7

Vốn cứ ngỡ chẳng thể gặp nhau trên hai đường thẳng song song, bất chợt có ngày một trong hai đường hơi nghiêng xuống, tạo thành giao điểm với đường ngang bên dưới. Gia Kỳ không biết suy nghĩ của Hạo Tường là thế nào —- có lẽ mất đi một người thường ngày trung khuyển vẫy đuôi quanh mình, tâm lý gã đương nhiên sẽ chênh vênh đôi chút.

Hơn nữa, một người kiêu ngạo như Hạo Tường làm sao cam tâm bị đá, dù ngoài miệng thì nói vứt anh.

Hôm đó Gia Kỳ như thường lệ đem túi rác xuống lầu, lúc trở lại tình cờ bắt gặp cô hàng xóm vừa ra khỏi cửa.

“Trễ như vậy còn đi sao?”

“Vâng ạ……” Cô gái ngại ngùng, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên dưới lớp son bóng bẩy.

“Em cẩn thận nhé, bây giờ ban đêm nhiều trộm cướp, mấy ngày nay trên tivi đưa tin suốt.” Lo lắng nên vuột miệng, thói xấu vặt của Gia Kỳ lại tái phát. Cô gái cười cười, thật ra cô đâu có yếu đuối như bề ngoài, “Không sao anh ạ, trên người em luôn mang theo chai xịt phòng bị, trước đây cũng từng học mấy chiêu võ tự vệ.” Nói xong, cô vỗ vào túi xách trên vai chứa ít mỹ phẩm, kỳ thực cái này dùng làm vũ khí cũng được.

Ghê thật, Gia Kỳ nhìn túi xách rồi lại nhìn cô gái, thời buổi này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Không có chuyện gì thì anh vào nhà đây, em tranh thủ bây giờ còn sớm mau đi đi.”

“Dạ! Em đi đây.” Nụ cười nở trên môi xuất phát từ nội tâm. Hôm nay cô nàng trang điểm không đậm, phấn không dầy như ngày trước nữa, mà với phong cách giản dị nhẹ nhàng, cảm giác đã trở lại cô hàng xóm xưa kia.

Nhìn bóng dáng cô gái bước vào thang máy, miệng anh không nhịn được tràn ra tiếng thở dài, phải chi anh là dị tính luyến thì tốt biết mấy, nói không phải kỳ thị, con đường này vốn không bình thường, chỉ khiến bạn trở nên cô độc cùng mệt mỏi mà thôi.

Hạo Tường, cho đến lúc ấy vẫn là người anh để trong lòng. Chỉ là…… một ngày đẹp trời sau đó đột nhiên nhận ra đối phương cũng chẳng đáng để mình thích, như thể một biển báo chỉ đường trước mắt mình đã lâu bất chợt bị di chuyển, mọi thứ trở nên mờ mịt lạc lối —- con đường này nên rẽ hướng trái hay phải, đông hay tây?

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tình yêu mất đi không phải lý do để suy sụp.

Hạo Tường người này tựa như giấc mộng, qua một đêm liền tan biến, có cố gắng tìm cũng không thấy.

Tư vị thật khó diễn tả, lòng anh như trút đi một gánh nặng. Không còn mục tiêu, anh còn có thể kiếm tìm, nhưng nếu mất đi niềm nhiệt huyết đối với cuộc sống thì chẳng khác nào một ông lão ở tuổi xế chiều, chỉ có thể ngơ ngác trống rỗng chờ đợi cái chết ập đến.

Tại quán bar Thần Quang, nơi này gần trường đại học, thỉnh thoảng Gia Kỳ đến ngồi tĩnh lặng trong góc chứ chưa bao giờ dắt ai đi cùng. Diệu Văn có thể tính là người đầu tiên anh mang theo bên mình.

Ở đây khách khứa khá hỗn tạp, có cặp nam nam, có nữ nữ, một số là đôi nam nữ đến quán với lòng hiếu kỳ.

Uống một hớp rượu làm trơn cổ họng, Diệu Văn hơi xúc động nói: “Không gian chỗ này cũng ổn đấy……” Mọi thứ tĩnh lặng, chẳng có ai nuốt mây nhả khói. Hơn nữa thưởng thức loại âm nhạc với giai điệu buồn nhẹ du dương chính là một sự hưởng thụ.

“Ừ.” Anh không phí lời dư thừa. Đã nhiều lần cởi mở cùng đối phương, anh sớm từ bỏ những câu nói khách khí rồi.

“Anh thật không ý tứ.” Diệu Văn bất mãn bĩu môi, miệng thì oán trách nhưng ý cười nơi đáy mắt đã bán đứng hắn.

“À phải, anh có ý định tìm ai mới không?” Hắn đột nhiên xáp lại gần anh, cả người như muốn dính lên Gia Kỳ. Gia Kỳ quay đầu đi né tránh hơi thở phun ra từ trong miệng hắn.

“Không nghĩ tới.”

Diệu Văn trợn to mắt, âm thanh lên cao tám độ: “Anh vẫn muốn tự trói mình bên cạnh thằng mặt lờ Hạo Tường kia sao?”

“Cậu nhỏ giọng chút.” Nhíu mày lại, Gia Kỳ nhìn quanh bốn phía, thấy không ai hướng về bên này thì trong lòng cũng buông xuống.

Diệu Văn cũng đảo mắt khắp nơi, hạ thấp giọng lần nữa, “Dạo này sao anh không ghé chỗ Tiểu Nghiêm? Phải rồi, tôi thấy gần đây hắn phát tình kinh dị còn hơn lúc trước, ngày nào cũng thay bạn trai bạn gái như thay áo mà không trùng lặp.”

Mục đích Diệu Văn nói điều đó là gì Gia Kỳ không biết, có điều chắc chắn rằng lòng anh tuy còn hơi khó chịu nhưng cảm thấy như chuyện đương nhiên. Diệu Văn phong lưu đa tình mới đúng là Diệu Văn mà anh quen biết.

“Nói những điều này làm gì, tôi đã sớm không còn nhung nhớ cậu ấy nữa.”

“Buông tay rồi?” Diệu Văn cầm chén rượu khựng lại.

“Ừ……” Diệu Văn cười tít mắt cho vào miệng một hạt đậu phộng, Gia Kỳ nhìn ra sự phơi phới lộ rõ trên mặt hắn, anh bật cười, “Biểu cảm phô quá đấy.” Coi như từ đây hắn ít đi một tình địch uy hiếp, cũng không cần cười sung sướng như trúng số vậy.

“Có sao?” Giơ tay sờ sờ khóe miệng, Diệu Văn biết rõ còn ráng hỏi. Gia Kỳ thẳng thắn lườm hắn một phát, sau đó nhấp lên môi ngụm rượu, “Thằng ngu cũng nhìn ra được.”

Bị phát hiện rồi…… Diệu Văn không che giấu nữa, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn bội phần.

Lần này, Gia Kỳ khinh thường không thèm nhìn hắn. Sao trước đây không nhận ra tính xấu ấy của đối phương cơ chứ? Con người quả nhiên không thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài!

Hai tên đàn ông ngồi tại vị trí trên cao mà uống rượu, thỉnh thoảng có người đến gần đều bị Diệu Văn khéo léo từ chối.

Gia Kỳ thầm suy nghĩ trong lòng: quả nhiên bất luận đi đến nơi đâu, ngôi sao sáng vẫn là ngôi sao sáng, mới ngồi một lúc đã có vài người tiếp cận đưa đẩy. Diệu Văn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng bên ngoài, nhưng thật ra trong lòng không chịu nổi, nếu không phải vì giữ hình tượng với người nào đó, hắn đã bốc hỏa lâu rồi.

—- Phiền chết được, một đám ruồi muỗi vo ve bên tai, thấy người đẹp thì cứ như ong vỡ tổ bu lại.

Liếc nhìn Gia Kỳ đang hồn phách lên mây, hắn liếm khô đôi môi vươn nhè nhẹ vị rượu, nói như không nói, “À làm sao anh phát hiện ra quán bar này?”

“Vô tình thôi.” Hình như anh nghe ai đó nhắc qua, chỉ không nhớ rõ là người nào.

Hẳn là vô tình nghe được, sau đó tìm tới. Anh đương nhiên không nói thêm gì ẩn ý, Diệu Văn cũng không tự chuốc nhục, hắn hậm hực sờ sờ mũi, lại nhấp một ngụm rượu.

***

Tình yêu là gì? Là như dòng dung nham ồ ạt nóng chảy hòa tan hết thảy những tình cảm mãnh liệt khiến chúng đi đến chỗ hủy diệt; hoặc bình đạm lặng trôi như dòng nước, không cuồng nhiệt nhưng bền bĩ kéo dài đến vô tận.

Hạo Tường không biết yêu là gì, thế đấy, với gã nói chuyện yêu đương còn không bằng trực tiếp trèo lên giường. Nhưng là…… từ khi nghe thấy Gia Kỳ nói những câu kia, gã vẫn nghĩ hoài, mình sai chỗ nào rồi? Tại sao nhất định phải cùng gã yêu đương, lẽ nào quan hệ như bạn giường đơn thuần thì không được sao? Gã có thể không đi tìm người khác! Như vậy không được sao?!

Nhẫn, ôi, một chiếc nhẫn giá trị không tới hai trăm lại dùng làm tín vật hẹn ước với gã, không cảm thấy giá quá rẻ bèo? Đúng, rẻ mạt! Nghiêm Hạo Tường tốt xấu gì cũng là đại gia, làm sao có khả năng mang trên người thứ đồ thấp kém ấy, không phải như sỉ nhục vào mặt gã sao?

Tuy trong lòng vẫn lặp đi lặp lại ý nghĩ đó, nhưng hành động xới tung toàn bộ căn phòng lên để tìm chiếc nhẫn là gì thế này?!

Nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, Nghiêm Hạo Tường tự cười chính mình, gã không thể giải thích mình làm vậy là có ý nghĩa gì nữa.

Từ xưa đến nay gã không nói chuyện, chỉ lên giường, bây giờ đối với đám nam nữ vây quanh gã đã không còn chút hứng thú nào.

—- Rốt cục là Mã Gia Kỳ thay đổi gã, hay gã vì Mã Gia Kỳ mà thay đổi?

Chuyện đó không cần phải rối rắm quá nhiều, gã xuất hiện tại quán bar Thần Quang, sửng sốt nhìn đến Gia Kỳ, cũng với ánh mắt ấy gã nhìn sang cái tên Diệu Văn đang dính lấy người kia.

Rất dứt khoát, phản ứng đầu tiên của gã là chạy bay tới, nắm lấy cánh tay Gia Kỳ lôi ra ngoài cửa.

Diệu Văn thấy vậy ngạc nhiên vài giây, không ngờ Hạo Tường lại xuất hiện tại nơi này, bỏ mấy trăm đồng tiền đặt trên bàn, hắn nhanh chóng đuổi theo hai người ra ngoài.

Bước chân Gia Kỳ lảo đảo, có vẻ đi đứng rất khó khăn, do Hạo Tường bất thình lình xuất hiện trước mặt lôi kéo tay anh bắt chạy một đoạn dài.

“Cậu muốn gì?” Thở hổn hển, Gia Kỳ thật sự chịu không nổi, anh gạt mạnh tay Hạo Tường ra. Sắc mặt Hạo Tường tối sầm quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập tức giận không hề che giấu, “Anh đã nói sẽ không đụng đến hắn!” — Điều gã muốn nói vốn không phải như thế, nhưng mồm miệng không kiềm chế được!

“Tôi và hắn chỉ là bạn bè!”

“Thật sao?” Căn bản gã không tin được có loại bạn bè nào mà dính nhau như hình với bóng còn hơn anh em sinh đôi vậy.

Hơi thở ổn định lại, Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạo Tường, dường như trong anh nảy sinh một loại kích động phải nói với đối phương rằng Diệu Văn cũng là người thầm yêu cậu đấy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Diệu Văn không nói ra nhất định là không muốn phá vỡ quan hệ, người ngoài như anh cần gì phải nhiều chuyện, tăng thêm phiền phức.

Thái độ này của anh trong mắt Hạo Tường lại biến thành chột dạ, dáng vẻ ấp a ấp úng của Gia Kỳ làm gã không thể không suy diễn.

Buồn bực mấy ngày liên tiếp dồn nén, tựa hồ bắt đầu muốn bung ra.

“Chỉ sợ không phải ấy chứ?”

Có ý gì? Cau mày, Gia Kỳ vẫn giữ im lặng.

“Vội vàng chia tay với tôi…… Hóa ra là tìm người khác.” Gã dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Gia Kỳ lần nữa, mạnh đến mức trên mu bàn tay nổi cả gân xanh.

Gia Kỳ chợt trông thấy chiếc nhẫn gã đeo ở ngón áp út, nhưng chứng minh được gì đây? Vọng tưởng nhiều chỉ đi đến kết cục tổn thương chính mình thôi.

Hạo Tường nhìn theo ánh mắt của anh hướng vào chiếc nhẫn trên tay, gã bỗng chốc nở nụ cười.

Bóng đêm mờ ảo, nụ cười lúc này của gã thật sự khiếp người.

Gia Kỳ nhìn vào gương mặt với ngũ quan xuất sắc ấy, như anh đã nói, tình cảm là thứ không phân biệt được vơi hay đầy, quan trọng thời gian dài hay ngắn mà thôi, tình cảm có sâu sắc cũng không thể chống lại sự hao mòn mà thời gian gây ra. Anh có thể đảm bảo yêu gã mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, nhưng ai biết được sau ngần ấy năm, tình yêu còn nguyên vẹn như trước hay không?

“Buông ra.” Gia Kỳ dời ánh mắt. Hạo Tường mắt điếc tai ngơ. Gã biết một khi buông tay, muốn tìm lại cơ hội sẽ rất khó.

“Mã Gia Kỳ!” Hiếm khi gã nghiêm cẩn gọi to tên anh như vậy, “Tại sao không chịu thử ở bên tôi?”

“Cậu cho rằng tôi là thực phẩm ăn thử trong siêu thị sao? Nếm đi nếm lại lúc nào tùy thích?”

“Tôi không phải……”

“Quan niệm tình yêu của chúng ta không giống nhau……” Gia Kỳ ngắt ngang lời gã, “Cậu đã không thích tôi thì có thử 100 lần kết quả vẫn vậy, cần gì phải tự làm khó mình.”

“Sao anh biết tôi không thích anh?” Dựa theo thẩm mỹ quan của gã, nếu không thích đã đá bay anh từ lâu rồi, đâu có để bên cạnh như vậy!

“Nuôi dưỡng một con thú cưng trong suốt ba năm qua có lẽ nảy sinh tình cảm thật, nhưng cậu dám chắc tình cảm dành cho tôi là tình yêu sao, hay chỉ đơn thuần là ỷ lại?”

“Tôi……” Hạo Tường nghẹn lời.

“Xem đi, cậu ngập ngừng, là vì cậu không thể xác định!” Gia Kỳ tấn công không ngừng, “Suy cho cùng nếu quay về với nhau lần nữa, kết quả vẫn vậy thôi, cậu sẽ lại tìm cớ hoặc lại thỉnh thoảng ra ngoài giải quyết nhu cầu trong lúc quen tôi.”

Mở tay ra, Gia Kỳ nói một câu cuối cùng, “Tóm lại chúng ta vốn không hợp nhau.”

Nói xong, không chờ Hạo Tường trả lời, Diệu Văn đuổi theo từ phía sau đã kịp tới gần.

“Phù phù, hai người sao chạy nhanh thế?” Tay vịn vào vai Gia Kỳ, Diệu Văn thẳng thừng đập tan bầu không khí giữa bọn họ…

Bầu không khí có chút vi diệu, mà Diệu Văn dường như không cảm giác được gì.

“Không sao.” Dời tầm mắt, Gia Kỳ trả lời như không có chuyện gì xảy ra. Hạo Tường nhìn chằm chằm vào cánh tay kia đang khoác lên bả vai Gia Kỳ, ánh mắt nhanh chóng phun lửa.

“Khụ, muốn đi làm vài chai không?”

“……”

“Ặc, Tiểu Nghiêm cậu lạnh nhạt như vậy tôi buồn lắm đó.” Diệu Văn cợt nhả, Hạo Tường hoàn toàn không nhìn ra hắn buồn ở chỗ nào.

“Không có gì thì tôi về trước đây.” Hạo Tường hơi gạt tay Diệu Văn ra khỏi vai Gia Kỳ, gã vội nắm lấy cánh tay anh kéo đi, gã không chấp nhận đáp án này!

Đừng làm tôi khó xử, Gia Kỳ nhìn về phía gã với ánh mắt mang ý tứ như vậy. Diệu Văn xem ra vẫn là dáng vẻ ấy, dịu dàng từ đầu đến cuối. Nhưng động tác của hắn hoàn toàn không ôn nhu, hắn tiến lên tách rời tay Hạo Tường ra.

“Tiểu Nghiêm cậu cứ như vậy tôi sẽ ghen đấy……”

“Ý gì?”

“Ừm……” Người nào đó đưa tay làm bộ dạng vuốt râu trên cằm, cố ra vẻ bí ẩn, linh cảm trong lòng Hạo Tường vốn đã chớm phát sinh nay càng thêm mãnh liệt. Quả nhiên, Diệu Văn ngay lập tức nở nụ cười tươi rói — có thể sánh với đóa hoa hướng dương — mà trả lời, “Tôi với Gia Kỳ mấy ngày trước quyết định đến với nhau rồi.”

“Không thể!” Gã không tin! Qua một hồi lâu câu phủ nhận mới phun ra trong cổ họng gã. Gia Kỳ kinh ngạc trợn mắt, quay đầu nhìn đương sự, nhưng anh chưa kịp mở miệng, Diệu Văn đã lớn tiếng dọa người: “Nếu cậu không tin……” Dứt lời, hắn bất thình lình nhào đến Gia Kỳ.

Đôi môi anh truyền tới một cảm giác mềm mại khiến đầu óc trở nên trống rỗng, sự “do dự” của anh làm Hạo Tường đứng bên cạnh không thể tin được, cảm thấy hết sức khó chịu.

Thật buồn cười, bạn thân nhất của gã cặp với người yêu cũ, mà tên bạn kia lại chưa biết rõ tình hình, càng buồn cười hơn là…… Gã cảm thấy nơi nào đó trong lòng rất đau, từng tế bào trên khắp cơ thể đều kêu gào vỡ nát, không được rồi!

Gã rời đi trong tình trạng hồn bay phách lạc, một mặt dại ra. Đến khi Gia Kỳ phản ứng lại, chỉ thấy được bóng lưng mơ hồ của gã lảo đảo bước ra xa.

“Cậu,” Anh cân nhắc dùng từ, “Đây không phải tự vứt bỏ cơ hội cho mình sao?” Anh khó lý giải được cách làm của Diệu Văn, thấy đối phương oan ức đứng thẳng người lên, “Tôi đang giúp anh đấy.” Một lý do rất đường hoàng và đương nhiên. Gia Kỳ không còn lời nào để nói, càng không có lập trường mà chỉ trích, suy nghĩ một hồi anh đành thức thời im lặng, nhưng Diệu Văn không buông tha dễ dàng như thế, cơ hội này hiếm có, nếu bỏ lỡ sau này không chắc sẽ còn tình cờ gặp không. Hắn liền bảo: “Vừa rồi tôi nói với Tiểu Nghiêm……”

“Sao cơ?”

“Chúng ta đang bên nhau.”

“……”

“Cho nên sau này cứ như vậy đi ha?”

!! Cứ như vậy? Cái gì thế này? Gia Kỳ thất kinh quan sát Diệu Văn một lúc, thấy vẻ mặt hắn không biểu hiện ra sự miễn cưỡng gì, anh nói: “Như vậy không tiện lắm đối với cậu chứ?”

Hắn nhún vai không sao hết, “Ván đã đóng thuyền rồi.” Ý là muốn trọn vẹn thì nhất định phải tiếp tục diễn thôi.

***

Chuyện phát sinh thực sự không hay chút nào, ngẫm nghĩ một hồi những gì đã xảy ra hôm trước, Gia Kỳ buồn rầu thở dài, sau đó một tay đỡ cằm một tay chống trên bàn làm việc đờ người ra.

Từ sáng sớm hôm nay mí mắt của anh đã giật giật, làm anh có dự cảm vô cùng không tốt.

Quả nhiên, chẳng đến mấy phút sau cửa phòng làm việc mở ra, anh trông thấy một trụ hoa hồng lộng lẫy cao chừng nửa người xuất hiện. Cột hoa che khuất nửa thân trên cùng với gương mặt người kia.

“……”

Toàn bộ người trong văn phòng đều dừng lại động tác, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía cánh cửa. Trong đáy mắt thoáng hiện ý nghĩ ‘rốt cục thì ai may mắn dữ vậy, có người yêu lãng mạn như thế!’ Nhưng lãng mạn có ăn được không? Không! Cuộc sống phải có lúc lãng mạn lúc vô vị khô khan mới tăng thêm tình thú, đó là liều thuốc trăm phần trăm hiệu nghiệm.

“Xin hỏi Mã Gia Kỳ tiên sinh có đây không?” Người giao hoa lên tiếng hỏi, tay cậu đã mỏi đến mức sắp gãy. “Tôi đây.” Gia Kỳ cười khổ đáp một tiếng, tiếp nhận ánh mắt nghi hoặc mà ám muội của đám người kia. — Cô bé nào to gan vậy? “Một quý cô bảo tôi đưa anh cột hoa này.” Cậu giao hoa cuối cùng mở miệng, làm những đồng nghiệp kia càng thêm nhận định số đào hoa của Gia Kỳ đã đến rồi.

Lúc đầu, Gia Kỳ rất ngờ vực, nhưng khi trông thấy dòng chữ trên tấm thiệp trắng tinh bên trong cột hoa, anh hiểu được ngay.

Quý cô cái con khỉ, Nghiêm Hạo Tường đổi giới tính lúc nào vậy? Gia Kỳ do dự không chắc, anh không muốn nhận, cũng chẳng biết đối phương có ý gì.

“Xin lỗi, cậu đem về đi.”

“Nhưng quý cô kia bảo tôi nhất định phải giao tận tay anh.” Cậu giao hoa rất khó xử, đồng thời trong lòng kêu khổ — ôi đệt, sao số mình xui dữ, mới ngày đầu tiên đi giao hoa đã gặp chuyện tào lao! Thực sự vừa xuống núi đã bất lợi rồi!

Những giáo viên khác trong văn phòng thấy thế, không nhịn được phải lên tiếng chen vào, “Thầy Mã cứ nhận đi!” Thời buổi này con gái chủ động không nhiều đâu.

“Nhưng là,” tiếp nhận ánh mắt ai oán của người nào đó, Gia Kỳ không thể nói gì hơn.

Ký tên xong, đợi cậu giao hoa đi rồi Gia Kỳ lại phiền não không biết nên xử lý cột hoa này làm sao.

Bỏ thì tiếc, lấy thì khác nào ngầm thừa nhận hành vi của Hạo Tường, chỉ sợ sau đó không thể yên ổn được, nên làm gì cho phải đây……

Ngẫm một hồi, anh đảo mắt nhìn khắp người trong văn phòng, nghĩ ra biện pháp đơn giản nhất.

***

Trong phòng làm việc, Hạo Tường ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ, “Việc tôi giao cho cô, cô làm xong chưa?”

“Xong rồi.” Nữ trợ lý nheo mắt nhìn ngắm dung mạo xuất chúng của Nghiêm Hạo Tường, tràn đầy mê luyến, cô bỗng chú ý đến chiếc nhẫn đeo trên ngón tay đối phương, “Giám đốc, anh……”

“Cái này à?” Gã giơ giơ tay lên giống như khoe khoang chiếc nhẫn cho nữ trợ lý nhìn rõ hơn, mắt cô chợt bừng sáng như đuốc, lập tức nhìn ra, “Bằng  bạc?”

“Ừ.” Gã vẫn còn hơi lúng túng, dù nói đã lấy hết can đảm đeo nó trên tay, nhưng bị nhiều người chỉ ra thẳng mặt vậy vẫn không dễ chịu gì, nữ trợ lý đại khái ý thức được sự đường đột của mình, giơ tay che miệng, “Xin lỗi, chỉ là phản xạ có điều kiện của tôi…… Ha ha.”

“Không sao.” Làm cấp trên, gã đương nhiên không thể vì loại “việc nhỏ” này mà tức giận, phải rộng lượng làm cho người kia rời đi.

Ngón tay thon dài tinh tế vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn, gã thầm nghĩ trong lòng rốt cục anh ấy có nhìn thấy thời gian địa điểm viết trên tấm thiệp không.

Từ lầu 31 nhìn xuống, đám đông bên dưới nhỏ bé tựa như bầy kiến, Hạo Tường hiếm khi thấy căng thẳng thế này, gã chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày phải đoạt lại tình nhân trong tay chính người bạn thân của mình.

Trong lòng hối hận chết đi được, rõ ràng biết bao lần thay tình nhân như thay áo, gã lại không phát hiện ra tâm ý của mình đối với người nọ. Có lẽ vì gã vốn không tin vào tình yêu, nên trong tiềm thức xem nhẹ những gì nhận được, chờ đến khi mất đi mới hối tiếc thì đã muộn. Giờ phút này trong lòng gã hạ quyết tâm phải cứu vãn tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro