Chương 2
Chương 2: Ngưng băng
Năm người không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hai mặt nhìn nhau không biết nói gì.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì đáng bất ngờ, nếu một trong số bọn họ lạc đàn, bọn họ cũng sẽ đi tìm.
Nhiệm vụ của bọn họ lần này là cỏ ngưng băng, nhất định phải đi vào sâu hơn, hơn nữa, chuyến đi này của bọn họ còn ôm tâm tình tìm kiếm cơ hội đột phá, không mạo hiểm là sẽ không có bất ngờ, lại nói, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, vì vậy, "Bọn tôi đi cùng cậu."
Chúc Vũ Huyền nâng mi nhìn đám người lạ "nhiệt tình" này, nụ cười trên mặt không mảy may thay đổi.
Để không làm Chúc Vũ Huyền hiểu nhầm bọn họ có ý đồ gì, Thẩm Tiêu Sương đơn giản giải thích một lần, cũng đưa ra thẻ ngọc chứng minh.
Chúc Vũ Huyền vốn cũng không sợ đối phương lừa đảo, sảng khoái đồng ý. Đợi năm người chữa thương nghỉ ngơi đủ, cả nhóm liền xuất pháp đi sâu vào trong rừng.
Nhóm năm người căng thẳng thần kinh cảnh giác đề phòng tiến lên từng bước, ngược lại Chúc Vũ Huyền ung dung như đang đi dạo vườn hoa sau nhà, làm mấy người theo phía sau nhìn mà âm thầm lau mồ hôi lạnh thay hắn, chỉ sợ đột nhiên có một con ma thú nào xông ra làm người trở tay không kịp.
Cũng may đoàn người đi hơn nửa giờ đều không gặp phải ma thú linh thú lợi hại gì, có bóng vài con ma thú cũng đều là đi lướt qua không thèm cho bọn họ lấy một ánh mắt.
Đám Thẩm Tiêu Sương đương nhiên không biết là do uy áp thần thú của Chúc Vũ Huyền làm tất cả động vật phải đi đường vòng, chỉ cho rằng bọn họ chuẩn bị đầy đủ, đủ cẩn thận cũng đủ may mắn mới có thể thuận lợi như vậy.
Đi thêm một hồi, Marisa đột nhiên nói, "Mọi người có cảm thấy nhiệt độ hình như đang giảm đi không?"
Ila và Rachel là kiếm sĩ, cường độ thân thể mạnh lên, độ nhạy cảm với nóng lạnh bên ngoài tự nhiên cũng giảm đi, trường bào trên người Thẩm Tiêu Sương và Diệp Du Thanh có trận pháp giữ ổn định nhiệt độ cũng không cảm thấy gì, chỉ có Marisa là ma pháp sư thuộc tính thủy, tương đối nhạy cảm với hơi nước trong không khí, pháp bào cũng là loại bình thường nhất, mới cảm nhận được một chút thay đổi nhỏ này.
Năm người hợp tác với nhau đã lâu, Marisa nói nhiệt độ giảm vậy nhất định là nhiệt độ giảm, không cần nghi ngờ. Thẩm Tiêu Sương hỏi cô có thể xác định được hơi lạnh bắt nguồn từ đâu hay không, một lát sau nhận được câu trả lời ngay trước mặt bọn họ không xa.
Giống với kết quả Chúc Vũ Huyền kiểm tra được.
Rừng Huyễn Giới nằm giữa hai quốc gia lớn nhất đại lục Lan Dạ là Lan Tư và Thanh Dạ, chiếm một diện tích không nhỏ trong hai đất nước này, kéo dài gần như vô tận về phía cực bắc, nơi nhiệt độ quanh năm dưới không, gần như không có bước chân con người. Cho nên, có thể nói, khu vực rìa ngoài và trung gian rừng Huyễn Giới gần như không có sinh vật thuộc tính băng, có cũng sẽ không làm cho nơi ở của mình biến thành trời băng đất tuyết như vậy.
Chỉ trừ vài loại linh thảo đặc biệt, ví dụ như cỏ ngưng băng.
Sáu người đi thêm một khoảng, Ila và Rachel cũng bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ giảm đi rõ ràng. Chúc Vũ Huyền nhíu mày dùng thần thức quét một vòng, tìm thấy vài đóa mẫu đơn nhỏ kết băng trong bụi cỏ.
Không, phải nói là hoa tạo thành từ băng mới đúng.
Càng đi về phía trước nhiệt độ càng giảm, không khí thở ra hóa thành một luồng sương trắng, nhìn đặc biệt rõ ràng. Nhưng cây cối xung quanh lại hoàn toàn không có thay đổi, không đọng tuyết, không kết băng, vẫn xanh mướt như thường, làm người không hiểu ra sao.
Đồng thời, những đóa mẫu đơn băng cũng nhiều lên, trải đầy trên mặt đất, dần dần ngưng tụ lại trung tâm – một đóa mẫu đơn băng lớn cao cỡ nửa người, cực kỳ tinh xảo chân thật, ngoại trừ mang màu xanh lam trong vắt lạnh lẽo của băng tuyết.
"Không phải cỏ ngưng băng?" Ila có chút bất ngờ.
Diệp Du Thanh quan sát bốn phía một hồi, do dự nói, "Có thể là... ảo trận."
"Đúng vậy, những cây cối bốn phía đều rất bất thường không phải sao?" Thẩm Tiêu Sương tiếp lời.
Chúc Vũ Huyền đứng cách một khoảng nhìn năm người vòng quanh mẫu đơn băng thảo luận, có chút muốn đỡ trán thở dài.
Hắn nhớ ra đây là thứ gì.
Lên tiếng gọi đám người kia cách xa một chút, Chúc Vũ Huyền ngưng tụ roi lửa, vung tay trong ánh mắt ngạc nhiên của đám Thẩm Tiêu Sương.
Kèm theo một tiếng "rắc" giòn vang, không gian tựa như một tấm gương bị phá vỡ, biến thành hơi nước biến mất trong không khí, để lộ ra bộ mặt thật phía sau.
Mặt đất phủ tuyết dày, cây cối gần như đóng băng, hoa mẫu đơn băng lớn nhỏ gần như phủ kín mặt đất, nhiệt độ cũng cấp tốc giảm thấp xuống, Thẩm Tiêu Sương và Diệp Du Thanh thậm chí dùng ba lần phép thuật giữ ấm cho cả nhóm, mới có thể an tâm thở phào một hơi.
Mà ở vị trí nơi đóa mẫu đơn băng lớn nhất kia, trong không trung ngay phía trên, lơ lửng một chiếc "kén bướm" bằng băng trong suốt, chỉ là, bên trong không phải nhộng, mà là một người.
Xuyên qua tầng băng mỏng, Thẩm Tiêu Sương chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút đường viền, cùng với mái tóc trắng bạc như thác nước đổ xuống gót chân của đối phương.
Giữa lúc năm người kia còn đang trong tình trạng chết máy, Chúc Vũ Huyền đã vội vàng tiến lên, hướng về phía kén băng. Mỗi bước hắn đi qua, băng tuyết dần tan ra, chỉ để lại những đóa mẫu đơn băng lẻ loi.
Ngay khi Chúc Vũ Huyền chạm vào kén băng, lớp băng mỏng này liền vỡ ra, tan biến trong không trung, người bên trong cũng ngã vào vòng tay hắn.
Chúc Vũ Huyền ôm Bạch Vĩnh Hy, giọng nói có chút nôn nóng, "Vĩnh Hy?!"
Một tiếng gọi này không chỉ đánh thức Bạch Vĩnh Hy, cũng gọi hồn năm người còn lại về.
Bạch Vĩnh Hy mở mắt, nhìn Chúc Vũ Huyền trước mặt mình, một tay vòng qua cổ hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Chúc Vũ Huyền vốn còn có chút giật mình vì Bạch Vĩnh Hy chủ động "yêu thương nhung nhớ", nghe rõ lời y nói lập tức luống cuống tay chân.
Bạch Vĩnh Hy nói, "Sau lưng, giúp ta nhổ ra."
Tạm không nhắc đến sự xuất hiện thần bí của Bạch Vĩnh Hy, năm con người đã tỉnh hồn lại sau rung động nhìn Chúc Vũ Huyền vội vàng để người dựa đầu vào vai mình, một tay đỡ người một tay vén tóc đối phương qua một bên, lần thứ hai tập thể hít ngược một hơi.
Trên lưng Bạch Vĩnh Hy là một vết thương dài từ bả vai trái kéo thẳng xuống thắt lưng bên phải. Vết thương sâu tận xương, càng nghiêm trọng hơn là, có một tầng khí đen bao phủ trên miệng vết thương, ngăn cản nó cầm máu khép lại.
Lúc này máu chảy ra đã ướt đẫm sau lưng thiếu niên, chỉ là trước đó bị tóc che khuất không thấy được.
Diệp Du Thanh hít sâu một hơi, run giọng nói: "Đây là... ma khí?"
Marisa sắc mặt trắng bệch gật đầu.
Không nói bản thân vết thương của Bạch Vĩnh Hy đã rất nặng, chỉ cần một chút ma khí, không tiêu trừ đúng lúc, dù là thương nhẹ cũng phải tạm biệt cuộc đời. Mà nhìn vết thương kia, thật sự không thể gọi là "một chút" được.
Màu đen nồng đậm như mực nước loang ra, trên nền da thịt trắng nõn càng có vẻ gai mắt.
Cả đám người luống cuống tay chân muốn tìm một loại thuốc gì cấp cứu, lại thất vọng nhớ ra chỉ nước thuốc chứa nguyên tố quang mới có tác dụng.
So với nhóm người bên này, sau phút hoảng loạn ban đầu, Chúc Vũ Huyền có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Thể chất của Bạch Vĩnh Hy miễn nhiễm ma khí, so ra, trong hai người hắn mới là người có nguy cơ bị ma khí ăn mòn, chỉ là tất cả ma khí vào trong cơ thể hắn đều sẽ bị lửa chu tước đốt sạch, hiệu quả hiện ra giống như Bạch Vĩnh Hy, nhưng suy cho cùng vẫn kém một chút.
Có điều miễn nhiễm không có nghĩa là sẽ không bị tổn thương. Ma khí bình thường không thể xuyên qua lớp giáp trên người Bạch Vĩnh Hy, có thể làm y bị thương cỡ này hẳn là ma vật thời thượng cổ trong bí cảnh Thượng Huyền, nhìn tình trạng hiện tại, chủ nhân đám ma khí này hẳn là cũng đã biến mất, không còn nguồn duy trì, chỉ có một chút ma khí còn ngoan cố bám lấy miệng vết thương, không thể xâm nhập lại cũng không cam lòng tiêu tan.
Thẩm Tiêu Sương muốn nói lại thôi nhìn Chúc Vũ Huyền, hắn không biết Chúc Vũ Huyền đang nghĩ gì, cũng không biết khuyên như thế nào. Đổi thành hắn trong trường hợp như vậy, khả năng đã gấp muốn chết, Chúc Vũ Huyền thật sự đã quá bình tĩnh.
Sau đó, Thẩm Tiêu Sương trợn mắt nhìn Chúc Vũ Huyền đưa tay về phía vết thương trên lưng Bạch Vĩnh Hy, lời ngăn cản đã lên đến cổ họng nhìn ngọn lửa đỏ rực trong tay hắn từng chút từng chút đốt cháy ma khí, cuối cùng lại nuốt về trong bụng. Hơn nữa, sau khi tay Chúc Vũ Huyền trượt qua, miệng vết thương cũng biến mất không còn một chút dấu vết, chỉ có trường bào bên ngoài bị rạch một đường dài, chứng minh trước đó chủ nhân của nó đã từng bị thương.
Tất cả kết thúc trong vòng chưa đầy một phút.
Cảnh tượng này, không chỉ Thẩm Tiêu Sương, cả bốn người còn lại cũng trợn mắt há mồm không nói nên lời.
"Còn... còn có thể làm như vậy?" Ila giật mình lẩm bẩm.
Marisa nhỏ giọng trả lời, "Trên lý thuyết thì có thể."
Đón ánh mắt nghi hoặc của những người còn lại, Marisa tiếp tục giải thích, "Ma khí cũng là một loại vật chất thuộc nguyên tố hệ ám. Cách loại bỏ trực tiếp nhất đương nhiên là dùng hệ quang trung hòa. Nhưng các nguyên tố khác nếu đủ mạnh cũng có thể làm được. Ví dụ hệ hỏa, nhiệt độ đủ cao có thể đốt cháy ma khí, nhưng người bình thường sẽ không dùng phương pháp này chữa thương, bởi vì nhiệt độ cần thiết là vô cùng cao, vài trăm thậm chí vài nghìn độ, da thịt nào chịu được? Hơn nữa sự phiền phức của ma khí là khả năng ăn mòn của nó, thanh lý mặt ngoài chưa đủ, còn phải rút toàn bộ lượng ma khí xâm nhập vào cơ thể qua vết thương, mới có thể chữa lành hoàn toàn."
Nghe xong Marisa giải thích, cả đám người đều câm nín không biết nói gì, nếu nói "trên lý thuyết", cũng có nghĩa là trong thực tế không có người làm như vậy, lịch sử cũng chứng minh điều này là đúng đắn, vậy cảnh tượng bọn họ vừa nhìn thấy là gì? Tất cả tập thể hoa mắt?
Im lặng một hồi, Rachel đột nhiên nói, "Những ma khí vừa rồi, hình như chỉ dính bên ngoài trên miệng vết thương."
Rachel là kiếm sĩ cấp ba cao cấp, sắp đột phá cấp bốn, thị lực vô cùng tốt, hắn vừa nói như vậy, thắc mắc lập tức chỉ còn một nửa.
"Vừa rồi Chúc tiểu ca sử dụng cũng không thể chắc chắn là lửa đúng không? Nhiệt độ không tăng." Ila yếu yếu nói.
Mặc dù còn khả năng khác, nhưng khả năng này cũng không phải không thể xảy ra.
Về phần vì sao Bạch Vĩnh Hy có thể ngăn chặn ma khí ăn mòn, "Là thánh thể."
Marisa đưa ra đáp án, "Trời sinh thuộc tính quang, thiên phú loại tốt nhất."
Cứ như vậy, tất cả đều có thể giải thích thông.
Trong khi năm bạn trẻ bên này tự lừa mình dối người, Chúc Vũ Huyền và Bạch Vĩnh Hy bên kia cũng đã trao đổi một vài thông tin sau khoảng thời gian ngắn ngủi bị ép xuyên qua đến một thế giới mới.
Bạch Vĩnh Hy bị tấn công trên đường truyền tống sau đó hôn mê, chỉ có thể cảm nhận "cách" thay đổi.
Chúc Vũ Huyền cũng chỉ biết bọn họ đang ở trong rừng Huyễn Giới thuộc đại lục Lan Dạ, thế giới này ngoài người tu tiên, còn có những người và động vật sử dụng "ma pháp" và "đấu khí", thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết và vân vân, một vài thông tin nhỏ vụn khác không đáng giá nhắc đến.
Năm người Thẩm Tiêu Sương nói chuyện xong định đi qua tìm Chúc Vũ Huyền, liền nhìn thấy Bạch Vĩnh Hy kéo một mặt dây chuyền hình giọt nước từ trong cổ áo ra, giơ lên lắc lư vài cái. Giọt nước sáng lên màu lam băng, kéo dài về phía những đóa hoa bằng băng trên mặt đất làm chúng dần dần biến mất, tất cả băng tuyết bốn phía cũng dùng tốc độ cực nhanh bốc hơi đi, chỉ chớp mắt đã phục hồi như cũ.
Kèm theo đó, giọt nước tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt, cuối cùng "bùm" một tiếng vỡ vụn.
Bạch Vĩnh Hy thở dài một hơi, ném sợi dây còn lại vào túi không gian.
Chúc Vũ Huyền nhìn y, nụ cười có chút chế nhạo, "Không nỡ như vậy?"
"Dù sao cũng là quà Cẩm Cẩm tặng ta, dù chỉ dùng được một lần." Bạch Vĩnh Hy liếc xéo Chúc Vũ Huyền một cái, chỉnh lại cổ chiếc áo choàng gấm màu xanh đậm Chúc Vũ Huyền khoác lên cho y, xoay người đi về phía Thẩm Tiêu Sương.
Y vốn có thể không làm như vậy, nhưng để cho bản thân và Chúc Vũ Huyền không quá khác người, có một số việc, là nhất định không tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro