13

Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra tinh thần Á Hiên rất không ổn định. Trước đây Diệu Văn cũng vì y đối với mình quá cố chấp, lại còn mắc chứng cuồng chiếm hữu dục nên luôn muốn thoát khỏi y.

Không thể chịu nổi y suốt ngày giám sát mình, lùi một bước mà nói chính là Diệu Văn không đủ kiên nhẫn, cũng chẳng hiểu rõ căn bệnh sùng bái quá mức của Á Hiên đối với mình từ đâu ra.

Cúp điện thoại, Á Hiên hé một nụ cười quỷ quyệt trên gương mặt sáng sủa, có vẻ giống mấy tên khủng bố hay xuất hiện trên tin tức cũng lộ ra nụ cười như thế. Gia Kỳ nhìn thấy thì tóc gáy sau lưng từng cọng dựng đứng cả lên. Bước chân chậm rãi tiến đến gần, âm thanh nhẹ bẫng cứ như con rắn độc đang dần đến gần con mồi, y vừa hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của con mồi, vừa sung sướng vì sắp diệt trừ một tên địch thủ.

Chàng trai trẻ thoạt nhìn trông như yếu sức, nhưng y bất ngờ vác xốc Gia Kỳ đang nằm dưới đất lên rồi đặt vào bên trong bồn tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen tuôn xuống đầu, chảy tràn lên gương mặt, đôi mắt Gia Kỳ nhắm chặt không nhìn thấy tình thế lúc này. Anh cảm nhận mực nước trong bồn đang từ từ dâng cao, đã lên đến lồng ngực mình. Không phải định dìm anh chết đuối đấy chứ?

Đây là lần thứ hai anh cận kề với cái chết, thế mà tâm tình vẫn bình tĩnh, trừ việc lo lắng sau này Tiểu Quách sẽ không ai săn sóc, ngoài ra anh chẳng nghĩ đến gì khác.

Có vẻ không đạt được di nguyện của anh trai anh rồi, không thể chăm lo cho Tiểu Quách đến khi thành niên.

Ý thức Gia Kỳ dần dần mất đi, nếu Á Hiên có nhấn chìm anh xuống bồn nước, anh cũng sẽ không ôm bất cứ hy vọng trốn thoát nào.

Dù sao chăng nữa một người bình thường chẳng thể đấu lại một kẻ điên.

Anh không biết chẳng bao lâu sau khi anh mất ý thức, Diệu Văn rốt cục chạy đến nơi, hắn cầm chìa khóa mở cửa phòng rồi bay vọt vào, nhìn thấy người đang nằm trong bồn tắm, cùng với thanh niên đứng bên cạnh, một Á Hiên dường như đang mất đi khả năng cảm giác. “Mày có biết mày đang làm gì không?!” Kéo Gia Kỳ ra khỏi bồn tắm, Diệu Văn quay về phía Á Hiên nghiến răng nghiến lợi.

Á Hiên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy, tựa hồ thoáng bừng tỉnh một lúc, “Cậu ba?” Y bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt an tĩnh không còn điên cuồng như trước, “Anh đến tìm em ư?”

Tìm mày cái đầu á, Diệu Văn không trả lời, im lặng không nói một câu, hắn đặt Gia Kỳ nằm ngửa trên sàn nhà, vén mớ tóc dính vào khuôn mặt sang một bên.

“Cậu ba, anh đang làm gì?!” Á Hiên không dám tin trừng lớn mắt, giọng nói từ trong họng trở nên sắc nhọn cao vút lên quãng tám. Y như con thú hoang bị xâm phạm lãnh địa, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp đe dọa.

“Mày hại người ta đến nỗi này, mày nói xem tao đang làm gì?” Hắn tức giận hung hăng trừng nhìn tên thủ phạm đầu sỏ, sau đó Diệu Vănlại thổi hơi vào miệng Gia Kỳ lần nữa.

“Không, không được!” Á Hiên lao tới, đẩy Diệu Văn ra, tuyên bố chủ quyền sở hữu của mình, “Anh là của em!”

“Buông ra!” Diệu Văn thật sự nổi giận, “Tao là cậu mày!”

“Em không quan tâm.”

“Tao quan tâm! Trên người chúng ta chảy chung dòng máu.” Diệu Văn định nhẹ nhàng khuyên bảo y, cơ mà người kia quá mức cố chấp. Đôi mắt Á Hiên ngấn lệ, bộ dáng ngoan ngoãn thật sự làm người khác muốn thương yêu, nhưng Diệu Văn hiểu rõ bản chất điên cuồng trong người y nên không hề bị vẻ bề ngoài ấy mê hoặc.

“Chúng ta rõ ràng đã làm với nhau.” Á Hiên vừa nói tay vừa bứt nút áo của Diệu Văn. Diệu Văn lại bị chọc giận bèn xáng cho y một bạt tai.

“Chát” một tiếng vang giòn, như bị bật nút công tắc, động tác Á Hiên dừng lại vì cú đánh này, y nghiêng đầu sang đối diện với gương mặt Diệu Văn một cách máy móc.

“Xuống!” Diệu Văn nghiêm khắc quát lớn, lần này Á Hiên ngoan ngoãn bỏ tay ra, dường như biến thành người khác, y lẳng lặng làm theo lời hắn.

“Cậu ba, Á Hiên sẽ ngoan, đừng ghét Á Hiên được không?” Y siết chặt góc áo của Diệu Văn, trở nên hết sức bất an. Diệu Văn thở dài, tốc độ trở mặt của đứa nhỏ này nhanh hơn lật sách. Rồi hắn ôm lưng Gia Kỳ đứng lên dìu vào trong phòng ngủ.

Á Hiên nhìn theo, sắc mặt vốn trắng bệt trong nháy mắt biến thành xám ngoét như tro. Y vội bám theo, đã quyết tâm không thể nào buông tay. Ai dám cản trở trước mặt y, đều đáng chết!

Á Hiên chưa bao giờ là một người hiền lành, chung sống với cậu ba từ lúc bảy tuổi đến mười bốn tuổi, thời gian đầu y chỉ dọa cho những kẻ đến gần cướp Diệu Văn phải chạy mất, hoặc kéo bầy kéo đảng bắt nạt kẻ ấy, càng về sau ham muốn chiếm hữu của y bắt đầu diễn biến càng nghiêm trọng. Rõ ràng lúc đầu y chỉ đơn thuần không hy vọng bị Diệu Văn quên lãng, dần dần biến thành mong mỏi người kia trong mắt chỉ có duy nhất một mình mình.

Vào phòng ngủ, Diệu Văn cởi bỏ quần áo đã bị nước thấm ướt trên người Gia Kỳ, sau đó dùng chăn bông quấn anh lại.

Tiết trời lúc này đã chớm lạnh, Gia Kỳ bị xối nước nóng lại nằm trên đất một lúc lâu, thể nào cũng sinh bệnh.

Đứng một bên, Á Hiên nhìn Diệu Văn tất bật làm này nọ, đáy mắt y lóe lên dụng tâm đen tối. Ánh mắt y nhìn Gia Kỳ tràn ngập sự quyết tâm cao độ. Nếu bảo lúc trước chỉ đơn giản là muốn anh biến mất trước mặt Diệu Văn, thì bây giờ đã trở nên khao khát mãnh liệt phải làm cho anh bốc hơi khỏi trái đất. Á Hiên sẽ không để cho bất cứ người hay vật nào tồn tại bên cạnh Diệu Văn ngoại trừ y.

Gia Kỳ đang hôn mê một lần nữa nằm không cũng trúng đạn.

Xử lý xong tất cả, Diệu Văn nhìn Gia Kỳ một chút, lại quay đầu sang nhìn cái đứa cháu trai đang trừng chằm chằm vào Gia Kỳ, hắn cảm thấy đau đầu.

Lúc này hắn có thể lập tức, ngay lập tức độn thổ trốn đi được không?

Hắn nâng tay xoa ấn huyệt thái dương đang giật nảy không ngừng, một giây sau vị trí kia đã được hai bàn tay khác bao phủ lấy.

“Cậu ba và Á Hiên ở với nhau đi.”

Ở với mày chắc tao một mẩu xương cũng không còn! Diệu Văn yên lặng oán thầm, bên ngoài lại ra vẻ thật sự nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này. “Cũng không phải không được, có điều mày biết khẩu vị tao rất kén, mày không biết nấu ăn, thức ăn ở khách sạn lại khó nuốt. Cho nên……” Hay là thôi đi!

“Không sao đâu, kêu anh ta nấu.” ‘Anh ta’ ở đây chính là Gia Kỳ đang hôn mê.

“……”

“Cậu ba không thích? Hay…… không nỡ?” Nói đến không nỡ, giọng điệu y nặng trĩu xuống.

Thấy thế, Diệu Văn vội lắc đầu phủ nhận, hắn không thể lôi Gia Kỳ xuống vũng lầy thêm nữa. Thủ đoạn của Á Hiên không phải hắn chưa từng thấy. Nghe Diệu Văn phủ nhận, Á Hiên cười tươi rói như hoa, nụ cười rõ ràng thuần khiết đến thế, nhưng vẫn toát ra một cảm giác u ám đến rùng rợn. Diệu Văn run lên, hai tay khó chịu chà xát vào nhau, hay là nhờ Hạo Tường đưa Gia Kỳ về vậy.

***

Nhận được điện thoại, Hạo Tường lập tức lao đến, ôm cả thân người Gia Kỳ đang nóng rực như lửa thiêu vào trong ngực. Gã hung tợn trừng mắt nhìn Diệu Văn.

Nháy mắt vài cái, Diệu Văn cười cười, “Khụ khụ, hình như Gia Kỳ sốt cao……”

Đứa ngốc cũng nhìn ra được!

Hạo Tường không mất thời gian với hắn nữa, gã ôm Gia Kỳ đi đến vị trí xe đang mở cửa, rồi đặt anh vào băng ghế phía sau. Đến bệnh viện, Hạo Tường bị bác sĩ vô cớ quở mắng một tràng, đơn giản là vì sao đến bây giờ mới đưa bệnh nhân tới, nếu chậm vài phút có thể sẽ chuyển biến nghiêm trọng.

Hạo Tường im lặng cúi đầu nghe trách cứ, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào Gia Kỳ đang nằm ngủ trên giường bệnh. Gã đã không còn dáng vẻ phong độ đẹp trai như xưa.

Có trời mới biết, ngày đó sau khi gã rời đi, lúc về nhà đã thống khổ tuyệt vọng như thế nào, giao thiệp bạn bè cũng cắt đứt, cả ngày ngồi thẫn thờ trong phòng không phải uống rượu thì cũng ngủ. Đến tận khi nhận được cú điện thoại từ Diệu Văn, gã mới miễn cưỡng chỉnh đốn lại bề ngoài đôi chút để lao đến ngay bên cạnh Gia Kỳ.

Chờ bác sĩ đi rồi, Hạo Tường lôi một chiếc ghế dựa đặt cạnh giường, sau đó ngồi lên, gã nhìn ngắm say sưa gương mặt của Gia Kỳ.

Gia Kỳ sốt cao, trên tay anh ghim một cây kim, đầu khác là túi nước biển, một ống dẫn nối liền hai vị trí với nhau. Anh nhắm chặt mắt, trán rịn đầy mồ hôi. Hạo Tường rút ra một chiếc khăn, thật cẩn thận lau cho anh, khi ánh mắt chạm đến quần áo trên người Gia Kỳ, sự bực tức bỗng hiện rõ trong đáy mắt. Thân thể trước mặt này nếu như khoác lên quần áo của gã, nhất định phải thật đẹp hơn so với bây giờ. Đầu óc đầy ghét bỏ, gã chưa hề nghĩ đến việc mình trước giờ như con chim khổng tước, mà quần áo hàng hiệu lòe loẹt có phù hợp với Gia Kỳ hay không, vả lại Gia Kỳ có nguyện ý mặc không mới là vấn đề khó.

Khóe mắt mơ hồ khẽ giật lên, những gì hiện ra trước mắt chỉ là trần nhà trắng lóa như tuyết, vì sốt cao nên có vẻ ý thức của Gia Kỳ cũng bị ảnh hưởng, qua một lúc lâu anh mới nhận biết mình đang ở đâu, “Nước……” Anh mở miệng, cuống họng như bị thiêu đốt, thật khô khốc khó chịu.

Hạo Tường nghe thấy giọng nói anh, lập tức hồi phục tinh thần, vểnh tai lên tập trung hết sức mới nghe được anh đang lẩm bẩm gì đó.

Nước —-

Gã vội đứng bật dậy, chạy ra bên ngoài hành lang đến chỗ máy lọc nước lấy một ly nước ấm, sau đó nhanh chóng về phòng. Nhưng khó khăn lại lập tức đến với gã.

Nơi này không có muỗng, Gia Kỳ không tự ngồi dậy uống được, nên làm gì đây?

Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, không có muỗng thì dùng miệng? Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu, huống hồ đây là người gã si mê thương nhớ lâu rồi.

Hạo Tường ngửa đầu uống một hớp nước, rồi cúi người kề môi sát vào miệng Gia Kỳ.

Nước được truyền qua, gã nhận ra động tác này còn lâu mới đơn giản như người ta diễn trên phim. Thực tế thì khi bệnh nhân mất ý thức, lúc đưa nước vào miệng gã lo lắng chết đi được, không biết khí quản có bị sặc không. Vì thế gã chỉ dám dùng lưỡi đẩy nước một ít từng chút một, đừng nói gì đến tiết mục hôn nhau.

Cổ họng khô cháy nhận được ít nước thì dễ chịu hẳn, Gia Kỳ không đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến liền hài lòng thiếp đi lần nữa. Hạo Tường còn lại một mình cũng cảm thấy hạnh phúc.

Hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, sốt giảm nhiều nhưng cơ thể Gia Kỳ vẫn còn khá yếu, anh khẽ giật giật bả vai, nghiêng đầu qua thì phát hiện bên cạnh cánh tay mình một cái đầu tóc đen.

“Cậu……” Gia Kỳ nhớ lại loáng thoáng hôm qua có người chăm sóc mình. Hạo Tường thấy Gia Kỳ tỉnh dậy, con sâu ngủ lập tức bị đuổi chạy mất, cả người trở lên hưng phấn hớn hở.

“Anh tỉnh rồi.” Hạo Tường ngượng ngùng dụi mắt, đứng lên từ trên ghế, “Hôm qua không phải em đưa anh đến bệnh viện, cũng không phải em chăm anh nguyên đêm đâu.” Nói xong, đầu óc gã tự đứng hình, này, đây không phải điều gã muốn nói, gã cũng không định tranh công!!

“……” Ngủ được giấc dài, Gia Kỳ cảm giác mình khá hơn nhiều rồi, “Vậy chứ sao cậu lại ở đây?”

Lúc nghĩ đến là một chuyện, thật sự bị người ta hỏi tới lại là chuyện khác.

—- Tại sao em lại ở đây? Dĩ nhiên là để chăm sóc anh chứ sao!

Hạo Tường hít sâu một hơi, nhưng lồng ngực phập phồng vẫn cho thấy gã đang tốn bao nhiêu cố gắng để không gào thét ra ngoài.

Không nên so đo với người đang bệnh, vừa mới sốt cao, đầu óc khó tránh khỏi trì độn đôi chút so với bình thường.

Lần này, Hạo Tường xem như nói đúng, Gia Kỳ hỏi xong mới nhận ra mình thật kỳ cục, anh áy náy cười cười, rồi nhìn quanh bài trí trong phòng bệnh —- là phòng một người, ở đây ngoại trừ chiếc giường đơn, một tủ thấp, cũng chỉ có hai tấm ghế dựa.

Mùi trong phòng không dễ ngửi lắm, dù thế nào Gia Kỳ cũng không quen với mùi thuốc sát trùng.

Có lẽ dược tính của thuốc mê hôm qua vẫn chưa hết hoàn toàn, lại thêm sốt cao, Gia Kỳ đứng một lúc thì cảm giác cả người không trụ nổi nữa, anh ngã ra phía sau ngồi bẹp xuống giường bệnh. Toàn thân mềm nhũn, đầu óc mệt nhoài, nếu có thể anh chỉ muốn được tiếp tục ngủ một giấc.

Tuy vậy anh còn biết rõ mình đã không về nhà gần một ngày trời, không biết Tiểu Quách sẽ lo lắng đến mức nào. Vả lại trong bệnh viện thường xuyên xảy ra tình trạng khan hiếm phòng, bệnh tình của anh lại không nghiêm trọng đến mức phải nằm nội trú, không bằng dành chỗ cho người khác cần hơn.

Làm xong thủ tục xuất viện, đương nhiên Hạo Tường đưa Gia Kỳ về nhà.

Đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách chỉ là một đoạn ngắn, nhưng lúc này đối với Gia Kỳ dài như lên trời. Dù cảm thấy thế anh cũng chẳng dám —- thật ra là không muốn —- sử dụng thang máy, có một loại cảm giác buồn nôn, hoảng sợ đột nhiên dâng trào. Nhưng không để anh phải suy nghĩ nhiều, Hạo Tường đã nguyện ý sẵn sàng giúp đỡ, gã tiến lên vài bước, ngồi xuống chồm hổm trước mặt Gia Kỳ.

Gia Kỳ nhìn động tác của gã một hồi, sau đó hơi giật mình, anh ngập ngừng hỏi, “Cậu…… cõng tôi?”

“Vâng ạ.” Gia Kỳ nghiêng đầu, ra vẻ ‘mau đứng lên đi, tôi không sao’. Hạo Tường chú trọng bề ngoài, bình thường mỗi khi rảnh rỗi đều đi phòng tập gym rèn luyện chút ít. Tiêu chí của gã là “Đàn ông có thể thích chưng diện, nhưng tuyệt đối không được ẻo lả.”

Một lát sau, gã cảm giác có độ ấm lan tỏa từ một thân thể đang kề sát sau lưng mình, trái tim Hạo Tường đập rộn lên, cứ như bị ai gõ búa vào thật mạnh, vừa quặn thắt lại tê dại.

Lồng ngực Gia Kỳ áp sát lưng gã, dường như gã có thể cảm nhận được nhịp tim chầm chậm mà mạnh mẽ đang đập bên trong lồng ngực kia.

Bình thường gã thấy cầu thang thật phiền toái, lúc này lại hận không thể một bước kéo dài thành ba bước, mãi mãi không lên đến nơi.

Nhưng trên thực tế đến lầu hai sẽ rất nhanh. Đặt Gia Kỳ xuống, Hạo Tường hối hận muốn giậm chân đấm ngực. Đi nhanh như vậy làm gì! Coi kìa, mới đó đã đến.

Vừa nhận được sự giúp đỡ của người ta, Gia Kỳ thật không tiện nói lời đuổi đi, da mặt anh vẫn chưa dày đến độ thoải mái tận hưởng sự hầu hạ của người khác rồi cho đó là chuyện tất nhiên.

Người như thế không phải ích kỷ bẩm sinh cũng là rối loạn tâm thần nặng, ảo tưởng cả trái đất đều xoay quanh mình.

“Muốn vào uống ít nước không?”

“Muốn ạ!”

Câu trả lời thốt ra thật tự nhiên, vừa vặn giải quyết nỗi khó xử của gã, gã đang tự hỏi làm sao để có thể bước vào căn phòng này lần nữa đây. Trong nhà không có ai, Tiểu Quách hẳn là đi học rồi. Nhưng cũng có điểm kỳ lạ, Gia Kỳ đã không về nhà gần suốt một ngày, tên nhóc làm sao còn tâm trạng đi học. Tiếc rằng vấn đề này không nằm trong phạm vi bận tâm của Hạo Tường, đối với gã kỳ đà cản mũi không ở nhà nên vui mừng mới phải.

Cẩn thận ngồi lên sô pha, trước mặt là một ly nước ấm, Hạo Tường đang cân nhắc dùng lời lẽ để hỏi, tỷ như: Sao anh lại xuất hiện ở chỗ Diệu Văn, sao lại mặc quần áo hắn, quan trọng nhất là tại sao phát sốt!

Trong nhà Diệu Văn → mặc quần áo ngủ của hắn, nằm lên giường hắn → sốt cao. Đây chẳng phải tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết sao?! Bị xxx, rồi phát sốt.

Cho nên nói không tri thức không đáng sợ, đáng sợ chính là không thường thức. Thật ra nơi cửa hậu của người đàn ông không khó khai phá, làm chuyện ấy có thể không gây sốt, nhưng nửa đêm nếu bị nhiễm lạnh thì chẳng dám chắc điều gì; hơn nữa, tinh dịch lưu lại bên trong cũng chẳng sao, càng không phải nguyên nhân gây tiêu chảy. So với người nằm dưới, người nằm trên tốn sức rất nhiều, trừ phi người đó là dị nhân, mới có thể sau khi xong việc vẫn còn sức vác lên một người đàn ông với cân nặng tương đương.

Vẻ mặt ấp úng của gã khiến Gia Kỳ không nhịn được phải hỏi có chuyện gì. Đúng là Hạo Tường rất muốn nói ra, nhưng gã biết một khi nói ra hậu quả chỉ có nước bị đuổi khỏi cửa ngay. Cho nên gã chỉ hỏi vấn đề đầu tiên, “Làm sao anh… ở chỗ Diệu Văn vậy?”

“Việc này……” Gia Kỳ hơi do dự, chuyện như vậy theo lý thuyết là vi phạm pháp luật, anh hoàn toàn có thể báo cảnh sát, nhưng Diệu Văn là bạn anh, mà Á Hiên lại là cháu trai Diệu Văn, anh không thể dứt khoát được. Lúc này Hạo Tường hỏi tới, anh cũng chẳng biết trả lời thế nào.

Hạo Tường thấy Gia Kỳ tỏ ra không muốn trả lời, lại thuận với sự tình gã suy diễn từ nãy giờ, tâm trạng gã không khỏi nhanh chóng suy sụp.

“Anh đã làm…… với hắn?” Gã không biết làm sao câu hỏi này bật ra khỏi cuống họng mình. Gia Kỳ vừa nghe, nhận thấy gã hiểu lầm trầm trọng, mặt anh đỏ lên, xẵng giọng giận dữ: “Cậu đang nghĩ bậy bạ gì thế?”

Trước khi biến cố xảy ra, quả là anh từng có ý nghĩ muốn bên cạnh Diệu Văn, nhưng ý nghĩ ấy bị dập tắt hoàn toàn bởi sự xuất hiện của Á Hiên.

Anh tự nhận mình không làm được loại chuyện đó, cho dù lúc còn thích Hạo Tường cũng vậy, có lẽ là liên quan đến tâm tính của anh.

“Anh nói…” Hạo Tường vui mừng mở to mắt, “anh với hắn chưa từng làm chuyện ấy?” Lập tức ý thức được, “Vậy sao anh lên cơn sốt?”

Chuyện này cậu đừng biết thì hơn, Gia Kỳ vốn muốn nói như vậy, “Không có gì, lúc tắm không cẩn thận bị nhiễm cảm lạnh ấy mà.”

Cảm lạnh mà sốt đến thế sao? Ánh mắt nghi hoặc của Hạo Tường trắng trợn nhìn sang, nhưng Gia Kỳ rõ ràng không muốn khai, gã cũng không định truy cứu sâu hơn. Vấn đề này để sau hãy nói, việc cấp bách bây giờ là……

“Anh và hắn đang thật sự quen nhau?”

“……” Một lúc sau, Gia Kỳ mới trả lời, “Không có.”

“Vậy ư?” Hạo Tường sung sướng đến độ nhảy cẫng lên, “Hai chúng ta…”

“Không có chuyện đó đâu.” Gia Kỳ vốn không để gã nói hết câu, “Chúng ta không hợp nhau, hơn nữa sự chấp nhất của cậu đối với tôi bây giờ giống như đứa trẻ không chiếm được món đồ chơi, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất.” Điều này anh đã lặp đi lặp lại nhiều lần, tại sao Hạo Tường vẫn không hiểu? Nếu chỉ cần bảo mẫu chăm sóc, ngoài kia có thiếu gì người xếp hàng tranh giành.

“Không ở bên nhau làm sao anh biết không hợp?” Hạo Tường cất cao giọng, nhưng vừa nói xong gã liền hối hận. Quả nhiên, Gia Kỳ dùng giọng điệu khá bất đắc dĩ để trả lời: “Chúng ta đã từng ở bên nhau.” Nhưng cậu chưa bao giờ trân trọng thời gian ấy.

Ngay lập tức, Hạo Tường hơi nổi giận, “Thì không thể cho thêm một cơ hội sao?” Lúc nãy kích động không cẩn thận nói sai, bây giờ phải nhanh chóng sửa chữa.

Gia Kỳ thở dài, anh thực bất đắc dĩ, có vài thứ không thể nói muốn làm lại là làm lại được, giả sử trước kia anh yêu Hạo Tường bằng cả sinh mạng, thì cõi đời này đã sớm không còn tồn tại một Gia Kỳ như thế rồi.

Thế nhưng, không có giả sử, Hạo Tường này chưa bao giờ bị những giả thiết hư vô làm khó. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm về mặt tình cảm —- chỉ là vấn đề có nghiêm trọng hay không —- chẳng lẽ đều phải bị “tử hình”? Gã làm sao cam tâm với điều đó, muốn gã trơ mắt nhìn Gia Kỳ rơi vào tay kẻ khác, là không thể nào!

Bất thình lình Gia Kỳ bị hành động của Hạo Tường làm giật mình, gã nắm chặt lấy tay anh như thể muốn bóp nát cả xương cốt.

“Trước đây em cứ nghĩ mình mới là kẻ tàn nhẫn, không ngờ anh so với em còn tàn nhẫn hơn, anh biết rõ em thật sự ân hận lắm rồi.” Nói xong, gã ngừng một chút, nghĩ lại cách cư xử của mình xưa kia, gã chỉ muốn xông lên tát sấp mặt cái tên Hạo Tường của ngày ấy.

“Em không nên cố tình xoáy vào nỗi đau của anh khi biết điều anh ghét nhất chính là cái chân bị tật, cũng không nên gọi anh què trước mặt bạn bè, nhưng, nhưng em biết mình sai rồi.”

“Không phải tôi giận chuyện đó.” Gia Kỳ thở dài, mi mắt hơi hạ xuống, “Chỉ là hồi ức không đẹp mấy đột nhiên ùa về.” Anh giận chính bản thân mình. Nếu lúc ấy anh không khăng khăng đòi đi trượt tuyết thì đâu gặp phải tai nạn lở tuyết, anh trai anh cũng sẽ không lìa đời khi tuổi còn quá trẻ và vừa mới làm cha như vậy. Anh mất đi người thân duy nhất của mình trên thế gian chỉ trong một đêm, vì lẽ đó anh mới cố chấp cho rằng, có vài thứ một khi quyết định sai lầm thì mãi mãi không còn cơ hội làm lại.

Hạo Tường thấy có hy vọng, Gia Kỳ nói vậy thì không phải do gã ác mồm ác miệng? Gã nhìn anh đắm đuối một cách đầy hy vọng. Gia Kỳ hơi sững sờ, không ngờ sự tình lại biến thành thế này, những gì anh nói vừa nãy chẳng phải là có ý tha thứ cho Hạo Tường đấy thôi? Chỉ là anh không còn cảm giác rung động như ngày trước, nhưng có sao đâu nhỉ? Xưa nay anh có bao giờ tìm đến loại tình yêu mãnh liệt sôi trào, long trời lở đất, chẳng qua chỉ muốn một mối quan hệ thanh thản, cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm.

Không có tình yêu thì còn tình thân, vốn đáng tin cậy hơn thứ tình yêu sớm nở tối tàn rất nhiều.

Thấy Gia Kỳ im lặng, Hạo Tường vội cam đoan, “Em thật sự biết sai rồi, nếu anh còn chưa yên tâm, chúng mình bước vào giai đoạn thử thách đi, thời gian thử là bao lâu?”

Gia Kỳ lắc đầu mỉm cười, anh thầm nghĩ: cho em thời gian thử thách là cả đời đấy.

Tiếc rằng, Hạo Tường không biết thuật độc tâm, vì thế không hiểu ý nghĩ kia trong lòng Gia Kỳ.

Suy cho cùng, Gia Kỳ vẫn chưa dám tin tưởng Hạo Tường, nếu một ngày nào đó có chuyện không ổn, anh sẽ lại thu mình vào vỏ ốc. Ngay cả tình thân còn không ràng buộc được Hạo Tường, vậy điều gì mới khiến anh lại tin tưởng, đối với anh, trong tất cả thì tình thân là thứ tình cảm vô tư nhất.

Nó không cuồng nhiệt như tình yêu, nhưng đáng tin cậy hơn cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro