Q.1 - Chương 10: Luyện dược trận siêu cấp
Edit & Dịch: Emily Ton.
Thị trường luyện dược Thiên Nam thành.
Sở Thiên mang theo Mộng Oánh Oánh cùng nhau đi vào.
Một thiếu nữ bán hàng xinh đẹp đi tới chào hỏi: "Hoan nghênh các bạn tới thị trường luyện dược, xin hỏi các bạn muốn mua gì?"
"Ô kim tham (乌金参), lục sắc quỳ (六色葵), địa tằm nhộng (地蚕蛹), địa tạng hiết (地藏蝎), tử kim cốt (紫金骨), và quan trọng nhất là tam sinh yêu trùng (三生妖虫)!" Sở Thiên không cần nghĩ ngợi liệt kê ra một chuỗi tên các loại dược liệu, "Mỗi thứ hai phần, tốc độ nhanh lên."
Thiếu nữ bán hàng nuốt nuốt nước miếng nói: "Tam sinh yêu trùng là tài liệu đặc biệt quý hiếm, thị trường Thiên Nam Thành mỗi tháng nhiều lắm chỉ có hơn chục con để bán. Vận khí của các bạn rất tốt, hiện tại vừa vặn có hai con, đơn giá là 50 đồng vàng, cộng với những mặt tài liệu khác, tổng giá trị là 291 đồng vàng."
Sở Thiên nhìn Mộng Oánh Oánh một bên đang trợn mắt há hốc mồm nói: "Một phần sẽ để ngươi mua trước, hiện tại đừng hỏi nhiều, ngươi sẽ không hối hận."
Thứ quý như vậy, Mộng Oánh Oánh vốn dĩ có bị đánh chết cũng không dám mua. Tuy nhiên hiện tại đã khác, nàng cảm thấy bản thân mình có thể kiếm tiền, có tự tin hơn, ra tay cũng rất hào phóng, nhịn đau lấy ra 291 đồng vàng. Hai người lấy được dược liệu, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, có một thân hình mập mạp khổng lồ đi tới.
"Chờ đã!"
"Hai phần tam sinh yêu trùng này ta muốn!"
Thiếu nữ bán hàng hiện lên vẻ mặt sợ hãi: "Diệp quản gia?!"
"Ngươi đã biết là ta, vậy còn nhiều lời vô nghĩa làm gì?" Diệp quản gia là một nam nhân trung niên thân mình béo lùn, giờ phút này sốt ruột vẫy vẫy tay: "Thiếu gia đang luyện đan và hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, nếu như bị chậm trễ, ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?!"
Thiếu nữ bán hàng hiện lên sắc mặt xấu hổ nhìn về phía Sở Thiên một cái: "Nhưng khách nhân đã trả tiền rồi, dựa theo quy củ nơi này, ta không có quyền thu hồi thương phẩm đã bán......"
"Khốn khiếp!" Diệp quản gia tát một bàn tay vào trên mặt thiếu nữ bán hàng, "Vứt mẹ quy củ của ngươi đi, đóng gói lại và lăn khỏi đây! Sau này đừng tới đây nữa! Mau cút!"
Thiếu nữ bán hàng che khuôn mặt bị sưng lại, quỳ trên mặt đất khóc kêu: "Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta! Ta không thể sống mà không có công việc này, cầu xin lão gia tha cho ta!"
"Lập tức cút cho ta!" Diệp quản gia trực tiếp phớt lờ thiếu nữ bán hàng, ánh mắt dừng ở trên người Sở Thiên. Hắn nhìn thấy Sở Thiên ăn mặc bình thường, người đầy dầu mỡ dơ bẩn, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, "Tiểu tử, ngươi là đầu gỗ, hay là kẻ điếc? Không nghe thấy ta cần tam sinh yêu trùng hay sao? Ta trả 80 đồng vàng, mau giao hai phần tam sinh yêu trùng cho ta."
Mộng Oánh Oánh vốn dĩ đã khó chịu khi nhìn thấy tên mập chết tiệt kia, giờ phút này lửa giận càng tăng lên cao: "Ngươi có lầm hay không, chúng ta mới vừa trả 100 đồng vàng mới mua được chúng, ngươi lại muốn lấy đi với 80 đồng vàng, không phân biệt tốt xấu như vậy mà ngươi cũng nói ra được?"
"Những tài liệu này ở trong tay các ngươi không đáng một đồng, thiếu gia chúng ta luyện thành đan dược giá trị lớn gấp mấy lần, các ngươi đừng không biết tốt xấu!"
"Ta phi! Đây là cướp bóc trắng trợn! Cho dù ta cho chó ăn cũng không cho ngươi!"
Diệp quản gia đầy mặt thịt mỡ run rẩy, tức giận chỉ ngón tay về phía Mộng Oánh Oánh mắng: "Tiểu thiếu gia là truyền nhân của hội trưởng hiệp hội luyện dược sư, đừng nói tới dược ngươi dùng, thậm chí muốn ngươi thị tẩm, đó cũng là để mắt tới ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ tới trên giường chờ! Dám nói một chữ không, sau này đừng mơ tưởng lăn lộn ở Thiên Nam Thành!"
Diệp quản gia nói nơi đây, đột nhiên chuyển giọng: "Ngươi đã bỏ qua cơ hội, hiện tại ta cho ngươi 50 đồng vàng. Ta nói lại lần cuối cùng, lấy dược ra đây!"
Mẹ nó! Thật là kỳ quái!
Đêm nay vì sao gặp phải nhiều cực phẩm như vậy?
Quả thực không thể nhẫn nhịn!
Sở Thiên không nói câu nào, sải chân tiến lên, cánh tay đột nhiên vung ra, nắm tay trực tiếp đấm thật mạnh trên mặt mập mạp.
Bốp!
Ngay cả khi thịt mỡ trên mặt có tác dụng giảm lực, cú đấm của Sở Thiên vẫn rất có hiệu quả!
Diệp quản gia bị đánh gãy mũi ngay tại hiện trường, mấy chiếc răng đã bị nứt ra, hắn tru lên giống như heo bị giết, trên mặt đầy máu nằm trên mặt đất: "Ngươi dám động thủ với ta! Ngươi có biết ta là ai hay không?"
Sở Thiên dùng chân đá thật mạnh một cái: "Ta đánh ngươi cũng là để mắt tới ngươi! Cần gì phải biết ngươi là ai?"
Diệp quản gia giận dữ hét lên: "Chọc tới tiểu thiếu gia nhà ta, Thiên Nam Thành sẽ không có chỗ nào để ngươi dung thân! Ngươi chết chắc rồi!"
"Ồn ào!"
Sở Thiên dẫm một chân lên, Diệp quản gia còn sót lại một cái răng cửa lập tức bị dẫm gãy, trực tiếp bị chính mình nuốt vào trong bụng, mặt hắn đỏ bừng, hai tay không ngừng giãy giụa, nhưng không cách nào di dịch được khỏi bàn chân Sở Thiên.
"Đại tiểu thư, ngươi nhìn gì vậy? Chúng ta đi thôi!"
"Ừ, chúng ta đi!"
Mộng Oánh Oánh thật sự cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Sở Thiên thật là khí phách, chỉ đánh một quyền đã khiến cho mập mạp ngay cả mũi và hàm răng đều hủy, còn gì thú vị hơn nữa?
Hả giận!
Quá hả giận!
Mộng Oánh Oánh phun một ngụm với mập mạp trên mặt đất, nghênh ngang theo Sở Thiên rời đi. Tuy nhiên, những người vây xem xung quanh đều thay đổi sắc mặt, đối mặt với hai người, một đám đều giống như bệnh dịch, lập tức bắt đầu lui lại để bọn họ đi qua.
Sở Thiên thuê một gian luyện dược phòng.
Mộng Oánh Oánh bắt đầu suy nghĩ lại những gì đã xảy ra, trong lòng lại có một chút sợ hãi: "Này, Sở Thiên, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, tên mập chết tiệt kia là quản gia Diệp gia. Diệp gia là gia tộc lính đánh thuê, có thế lực trong vài tòa thành thị, thực lực cực kỳ cường đại, chúng ta căn bản không thể trêu vào. Vạn nhất bọn họ tới tìm chúng ta phiền toái, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Đừng nói với ta những thứ vô dụng đó." Sở Thiên vô tư không thèm để ý nói: "Người mà Sở Thiên ta đánh, không cần phải hỏi hắn là ai? Hơn nữa, gia hỏa này đơn giản chỉ là một con chó, chó quá kiêu ngạo xứng đáng bị người dẫm lên."
Lính đánh thuê là cơ sở quân sự tư nhân, là chức nghiệp thường được lưu hành trong các đại lục.
Lính đánh thuê chỉ tuân theo các quy tác của lính đánh thuê, không chịu tuân theo pháp luật của địa phương, độ tự do cực cao, lực ảnh hưởng cực lớn.
Sáu mươi năm trước, Diệp gia bắt đầu tiến quân vào thị trường lính đánh thuê, trải qua vài thập niên vững vàng phát triển, tổng cộng đã tạo ra ba dong binh đoàn với hơn vạn người, năm dong binh đoàn hơn năm ngàn người, nếu cộng cả những thành viên hậu cần mà nói, tổng nhân số đã vượt qua mười vạn người, là một tập đoàn lính đánh thuê khổng lồ!
Lính đánh thuê của Diệp gia có thế lực phân bố ở hơn mười tòa thành thị, Thiên Nam Thành chính là một chi nhánh trong đó, Diệp quản gia chính là người Diệp gia ở Thiên Nam Thành, bởi vì hậu thuẫn cực kỳ cường đại, khó trách hắn sẽ kiêu ngạo như vậy.
Trong mắt Mộng Oánh Oánh hiện lên một tia hận ý: "Tỷ tỷ nói ba mẹ có khả năng chính là do người Diệp gia hại chết, nhưng thế lực Diệp gia thật sự quá lớn, thành chủ chỉ sợ cũng phải kiêng kị không thôi, chúng ta không có biện pháp nào có thể đối phó với bọn họ."
"Thật hay giả!" Sở Thiên hiện lên vẻ mặt sợ hãi nói: "Lợi hại như vậy sao?"
Mộng Oánh Oánh nói, "Phi, nhìn ngươi thật không có tiền đồ, sợ cái gì! Nếu bọn họ tới tìm chúng ta phiền toái, ta sẽ che chở ngươi, ngươi cứ yên tâm đi!"
Ngươi đúng là xuẩn nha đầu, còn muốn che hở cho ta?
Sở Thiên không nhịn được cười thành tiếng.
Mộng Oánh Oánh bất mãn hừ nói: "Ngươi cười gì vậy?!"
Sở Thiên nhanh chóng nói: "Ngươi hận Diệp gia như vậy, có muốn tìm Diệp gia để giải tỏa cơn hận hay không?"
"Đây không phải là vô nghĩa hay sao?!"
"Vậy được, ta giúp ngươi."
"Ngươi giúp ta thế nào?"
"Đừng nóng vội, khi tới thời điểm, ngươi tự nhiên sẽ biết."
Từ đức hạnh của Diệp quản gia, không khó đoán ra được tính cách của tiểu thiếu gia.
Loại người này, Sở Thiên đã gặp quá nhiều, cũng đã giết không ít, đặc điểm của bọn họ chính là tự cao tự đại luôn cho mình là đúng. Chó săn bị đánh, sẽ không chịu để yên. Nếu hắn thật sự dám đến, vậy hãy cho Mộng Oánh Oánh cơ hội một lần, để nàng hung hăng giải tỏa khí thế của Diệp gia một trận!
........
Luyện dược phòng.
Căn phòng chỉ tầm năm mươi mét vuông, có đan lô, địa hỏa, công cụ tinh luyện, công cụ chiết xuất, tất cả tài liệu tiêu hao dùng một lần đều có.
Sở Thiên gật gật đầu: "Cũng khá, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn một chút, chúng ta bắt đầu luyện dược đi."
Mộng Oánh Oánh hỏi: "Luyện dược nước, hay là luyện đan dược?"
Dược nước khác với đan dược.
Dược nước, phần lớn là những dược phẩm có hiệu quả nhanh nhưng ngắn, ví dụ như dược nước khôi phục thương thế, khôi phục nguyên lực, dược nước giải độc, tạm thời tăng thực lực lên, tạm thời đề cao nguyên lực, đều là những loại dược được sử dụng nhiều lần.
Đan dược, phần lớn là những loại dược có tác dụng lâu dài, ví dụ như dùng để tăng tiến tu vi, tăng tiến thể chất, gia tăng tuổi thọ. Liên tục sử dụng một viên đan dược thì hiệu quả sẽ bị suy giảm, bởi vậy không thuộc về loại dược có thể sử dụng lại, mà là loại dược tiêu hao chỉ dùng một lần.
"Luyện đan!" Sở Thiên hơi dừng lại một chút trước khi tiếp tục nói: "Ta sẽ chuẩn bị nguyên lực trận, ngươi phụ trách luyện chế."
Mộng Oánh Oánh ngốc tại chỗ: "Ngươi đừng nên xằng bậy, những tài liệu đó rất quý, ta căn bản không biết luyện dược!"
Sở Thiên giải thích nói: "Học luyện dược, có bốn yêu cầu chính, thứ nhất là luyện dược trận, thứ hai là tài liệu, thứ ba là công cụ, thứ tư là kỹ thuật. Trong đó, luyện dược trận là quan trọng nhất, có một luyện dược trận đứng đầu liền có thể tiết kiệm được rất nhiều sự tình, thậm chí có thể bù đắp cho việc thiếu kỹ thuật. Ta thậm chí không có tu vi Luyện Thể tầng thứ nhất, cường độ nguyên lực không đủ để tự mình luyện chế, chỉ có thể do ngươi động thủ."
Mộng Oánh Oánh thiếu chút nữa té xỉu: "Ta ngay cả kỹ năng cơ bản nhất đều không biết, tần suất vận chuyển nguyên lực là gì, nắm giữ lửa thế nào, kỹ thuật ngưng đan ra sao...... quá phức tạp!"
"Đừng lo lắng, ta đã có một loại luyện dược trận thông dụng, chỉ cần ném tài liệu vào đó, theo đúng tỉ lệ phối phương, cho dù đồ ngốc cũng có thể luyện ra đan dược."
Mộng Oánh Oánh cảm thấy giống như lọt vào trong sương mù: "Ta ít đọc sách, ngươi không cần gạt ta!"
Ngay cả khi dược liệu và phối phương giống nhau, nếu được luyện chế bởi hai luyện dược trận khác nhau, có khả năng sẽ biến thành hai loại dược vật hoàn toàn khác nhau.
Có vô số phối phương đan dược trân quý đều được công khai trên đại lục, bởi vì cho dù biết phối phương nhưng căn bản đều không thể dùng được. Quan trọng nhất là phải nắm được luyện dược trận tương ứng. Chỉ có nắm giữ được nguyên lực của luyện dược trận, mới có thể luyện chế ra được dược vật tương ứng.
Các nghiên cứu ở thời hiện đại về lĩnh vực điều chế thuốc thường cho rằng dược phẩm tinh chế có tính đặc hiệu cao. Nói cách khác, mỗi một loại đan dược hoặc dược nước, chỉ có một loại luyện dược trận tương ứng, không có khả năng dùng một loại luyện dược trận mà luyện ra được hai loại dược vật. Đây gần như là một định luật.
Định luật chắc như đinh này thật sự có thể bị phá vỡ sao?
Mộng Oánh Oánh có chút chờ mong, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Tốc độ vẽ trận của Sở Thiên cực kỳ nhanh, điểm này Mộng Oánh Oánh sớm đã được lĩnh giáo qua, lần này đã hơn một giờ nhưng vẫn chưa vẽ xong.
Mộng Oánh Oánh ngồi ôm đầu gối, không ngăn được cơn buồn ngủ, hai mắt giống như chì, trở nên càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ. Sau đó nàng chìm vào giấc ngủ, khóe miệng chảy ra một chút nước miếng trong suốt, gương mặt tuyết trắng hơi ửng hồng, thật ra cực kỳ ngây thơ đáng yêu.
Mấy chục phút sau, Mộng Oánh Oánh tỉnh lại từ trong mơ mơ màng màng, lau nước dãi nơi khóe miệng, đỏ mặt đứng lên: "Ồ, sao ta có thể ngủ thiếp đi vậy?"
Sở Thiên bày ra một tấm bản đồ luyện dược trận: "Nhìn xem."
Trong cuộc đời Mộng Oánh Oánh, đây là lần đầu tiên chứng kiến một trận đồ phức tạp nhất, thâm ảo nhất, có hàng ngàn hàng vạn phù văn che kín dày đặc phía trên. Đủ các loại hình trận và đồ án, tạo nên một bức trận đồ phong phú giống như ngân hà rộng lớn.
Đây là nguyên lực trận gì?
Từng phù văn giống như con kiến, cho dù dùng kính lúp nhìn xem cũng phải cố hết sức, thật sự không biết làm thế nào để khắc lên đó. Toàn bộ nội dung nguyên lực trận khổng lồ phức tạp như thế, chỉ cần nhìn thấy lập tức có cảm giác khủng bố, càng đừng nói tới việc ghi nhớ vào trong đầu. Lúc tạo ra nó còn phải không được phạm lỗi, không được mắc sai lầm dù chỉ một chút.
Nguyên lực trận càng tinh vi sẽ càng dễ dàng tạo ra lỗi.
Bởi vì nếu vẽ sai một ký hiệu, hoặc lệch lạc đi một chút, toàn bộ trận sẽ bị mất hiệu quả!
Tự đáy lòng Mộng Oánh Oánh cảm thán: "Người phát minh ra trận pháp này quả thực không phải là người, bằng cách ghi nhớ toàn bộ rồi vẽ ra như thế, ngươi thật sự là một yêu nghiệt!"
Nàng nói đúng một chút, trận này xác thật không phải do người phát minh ra.
Thời đại Sở Thiên sống trước kia, văn minh cực kỳ phát triển phồn vinh, vô số kỳ tích phát minh ra đời, phát minh vĩ đại nhất chắc chắn là nguyên lực trận được tạo ra bởi máy tính siêu cấp!
Nguyên lực trận do máy tính siêu cấp tạo ta có tốc độ gấp chục tỷ lần não người, sự xuất hiện của nó không thể nghi đã trở thành động cơ mạnh mẽ cho tốc độ tăng trưởng của nền văn minh!
Lúc ấy luyện dược sư của đại lục phải tiêu phí vài thập niên để thu thập một lượng lớn về luyện dược trận và số liệu về trận pháp học, toàn bộ đều được lưu trữ vào trong máy tính nguyên lực trận siêu cấp, sử dụng năng lực của máy tính nguyên lực trận siêu cấp để giải toán năng lực. Sau đó phải mất rất nhiều năm mới sáng tạo ra được ba mươi sáu luyện dược trận siêu cấp!
Luyện dược trận siêu cấp ra đời, ngay lập tức chấn động toàn bộ đại lục!
Gần như trong một đêm, hơn 80% luyện dược trận, bao gồm hơn một ngàn một vạn luyện dược trận kinh điển, những thứ ban đầu được những thế lực khắp nơi xem như cơ mật trân bảo, từ đây hoàn toàn bị ném vào đống rác, trở thành một đống học thuật rác rưởi bị đào thải.
Máy tính nguyên lực trận siêu cấp có năng lực suy đoán và tính toán khủng bố vượt qua não người trên trăm triệu lần, cùng với cơ sở dữ liệu kiến thức rộng rãi được tích lũy qua mấy vạn năm, cuối cùng chế tạo ra những nguyên lực trận siêu cấp .
Trong mắt của người thời đại này, quả thực chính là tri thức giống như thần linh.
~~~Hết chương 10~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro