Chương 74: Vì cậu, tớ mới không khóc

Nơi bà ngoại ở rất hẻo lánh, trước đây không có đường bộ phải đi thuyền mất một lúc mới tới, trong có con đập, hơn chục hộ gia đình, ngay cả điện cũng lúc yếu lúc mạnh, đôi khi còn không bật nổi cả tivi, chứ nói gì đến sóng điện thoại, Hạo Tường phải đứng trên tầng thượng kiễng chân mới có thể thu được tín hiệu .

Hạo Tường mang bàn ghế ra bên ngoài ngồi, mẹ Hạo Tường cũng đi theo ngồi bên cạnh, đúng lúc một cặp vợ chồng dắt đứa con nhỏ đi ngang qua, hai người đồng loạt nhìn chằm chằm gia đình này, cho đến khi họ càng đi càng xa .

“Đây mới là điều một người nên có, một người vợ và đứa con đáng yêu của mình, niềm vui đơn giản chỉ có thế. Con chưa từng nghĩ đến cảm giác của bố con sao, con thật sự có thể vì cái gọi là tình yêu của mình, vứt bỏ một gia đình hoàn chỉnh?” Mẹ Hạo Tường chỉ cần có cơ hội sẽ khuyên bảo Hạo Tường.

Hạo Tường giẫm lên một hòn đá, dùng chân đẩy đến đẩy đi: “Nếu ở bên cạnh một người mà mình không yêu, cho dù có thể sống với nhau đến chết, ngày qua ngày cũng chỉ bất quá là dày vò nhau, ai nói một gia đình toàn vẹn cứ phải là một nam một nữ, một đưa trẻ, nếu đó mới là niềm vui thực sự, con tình nguyện không cần, con không tham lam, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là đủ rồi.”.

“Vì sao con không nghe lời mẹ thế hả, cuộc sống tốt đẹp bày ra trước mặt không chọn, lại cố tình chọn cuộc sống không ngẩng nổi đầu này.”.

Hạo Tường thoáng cười khổ, cười mẹ Hạo Tường không hiểu: “Cuộc sống mà con kiên trì chọn, mới chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.”.

“Để con hiểu ra vấn đề khó như vậy sao?”.

“Mẹ, để mẹ chấp nhận khó như vậy sao?” Mẹ Hạo Tường liên tục lắc đầu, Hạo Tường từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, nhưng không ngờ đối với việc này lại cố chấp như vậy, mà sự cố chấp này bà hoàn toàn không thể lý giải được, bà chỉ hy vọng, Hạo Tường có thể quên đi chuyện hoang đường ấy mà bắt đầu lại một lần nữa, con đường kia, cho dù chính mình đồng ý, đi tiếp sẽ vất vả đến nhường nào, mẹ Hạo Tường rõ ràng, áp lực của thế tục, ánh mắt của những người xung quanh, bà không muốn Hạo Tường chịu thương tổn do nó mang lại. Nếu bị mọi người biết được, nếu Hạo Tường chia tay với Mã Gia Kỳ, vậy tiền đồ của nó chẳng phải bị hủy rồi sao, còn có cô gái nào nguyện ý chấp nhận một thằng đàn ông thích đàn ông cơ chứ?.

“Con vì Mã Gia Kỳ, từ bỏ nhiều thứ như vậy, có đáng không?”.

“Mã Gia Kỳ a, cậu ấy là một người cao cao tại thượng, bao nhiêu người thích cậu ấy con không nhớ hết được, thành tích của cậu ấy lại rất tốt, nhà giàu, đẹp trai, đánh đàn, ca hát cũng giỏi, nhưng cậu ấy lại thích loại người như con, con không từ bỏ gì cả, ngược lại cảm thấy may mắn vì mình có được rất nhiều.” Mẹ Hạo Tường còn muốn nói gì đó, bị Hạo Tường cắt ngang, Hạo Tường tiếp tục nhìn chằm chằm hòn đá trên đất: “Con chính là một người rất bình thường, tùy thời có thể mai một trong đám đông, nếu không gặp được Mã Gia Kỳ, cả đời này cứ bình lặng như vậy, chuyện gì cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bố mẹ, để bố mẹ làm chủ, thay vì nói con sống vì mình, thì thực ra con đang sống cho bố mẹ. Mã Gia Kỳ ở trong đám người lại chọn một đứa bình thường như con, mẹ có biết lúc ấy con cao hứng biết bao không, thế giới của con có thêm thật nhiều màu sắc, cậu ấy chọc con, con sẽ phát điên, khi cậu ấy tức giận, con sẽ sợ hãi, khi cậu ấy bỏ đi, con sẽ thương tâm, khi cậu ấy biện hộ, con sẽ phát ngốc, khi cậu ấy hôn con, con sẽ điên mất, khi cậu ấy yêu con, con sẽ chết. Đó là tất cả cảm xúc biến ảo của tình yêu , mà con chưa từng trải nghiệm, dường như đó mới là cuộc sống. Con chỉ thích Mã Gia Kỳ, mà vừa vặn cậu ấy là nam mà thôi.”.

Mẹ Hạo Tường không ngờ Hạo Tường lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Mã Gia Kỳ, bà vỗ vỗ Hạo Tường: “Có một loại tình yêu, trải qua rồi thì thôi, để nó thành quá khứ, con chỉ là không thử yêu những người khác, không phải không còn cách nào. Mẹ sẽ không so đo nữa, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”.

“Nhưng chẳng phải đều đã xảy ra rồi đấy ư?” Hạo Tường ngẩng đầu nhìn mẹ, mẹ Hạo Tường trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết phải hình dung thế nào, mỗi lần đụng tới việc này bọn họ sẽ luôn trốn tránh sự thật, bà đứng lên: “Mau đi ăn cơm, con vào trước đi, đầu óc con toàn suy nghĩ linh tinh.”.

Hạo Tườngkhông hề lên tiếng, quyết định đến đâu hay đến đó, thay vì nói mẹ Hạo Tường tới khuyên bảo mình, chi bằng nói là mình khiến mẹ thông suốt, kỳ thật chỉ cần vui vẻ chấp nhận, cẩn thận ngẫm lại, hai thằng con trai ở bên nhau có gì mà to chuyện chứ. Sẽ chất à? Đương nhiên là không!.

Cả ngày ở nơi này rất khó chịu, nửa đêm, nhân lúc bà ngoại ngủ, Hạo Tường đến gõ cửa phòng mẹ: “Mẹ, con biết mẹ chưa ngủ, mẹ định kéo dài bao lâu nữa?”.

Mẹ Hạo Tường rốt cuộc không nhịn được mở cửa ra, cảm xúc giống như đã sụp đổ hoàn toàn, khóc nức nở, bổ nhào vào Hạo Tường , đánh lên người cậu: “Tường Nhi, con thương cho hai thân già chúng ta đi, bố mẹ chỉ có một mình con, con muốn sau này bố mẹ sống sao, con vì một thằng con trai, ngay cả bố mẹ cũng không cần nữa à, chúng ta nuôi con lớn bằng từng này, sao có thể không sánh bằng nó, Tường Nhi, coi như mẹ cầu xin con, nghe lời khuyên của mẹ, chia tay đi, cho dù con yêu nó nhiều thế nào, cũng chỉ đau lòng một thời gian thôi, rồi từ từ sẽ phai nhạt, chung quy vẫn tốt hơn so với nỗi đau con phải chịu sau này.” Mẹ Hạo Tường đã chẳng thiết mặt mũi mà cầu xin Hạo Tường, khóc đến mức Hạo Tường ngay cả tim cũng đau, cậu cứ đứng ở đó không nhúc nhích .

Một lát sau, Hạo Tường mới mở miệng: “Các người muốn chia rẽ tình yêu của con, ngược lại trở nên đáng thương, vậy còn chúng con – những người bị chia rẽ thì sao? Ai tới thương xót cho con, chẳng nhẽ con chọn Mã Gia Kỳ, thì các người không cần con nữa. Là các người tự đẩy con ra đấy thôi, luôn miệng nói con không cần các người, mẹ, mẹ không thể tác thành một lần cho tình yêu của con được sao.”.

Không thể tin được mình đã khóc mà cầu xin Hạo Tường nhưng cậu chẳng hề động lòng, mẹ Hạo Tường tức giận không có chỗ trút, lại giơ tay lên tát Hạo Tường một cái: “Mày cái đồ bất hiếu.” Dứt lời đẩy mạnh Hạo Tường ra ngoài, Hạo Tường vội ngẩng đầu lên, để nước mắt sắp rơi xuống chảy ngược vào trong, cậu đã đáp ứng Mã Gia Kỳ sẽ không khóc. Hạo Tường chạy đến ban công, lấy ra di động, ban đêm ở nông thôn hơi lạnh, Hạo Tường ôm chặt hai tay mình ấn dãy số của Mã Gia Kỳ, đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút .

“Mã Gia Kỳ, này, Mã Gia Kỳ, cậu có nghe được không? Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ, này, này, Mã Gia Kỳ, tớ là Hạo Tường, này, Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ.” Hạo Tường cứ không ngừng gọi như vậy .

“Hơn nửa đêm, quỷ rống ma kêu làm gì hả.”.

Điện thoại trong tay Hạo Tường rơi xuống đất, giọng nói này rất quen thuộc, rất gần, là từ dưới lầu truyền đến, Hạo Tường nhìn xuống, nương theo ánh trăng trông thấy Mã Gia Kỳ đứng ở bên dưới đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, tim Hạo Tường đột nhiên đập rất nhanh, máu xông lên não, luống cuống tay chân vọt xuống tầng dưới, mở cửa ra, bổ nhào vào người Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ ôm lấy Hạo Tường, liên tục lùi về sau .

“Sao cậu lại tới đây.” Cứ như vậy, Hạo Tường bật khóc, cho dù thế giới bên ngoài có tàn nhẫn đến mức nào, Hạo Tường đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng chỉ cần là Mã Gia Kỳ, tuyến lệ của Hạo Tường liền hoạt động hết công suất .

Mã Gia Kỳ mặt nhăn mày nhíu, lau nước mắt cho Hạo Tường: “Cậu lại khóc nữa rồi.”.

“Ai bảo cậu đột nhiên chạy tới đây tớ mới khóc đấy chứ, cậu cái tên chết tiệt này.” Hạo Tường vừa khóc vừa cười .

“Ai nói tôi đột nhiên đến, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”.

“Lúc này mà cậu cũng không quên nói đùa khiến tớ vui vẻ.”.

“ Không phải đùa, là nói thật.”.

Hạo Tường bấy giờ mới trông thấy rõ ràng khuôn mặt của Mã Gia Kỳ, cằm đã lún phún râu, có chút mệt mỏi: “Không phải chứ, cậu vẫn luôn ở gần đây?” Bản thân bảo hắn đừng đến, hắn quả thật không đến, nhưng vẫn ở ngay bên cạnh mình. Trái tim Hạo Tường xiết chặt .

“Chứ còn gì nữa.”.

“Cậu, cậu, vì sao phải như vậy?” Hạo Tường đã kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn, Mã Gia Kỳ luôn có những hành động khiến mình không thể tin được .

Mã Gia Kỳ đẩy đẩy đầu Hạo Tường: “Sao với trăng gì chứ, cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để cậu chịu đựng một mình à, ngốc quá, tôi chính là người đàn ông của cậu, có trách nhiệm bảo vệ cậu.”.

“Tớ..”.

“Được rồi, lão tử đã nói không cho cậu khóc.”.

Đợi Hạo Tường khôi phục lại cảm xúc, hai người tựa vào tường, Hạo Tường kề sát bên Mã Gia Kỳ: “Cậu nói xem có phải tớ rất bất hiếu không, mẹ khóc cầu xin tớ, tớ vẫn thờ ơ.”.

“Đó chưa phải là chiêu cuối cùng của bố mẹ.”.

“Cũng đúng, bọn họ thật ngốc, muốn tìm kiếm tất cả tình yêu của tớ, sau đó giết chết. Bọn họ không biết rằng, tớ đã đem tình yêu của mình giấu hết ở chỗ cậu. Có điều tớ bị ăn hai cái bạt tai, hơi đau.” Hạo Tường sờ sờ mặt mình .

Mã Gia Kỳ nghiêng đầu, nâng mặt Trình Hâm lên, nhẹ nhàng thổi thổi má bên trái cho Hạo Tường: “Tôi giúp cậu thổi.”.

Hạo Tường thẳng lưng, cười khanh khách: “Buồn quá.”.

“Đừng nhúc nhích.”.

“Nhưng buồn chết đi được.”.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro