Tập 73

Kinh nghiệm làm việc ở nông thôn.

Đúng như tên gọi, chính là phải làm việc tại ngôi làng nhỏ nơi mà bọn họ đang ở.

Nói là đi làm công, nhưng thật ra đổi thành làm việc nhà nông thì hợp lí hơn.

Du lịch bất hảo 》gọi là chương trình du lịch nhưng thực chất là đi làm công hành xác chịu khổ khắp nơi, sau khi ghi hình xong 2 tập đầu, dàn khách mời đã chuẩn bị tâm lí từ lâu.

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không khỏi đổ mồ hôi khi nhìn thấy những đạo cụ nhân viên công tác chuẩn bị sẵn cho họ.

Liềm, gàu xúc phân, cuốc, xẻng...

"Các khách mời có thể chọn một trong số chúng cho công việc ngày hôm nay."

Các khách mời còn chưa mở miệng, nhưng khán giả sau khi nhìn thấy mấy thứ này, đã kịch liệt thảo luận.

[Mẹ kiếp, có thật không... Thật là muốn cho họ ra ruộng làm à]

[Chắc là không? Tôi cảm thấy có đi cũng chỉ là giả, chương trình bây giờ đều như vậy, sấm to mưa nhỏ]

[Quản ông ta giả bộ hay không làm chi, mấy thứ này là cái gì? Có đại thần nào đến phổ cập kiến thức cho tui với]

[9x chỉ biết mỗi liềm và cuốc... Mấy cái khác cũng chưa thấy qua]

[10x cái gì cũng không biết]

[10x??????]

[Xin lỗi, là tôi già rồi, toàn biết sau 90, không dám nói lời nào]

[Có phải tổ tiết mục cố ý không? Bây giờ làm nông còn cần những thứ này sao? Không phải đều dựa vào máy móc sao?]

[Cục cưng à, em sống ở khu vực phát triển phải không? Những nơi như nông thôn và miền núi có nền kinh tế lạc hậu thật sự cần những công cụ này để làm nông đó]

Ngày nay, rất nhiều người trẻ không biết những thứ này, nhưng Tôn Nguyệt lớn tuổi hơn một chút lại rất quen thuộc, khi còn nhỏ bà cũng là từ nông thôn mà ra, cầm chiếc liềm trong tay liền cảm thấy xúc động.

"Khi dì bảy, tám tuổi, đã theo các chị cầm liềm ra ngoài cắt cỏ để đổi tiền, lại nói tiếp cũng là nhiều năm rồi dì không xuống đất làm nông."

Cao Tử Tài, phú nhị đại lớn lên trong nhà ấm, nơi nào tiếp xúc qua những thứ này, sau khi nghe Tôn Nguyệt nói, lập tức tò mò cầm một cây gậy sào tre dài có buộc một chiếc túi plastic trên đầu vẫy vẫy trong không khí vài lần.

"Đây là gì?"

Tôn Nguyệt giải thích cho cậu ta, "Đuổi ngỗng, khi còn nhỏ dì có xem họ đuổi bắt chúng."

Cao Tử Tài nghĩ đến con ngỗng ở trước lối vào làng mà cậu ta đã nhìn thấy khi vẽ bản đồ đường đi cho Thành Nghị ngày hôm qua, nghĩ đến bộ dạng trắng bệch ngu ngốc của con vật này, đôi mắt cậu ta lập tức sáng lên, "Tôi muốn cái này, tôi muốn đuổi bắt ngổng."

Thấy Cao Tử Tài tự tin như vậy, Thành Nghị lập tức nhắc nhở, "Cậu có biết con ngỗng có sức chiến đấu mạnh thế nào không?"

Cao Tử Tài hoang mang lắc đầu, "Có thể mạnh bao nhiêu?"

Nghe Cao Tử Tài nói, fan cậu ta quả thực vì cái kẻ dở hơi này mà rầu thúi ruột.

[Đứa con trai ngốc nghếch của ta, con thật sự không có chút kinh nghiệm sống nào cả]

[Con ngỗng rất mạnh, con trị không được đâu, mau đặt lại đi]

[Con trai, ngoan ngoãn nghe lời Thành Nghị đi, thân thể nhỏ bé của con chỉ có thể bị bầy ngỗng vây quanh thôi]

[Hahaha thật ra tôi rất muốn thấy Cao Tử Tài thả ngỗng]

Thành Nghị nghĩ đến việc phổ cập kiến thức cho kẻ ngốc này thôi đầu óc của cậu phỏng chừng cũng choáng váng theo, liền trực tiếp nói truyện cười với cậu ta, "Cậu có bao giờ nghe câu nói "một trạch nam bằng 0.5 con ngỗng" chưa."

Cao Tử Tài nghe xong, lập tức theo Thành Nghị miêu tả yên lặng tính toán trong đầu.

Cậu ta không trạch, cũng thích tập thể hình, cho nên chính mình đại khái chẳng khác nào bằng 3 con ngỗng??

Đuổi ngỗng khẳng định là một đám đi!! Thế thì làm sao cậu ta đánh thắng được!!

Nhận ra công việc này có bao nhiêu nguy hiểm, Cao Tử Tài lập tức đặt cây tre trở lại chỗ cũ.

Cậu ta vốn đang cảm thấy hứng thú với một bao tải khoai lang đỏ đó, nhưng lời còn chưa kịp nói, Trương Sơn Phong đã mở miệng.

"Các khách mời, từ thành phố ồn ào đến miền quê yên tĩnh, mục đích chuyến đi của chúng ta không chỉ là du lịch, mà còn là trải nghiệm cuộc sống nông thôn thật sự."

Nói xong, ông ta chỉ chỉ nông cụ trên mặt đất, "Cho nên hôm nay nội dung hoạt động của chúng ta, chính là làm nông đổi lấy sinh hoạt phí."

Sau đó, ông ta nói với các khách mời hôm nay tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất kỳ đồ ăn nào, kể cả bữa trưa, bữa tối và nước uống, nếu khách mời muốn lấy thì có thể mua bằng tiền công.

Ngoài ra, căn nhà mà các khách mời đang ở là do bí thư chi bộ ủy thôn Hương Ninh cho họ thuê, các khách mời không thể chiếm tiện nghi của người ta, dừng chân cũng phải trả tiền thuê phòng.

Trương Sơn Phong vung tay lên, vô cùng hào khí nói, "Tiền nhà hôm qua tổ tiết mục đã giúp mọi người thanh toán, hôm nay mọi người tự cố gắng nhe."

Các khách mời:......

Tôi cám ơn ông!!

Trương Sơn Phong làm lơ tầm mắt muốn đập mình của mọi người, cười tủm tỉm chỉ nông cụ trên mặt đất, "Đương nhiên chúng tôi là một chương trình cực kỳ nhân văn, vì vậy chúng tôi đã chuẩn bị trước một số lựa chọn cho mọi người."

"Mọi người có thể chọn làm cỏ, bón phân cho cây cải dầu, xúc cà rốt, lùa ngỗng..."

Nói xong, Trương Sơn Phong tự xưng là nhân tính hóa, đã công bố mức lương của từng công việc, trong mức lương cao nhất cho bón phân cho cây cải dầu là 50 tệ, còn lại tương đối thấp, gần 20 tệ.

Thấy cái này là giá cao nhất, Vương Chấn có chút động tâm liền hỏi đạo diễn, "Cái này bón như thế nào?"

Trương Sơn Phong chỉ vào thùng phân và đòn gánh, "Lấy phân và tưới lên cây cải dầu."

Vương Chấn cũng là đứa trẻ lớn lên ở thành phố căn bản chưa bao giờ làm việc nhà nông.

Hắn nguyên bản cho rằng cái thùng kia là dùng để nước hoặc là phân hóa học.

Kết quả nghe được cách sử dụng, hắn ta xoay người nháy mắt thiếu chút nữa nôn ra.

Biểu cảm của Vương Chấn toàn bộ đều bị camera quay lại.

Kỳ thật, công việc này vừa nghe liền biết không dễ dàng, minh tinh không muốn làm cũng sẽ không ai trách cứ.

Nhưng Vương Chấn còn thêm động tác nôn mửa, khán giả khi xem sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

[Còn chưa cho anh chọn đâu, liền một bộ muốn ói ra như vậy, có khoa trương quá không..]

[Quả nhiên, minh tinh đã sống cách xa người thường lâu rồi, liền trở nên không dính khói lửa phàm tục]

[Lấy phân thì làm sao? Trước đây cuộc sống khó khăn, ai mà không từng làm những công việc như vậy, Vương Chấn thật là không muốn nói]

Thành Nghị nhìn lướt qua Vương Chấn cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn Trương Sơn Phong, hỏi, "Chúng ta phải chọn ở đây sao?"

Trương Sơn Phong lắc đầu, "Đương nhiên không phải, trong thôn còn rất nhiều công việc, cậu có thể tự đi xin, nếu không xin được, có thể trở về tìm tôi."

Các khách mời sau khi nghe xong thảo luận một phen.

Mọi người đều cảm thấy tiền lương của mấy công việc này không vượt quá 50, hơi thấp, nên họ đã lên kế hoạch tự tìm việc làm.

Trước khi khởi hành, Cao Tử Tài vội vàng đi đến bên cạnh Thành Nghị, quàng tay qua vai cậu, biểu tình một bộ anh em tốt.

"Nghị ca, hôm nay anh cũng tiếp tục gánh em a!"

Tiếng kêu cực kỳ đột ngột của Cao Tử Tài khiến Thành Nghị nổi da gà.

Cậu nhìn Cao Tử Tài, trong mắt tràn đầy: Cậu được không vậy?

Việc Cao Tử Tài đột ngột nhận mình là anh trai không chỉ khiến Thành Nghị hoang mang mà còn khiến khán giả chết vì cười.

[Hahahaha, Thành Nghị: Đồ ngốc, đừng tới đây!]

[Một câu "Nghị ca" này của Cao Tử Tài thật sự quá chân thật, đây là bắt quàng làm họ sao]

[Thành Nghị còn nhỏ tuổi hơn anh, tiếng "anh" này kêu đến cũng thật lưu loát a]

[Cao Tử Tài: Ta mặc kệ, ai là đùi thì chính là ca ca của ta]

Cao Tử Tài bên này vừa mới muốn nhận anh trai, nhưng Trương Sơn Phong đầy mưu mô lập tức vô tình cự tuyệt.

Ông ta tập đầu tiên đã để Cao Tử Tài trực tiếp đi theo Thành Nghị nằm không mà thắng, có cái kinh nghiệm này, tập này sao có thể để Cao Tử Tài nằm thoải mái như vậy.

Vì thế, Thành Nghị còn chưa mở miệng, ông ta liền giúp trực tiếp từ chối.

"Không được, các khách mời phải tự mình hoàn thành công việc."

Nói xong, ông ta còn bỏ thêm một câu, "Buổi tối mọi người nhớ đến báo tiền lương mình thu được."

Đường ôm đùi nằm không mà thắng duy nhất bị Trương Sơn Phong chặng rồi, Cao Tử Tài tức đến ngứa răng hận không thể cắn ông ta một cái.

Thấy lập đội không thành công, Cao Tử Tài tức giận đi theo Thành Nghị, "Không lập đội thì không lập đội, tôi đi theo anh ấy đến trụ sở chính là được!"

Nói xong, cậu ta liền theo sát Thành Nghị như cún con, sau đó, còn như chó săn đem hai chai nước mà mình trộm lấy được từ tổ tiết mục, lặng lẽ đưa cho Thành Nghị một chai.

Sau đó, bảy người lên đường đi tìm việc làm.

Tôn Nguyệt là người đầu tiên tìm được việc trong số bảy người.

Khi đi ngang qua cánh đồng, nhìn thấy một bà lão đang lúi húi cắt lúa, liền hỏi bà có thể giúp được bà lão ấy không.

Tôn Nguyệt khi còn nhỏ đã có kinh nghiệm cắt lúa, trước đó khi nhìn thấy cây liềm kỳ thật bà rất hoài niệm khoảng thời gian đó, chẳng qua tổ tiết mục chỉ trả 20 tệ cho công việc cắt lúa, quá thấp, thậm chí còn không trả được tiền thuê nhà, bà mới chọn từ bỏ.

Đại thẩm vừa nghe Tôn Nguyệt muốn giúp, lập tức sảng khoái đáp ứng.

Đại thẩm xem qua không ít chương trình của Tôn Nguyệt, thấy cô muốn giúp mình, lập tức vui vẻ đưa ra mức lương 100 tệ một ngày cho cô.

Người thứ hai tìm được việc là Phó An Kỳ.

Cô ấy đi đến cửa của một trang trại chăn nuôi, nhìn thấy những con thỏ trong lồng xuyên qua hàng rào, lập tức không muốn đi nữa.

"Thỏ thỏ đáng yêu quá, tôi liền nuôi một con đi!"

Trong kênh phát trực tiếp của một mình Phó An Kỳ.

Fan thấy cô tưởng nuôi thỏ đơn giản như vậy, lập tức có người kêu lên.

[An Kỳ đừng a, thỏ đáng yêu, nhưng nuôi không đơn giản như em nghĩ đâu!]

[Công việc này không dễ dàng đâu, con gái, con xem những công việc khác đi]

Nhưng mà, Phó An Kỳ căn bản không nhìn thấy, nói xong, cô vui vẻ đi tìm chủ để xin việc và đã thành công nhận được công việc này.

Sau khi hai người tìm được việc làm, các khách mời khác cũng lần lượt tìm được việc làm gùi khoai lang đỏ, cắt rau hẹ và cho gà ăn ở các thôn khác nhau.

Thành Nghị và Cao Tử Tài đi một đoạn rất xa trên một con đường núi và đến một sườn đồi.

Hiện tại hai người họ không tìm được việc làm.

Để tránh việc các khách mời cố ý chèo kéo, lười biếng và trì hoãn việc tìm việc, tổ tiết mục đã đặt ra một quy tắc cho họ.

Nếu sau 10 giờ mà không tìm được việc làm, cứ mỗi giờ vượt quá sẽ bị trừ 10 tệ vào lương.

Thật ra, có một công việc cho gà ăn mà Cao Tử Tài rất muốn làm, dù sao thì cậu ta cũng có hứng thú với những con vật nhỏ này hơn.

Nhưng Vương Chấn đã giành làm nên cậu ta chỉ có thể bất đắc dĩ phải nhường công việc này cho đối phương.

Cao Tử Tài nhìn nhìn thời gian, mắt thấy đã gần 10 giờ, trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột.

Đang lúc cậu ta nôn nóng, Thành Nghị dừng lại và chỉ chỉ phía trước cho cậu ta, "Bên kia có cừu."

Cao Tử Tài nhìn theo tầm mắt của Thành Nghị, quả nhiên đang nhìn thấy một đàn cừu đang thong thả gặm cỏ ở đó.

"Cậu có thể đi hỏi xem có thể giúp đại ca kia chăn cừu không."

Cao Tử Tài vốn dĩ đã thích những con vật lông xù xù này, sau khi nghe lời đề nghị của Thành Nghị, lập tức chạy tới phía trước.

Nhưng mới chạy được hai bước, cậu ta đột nhiên nhớ đến chuyện chăn ngỗng trước đó, lập tức quay đầu lại hỏi Thành Nghị, "Cừu thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, hẳn là sẽ không hung dữ như ngỗng đi?"

Thành Nghị lắc đầu.

Cao Tử Tài nhìn thấy hành động này, trong lòng căng thẳng.

Cậu ta vốn định từ bỏ công việc này, lại nghe Thành Nghị nói với mình, "Tôi không chắc..."

[Ha ha ha ha ha]

[Sao cuộc trò chuyện của Thành Nghị với Cao Tử Tài lại buồn cười như vậy]

Không có Thành Nghị để ước tính hệ số rủi ro, Cao Tử Tài tâm lý cũng không có.

Nhưng thấy thời gian sắp đến, cậu ta cũng không quản nhiều như vậy, đành căng da đầu tiến tới xin làm cậu bé chăn cừu.

Cũng may vận khí tốt, vị đại ca chăn cừu này không từ chối cậu ta.

Vì thế vào phút cuối cùng, Cao Tử Tài thuận lợi lấy được thân phận cậu bé chăn cừu, rốt cuộc cũng không phải bị trừ tiền.

Nhưng Thành Nghị lại không có may mắn như vậy, Cao Tử Tài có được công việc này, cậu tự nhiên sẽ không có.

Cho nên, khi đúng 10 giờ, từng nhóm nhân viên công tác đi theo quay phim đã thông báo cho mọi người một tin tức như vậy ——

"Bởi vì trong thời gian quy định Thành Nghị đã không tìm được việc làm, tổng tiền lương hôm nay của mọi người sẽ bị trừ đi 10 tệ."

Tiền lương làm việc nhà nông không thể cao như ở Pháp lần trước, chỉ vài chục tới hai trăm tệ.

Vì vậy, ngay cả một tệ tiền cũng vô cùng quý giá.

Mà lần này tổ tiết mục đưa ra quy tắc rất chó.

Không phải trừ của một người mà trừ tổng tiền lương của mọi người, nên ai tìm việc làm chậm sẽ rất báo tập thể.

Rốt cuộc bảy người bị trừ mười đồng, cộng lại có thể coi là tiền công cả ngày thu vào của một người, đây cũng không phải là một khoản nhỏ.

Nghe thấy cái thông báo bất hạnh này, mấy vị khách quý đều ngừng động tác.

Nhưng ngoại trừ Vương Chấn, mọi người đều cảm thấy lo lắng thay Thành Nghị.

Trong kênh phát sóng chính của《 Du lịch bất hảo 》và kênh phát sóng của các khách mời, mọi người nghe tin thế, lập tức có người bắt đầu.

[Thành Nghị sao lại thế này a?]

[Không phải nói chơi game rất lợi hại sao? Thế nào lại trở thành yêu tinh hại người rồi]

[Trực tiếp bị trừ 70 tệ, hôm nay tiền làm công của anh ta cũng không còn đi]

[Chỉ sợ đến 11 giờ anh ta cũng không tìm được, lát nữa mọi người lại tiếp tục bị trừ tiền]

[Ha, trước đó giả vờ đi tìm cái này cái kia mà không làm, kén cá chọn canh, bây giờ thì tốt rồi]

[Cắt câu lấy nghĩa liền bắt đầu chế nhạo? Ảnh kén cá chọn canh khi nào? Rõ ràng là ảnh thấy Tào Chính Bằng muốn làm việc cắt rau hẹ nên mới kiếm cớ không làm, còn, vừa rồi công việc chăn cừu rõ ràng là ảnh nhìn thấy trước, nhưng vẫn kêu Cao Tử Tà đi, cái này gọi là kén cá chọn canh à?]

Nhưng những người muốn gây chiến sẽ không quan tâm đến lý do của bạn.

Hiện tại kết quả là mọi người bị trừ tiền vì Thành Nghị, mà những người khác hiện tại vì sai lầm của cậu có thể sẽ làm nhiều hơn để bù đắp vào.

Cho nên, không ít người không xem kênh phát trực tiếp góc nhìn của Thành Nghị sau khi nhìn thấy kết quả này liền sôi nổi oán giận cũng yêu cầu cậu buổi tối tự mình trực tiếp gánh vác phần tổn thất này.

Sau khi nhóm người này xông vào kênh phát trực của Thành Nghị mắng cậu một lúc, lại nhìn thấy trong màn hình cậu vẫn như cũ thập phần bình tĩnh đi về phía trước.

Giống như không bị ảnh hưởng gì về việc bị trừ tiền.

Cậu rẽ qua sườn đồi này và đi đến một mảnh vườn trồng đầy cam quýt.

Cây nào cũng trĩu quả vàng tươi trông rất bắt mắt.

Nhưng những quả cam quýt này đã được rào lại.

Thành Nghị theo rào tre đi về phía trước, thấy một người chú đang hái trái cây.

Thành Nghị dừng lại, chủ động chào hỏi đối phương, "Chú ơi, cam quýt này gọi là gì ạ?"

Người chú ngừng động tác trên tay nói, "Bá bá cam."

Nói xong, người chú nhìn thấy người quay phim đi theo phía sau Thành Nghị, biết đối phương chính là minh tinh mà cán bộ thôn đã nói qua với bọn họ trước đó.

Vì thế, người chú giản dị cầm một trái đưa cho cậu, "Có muốn ăn một trái không, trái cây nhà trồng đó."

"Cảm ơn."

Thành Nghị cầm lấy một trái lột vỏ ra và đưa vào miệng.

Vị ngọt thanh, mang theo một chút chua chua của trái cây, hơi khác so với các loại ngọt ngắt bán trên thị trường.

"Chú ơi, chú không dùng cyclamate à."

Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt người chú sau khi nghe thấy, sau đó giơ ngón tay cái lên cho Thành Nghị.

"Bây giờ không gọi là cyclamate, gọi là tẩy axit. Bất quá đều giống nhau, chỉ là đổi cái tên mà thôi." Người chú cười nói, chính mình cũng lột ra một quả rồi ăn, "Nhưng cậu yên tâm, cam này của tôi là dành cho cháu trai nhỏ ăn, trước nay đều không dùng tới những thứ đó."

Khả giả nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhìn những múi cam vàng tươi điên cuồng chảy nước miếng.

[Woa, tất cả đều tự nhiên sao? Nhìn ngon qué, tui thích mùi vị tự nhiên của loại trái cây này, mua ở đâu vậy?]

[Oa tôi cũng muốn ăn loại cam nguyên chất này, cảm giác trên thị trường bán đều ngọt nị à]

[Những cái đó là dùng cyclamate đi]

[Bất quá tôi rất tò mò tại sao Thành Nghị lại biết về cyclamate]

[Hahaha ảnh tương đối chú ý đến sức khỏe, nên sẽ tương đối chú ý hơn về cái này]

Trong khi khán giả thảo luận, Thành Nghị đi đến khung lớn trước mặt người chú, "Chú hái nhiều như vậy là muốn đi bán sao?"

Người chú gật đầu, "Tối nay sẽ có người đến lấy, tôi hái một ít bán cho bọn họ."

Sau khi thành công dò hỏi trọng điểm, Thành Nghị hỏi, "Cháu có thể giúp chú làm việc không?"

Cán bộ thôn đã sớm chào hỏi qua rồi nói có minh tinh đến làm công.

Bất quá thông báo mà họ nhận được là áp dụng nguyên tắc tự nguyện.

Người chú nhìn nhìn Thành Nghị, cảm thấy anh chàng này trông rất năng động, khi nói chuyện với mình cũng không có cái giá minh tinh, liền đồng ý.

Nhưng người chú không cho cậu một mức giá cố định, mà tính tiền bằng cân.

Hái càng nhiều, tiền lương tự nhiên cũng càng nhiều.

Thành Nghị đồng ý liền ở lại đây với người chú, bắt đầu giúp chú hái cam.

Đầu tiên, người chú dạy Thành Nghị cách lộng nó, quả nào được quả nào không được, sau đó để cậu tự hái.

Thành Nghị là người cuối cùng tìm được công việc.

Những người đã xem qua sáu khách mời khác làm việc, đi vào kênh phát trực tiếp xem cậu làm việc, đều cho rằng cậu khẳng định làm cũng chẳng ra gì.

Một số muốn xem Thành Nghị xấu mặt, còn bắt đầu giúp cậu tính xem hôm nay rốt cuộc phải hái bao nhiêu cân mới có thể trả nợ.

Nhưng mà ai ngờ, vả mặt tới rất nhanh.

Ban đầu, Thành Nghị đang trong giai đoạn làm quen, vì thế cắt tương đối chậm.

Nhưng không lâu sau, động tác của cậu dần dần tăng tốc, cắt cam ném vèo vèo vào rổ lớn, động tác nhanh nhẹn đến mức ngay cả khán giả đếm trên màn hình cũng không theo được tốc độ của cậu.

Người chú cắt một giỏ xong đến xem Thành Nghị, phát hiện đối phương đã cắt gần hai giỏ!

Chú liếc nhìn trái cây mà đối phương đã cắt, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của chú.

Thấy đối phương tốc độ mau chất lượng lại cao, lập tức cười rộ lên khen nói, "Tiểu tử tay chân rất nhanh nhẹn a, này so được với dân chuyên nghiệp đấy."

Khán giả trong kênh phát trực tiếp sau khi nghe lời khen ngợi của người chú, lại nhìn thấy động tác thành thạo lại nhanh nhẹn của Thành Nghị, sôi nổi quỳ xuống.

[Chu mi a, Thành Nghị trước đây được huấn luyện cách cắt sao]

[Why ảnh vừa mới học cái gì xong lại có thể làm tốt như vậyy]

[Có người chính là năng lực học tập giỏi đi]

[Anh ấy thật là lợi hại, thậm chí làm việc nhà nông còn có thể tốt như vậy]

Sau khi Thành Nghị giúp người chú cắt cam trong gần hai giờ, giữa trưa cậu và người chú cùng nhau xuống núi đến nơi ở của chú trong làng.

Vợ của người chú, bà nội của cháu trai đã sớm biết việc Thành Nghị giúp người chú hái trái cây, nhiệt tình tiếp đón cậu và dùng bữa trưa ở nhà.

Sau khi ăn xong, người chú để Thành Nghị nghỉ ngơi một lúc buổi chiều lại đi, sau đó liền ra ngoài làm một số việc.

Sau khi gọi Thành Nghị xem TV ở phòng khách, dì Tôn gọi cháu trai An Tiểu Minh ra ngoài phơi nắng và làm bài tập.

Khi Thành Nghị đang xem TV, nghe được dì Tôn gọi điện cho người chú, nói là trường học vừa thông báo có bài tập về nhà trên điện thoại và dì không thể xử lý được.

Vì thế cậu liền đi ra phòng khách, thử hỏi xem dì ấy có cần giúp gì không.

Dì ấy vừa thấy Thành Nghị là người trẻ tuổi, cảm thấy cậu hẳn là hiểu mấy thứ này, liền nói cho cậu biết là phải làm gì.

"Cái này là cái gì mà thẻ an sinh xã hội điện tử, nghe nói là để cho bọn nhỏ quét khuôn mặt, nên điền ở trên điện thoại, dì lớn tuổi rồi mấy việc này không rành."

Những nhiệm vụ này đưa cho người trẻ tuổi tới làm, khả năng chỉ tốn vài phút.

Nhưng các cô chú đều đã 60, 70 tuổi có thể biết đọc viết cũng đã không tồi rồi, nên cho họ tiếp xúc với những thứ hiện đại này rất khó, thật sự có chút cố hết sức.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Thành Nghị nhanh chóng giúp đối phương.

Dì ấy thậm chí còn đưa cháu trai An Tiểu Minh của mình đến học cùng với nền tảng giáo dục an toàn mà dì ấy chưa bao giờ thành thạo và giảng đường khăn quàng đỏ do trường thông báo.

Sau đó, Thành Nghị lại kiên nhẫn dạy cho người dì phải làm gì trong tương lai.

Cách nói chuyện của cậu rất đơn giản, không có một chút không kiên nhẫn nào, người dì là một người thông minh, học xong cũng rất nhanh.

Sau khi dì ấy hoàn thành hết, đã vội vàng đến chỗ cháu trai của mình để giúp cậu bé làm bài tập về nhà.

Việc chăm cháu khiến dì ấy đau đầu nhất chính là dạy kèm bài tập về nhà.

Bây giờ chính sách quốc gia đã giảm xuống, lớp một và lớp hai không giao thêm bài tập về nhà, mặc dù làm phụ huynh nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng ba mẹ của đứa trẻ cảm thấy rằng việc chỉ tập trung chơi vào cuối tuần là không tốt cho đứa trẻ, nên họ đã mua cho cậu bé một cuốn sách bài tập và yêu cầu cậu bé làm nó ở nhà.

Nhưng thứ mà ba mẹ cậu bé mua là đề mở rộng tư duy, căn bản của trẻ em vốn đã không tốt, nhiều đứa không hiểu, người bà mấy chục tuổi cũng không biết dạy như thế nào, liền thập phần buồn rầu.

Dì ấy nhìn vào những câu trả lời hoàn toàn sai trong vở bài tập trẻ em và chỉ ra cho đối phương, "Cái này là cái bóng dài nhất trong buổi sáng."

An Tiểu Minh nhanh chóng xóa đáp án, nối một đáp án mà bà nội nói xong, sau đó liền không biết làm nữa.

Sau khi nghe thế, Thành Nghị đi đến bên cạnh An Tiểu Minh nhìn vào câu hỏi của cậu bé.

Đây là một câu hỏi nối, xét độ dài của cùng một cây vào lúc 8 giờ sáng, 10 giờ sáng và 12 giờ trưa.

"Ca ca!"

An Tiểu Minh thấy Thành Nghị đi đến bên cạnh mình, vội vàng lễ phép chào hỏi.

Thành Nghị xoa đầu cậu, hỏi, "Biết tại sao buổi sáng cái bóng lại dài nhất không?"

An Tiểu Minh lắc đầu.

"Vậy chúng ta làm một thí nghiệm nhé?"

Học sinh lớp một thích nhất những hoạt động này, vừa nghe Thành Nghị nói cho cậu làm thí nghiệm, lập tức hứng thú.

"Được được, ca ca, anh ngồi đi."

Thành Nghị không có ngồi xuống mà nhanh chóng vẽ một cái cây bằng cuốn vẽ của An Tiểu Minh.

Cậu cắt xuống và dán nó vào một cái hộp.

"Đây là cái cây trong sách bài tập."

Nói xong, cậu lại hỏi người dì mượn một cái đèn pin.

Cạu bật đèn pin và nói với An Tiểu Minh, "Em coi nó như mặt trời đi."

"Em biết mặt trời mọc ở đâu không?"

"Biết biết, đường chân trời!"

Thành Nghị gật đầu, chỉ vào mặt bàn, "Coi như nó là đường chân trời."

Nói xong, cậu từ dưới bàn giơ lên chiếc đèn pin lên từng chút một.

An Tiểu Minh cũng nghe cậu chỉ huy, dùng bút chì vẽ bóng của từng mốc thời gian trên mặt bàn.

Thí nghiệm xong, Thành Nghị không nói gì nữa, An Tiểu Minh tự mình sửa lại đáp án.

"Ca ca, em thích anh giảng bài cho em."

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của An Tiểu Minh, Thành Nghị liền gật đầu, "Em làm đi, nếu không hiểu anh dạy em."

Sau đó, Thành Nghị đã phụ đạo cho An Tiểu Minh làm bài tập.

Thành Nghị nhìn An Tiểu Minh làm bài, phát hiện kỳ thật cậu bé rất thông minh, nhưng một số điều cơ bản lại không học giỏi.

Thông qua dò hỏi, quả nhiên An Tiểu Minh thừa nhận, chính mình đi học ngẫu nhiên sẽ thất thần trong lớp, không nghe được một số lời giáo viên nói, sau đó liền mơ màng hồ đồ không biết giáo viên giản phương pháp nào.

Nhưng cậu bé lại không dám hỏi giáo viên, nên vẫn luôn loay hoay như thế.

Sau khi Thành Nghị nghe xong, cậu lật sách giáo khoa toán của An Tiểu Minh, lúc sau cậu phát hiện chỗ mà đối phương thiếu tập trung, liền dựa theo phương pháp trong sách mà giải thích lại cho cậu.

Đầu óc của An Tiểu Minh rất thông minh, Thành Nghị giải thích lại cho cậu bé, cậu bé lập tức hiểu ra.

Khi người chú quay lại, nhìn thấy một cảnh như vậy.

Người dì vui vẻ kể cho đối phương nghe chuyện vừa xảy ra, đồng thời cảnh cáo người chú không được làm phiền Thành Nghị phụ đạo cho cháu trai của bà.

Bất quá người chú không dám tiến lên quấy rầy, nhưng Thành Nghị lại thấy được đối phương.

Thành Nghị đứng dậy, hỏi người chú, "Chú định đi à?"

Người chú vội vàng xua tay, "Không cần không cần, không cần đi, tôi tự mình đi được rồi."

Thành Nghị vẻ mặt khó xử, "Nhưng nếu cháu không đi hái, sẽ không có tiền lương liền không thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay."

Người chú nghe xong, còn không phải là tiền lương sao, vậy còn không phải đơn giản sao!

Vì thế ông vỗ vỗ đùi, dũng cảm hứa hẹn, "Cậu giúp tôi dạy kèm cho Tiểu Minh làm bài tập, tôi cho cậu gấp đôi tiền lương!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro