Q.1 - Chương 13: Tự rước lấy nhục
Edit & Dịch: Emily Ton.
Hùng Thiên Diễm là một dược si nổi danh, khi nhìn thấy loại đan dược mới, khó tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào. Hắn gấp không chờ nổi muốn biết loại đan dược này có công hiệu như thế nào, bởi vậy nói với Mộng Oánh Oánh: "Ta muốn mời Mộng tiểu thư giới thiệu một chút về loại đan dược mới này!"
Mộng Oánh Oánh nào biết bản thân mình đã luyện chế ra đan dược gì?
Sở Thiên tuỳ thời đứng ra nói: "Đây gọi là xích liên đan, hiệu quả đan dược cũng giống như nộ hỏa đan gì đó, nhưng hiệu quả kéo dài và mạnh hơn. Ngoài ra, tác dụng phụ của xích liên đan tương đối rất nhỏ, sau khi dược hiệu kết thúc, thân thể sẽ rất mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục, không tổn hại tới căn cơ, càng không khiến tu vi thụt lùi."
Hùng Thiên Diễm khiếp sợ sâu sắc!
Quả thực có thể nháy mắt hạ gục nộ hoả đan qua mười con phố!
Tác dụng phụ của nộ hoả đan gây tổn thương rất lớn đối với thân thể, thậm chí sẽ khiến cho tu vi thụt lùi, thậm chí có người không thể sống được, ai sẽ nguyện ý trả giá đại giới như vậy? Xích liên đan một khi được đẩy ra thị trường, vậy nộ hoả đan sẽ còn có chỗ nữa sao?
Nghiên cứu đắc ý nhất của Lý Trường Vân, không ngờ không chịu nổi một kích như thế, chỉ sợ toàn bộ giới luyện dược sư đều sẽ bị chấn động!
Hùng Thiên Diễm có cảm giác máu đang bị thiêu đốt hừng hực, Mộng Oánh Oánh cũng có thể luyện chế ra đan dược có phẩm chất siêu phàm như thế. Vậy thiếu niên thần bí kia sẽ khủng bố bao nhiêu?
"Người thắng cuộc trong trận tỷ thí này, không cần ta phải tuyên bố rõ ràng lần nữa!" Hùng Thiên Diễm tự mình giao chiếc thẻ của Diệp Phong cho Mộng Oánh Oánh, "Tiểu thư Mộng Oánh Oánh vẫn còn trẻ tuổi, không ngờ có thể luyện chế ra được đan dược ưu tú như thế, lão Hùng cảm thấy khâm phục vô cùng, xin hãy nhận lấy chiến lợi phẩm."
"Không có khả năng!"
"Các ngươi đang thông đồng diễn kịch!"
Diệp Phong không thể nào tiếp thu kết quả như vậy, nổi trận lôi đình rống giận.
Hùng Thiên Diễm vừa nghe lập tức nổi giận: "Lão tử Hùng Thiên Diễm quang minh lỗi lạc, loại hành động ti tiện cũng chỉ có người Diệp gia các ngươi thích làm! Nếu như ngươi không phục, cứ việc đem đan dược này tới chỗ Lý Trường Vân giám định. Nếu như lão tử phán đoán sai, lão tử sẽ chặt đầu xuống tặng cho ngươi làm bồn cầu."
Hai mắt Diệp Phong đỏ bừng: "Các ngươi nhất định đang liên kết với nhau để lừa gạt ta! Nếu không, phế vật này sao có thể thắng ta? Chuyện này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Các ngươi nhất định đang lừa gạt ta!"
Mất tiền không quan trọng!
Chuyện này là đả kích quá lớn đối với hắn!
Hùng Thiên Diễm giận dữ: "Ngươi không cần quá đáng! Chẳng lẽ người Diệp gia không thua nổi hay sao?!"
"Ta không có khả năng sẽ thua!" Diệp Phong thịnh nộ mất đi lý trí: "Ta muốn quyết đấu với ngươi! Có bản lĩnh thì đánh với ta một trận! Phế vật vĩnh viễn là phế vật! Nếu không có âm mưu quỷ kế, ngươi không có khả năng thắng được ta!"
Mộng Oánh Oánh đầu óc trở nên nóng nảy: "Quyết đấu thì quyết đấu! Ta không sợ ngươi!"
Hùng Thiên Diễm chuẩn bị ngăn cản lại.
Thực lực của Diệp Phong là Luyện Thể đỉnh tầng thứ ba, dựa theo quy củ của Trương Lập Thanh, trước mười tám tuổi có thể đạt tới Luyện Thể tầng thứ ba, đều có tư cách trở thành đệ tử thân truyền. Mộng Oánh Oánh vẫn luôn là một đệ tử ký danh, chứng tỏ thực lực của nàng căn bản chưa đạt tới Luyện Thể tầng thứ ba!
Sở Thiên lười biếng ngáp một cái, nói một cách vô trách nhiệm: "Không cần lo, cứ để bọn họ đấu với nhau đi!"
Diệp Phong vọt mạnh vài bước, rống giận nhào tới, song quyền nổi lên ánh sáng nguyên lực màu trắng nhạt!
Thất bại trước Mộng Oánh Oánh trong thuật luyện đan, hắn tuyệt đối không thể tiếp thu sự thật!
Vậy thì dùng nắm đấm để đòi lại mặt mũi đi, hôm nay dù không đánh chết Mộng Oánh Oánh, cũng phải đánh cho nàng tàn phế!
Trong Thiên Nam Thành, tuyệt đối không cho phép xuất hiện thiên tài luyện dược ưu tú hơn hắn!
Diệp Phong không giữ lại chút nào, ngưng tụ toàn bộ lực lượng, một quyền đánh về phía Mộng Oánh Oánh!
Kẻ hèn luyện thể tầng thứ hai!
Nàng sao có thể trốn được?
Đi tìm chết đi! Đi tìm chết cho ta!
Diệp Phong đã chịu đả kích quá lớn, tâm lý hoàn toàn sụp đổ, mất hết lý trí, phương pháp duy nhất có thể khiến hắn thoát khỏi bóng ma, chính là xử lý Mộng Oánh Oánh.
"Chậm như vậy!"
"Ngươi mới là phế vật!"
Mộng Oánh Oánh nũng nịu một tiếng, cả người nở rộ ánh sáng nguyên lực, cẳng chân tinh tế nhìn như nhu nhược, dùng một tốc độ cực nhanh nâng lên, đá ra vèo một tiếng.
Diệp Phong hoàn toàn không hề chuẩn bị phòng thủ, trực tiếp bị đá vào phía trên bụng nhỏ, bay ra giống như một cái bao tải, đáp xuống mặt đất cách đó ba mét, ngã xuống giống như chó ăn phân!
"Oa! Một chiêu đá chó rất đẹp!" Sở Thiên cực kỳ khoa trương hét to, quơ chân múa tay hoan hô: "Mộng Oánh Oánh thắng!"
Mộng Oánh Oánh cũng ngây ngẩn cả người.
Ta thắng?
Không thể nào!
Ta thật sự thắng!
Sở Thiên xông lên, túm tay nhỏ của Mộng Oánh Oánh, giơ lên cao cao, lớn tiếng thét lên với mọi người xung quanh: "Đồ mắt mù ngu xuẩn, dám nói Mộng Oánh Oánh là phế vật! Dám đứng ra đây!"
Đại não Mộng Oánh Oánh đã hoàn toàn chập mạch.
Ngay cả Hùng Thiên Diễm ở bên trong đám người cũng đều sợ ngây người.
Thực lực của Mộng Oánh Oánh lại mạnh như vậy!
Một cú đá kia, công lực ít nhất cũng đạt luyện thể tầng thứ tư, đúng không? Hơn nữa không phải vừa mới bước vào Luyện Thể tầng thứ tư, mà là trạng thái Luyện Thể đỉnh tầng thứ tư!
Mười sáu tuổi, đạt tới luyện thể đỉnh tầng thứ tư!
Loại thiên phú tu luyện này, phóng nhãn ra toàn bộ Thiên Nam Thành, tuyệt đối là trình độ hạng nhất, hơn nữa Mộng Oánh Oánh còn có được "thiên phú" luyện dược có khó có thể tin!
Ai còn dám nói nàng là phế vật?
Ai còn dám nói nàng là bình hoa?
Ai còn dám xem thường Nhị tiểu thư Mộng gia?
Ánh mắt mọi người dần dần chuyển biến, thể hiện cả sự tôn kính lẫn sợ hãi.
Mộng Oánh Oánh có một loại cảm giác như mình đang mơ, ủy khuất và tự ti nhiều năm như vậy, đột nhiên một sớm đều bị cuốn trôi. Đôi mắt nàng có chút ướt át, rất muốn khóc, nhưng không muốn bị mất mặt, vì vậy nàng cắn chặt hàm răng, không cho nước mắt chảy ra!
Bao nhiêu người xem thường nàng?
Bao nhiêu người cảm thấy nàng là bình hoa!
Nhưng hôm nay, nàng đã tự hào đứng trên cao!
Nàng dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết, nàng không phải là phế vật bình hoa!
Đương nhiên, hết thảy này đều do một tay thiếu niên thần bí kia tạo thành!
Khi Mộng Oánh Oánh còn đang thất thần, Diệp Phong đột nhiên bò dậy, đầu tóc bay tán giống như kẻ điên, rút từ bên hông ra một thanh kiếm: "Ta muốn giết ngươi!"
Lưỡi kiếm sắc lạnh, bỗng nhiên đâm tới!
Hùng Thiên Diễm lúc này hoàn toàn nổi giận: "Thật sự dám xem lão tử không tồn tại sao?!"
Nguyên Hồn bất chợt phóng thích, một quyền dừng ở trước ngực Diệp Phong, bạch y hoa lệ trong khoảnh khắc bị đốt cháy đen, hắn kêu thảm ngã xa mấy trượng, ít nhất hơn chục cái xương bị gãy, phun ra một mồm đầy máu tươi, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Thiếu gia!"
Hai tên lính đánh thuê cuống quít kéo Diệp Phong đi, sau khi kiểm tra thương thế của hắn, mặt mày lập tức giống như màu đất. Một quyền của Hùng Thiên Diễm chấn vỡ mấy kinh mạch chủ yếu, cho dù thương thế khỏi hẳn, tu vi sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí lưu lại di chứng nghiêm trọng.
Trái tim Diệp quản gia giống như tro tàn!
Diệp Phong nếu như bị phế đi một nửa, hắn ta còn có địa vị nữa sao?
"Diệp gia sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Ồn ào! Lăn!" Hùng Thiên Diễm một chưởng tát bay Diệp quản gia. Hùng Thiên Diễm quả nhiên giống như tin đồn, tính tình nóng nảy, vô cùng bá đạo, không sợ đắc tội bất luận kẻ nào, "Các ngươi quay về nói với Diệp Hùng, Thiên Nam Thành không phải là của Diệp gia, nói hắn thu liễm một chút. Ngoài ra, con của hắn là do ta phế, muốn báo thù, cứ việc tìm ta, đừng liên lụy tới những người khác!"
Hai tên lính đánh thuê cuống quít thoát khỏi hiện trường.
Mộng Oánh Oánh thấy vậy cảm thấy có chút áy náy: "Đại thúc Hùng Thiên Diễm, thực xin lỗi, chúng ta hại ngài đắc tội với Diệp gia."
"Ha ha ha, nói vớ vẩn!" Hùng Thiên Diễm cười ha ha vài tiếng: "Ta cũng không phải lần đầu tiên chọc tới Diệp gia, vì vậy đắc tội cũng không sao. Ta có một lời thỉnh cầu, hy vọng các ngươi có thể suy xét một chút."
"Chúng ta đương nhiên tận lực giúp đỡ."
Khuôn mặt thô kệch của Hùng Thiên Diễm hiện lên sự nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn Sở Thiên: "Ta muốn bái ngươi làm vi sư!"
Mộng Oánh Oánh há lớn miệng kinh ngạc!
Hùng Thiên Diễm là nhân vật kiểu gì?
Là trưởng lão thường vụ của hiệp hội luyện dược sư, lão bản thị trường luyện dược Thiên Nam, ca ca hắn là tướng quân Thiên Nam Thành, là người mang rất nhiều danh hiệu. Hắn muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn địa vị có địa vị, muốn thực lực có thực lực, không ngờ ở trước mặt mọi người muốn làm đệ tử của Sở Thiên!
Loại chuyện như thế này người bình thường không thể làm được.
Ai từng gặp qua một phú ông nổi tiếng cong lưng uốn gối trước một kẻ lang thang, ăn nói khép nép như một con lừa?
Đối với tình huống thế này, tạm thời đừng nói tới hợp lý hay không, chỉ cần khí phách này cũng đáng để ngưỡng mộ rồi!
Hùng Thiên Diễm đúng như biệt hiệu Dược Si, cực kỳ si mê đối với luyện dược. Sở Thiên chỉ dạy cho Mộng Oánh Oánh trong một đêm mà có thể luyện chế ra cực phẩm đan dược xích liên đan như vậy, chắc chắn có chỗ hơn người. Người tài giỏi trở thành vi sư, tuổi tác không thành vấn đề!
"Ta không nhận đồ đệ."
Khi Sở Thiên đối mặt với những nhân vật cấp bậc giống như Hùng Thiên Diễm, gần như không hề suy nghĩ liền dứt khoát cự tuyệt, một lần nữa lại khiến trái tim mọi người chấn động!
Hùng Thiên Diễm không những không tức giận, ngược lại càng cảm thấy Sở Thiên không giống người thường!
Hắn nôn nóng gãi gãi đầu: "Ngươi không thể suy xét hay sao? Xem như ngươi mời một bảo tiêu miễn phí ở bên người, ngươi phải biết rằng, ngươi đã đắc tội với người Diệp gia!"
"Không cần, ta khẳng định sẽ không nhận đồ đệ, ngươi vẫn nên tìm cao nhân khác đi, chuyện này không có thương lượng." Sở Thiên lắc đầu, vỗ vỗ Mộng Oánh Oánh bên cạnh: "Người Diệp gia rất nhanh sẽ tới trả thù, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
"Chờ đã, ta rất chân thành!"
"Ta sẽ trả học phí, muốn bao nhiêu cũng được!"
Dưới vô số ánh mắt kinh ngạc và cảm thán, Sở Thiên không hề nhìn lại, mang theo Mộng Oánh Oánh rời khỏi thị trường luyện dược.
Sau khi rời đi, Mộng Oánh Oánh nói: "Hùng đại thúc là người rất tốt, hơn nữa cũng rất lợi hại, nếu như hắn trở thành đồ đệ của ngươi, đối hai bên đều có lợi."
Sở Thiên lắc đầu: "Ta không thích sự kiềm chế, hơn nữa việc truyền giáo là tuỳ vào duyên phận, tâm tình tốt sẽ chỉ điểm một chút, tâm tình không tốt thì dùng một chân đá văng đi, lúc đó mới phù hợp với tác phong của ta. Đối với quan hệ thầy trò? Thôi, bỏ đi! Nếu như ta thật sự muốn nhận đồ đệ, đừng nói hắn chưa đạt tới cảnh giới Hồn Tỉnh, cho dù thật sự là một tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh thì sao?"
Tu sĩ Hồn Tỉnh đều luôn cao cao tại thượng, là người khổng lồ khiến vạn chúng chú mục.
Sở Thiên dường như không để vào trong mắt một chút nào, Mộng Oánh Oánh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, không nói thêm gì nữa. Nàng móc từ trong túi ra tấm thẻ năm ngàn đồng vàng, cảm giác như tất cả giống như đang nằm mơ. Cho dù chia cho Sở Thiên một nửa, nàng vẫn còn lại 2500 đồng vàng, cũng là một số tiền khổng lồ.
Hai người về đến nhà.
Ngay ngưỡng cửa, một lão giả gầy dơ xương mặc áo vải bố vội đi tới đón: "Nhị tiểu thư sao giờ mới trở về, đại tiểu thư lo lắng gần chết."
"Triệu quản gia, ông nói gì vậy? Tỷ tỷ đã biết?"
Triệu quản gia thở dài một hơi thật mạnh: "Nhị tiểu thư của tôi, lúc này ngài thật sự đã hơi quá. Tin tức Trương đại sư khai trừ ngài đã được lan truyền, đại tiểu thư vốn dĩ muốn đi tìm ngài để nghe giải thích, kết quả đã ngây người ở trong phòng ngài một đêm cũng không thấy ngài trở về."
"Ta đi giải thích với tỷ tỷ!"
Triệu quản gia cười khổ nói: "Ngài không biết, lúc này đại tiểu thư thật sự rất thất vọng và rất tức giận."
Mộng Oánh Oánh dậm chân một cái: "Vậy ông hãy tránh ra đi! Ta phải đi giải thích rõ ràng mới được! Tỷ ấy sẽ hiểu ta!"
Một nam tử trung niên mặc áo giáp bước ra từ đại môn, dài mặt nói: "Đại tiểu thư có lệnh, sau khi Nhị tiểu thư trở về, trước tiên sẽ bị nhốt trong phòng một ngày!"
"Mông hộ vệ, ngươi nói gì vậy?"
"Đây là nguyên lời của đại tiểu thư."
"Đừng lo, ta sẽ gặp tỷ tỷ trước!"
"Rất xin lỗi, ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư!"
Mông hộ vệ vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, không biểu lộ chút lòng trắc ẩn.
Hai thị nữ đi tới hai bên người Mộng Oánh Oánh, nhẹ giọng khuyên bảo: "Nhị tiểu thư, Mông hộ vệ phụng mệnh hành sự, không thể vi phạm mệnh lệnh, ngài vẫn nên theo chúng ta đi đi."
"Được rồi, được rồi! Biết rồi!" Mộng Oánh Oánh có chút sợ hãi đối Mông hộ vệ, buồn bực dậm chân một cái: "Ta đi là được, thật cứng nhắc!"
Mộng Oánh Oánh bị mang đi giam cầm.
Mông hộ vệ không rời đi, hắn quay qua nhìn Sở Thiên, sắc mặt không tốt nói: "Ngươi là người do Nhị tiểu thư mang về, đúng không? Đại tiểu thư muốn gặp ngươi!"
Mông hộ vệ là đội trưởng hộ vệ Mộng gia, có được thực lực Luyện Thể tầng thứ bảy, nhìn chung trong toàn bộ Thiên Nam Thành, đó cũng là trình độ đứng đầu. Người này rất trung thành và tận tâm đối Mộng gia. Sở Thiên không phải là đối thủ của Mông hộ vệ, muốn chạy cũng chạy không thoát, nếu như đại tiểu thư muốn triệu kiến hắn, vậy cứ thử đi xem sao.
Mông hộ vệ dẫn đường, bọn họ đi vào một hoa viên nhỏ.
"Vào đi!"
Tư thế này dường như có chút không thích hợp, đại tiểu thư hình như định gặp mặt riêng hắn? Sở Thiên sờ sờ mũi mình, không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đi vào.
Hoa viên nhỏ có phong cách yên tĩnh thanh bình, ở giữa có một cái đình tinh tế nhỏ xinh.
Có một nữ tử bạch y cao gầy, tướng mạo có phần tương tự như Mộng Oánh Oánh, một bộ bạch y bằng lụa mỏng, khiến nàng trông giống như đặt mình ở trong sương mù, lẳng lặng đứng ở trong đình, giống như một bức hoạ tuyệt mỹ, khiến hoa thơm cỏ lạ thất sắc, khiến người không thể không thất thần.
Mái tóc của Đại tiểu thư đen nhánh được chải chuốt rất tỉ mỉ, đoan trang mỹ lệ, cao quý vững vàng, da thịt trắng như tuyết, chân dài thẳng tắp, cặp mông đẫy đà, tràn ngập phong thái quyến rũ trưởng thành, từ giữa chân mày toát ra một loại nữ nhân cường thế.
Sở Thiên dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá đại tiểu thư một lượt.
Tuyệt sắc, tuyệt sắc!
Tỷ muội này đều là cực phẩm nhân gian.
Đêm hôm trước, hắn chỉ nghe thấy tiếng, không thể nhìn thấy người, giọng nói kia đã khiến trái tim người ngứa như bị mèo cào, hôm nay nhìn thấy con người thật của Mộng Kinh Vũ, quả nhiên là tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn!
Ngoài ra, nàng có dáng người hoàn mỹ nhất trong tất cả mỹ nhân, thành thục nhất, mê người nhất. Với bộ ngực tuyệt vời, cặp mông tròn trịa như trăng, đôi chân dài câu hồn, đều phát ra mị lực quyến rũ trưởng thành.
Mộng Oánh Oánh giống như một hài tử mới lớn, tính cách ngây ngốc, đầu óc ngây thơ đơn thuần, bởi vậy ở bên nàng ấy có cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái. Nàng ấy so với Mộng Kinh Vũ, có vẻ thiếu một chút nữ tính.
Nam Cung Vân cũng có thể nói tuyệt sắc, nhưng tính cách cực kỳ đanh đá điêu ngoa, trong khi Mộng Kinh Vũ có khí chất cao quý tao nhã đoan trang, có thể kích phát ham muốn chinh phục vốn có của người nam nhân.
"Hừ!"
"Ngươi nhìn đủ chưa?"
Một giọng nói tràn ngập từ tính vang lên ở bên tai.
Trong ánh mắt Đại tiểu thư hiện lên một sự chán ghét sâu sắc!
Sở Thiên ý thức được mình có chút đường đột, tâm tình đại tiểu thư dường như không tốt lắm, hắn không muốn gặp rủi ro, lập tức giả bộ chắp tay: "Tiểu nhân là Sở Thiên, gặp qua đại tiểu thư. Xin hỏi đại tiểu thư có chỉ thị gì?"
Mộng Kinh Vũ hừ một tiếng.
Ấn tượng đầu tiên đã cực kỳ kém cỏi.
Gia hỏa này cho dù rất trắng trẻo anh tuấn, nhưng đều không có gì tốt!
Mộng Kinh Vũ lạnh giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, ngươi rắp tâm tiếp cận Oánh Oánh là vì cái gì?!"
"Đại tiểu thư, ngài nói như vậy không đúng rồi, Nhị tiểu thư mang ta vào Mộng gia, sao đại tiểu thư có thể nói là ta tiếp cận nàng ấy? Đối với lai lịch của ta, đại tiểu thư đi hỏi nàng ấy sẽ biết, điểm này không cần phải giải thích quá nhiều."
Sở Thiên cố gắng biểu hiện sự khiêm tốn, nhưng sự thật chứng minh đó là một điều rất khó làm được, một người khinh cuồng ngả ngớn từ trong xương cốt thật sự rất khó có thể che dấu.
Đại tiểu thư càng cảm thấy người này thật giả dối!
Một nữ nhân mười sáu tuổi có thể gánh vác gia nghiệp trong thời điểm nguy cơ, có đủ can đảm vực lại Thương hội Nam Vân lung lay sắp đổ, nếu nói nàng không có chút năng lực nào, đó là không có khả năng. Ánh mắt Mộng Kinh Vũ cực kỳ ác độc, gần như chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, Sở Thiên không phải là hạng người nô bộc.
Hắn tới gần Mộng Oánh Oánh, khó bảo toàn không cất giấu lòng muông dạ thú!
Cặp mắt mỹ lệ động lòng người, lập tức tràn ngập địch ý mãnh liệt.
Sở Thiên cực kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chẳng trách Đại tiểu thư muốn gặp riêng hắn.
Tư thế này hoàn toàn là tới hưng sư vấn tội!
~~~Hết chương 13~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro