Tập 89
Cái ôm này ấm áp lại dịu dàng.
Một lúc lâu sau, Tạ Nhu Phỉ mới bằng lòng buông tay.
"Thành Nghị, Thành Nghị...."
Tạ Nhu Phỉ cười trong nước mắt.
Bà có rất nhiều điều muốn nói với Thành Nghị, nhưng hàng ngàn từ chỉ có thể ghép lại thành một cái tên đơn giản.
Thành Nghị.
Nghị Nghị.
Tạ Nhu Phỉ nhẹ lẩm bẩm tên con trai mình, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mà bà đã bỏ lỡ hàng ngàn lần.
Đôi mắt dịu dàng của bà đầy nỗi nhớ nhung về đứa trẻ, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bà sửa lại những sợi tóc rơi trên trán Thành Nghị, với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Đứa bé mà bà không thể chạm tới và bảo vệ được trong giấc mơ dường như đã trưởng thành trong một đêm, và bây giờ, thằng bé đang đứng trước mặt bà.
Thằng bé gọi bà là mẹ.
Chính bà cũng đã thực sự ôm lấy thằng bé.
Tất cả những điều ước mà trong mơ bà không thể đạt được thì hôm nay đều đã được thực hiện.
Trong khi sửa lại tóc, đầu ngón tay bà vô tình chạm vào vầng trán ấm áp của Thành Nghị.
Trên mặt Tạ Nhu Phỉ, một giọt nước mắt vui sướng không tự chủ được chảy xuống khóe mắt.
Suốt 22 năm, bà nhiều lần mắc kẹt trong cảnh mộng nhìn thấy đứa trẻ đã chết.
Bà đã vô số lần thức giấc giữa đêm, sự suy sụp và đau lòng luôn nhấn chìm bà trong bóng đêm.
Cũng may, hiện tại hết thảy chân tướng đều rõ ràng Thành Nghị của bà cũng trở lại.
Thành Nghị đang ở trạng thái đại não thiếu oxy, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ mình, liền nhẹ nhàng lau chúng đi.
"Mẹ, đừng khóc."
"Được."
Tạ Nhu Phỉ cố gắng kìm nước mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Dù đã muộn rất nhiều năm, nhưng bây giờ có thể nghe được tiếng mẹ này, vậy là đủ rồi.
Những đau xót trước đó cuối cùng cũng tự động lành trong một khắc này.
"Mẹ, nơi này lạnh, chúng ta về trước đi."
Trong mấy người, chỉ duy nhất Thành Nhan Việt là tương đối tỉnh táo nhẹ giọng nhắc nhở Tạ Nhu Phỉ.
Thành Nghị nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn anh trai đang ở phía đối diện.
Thấy Thành Nhan Việt nhẹ nhàng di chuyển đầu sang bên phải, lập tức hiểu được ý của anh.
Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói quá nhiều chuyện.
Vì thế cậu mở miệng, "Mẹ, chúng ta về nhà đi."
Tạ Nhu Phỉ vẫn còn ở trạng thái kích động, nhưng lời nói của Thành Nghị rất hiệu quả với bà.
Hầu như cậu vừa dứt lời, bà đã vui vẻ đồng ý, suốt ruột muốn bế con về nhà.
Khi mọi người đi về phía tầng hầm, toàn bộ quá trình Tạ Nhu Phỉ đều gắt gao nắm chặt tay Thành Nghị.
Như sợ rằng mình buông ra, cậu sẽ lại biến mất.
Thành Nhan Việt lái xe, Thành Nghị và mẹ ngồi ở phía sau.
Hơi ấm từ máy điều hòa trong xe xua tan cái lạnh trên người Thành Nghị.
Sau một thời gian, hiệu ứng đánh lừa do bộ não sinh ra vì gặp được người thân cũng dần tan đi.
Lý trí dần dần trở lại.
"Làm sao mọi người lại tìm được con?"
Thành Nghị mỉm cười nhìn mẹ, trong mắt có tò mò cũng có nghi hoặc.
Nhiệt độ trong tay là có thật.
Vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng đây không phải mơ, và cậu thực sự đã nhìn thấy gia đình mà cậu ngày đêm nhớ nhung.
Nhưng cho dù cậu xuyên sách trở về, hay là mọi người trong nhà cũng cùng xuyên qua đây, thì bây giờ cậu vẫn có chút nghi vấn.
Cậu nhớ tới trước khi mình xuyên sách, giống như nháy mắt này, thì thế giới cũng đột nhiên thay đổi.
Thành Yến Huy ngồi ở ghế phụ nghe vậy sợ Tạ Nhu Phỉ nhắc tới lại khó chịu, liền xoay người lại giải thích với Thành Nghị.
"Chuyện này nói ra lại sợ con không tin."
"Thật ra khi con sinh ra, chúng ta đều cho rằng con chết vì khó sinh, nhưng đột nhiên một ngày mẹ con nói cho chúng ta biết, bà ấy mơ thấy con chưa chết, mà là bị người ôm đi."
"Vì vậy, sau đó chúng ta điều tra lại những gì xảy ra lúc đó, kết quả thật sự là như thế."
Thành Yến Huy không nói quá nhiều chi tiết, chỉ mơ hồ nói mọi chuyện như vậy với Thành Nghị.
Sau khi hồi tưởng lại quá trình, trong mắt Thành Yến Huy đầy tự trách, "Đều do ba lúc đó sơ suất, không điều tra kỹ càng, để con những năm nay một mình như vậy...."
Tất cả những gì Thành Nghị đã trải qua trước đây họ đều biết, bao gồm cả việc bị công ty chèn ép và thậm chí không được đi học, ông cũng rất rõ ràng.
Vì vậy, nghĩ đến sự sơ suất của mình mà khiến đứa trẻ phải chịu cuộc sống khốn khổ như vậy, Thành Yến Huy càng cảm thấy đau lòng.
Những lời này của Thành Yến Huy cũng gợi lên chỗ đau của Tạ Nhu Phỉ.
Con người luôn là như vậy, luôn luôn không thỏa mãn.
Khi không tìm được con, mong ước lớn nhất của bà chính là tìm được nó.
Giờ tìm được rồi, lại thấy tiếc vì không thể mang lại hạnh phúc cho con.
Bây giờ nhìn thấy đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà không nhịn được suy nghĩ.
Nghị Nghị còn bé như thế nào? Khi thiếu niên có phản nghịch giống anh trai mình không?
Nghĩ đến cuộc sống 22 năm trải qua của con trai út, bà căn bản không đi cùng càng không thể quay ngược thời gian về để tham gia, Tạ Nhu Phỉ vừa tự trách mình vừa khổ sở.
Tay bà không kìm được nắm chặt tay Thành Nghị.
Hai vợ chồng đều lâm vào cảm xúc tự trách nên không ai chú ý tới trong mắt Thành Nghị lúc này hiện lên một tia phức tạp.
Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác lóe lên trong đầu cậu.
Cậu đã cố gắng để thuyết phục bản thân rằng đây có thể là chứng rối loạn não bộ do xuyên sách.
Nhưng những điều logic phi lí đó khiến cậu không thể bỏ qua sự thật là.
Có một sự khác biệt rất lớn trong thông tin mà cậu và gia đình tiếp thu!
Dường như chỉ mình cậu mới có thể nhớ rõ những chi tiết về cuộc sống của họ.
Mà 22 năm đồng hành của ba mẹ cùng anh trai dành cho cậu, đã biến mất.
Thành Nghị không thể hiểu được, vì vậy cậu chỉ có thể dùng sức giữ lấy tay mẹ mình.
Rất nhanh, cậu theo mọi người về tới nhà.
Còn chưa đến cổng biệt thự, cậu đã nhìn thấy bốn hình bóng quen thuộc.
Trong đêm, ông nội ngày thường luôn ăn mặc giản dị lại mặc bộ đồ thủ công trang trọng nhất, ông ngoại cũng mặc bộ áo dài Trung Quốc mà ông thích nhất.
Bên cạnh hai người họ lần lượt là bà ngoại từ nhỏ đã dạy mình dưỡng sinh, cùng với bà nội...Luôn luôn tươi cười....
"Nghị Nghị, hoan nghênh về nhà."
Bà ngoại dang hai tay về phía cậu, dịu dàng ôm lấy cậu, giống như vô số lần đến đón cậu khi còn nhỏ.
Trong một khoảnh khắc, Thành Nghị cảm thấy như mình đã trở về lúc nhỏ.
Sau khi trở về, ngôi nhà trở nên nhộn nhịp, cả nhà ngồi quây quần bên nhau.
"Ba mẹ con cũng không thể giống chúng ta được, sắp về đến nhà mới cho chúng ta biết."
Sau khi hỏi tình hình gần đây của Thành Nghị, ông bà liền lấy ra một bức tranh chữ được đóng khung rất đẹp.
"Đây là 22 năm trước lúc con sinh ra, ông nội viết cho con."
Đôi mắt Thành Nghị rơi vào bức tranh chữ——
Hạnh phúc đồng hành, trưởng thành vui vẻ
Bút pháp này rất tinh tế, mạnh mẽ tự nhiên, vừa nhìn thì là bút tích của ông nội.
Nhưng sau khi Thành Nghị đọc dòng chữ đó, đầu ngón tay cậu nắm chặt lại.
Lúc cậu sinh ra, ông nội cậu cũng đã viết cho cậu một bức tranh chữ như vậy.
Đến nay nó vẫn treo trong phòng làm việc của cậu, y hệt như vậy.
Lần nữa về bên cạnh người nhà, bầu không khí quen thuộc và ấm áp này có chút không chân thực.
Thành Nghị cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Vì vậy, cậu yên lặng lắng nghe, nghe những giọng nói này nhiều hơn một chút cũng tốt.
Tạ Nhu Phỉ có rất nhiều lời chưa nói xong với Thành Nghị, bà đưa cậu đi khắp nhà, bà sợ con mình không thể nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình, nên kiên nhẫn giới thiệu cho cậu.
Sau khi đi một vòng, Thành Nghị mới phát hiện ngôi nhà này thực sự khác với những gì cậu nhớ, nhưng những thiết kế thì cũng tương tự.
Cuối cùng họ dừng ở một gian phòng.
Còn chưa mở ra, Thành Nghị đã đoán được trong đó là gì.
Quả nhiên sau khi mở ra, trong căn phòng được trang trí đặc biệt, có rất nhiều vinh dự mà mẹ đã đạt được.
Thành Nghị lần lượt đi qua những chiếc cúp và giấy chứng nhận, lắng nghe những lời nói dịu dàng và cẩn thận của mẹ mình bên tai, nhưng trong lòng lại yên lặng bổ sung chi tiết hoàn chỉnh.
Thậm chí không ít giải thưởng khi đạt được, cậu còn ở hiện trường.
"Mẹ, lúc nhận giải mẹ thật đẹp."
Thành Nghị cầm lấy một bức ảnh, trong đó Tạ Nhu Phỉ đang nhìn vào máy ảnh ôn nhu cười.
Cậu nhớ bức ảnh này được chụp khi cậu 6 tuổi, lúc đó cậu đã nói lời này với mẹ.
Khi Tạ Nhu Phỉ nghe được tiếng "khi nhận giải mẹ thật đẹp" kia, trong biết trong lòng như thế nào, nhưng đột nhiên cảm thấy một mảnh không gian trống rỗng.
Như thể một cái gì đó quan trọng đã bị bà bỏ lỡ.
Nước mắt lại chợt rơi.
"Mẹ xin lỗi, mẹ không thể chăm sóc con trong quá khứ được."
Thành Nghị nhìn bức ảnh nhớ lại cảnh lúc đó.
Cậu giúp mẹ cầm chiếc cúp, mà mẹ lại ôm cậu và chiếc cúp.
Thành Nghị thấy mẹ mình khóc trong lòng cũng khó chịu, nên mỉm cười an ủi bà.
"Không sao, con nhớ rõ là được."
Cho dù mọi người quên cũng không sao, chỉ cần một mình cậu nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra là được.
Tạ Nhu Phỉ hôm nay cảm xúc trải qua thay đổi rất nhanh, sau những hưng phấn qua đi, sợi dây căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vì thế, ngay khi bà và Thành Nghị bước ra ngoài, cơ thể như mất đi điểm tựa mà ngã xuống.
Thành Nghị tay mắt lanh lẹ ôm bà đến phòng khách, quản gia vội gọi bác sĩ.
Sau khi ngất đi, Tạ Nhu Phỉ nhanh chóng tỉnh lại, sau đó gắt gao nắm chặt tay Thành Nghị, như thể bà sợ đứa trẻ sẽ lại biến mất sau khi bà tỉnh dậy.
Thành Nghị nhìn ra suy nghĩ của bà, liền ở bên cạnh bà, thấp giọng nói với bà, "Mẹ, con ở đây."
Có lẽ là nghe thấy giọng nói của Thành Nghị, Tạ Nhu Phỉ lúc này mới an tâm ngủ đi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong và xác nhận mẹ không có vấn đề gì, Thành Nghị mới cùng Thành Nhan Việt đến phòng làm việc của anh.
Khi Thành Nghị bước vào, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một album ảnh mà Thành Nhan Việt tùy ý đặt trong gốc.
Cậu cầm lấy tùy ý mở ra.
Đập vào mắt đó là những bức ảnh thời học sinh của Thành Nhan Việt.
Thành Nhan Việt thời niên thiếu buộc một chiếc băng đeo trên đầu màu xanh lam và mặc bộ đồ thể thao in số 17 trên người, tay cầm quả bóng rổ cười xán lạn.
Người trong ảnh giống hệt trong ký ức của cậu, ngay cả con số may mắn mà đối phương thích, cũng là 17.
Thành Nghị cầm tấm ảnh lên, như lơ đãng hỏi Thành Nhan Việt, "Anh, đây là chụp khi anh còn ở trong đội của trường à?"
Thành Nhan Việt chần chờ một lát, mới trầm giọng trả lời, "Ừ."
Thành Nghị bên này không có gì để đáp, chỉ tiếp tục lật xem ảnh.
Trên ảnh chụp, Thành Nhan Việt dung mạo dần dần trở nên thành thục, nhưng số lượng ảnh chụp cũng càng ngày càng ít.
Cuối cùng, thỉnh thoảng chỉ có một hoặc hai bức ảnh.
Trượt tuyết, leo núi hoặc nhảy dù.
Ánh mắt Thành Nghị dừng trên bức ảnh nhảy dù.
Cậu vẫn nhớ lần đầu nhảy dù với anh trai khi còn nhỏ, cậu thực sự có chút sợ hãi.
Trước khi lên máy bay, cậu từng dõng dạc tuyên bố nhảy dù là chuyện bình thường.
Nhưng khi thật sự tới thời khắc sắp nhảy xuống, có hơi chút sợ độ cao cậu cúi đầu nhìn xuống, nhịp tim đột nhiên tăng đột biến.
Gió thổi vào mặt, cậu nhắm chặt mắt hít sâu một hơi, đếm ngược ba giây để trấn định tinh thần.
Kết quả, ai ngờ cậu còn chưa chuẩn bị xong, đã bị anh trai chơi khăm đẩy xuống.
Nhân viên hướng dẫn lúc ấy nói với cậu cái gì cậu cũng không nghe rõ.
Nhưng ngay giây phút tim ngừng đập, cậu mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy ông anh trai đang vẫy tay cười với mình.
"Anh."
Thành Nghị thoát khỏi hồi ức của mình, đột nhiên quay lại đối diện với ánh mắt của Thành Nhan Việt đang dừng trên người mình.
Cậu cũng không biết anh đã nhìn mình bao lâu.
Có lẽ là vừa rồi, có lẽ là nãy giờ.
Bất quá cái này không quan trọng.
Khóe miệng Thành Nghị lộ ra nụ cười hiểu rõ, "Không làm xét nghiệm DNA sao?"
Lời nói của Thành Nghị dễ dàng như hỏi đối phương tối nay ăn gì.
Một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Thành Nhan Việt, nhưng anh nhanh chóng che giấu.
Anh không dối trá nói không cần làm, nhưng cũng không trực tiếp trả lời.
Anh ấy tiến lên hai bước, giơ tay phải lên, xoa xoa mái tóc Thành Nghị không quá dịu dàng, làm rối tung kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã dày công tạo ra cho cậu.
Thành Nghị cúi đầu, vô cùng thuần thục né tránh.
Nhưng đối phương so với cậu mạnh hơn, nên cậu vẫn như trước né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Anh à, kiểu tóc của em nhà tạo mẫu làm rất lâu, nếu làm rối sẽ tốn tiền đó."
Thành Nhan Việt trong hôm nay đây là lần duy nhất lộ ra nụ cười thoải mái, hỏi, "Bồi thường bao nhiêu? 5 triệu đủ không."
Ra khỏi phòng làm việc của Thành Nhan Việt, Thành Nghị trở về phòng ngủ của mình.
Cậu mở danh bạ điện thoại, bình tĩnh gọi cho Oánh Oánh và nhờ cô chăm sóc Hồ Ly Tinh.
Sau đó, cậu gửi một tin nhắn khác cho Tăng Thuấn Hy.
Thực ra lúc này Thành Nghị rất muốn gọi điện thoại cho Tăng Thuấn Hy, nhưng vì suy nghĩ lộn xộn của bản thân, sợ ảnh hưởng đến đối phương nên cậu không gọi.
Vậy mà đối phương lại như có thuật đọc tâm, gửi cho cậu một tin nhắn.
Tăng Thuấn Hy: Ra ngoài nhìn mặt trăng xem.
Thành Nghị ghé vào cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài.
Một mảnh đen nhánh.
Thành Nghị: Gạt người, căn bản không có trăng.
Tăng Thuấn Hy: Có
Tăng Thuấn Hy: Trong lòng
Thành Nghị đem những lời này của Tăng Thuấn Hy nhìn vài lần.
Cái hiểu cái không.
Sau khi chúc đối phương ngủ ngon, cậu liền đi tắm sau đó leo lên chiếc giường lớn mềm mại.
Nhưng người luôn luôn ngủ sớm như cậu, đêm nay lại mất ngủ.
Tất cả những người cậu liên lạc vừa rồi đều nhắc nhở rằng cậu hiện tại đang ở thế giới trong sách.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh mọi thành viên trong gia đình lại hiện lên trong tâm trí cậu.
Rõ ràng, mỗi gương mặt quen thuộc lúc này đều khiến cạu có cảm giác như được trở về với ba mẹ, người thân.
Rõ ràng ánh mắt người nhà nhìn cậu sau một thời gian vắng bóng không phải là giả.
Nhưng mọi ký ức của họ lại khác với những gì cậu nhớ.
Cậu và gia đình chỉ xa cách 4 tháng mà hiện tại lại biến thành 22 năm.
Rõ ràng là đã trở về với người thân nhưng lúc này cậu rất bối rối.
Thành Nghị mở mắt nhìn vào nơi bóng đêm đen như mực, có rất nhiều điều không thể hiểu được khiến suy nghĩ của cậu vô cùng hỗn loạn.
Ngày hôm sau Thành Nghị cùng người trong nhà đi làm xét nghiệm DNA.
Trong hai ngày chờ kết quả, cậu nơi nào cũng không đi liền ngốc ở trong nhà.
Trong quá trình hòa nhập với gia đình, cậu dần dần biết được "Thân thế" của chính mình trong thế giới này.
Đồng thời, cậu còn biết được quá khứ của "Thành Nghị".
Hóa ra sau khi đối phương sinh ra bị người khác tráo đổi rồi bị bỏ rơi bên đường, đối phương được Tuyên gia nhận nuôi, khi gần mười sáu tuổi, cậu ấy bị đưa đến Trung tâm cai nghiện internet, cùng Thượng Trình Trình trở thành bạn tốt, cuối cùng lại bị đá ra khỏi gia đình kia.
Thành gia vốn vì Tuyên gia nhận nuôi Thành Nghị mà rất cảm kích, nhưng sau khi biết bọn họ tuyệt tình đá con trai mình ra khỏi nhà như vậy, liền lãnh đạm xử lý.
Đặc biệt là chuyện đưa con họ vào Trung tâm cai nghiện internet, dù không biết nguyên nhân thật sự nhưng họ vẫn canh cánh trong lòng.
Không bậc cha mẹ nào thực sự yêu thương con cái lại làm ra một việc như vậy.
Sau khi Thành Nghị biết được chuyện này, cũng không mở miệng nói chuyện.
Nhưng mọi người trong nhà lại nghĩ là cậu không muốn nhắc tới quá khức bi thảm đó, nghĩ đến năm tháng tuổi trẻ cậu phải sống vất vả bên ngoài, họ càng thêm xót xa và muốn đối xử với cậu tốt gấp bội lần.
Xét nghiệm DNA được tiến hành gấp rút, hai ngày sau đã có kết quả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thành Nghị và Thành gia có quan hệ huyết thống 99,99%.
Sau khi có kết quả, Thành Nghị lập tức trở về phòng sau khi cùng mẹ đi dạo vào buổi tối, lấy giấy bút ra và ghi lại.
Mối quan hệ hiện tại có chút hỗn loạn, cậu cần phải sắp xếp lại.
Thành Nghị có chút đau đầu đỡ trán.
Lớn như vậy, cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện khó khăn như thế.
Mặc dù lúc mới xuyên tới cậu vừa nghèo vừa thảm như vậy, cũng không khiến cậu bận tâm nhiều như bây giờ.
Cầm giấy bút trên tay, Thành Nghị viết ra những điều cậu không thể tìm ra, rồi phân tích.
Cậu đưa ra hai giả thiết cho mình.
1,. Xuyên sách
Sau khi xuyên sách, cậu nằm ngoài nhân vật bối cảnh thế giới quan này, nên không hề chết một cách bi thảm, ngay cả những thành viên trong gia đình không được nhắc tới trong tiểu thuyết, cũng vì sự xuất hiện của cậu, mà bối cảnh gia đình vốn trống đã tự động được điền vào cốt truyện căn cứ theo cậu?
Nhưng nói như vậy, tại sao thông tin mà gia đình biết lại khác với mình như vậy?
Thành Nghị đặt một dấu chấm hỏi đằng sau suy đoán này.
Sau đó, cậu viết một suy đoán thứ hai.
2. Thế giới song song.
Nếu mình giống như《 Sao chổi tới đêm hôm đó 》, trong lúc vô tình đã xâm nhập vào một thế giới song song.
Nói như vậy, thế giới mà cậu đang ở bây giờ là một thế giới thực tồn tại trong một lý luận khác.
Mà ở thế giới này, bối cảnh của "Thành Nghị" và các thành viên trong gia đình đều giống như cậu, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã thay đổi một số điều.
Vì vậy thông tin mà ba mẹ cậu nhận được hoàn toàn khác so với cậu.
Thành Nghị cảm thấy lý luận về thế giới song song này có thể tạm thời giải thích tình hình hiện tại của cậu.
Nhưng sau đó, ngòi bút của cậu dừng lại, và một dấu chấm hỏi được đặt sau thế giới song song.
Nhưng nếu cậu là người xuyên tới thì "Thành Nghị" trước đó đã đi đâu?
Còn lối vào thế giới song song thời gian và không gian thì sao?
Nếu cậu có thể đến, như vậy liệu có "Thành Nghị" thứ ba nào đến nữa không?
Hơn nữa, về thế giới song song, tại sao khi đến đây cậu lại vô thức thiết lập thế giới quan trong tiềm thức? Hơn nữa còn quên một số chuyện về thế giới trước kia?
Ngoài ra, vô tình xuyên sách hẳn là cả cơ thể cũng cùng nhau đến một thế giới khác.
Nhưng rõ ràng cậu có thể cảm giác được, thân thể này và thân thể trước kia có chút khác biệt.
Mặc dù ngoại hình và dáng người tương tự nhau, nhưng tố chất thân thể lại kém cậu rất xa.
Chẳng lẽ ý thức của cậu đã xuyên từ thời không này đến thời không khác?
Thành Nghị viết trên giấy, nhưng dù thế nào cậu cũng không thể thuyết phục được bản thân.
Mặc dù cậu cảm thấy thế giới song song gần nhất này đầy những điều kì lạ và mâu thuẫn.
Điều này giống như một ẩn số mà không có đủ điều kiện, dù cậu giải thích như thế nào cũng không thể tìm ra đáp án chính xác.
Sau khi Thành Nghị suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại.
Cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một số thông tin rất quan trọng, nhưng bây giờ cậu không thể tìm ra nó.
Không nghĩ ra được, Thành Nghị cũng không tự làm khó mình, vì thế cậu đã thực hiện một biện pháp mạo hiểm nhưng đơn giản hơn.
Tìm Thành Nhan Việt.
Trải qua hai ngày tiếp xúc, cậu phát hiện ngoại trừ cùng người nhà biết được cuộc sống của cậu trước đây không bình đẳng, thì những thứ khác, kể cả tính cách của anh ấy, đều giống hệt như ký ức của cậu.
Vì vậy, dựa trên những gì cậu biết về anh trai mình, một người tỉ mỉ và lý trí như đối phương, không có khả năng không nhận thấy sự khác thường của cậu.
Nhưng vì sợ kích thích đến mẹ, lại vì sự bao dung với chính em trai mình, nên anh ấy nhất định đã nhịn không nói.
Nghĩ đến đây, Thành Nghị đột nhiên nhớ tới phản ứng cực kỳ kiềm chế của đối phương khi lần đầu tiên gặp mặt, đoán chừng anh trai mình nhất định cũng có rất nhiều nghi vấn.
Cửa phòng bị gõ ba lần.
Thành Nghị đã hoàn hồn.
"Nghị Nghị."
Giọng nói của Thành Nhan Việt từ ngoài cửa truyền đến.
Thành Nghị không ngờ đối phương sẽ đến tìm mình vào lúc này, vì vậy cậu nhanh chóng ra mở cửa.
"Anh."
Thành Nghị nhận lấy cốc sữa nóng do đối phương mang đến cho cậu, lập tức khóa trái cửa phòng.
Thành Nhan Việt chú ý đến hành động nhỏ của Thành Nghị, nhướng mày nhìn cậu, "Có chuyện muốn nói sao?"
Thành Nghị gật đầu.
Sự ăn ý giữa hai anh em họ thật ra không có gì thay đổi.
Dù trong lòng biết có gì đó khác lạ, nhưng Thành Nghị nhìn khuôn mặt quen thuộc này vẫn không khỏi cảm thấy thân thiết như trước.
Cậu và anh trai trước nay đều không có gì giấu nhau.
"Anh không có gì muốn hỏi em sao?" Thành Nghị không chút do dự, đi thẳng vào vấn đề, "Không cảm thấy phản ứng của em rất lạ sao?"
Thành Nhan Việt thần sắc không thay đổi, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, em lúc ấy kêu một tiếng mẹ quá đột ngột, giống như đã sớm biết chúng ta sẽ đến tìm em vậy."
Thành Nghị nhấp một ngụm sữa bò nóng và lắc đầu, "Mặc dù em cảm thấy mọi người chắc chắn sẽ tìm em, nhưng thật ra em cũng vẫn luôn tìm mọi người."
Trong phòng truyền đến tiếng cười nhẹ của Thành Nhan Việt, "Giống nhau."
Thành Nghị lại cúi đầu uống một ngụm sữa.
Thật ra lúc này cậu muốn nói cái khác.
Nhưng lúc này nói chuyện rối rắm ấy ra không có gì thú vị, nên cậu đổi đề tài khác.
"Anh ghét đồ ngọt."
"Nhưng mẹ làm bánh cho anh anh luôn cười ăn hết."
"Anh ghét vật mũi nhọn."
"Nhưng lại thích đấu kiếm."
Nói tới đây, Thành Nghị ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.
Cậu không thích, nhưng ông anh của cậu luôn bắt cậu luyện tập với ổng, lần nào cũng thua thảm hại.
Thành Nghị nghiêng đầu quan sát biểu tình của Thành Nhan Việt, tiếp tục mở miệng, "17 tuổi anh cưỡi ngựa bị ngã, trên bắp chân còn vết sẹo, nên anh không thích mặc quần đùi."
"Anh có bằng tiến sĩ tài chính, nhưng thứ anh muốn học nhất lại là triết học."
"Người khác nghiên cứu sự bảo toàn năng lượng trong vật lý, anh lại muốn khám phá ý nghĩa triết học của nó."
"Anh ghét động vật mỏ nhọn, vì khi còn nhỏ có người bắt một con gà lừa anh, nói đó là vịt Koduck, nhưng anh thật sự tin, sau đó còn cẩn thận nuôi mấy tháng, kết quả...."
Thành Nghị nói từng chuyện mà chỉ có hai anh em bọn họ mới biết.
Thành Nhan Việt ở một bên lắng nghe, nhưng vẻ mặt rõ là xấu hổ hơn rất nhiều, "Được rồi, cái này không cần phải nói chi tiết như vậy."
Anh ấy ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.
Sau đó, lại tò mò tại sao cậu lại rõ ràng về những bí mật của mình như vậy.
Có một điều trong số đó mà ba mẹ anh cũng không biết.
Nhưng rất nhanh trong lòng anh ấy lại nảy sinh một ý tưởng ngây thơ, loại cảm giác cậu biết hết tất cả như này là điều đương nhiên.
Thành Nghị không giải thích, chỉ cong môi cười, đi đến trước mặt Thành Nhan Việt hỏi anh, "Anh, anh không nghi ngờ em sao? Em biết về anh và gia đình anh rõ như thế, anh không sợ sao? Em có mục đích khác."
Hai anh em trước nay đều luôn thẳng thắn với nhau.
Thành Nhan Việt cũng không có ý lừa gạt Thành Nghị, gật đầu thừa nhận, "Trước đó quả thật anh đã hoài nghi em, nhưng xét về huyết thống, em thật sự là em anh."
Nói xong anh lại mở miệng, ngữ khí so với vừa rồi mềm mại hơn rất nhiều, "Nghị Nghị, có phải chú xảy ra chuyện gì không."
"Đúng vậy."
Thành Nghị nhìn vào mắt Thành Nhan Việt.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là người thân của cậu trên thế giới này.
Bọn họ từng có vô số kỷ niệm chung, cãi vã, đánh nhau, giận dỗi rồi làm hòa.
Anh ấy là một trong những người cậu tin tưởng nhất.
Bọn họ từng hứa, sẽ không bao giờ nói dối và lừa gạt nhau.
Vì vậy, cậu quyết định đánh cược một lần, thẳng thắn nói với đối phương những gì mình trải qua.
"Anh, thật ra chúng ta ở một thời không khác sống chung 22 năm, nên em đối với anh hết thảy đều biết."
Thành Nghị rũ mắt, nhìn ly sữa trong tay đã không còn nóng, kể cho Thành Nhan Việt nghe về quá khứ mình trải qua như thế nào ở thời không kia.
Trước khi nói, Thành Nghị vốn cho rằng hai ba câu nói là có thể nói rõ.
Nhưng khi thực sự nói, đặc biệt là khi nhớ lại những điều nhỏ nhặt, lại phát hiện từng đoạn từng đoạn ký ức, cho dù ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
Thành Nghị nói rất lâu, đến khi ly sữa trong tay đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cậu đối với quan hệ của mình và Thành Nhan Việt cũng không đưa ra kết luận gì, chỉ là sau khi giải thích rõ ràng, liền hai mặt nhìn nhau.
"Chỉ vậy thôi, hy vọng có thể có ích với anh."
Thành Nhan Việt đứng lên, vuốt phẳng các nếp gấp của bộ vest, cũng không đánh giá gì về những chuyện vừa rồi.
"Cảm ơn vì đã nói những điều này với anh."
Nói xong, anh ấy đi về phía Thành Nghị hai bước, giống như trước đây, duỗi tay xoa đầu cậu.
"Đừng nói cho mẹ biết, mẹ tâm lý bây giờ không ổn định."
Thành Nghị lần này không kháng cự, gật đầu đồng ý, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Em biết, nên em mới đến tìm anh."
Thành Nhan Việt khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Anh liếc nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng.
"Thành Nghị, định luật bảo toàn năng lượng vẫn đúng."
Giọng nói của người đàn ông xuyên qua màn đêm trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn Cello.
"Bất kể là thời không nào, em cũng là em trai của anh."
"Chúng ta sẽ luôn là gia đình của em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro