Chương 6: Bạn bè đứa nào cũng như nhau

Hạo Tường đang chuẩn bị nấu một bữa thật ngon để thưởng cho Mã Gia Kỳ. Đối với cậu, tiêu chí để thưởng cho Mã Gia Kỳ luôn rất thấp. Nếu như ngày nào hắn không ném quần áo, nhường điều khiển ti vi cho cậu … thì Hạo Tường đã có thể tìm được lý do để thưởng rồi. Cậu đang khẩn trương ở trong bếp. Mà bây giờ, cuối cùng Mã Gia Kỳ cũng có tiến bộ, hắn đã tự giác vào bếp rồi.

“Còn chưa xong?”. Đây chính là tiến bộ của hắn, vào bếp hỏi thăm tình hình.

“Anh cũng tới giúp một tay đi, đừng có đứng không ở đó”.

“Đứng cũng hao tổn sức lực lắm”.

“Anh vất vả quá! Không thể giúp em được à?”. Hạo Tường không quay đầu lại, chỉ tập trung vào món ăn trước mặt. Một hồi thì thêm muối, một hồi thì thêm vị tinh. Mã Gia Kỳ chẳng biết lúc nào đã đi đến gần. Khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần Hạo Tường cử động nhẹ là sẽ chạm vào ngực Mã Gia Kỳ. Cậu nghĩ ngay đến cảnh đang nấu cơm thì được chồng hay bạn trai nhẹ nhàng ôm từ phía sau. Hạo Tường quên luôn việc nên thêm muối lúc nào, vị tinh lúc nào. Kết quả, Mã Gia Kỳ chẳng có hành động gì, chỉ là đứng phía sau nhìn tới, còn bồi thêm một câu phá hủy khung cảnh: “Vẫn chưa xong?”

“Anh không còn câu nào khác để nói nữa hả? Anh thấy trong phim đó, mấy đôi tình nhân ở trong bếp luôn có những hành động thân mật. Em… chúng ta nên thử chút nhỉ?”. Mặt mày Hạo Tường đỏ rần mới nói được hết ý. Cậu muốn thử xem có giống như trong phim không.

“Em muốn làm trong bếp? Được”. Mã Gia Kỳ đưa tay ra trước mặt cởi áo Hạo Tường, cậu giữ chặt áo, quay đầu lại, thái độ như “khuê nữ” đang bị bọn lưu mạnh xâm phạm: “Em không phải nói tới loại phim đó, là phim bình thường á!”. Vừa dứt lời, mặt Mã Gia Kỳ khinh khỉnh: “Anh không có hứng”.

“Nhưng anh làm chuyện hạ lưu thì có hứng chứ gì”.

“Em điên à? Anh là đang để cơ thể đôi bên…”, Hạo Tường ngắt lời Mã Gia Kỳ phía sau: “Em không muốn nghe, không muốn nghe”.

“Em còn muốn giả vờ nghiêm túc đến bao giờ”.

“Nghiêm túc là đức tính từ thời cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ của em!”

“Mất hứng!”. Mã Gia Kỳ ra khỏi bếp. Chả giúp ích được gì, ngược lại, còn dùng mấy từ ngữ làm nhục cậu tới cùng. Cậu đúng là sai lầm. Hạo Tường dồn sức xả giận vào mấy món ăn trong nồi.

Cuối tuần này cũng như bao cuối tuần trước, chẳng làm được gì đã trôi qua rồi.

Công việc vẫn diễn ra khô khan như cũ. Chẳng qua là chuyện đồn thổi về vợ của quản lý ngày càng dữ dội hơn. Biến thành đủ loại tam sao thất bản. Chuyện này cũng truyền tới tai quản lý. Ông ta đi đến chỗ nào, chỗ đó liền im bật tiếng nói chuyện. Ông cảm thấy mọi người đang nói về mình. Khó chịu, tức giận, nghi ngờ thể hiện trên gương mặt ngấn mỡ ngày càng rõ ràng hơn. Cuối cùng cũng bộc phát.

Hạo Tường đang kiểm tra tài liệu trên máy tính thì trong phòng làm việc vang lên tiếng nói rất lớn: “Cô dám nói là cô không làm? Thế sao người ta lại nói?”. Vợ quản lý cũng hét lớn không nhỏ: “Em không có. Em làm sao biết được đám khốn nạn kia muốn nói lung tung để phá em. Bọn nó căn bản là ghen tỵ với em”.

“Tôi sẽ tìm người điều tra cho rõ”.

“Muốn tra thì tra đi, tùy anh. Nếu anh không tin thì dứt khoát ly hôn đi!”. Quản lý vừa mới nghe xong, cuống cuồng đổi giọng: “Anh không phải là không tin em. Anh chỉ là muốn điều tra xem là ai đâm dao sau lưng. Lời đồn luôn phải có nguồn tin”. Ông muốn tiến đến ôm ấp làm hòa nhưng vợ ông không chịu: “Đừng đụng vào tôi!”. Dứt lời, mở cửa phòng đi ra ngoài. Mọi người vội vàng thu hồi tầm mắt, giả bộ đang bận rộn làm việc.

Chờ sau khi vợ quản lý đi rồi, những người nằm trong “đường dây phát tán” tin đồn cũng có tâm sự rất nặng nề. Ai nấy cũng sợ tra ra tên mình. Chỉ có Cao Quốc dường như không biểu hiện gì, vẫn tiếp tục làm việc. Điện thoại của Hạo Tường đột nhiên vang lên. Là Diệu Văn.

“Ờ”.

“Ông tìm được việc sao không mời cơm hử?”, Diệu Văn chẳng có tâm sự gì.

“Không có tiền”.

“Ông không phải là có Mã Gia Kỳ sao?”. Đây chính là câu Diệu Văn thường nói nhất. Dù cho Hạo Tường gặp phải chuyện gì hoặc nằm trong tình huống như thế nào, chỉ cần nói với Diệu Văn, cậu ta cũng sẽ chỉ nói một cậu: Ông không phải là có Mã Gia Kỳ sao?

“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa. Tôi là loài tự sinh, không phải loài cộng sinh”. Cậu và Diệu Văn hẹn nhau vào giờ nghỉ trưa. Đương nhiên là phải hỏi ý Cao Quốc trước. Nếu như hắn đột nhiên giao cho cậu việc gì thì coi như dẹp luôn buổi trưa, chỉ có thể gọi đồ bên ngoài vào ăn. Hạo Tường quay người, cẩn trọng hỏi Cao Quốc. Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu như hắn không tìm cách gây rắc rối cho cậu, nếu không thì cũng trưng ra bộ mặt táo bón.

“Trưa nay có việc gì không ạ?”

“Không, cậu đi đi”.

Hạo Tường kinh ngạc trước sự dứt khoát của Cao Quốc. Anh có thể đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu. Hạo Tường đối với Cao Quốc có cảm tình hơn trước. Ngẫm lại, có lẽ anh ta kiểu miệng lưỡi ngậm dao nhưng tâm can thì đậu hủ thôi. Lúc bình thường nghiêm khắc chắc là để cho cậu làm việc tốt hơn. Hạo Tường chính là rất dễ dàng tin người. Bị ông nội Mã Gia Kỳ lừa, Bạch Tiểu Tư lừa, ngay đến Tô Tân Hạo cũng lừa được, nói gì đến Mã Gia Kỳ.

Ngồi trong một quán cơm nhỏ cùng với Diệu Văn, Hạo Tường hỏi: “Ông không đi học à?”

“Mới xin thực tập”.

“Ông tìm được chỗ chưa?”

“Chưa, đang nhờ thằng bạn lúc làm đơn thì tiện thể đóng dấu luôn”.

“Vậy ông tính làm gì?”

“Tôi hả?”. Diệu Văn cười đắc ý: “Đương nhiên là chuyên tâm ở nhà làm trạch nam”. Biểu cảm của thằng cha này giống hệt Trình Hâm khi nói sẽ làm phú nhị gia. Hạo Tường không khỏi lắc đầu thở dài. Dù là bạn bè của Mã Gia Kỳ hay bạn bè của cậu, đứa nào cũng như nhau. Ăn uống xong, Diệu Văn tiện đường đi theo Hạo Tường về công ty. Đến trước cửa, Diệu Văn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hạo Tường: “Thật không hiểu cậu thì thực tập cái gì, làm ăn được gì?”

“Ông là có ý gì?”

Diệu Văn đặt một tay lên vai Hạo Tường, nhỏ giọng nói: “Ông không phải là có Mã Gia Kỳ sao?”

“Việc đó với công việc của tôi thì có liên quan gì?”

“Thật là ngưỡng mộ ông nha. Rõ ràng là chỉ cần cởi hết quần áo nằm sẵn trên giường là có người nuôi rồi. Công việc gì nữa, cứ về rồi nằm trên giường là được. Tôi thế này mà chẳng có phúc lợi như vậy”. Hạo Tường vừa nghe xong thì mặt đỏ lên, đẩy Diệu Văn ra, hùng hùng hổ hổ. Diệu Văn đột nhiên nói: “Người trên tầng ba cứ nhìn chúng ta mãi là đồng nghiệp của ông à?”. Hạo Tường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Quốc đứng bên cửa sổ cúi xuống nhìn chăm chăm vào cậu và Diệu Văn. Anh phát hiện bị cậu nhìn thấy thì liền đi khỏi.

“Chắc là ảo giác. Tôi phải đi làm rồi. Mà nữa, tôi đã nói với ông rồi, nhân lúc chúng ta còn trẻ, cần phải đem tuổi thanh xuân… Ông đi nhanh vậy làm gì? Nghe tôi nói hết đã chứ!”. Chẳng có ai coi cậu ra gì cả!

Quay lại phòng làm việc, Hạo Tường hít một hơi sâu tiếp tục vùi đầu vào công việc. Không biết đã bao lâu. Điện thoại báo có tin nhắn đến, cậu mở lên đọc, là Mã Gia Kỳ, chỉ có mấy chữ ngắn gọn: [Tan ca cho anh]

Giọng điệu gì đây! Anh ta là ông chủ của cậu chắc! Hạo Tường nghĩ nghĩ. Ngẩng đầu lên mới phát hiện cả phòng làm việc trống trơn. Chỉ còn lại cậu và Cao Quốc. Cậu nhìn đồng hồ, không ngờ đã hết giờ làm việc cả tiếng đồng hồ rồi. Vừa mới đứng lên, âm thanh lạnh lẽo của Cao Quốc vang lên trong phòng: “Cậu nhìn thấy rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro