Chương 26: Thần linh ơi, người hãy mau quản hắn đi

Cứ cho là phỏng vấn thất bại thì Hạo Tường cũng đã được đến tham quan công ty của Mã Gia Kỳ một chuyến. Xem như cũng là một chút an ủi dành cho cậu. Cậu biết được mỗi ngày Mã Gia Kỳ vào công ty từ cổng nào, biết được hắn làm ở tầng mấy, biết được những bộ phận quan trọng. Mọi người đều không quan tâm đến những chi tiết nhỏ. Nhưng cậu không có cách nào trách cứ cảm nhận của bản thân được. Bên trọng cậu cứ dâng lên cái cảm giác thỏa mãn. Đây chính là một thế giới khác của Mã Gia Kỳ. Cậu đã từng có hy vọng rất xa vời. Cứ cho rằng sẽ bị vứt bỏ nhưng bây giờ cậu đã đứng trong thế giới đó. Hệt như một giấc mơ không dám tin là sự thật. Khi Hạo Tường trả lại thẻ ra vào cho bảo vệ lúc rời công ty, sao lại buồn như thế. Nếu như ngày mai cậu lại đến, hôm sau nữa cũng có thể đến, cả những ngày sau đó nữa cũng lại đến như một thói quen, vậy có coi là tham lam không?

Cậu không dám nhắn tin cho Mã Gia Kỳ hỏi kết quả, sợ phiền hắn làm việc. Chỉ cầm mãi điện thoại trên tay mà cách ngứa ngáy.

“Mã Gia Kỳ khi nào thì tan ca nhỉ? Cơ còn chưa đến giờ nghỉ trưa nữa”.

“Mã Gia Kỳ chưa tan ca sao? Sao có thể? Đến trưa mà cũng không gọi nữa”.

“Mã Gia Kỳ, tan ca nhanh đi mà”.

Trên suốt dọc đường đi, Hạo Tường cứ lầm lầm bầu bầu trong miệng. Ngồi trên xe buýt, cậu cũng không kìm mà nhếch miệng cười. Đập tay xuống ghế ngồi: “Nếu thật sự mà vào được công ty thì phải làm sao? Không thể nào đâu”. Cậu yên lặng vài giây rồi lại đập vào ghế, cười lên: “Không phải là có thể cùng Mã Gia Kỳ ở cùng một chỗ sao?”. Tiếp theo cậu lại im lặng, chưa đến vài giây sau cậu lại đập vào ghế: “Không được, không được ôm kỳ vọng quá lớn. Nhưng mà… nếu chỉ muốn thôi thì đâu phải là phạm pháp nhỉ?”. Những người ngồi bên cạnh mang theo nét mặt hoảng sợ mà nhìn Hạo Tường chằm chằm.

Bệnh gì thế kia?

Chậc, nghĩ lại cái ngày xác nhận mối quan hệ của Hạo Tường với Mã Gia Kỳ, sự thất thường của Hạo Tường cũng đủ dọa người khác rồi.

————

Nghe được tiếng chìa khóa ở bên ngoài, Hạo Tường từ trong nhà bếp vọt ngay đến cửa. Giống như chó con chạy ra đón chủ vậy. Hận không có cái đuôi dài mà quấn quanh Mã Gia Kỳ mừng rỡ: “Sao rồi? Sao rồi? Sao rồi? Sao rồi?”. Mã Gia Kỳ ném áo khoác vào mặt Hạo Tường: “Ồn quá”.

“Anh trả lời em đi rồi em hết ồn. Anh có nói không? Có nói không a?”. Cậu cố tình bu bám lải nhải bên tai Mã Gia Kỳ. Rốt cuộc, hắn cũng không chịu được mà nhéo miệng cậu: “Kết quả cuối cùng không phải do anh quyết định”. Hạo Tường ôm cổ Mã Gia Kỳ: “Không sao. Em cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi”.

“Anh rất muốn ở trên giường nghe em khen anh như vậy”.

“Phắc”. Hạo Tường đẩy Mã Gia Kỳ ra rồi lại chạy vào bếp bận rộn. Cậu phải làm một bữa tối thật phong phú để cảm ơn cái người hôm nay đã uy hiếp sẽ đè cậu giữa thanh thiên bạch nhật. Vừa mới vào được năm phút, bên ngoài đã truyền đến âm thanh thúc giục: “Còn chưa xong?”

“Đợi thêm chút nữa”. Hạo Tường kiên nhẫn trả lời.

“Ờ”. Cái thứ âm thanh nghe thôi cũng khiến cho người khác sôi máu, chính là nó đấy.

Qua ba phút, tiếng thúc giục lại vang lên: “Còn bao lâu nữa?”

“Thức ăn hôm nay so với bình thường phong phú hơn. Cho nên cần nhiều thời gian. Anh làm chuyện gì khác trước đi”. Hạo Tường sắp không kiềm chế được nữa.

“Ờ”.

Qua một phút nữa: “Giờ được chưa?”

“Chưa! Chưa được!”

“Ờ”.

Tâm trạng đang vui vẻ thì bị phá hư. Hạo Tường nghi ngờ Mã Gia Kỳ cố ý trêu cậu. Bình thường hắn cũng đâu có thúc giục chuyện cơm nước nhiều như vậy đâu. Hôm nay cậu muốn làm một bàn tiệc thì hắn lại quấy rối. Quả nhiên là lần tiếp theo chỉ mới qua thêm vài chục giây. Mã Gia Kỳ vừa nói được một chữ, Hạo Tường đã cầm dao chạy ra: “Anh muốn gì? Có biết nấu ăn là cần kiên nhẫn không? À ~~~ Anh không biết. Bởi vì đối với chuyện bếp núc anh có biết gì đâu. So với anh, ngay đến một đứa trẻ bốn tuổi còn biết dùng nồi cơm điện đấy”.

“Ờ”, hình như không nghe Hạo Tường nói gì, vẫn tiếp tục phát ra âm thanh gây ức chế lòng dân như vậy.

“Anh đừng có ờ nữa! Anh ờ lần nữa là em bỏ thuốc độc vào đồ ăn đó!”, Hạo Tường dùng dao chỉ vào Mã Gia Kỳ.

“Ờ”.

“Anh… Anh được… Đợi đó. Em đi hạ độc”. Cũng có nhiều cách hiếm thấy để đầu độc. Đã đi đầu độc người ta còn báo trước nữa.

Nửa tiếng sau, Hạo Tường bưng đủ loại món ăn ra, vỗ vỗ tay: “Anh nếm thử đi. Đảm bảo chuẩn không cần chỉnh”. Mã Gia Kỳ không nhìn nét mặt đắc ý của Hạo Tường: “Nhưng cũng không có tiến bộ gì”. Nhịn được! Cậu ngồi xuống ở phía đối diện, chỉ ăn cơm trắng trong chén chứ không gắp đồ ăn. Cậu vờ như vô tình hỏi: “Làm trong công ty lớn như vậy chắc là không dễ dàng nhỉ?”

“Em còn chưa vào đã nói trước ăn mừng à?’

“Em nói anh á. Hơn nữa đối với em mà nói. Có thể vào được là tốt rồi. Không vào được cũng không quan trọng. Em sẽ cố gắng tìm việc khác”. Mã Gia Kỳ không lên tiếng. Hắn không có hứng với cái loại đề tài này. Hạo Tường bắt chéo chân dưới bàn, và vài hột cơm vào miệng: “Nếu như yêu anh mà phải lén lút mãi thì em muốn yêu anh một cách quang minh chính đại hơn. Cảm ơn anh. Người chồng đáng yêu của em”. Mã Gia Kỳ dừng động tác lại. Hạo Tường ngẩng đẩu lên. Đúng như cậu đoán, cái khuôn mặt đẹp trai kia tuyệt đối không phải đang cảm động.

“Em cố tình muốn anh ăn không ngon?”

“Em là đang thể hiện tình cảm. Thái độ của anh là gì đó!!”

“Thái độ ăn không ngon”.

Cái con đường này chưa một lần thành công. Tình cảm của cậu lại bị lãng phí một cách vô ích rồi. Hạo Tường gắp hết đồ ăn trong chén của Mã Gí Kỳ ra để trả thù. Đúng là thủ đoạn trả thù hiệu quả nha.

“Anh có yêu cầu gì với em không? Thấy anh gần đây mệt mỏi, làm được thì em sẽ làm cho. Nếu là… Nếu là trên giường… trên giường kia thì cũng được”. Cậu càng nói càng đỏ mặt.

“Nhóc con đen tối”.

“Anh không được nói em!”

“Yêu cầu…”. Mã Gia Kỳ hứng thú chống cằm, mang theo nét mặt tươi tỉnh nhìn quan sát Hạo Tường. Nhất định là mấy yêu cầu hạ lưu. Không lẽ muốn nhập vai? Hay chơi SM? Muốn trói cậu lại á? Trong lòng Hạo Tường hoảng hốt. Mã Gia Kỳ nói ngắn gọn: “Rời xa gì đó. Không cho nói những lời như vậy nữa”. Hạo Tường giật mình. Cậu nhìn hắn, nhìn thấy cả bản thân cậu trong mắt của hắn nữa. Cậu như bị hút đi cả hồn phách. Cậu gật đầu mạnh một cái.

Mã Gia Kỳ vươn tay vỗ vỗ lên mặt Hạo Tường: “Anh thích con nít nghe lời”. Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Để lại Hạo Tường ngồi đần mặt ra.

Thần linh ơi, Người mau quản Mã Gia Kỳ đi. Hắn lại đang đi đầu độc tâm can người ta rồi kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro