhất, vì thế cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống mở cái hộp ra.
Bên trong cái hộp của nhóm Thành Nghị chỉ có một cái bàn nhỏ và một cái ghế dài nhỏ, còn những thứ khác quả nhiên đều đã bán sạch rồi!!
Bốn người khách mời:...
Này thật đúng là vô pháp dùng lời nói mà hình dung được a!!!
"Hai người là ma quỷ sao????" Diệp An hoảng sợ thốt lên.
Cao Tử Tài nằm không cũng thắng cảm giác hơi chột dạ, vội xua tay chỉ Thành Nghị bên cạnh, "Không phải tôi, là cậu ấy!!"
Cậu ta bên này vừa mở miệng, giọng nói của đạo diễn vang lên.
"Chúc mừng các khách mời. Với sự nỗ lực chung của các bạn, hôm nay đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Tối nay các bạn không phải ra ngoài làm công, hơn nữa hiện tại có thể đi hưởng thụ bữa tiệc xa hoa đã được chuẩn bị cho các bạn."
Chính tai nghe được đạo diễn hứa hẹn bữa tiệc xa hoa, tâm trạng lo lắng của mọi người lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Phó An Kỳ tràn đầy sức sống Yeah một tiếng, mọi người siêu cấp vui vẻ bước ra khỏi biệt thự.
Lần này tổ tiết mục có chuẩn bị xe cho bọn họ.
Ban ngày đã bị hố hai lần, lần này các khách mời đều thông minh hơn.
Tào Chính Bằng đi tuốt đàng trước một chân cũng đã bước lên, rồi dừng lại quay đầu hỏi đạo diễn, "Lần này định cho chúng tôi lên xe rồi tính vé bổ sung sao?"
Nhận ra lời nói của mình có chút vấn đề, Tào Chính Bằng ho khan một tiếng, "Khụ, chờ chúng tôi lên xe lại yêu cầu trả tiền sao?"
Mấy người phía sau cũng gật đầu nhìn đạo diễn, đều một bộ ta cần phải hỏi, bằng không ta kiên quyết sẽ không lên xe.
Đạo diễn vốn còn muốn trò cũ cắt xén một chút tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, xấu hổ gật đầu, "Tôi bảo đảm, tuyệt đối tuyệt đối không thu tiền."
Kinh qua một lần bị lừa Thành Nghị hiển nhiên không tin, lại bỏ thêm một câu, "Bất cứ lúc nào."
Đạo diễn không ngờ Thành Nghị lại tiến bộ như thế, hít hà một hơi, cắn răng đáp ứng, "Bất cứ lúc nào! Tôi bảo đảm. Lấy tiền tôi đi học tiếng chó."
Tào Chính Bằng vừa lòng gật đầu, trực tiếp đi nhanh lên xe, cũng nói thêm một câu, "Như vậy mới tốt, giữa người với người phải thành thật!"
Sau khi sáu người lên xe, một ngày vất vả máy sưởi trên xe thổi cả người đều thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Bất quá mọi người không có ngủ, mà tiếp tục vấn đề vừa rồi hỏi Cao Tử Tài và Thành Nghị.
Rốt cuộc vừa rồi bọn họ năm lần bảy lượt muốn hỏi, đều bị đạo diễn đáng giận đánh gãy.
Thấy mọi người tò mò như vậy, Cao Tử Tài ngượng ngùng liền đem những gì Thành Nghị làm buổi chiều kể lại cho mọi người nghe.
Cậu ta sợ mình nói không rõ ràng, còn dùng không ít từ ngữ khoa trương, đem việc kia miêu tả có thể nói là kinh thiên động địa.
Hình ảnh khoa trương kia, nếu không biết, còn tưởng cậu ta là fanboy của Thành Nghị.
Tôn Nguyệt cuối cùng cũng rõ ngọn nguồn, giơ ngón tay cái lên với Thành Nghị, "Thành Nghị, cậu thật là quá tuyệt vời! Thật sự!"
Phó An Kỳ xoa xoa bả vai đau nhức của mình, ghen tị, "Tôi như thế nào không nghĩ tới cách này nhỉ?"
Diệp An cười cô ấy, "Em biết tiếng Pháp sao? Biết vẽ tranh sao?"
Phó An Kỳ lè lưỡi, "Không biết a!"
Nói xong, cô ấy liền đứng lên bổ nhào vào lưng ghế dựa chỗ Thành Nghị phía trước, "Thành Nghị ca ca, em nghĩ lần sau anh vẫn là mang theo em đi, em làm chạy vặt cho anh."
Cao Tử Tài nghe xong, phản ứng đầu tiên là, tới đoạt bát cơm của tôi??
Trước khi cậu ta phản ứng lại chính mình làm gì lại có loại suy nghĩ này, mấy khách mời khác đã trước cậu ta một bước muốn theo Thành Nghị.
"Tôi cũng có thể làm được."
"Tôi còn có thể giúp cậu lấy tiền."
Thấy mọi người đều muốn lập đội với Thành Nghị, Tào Chính Bằng cười nói, "Đừng cãi cọ đừng cãi cọ, lần sau chúng ta liền cùng nhau, nói không chừng 1.200 bộ cũng có thể cùng nhau bán."
Tôn Nguyệt tán đồng, "Chúng ta đây không phải là phát tài sao."
Tất cả mọi người đều không để ý lần này bọn họ nói chuyện, quan hệ đều đã gần gũi hơn rất nhiều.
Toàn bộ hành trình hoà thuận vui vẻ vừa nói vừa cười, tầng ngăn cách và cảm giác xa lạ buổi sáng khi gặp mặt nhau, toàn bộ tiêu tán.
Buổi tối tổ tiết mục rốt cuộc cũng làm người, không đào hố cho mọi người, để mọi người có một bữa ăn an an ổn ổn.
Bởi vì bán xong đồ cũng đã 7 giờ, cộng thêm thời gian đi đường và thời gian cơm nước xong xuôi, mọi người trở lại biệt thự cũng đã gần 11 giờ.
Dù đã rất khuya nhưng tổ tiết mục lại như cũ không có ý tứ muốn cho khách mời nghỉ ngơi.
Đạo diễn gọi mọi người tới đại sảnh.
"Như quy tắc có đề qua trước đó, đội trở thành quán quân sẽ được một lần đặc quyền."
Các khách mời vốn đã có chút mệt mỏi kỳ thật đã quên chuyện này, nhưng giờ nghe được có đặc quyền, lại bị đạo diễn nhắc tới, sôi nổi vực dậy tinh thần.
"Đặc quyền gì đặc quyền gì, mau nói!"
Tuy không liên quan tới mình, nhưng Phó An Kỳ vẫn nhiệt tình và tò mò.
Dù sao cũng là đặc quyền a!!
Cao Tử Tài sau khi nghe được trong lòng cũng dâng lên vài phần chờ mong, cậu ta là lần đầu tiên may mắn như vậy gặp được loại chuyện có đặc quyền này.
Đạo diễn cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói cho bọn họ.
"Thành Nghị và Cao Tử Tài là quán quân hôm nay, vì vậy hai người có được một lần đặc quyền."
Thành Nghị thấy trên mặt đạo diễn là một bộ muốn làm chuyện gì đó, đột nhiên thấy không ổn vội vàng hỏi, "Đặc quyền chỉ chính là cái gì? Có hạn chế sao?"
Đạo diễn cười nói, "Các cậu có thể đưa ra một yêu cầu với tổ tiết mục, chúng tôi có thể đáp ứng một nguyện vọng của các cậu."
Sau khi nghe thấy đặc quyền này, mấy khách mời còn lại đều ghen tị.
Hiện tại bọn họ còn có nguyện vọng gì a!
Nguyện vọng lớn nhất còn không phải là đem mấy thứ bị tổ tiết mục thu kia trả trở về sao!!
Thấy tổ tiết mục dành cho vị trí đầu một đặc quyền lớn như vậy, bốn vị khách mời còn lại lúc này càng thêm hối hận.
Sớm biết vậy đều đi theo Thành Nghị rồi!!!
Cao Tử Tài và ý tưởng của mọi người đều thống nhất, đem đồ trả về rồi nói tiếp.
Vì thế, cậu ta đầu óc đơn giản tính cách ngay thẳng, trực tiếp nói cho tổ tiết mục, "Tôi hiện tại là được sử đặc quyền của tôi, xin hãy trả lại toàn bộ đồ mà các người đã tịch thu lúc sáng cho chúng tôi!"
Nói xong cậu ta còn chỉ vào năm khách mời, cố tình tăng thêm ngữ khí, "Toàn bộ trả lại cho chúng ta sáu cái!!!"
Nghe được lời của Cao Tử Quá, những khách mời còn lại đều vui vẻ vỗ tay.
"Tử Tài làm đẹp lắm!"
"Đạo diễn, mau mau trả lại cho chúng ta."
Đạo diễn không chút sứt mẻ, thậm chí còn hơi mỉm cười, "Không được nga ^_^ đây là sáu cái đặc quyền!"
Các khách mời trong mắt bốc lên ánh lửa nháy mắt bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Đặc biệt là Diệp An, một chút liền héo.
Khăn lụa ngủ còn ở chổ tổ đạo diễn, trước kia cậu ấy cho rằng tổ đạo diễn hẳn là cũng sẽ trả lại cho cậu ấy.
Kết quả đến bây giờ cũng chưa có ai nói cái gì với cậu ấy, hơn nữa Cao Tử Tài đề nghị còn bị từ chối!
Kia thật sự có nghĩa cậu ấy không còn hy vộng lấy khăn lụa về......
Nghĩ đến đây, Diệp An nháy mắt cảm thấy trong lòng bắt đầu không yên, cả người có chút lo lắng.
Nếu không có, phỏng chừng buổi tối cậu ấy không thể ngủ.
Cao Tử Tài không ngờ tổ tiết mục sẽ thật sự bất cần nhân tình như vậy, lại cùng đạo diễn cò kè mặc cả một phen.
Nhưng đối phương vẫn không chịu, không còn biện pháp cậu ta chỉ có thể lui mà nói điều tiếp theo, "Vậy sáu người không được, thì trả lại đồ cho tôi là được rồi đi?"
Đạo diễn gật đầu, "Đương nhiên có thể trả lại cho cậu."
Cao Tử Tài nghe vậy chuẩn bị đi lấy đồ của mình.
"Nhưng... Đặc quyền của cậu đã dùng xong rồi."
Chân vừa giơ lên, Cao Tử Tài thiếu chút nữa té một cái.
Cậu ta rất không nói nên lời nhìn đạo diễn, "Ý gì??? Không phải ông nói tôi có một lần đặc quyền sao?"
Đạo diễn không nhanh không chậm giải thích, "Nhưng yêu cầu của cậu vừa rồi đã nói qua."
Nói xong ông ta còn vô tội chớp chớp đôi mắt nhỏ, "Kỳ thật, vừa rồi tôi còn chưa nói xong. Khách mời có được đặc quyền, không thể đưa ra yêu cầu quá phận, cũng không thể không làm mà đòi có ăn, nếu không đặc quyền sẽ bị vô hiệu."
Cao Tử Tài đã ở bên bờ vực suy sụp, trong lòng phiền não a...
Cậu ta nỗ lực hít sâu một hơi, nén lửa giận trong lòng, "Xin ông về sau nói chuyện có thể hay không không cần ngưng lại giữa chừng!!!"
Đạo diễn: "Không thể ^_^"
Sát, nếu ghi hình thêm mấy tập nữa, chính mình tuyệt đối sẽ bị đạo diễn này làm cho điên mất!
Thấy cơ hội của Cao Tử Tài đã lãng phí, những người còn lại chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn Thành Nghị.
"Thành Nghị, cậu nghĩ xong lại nói a, đừng lại lãng phí."
Yêu cầu không quá phận mà tổ tiết mục đưa ra thật sự là quá rộng, không ai làm rõ cái ranh giới quá mức này nằm ở đâu.
Nhưng bởi vì vừa rồi Cao Tử Tài lần thứ hai đưa ra muốn trả đồ về cho mình, tổ tiết mục đã đáp ứng.
Vì thế Tôn Nguyệt cẩn thận nhắc nhở Thành Nghị, "Thành Nghị, nếu không cháu kêu trả đồ của mình đi, đến lúc đó nếu có cần gì chúng ta cũng tới ké một chút."
Đề nghị của Tôn Nguyệt chắc chắn là phương án tốt nhất cho mọi người, Thành Nghị ở đó có rất nhiều thứ, nếu cậu có thể lấy về đồ của mình, có cái gì mọi người cũng có thể cứu cánh dùng một ít.
Tính đến ngày mai tổ tiết mục nếu tiếp tục không làm người, không cho bọn họ cơm ăn, bọn họ cũng có thể dùng những gói gia vị a lão mẹ nuôi a và những thứ linh tinh mà hắn mang theo.
Đến mức này, Tào Chính Bằng, Phó An Kỳ, Cao Tử Tài đều tán đồng gật đầu.
Nhưng Diệp An lại không có nói chuyện.
Bởi vì không có khăn lụa thực không có cảm giác an toàn, cậu ấy kỳ thật rất muốn nhờ Thành Nghị giúp mình lấy khăn lụa về.
Nhưng cậu ấy tưởng tượng đến chính mình làm như vậy với đoàn đội là quá ích kỷ, đến lúc đó phát sóng cũng không thể nào tốt.
Vì thế miệng giật giật, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không dám mở miệng.
Thành Nghị nhìn thoáng qua biểu tình của mọi người, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, đối bọn họ gật đầu.
Nhưng mà lúc mọi người đều cho rằng cậu sẽ đổi đồ của mình, lại nghe thấy cậu nói một câu nằm ngoài dự kiến của mọi người ——
"Vậy thì tôi muốn dùng doanh số mà chúng tôi hôm nay vượt qua, để đổi lấy các vật phẩm đồng giá."
Nói xong, ý cười trên khóe miệng Thành Nghị càng thêm rõ ràng, cậu vô cùng tri kỷ giải thích cho đạo diễn một chút, "Yêu cầu này của tôi hẳn là hợp lý đi? Hôm nay chúng tôi kiếm tiền còn thừa 1669, cũng không có không làm mà đòi có ăn, hơn nữa mọi thứ đều dùng tiền để trao đổi với các người."
Thành Nghị nói xong lại tiếp tục chặn đường khác của đạo diễn, "Giá cả các người có thể định, chỉ cần không vượt qua giá trị thị trường là được ^_^"
Đạo diễn, luôn đem khách mời và người xem đắn đo gắt gao, tươi cười trên mặt nháy mắt mất đi rạng rỡ.
?????
Tại sao cậu ta không làm theo bình thường!!!
Không phải đã đáp ứng năm người kia chỉ đổi đồ của mình thôi sao??
Thế nào cậu ta lại nghĩ đến cái ý đồ xấu này!!!
Vắt hết óc đào hố, tự nhận là khách mời căn bản chơi không qua Trương Sơn Phong mình, lần đầu tiên cảm nhận được thất bại khi bị IQ của khách mời nghiền áp!!
Đáng giận!!!!
Thành Nghị này kêu chính mình trả lời như nào??? Chính mình còn không được định giá cao!!
Thật gian xảo a!!
Trương Sơn Phong tuyệt vọng dùng đại loa che mặt mình lại, hai tay run rẩy nhịn đau đáp ứng, "Được..."
Ai! Thất sách!
Nghe đạo diễn kia một tiếng tuyệt vọng được, ngôi biệt thự lần đầu tiên nổ ra tiếng hoan hô chỉnh tề hợp nhất của các khách mời.
"A a a a a Thành Nghị cậu quá là thông minh!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro